Chương 9
Đang là mùa thu, ngày Lễ Các Thánh. Chiều đó trời nắng. Lần đầu tiên trong đời, cái từ “Lễ Các Thánh” chẳng gây cho anh chút cảm giác u phiền nào. Quảng trường Blanche, anh bắt tàu điện ngầm. Sẽ phải đổi tàu hai lần. Ở Étoile và Trocadéro. Chủ nhật và ngày lễ, phải đợi khá lâu mới có tàu, mà anh tự nhủ mình không thể gặp lại Annie Astrand vào ngày nào khác ngoài một ngày lễ. Anh đã đếm năm: mười lăm năm, từ cái buổi chiều cô đưa anh đến quầy chụp ảnh tự động. Anh vẫn nhớ một buổi sáng, ở ga Lyon. Họ lên tàu, con tàu chật ních người trong ngày đầu của kỳ lễ lớn.
Lúc chờ tàu ở bến Trocadéro, trong anh bỗng nổi lên một mối ngờ: có lẽ hôm nay cô không ở Paris. Sau mười lăm năm, chắc anh không còn nhận ra cô nữa.
Cuối phố là một hàng rào sắt. Phía sau hàng rào là cây cối trong hoa viên Ranelagh. Dọc vỉa hè không có cái ô tô nào. Im lặng. Ngỡ như chẳng có ai sống ở đây. 18 là số nhà cuối cùng, tít cuối phổ, bên phải, ngay trước hàng rào sắt và đám cây cối. Một tòa nhà màu trắng, hay đúng hơn là một ngôi nhà lớn ba tầng. Ở cửa vào có một điện thoại nội bộ. Vá một cái tên, bên cạnh nút bấm duy nhất của cái điện thoại này: VINCENT.
Tòa nhà trông như bị bỏ hoang, giống con phố. Anh ấn nút. Và nghe thấy từ điện thoại nội bộ tiếng lạo xạo và tiếng gì đó có thể là gió thổi qua tán lá. Anh nghiêng người nói hai lần, nhấn rõ từng âm tiết: JEAN DARAGANE. Một giọng phụ nữ hơi nghẹt lại vì tiếng gió đáp lời anh: “Tầng hai.”
Cửa ra vào lắp kính từ từ mở ra, anh bước vào một đại sảnh có tường trắng được chiếu sáng bằng đèn vách. Anh không dùng thang máy mà leo lên cầu thang bộ trông rất ấn tượng. Khi anh tới thềm nghỉ, người phụ nữ đang đứng cạnh cánh cửa hé mở, mặt khuất đi một nửa. Cô kéo cánh cửa ra và nhìn anh chằm chằm như thể khó khăn lắm mới nhận ra anh.
“Vào đi, Jean bé bỏng của tôi...”
Một giọng rụt rè, nhưng hơi khàn, đúng cái giọng cách đây mười lăm năm. Gương mặt lại căng không thay đổi, cả ánh mắt cũng vậy. Tóc dài hơn. Rủ đến vai. Giờ cô đã bao tuổi? Ba mươi sáu ư? Trong sảnh vào, cô vẫn nhìn anh chằm chằm với vẻ tò mò. Anh tìm gì đó để nói với cô:
“Tôi không biết liệu có phải bấm vào cái nút có ghi chữ ‘Vincent’ hay không...”
— Giờ tôi mang họ Vincent... Thậm chí tôi còn đổi cả tên nữa, cậu hình dung được không... Agnès Vincent
Cô dẫn anh vào căn phòng bên cạnh hẳn được dùng làm phòng khách nhưng đồ đạc lại chỉ có một cái tràng kỷ và bên cạnh là một cây đèn. Một ô cửa kính lớn qua đó có thể nhìn thấy đám cây cối chưa rụng lá. Trời vẫn sáng. Nắng chiếu lên thảm và các bức tường.
“Cậu ngồi đi, Jean bé bỏng của tôi...”
Cô ngồi xuống đầu kia tràng kỷ, như để quan sát anh rõ hơn.
“Có lẽ cậu vẫn nhớ Roger Vincent?”
