← Quay lại trang sách

14. Niềm Tin

Tiễn người khách cuối cùng ra cửa, tôi khóa cửa, tắt đèn rồi đi lên lầu. Thằng em út hẹn sẽ đến tối nay vẫn chưa thấy đâu. Thằng con trai bị ốm vừa uống thuốc xong, chắc thuốc làm buồn ngủ nên đã tắt đèn đi ngủ. Chỉ còn lại phòng chúng tôi và con gái là còn lên đèn, hai phòng cách xa nhau bằng khoảng cách dài của một hành lang.

8 rưỡi, chuông cửa reo inh ỏi, đèn tự động bật sáng khi có người bước vào, tôi nghĩ chắc thằng em trai đã đến nên chạy vội xuống, tay vừa mở cửa, miệng vừa hỏi:”Ai đó?”, mắt cũng không quên nhìn qua “con mắt” gắn ở cửa xem thử ai. Một khuôn mặt lạ hoắc:”Có Linh ở nhà không?”

Lệ thường ai bấm chuông, hoặc hỏi thăm con cái, tôi đều gọi các con ra nhận diện. Nếu là người lạ thì bên trong cứ “lặng” luôn, họ gõ cửa, bấm chuông mãi không có, cũng phải bỏ đi thôi. Chắc tôi đang ” vui xuân” hay sao mà lần này tôi lại vừa hỏi vừa mở cửa.

Cửa vừa mở, đã thấy ngay một tên đứng trước, một tên nữa đứng núp bên hông hàng rào, tay cầm súng, mặt bịt miếng khăn đen. Biết ngay là Cướp viếng nhà, tôi vội đóng cửa lại. Xui là cánh cửa cây, gặp mùa mưa, gỗ nở ra nên đóng lại hơi khó khăn, cánh cửa bị kẹt! Quá muộn, hai tên cướp cùng một lúc tông vào, đá cánh cửa, dội vào bờ tường gây tiếng động mạnh, kèm theo tiếng thét của tôi, có lẽ đã gây sự chú ý cho con gái và ông chồng trên lầu.

Hai tên cướp đã vào bên trong nhà, chúng hét:”Nằm xuống”, miệng gọi thêm một tên ở ngoài chạy vào. Chồng tôi nghe tiếng, chạy ra hành lang ngó xuống, dưới nhà tối om, ngoại trừ ánh đèn hắt vào từ ngoài sân trước, chả thấy gì rõ ngoài vài ba người lố nhố nơi phòng khách. Phản ứng tự nhiên là chồng tôi chạy xuống, chỉ để gặp một thằng cướp đang chạy lên lầu, chĩa súng ngay trán:

“Tao có súng đây, câm miệng không tao bắn”.

Một tên đang đứng canh tôi ở phòng khách ra lệnh:

“Mang nó xuống đây”.

Hắn kề súng bên hông chồng tôi, dẫn xuống, bắt nằm dài cạnh tôi, rồi quơ cái áo lạnh vắt nơi ghế quăng trùm lên đầu chúng tôi. Chúng nói chuyện với nhau nửa tiếng Việt, nửa tiếng Mỹ, phần đông là dùng nhiều tiếng lóng.

Lúc đầu sợ quá, tôi nói luôn miệng:” Lấy gì lấy đi, lấy gì lấy đi.”

Chúng hét: “Shut up”.

Một lúc sau, giữ được bình tĩnh, bắt đầu để ý xem chúng làm gì, hé mắt nhìn chỉ thấy và nghe những bàn chân chạy qua chạy lại rần rật cùng nhà.

Chúng lấy áo trùm đầu chúng tôi, bắt nằm tại chỗ ngay phòng khách, dưới chân bàn thờ Phật.

Biết là hết hy vọng, lúc này mới sực nhớ ra, miệng bắt đầu lẩm rẩm niệm Phật lia lịa:”Nam mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát”. “Nam mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát”.

Trời, Chúa, Phật, Ðức Quan Âm hay Ðức Mẹ… Bất cứ một vị nào cũng có thể cho tôi hy vọng trong hoàn cảnh hôm nay…Không biết chuyện gì sẽ xảy ra …Bọn du đãng cướp xong sẽ ra đi, hay sẽ bắn chúng tôi cho mất nhân chứng…Giờ phút này không biết ai sẽ sống ai sẽ chết…Không biết con gái tôi trên lầu ra sao…Tôi chỉ còn đặt hết niềm tin cầu nguyện vào đấng thiêng liêng.

Một tên, chắc là “lính mới” nói vọng từ hành lang trên lầu xuống tên đứng canh chúng tôi, chắc là tên “sếp sòng”:

“She is on the phone”.

Chỉ nghe có bao nhiêu thôi, sau đó lại là những tiếng chân chạy và tiếng lóng, nói gì chả hiểu! Một lúc sau sao nghe thật yên tĩnh, chúng tôi ngồi dậy, nhìn quanh, cũng chưa biết chuyện gì, nhưng chả còn thấy ai, chúng tôi khóa cửa, chạy cùng nhà xem xét con cái, đồ đạc. Không đến 10 phút sau, lại nghe tiếng chuông cửa, nhìn ra đã thấy cảnh sát đến. Chúng tôi mở cửa, mời họ vào, nhân viên cảnh sát lăng xăng lấy dấu tay ở những chỗ mà bọn cướp đụng đến, đồng thời hỏi khẩu cung vợ chồng và con gái tôi. Họ đi lòng vòng quanh nhà, tìm được một chiếc dép cao su còn rớt lại trước cửa, có lẽ chúng chạy vội đến rớt cả chiếc dép nhật. Hình như có một tên ngồi ngoài xe chờ 3 tên vào trong ” làm ăn”, biết không xong là chúng dzọt ngay.

