← Quay lại trang sách

chương sáu

Khi chiếc xe chậm đà chạy vòng vào bến, từ trong xe ngó ra Phương đã nhìn thấy Ninh đứng đón nàng ở dưới bến. Sự có mặt của Ninh làm cho Phương rất bằng lòng. Nàng nghĩ thầm trong một niềm kiêu hãnh và tự tin của người đàn bà còn nắm trong tay một vũ khí chinh phục: người đàn ông đứng dưới bến vẫn thuộc về ta. Cặp môi đầy, như một khiêu khích có thừa quyền uy để khiêu khích, nở một nụ cười thỏa mãn. Đoạn, Phương ngồi thẳng người lại, đưa xắc tay lên cao, mở ra nhìn lại phấn son và nhan sắc của nàng trong gương nhỏ. Nhìn lại một lần cuối cùng. Trước khi bước xuống, trước khi gặp Ninh, trước khi đối điện với người đàn ông, mà nàng đang định tâm chinh phục lại. Từ một phòng ngủ đi ra, từ một cửa xe bước xuống, từ một chỗ vắng người đến một chỗ đông người, mở xắc, soi gương, kiểm điểm lại dung nhan, đối với Phương là một quan trọng đã thành thói quen. Và thói quen này đã trở thành một thứ lễ nghi bắt buộc.

Không phải là Phương sợ một lượt phấn mất sẽ làm hiện hình một nét nhăn, một đường son lạt đi sẽ phơi bày một thoáng tàn úa. Phương chưa già. Thời gian chưa làm gì được Phương. Nhan sắc đương mùa của nàng còn là một thành trì vững chắc mà thời gian chưa tàn phá được. Mỗi buổi sáng trở đậy, khỏa thân trước tấm gương đứng lớn dựng trong phòng ngủ, Phương thường làm một kiểm điểm toàn thể về cái vũ khí chinh phục ghê gớm nhất là thân thể và sắc đẹp của nàng. Xem cánh tay còn đầy, cặp đùi còn lẳn, làn da còn mịn, mái tóc còn óng, ánh mắt còn trong, nự cười đã mất, hay vẫn còn là một trời mê hoặc.

Cuộc kiểm điểm trước gương, lâu ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Tỉ mỉ. Không bỏ sót mọi chi tiết. Tận cùng. Không chiếu lệ. Soi sát khuôn mặt vào gương, xem kỹ từng đuôi mắt, từng chân tóc. Tay chân đưa cao trước ánh sáng, miết ngón tay trên da xem da mình mịn mướt như nhung?

Và chưa có buổi sáng nào, Phương phải thất vọng đau khổ vì nhan sắc của mình. Nó còn sớm mai. Nó chưa xế chiều. Nó mơn mởn đương hoa. Nó chưa héo khô, chưa tàn tạ. Không phải là Phương biết tạo cho nàng một đời sống điều độ. Nàng sống rất phóng đãng. Nhiều đêm thức trắng nhiều ngày thả buông. Trăm nghìn đổ một trận cười như không. Đám bạn trai rủ đi đâu, vui là Phương đi theo liền, không nghĩ ngợi. Kẻ mà Phương có cảm tình, Phương cho luôn kẻ đó và thân thể và hoan lạc. Sự khôn ngoan ở Phương là sau một thời trác táng, nàng lại biết tiếp nối bằng một thời kỳ nghỉ ngơi. Thời kỳ nghỉ ngơi thường bắt đầu cho Phương bằng một câu nói đùa báo tin với bạn hữu:

– Bảo cho tất cả là con Phương nó vắng mặt.Nó đi nghỉ mát. Đừng ai tìm nó uổng công.

Mà Phương nghỉ mát thật. Cho thân thể, cho nhan sắc nghỉ mát theo kiểu sống riêng của Phương khi đó rời bỏ những cuộc vui ban đêm, những chiếu bạc những sàn nhẩy vũ trường. Phương ra một bãi biển. Để phơi nắng, về nghỉ ở nhà mẹ nàng, hay vào một bệnh viện. Thời kỳ nghỉ ngơi đó, Phương sống thảnh thơi, không bận tâm, không suy nghĩ, ăn ngủ, nằm dài, tẩm bổ. Dùng những thứ thuốc bổ đắt tiền và kiến hiệu nhất. Da thịt, tay chân, mặt mũi một người đàn bà được săn sóc đến như Phương săn sóc là cùng rồi, không thể là hơn. Vì sự chăm sóc đặc biệt dành cho nhan sắc, một bãi biển chói lọi nắng gió, một bệnh viện chìm trong bình yên đã trở thành hai nơi chốn lâu lâu cần thiết cho Phương muốn mình còn đẹp. Cái thú ở bãi biển là vùng vẫy trong làn nước xanh, nước ôm ấp da thịt như một ve vuốt. Tắm xong, lên bãi nằm. Tìm một chỗ thật vắng. Khỏa thân và phơi nắng. Nắng đốt lửa trên da thịt căng căng. Nắng như một hơi rượu say. Máu trong người thấy chạy mạnh và mau hơn. Nắng ngấm vào da thịt như châm kim tạo cho Phương một cảm giác kỳ thú. Bệnh viện tạo cho Phương một cái thú khác. Cái thú bất động lim dim, nửa thửc nửa ngủ trên giường đệm thơm tho tinh khiết. Thả buông vào lười biếng. Suy nghĩ chập chờn.

