← Quay lại trang sách

20. Món Quà Không Mong Ðợi

Nhìn vào gia đình Minh và Mai, ai cũng thèm thuồng cả. Ngôi nhà to lớn, có đến ba gia đình, vợ chồng con cái Mai ở cùng với cha mẹ và gia đình Hùng và Liên, em trai nàng. Như vậy trong nhà có đầy đủ giai cấp nam phụ lão ấu, từ đứa cháu sắp lên ba, cho đến cụ già trên tám mươi, nên nhộn nhịp lắm.

Mai đã từng đọc được ở đâu đó, những bài viết so sánh giữa người già và em bé, bây giờ nàng mới thấy rõ, có nhiều điểm (ngược) giống nhau lắm. Này nhé, em bé lúc mơí chập chững, phải dùng đồ tập đi một thời gian mới đi đứng vững vàng, người già thì ngược lại, càng về già, không có gậy chống nên dễ té! Già rồi, răng cỏ rụng hết, chỉ còn đưa nướu, thức ăn càng mềm, càng nhuyễn càng tốt, rồi thì càng gần đất xa trời cặp mắt không thấy, tai chẳng nghe rõ nữa, tóc còn loe ngoe vài sợi, có khi rụng sói đầu cả! Không thua gì em bé mới chào đời.

Mỗi ngày hộp thơ ở nhà đầy ắp, đôi lúc không còn chỗ chứa. Một ít là thư đòi nợ, còn lại phần nhiều là “thư rác”, nhất là từ ngày Liên, vợ Hùng, sanh thêm bé Vy. Những hàng mẫu, báo chí, sách dạy nuôi con, học làm cha mẹ, được gửi đến tới tấp. Các hảng quảng cáo thật là tài tình, họ gửi đến chúc mừng bằng những thư mời, cho tặng phẩm, giới thiệu mua tả, sửa, quần áo, giày dép, thức ăn, nhiều món hàng hấp dẫn vô cùng. Các tiệm chụp hình cũng gởi cho những phiếu chụp hình, được tiệm chuyên nghiệp cho ảnh miễn phí, ai mà chả ham. Họ chỉ cần làm sao cho mình ghé đến tiệm họ một lần là đủ. Bởi vì sau khi nhận tấm ảnh đầu tiên “biếu” không, đâu ai nỡ lòng nào quay lưng, không “mua” luôn cả bộ ảnh đã được chụp rồi! Con bạn xinh đẹp đáo để, không lý nào lại cho họ vứt hình con mình vào xọt rác! Thế là ra về với cả chục tấm ảnh trên tay, trong lòng thơ thới, nhẹ nhàng, vì túi tiền vơi đi!

Bé Hà, con gái giữa của Hùng Liên, sửa soạn lên 13, vài năm trước các hãng quảng cáo còn hay gửi thư mời mua đồ chơi, hết các kiểu búp bế, qua đến son chảo, đồ nấu ăn cho con nít, xe đạp, xe hơi chạy bằng điện, nhà nấu bếp, xích đu, bao gối, tấm khăn trải giường in hình các nhân vật của Disney…. Nay lại gửi những sách báo với các kiểu áo quần, giày dép, đồ nữ trang. Hết quần ống túm sang ống loe, áo đầm ngắn rồi lại dài lê thê, cứ quanh đi quẩn lại đủ để moi tiền các cô!

Thằng Huy, con trai lớn của Hùng Liên đang ở năm cuối bậc trung học, Huy giao thiệp rộng nên có nhiều bạn bè lắm, nhất là các cô gọi điện thoại đến nhà hỏi thăm hoài. Ði học về sau khi lo bài vở là chúi đầu vào máy vi tính, hoặc ôm điện thoại. Tuần nào cũng thấy những tờ quảng cáo đại hạ giá các máy móc, những kiểu hàng mới ra nhất. Mùa hè sắp đến, thông lệ của các trường học ở đây là tổ chức dạ tiệc cuối năm, mỗi cậu phải có một cô bạn gái, để mời đi vào dịp này. Nếu chỉ là một buổi dạ tiệc thường, thì không còn chuyện gì để nói, đàng này phải mướn xe loại đặc biệt có tài xế chở đến đón nàng, tặng cho nàng hoa cài tay, cài áo. Sau khi đón được người đẹp ra khỏi nhà cha mẹ nàng, phải mời nàng ghé vào một nhà hàng sang trọng, làm một bụng no nê, rồi mới đến chỗ dạ vũ. Cứ thế mà quảng cáo và phiếu bớt tiền được gửi tới ào ào, nào là những chiếc áo dạ hội cho các cô, những kiểu hoa đeo tay, riêng các cậu có khi còn cần phải mướn các bộ đồ vía nữa, lắm lúc Mai cứ tưởng như chúng đang sửa soạn làm đám cưới không bằng!