Thực ra cô vừa nhắc đến cái tên này là anh đã nhớ ngay về một chiếc ô tô Mỹ mui trần đỗ trước ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt, ngồi bên vô lăng là một người đàn ông mà lần đầu gặp anh tưởng cũng là người Mỹ vì cái dáng cao ráo và giọng nói hơi lơ lớ.
“Cách đây vài năm tôi đã cưới Roger Vincent...”
Cô nhìn anh và mỉm cười bối rối. Để anh tha thứ cho cô vì cuộc hôn nhân đó ư?
“Càng lúc anh ấy càng ít ở Paris... Tôi tin gặp lại cậu anh ấy sẽ vui lắm... Hôm trước tôi có gọi điện cho anh ấy và bảo anh ấy là cậu đã viết một cuốn sách...”
Một buổi chiều, ở Saint-Leu-la-Forêt, Roger Vincent đến đón anh lúc tan học trên chiếc ô tô Mỹ mui trần. Chiếc xe lướt đi dọc phố Ermitage mà không hề nghe thấy tiếng ầm của động cơ.
“Tôi vẫn chưa đọc đến cùng cuốn sách của cậu... Tôi rơi ngay vào đoạn về quầy chụp ảnh tự động... Cậu biết đấy, tôi chẳng bao giờ đọc tiểu thuyết cả...”
Cô có vẻ hối lỗi, hệt như vừa nãy lúc cô báo cho anh về cuộc hôn nhân giữa cô và Roger Vincent. Nhưng cô chưa “đọc đến cùng” cuốn sách đó thì cũng có sao đâu, khi giờ đây họ đã ngồi bên nhau trên tràng kỷ.
“Hẳn cậu phải tự hỏi làm cách nào tôi có được địa chỉ của cậu... Tôi đã gặp người từng lái ô tô đưa cậu về nhà hồi năm ngoái...”
Cô nhíu mày, dường như cố tìm một cái tên. Nhưng Daragane lại là người tìm ra trước:
“Guy Torstel?
— Phải... Guy Torstel...”
Tại sao những người mà ta không ngờ có tồn tại, những người ta chỉ gặp một lần rồi thôi, lại âm thầm đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc đời ta? Nhờ con người đó, anh đã gặp lại Annie. Anh những muốn cảm ơn Torstel.
“Tôi đã quên hẳn người đàn ông đó... Chắc anh ta sống trong khu này... Anh ta bắt chuyện với tôi trên phố... Anh ta bảo từng đến ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt, cách đây mười lăm năm...”
Chắc cuộc gặp gỡ giữa anh với Torstel trên trường đua mùa thu năm ngoái đã hồi sinh ký ức nơi người đàn ông này. Torstel đã nhắc đến ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt. Còn anh, Daragane, khi Torstel nói: “Tôi không nhớ đấy là nơi nào quanh Paris nữa”, và: “Đứa bé ấy, chính là anh, tôi nghĩ vậy”, anh đã không muốn đáp lời. Lâu lắm rồi anh không còn nghĩ đến Annie hay Saint-Leu-la-Forêt nữa. Vậy mà cuộc gặp ấy lại đột nhiên làm sống dậy những kỷ niệm anh vốn tránh đánh thức nhưng lại không ý thức được rõ điều đó. Và thế là xong. Những kỷ niệm ấy, chúng thật dai dẳng. Đúng tối đó, anh bắt đầu viết cuốn sách của mình.
“Anh ta nói với tôi là đã gặp cậu ở một trường đua...”
Cô mỉm cười như thể đó là một câu đùa.
“Tôi hy vọng cậu không chơi cá cược.
— Ồ không, không hề.”
Anh, chơi cá cược ư? Anh chưa bao giờ hiểu nổi tại sao những con người đó, những con người ở trong các sòng bạc, lại ngồi lâu được đến vậy quanh mấy cái bàn, im lặng, bất động, với gương mặt không khác gì xác sống. Mỗi lần Paul nói với anh về các vụ đặt cược theo lối tăng dần, anh lại khó mà chịu nổi cái vẻ chăm chú của anh ta.
“Mấy tay cờ bạc cá cược toàn kết thức thảm thôi, Jean bé bỏng của tối ạ.”
