← Quay lại trang sách

chương ba

Sầu đứng lại một giây nhìn đứa bé con trần truồng đang đùa nghịch với dòng nước tung tóe xuống từ cái máy nước công cộng đầu ngõ. Khoảng hè đường ở đây trũng vẹt vì sức nước xoi mòn. Trên cái vòi nước chảy tràn là những mái hiên. Con phố nhỏ phơi bày mọi vẻ tiều tụy lộ liễu không che giấu. Những bức tường loang lở. Những cánh cửa ám khói. Những bên trong thấp chật, tối đen, đoán thấy được sự ngột ngạt choáng váng nung nấu nhễ nhại. Đoán thấy ở những bên trong bình dân và lao động ấy mùi mồ hôi, mùi quần áo bẩn, tiếng muỗi ngày vo ve ở những xó góc nhầy nhụa..

– Đi về! – Sầu quát lớn với đứa nhỏ.

Nó là em, một trong những đứa em nhỏ của Sầu. Thằng nhỏ vênh mặt, tiếp tục đùa với dòng nước, coi lời Sầu như không. Sầu lắc đầu, đặt chân vào ngõ. Phố chạy qua bên ngoài đã tiều tụy, cái ngõ cụt khuất khúc còn tiều tụy gấp mười lần. Những căn nhà nhô ra thụt vào. Mái xiêu. Tường cũ.

Căn nhà nào cũng như cái ổ chuột. Quần áo, tã lót, những đống bao vải cũ rách phơi đầy trên lối đi. Cách từng quãng, là từng đống rác lớn. Khói bếp xanh đặc bay ra, trùm lấp. Sầu bưng miệng ho sặc sụa, nước mắt chảy lồng ngực tức thở. Thiếu nữ đi sâu vào đáy con ngõ nhỏ bị vít kín bởi một vì tường cao ngất. Nàng đứng lại trước một trong những căn nhà ổ chuột. Căn nhà cuối cùng.

-Sầu đã về đó à mày?

Người đàn bà đẫy đà, nét mặt hung ác dữ dằn ngồi trên cái ghế thấp, như một đống thịt nhăn nhúm chảy xệ không hình thù, cất tiếng the thé hỏi Sầu.

Sầu đáp:

– Chưa cân xong đâu má.

Lách mình qua cánh cửa hẹp lòng, Sâu đi qua mặt mẹ vào phía trong. Mùi thuốc phiện từ một phía trong cùng tối thẳm chưa nhìn thấy thoảng tới. Cha đang dỡ bữa hút, Sầu nghĩ thầm. Hút gì mà hút lắm thế. Hút cả đêm cả ngày. Hút hết tiền hết bạc. Hút đến khánh kiệt đến điêu đứng. Sầu nghe thấy nàng thở dài. Không hiểu vì buồn hay vì mệt.

Tiếng mẹ, the thé sau lưng:

– Sao chưa xong?

Sầu đáp hỗn xược.

– Chưa xong là chưa xoag. Chiều cân tiếp....

– Con này nói hay nhỉ. Ngộ nhỡ mưa xuống thì làm sao bây giờ?

Sầu lại gần một tấm gương nhỏ treo trên tường. Nhìn vào, thấy mình. Một khuôn mặt đỏ hồng, nhễ nhại mồ hôi, với những sợi tóc dính bết vào hai bên thái dương hầm hập như ở đó có một hơi nóng đang ngùn ngụt bốc lửa. Đôi mắt long lanh sáng quắc. Nhìn mình lúc này trong gương, Sầu chợt nhớ đến cái tuần lễ trốn theo gã con trai. Y đi theo tầu của cha y. Sầu xuống tầu theo y, điên cuồng và liều lĩnh. Không tính toán. Những đêm trên mặt sông. Tầu trườn trong đêm vô bờ. Tiếng sóng chảy rì rào quanh mạn. Còi hú vang, dồn dập thật xa vào những bờ bến vắng. Và trong một căn phòng kín ở đầu mũi tầu, là thân thể Sầu, da thịt Sầu, cảm giác Sầu tan nát bốc lửa.

Một tuần lễ như thế. Bảy đêm như thế. Bảy đêm tầu đi tầu về trên dòng sông mênh mông. Rồi là cực hình.

