23. Mộng bình thường
Bông bắt đầu thấy khó chịu, nó gầm gừ khi Liên banh miệng, hết lấy tay chọt cổ họng, rồi lại còn đổ muối vào miệng nó. Bông lắc đầu ngoay ngoảy làm muối văng đầy mắt. Nó chạy vội tới chậu nước, uống vài hớp cho bớt mặn miệng! Chỉ mới nửa tiếng trước, bà Lan ẳm nó lên phòng, nghe được mùi thơm của kẹo Chocolat quanh đây, nó hỉnh mũi đi tìm. Mắt sáng rỡ khi thấy vài viên kẹo Kisses dưới đất, nó chịu hết nổi, lén ngậm liền một viên, ngọt lịm, ngon gì đâu! Thế mà hai mẹ con bà Lan cấm nó ăn Chocolat, bảo là nó bị dị ứng. Chẳng may thay bà Lan bắt gặp quả tang, khi nhìn thấy mớ giấy gói nằm rải cùng dưới đất, nó nghe bà Lan hét ầm nhà:
– Liên ơi, con Bông ăn chocolat!
Ở phòng kế bên, nghe mẹ gọi, Liên hốt hoảng:
– Ðể con lên máy, tìm xem nếu ăn Chocolat phải làm sao, giờ này mà chở đi bác sĩ thì mắc lắm!
Bà Lan vội vàng mang con Bông xuống bếp, mắt ngó quanh, coi có gì cho con Bông ăn để nó có thể ói ra. Bà hỏi vọng:
– Mẹ cho nó ăn táo nguyên vỏ được không con?
– Dạ mẹ cứ thử đi, nhưng con Bông cần phải ói ra, chứ không phải ăn thêm để tiêu hoá thức ăn!
Bà vừa nói, tay vừa cắt táo ra từng miếng nhỏ, bỏ vào tô, vuốt ve dỗ dành:
– Ăn vào rồi ráng ói ra đi con.
Con Bông được ăn, thích chí chộp ngay một miếng, chạy tới góc khác ngồi, như sợ bị lấy lại thức ăn. Liên ở trên lầu, mắt chăm chú vào máy vi tính, sốt ruột:
– Nó có ói chưa mẹ?
– Chưa con ơi!
Liên chạy xuống, một tay đã mang găng:
– Mẹ giữ nó lại, để con chọt tay vào họng nó thử xem. Ðiệu này, nó mà không ói thì phải đổ muối vào cuống họng nó.
– Có sao không đó con?
– Bông, ói ra mau, Bông! Mẹ coi chừng nó nghe, để con chạy lên “lưới” coi tiếp.
Bà Lan mắt không rời con Bông, chả biết phải làm gì bây giờ! Ðầu óc suy nghĩ lung tung, nhớ lại 5 năm trước, con Bông cũng vì tật tham ăn mà phải vào bệnh viện khẩn cấp giữa đêm khuya. Lần đó Liên tốn hết mấy trăm, đưa con Bông đi súc ruột. Nội một đêm nằm bệnh viện sơ sơ mất $200, chưa kể tiền bác sĩ khám bệnh, thuốc men! Chuyến ấy, tưởng con Bông đi luôn rồi chứ! Hôm đầu tiên khi Liên mang con Bông về nhà, tuy trong bụng không thích, nhưng nhìn thấy Bông là bà có cảm tình ngay, Bông như nàng công chúa, dáng dấp nhỏ nhắn, xinh xắn, rất là dễ thương và coi bộ cũng dễ dạy. Bà Lan và Liên cưng con Bông lắm, nhưng cũng cực thân vì con Bông không kém! Mỗi khi có công việc cần đi xa, hai mẹ con bà Lan phải chia nhau trông chừng con Bông! Nhiều lúc bà ngẫm nghĩ, không biết kiếp trước có nợ nần gì với con Bông mà sao cực quá!
Liên từ trên lầu chạy xuống, tay cầm chai Peroxide, hỏi:
– Cái đồ nhỏ thuốc của con Bông đâu rồi mẹ?
Bà Lan lục loại trong tủ, lấy ra đưa cho Liên:
– Thuốc gì vậy con? Có sao không đó con, đừng cho uống thuốc tầm bậy à nghe.
– Không sao đâu mẹ, bây giờ con banh miệng nó, mẹ bơm thuốc này vào thẳng cuống họng nó nghe. Con đọc trên lưới họ nói độc nhất là ăn thứ Chocolat đậm, loại để nấu, nhẹ nhất là uống sữa Chocolat, còn kẹo Kisses này thì trung bình thôi. Nhưng tại con Bông nhỏ con, ốm yếu, nên một viên cũng đủ ngất ngư, phải đợi 24 tiếng sau, khi Chocolat ngấm rồi nó mới làm hại bao tử, ruột gan trong cơ thể.
Con Bông bị bà Lan giữ chặt, Liên thì cứ tìm cách banh miệng nó ra, bà Lan bơm mạnh chất nước Peroxide vào miệng thật nhanh. Nó bắt đầu thấy khó chịu, vùng vẫy! Bà Lan và Liên theo dõi từng cử động của nó, miệng cứ dỗ ngọt:
– Ngoan nào, không sao, không sao, ói đi con.
Bông chịu hết nổi, nó ói liền tù tì 5, 6 bận, bao nhiêu thức ăn tối, kẹo bánh, trái cây gì ra hết ráo!
Bà Lan và Liên mừng rỡ, lăng xăng đi dọn dẹp, đồng thời đền bù lại cho nó tô cơm mới. Nó nghe loáng thoáng, hai mẹ con bà Lan đang nhắc chuyện cũ, đã lâu rồi nó quên khuấy. Ngày xưa nó lỡ dại, ăn có hai viên thuốc giết ốc ngoài vườn, lần ấy nó xém toi mạng. Làm thân con chó ở xứ Mỹ cũng sướng, nó được xếp vào hàng thứ ba, sau đàn bà và con nít đấy chứ. Cả ngày đâu phải làm việc, cứ quanh quẩn trong nhà, ăn, ngủ và chờ chủ dẫn đi chơi, có thế thôi. Tuy nhiên làm thân chó nhỏ thật khổ, thôi thì mộng bình thường, kiếp sau nó chỉ xin đầu thai làm con chó lớn hơn, cỡ Bẹc-giê cũng được, dù sao chó lớn ít bịnh vặt, mạnh hơn, có ăn bậy gì cũng không sao, khỏi làm phiền chủ nhà! Và điều quan trọng nhất là phải sanh sống trên xứ Mỹ để được bênh vực quyền lợi. Nghĩ đến điều này, Bông muốn toát mồ hôi, nếu như ở quê nhà bà Lan, chắc nó chẳng dám ra khỏi cửa, rủi bị bắt cóc, giờ này có thể nó đã bị treo lủng lẳng ngoài quán nhậu!
Mỹ Ngọc
12/29/2005