Chương 8
Trở về nhà, ông bật ghi âm điện thoại, kiểm tra xem liệu Chantal Grippay hay Gilles Ottolini có để lại tin nhắn gì không. Chẳng có gì hết. Cái váy đen có hình chim én vẫn nằm trên lưng tràng kỷ còn tập hồ sơ bìa các tông màu cam vẫn ở nguyên vị trí trên bàn làm việc của ông, gần máy điện thoại. Ông lấy mấy bản sao ra khỏi đó.
Thoạt nhìn, chẳng có gì đặc biệt liên quan đến Annie Astrand cả. Nhưng thực ra lại có. Địa chỉ ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt được nêu rõ: “15, phố Ermitage”, kèm theo là một lời bình chỉ ra rằng nơi đó từng bị khám soát. Cuộc khám soát diễn ra cùng năm với cái năm mà Annie đưa ông đến quầy chụp ảnh tự động và sau đó cô bị lục soát ở cửa khẩu Vintimille. Người ta nêu tên cả anh trai cô là Pierre (6, phố Laferrière, quận 9 Paris) và Roger Vincent(12, phố Nicolas-Chuquet, quận 17 Paris), không rõ người sau có phải “người bảo trợ” cho cô hay không.
Thậm chí người ta còn chỉ rõ là Roger Vincent đứng tên ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt. Cũng có cả bản sao một báo cáo cũ hơn rất nhiều của Sở Cảnh sát Tư pháp, Đội Trấn áp mại dâm, Điều tra và Tình báo, liên quan đến người phụ nữ mang tên Annie Astrand cư trú tại khách sạn, 46, phố Notre-Dame-de-Lorette, trên đó có ghi: “Được biết đến ở nhà thổ Étoile Kléber.” Nhưng tất cả những chi tiết này đều rất rối, như thể ai đó - Ottolini chăng? - trong lúc vội vàng chép lại các tài liệu lưu trữ đã nhảy từ và nối đầu câu nọ với kết câu kia một cách ngẫu nhiên mà không có chút kết nối gì giữa các câu.
Liệu có ích gì không khi lại một lần nữa đắm mình vào cái mớ dày đặc và nhầy nhụa này? Trong lúc đọc, Daragane cảm thấy đúng cái cảm giác như hôm trước khi ông định giải mã mấy trang giấy kia: những câu nói ta nghe thấy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, và một vài từ vô nghĩa ta nhớ được vào sang hôm sau. Xen kẽ tất cả là mấy địa chỉ cụ thể: 15, phố Ermitage, 12, phố Nicolas-Chuquet, 46, phố Notre-Dame-de-Lorette, hẳn là để tìm ra những điểm mốc mà bám vào giữa đống cát lún.
Chắc chắn mấy ngày tới ông sẽ giải mã được những trang giấy này và nhờ thế mà cảm thấy nhẹ nhõm. Từ nay đến đó, ông sẽ để chúng trên bàn làm việc. Có lẽ thêm một lần đọc cuối sẽ giúp ông phát hiện ra chỉ dẫn còn ẩn vùi đưa ông theo dấu vết của Annie Astrand. Ông cần tìm lại cái phong bì cô đã gửi cho ông từ ngày xưa cùng những bức ảnh chụp tự động. Cái ngày nhận được nó, ông có tra niên bạ theo phố. 18 phố Alfred-Dehodencq, chẳng có Annie Astrand nào hết. Và vì cô không cho ông số điện thoại, nên ông chỉ còn biết viết cho cô... Nhưng liệu ông có nhận được hồi đáp từ phía cô?
Tối đó, trong văn phòng của ông, mọi thứ dường như thật xa xăm... Đã bước sang thế kỷ mới được mười năm rồi... Thế nhưng ở khúc ngoặt một con phố, khi bắt gặp một gương mặt - thậm chí thường là chỉ cần một từ bất chợt nghe được trong một cuộc hội thoại hay một nốt nhạc thôi -, cái tên Annie Astrand vẫn trở lại trong ký ức ông. Có điều càng lúc càng trở nên hiếm hoi và ngắn ngủi, một tín hiệu ánh sáng chẳng mấy mà lụi tàn.
Ông đã lưỡng lự không biết có nên viết cho cô hay gửi cho cô một bức điện tín hay không. 18, phố Alfred-Dehodencq. LÀM ƠN ĐƯA SỐ ĐIỆN THOẠI. JEAN. Hoặc một bức thư chuyển bằng ống hơi, như hồi đó người ta vẫn làm. Rồi ông đã quyết định đi đến địa chỉ ấy, ông, người vốn không ưa các cuộc viếng thăm đột ngột, cũng chẳng thích những người bất thình lình bắt chuyện với mình trên phố.