Có lẽ cô biết rất nhiều về chủ đề này. Ở ngôi nhà Saint-Leu-la-Forêt, cô thường về rất muộn, còn anh, Daragane, có những lúc anh không thể ngủ được khi cô chưa về. Thật nhẹ nhõm làm sao khi nghe thấy tiếng lốp xe ô tô của cô nghiến trên lớp sỏi và tiếng động cơ mà ta biết là sắp tắt. Và bước chân cô, dọc theo hành lang... Cô làm gì ở Paris đến tận hai giờ sáng nhỉ? Có lẽ cô chơi bạc. Sau tất cả những tháng năm ấy, và giờ đây khi anh không còn là trẻ con nữa, anh rất muốn hỏi cô câu này.
“Tôi không biết chính xác cái tay Torstel ấy làm gì... Tôi nghĩ anh ta buôn đồ cổ ở Palais-Royal...”
Chắc là cô cũng không biết phải nói gì với anh. Anh những mong giúp cô được thoải mái. Hẳn cô cũng có cảm giác giống anh, như thể có sự hiện diện của một cái bóng giữa họ, cái bóng mà chẳng ai có thể nhắc đến.
“Thế giờ cậu là nhà văn à?”
Cô mỉm cười với anh, và anh thấy nụ cười ấy thật mai mỉa. Nhà văn. Tại sao không thú nhận luôn với cô rằng anh viết Bóng đen mùa hè theo lối một bản truy nã chứ? Nếu may mắn đôi chút, cuốn sách ấy hẳn có thể thu hút sự chú ý của cô, và cô sẽ cho anh hay tin về cô. Đó là những gì anh từng nghĩ. Thế thôi.
Ngày tàn đi, nhưng cô vẫn không bật cây đèn bên cạnh mình.
“Lẽ ra tôi nên nhắn tin cho cậu từ trước, nhưng đời tôi từng hơi sóng gió...”
Cô vừa sử dụng thì quá khứ, như thể đời mình đã hết.
“Tôi không ngạc nhiên lắm với việc cậu trở thành nhà văn. Hồi còn bé ở Saint-Leu-la-Forêt, cậu từng đọc rất nhiều...”
Daragane những muốn cô nói với anh về cuộc đời của chính cô, nhưng chắc là cô không muốn vậy. Cô ngồi nghiêng trên tràng kỷ. Một hình ảnh vô cùng rõ nét, bất chấp bao tháng năm đã phai tàn, lại ùa về trong anh. Một chiều nọ, Annie, cũng trong tư thế đó, nửa thân trên thẳng, mặt nhìn nghiêng, ngồi bên vô lăng ô tô còn anh, đứa bé, ở bên cạnh cô. Ô tô đỗ trước cổng ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt. Anh nhìn thấy, không rõ lắm, một giọt nước mắt lăn trên má phải cô. Cô vội vàng đưa khuỷu tay lên lau. Rồi khởi động động cơ như thể không có chuyện gì.
“Năm ngoái, Daragane nói, tôi đã gặp một người khác từng biết chị... hồi ở Saint-Leu-la-Forêt...”
Cô quay về phía anh và nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.
“Ai thế?
— Một tay Jacques Perrin de Lara nào đó.
— Không, tôi không biết... hồi ở Saint-Leu-la-Forêt tôi gặp nhiều người lắm...
— Vậy còn Bob Bugnand, cái tên có nghĩa gì với chị không?
— Không. Chẳng có nghĩa gì hết.”
Cô lại gần anh và vuốt ve trán anh.
“Chuyện gì đang diễn ra trong cái đầu này vậy, Jean bé bỏng của tôi? Cậu muốn hỏi cung tôi sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn không có gì đe dọa. Chỉ một chút lo ngại. Rồi cô lại vuốt ve trán anh.
“Cậu biết đấy... trí nhớ tôi không tốt lắm...”
Anh nhớ đến mấy lời của Perrin de Lara:
“Điều duy nhất tôi có thể nói với anh là cô ấy từng đi tù.”
