← Quay lại trang sách

13. Bị Luộc

Vy nhớ Sài Gòn lắm, mỗi khi nghe tin bạn bè hay thân nhân từ Sài Gòn về, Vy thường tìm cách hỏi thăm và xin xem hình cho đỡ ghiền. Ðã trên hai mươi năm rồi, Vy chưa về thăm nhà, hè này là năm cuối đại học của thằng Huy, mai mốt ra trường có việc làm hết chu du đây đó. Nghĩ lại đây cũng là lần đầu tiên Vy dẫn con về trình diện với hai bên nội, ngoại, Vy quyết định mua vé cho hai mẹ con.

Vy dự định đi từ Bắc vào Nam, đại diện cho bố mẹ và chồng, thăm hết tất cả gia đình. Máy bay đáp xuống phi trường ở Hà Nội, có gia đình cậu Hoàng ra đón, cậu tự ý sắp xếp chương trình, bắt buộc hai mẹ con Vy phải ở nhà cậu, đi đâu cũng kéo cả bầu đoàn thê tử, không được đi một mình, như thế vừa vui, vừa an toàn, vừa tiết kiệm tiền bạc. Về đến nhà, cậu đã dọn sẵn căn phòng nhỏ, hình như hai tấm nệm lúc trước chồng lên nhau, nay được lôi xuống để nằm cạnh. Tấm dưới chỉ là một cái khung ván cây, sau đêm đầu tiên đặt lưng, thằng Huy nhất định đòi đổi chỗ ngủ với mẹ, Vy phải nằm lên thử mới biết, thảo nào mà con nàng than đau lưng. Căn phòng nhỏ bụi bặm, quên chưa được lau chùi, không có máy lạnh, thiếu thốn mọi tiện nghi, may là hai mẹ con chỉ bị chịu trận ít hôm, vì theo chương trình, Vy sẽ dẫn con đi Vịnh Hạ Long, tưởng được yên thân, không ngờ cả nhà “thương mến” quá, cũng đòi tháp tùng theo!

Nhớ trước hôm đi, mẹ đã dặn phải liên lạc với Hoa, cô em bạn dì của Vy, Hoa làm cho hãng du lịch, chắc chắn sẽ có nhiều mục đặc biệt cho người nhà. Ðúng như lời mẹ nói, Hoa sắp đặt chương trình nghe thật êm tai, mướn xe chở cả nhà từ Hà Nội ra Vịnh Hạ Long, sau đó sẽ lên tàu đi xem thắng cảnh, ngủ lại khách sạn một đêm, hôm sau về, giá cả không có là bao. Lúc nào câu cuối cùng Hoa cũng lập đi lập lại “giá cả không có là bao”, với giọng ngọt ngào của người Hà Nội, nghe thật là hấp dẫn. Nhưng nói là vậy, đến chừng buổi tối về, Hoa đưa tờ biên lai tính tiền, Vy muốn choáng váng mặt mày! Tiền mướn xe ban đầu Hoa bảo chỉ có $20 một ngày, nhưng khi trả tiền thì giá ghi là $100, Hoa còn sang trọng, mướn riêng một chiếc tàu tư nhân, không chở thêm ai ngoài gia đình cậu Hoàng và hai mẹ con Vy, nên giá cũng mắc gấp đôi, dĩ nhiên là khách sạn và tiệm ăn, Hoa cũng chọn thứ sang nhất, đặc biệt cho “việt kiều”! Vy nghĩ thầm trong bụng, chắc Hoa tưởng Vy là cái ngân hàng biết đi chắc?

Hai mẹ con Vy định sau khi rời Hà Nội, sẽ bay vào Hội An, từ đây thuê xe đi Ðà Nẵng, Huế. Hoa lại năn nỉ xin đi theo, viện cớ chưa đến Huế bao giờ, Hoa còn lịch sự “tình nguyện đóng góp” chi phí, Hoa bảo Vy chỉ cần trả tiền vé máy bay và khách sạn, để phần mướn xe và ăn uống cho Hoa lo. Nghe Hoa nói tội nghiệp, Vy cũng xiêu lòng, vào đến nơi, cứ khi tới phiên Hoa phải trả tiền thì cô nàng cho đi xe “công cộng”, mỗi đầu người không tốn đến 4 mỹ kim! Ăn uống thì kéo nhau vào những quán cóc.

Qua hai ngày ở miền Trung, chia tay với Hoa, hai mẹ con Vy “tạm” thoát nạn, bay vào Sài Gòn. Tại phi trường Tân Sơn Nhất, có hai bà chị chồng ra đón tiếp, chở về nhà, lại thêm một màn “mất tự do”, không ai cho hai mẹ con Vy đi đâu cả, họ viện cớ là rất tốn kém! Hết bị chị hai mời ở lại, đến bị chị ba bắt cóc, thằng Huy chịu hết nổi, bắt đầu tỏ thái độ, làm “cách mạng”, hắn tuyệt thực, không thèm ăn cơm nguyên cả ngày, cô hai, cô ba sợ quá, lúc ấy mới chịu buông tha.Tuy nhiên Vy cũng đã bị mang tiếng là “không biết dạy con” rồi! Vy liên lạc với mấy đứa bạn học cũ, tìm chỗ cho hai mẹ con Vy dọn ra, được tự do đi ăn, chơi, thoải mái theo ý thích. Vy mua vé cho hai mẹ con bay đi mũi Né, chuyến đi chỉ mất có hai ngày, nhưng phải thưa với hai bà chị rằng sẽ đi năm ngày, cho họ đừng đến tìm.