Mẹ réo chửi cả làng phố nghe thấy. Những câu chửi rủa tục tằn, ghê rợn. Cha bỏ dở bữa hút, chồm tới, nắm lấy tóc Sầu quật Sầu ngã xuống.. Cha hàng ngày ốm yếu như một bóng hình hấp hối, một ngọn đèn dầu đã lu, sắp tắt. Vậy mà cơn giận dữ khủng khiếp đã làm cha hung hãn lạ thường.

Trận mưa đòn ấy lưu dấu trên thân thể Sầu những vết thâm tím rướm máu, và trong tâm trí Sầu niềm mê hoảng ấy của một ác mộng. Bị đánh xong Sầu ngất đi. Khi Sầu tỉnh dậy, thấy mình bị trói như một con chó ở chân giường. Cha sai đổ cơm xuống đất. Thật nhục nhã thà chết còn hơn. Nhưng Sầu vục đầu xuống ăn, nhai nuốt ngấu nghiến.

Tiếng mẹ, không buông tha:

– Sầu. Tao bỏi, mày câm hả.

– Thì con bảo là cân chưa xong mà. Chiều...

– Chiều không xong thì sao.

– Mai.

– Tầu của nhà mày hả? Hàng của nhà mày hả? Thế này thì chết đói đến nơi rồi. Muốn sống muốn tốt...

– Làm ồn. Làm ồn. Chúng mày muốn chết cả sao?

Tiếng nói khàn khàn, yếu ớt, nhưng đầy quyền uy bất khả kháng của một chúa tể từ phía đáy sâu của căn nhà hẹp lòng ném ra, khiến người đàn bà im bặt. Thím Lềnh ngước quay lại nhìn và thấy ông chồng Tầu nghiện hút của thím từ trên giường bước xuống và lết bước đi ra. Chú Lềnh là một người Tầu, có thể chưa già lắm, nhưng tật nguyền đã biến thành một thứ người không có tuổi. Đầu y hói, nhẵn bóng, không một sợi tóc. Cái trán cao, nối liền với cái nhọn hoắt của đỉnh đầu, cũng bóng loáng. Nhưng đó là sự bóng loáng độc nhất của một khuôn mặt mà tất cả đều sỉn lại thành một màu tro. Người đàn ông đã sống gần hết một cuộc đời nằm bên bàn đèn, có một vẻ gì thật kỳ dị khác với người thường. Da mặt y nhăn nhúm như một trái táo úa héo chín nẫu. Gò má nhô cao. Cái cằm cũng nhọn hoắt như đỉnh đầu búp lại, lưa thưa một vài sợi râu bạc. Cổ chú Lềnh dài như cổ cò. Thân thể chú là một tập thể của những khúc xương chồng, nối vào nhau bao bọc bởi một lớp da buộc chặt và dán chặt lấy, không có thịt ở giữa. Bữa hút ý chừng bị gián đoạn. Nét mặt người Tầu già đầy vẻ cáu giận độc ác. Chú Lềnh cởi trần. Cái quần màu cháo lòng, xốc xếch, ống thấp, ống cao. Một cái khăn mặt cáu bẩn đoán thấy tất cả sự hôi hám lưu cữu lâu ngày vắt toòng teng trên một bờ vai.

Chú Lềnh bước thêm mấy bước nữa ra tới chỗ có ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào. Đó là thứ ánh sáng yếu ớt nhất, gần như bóng tối. Nhưng thứ ánh sáng yếu ớt này cũng thừa đủ chói chang đối với một người chỉ biết độc một thứ ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đầu lạc như chú Lềnh. Cái ánh sáng ban ngày làm chú Lềnh hấp háy cặp mắt. Chú đứng đó, như một con chuột vừa từ dưới lòng đất chui lên. Như một bóng ma vừa từ địa ngục đi tới. Cái bóng ma đó chỉ sống được với giường chiếu và bóng tối. Kẻ thù của nó là ánh sáng. Là nắng ngoài đường, trời xanh trên những mái nhà, gió múa trong những lùm cây. Chú Lềnh thù ghét ánh sáng từ hơn hai mươi năm nay, kể từ ngày chú chọn á phiện làm tình nhân và trở thành nô lệ một đời cho nó.