Anh mà nhắc lại điều này với cô chắc cô sẽ sửng sốt lắm. Hẳn cô sẽ nhún vai và trả lời anh: “Chắc anh ta nhầm tôi với ai đó”, hoặc: “Thế cậu có tin không, Jean bé bỏng của tôi?” Hoặc có thể cô sẽ thành thật. Rốt cuộc ta vẫn lãng quên những chi tiết trong đời khiến ta khó chịu hoặc quá đau đớn. Chỉ cần nhắm nghiền mắt rồi nằm ngửa ra và để mặc mình khẽ bồng bềnh trên vùng nước sâu thẳm. Không, không phải lúc nào đó cũng là một sự lãng quên cố ý, một bác sĩ từng giải thích với anh như vậy, một bác sĩ anh từng nói chuyện trong một quán cà phê, dưới chân các tòa nhà trên quảng trường Graisivaudan. Ngoài ra, người đàn ông đó còn ký tặng anh một tác phẩm nhỏ mà ông ta đã viết cho nhà xuất bản PUF, Sự lãng quên.
“Cậu có muốn tôi giải thích tại sao tôi lại dẫn cậu đi chụp ảnh tự động không?”
Daragane cảm giác cô đề cập đến chủ đề này mà chẳng được vui vẻ gì cho cam. Nhưng bóng tối đang dần buông và trong phòng khách, cảnh tranh tối tranh sáng có thể khiến người ta dễ giãi bày tâm sự.
“Đơn giản lắm... Nhân lúc vắng mặt bố mẹ cậu, tôi muốn đưa cậu sang Ý với tôi... nhưng để đi được thì cậu cần có hộ chiếu...”
Trong chiếc va li màu vàng bằng bìa cứng mà anh kéo theo từ căn phòng này qua căn phòng khác suốt mấy năm nay, cái va li đựng nào vở học, nào bảng điểm, bưu thiếp nhận được hồi bé và những cuốn sách thuở đó anh đọc: Cây, bạn của tôi, Chuyến hàng bí ẩn, Chú ngựa không đầu, Ngàn lẻ một đêm, có lẽ vẫn còn tấm hộ chiếu cũ mang tên anh, với bức ảnh chụp tự động, một trong mấy tấm hộ chiếu xanh nước biển ấy. Nhưng anh chẳng bao giờ mở va li ra cả. Cái va li bị khóa, mà chìa thì anh đã đánh mất. Cũng như tấm hộ chiếu, chắc thế.
“Nhưng rồi tôi lại không thể đưa cậu sang Ý được... Tôi phải ở lại Pháp... Chúng ta đi Côte d’Azur vài ngày... Sau đó, cậu quay về nhà cậu...”
Bố anh đến đón anh trong một ngôi nhà trống hoác, và họ bắt tàu quay về Paris. Chính xác thì cô muốn nói gì qua hai tiếng “nhà cậu”? Anh cố lục lọi ký ức mà vô ích, anh không nhớ chút nào về thứ mà ngôn ngữ thông dụng vẫn gọi là “nhà mình”. Tàu đến nơi lúc sáng sớm, ở ga Lyon. Tiếp đó là những năm tháng nội trú đằng đẵng bất tận.
“Khi đọc được đoạn đó trong cuốn sách của cậu, tôi tìm lại giấy tờ và thấy mấy tấm ảnh chụp tự động...”
Daragane phải đợi hơn bốn mươi năm sau mới biết một chi tiết khác của chuyến phiêu lưu này: đống ảnh chụp tự động “một đứa trẻ không rõ danh tính” mà người ta tịch thu trong lần lục soát ở cửa khẩu Vintimille. “Tất cả những gì tôi biết về người phụ nữ ấy, Perrin de Lara đã nói với anh, đó là cô ấy từng đi tù.” Vậy thì chắc là người ta đã trả cho cô đống ảnh chụp tự động cùng các đồ vật khác thu được trong vụ lục soát kia sau khi cô ra tù. Nhưng lúc này, trên tràng kỷ, bên cạnh cô, Daragane vẫn chưa biết chi tiết đó. Thường khi quá muộn, người ta mới biết một giai đoạn đời mình bị người thân giấu nhẹm. Có thực sự người thân của ta giấu nhẹm nó đi không? Người ấy đã quên, hoặc đúng hơn là theo năm tháng, người ấy đã chẳng còn nghĩ đến nó nữa. Hay chỉ đơn giản là người ấy không biết phải nói thế nào.