Cũng may cho vợ chồng Mai, con cái đã đến tuổi trưởng thành, nhìn đám cháu đang tuổi mới lớn, Mai nhớ lại mình cũng trải qua giai đoạn này rồi. Thời đó có được những con búp bê, hay những thằng lính nhựa là bọn nhỏ mừng lắm rồi, thời buổi tân tiến này tốn tiền hơn, vì búp bê biết nói, hoặc người máy biết đi, đều phải dùng pin. Bây giờ những thư quảng cáo của con Mai thuộc loại “cao cấp” hơn, bởi vì chúng đã đi làm và có người yêu. Thỉnh thoảng lại được thư mời mua xe với phân lời nhẹ nhàng, cuối tuần đi nghe nhạc, nhảy đầm, có chương trình đặc biệt, cầm tờ quảng cáo này, vào cửa được bớt 20%, hay là được uống nước miễn phí. Phố xá đang đại hạ giá các món mỹ phẩm, dầu thơm, áo quần. Mua một tặng một vé bay đi nghỉ mát cuối tuần. Mùa đông đi trượt tuyết, mùa hè đi biển, cuối tuần đi phố, một năm phải có đi xa nghỉ xả hơi. Các con Mai sanh ra và lớn lên ở xứ người, nên lối sống cũng không khác gì người dân ở đây!

Vợ chồng Mai cũng có khác gì mọi người đâu, mới tuần rồi nhận được thư mời mua bảo hiểm nhân thọ, họ liệt kê giá tiền theo tuổi tác. Không quên nhắc khéo Mai mua ngay kẻo sau ngày sinh nhật là hết có giá đặc biệt! Minh không những được những tập quảng cáo giới thiệu mua máy đấm bóp chân tay, lưng, vai, còn thêm những báo trưng bày máy cắt cỏ, thổi lá, thỉnh thoảng lại được tặng cho một gói hàng nhỏ, với vài viên sỏi làm mẫu. Trong nhà Minh là người bao thầu sân cỏ, dĩ nhiên là cắt cỏ xong, vào sẽ đau lưng, nhức mỏi lắm, nhiều lần Mai bàn với Minh dẹp sân cỏ, để đổ sạn cho khoẻ. Hay thật, hãng quảng cáo đã đi guốc trong bụng vợ chồng Mai!

Gần đến mùa lễ lớn, các hãng quảng cáo càng bận rộn hơn, những tờ báo quảng cáo, hàng mẫu được thân ái gửi đến liền liền. Như mọi năm, cây Noel được mang ra chưng bày vào cuối tháng 11, khi vừa ăn mừng lễ Tạ Ơn xong. Nhà đông người nên dĩ nhiên quà cũng đầy ắp dưới gốc cây, những gói buộc nơ, xanh xanh đỏ đỏ, những ngọn đèn to nhỏ, chớp tắt trên cây, trông thật là ấm cúng.

Buổi sáng sau đêm ăn mừng lễ Giáng Sinh, đám con cháu dậy thật sớm, làm ồn ào nhà cửa, chắc cả nhà ngủ không được vì nôn nao mở quà. Mai không cần phải đánh thức ai dậy, mọi người đã có mặt đầy đủ, cha Mai run rẩy chống gậy ra chiếc ghế quen thuộc ngồi xuống, mẹ lăng xăng trong bếp một lúc cũng ghé ngồi cạnh bên, năm nay đặc biệt có một hộp quà to nhất, chẳng để tên người tặng là ai, nhưng gói gắm bên ngoài trông rất hấp dẫn.