Người của tỉnh nhỏ làm ăn buôn bán cần cù này còn nhớ mãi, nói mãi, ở những cửa tiệm, sau những bàn cân, bàn tính, ngoài bến tầu về cái thời vinh quang hiển lộng của chú Lềnh từ đâu tới đây, không hay, nhưng đã tay trắng làm nên sự nghiệp. Chú bắt đầu như một mại bản. Làm thuê cho một người Tầu khác.

Khấm khá đần, có chút dấn vốn, chú Lềnh bỏ chủ ra mở một tiệm buôn riêng. Thời gian làm cho chủ, nhờ thông minh và chịu khó, chú đã nắm được mọi bí quyết và xảo thuật của mãi dịch. Làm thế nào cho hàng đang thừa thải bỗng trở thành khan hiếm. Giá đang như bèo giá đắt như vàng. Hàng đang phải lạy người mua cho chiều nay, sáng mai đã có kẻ đến lạy mình bán cho một ít. Những cái mánh khóe của gian thương và đầu cơ tích trữ đó, chú Lềnh nắm được hết. Chú lại có một đức tính. Là liều. Dám được ăn cả ngã về không. Một là trắng tay hai là phất lớn.

Người đã có chí, trời còn đến giúp một tay bằng sự may mắn nữa. Trong một năm, chú Lềnh trúng luôn mấy vụ buôn lớn. Mua một bán hai; mua thì là đất, bán ra là vàng. Chỉ cuối năm, tiền lời đã đủ cho chú Lềnh mua liền được ba cửa tiệm. Chú trở thành một chúa tể ngoài khu bến tầu. Hàng nào đi?Hàng nào về? Còn hỏi làm gì nữa. Của chú Lềnh hết. Chính là trong khoảng thời gian lẫy lừng này của chú Lềnh mà người Tầu doanh thương đã vương phải một hệ lụy tình cảm, mà mãi sau này, mới biết là một thảm bọa. Chú mê một người đàn bà sau này là thím Lềnh đó. Cũng chẳng thể gọi là mê. Một đêm theo hàng đi tầu. Trời lạnh. Lòng trống trải. Con tầu dập đình, tiếng sóng vỗ, ngủ không được. Lại có một người đàn bà nằm ngay bên cạnh. Da thịt nó ấm nóng. Thân thể nó đẫy đà, chan chứa dục tình. Lại không rõ là nó có ngủ mê hay không, mà nó cứ quay sang, quặp chặt lấy, dán cái bộ ngực phập phồng nhọn hoắt của nó vào mình. Nhột nhạt, kích thích quá thể, quá chừng, chịu không được nữa. Thế là chú Lềnh làm tình với người đàn bà Việt cái đêm hôm đó, cái đêm của một con tầu xuôi trên sông.

Sáng sớm sau, tỉnh dậy, con cá đã cắn câu. Cũng chẳng làm sao hết. Chú Lềnh từng đã sống cuộc đời tứ chiếng, lấy một ả giang hồ làm vợ cũng là chuyện thường. Duy bất hạnh là ở điểm này: người đàn bà khi đã trở thành vợ của chú Lềnh rồi vẫn không bỏ được một đam mê xưa cũ. Đó là cái đam mê đỏ đen, cái thú đánh bạc. Giết chết cũng thế thôi, thím Lềnh không làm sao đoạn tuyệt được với những con bài.

Cái hiện tượng phá của bắt đầu. Chú Lềnh kiếm được một, thím Lềnh phá đến mười. Khuyên nhủ, lạy van, làm dữ đến mấy cũng là cái chuyện nước đổ đầu vịt. Sáng sáng, chú Lềnh ra cửa hàng, thì thím Lềnh cũng mặc quần áo đến những cửa hàng của thần tài. Sóc đĩa, sì phé, chắn cạ, thím Lềnh chơi không thiếu một món nào. Đánh lớn, đánh nhỏ, thím đều có mặt. Thế rồi là cái chuyện chồng ăn chả vợ ăn nem, mày ham mê cờ bạc, bộ tao đầu tắt mặt tối cho mày đốt tiền của tao mãi sao? Chú Lềnh bắt đầu kết giao với đám người chơi bời trong tỉnh. Như thím Lềnh chơi đủ các loại cờ bạc, chú Lềnh cũng đắm mình vào đủ mọi thú vui.

