15. Nhảy Dù…
Tôi biết mình có tánh thỏ đế. Những trò chơi đứng tim của Disneyland hay Roller Coaster của Magic Mountain là không tham dự bao giờ. Thế mà sáng hôm nay trên đường lái xe chở Mỹ Linh, cô con gái cưng và Michelle, bạn của ML, đi đến điểm hẹn “ Nhảy Dù “. Tôi thấy lòng mình vẫn bình tỉnh chi lạ! Có lẽ vì “ Chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ” chăng?
Gần 45 phút lái xe về hướng Mexico. Ra khỏi xa lộ chính, chạy loanh quanh vào đường làng, qua một con sông khá lớn chung quanh toàn là núi, rẽ vào một con đường đất có lưa thưa vài nhà mái tôn, được dựng lên làm văn phòng cũng như phòng dạy học cho những người muốn nhảy dù chuyên nghiệp. Sau khi vào ghi danh điền, nộp giấy tờ, xem video và đóng tiền, họ dẫn cả nhóm qua phòng kế bên để lấy áo quần, nón, mắt kính và một bộ dây nhợ lòng thòng để mang vào người. Họ không quên “nói sơ” qua thủ tục phải nhảy cách nào, lúc đáp xuống phải ra sao. Sở dĩ họ chỉ “nói sơ” qua thôi vì chúng tôi thuộc loại thỏ đế, nên ghi tên nhảy chung với người chuyên nghiệp. Những người muốn nhảy dù một mình phải qua nhiều khóa huấn luyện lâu dài hơn.
Sau khi đã trang bị đầy đủ, tất cả mọi người được dẫn ra bãi sau, nơi những người nhóm trước mình vừa lên máy bay, để chờ đến phiên mình. Chỉ độ chừng 5, 7 phút sau, ai ai cũng ngóng nhìn lên bầu trời xanh, bao nhiêu là chiếc dù màu đang lơ lửng trông thật đẹp mắt. Họ đáp thật hay, ai cũng về lại đúng ngay vào bãi đáp!!!!
Trong lúc chờ đợi tới phiên mình, mỗi hướng dẫn viên gọi tên từng người mà họ sẽ bay chung ra để chỉ dẫn thêm. Những ai có đặt mua bộ video và chụp hình thì lại có thêm 1 người chụp hình và quay video theo cùng một lúc với mình.
Ðến phiên nhóm chúng tôi được gọi tên để sửa soạn lên phi cơ. Cả đoàn người đi bộ ra sân, cho tới giờ phút này tôi vẫn chưa thấy run gì mấy mà chỉ thấy có một cảm giác lạ lạ không diễn tả nỗi. Người hướng dẫn viên xem xét lại những dây nịt gài trên áo lần chót trước khi bước vào trong phi cơ.
Chiếc “Cesna” ngoài 2 người lái ngồi phía trước, chở khoảng 18 người ngồi phía sau. Máy bay lên cao chừng 13,000 feet quay vòng đầu lại. Lúc ấy 1 người ngồi phía sau mở cửa hông phi cơ ra, gió bên ngoài ùa mạnh vào. Mọi người bắt đầu đội nón và đeo kính lên. Những người “thỏ đế “ như chúng tôi, được gắn các móc khóa liền lại với người hướng dẫn viên. Hai móc trên vai và hai móc dưới. Lúc này tôi mới bắt đầu thấy hồi hộp, tim đập hơi mạnh hơn bình thường. Những người ngồi gần cửa phi cơ là những học trò kinh nghiệm, đã nhảy dù nhiều lần, họ nhảy ra khỏi phi cơ một mình và nhảy trước nhất. Có người chỉ mặc vỏn vẹn có cái quần đùi và áo thun, tròng vào người cái bao dù sau lưng mà thôi. Không phải như chúng tôi, trang bị nguyên bộ đồ bay bằng loại vải chống lạnh.
Chàng quay video nhảy ra khỏi phi cơ trước, kế đến là tôi và người hướng dẫn viên. Ông ta bảo tôi nhích ra gần cửa phi cơ, tay vịn vào thanh cây sắt trên trần, lúc tới sát cửa hai tay nắm vào hai dây đeo áo của mình, mặt ngước lên trời, hai chân co lại trong thế nhún, họ sợ lúc vừa nhảy ra khỏi phi cơ, tay chân mình quờ quạng đụng vào phi cơ. Ðến phút này thì tôi chả nhớ mình làm gì nữa, hình như người hướng dẫn của tôi đã đẩy tôi ra ngoài không trung dùm. Tôi rơi xuống rất mau, theo như người hướng dẫn đã nói trước là mình sẽ rơi với vận tốc 120mph. Gió tạt lạnh buốt cả da mặt. Phải chi có cái gì che luôn da mặt thay vì chỉ che cặp mắt thì chắc đỡ hơn. Hai lỗ tai lùng bùng khó chịu mặc dù đội cái nón bay che đầu và che bít luôn hai lỗ tai rồi. Sau này khi xem video lại mới thấy cái lão hướng dẫn viên quên dặn mình 1 điều quan trọng là phải ngậm miệng lại, đàng này mình cứ nhe răng cười toe toét, thảo nào lạnh buốt cả cái hàm răng ….... giả.
Cảm giác sợ thứ nhất là khi mình đứng trước cửa phi cơ để chuẩn bị nhảy.
Cảm giác sợ thứ nhì sau khi nhảy ra khỏi phi cơ là mình rơi từ trên Trời xuống đất khi dù chưa mở, vừa mau vừa bị xoáy nhiều vòng, tôi tưởng ruột gan phèo phổi tôi văng ra hết rồi chớ! Mà kể cũng lạ, cái ông chụp hình không hẹn mà gặp, đã có mặt từ đó bao giờ rồi, vừa quay vừa chụp hình cho tôi có chút kỷ niệm để đời có một không hai này.
Tôi để ý thấy người hướng dẫn có đeo một cái đồng hồ to nơi tay, để canh đến độ bao cao, bao nhiêu phút thì phải làm gì kế tiếp. Ít phút sau, người hướng dẫn bật nút dù cho bung ra, tôi bị giật ngược từ dưới lên trở lại trên trời và từ đó trở đi mới thật sự thấy được cảm giác thú vị của nhảy dù. Ðược ngồi nơi cái đai ngang, bay lơ lửng trên không trung, người hướng dẫn tháo kính bảo vệ mắt tôi ra, lúc này mới có thời giờ ngắm nhìn trời mây nước và cả những chiếc dù đủ màu của các bạn chung quanh.
Một kỷ niệm đúng là khó quên và nếu ai có hỏi tôi muốn thử lại lần thứ hai nữa hay không, chắc câu trả lời của tôi sẽ là KHÔNG.
Mỹ Ngọc
08/25/2001