Mọi người nhận và mở quà vui vẻ, thỉnh thoảng lại nghe rú lên mừng rỡ. Các tờ giấy gói quà bị xé tung, vất đầy nhà. Cái thùng to không đề tên người gửi, thì ra là của cha mẹ, lúc nào cũng thế, trước khi xem món quà, mẹ cẩn thận mở ra và xếp những giấy gói quà, giây nơ buộc xinh đẹp, cất sang một bên, để dành còn dùng lại. Bên trong thùng, một rừng giấy quảng cáo, nào là phiếu bớt tiền mua: răng giả, tóc giả, mắt kính lão, gậy một chân, bốn chân, gậy thường đi trong nhà, gậy sang trọng dùng đi ra ngoài, xe lăn bằng tay, bằng pin, bằng điện, “tả” dùng cho người lớn, mua đất, mua hòm, lo nhà quàn ….đại hạ giá. Cứ cầm cái phiếu bớt tiền này đi sắm hàng, bảo đảm, bớt 20% cho đến 50%, có khi mua một, biếu một.

Ðặc biệt ngoài mớ giấy quảng cáo, trong thùng còn có một số hộp quà mẫu, nào là miếng keo dán vào nướu, cho khỏi sút răng giả, ít miếng băng dán “Salonpas”, khi bị đau lưng, nhức mỏi, lọ dầu nóng “Ben Gay”, vài viên thuốc dùng mỗi đêm, để ngâm bộ răng giả cho trắng, thuốc nhức đầu, thuốc bổ!

Nhiều hôm mẹ Mai còn nhận được những phiếu giới thiệu mời dọn vào ở các chung cư dành riêng cho người già, hoặc các nhà dưỡng lão có y tá chăm sóc ngày đêm. Một người bạn của cha mẹ Mai, sau khi đã mua đất lo phần hậu sự, mỗi năm đều nhận được thiệp chúc tết, chúc mừng sinh nhật, chu đáo hơn thế nữa, gia đình họ vẫn còn nhận được thiệp chúc, mặc dù thân nhân đã qua đời một, hai năm trước rồi! Gần đây nhất, cha mẹ Mai còn được thư mời xem bảng so sánh giá cả, khi chết muốn tiết kiệm tiền, đốt xác rẻ hơn đem chôn! Mai chợt nghĩ đến nếu còn ở quê nhà, được những lá thư “tử tế” như thế này, chắc chắn sẽ bị “dũa” bạo, vì các cụ sẽ bảo rằng “trù” các cụ hay sao?

Có lần Mai buộc miệng khen xứ Mỹ tài tình, cứ như là con ma xó, lý lịch mỗi người, tình trạng, hoàn cảnh ra sao, họ đều biết hết! Cứ nhìn những mẫu quảng cáo gửi đến nhà là đoán được ngay mình đang thuộc giai đoạn nào, còn ở lứa tuổi ô mai, sồn sồn, hay tuổi đã xế chiều. Minh cười:” Ði phố gặp các quày hàng biếu không tặng phẩm, bảo mình điền phiếu thăm dò ý kiến, đừng có dại dột mà khai vào cho nhiều, chúng nó bán tin tức ấy cho các hãng quảng cáo chứ có tử tế gì đâu!”

Ừ nhỉ, mỗi lần đi phố, cứ thấy họ cho quà tặng, có khi còn bày nguyên chiếc xe hơi, và cạnh đó là một thùng đựng đầy phiếu bốc thăm, bà con đang chăm chú viết, lo cung cấp đầy đủ lý lịch, bỏ vào thùng phiếu, hy vọng may ra mình có trúng số? Mai còn nhớ lại những lần mua các vật dụng lớn dùng trong nhà như máy giặc, máy xấy, truyền hình, tủ lạnh … thể nào Mai cũng cẩn thận gửi tờ khai báo cho hãng sản xuất, để ghi danh máy móc mình đã mua, và bảo đảm thời hạn dùng máy, rủi máy có hư, còn được sửa miễn phí. Nhưng khi xem kỹ lại, tờ khai báo hỏi thêm nhiều câu ngoài đề lắm: trong nhà có bao nhiêu người, lứa tuổi nào, nhà dùng máy móc hiệu gì, đi xe hiệu gì, thể thao thích môn gì, tương lai dự định sẽ mua món gì. Cứ thành thật khai báo đi rồi thì biết!!!!

Cứ thế mà nhận được những món quà không mong đợi dài dài!

Mỹ Ngọc

11/2005