Sau thời gian miệt mài, chú Lềnh tỉnh lại để thấy mình không đám đuối mãi với một thói quen nào. Ngoại trừ một. Một thói quen tàn hại thể xác và tâm hồn ghê gớm nhất. Thuốc phiện. Người ta thường nói sư thăng trầm của một đời người như hình ảnh một hành trình leo núi. Ở trường hợp chú Lềnh, đúng không tả được. Lúc leo lên, muôn vàn cực nhọc. Từng bước rồi từng bước. Lúc đổ xuống từ đỉnh cao ngất rớt xuống vực thẳm không cùng, chỉ là khoảng khắc mà thôi. Bất hạnh đến liền không đứt. Cái bàn thờ ông Thần Tài vẫn le lói ánh nến ở một góc nhà. Nhưng ông Thần Tài đã bỏ chú Lềnh mà đi, thật xa, thật xa không bao giờ trở lại. Tiền không có cánh nhưng tiền bay mất. Nhà bán. Bán hết cái nọ đến cái kia. Những cửa tiệm sang đi để trả nợ.

Chú Lềnh trở thành một người đàn ông khác. Sau những biến cố dồn dập mà nhớ lại, như nhớ lại một cơn mê hoảng chập chờn, người đàn ông vật lộn với đời sống chỉ còn là một ông lão già. Một hình bóng. Một cái giẻ rách. Một cái thân xác chình ình cùng năm tháng lạnh lùng trôi qua. Một cái xác chết. Một con số không.

Từ ngoài đường lớn, chú Lềnh thu nhỏ sự thất thế của mình vào ngõ hẻm một căn nhà ổ chưột, rất nhiều hôi hám, rất nhiều bóng tối và một cái bàn đèn.

Thím Lềnh tỉnh ngộ, nhận thức được tất cả sự ngu dại của mình. Nhưng như bất cứ một thứ tỉnh ngộ muộn màng nào, sự đổ vỡ đã toàn diện đã tan tành thành trăm ngàn mảnh nhỏ, và vô phương cứu vãn. Xưa thím phá tan sản nghiệp của chồng. Giờ đến lượt thím phải làm lụng, phải đầu tắt mặt tối để nuôi chồng nuôi con.

Gánh thật nặng ghê gớm. Chồng đã nghiện hút, nhà lại con đàn con đống. Mình thím Lềnh không làm gì được. Thế là Sầu phải gánh đỡ cho mẹ một tay.

Ngày ngày, thím Lềnh đi tim mối hàng, còn Sầu phải ở ngoài bến. Hàag mua ra bán vào thường thường là của người. Thím Lềnh chỉ làm thuê. Cân hàng, nhận hàng, giao hàng đi cho thân chủ, lấy một khoản tiền nào đó. Cuộc sống cơ cực biến không khí gia đình nhà vợ chồng chú Lềnh thành một không khí nhà ma, một không khí địa ngục. Những cuộc cãi vã xẩy ra luôn. Vì những chuyện áo cơm. Vì những chuyện không đâu. Tiếng to, tiếng nhỏ cả ngày. Sáng. Trưa. Chiều. Đêm.

Chú Lềnh nằm bẹp dí trên giường, chỉ gắt mắng những khi bữa hút của chú bị gián đoạn. Như trưa nay.

– Nó ra bến nó về không đấy.

– Ai?

– Con Sầu chứ còn ai!

Chú Lềnh lạnh lùng gọi tên con gái:

– Sầu!

– Con đây.

– Mẹ mày nói đúng không?

Kinh nghiệm trận đòn nhớ đời khiến Sầu bất giác lùi xa ra mấy bước. Đứng gần, ông bố nổi giận thuận tay cho ăn đòn như chơi.

– Mày chạy đi đâu, con kia!

– Con đứng đây mà thầy.

– Mày trả lời mẹ mày, mày trả lời tao.

– Phu họ không chịu làm. Không phải tại con bỏ dở..

– Phu nào không chịu làm. Trả tiền súp là phu nó làm tất. Đêm cũng làm. Ngày cũng làm. Mưa cũng làm. Nắng cũng làm. Tao già nửa đời người lăn lộn ngoài bến, mày còn định bịp cả tao nữa sao? Lại có thằng khốn nạn nào rủ rê đi ngủ với nó, phải không đồ đĩ dại.