“Thật tiếc vì chúng ta không thể đến được Ý”, Daragane bật cười nói.
Anh cảm giác cô muốn tâm sự gì đó với anh. Nhưng cô khẽ lắc đầu, như thể đang xua đi những ý nghĩ tồi tệ - hoặc những kỷ niệm tồi tệ.
“Vậy cậu sống ở quảng trường Graisivaudan à?
— Thực ra thì không còn thế nữa. Tôi đã tìm thuê được phòng ở một khu phố khác.”
Anh đã giữ lại chìa khóa căn phòng trên quảng trường Graisivaudan, chủ phòng này không có mặt ở Paris. Vậy nên, thi thoảng anh vẫn lén lút đến đây. Viễn cảnh lánh mình tại hai nơi chốn khác nhau khiến anh thấy an lòng.
“Vâng, một phòng cạnh quảng trường Blanche...
— Blanche ư?”
Từ này dường như gợi nhắc cô một khung cảnh quen thuộc.
“Một ngày nào đó cậu sẽ dẫn tôi đến phòng cậu chứ?”
Trời đã tối hẳn, và cô bật đèn. Hai người họ ở giữa một quầng sáng, còn căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
“Tôi biết rất rõ khu quanh quảng trường Blanche... Cậu còn nhớ Pierre anh trai tôi không?... Anh ấy có một ga ra ở đó.”
Một người đàn ông tóc nâu. Ở Saint-Leu-la-Forêt, thi thoảng anh ta lại ngủ lại trong căn phòng nhỏ, bên trái, cuối hành lang, căn phòng có cửa sổ nhìn ra sân và giếng. Daragane vẫn nhớ cái áo vest canađiên và chiếc ô tô bốn mã lực của anh ta. Một ngày Chủ nhật, anh trai của Annie - bấy lâu nay anh đã quên tên anh ta - đưa anh đến rạp xiếc Médrano. Rồi họ quay về Saint-Leu-la-Forêt trên chiếc ô tô bốn mã lực.
“Từ hồi sống ở đây tôi không còn gặp Pierre nữa...
— Thật là một nơi kỳ lạ, ” Daragane nói.
Rồi anh quay đầu về phía ô cửa kính - một bức màn lớn tối đen, không còn nhìn rõ đám lá cây phai sau.
“Ở đây như ở nơi tận cùng thế giới vậy, Jean bé bỏng của tôi ạ. Cậu không thấy vậy sao?”
Ban nãy, anh cũng ngạc nhiên trước sự im lìm của con phố và hàng rào sắt cuối phố khiến con phố trở thành cái ngõ cụt. Khi đêm buông, ta có thể tưởng như tòa nhà nằm bên bìa một khu rừng.
“Roger Vincent thuê ngôi nhà này từ hồi chiến tranh... Nó là tài sản tạm giữ... Nó thuộc sở hữu của những người đã phải rời nước Pháp... Cậu biết đấy, với Roger Vincent, mọi chuyện luôn hơi phức tạp...”
Cô gọi anh ta là “Roger Vincent” chứ không bao giờ gọi “Roger” một cách ngắn gọn. Cả anh, Daragane, cũng vậy, hồi nhỏ, lúc nào cũng chào anh ta độc một câu “Chào Roger Vincent”.
“Tôi sắp không được ở đây nữa... Họ sẽ cho một đại sứ quán thuê lại, hoặc phá nó đi... Đôi lúc buổi đêm, tôi rất sợ phải ở đây một mình... Tầng trệt và tầng ba không có người ở... Mà Roger Vincent thì gần như chẳng bao giờ có mặt cả.”
Cô thích nói với anh về hiện tại hơn, và Daragane rất hiểu điều đó. Anh tự hỏi liệu đây có phải đúng là người phụ nữ anh từng biết, hồi còn nhỏ, ở Saint-Leu-la-Forêt. Còn anh, anh là ai? Bốn mươi năm sau, khi bản phóng to của bức ảnh chụp tự động rơi vào tay anh, anh thậm chí còn không biết rằng đứa trẻ ấy chính là mình.