Ngay khi vừa vào trong nhà, đầu tiên bọn cướp tìm chỗ để điện thoại, quăng ống nghe ra khỏi ổ điện thoại, chạy vào các phòng đóng hết màn cửa lại, có lẽ cũng là để xét xem có bao nhiêu người trong nhà.

Khi cảnh sát hỏi cung cô con gái, chúng tôi mới biết rằng một tên cướp chạy vào phòng con gái tôi, thấy cháu núp trong xó kẹt, tay còn cầm điện thoại đang nói chuyện. Hắn ra lệnh cho con gái tôi cấm nhìn hắn, rồi lấy cái áo quăng trùm lên đầu, đồng thời giật điện thoại quăng ra xa, xong chạy ra khỏi phòng và báo động với tên ở dưới lầu. Có lẽ bọn chúng đoán rằng đã “động ổ “nên mới kéo nhau bỏ chạy.

Ðúng y như rằng, con gái tôi đang nói chuyện điện thoại với bạn, ngay sau nghe tiếng thét ” rất lạ” của tôi, và tiếng dộng vào cửa, cháu đã cúp điện thoại bạn và gọi ngay cho 911. Cũng rất may là nhà chúng tôi có hai đường dây điện thoại, chứ không có lẽ giờ phút này đã có nhiều chuyện rủi hơn xảy đến cho gia đình chúng tôi rồi.

Vài tháng sau, các nhân viên điều tra vụ cướp có ghé đến nhà, cho chúng tôi xem một cuốn hình, khoảng đâu gần 30 tên bị tình nghi, phần đông là các cậu trẻ tuổi, Á đông. Khi xem hình, con gái tôi nhận diện được ít khuôn mặt của những tên học chung trường. Theo lời nhân viên cảnh sát thì trường học nào cũng có một nhóm băng đảng, chúng rải “cò mồi” bằng những tên mặt mày “sạch sẽ”, chuyên đi làm quen các học trò cùng trường, theo dõi chỗ ở, phần đông chỉ “làm ăn” với các nhà Á đông, có lẽ đó cũng là lý do dẫn cướp đến viếng nhà tôi.

Sau này chúng tôi có được giấy mời đi dự phiên tòa, nhưng không cần phải ra làm nhân chứng, vì bọn cướp này tái phạm nhiều lần, có quá đủ bằng chứng và bị bắt cả đám rồi. Tôi nghe cũng mừng thầm trong bụng. Những thứ này mà không diệt sạch, chắc sẽ làm thối xã hội, và nhục lây cho dân Á đông tỵ nạn của mình!

Tết năm nay đọc báo và nghe bạn bè kể có nhiều vụ cướp xảy ra, y như trường hợp của gia đình tôi. Có nhiều gia đình không được may mắn, đã bị chúng đánh đập, phải vào nhà thương, chưa kể đến chuyện mất một số của cải. Phần đông chúng nhắm vào các gia đình có cửa tiệm buôn bán, hoặc “ăn Trợ Cấp” của chính phủ, những người này có nhiều tiền mặt cất giữ ở nhà. Cướp mà viếng nhà tôi thì chỉ có việc rinh ba cái máy móc hoặc TV mà thôi, làm công chức, làm gì có dư tiền mặt mà để ở nhà. Một số bạn bè còn “dặn dò” truyền miệng nhau:” Phải nên để ít tiền mặt ở nhà, để rủi cướp viếng, có tiền cho chúng, không thôi chúng giết mất!”.

Nghĩ cũng buồn và xấu hổ cho các đấng cha mẹ nào đã lỡ sanh ra những đứa con “đặc biệt” như thế, có lẽ họ đâu muốn! Buồn thay!

Thật là may mắn cho gia đình chúng tôi. Bạn có tin vào Phép Lạ không nhỉ? Mỗi khi nghĩ tới tôi vẫn còn hồi hộp kinh sợ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Cám ơn Trời Phật đã cứu gia đình chúng tôi, cám ơn con gái cưng đã lanh tay lẹ chân. Nếu hôm đó cô con gái đi chơi không có nhà thì chuyện gì đã xảy ra rồi nhỉ?

Nhưng tôi riêng thâm cảm “Niềm Tin” thiêng liêng đã giúp chúng tôi vượt qua cảnh ngộ quá kinh sợ, có thể làm một người yếu bóng vía phát khùng.

Dù là tin Chúa, Phật, Ðức Quan Âm hay Ðức Mẹ, miễn có một niềm tin, là ta có thể níu lấy như cái phao để qua cơn sóng gió.

Hỏi ai chẳng có những mất mát trong đời!

Mất nhỏ, mất lớn, kể cả mất tình yêu và lời thề “For better and for worse” trong ngày cưới. Riêng tôi, dù đã mất những thứ mà “thế nhân” thường quí trọng ấy, tôi chỉ cầu xin vĩnh viễn đừng bao giờ mất Niềm tin.

Mỹ Ngọc

Mùng hai tết 1995