22. Qua Sông Ðắm Ðò
Trên đời này ai cũng mơ lấy được người mình yêu, họ vẽ ra nhiều bức tranh tình tứ lãng mạng vô cùng: mơ một đàn con xinh, sẽ ghép tên họ hai vợ chồng đặt cho con cái, mơ một túp lều tranh hai trái tim vàng…
Nhưng mà có mấy ai được may mắn, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, như những câu chúc tụng tuyệt vời của ngày tân hôn đâu nhỉ? Chúng ta thường được nghe các ca sĩ hát đi hát lại hoài: “Anh ơi nếu mộng không thành thì sao?”, nghe thì tha thiết lắm đấy, nhưng sự thật thì ôi thôi, phũ phàng!
Ngày mới đến Mỹ, mỗi lần nghe tin bạn bè ly dị, tôi ngạc nhiên vô cùng, ở đây lâu ngày rồi chẳng lấy gì làm lạ nữa. Nhất là ở xứ người, với những luật lệ ” nam nữ bình đẳng”, phụ nữ cũng phải ra ngoài xã hội đi làm việc, nhiều lúc còn lãnh trách nhiệm quan trọng, nặng nề hơn các đấng nam nhi. Hiếm có cảnh vợ ở nhà nuôi con, lo nấu nướng, cơm nước, tất cả đều lệ thuộc vào chồng, nên khi cơm không lành canh không ngọt, dứt áo ra đi là chuyện thường tình.
Người ta thường ví các đôi uyên ương lấy nhau như đi cùng một chuyến đò, có duyên nợ, thì đi chung tới đích, không duyên nợ thì đắm đò. Dĩ nhiên phải yêu nhau tha thiết, thật tình, mới tính đến chuyện hôn nhân, mong muốn ăn đời ở kiếp bên nhau, chớ có ai nghĩ đến chuyện tạm bợ, sống với nhau giai đoạn ngắn thôi đâu. Tổ chức cái đám cưới linh đình rất tốn kém, chớ nào phải trò đùa, thế mà vài năm sau bỗng nghe tin chia tay! Thậm chí nhiều gia đình đã có với nhau một đàn con nheo nhóc, chưa kịp trưởng thành thì cha mẹ đã ly dị.
Ở xứ Mỹ người ta tôn trọng tự do cá nhân, chỉ nghĩ đến cái tôi của mình, nên chả ai nhịn ai. Ông bà ngày xưa có dạy, đeo cái nhẫn cưới vào tay là để nhắc nhớ, nhẫn là nhẫn nhịn, vợ chồng phải biết nhường nhịn lẫn nhau, thế mà ngày vui qua mau, người ta chóng quên, khi có chuyện xảy ra thì ôi thôi, ai cũng nghĩ phần đúng về mình, mặc anh nói anh nghe, hoặc em nói em nghe. Bởi vậy mới có những chuyện cười ra nước mắt: mới lấy nhau về hai vợ chồng thủ thỉ thì thầm cho nhau nghe, vài năm sau chồng nói chồng nghe, vợ nói vợ nghe, và lâu hơn tí nữa, vợ chồng nói…hàng xóm láng giềng nghe.
Từ khi chào đời đến lúc trưởng thành, lập gia đình sớm nhất cũng phải trên 18 tuổi, không kể các trường hợp xa xưa… lấy chồng từ thuở 13, đến năm 18 …em đà năm con…., càng về sau này người ta lại có khuynh hướng lập gia đình muộn. Mỗi cá nhân được sự giáo dục, ảnh hưởng riêng của gia đình mình, khi thành gia thất, từ hai người với hai cá tánh khác nhau, nhập chung, tạo thành một gia đình mới. Không nhiều thì ít, thể nào cũng có những “đụng chạm” có thể ban đầu không thấy được “những điều không hạp”, vì …còn đang trong thời kỳ yêu đương nóng bỏng, giai đoạn này có mắt như mù, trái tim có nhiều lý lẻ khó hiểu lắm, hoặc có sự “nhịn”, chịu đựng trong đó. Yêu nhau muôn sự chẳng nề, một trăm chỗ lệch cũng kê cho vừa!!! Dần dà ăn ở chung lâu ngày, tật xấu mới xì ra, hết chịu nhau nổi, những dồn nén biến thành những quả bom nổ chậm, chờ ngày tung chưởng!