༺༒༻
Một lúc sau, cô muốn đưa anh đi ăn tối, ngay gần nhà cô, và họ dạt vào một quán bia, mặt đường Muette. Họ ngồi xuống, tít cuối phòng, đối diện nhau.
“Tôi nhớ thỉnh thoảng hai chúng ta cũng đi nhà hàng, ở Saint-Leu-la-Forêt, Daragane bảo cô.
— Cậu chắc chứ?
— Nhà hàng có tên là Chalet de l’Ermitage.”
Cái tên này ấn tượng với anh từ hồi nhỏ vì nó cùng tên con phố.
Cô nhún vai.
“Tôi ngạc nhiên đấy... Tôi chưa bao giờ dẫn một đứa trẻ đến nhà hàng...”
Cô nói ra câu này bằng giọng nghiêm túc khiến Daragane sửng sốt.
“Chị vẫn sống thêm một quãng thời gian dài nữa trong ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt phải không?
— Không... Roger Vincent đã bán nó... Cậu biết đấy, ngôi nhà đó thuộc sở hữu của Roger Vincent.”
Anh thì lại luôn từng nghĩ rằng đó là nhà của Annie Astrand. Thời ấy cái họ và cái tên này, với anh, cứ như nối liền vào nhau vậy: Anniastrand.
“Tôi đã ở đó khoảng một năm, đúng không nhỉ?”
Anh miễn cưỡng đặt câu hỏi, như thể anh sợ nó sẽ không được hồi đáp.
“Ừ… một năm... tôi cũng không biết nữa... mẹ cậu muốn cậu hít thở không khí vùng ngoại ô... Tôi có cảm giác bà ấy muốn rũ bỏ cậu...
— Sao chị lại quen bà?
— Ồ... qua bạn bè ấy mà... hồi đó tôi gặp nhiều người lắm...”
Daragane hiểu rằng cô sẽ chẳng nói gì đáng kể cho anh về cái hồi ở Saint-Leu-la-Forêt ấy. Anh cần phải hài lòng với những kỷ niệm của riêng mình, những kỷ niệm nghèo nàn và hiếm hoi mà anh thậm chí còn chẳng chắc có chính xác không, bởi cô vừa nói với anh rằng cô chưa bao giờ dẫn một đứa trẻ đến nhà hàng...
“Xin lỗi, Jean bé bỏng của tôi... Tôi hầu như không bao giờ nghĩ về quá khứ...”
Cô ngần ngừ một lúc rồi nói:
“Hồi ấy, tôi đã trải qua những thời điểm khó khăn... Cậu còn nhớ Colette không?”
Cái tên này khiến anh sực nhớ ra điều gì đó mơ hồ, khó nắm bắt không kém gì một tia phản chiếu lướt quá nhanh qua một bức tường.
“Colette... Colette Laurent... Có một bức chân dung cô ấy trong phòng tôi ở Saint-Leu-la-Forêt... Cô ấy làm mẫu cho các họa sĩ... Đó là một người bạn thuở niên thiếu...”
Anh vẫn nhớ bức tranh treo giữa hai cửa sổ. Một thiếu nữ chống khuỷu tay trên một chiếc bàn, lòng bàn tay đỡ lấy cằm.
“Cô ấy đã bị ám sát trong một khách sạn ở Paris... không bao giờ biết được là do ai... Cô ấy thường đến Saint-Leu-la-Forêt...”
Khi Annie từ Paris trở về, lúc khoảng hai giờ sáng, nhiều lần anh nghe thấy những tiếng cười phá lên trong hành lang. Điều đó có nghĩa là cô không chỉ có một mình. Rồi cửa phòng đóng lại và tiếng thì thầm lọt qua các vách tường đến tai anh. Một sáng nọ, họ đưa cô Colette Laurent đó về Paris bằng ô tô của Annie. Cô ta ngồi phía trước, cạnh Annie, còn anh, ngồi một mình trên băng ghế sau. Họ đã đi dạo cùng cô ta trong hoa viên Champs-Élysées, nơi có cái chợ tem. Họ dừng lại trước một trong các gian hàng, và Colette Laurent mua tặng anh một túi tem nhỏ, một xê ri có hình vua Ai Cập màu khác nhau. Kể từ ngày đó, anh bắt đầu sưu tầm tem. Cuốn album nơi anh xếp dần những con tem sau lớp giấy trong, cuốn album ấy có lẽ cũng nằm trong cái va li bằng bìa cứng. Đã mười năm rồi anh không mở nó ra. Anh không thể rời xa nó, nhưng dù sao vẫn thấy nhẹ lòng vì đã đánh mất chìa khóa.