Trước năm 1975, chị hai đã là giáo sư, chị ba là dược sĩ, cả hai đều có công ăn việc làm ngon lành, chả hiểu hai chị kén quá hay sao mà đều thờ chủ nghĩa độc thân. Hai năm sau ngày mất nước, Vy và chồng được chị Vy bảo lãnh qua Gia Nã Ðại, vừa sanh bé Huy chưa được đầy năm thì chồng mất, Vy tự nhủ lòng sẽ đại diện chồng, tiếp tục viện trợ đều đặn cho gia đình chồng. Bỗng một ngày đẹp trời, cả hai bà chị tự dưng “thất nghiệp” không đi làm nữa, viện cớ đủ thứ lý do, Vy nào biết!

Ðây là lần đầu tiên Vy về thăm và thấy tận mắt cảnh sinh hoạt “bận rộn” của hai bà chị. Buổi sáng thức dậy, chờ các gánh hàng rong ngang qua, để dùng điểm tâm, ăn xong thong thả sửa soạn ra chợ để lo cho buổi trưa, về lại nhà nấu nướng, ăn trưa rồi đi ngủ, đánh một giấc dậy đã thấy gần chiều, loay hoay sửa soạn cơm chiều, ăn uống xong là trời đã tối. Cứ thế là qua một ngày, Nhìn thấy cảnh nhàn vi của hai chị, Vy cảm thấy nhói tim, nghĩ lại ở nước ngoài mình làm việc hồng hộc như trâu, để gửi tiền về nuôi họ. Hai mẹ con Vy sáng phải dậy thật sớm, lo bới xách, kẻ đi học người đi làm, đến tối mịt mới về nhà, có khi ra khỏi sở phải tạt ngang chợ, về đến nhà phải chui vào nấu nướng, lo cơm nước, ăn uống, nghỉ ngơi để mai lại cày tiếp, một ngày như mọi ngày!

Nhớ lại năm ngoái chị Vy về Sài Gòn, Vy chỉ viết ít dòng gửi thư thăm hai bà chị chồng, thư hỏi thăm mà không kèm tiền thì chả ai rảnh để trả lời lại! Vy lại còn lỡ dại chỉ cách cho chị hai, chị ba dùng “email” (điện thư) để gửi thư mau lẹ và tiện việc liên lạc. Tiện đâu không thấy, Vy chỉ thấy mình lại phải tốn thêm tiền để các chị đi đánh điện thư và sau đó sắm máy vi tính riêng ở nhà, đỡ tốn tiền đi ra dùng ngoài chỗ công cộng!

Mấy mươi năm không về, nhìn lại chỗ ở nghèo nàn, vật dụng cũ kỹ của hai chị, Vy thấy thật là tội nghiệp, trong nhà thiếu món gì Vy lo sắm sửa, thay thế lại đồ khá hơn. Mới đề nghị sẽ cho chị cái máy giặt quần áo, Vy đã đi khảo giá, từ cái rẻ nhất khoảng vài trăm mỹ kim cho đến cả bạc ngàn, Vy mới đưa ra ý kiến ngày trước, ngày sau chị hai đã chọn và vác về ngay cái máy mắc tiền nhất!

Nhiều lần Vy tự hỏi, không hiểu đến một ngày nào đó khi bị cúp viện trợ thì các thân nhân bên ấy sẽ sống ra sao nhỉ? Có lần Vy nêu vấn đề ra với anh Vy, ông anh cười bảo:”Bây giờ họ dùng “miệng” để nuôi thân, mai mốt phải dùng thân để nuôi miệng, có thế thôi”….Câu nói nghe thiệt là chí lý, bây giờ họ dùng miệng lưỡi, vận hết tài năng, để “ca” làm sao cho động lòng thân nhân nước ngoài, gửi tiền về giúp đỡ càng nhiều càng tốt, cho đến ngày nào bị cúp viện trợ vì lý do nào đó, thì lúc ấy mới dùng tấm thân mình, đi làm việc để nuôi miệng, chuyện ấy tính sau. Ở xứ ngoài, Vy đã nghe bạn bè nói nhiều về “chuyện dài viện trợ” cho gia đình bên Việt Nam rồi, chuyến này Vy mới thấy thấm thía làm sao đâu!

Về lại đây, khi tường thuật cho mẹ và các anh chị em trong gia đình nghe, ai cũng bảo Vy bị “LUỘC”! Kể cho bạn bè nghe thì tụi nó bảo Vy bị “xơi tái”! Có lần hỏi đùa xem Huy muốn đi nữa không, ban đầu hắn lắc đầu ngoầy ngoậy, nhưng sau đó hắn cười, bảo lần tới có đi nữa, hai mẹ con sẽ “âm thầm” về thăm quê nhà, nhưng không báo tin, không thăm hỏi ai cả, để mẹ khỏi bị “luộc”. Mỗi lần nghĩ đến, hoặc nghe ai hỏi thăm về chuyến đi Việt Nam vừa qua, Vy vẫn còn thấy ấm ức, không biết đến bao giờ mới hết!

Mỹ Ngọc

11/2005