17. Đi sắm áo…quan
Sau truyện “Chiếc Áo Cuối Cùng”, viết từ cảm nghĩ sau khi nghe cô bạn kể chuyện đi sắm “áo quan”, đến truyện ” ” qua kinh nghiệm đi khảo giá cùng với người cô. Chuyến này đích thân tôi làm hẹn đi gặp người đại diện lo chuyện hậu sự cho ba mẹ tôi.
Cũng may là Ba Mẹ tôi chu đáo đã lo chọn mua sẵn đất đai, và bảo hiểm nhân thọ, nhưng chỉ có bấy nhiêu đó chưa đủ. Ngoài chuyện đất đai, còn lắm thứ khác cũng quan trọng không kém, nào là mua “giường ngủ” (hòm), kim tĩnh, mướn phòng, bao nhiêu ngày để cho bà con đến viếng thăm, dịch vụ trả cho công ty lo chôn cất, giấy khai tử … nhiều lắm kể ra không hết!
Lần này tôi gặp hên, người lo công việc này lại là cô bạn cũ, nên không bị như trường hợp bạn tôi đi sắm áo quan trong chuyện Chiếc Áo Cuối Cùng. Cô bạn giúp đỡ rất tận tình, sau khi điền một số giấy tờ, cô ta dẫn tôi qua căn phòng khác, nơi đây chưng bày đủ thứ kiểu mẫu, tha hồ chọn lựa, tùy túi tiền. Nào là chọn bia, chọn kim tĩnh, chọn hòm v.v… Giá đi từ rẽ cho đến mắc, một cái hòm rẽ nhất cũng đã hơn $2,000, hỏi ra thì được biết làm bằng gỗ thường, rồi loại gỗ tốt, cẫm lai, cho đến bằng sắt cứng, chắc chắn, thứ này mắc nhất. Kim tĩnh cũng thế, từ xi măng loại thường, không sơn, để màu trắng, chỉ việc tô thêm chút hồng, cho các cô, các bà, hoặc xanh, xám cho các ông là đã thấy mắc thêm vài trăm bạc!
Nghĩ cũng lạ, đã chết là thân xác sẽ tiêu tan cùng cát bụi, mà sao phải chôn trong hòm sắt thật kiên cố lâu ngày làm gì thế nhỉ? Ðiều này chắc tôi phải tìm các cụ để hỏi cho ra lẽ mới được?
Ðúng là nhập gia tùy tục, ở Mỹ lâu ngày đâm ra quen, thấy việc lo trước chuyện hậu sự là điều rất cần thiết, nhất là với vật giá gia tăng mỗi năm, bây giờ mới đi lo chuyện hậu sự cho ông bà cụ tôi, cũng có hơi muộn màng rồi đấy, giá cả mắc gấp đôi thấy phát sợ! Chưa kể đến những giá để trả cho công đào lấp đất sẽ thay đổi tùy thời gian mình chết, thành ra khoản này đợi khi nào thành người thiên cổ, mua cũng chưa muộn. Cũng hay là các công ty lo chuyện hậu sự họ có chương trình cho vay trả góp không lấy lời, nên cũng dễ thở.
Viết đôi dòng ghi lại chút kinh nghiệm, hy vọng bạn bè cũng nên lo đi hỏi thăm chỗ nào mình muốn “nghỉ lưng dài hạn”, để lo trước việc tương lai cho chính bản thân mình, chứ đợi đến lúc “tang gia bối rối” quả thật là bối rối tang gia thiệt! Riêng tôi, sau khi bàn với các anh chị em trong gia đình lo cho ba me tôi, tôi quyết định nếu tôi có chết thì lăn vào lò lửa cho mau, cho xong và ….cho rẻ.
Ngồi đây viết những dòng chữ này, nghĩ lại hôm nọ mình quên chụp hình cho bà con xem các mặt hàng! Ðịnh bụng sẽ trở lại chụp hình cho bà con xem cho ….vui.
Mỹ Ngọc
Tháng bảy, 2005