Sầu uất ức muốn chảy nước mắt. Hơi thở nghẹn ứ rơi xuống họng không ra thoát. Mặt Sầu tái đi. Nhưng thân thể bừng bừng. Chảy nước mắt, được khóc, khóc nức nở, khóc như mưa gió, nhẹ nhõm dễ chịu biết bao nhiêu. Nước mắt chảy ra sẽ làm chảy theo ra những đắng cay, tủi nhục chồng chất suốt bấy lâu, những đắng cay tủi nhục chồng chất lên cuộc đời thiếu nữ ôm ấp mộng tưởng và ước mơ hoa bướm của Sầu.

Uất muốn chết đi được. Mang tiếng đi theo trai một lần, rồi từ đó, cái gì cha mẹ cũng đổ cho đi theo trai. Nhưng Sầu đã thề không bao giờ khóc. Khóc chứ, nhưng dòng nước mắt cho một lúc nào được òa lên vì sung sướng, vì hạnh phúc, trên vai một người yêu. Chớ nhất quyết không khóc vì bị hành hạ, chửi mắng, đánh đập. Bố đổ cơm xuống đất, đói thì ăn như một con chó, tủi nhục ngần nào, Sầu còn chẳng khóc nữa là!

Nghĩ vậy, Sầu mím chặt môi lại, đứng im. Cử chỉ nhẫn nhục bị hiểu lầm như một thách thức hỗn xược.

-A! Con này giỏi.

Sầu chưa kip né tránh, một cái tát như trời giáng đã làm cho Sầu loạng choạng, tối tăm mặt mũi. Sầu gượng đứng lại liền.

– Sầu.

Sầu hất đầu cho mái tóc ném lại sau gáy, đứng im. Mắt nàng sáng quắc.

– Thằng nào?

Sầu chợt nghĩ đến chàng trẻ tuổi đứng nhìn nàng cân hàng. Đến đoạn đường ngắn ngủi Sầu đi với chàng ở ngoài bến.

Lũ trẻ nhỏ, mặt tái xanh, đứng ở góc nhà, ngó nhìn bằng những cặp mắt run sợ. Sầu vuốt lại tóc, đi ra phía cửa. Cái tát như trời giáng còn làm cho gò má nàng bỏng rát. Thím Lềnh thấy chồng đánh con như đánh kẻ thù, bắt đầu cảm thấy hối hận đã gây chuyện ồn ào. Thím dịu giọng:

– Mày đi đâu?

– Ra bến.

– Làm gì?

– Cân hàng.

– Thôi, ở nhà nghỉ trưa đi. Nắng chết người thế này. Để chiều cũng được.

Sầu ném cho mẹ một cái nhìn đầy oán trách khiến thím Lềnh phải quay nhìn chỗ khác. Thiếu nữ đi thẳng ra ngoài. Nắng chói chang chụp lấy Sầu vào vùng chín nẫu ngột ngạt. Sầu như mê đi. Trong đầu óc rã rời, những ý nghĩ bàng hoàng không chủ định. Mắt nhìn hoang mang. Trong không khi bốc hơi, có những bóng quái dị chập chờn nhảy múa. Sầu bước đều đều trên hè đường, cũng không biết nàng đi đâu. Ra khỏi nhà để làm gì. Nhưng rồi theo một thói quen, nàng vẫn đi về hướng bến tầu. “Mù à? ”. Một tiếng quát dữ làm Sầu giật mình. Nàng vừa xô phải một bà lão già ngã chúi đầu vào cột đèn. Sầu chịu đựng câu chửi thề tục tỉu, cắm đầu rảo bước sang hè đường bên kia. Thốt nhiên, Sầu thấy thù ghét thành phố nầy. Hết thẩy. Cảnh và người. Gia đình nàng và những kẻ khác, những hàng cây, những cột điện, những khung cửa sổ, những bức tường nầy, những mái nhà, những tấm biển, những khuôn mặt, những bóng người từng đã làm nên cái thế giới quen thuộc của Sầu, từ thật xa xưa, từ những ngày ấu thơ hoa mộng. Những lúc buồn tủi Sầu thường một mình trở lại viếng thăm, trong mơ màng tưởng tượng, cái thời kỳ thơ dại ấy, như một cõi thần tiên.