Thông thường các cô cậu nước Âu Mỹ khi yêu nhau, có khuynh hướng dọn vào ở chung ngay, chưa cần phải cưới hỏi gì cả, đôi khi đây cũng là điều hay, dò xét tìm hiểu kỹ càng trước khi tốn tiền làm đám cưới linh đình. Tuy nhiên, thống kê cho thấy tỉ số ly dị trên xứ Mỹ cao nhất! Riêng đối với người Việt Nam ta, khi nghe cô cậu chưa lấy nhau mà ở chung, thể nào cũng bị dèm pha, nhất là bên phía phụ nữ, cha mẹ sẽ bị mang tiếng có con “mất nết, hư thân”, xấu hổ lắm!
Người ta thường ví lập gia đình như đánh một canh bạc? Không biết trước tương lai ra sao, có thì dễ, giữ được cho lâu dài mới khó. Nói ra thì nghe thật bi quan, nhưng sự thật là thế đấy. Tôi đã nghe và thấy biết bao nhiêu trường hợp, gia đình, bạn bè, người quen chung quanh, yêu nhau tha thiết thuở ban đầu, tưởng có thể chết vì nhau được, ở với nhau vài ba năm, chục năm, có khi hai mươi năm sau, bỗng một hôm đi phố gặp chàng hay nàng cặp tay dung dăng dung dẻ với người mới. Vì sao? Chẳng ai giải thích được! Nếu hỏi, mỗi người sẽ trả lời mỗi ý, ai cũng có phần đúng cả. Thảo nào mà người xưa có quá nhiều câu ca dao để lại cho hậu thế: Thương nhau quả ấu cũng tròn, ghét nhau trái bồ hòn cũng méo! Yêu nhau xé lụa may quần, ghét nhau kể nợ kể nần nhau ra!!!
Tôi có cô bạn, thời mới yêu nhau da diết, cha mẹ ngăn cản, cấm không cho đi chơi với người yêu, cô ta tức mình tính tự tử…thế mà hơn hai mươi năm sau, chính cô ta là người…bỏ chồng theo tình yêu mới. Nhiều gia đình thuở hàn vi sống cơ cực bên nhau, vợ lo quán xuyến mọi việc trong ngoài, cho chồng có thời gian… ăn học, để lấy bằng cấp cao, khi tạo dựng nên sự nghiệp vững vàng rồi thì chàng quên hết mọi chuyện xưa và cũng rũ áo ra đi. Tôi thắc mắc mãi, không biết “thỉnh thoảng” họ có nhớ lại những kỹ niệm đẹp xưa cũ không nhỉ? Rõ là ngớ ngẩn, nếu họ “biết” nhớ, thì làm gì có chuyện chia tay!
Nhiều cặp vợ chồng đứng núi này trông núi nọ, tưởng sẽ tìm được “mối ngon” hơn cái hiện tại mình đang có, ai dè …”hụt cẳng”, hết đường quay về, thế là xong một chuyện tình. “Ðơn giản” như “đang giỡn”, đùa với tình yêu là thế đấy! Gia đình vợ chồng con cái được ví như đang cùng đi chung một chuyến đò, mưa gió bão bùng, sóng vỗ chập chùng như những gai góc của cuộc đời luôn chực chờ tìm đến, hai vợ chồng biết cách lèo lái, con thuyền sẽ êm xuôi, được cơ hội thuận buồm xuôi gió, thêm chút may mắn, hy vọng sẽ tới bến, còn không biết cách điều khiển thì đắm đò, thuyền lật úp, tiêu tán cả gia đình.
Ðề tài này nói hoài chắc không bao giờ hết, có thắc mắc cũng không ai giải thích được tại sao, thôi đành đổ thừa cho số mệnh, hết mắc nợ nhau thì chia tay, nhưng mà bạn ráng giải quyết sao cho đẹp đẹp một tí, đừng lôi con cái vào làm bia chắn đạn, chúng vẫn là người vô tội! Có ai muốn sanh ra trong gia đình “cơm không lành canh không ngọt” đâu!
Mỹ Ngọc
10/04
.