21. Về… Ðâu
Tết 1994 vừa qua, vợ chồng con cái dắt díu nhau về thăm quê nhà, con cái sanh ra và lớn lên ở Mỹ, chúng xem như một cuộc đi nghỉ hè. Riêng tôi sau 19 năm xa xứ, trong bụng cũng nôn nao, hồi hộp lắm. Dự định sẽ đi thăm đây đó, người thân, bạn bè, trường cũ và nhất là trở về căn nhà mình ở, ngày xưa còn bé, mong tìm lại chút gì để nhớ để thương.
Tôi sanh ra và lớn lên tại Sài Gòn, nên có rất nhiều kỷ niệm. Tuy nhiên tôi kém may mắn hơn nhiều người, vì từ ngày bỏ nước ra đi với hai bàn tay trắng, nay trở về thăm lại, quê hương đã bị đổi chủ; nhà ở cũng thế, có còn là của mình nữa đâu mà thăm!
Xưa kia gia đình tôi ở trong cư xá Hải Quân, gần hai mươi năm sống tại đây, có biết bao nhiêu là kỷ niệm, không những với ngôi nhà, mà còn nguyên cả cư xá. Bây giờ khu vực này dành riêng cho các cán bộ cao cấp, có những căn nhà được sơn sửa lại, trông rất mới, nằm cạnh bên những căn nhà cũ kỷ, còn để mốc meo! Nghe nói là dành cho cán bộ cao cấp ở, thế mà nhiều ngôi nhà lại treo bảng hiệu, biến thành tiệm ăn!
Con đường dẫn về cư xá tuy có rất nhiều thay đổi, nhưng tôi vẫn nhận diện ra được ngay, rất xúc động khi vào lại con ngõ xưa, chỉ buồn là mình không được vào bên trong nhà để thăm lại từng phòng, nơi ăn, chốn ở ngày xưa! Chỉ đứng trước cỗng nhà chụp hình, rồi quyến luyến, tần ngần, bỏ đi, có thế thôi!
Cũng vì cả khu vực cư xá này “được” trưng dụng, nếu hàng xóm láng giềng có còn ở lại, cũng sẽ bị mời đi chỗ khác chơi, về vùng kinh tế mới mà ở, nên không tìm lại được bóng dáng một người thân quen nào cả!
Riêng tôi, nhắm mắt lại, vẫn còn hình dung ra được từng chi tiết, bạn bè chung quanh, cả những người bán hàng rong mỗi ngày. Buổi tối với tiếng rao của O bán chè đậu đen, buổi trưa với tiếng chuông rung của ông bán cà rem, tiếng gõ lóc cóc của xe mì, tiếng đám con nít dành nhau chờ xem “xi nê thùng”. Nhắc đến xi nê thùng mới nhớ, mỗi chiều hay có ông già đạp xe vào cư xá, phía sau lưng xe là cái thùng to với nhiều lỗ mắt nhìn. Ai trả tiền thì hai lỗ mắt được mở ra, cứ thế mà đứng lom khom xem phim. Có lần tôi cũng thắc mắc không biết chiếu phim gì, xin bạn bè cho xem ké, ghé con mắt vào nhìn một tí xíu, rồi phải trả lại ngay, để chúng xem tiếp, phần đông là phim đen trắng, cao bồi, tạc dzăng. Rồi những mùa sắp tết, đám con gái lăng xăng mở tiệc Tất Niên. Cư xá thường nhộn nhịp sau giờ học, cuối tuần, hoặc những ngày lễ, đám con trai, con gái xúm lại, chơi tạc lon, chơi u. Hình như tôi ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, nghĩ lại ngày xưa còn bé, chao ơi là nhớ!
Giờ đây bạn bè lạc nhau tứ xứ. Kẻ góc bể, người chân trời. Biết có ngày nào gặp lại…người xưa không! Sài Gòn thân thương! nhớ ơi là nhớ! Muốn về lắm, nhưng về…đâu!
Mỹ Ngọc
Tết 1994