Cha mẹ bấy giờ mới lấy nhau, hạnh phúc còn xanh ngắt. Đứa con gái đầu lòng là Sầu ra đời như hình ảnh lộng lẫy nhất của một hạnh phúc còn xanh. Sầu được nuông chiều đủ thứ. Đòi gì được nấy liền. Chị hai nâng niu cả ngày trên tay. Quần áo toàn thứ đắt tiền. Sầu là đứa nhỏ xinh đẹp nhất và cũng sung sướng nhất của cả khu phố.

Rồi cặp mắt đứa nhỏ từ thơ dại hồn nhiên bắt đầu nhìn thấy thực tế cuộc đời qua thực tế gia đình. Thực tế nào cũng tàn nhẫn. Thực tế nào cũng rất xấu xa. Người ta đối xử với nhau, tốt hay xấu cũng tùy theo vật chất. Những đứa em sau lần lượt ra đời. Sầu trở thành chị lớn của một gia đình đông con. Phận người chị lớn trong một gia đình đông con là cái phận thiệt thòi nhất. Cái gì cũng phải nhường phải nhịn. Lớn khôn thêm, Sầu phải đỡ cha mẹ một tay. Ra bến. Nhận hàng. Cân hàng. Cặp má hồng bắt đầu rám nắng. Tay chân trắng nõn bắt đầu bụi bậm. Nhưng cùng với những khổ cực là sự nẩy nở của thân thể. Thân thể Sầu trở thành một vấn đề cho chính Sầu. Những rạo rực nổi sóng. Những xôn xao bốc lửa. Những quằn quại lên hình. Đùi rất thon và ngực rất đầy, thịt rất chắc và da rất ấm không nằm im, không ngoan ngoãn nữa, mà cựa quậy, làm dữ, và đòi hỏi.

Đứa con trai ông chủ tầu Nam Kinh cũng là tầu lai như Sầu. Sầu đâu có yêu thương gì nó. Nó trai lơ, đàng điếm. Nó cười thật đểu giả và có một lối nói chuyện thật mất dạy, thật sỗ sàng. Vậy mà Sầu đã theo nó xuống tầu. Đâu phải là Sầu theo. Chỉ là thân thể Sầu nổi loạn với chính Sầu, chạy theo sự réo gọi điên cuồng của ham muốn. Sầu từng nghĩ Sầu không bao giờ hối hận.

Chuyện đã xẩy ra, dù sao cũng đã xẩy ra. Nhưng thực tình là đứa con trai gã chủ tầu cũng chỉ chiếm giữ được Sầu trong khoảng thời gian bảy ngày của một chuyến đi trên sông. Thế thôi. Không bơn. Đôi khi Sầu cũng nhớ lại. Như việc gì đã xẩy ra, dù tầm thường vô nghĩa đến đâu cũng đôi khi làm nhớ lại. Nhưng nhẹ nhõm, thoảng qua, không bàng hoàng, không đau đớn. Đứa con trai ông chủ tầu Nam Kinh sau đó, có tìm gặp lại Sầu nhiều lần. Tán tỉnh. Gạ gẫm. Dỗ dành. Nhưng Sầu đều từ chối. Sự từ chối làm cho gã con trai sững sờ không hiểu được. Buồn cười thật. Đàn ông như nó cả sao? Tưởng chiếm được người đàn bà một lần, là lần nào cũng chiếm đoạt được? Lầm. Lầm quá.

Những xâu chuỗi ý nghĩ miên man chở dần những bước chân vô định của Sầu ra đến bến tầu. Tỉnh nhỏ lắng chìm và cách biệt này có một điểm thật lạ lùng mà Sầu vừa nhận thấy: đi đâu rồi cuối cùng cũng ra tới bến tầu. Dòng sông chảy qua đây dòng sông buổi sáng rực rỡ, buổi chiều mơ màng, ở nơi chốn này là một hiện hữu thường trực.