Lại có ngày họ cùng Colette Laurent đến một ngôi làng ở bên kia rừng Montmorency. Annie đỗ ô tô trước một nơi giống như lâu dài nhỏ, và cô giải thích với anh rằng đó là ký túc xá nơi họ, cô và Colette Laurent, quen nhau. Họ đi thăm ký túc cùng anh, có bà hiệu trưởng dẫn đường. Các lớp học và khu nhà ngủ vắng ngắt.
“Thế cậu không nhớ Colette à?
— Có chứ... dĩ nhiên là có rồi, Daragane nói. Các chị quen nhau ở ký túc xá.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Sao cậu biết?
— Có một chiều các chị đã dẫn tôi đi thăm ký túc xá cũ của các chị.
— Cậu chắc không? Tôi chẳng nhớ gì cả.
— Nó nằm phía bên kia rừng Montmorency.
— Tôi chưa bao giờ đưa cậu đến đó cùng Colette...”
Anh không muốn nói trái ý cô. Có lẽ anh sẽ tìm ra lời giải thích trong cuốn sách mà vị bác sĩ đã ký tặng anh, cuốn sách nhỏ bìa trắng nói về sự lãng quên.
༺༒༻
Họ tản bộ dọc lối đi ven hoa viên Ranelagh. Do màn đêm, cây cối và sự hiện diện của Annie lúc này đang khoác tay anh, Daragane cảm giác như mình đang đi dạo cùng cô giống ngày xưa trong rừng Montmorency. Cô đỗ ô tô ở một ngã tư trong rừng, rồi họ tản bộ đến tận hồ Fossombrone. Anh vẫn nhớ những cái tên: ngã tư Chêne aux Mouches. Ngã tư Pointe. Một trong những cái tên ấy khiến anh sợ: thánh giá của hoàng thân xứ Condé. Ở ngôi trường nhỏ nơi Annie ghi tên cho anh học, nơi cô thường đến đón anh vào lúc bốn rưỡi chiều, cô giao từng nói về vị hoàng thân này, người ta phát hiện ra ông ta treo cổ trong phòng mình ở lâu đài Saint-Leu, mà không ai biết chính xác hoàn cảnh dẫn đến cái chết của ông. Cô giáo gọi ông là “người cuối cùng của xứ Condé”.
“Jean bé bỏng của tôi, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Cô dựa đầu lên vai anh, và Daragane muốn nói với cô rằng anh đang nghĩ đến “người cuối cùng của xứ Condé”, đến ngôi trường và những lần đi dạo trong rừng. Nhưng anh sợ cô sẽ trả lời: “Không... Cậu nhầm rồi... tôi chẳng nhớ gì hết.” Cả anh nữa, mười lăm năm qua, rốt cuộc anh cũng đã lãng quên tất cả.
“Cậu phải cho tôi thăm phòng cậu mới được... Tôi rất muốn được gặp lại cậu ở khu quảng trường Blanche...”
Có lẽ cô nhớ được chuyện họ từng ở khu đó vài ngày trước khi đi tàu xuồng miền Nam. Nhưng cả điều này anh cũng không dám hỏi.
“Chị sẽ thấy căn phòng ấy quá bé... Daragane nói. Nó lại còn không có sưởi nữa...
— Nào quan trọng gì... cậu không tưởng tượng nổi mùa đông, ở trong khu phố ấy, khi còn bé, tôi và anh trai Pierre của tôi, chúng tôi từng chết rét thế nào đâu.”
Kỷ niệm này, ít ra cũng không có gì đau đớn, bởi cô đã phá lên cười.
Họ đi tới cuối lối, gần ngay cửa ô Muette. Anh tự hỏi liệu có phải hương vị mùa thu, hương vị lá cây và đất ẩm này đến từ rừng Boulogne không. Hoặc thậm chí là xuyên qua thời gian, đến từ rừng Montmorency.
