19. Số Con Rệp
Mạt chẳng nhớ rõ nó từ chốn nào đến đây cư ngụ, hay có thể nơi này là chỗ chôn nhau cắt rốn của Mạt cũng không chừng. Sau ngày chào đời, Mạt còn nhớ mình có đủ gia đình, cha mẹ, anh chị em, đông đúc, ấm cúng, vui vẻ, sống chung dưới một mái nhà, tuy nhà của Mạt không sang trọng gì lắm. Cho đến một hôm Mạt nhìn thấy tận mắt cảnh gia đình Mạt bị đè bẹp dí, Mạt nhờ bị cảm không ra ngoài kiếm ăn, nên thoát chết.
Mạt đành phải an phận, chọn nơi này làm quê hương vậy. Ở đây cũng tạm đủ sống qua ngày, thức ăn không phải tìm kiếm mà vài ba hôm lại được thay đổi, thế thì còn gì cho bằng. Có mấy ai được cái diễm phúc như Mạt đâu nhỉ, được nếm đủ hết các món “cao lương mỹ vị” trên thế giới, tuy nhiên, có nhiều món nuốt thật khó trôi, từ Mỹ qua Mễ, Trung Ðông, qua đến các nước Á Châu, Ðại Hàn, Nhật Bổn, Tàu, Phi Luật Tân và cả Việt Nam nữa. Rốt cuộc nó vẫn mê mùi vị mặn mà, đậm đà của dân da vàng mà thôi.
Ngày xưa còn có mẹ dạy, nhưng từ ngày sống cô độc một mình, thân tự lập thân, Mạt càng có kinh nghiệm nhiều hơn. Mạt thích những người béo phì và dễ ngủ, những người này Mạt không cần phải ý tứ, cẩn thận làm chi, chả bù những người “nhạy cảm” hoặc ốm nhom, gặp những người này là Mạt đói meo, và có khi dễ bỏ xác tại trận! Chưa kể những hôm xui xẻo gặp dân Trung Ðông, họ xức cái mùi gì mà từ đàng xa Mạt đã muốn ngất xỉu, huống hồ gì bò lại gần kiếm ăn.
Lâu ngày rồi cũng thành thói quen, Mạt biết cả giờ giấc của mọi người, phần đông Mạt ăn uống không giờ giấc, chỉ những lúc thiên hạ ngủ Mạt mới được no nê. Cả ngày Mạt chả phải lo lắng gì cả, cứ việc nghỉ ngơi nằm suy nghĩ chuyện đời, có nhiều hôm Mạt nhớ gia đình lắm, cũng tại cha mẹ chết nơi đây mà Mạt không đành lòng bỏ nhà ra đi.
Một hôm, Mạt nghe lén câu chuyện của các cô bồi phòng bàn tán với nhau. Chủ nhân tính bán chỗ này, không biết khi đổi chủ, số phận họ sẽ ra sao? Thật tội nghiệp cho họ quá, nhưng nhìn lại “số con Rệp” của mình, thật là đúng với cái tên cha mẹ đặt chẳng sai, “Mạt Rệp”, ngao ngán thay. Chỉ nghe đến đó Mạt đã thấy trời đất như quay cuồng, muốn sụp đổ! Mạt tính chuyến này phải dọn đi chỗ khác trước khi có cuộc đổi đời. Một buổi sáng thức dậy muộn, nhìn ra ngoài thấy trời còn tối om, chung quanh nghe tiếng cười nói ồn ào của một đám người mặc đồng phục, Mạt chạy vội ra cửa nhìn, cả tòa nhà từ nóc trở xuống đã bị trùm vải dầu kín mít, nó vội trở vào tìm chỗ an toàn để trốn.
Mạt cảm thấy ngột ngạt, khó thở, nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc mơ, Mạt thấy, từ thế giới bên kia, cả gia đình, cha mẹ anh chị em nó đang tươi cười đứng đợi chờ đón.
Vài hôm sau, bảng tên mới được gắn lên. Cờ xí treo đầy chung quanh tấm bảng “Mừng Khai Trương” khách sạn mới.
Mỹ Ngọc
11/10/2005