Sầu thấy nàng đi một mình trên hè phố vắng ngắt đứng bóng. Đám phu không còn nữa. Ai nấy đã về nhà. Những cửa tiệm đóng lại. Cảnh tượng mỏi mệt thiêm thiếp. Bụi đường lưởng vưởng, tản mạn trong nắng. Sầu đứng lại dưới một bóng rợp mái hiên không biết làm gì, đi đâu. Những ý nghĩ nhạt loãng xúc động mơ hồ không phân biệt. Lần thứ nhất trong đời, tôi thấy tôi cô độc, lủi thủi, đáng thương. Tôi đáng thương như một con vật bị hất hủi, lang thang qua những gốc cây qua những hè đường. Tôi thiếu tình thương tôi chỉ có tình thương khi tôi còn nhỏ. Mái gia đình bây giờ là địa ngục. Mẹ tôi dữ dằn, cha tôi độc ác. Tôi không có đất đứng, tôi không tìm được an ủi và trú ẩn trong gia đình tôi, nơi có một cái hố sâu đã khơi đào, hố thẳm đó càng ngày càng mở rộng. Khám phá thấy cô đơn, Sầu như đã đồng thời, giữa buổi trưa nắng lang thang nhìn thấu suốt tới tương lai để thấy được cái mai sau của đời nàng. Một thứ mai sau tối đen hãi hùng. Một thứ cuối đường chồng chất những bất hạnh chờ đón.

Cúi đầu xuống như một linh hồn thảm sầu chịu tội, Sầu đi qua đường. Nàng đến ngồi trên trụ xi măng, đối điện với dòng sông như một dòng lửa băng qua. Nàng thu cao đầu gối, tỳ cằm xuống, hai cánh tay ôm chặt lấy hai ống chân, đăm đăm ngó xuống dòng nước. Thành phố quê hương thốt nhiên trở thành một xa lạ quá chừng. Và Sầu hình dung mơ hồ ra một thoát ly. Đi. Bỏ đi. Không phải chỉ một đêm, một ngày, một tuần. Mà suốt đời, đến chết.

Trong cánh tay che chở của một người đàn ông thương yêu nàng mãi mãi, che chở cho nàng đến trọn đời, Sầu thoát ly, Sầu ra khỏi vùng lưu đày buồn bã này. Sầu chắp cho Sầu một đôi cánh thần và Sầu bay đi, nhẹ nhõm, sảng khoái biết là chừng nào, cuộc viễn du theo chiều cao vút ấy, tới những chân trời hạnh phúc có những con đường trải ngọc của sao, những con đường trải mộng của cây. Ở đó, sống là một ân huệ, sống là một tận hưởng, sống là một tiếng cười vui bát ngát không cùng.

Sầu mơ những đêm mới. Sầu mơ những ngày mới. Đêm được gối tay chàng. Vùi đầu vào trong vùng hơi thở ấm áp của chàng. Những đêm mưa to gió lớn, Sầu thức giác, òa khóc vì hoảng sợ, chàng sẽ ôm chặt lấy Sầu, dỗ dành “ anh đây, em đừng sợ ”. Và Sầu sẽ không sợ nữa, chàng đuổi dạt gió bão, Sầu được yên tâm, và Sầu sẽ ngủ tiếp, giấc ngủ thơ ngây vô tội của trẻ thơ. Chưa từng bao giờ, Sầu thực hiện được mộng tưởng muôn thuở đó của một đứa con gái nhà nghèo mới lớn. Nhưng mộng tưởng đó vẫn ám ảnh không rời.

Thốt nhiên, dòng sông đang rực rỡ, bỗng nhòe đi. Như có một hơi sương thình lình bao phủ. Chẳng có màn sương nào hết giữa trưa này. Chỉ là cái nhìn mơ màng của Sầu đã đẫm lệ.

Thấy mình đang khóc, đang chảy nước mắt là điều làm cho Sầu kinh ngạc đến cực điểm. Nàng đã thề nguyền. Chỉ khóc vì sung sướng, không khóc vì đau khổ bao giờ. Trua nay, lời thề không còn giữ được nữa. Khổ đau tích lũy, khổ đau tràn bờ đã dâng lên, đọng lại, và tràn ra, chan hòa bằng những hàng nước mắt. Thôi không giữ nữa. Thề nguyền làm gì. Tôi khóc, tôi đang khóc đây! Tôi khóc, giản dị vì tôi khổ đau quá lắm. Tôi khóc, giản đơn vì trái tim tôi, tưởng đã rắn lại, thực ra, vẫn mềm yếu quá chừng.

Trong nắng trưa, ngồi một mình, Sầu nhìn xuống dòng sông. Và khóc. Khóc. Khóc. Thành phố xa lạ chung quanh.