Họ rẽ hướng để đến được cái nơi mà cô gọi với vẻ mai mỉa là “nhà” mình. Cứ thêm mỗi bước họ tản bộ bên nhau, anh lại cảm giác như mình quên đi một chút. Rốt cuộc anh tự hỏi mình đi bên người phụ nữ xa lạ kia từ lúc nào. Có lẽ anh vừa gặp cô, trên lối đi trong công viên hoặc trước cửa một trong mấy tòa nhà có mặt tiền kín bưng ấy. Và nếu ngẫu nhiên nhìn thấy một tia sáng, thì thường là nó hắt ra từ cửa sổ tầng trên cùng, như thể ai đó đi đâu lâu lắm rồi và quên tắt đèn.
Cô siết tay anh, như thể cô muốn tin anh đang hiện diện.
“Tôi luôn sợ mỗi lần đi bộ về nhà, vào giờ này... Tôi không biết chính xác mình đang ở đâu nữa...”
Và đúng là ta đang băng qua một nơi no man’s land, hay đúng hơn là một vùng trung tính, ở đó, ta bị tách khỏi mọi thứ.
“Hãy tưởng tượng anh cần mua một bao thuốc lá hay tìm một hiệu thuốc mở cửa về đêm... quanh đây thì rất khó...”
Lại một lần nữa cô phá lên cười. Tiếng cười của cô và tiếng bước chân họ vang lên trên những con phố ấy, trong đó có một phố mang tên một nhà văn đã bị lãng quên.
Cô lấy từ túi áo măng tô ra một chùm chìa khoa và thử mở cửa ra vào bằng nhiều chìa trước khi tìm được chìa đúng.
“Jean... cậu đi cùng tôi lên trên chứ...? Tôi sợ các bóng ma...”
Họ đứng ở lối vào lát gạch đen trắng. Cô mở cái cửa hai cánh.
“Cậu có muốn tôi đưa cậu đi thăm tầng trệt không?”
Một dẫy phòng trống hoác. Những bức tường ốp gỗ sáng màu và những ô cửa kính lớn. Một thứ ánh sáng trắng rọi xuống từ những chiếc đèn vách gắn trên tường, ngay phía dưới trần nhà.
“Đây chắc là phòng khách, phòng ăn và thư viện... Có thời Roger Vincent lấy đây làm kho chứa hàng...”
Cô đóng cửa lại, khoác tay anh và dẫn anh về phía cầu thang.
“Cậu muốn xem tầng ba không?”
Cô lại mở cửa và bật lên thứ ánh sáng rọi xuống từ đúng những cái đèn vách ngang trần nhà ấy. Một căn phòng trống trơn hệt như các phòng ở tầng trệt. Cô đẩy một ô ở khung cửa có kính bị nứt. Một sân hiên rộng nằm chìa ra phía trên đám cây cối trong hoa viên.
“Đây là phòng tập thể dục của người chủ cũ... Người sống ở đây hồi trước chiến tranh...”
Daragane nhận thấy mấy lỗ thủng trên sàn, cái sàn dường như bền được nhờ bằng li e. Trên tường có treo một món đồ bằng gỗ với những khe nứt đỡ những quả tạ nhỏ.
“Phòng này có rất nhiều ma... tôi chẳng bao giờ đến đây một mình cả...”
Ở tầng hai, trước cửa ra vào, cô đặt một tay lên vai anh.
“Jean... Đêm nay cậu ở lại đây với tôi được không?”
Cô dẫn anh vào căn phòng được dùng làm phòng khách. Cô không bật đèn. Trên tràng kỷ, cô nghiêng người thì thầm vào tai anh:
“Khi tôi phải rời khỏi đây, liệu cậu có tiếp đón tôi trong căn phòng của cậu ở quảng trường Blanche không?”
Cô vuốt ve trán anh. Rồi tiếp tục nói khẽ:
“Cứ làm như trước đây chúng ta không quen nhau. Dễ thôi mà...”
Phải, suy cho cùng mọi chuyện thật dễ dàng, bởi cô nói với anh rằng cô đã thay họ, thậm chí thay cả tên.