← Quay lại trang sách

12. Những “chiếc xe” qua đời … Tôi

Năm 18 tuổi, chiếc xe đầu tiên tôi được dùng để tập lái là chiếc xe Jeep nhà binh của Ba tôị phải sang số tay, và có đến hai cần số tay, chứ không phải chỉ có một! Sau khi đậu bằng lái xe, thỉnh thoảng, ba tôi cũng cho lái “ké” chiếc xe nhà, lại cũng là xe sang số. Hình như ở VN phần đông là xe sang số, ít có xe tự động lắm.

Cả nhà tôi chỉ có một chiếc xe hơi, vài tháng trước ngày mất nước, một buổi tối trời hơi mưa mưa, Ba tôi cho mượn xe lái đi party, vừa mới ra ngõ, tôi còn tông chiếc xe hơi yêu quí của Ba tôi vào cột đèn! May là hai chị em tôi không hề hấn gì, chỉ có cái xe là bị thiệt hại nặng, số tiền sửa khoảng hơn nửa triệu đồng VN, một số tiền khá lớn chớ có ít oi gì đâu, nếu biết trước có vụ “mất nước” lưu vong chắc khỏi mang xe đi sửa làm chi!

Sang đến Mỹ, cả gia đình tôi sắm được chiếc xe đầu tiên, chiếc Ford của Mỹ, đúng như lời thiên hạ gán chọ Ford tiếng Mỹ có nghĩa là: F (Fix) O (or) R (Repair) D (Daily), dịch theo tiếng Việt là ” Sửa chữa mỗi ngày”. Mà thật vậy, chiếc xe mua $700 đô la, thời đó $700 cũng mắc lắm đối với dân tỵ nạn chúng tôi. Giá vừa túi tiền, tuổi đời cao, xe hay ho hen, bệnh lặt vặt, cứ móc tiền túi ra trả lai rai, cũng đủ để sắm chiếc xe mới. Khi vui nó chạy, buồn thì đứng ì giữa đường, giữa xa lộ, bất cứ lúc nào nó muốn. Ngoài ra nó còn có thêm chứng bịnh xịt khói, vậy cũng hay, vì chạy ngoài đường, ai cũng tránh xa. Ở xa lộ thì không sao, nhiều hôm chạy vào các đường nhỏ, hai bên nhà cửa, dân cư đông đúc, mỗi lần đạp ga là khói tuôn mù mịt, có khi dân chúng còn chạy ra hỏi han, xem mình có cần “nước” hay không, vì tưởng xe mình sắp “bốc hỏa”. Ba mẹ tôi chở sau lưng đàn con, chúng tôi ngồi trên xe nhiều khi muốn “độn thổ” luôn!

Thêm một chứng bệnh “nan y” nữa là nó có tật hay rống, nhất là sáng sớm tinh sương, ba tôi lái xe đi làm, y như rằng đánh thức cả xóm dậy, xe “hâm nóng” một hồi mới chịu hạ giọng, bớt rống. Nhất là vào mùa lạnh, rồ ga rồi phải ngồi đạp chân ga giữ đó, cứ thả chân ga ra là máy tắt ngúm!

Không được bao lâu thì xe cũng chết, ba tôi đổi ý, không đi xe Mỹ nữa, đổi sang xe ngoại quốc đi cho bền, thế chiếc Ford vào, đẩy chiếc “Rùa” VW. Xe cũng khá bền nhưng mấy anh em tôi không thích vì nhìn cái tướng xe giống mu con Rùa thiệt! Một hôm đến thăm nhà bạn, rõ ràng mình đậu trước sân nhà, lúc ra về, chả thấy xe đâu cả, hoảng hồn, cả nhà túa ra đường tìm, nhìn thấy xe mình đậu gọn gàng trong sân nhà trước mặt. Hình như ba tôi quên gài thắng tay, xe tuột dốc, chạy tọt vào nhà đối diện! Cũng may là không xảy ra tai nạn hoặc gây thương tích cho ai!

Chiếc xe đầu tiên tôi được làm chủ rất là le lói, số rằng thì là hai vợ chồng chị tôi sắm xe mới bèn cho tôi chiếc xe “xì po” Camaro cũ, tám máy, uống xăng như uống nước lạnh. Rồi Pinto, Vega … nhiều hiệu xe nói đến chắc không còn ai biết tên, vì đã bị “đi vào quên lãng”. Nhưng thôi, có còn hơn không, ở xứ Mỹ này, xe như “đôi chân” của chính mình, mỗi người trong nhà phải có một chiếc xe riêng để đi học, đi làm, còn không thì chịu khó đi xe công cộng, có tài xế đưa rước (xe buýt). Nghĩ đến buổi sáng mùa đông, phải cuốc bộ ra bến xe buýt, canh giờ giấc đàng hoàng, kẻo hôm nào nhỡ chuyến, thì trễ hết cả công việc, cũng đủ ớn lạnh!

Ở Mỹ một thời gian, sau khi ra trường, đi làm khấm khá, lại đổi xe khác. Dân VN ta, xem vậy mà đổi xe không bằng dân Mỹ đâu, họ đổi xe, đổi nhà, thường xuyên lắm! Kinh nghiệm ở đây cho thấy trước khi mua xe nên hỏi thăm, hoặc đọc qua sách nói về xe mình muốn muạ Ở Mỹ có cuốn “Consumer Report” hay lắm, đây là một tờ báo ra hàng tháng, họ làm thống kê những thứ cần dùng, từ xe cộ đến tủ lạnh, điện thoại, TV … máy móc xử dụng trong nhà, hiệu nào tốt xấu, khá chính xác.

Nào là Toyota Supra hay bị cháy máy, MBZ thì hay bị hư máy lạnh, v.v… xe nào tôi cũng đã thử qua, và y như rằng, những bịnh liệt kê theo “Consumer Report” đúng lắm. Kinh nghiệm cho thấy các chiếc xe Nhật vẫn bền và tốt hơn hết, thuở ấy tôi còn có chiếc Toyota cũ, chạy gần 150,000 dặm, chạy vẫn ngon lành như thường, lên xe mở máy lạnh mát tuyệt vờị Chả bù lại mấy chiếc xe khác, máy lạnh cứ hư lên hư xuống, cứ vài tháng phải vác xe ra tiệm cho họ bơm “chất lạnh” (freon??) vào xe, chán mớ đời!

Dân VN ta lại khoái đi Mercedes, nhờ có tiếng từ bên VN, xe này ít bị hư vặt, nhưng khi có chuyện cần sửa thì phải biết, đồ phụ tùng mắc kinh hồn! Riêng theo ý tôi, só với chiếc Lexus của Nhật thì tiện nghi xử dụng ăn đứt xe Mercedes

Nhiều người muốn đi xe tốt, đời mới toanh, nhưng không mua nỗi, nhất là nếu xe quá mắc, họ chỉ việc ký giao kèo, 5 năm, 7 năm, trả tiền mướn xe hàng tháng, bỏ xuống ít tiền cọc là tha hồ được lái xe mới, cứ hết giao kèo muốn xe mới khác lại ký giao kèo mới, thế là đi xe mới dài dàị

Ðôi lúc chạy sau lưng các xe gìa ho hen, khạc khói cùng đường, tôi cũng thông cảm, nhớ lại ngày xưa mình cũng đã từng đi xe đồng bệnh như thế! Cũng may xứ Mỹ không có luật lệ cấm đi xe cũ như ở Tân Gia Ba, trên đường phố không hề có chiếc xe cũ nào, vì luật lệ ở đây bắt buộc xe đến bao nhiêu tuổi phải phải bỏ, mua xe mới đỡ bị ô nhiễm không khí và “làm đẹp mắt thành phố”. Thấy cũng có lý, tuy nhiên chỉ tội nghiệp cho những người không đủ khả năng sắm xe mới thì sao ta?

Những chuyến xe qua đời tôi có đủ loại cả, ở VN từ xe đạp, tới Honda, cho đến đủ thứ loại xe hơi của riêng chính mình làm chủ, hoặc có dịp ngồi xe ké với bạn bè, như xe “có nhà”, trên có giường ngủ, cả phòng vệ sinh, phòng tắm và nhà bếp, đúng nghĩa một cái nhà di động. Rồi xe bông, xe hoa … chỉ còn xe tang, cũng sẽ có một lần nằm trên ấy, chưa nếm mùi nên không viết được cảm giác mà thôi!

Nghĩ đến đề tựa trên, tôi đã mỉm cười rồi, cái tựa gì mà cải lương quá! Tôi biết chắc các bạn đọc cũng sẽ lầm to, cứ tưởng như các nhà văn thường dùng danh từ những “chuyến xe” hay ” dòng sông” để diễn tả những “cuộc tình” qua đời mình. Riêng tôi không dài dòng văn tự đâu, có sao nói vậy, chuyện xe cộ thật trăm phần trăm như bạn vừa đọc đấỵ

Mỹ Ngọc

01/2005