Những khuôn mặt đàn ông hiện lên. Những cánhbướm đã qua đời nàng. Kẻ kia dăm ngày. Kẻ này một tháng. Có kẻ chỉ là cái khoảng thời gian ngắn ngủi của một đêm ái ân. Phương nhiều quá những người tình. Họ đứng trong ký ức nàng, kẻ trước, người sau thành một hàng dài, nhớ không hết được. Phương đã từng làm cho ông nhà thầu già này say mê, ông công chức cao cấp kia điêu đứng, anh con trai nhà giầu ấy điên cuồng. Nhưng nàng cho mượn thân thể, tạo ra hoan lạc, mà lòng nàng thì không gửi cho ai. Ngoại trừ một người. Đó là Ninh. Phương cũng không hiểu tại sao, ngoài cái điều mà nàng hiểu rõ là lòng nàng thật khó hiểu. Với Phương, Ninh không đứng lẫn trong cái đám đàn ông nàng đã cho phép được ở gần nàng, biết thế nào là mùi thơm của mái tóc, chất ấm của da thịt nàng. Ninh đứng riêng một chỗ, chỗ đó là nơi duy nhất đã làm cho trái tim nàng rung động.

Nhớ hồi mới gặp Ninh, Phương đang là người tình gần như chính thức của một nhà thầu khoán tỷ phú. Y tiền rừng bạc biển. Y chịu mất một núi vàng để có được Phương. Hống hách, quyền thế ở đâu, nhưng với Phương, y là tên nô lệ. Y quỳ xuống, nghe Phương ra lệnh.. Nàng muốn gì được nấy. Nhà cửa, xe hơi, kim cương. Một sở thích kỳ quái và khó khăn đến đâu, nhưng vừa tỏ ý là sở thích ấy được thi hành tức khắc. Nghĩ mà tội nghiệp cho lão già si tình. Có một tuần, Phương làm mặt giận, không cho gặp, y khổ sở đến khóc òa như một đứa con nít. Tìm được một người tình như thế cũng thật hiếm hoi. Chứ sao.. Đã giầu, lại trung thành.

Nhưng Ninh tới. Ninh tới và Ninh bắt Phương lựa chọn. Chàng ra lệnh:

– Hoặc nó hay anh.

Phương năn nỉ hoài, chỉ xin một thỏa hiệp gọi là mà không được:

– Anh đừng để ý đến nó. Nó không là cái gì hết. Nó chỉ là một phương tiện của em. Anh mới là người em yêu.

Nhưng Ninh không nghe. Chàng thắng. Chàng biết. Chàng khăng khăng không chịu cho Phương thỏa hiệp:

– Cái trường hợp có hai người tình khả ố và khốn nạn lắm. Thằng đến ban ngày, thằng đến ban đêm. Không được. Em bỏ nó đi.

Xưa nay, không có người đàn ông nào dám nói với Phương như một ông trời, như một ông chủ như vậy. Nàng chỉ quen sai khiến đàn ông, chưa từng chịu cho đàn ông sai khiến. Ấy thế mà với Ninh, Phương đã chịu thua. Cũng chẳng hiểu tại sao lại chịu thua, thảm bại và dễ đàng như vậy. Thật ra, Ninh chẳng đem lại cho nàng được gì. Dù một chút hy vọng. Dù một lời hứa suông. Nhiều đêm, ở những phút nồng nàn và thương yêu nhau nhất, Phương hỏi:

– Anh chịu lấy em không?

Ninh thản nhiên trả lời:

– Không. Giữa anh và em không bao giờ có chuyện lấy.

Tức thật. Tức đến phát khóc lên được. Bao nhiêu đứa cầu cạnh nàng. Đến lượt Phương, Phương phải cầu cạnh lại, và còn bị từ chối.

– Tại sao?

– Chẳng tại sao hết.

Cố nén bực tức, Phương vẫn ngọt ngào:

– Anh yêu em thật không.

– Thật.

– Chỉ yêu thôi? không chung sống?

– Em thừa hiểu chúng ta không nên là vợ chồng.

Gắn bó với nhau, nhưng vẫn giữ cho nhau được nhẹ thoáng như mây trời. Hòa lẫn vào nhau, nhưng vẫn sáng suốt dành cho nhau một lối thoát. Thế là yêu ư? Phương hỏi. Và Ninh thản nhiên trả lời, thế mới chính là yêu. Và đích thực yêu. Phương không thể đồng quan điểm với Ninh. Nhưng nàng chịu và nàng nhượng bộ. Thế là lão thầu khoán tỷ phú bị những ngón tay ngà ngọc nhưng tàn nhẫn của người đàn bà ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Phương đã nghe chàng. Phương đã lựa chọn. Thay vì kim cương, tiền bạc, những bảo đảm hoàn toàn cho một đời sống vật chất đầy đủ, Phương đã chọn những bất ngờ và những tình cờ của một cuộc tình như một phiêu lưu. Phải nhận, Phương đã được đền bù xứng đáng. Nàng đã sống với Ninh những sáng, những chiều, những đêm, những ngày trở thành kỷ niệm tuyệt vời suốt đời không thể lãng quên. Ninh đã làm cho nàng trẻ lại. Điên cuồng hơn. Mê đắm hơn. Nhưng nghìn lần thực hơn trong cái thực của một người tình.

Khoác tay Ninh, đi bộ với chàng trên hè phố, sung sướng hơn ngồi trên xe hơi lộng lẫy của lão tỷ phú quê mùa thần phục nàng như một tên nô lệ. Ninh dạy cho nàng biết ngắm nhìn những cái đẹp. Và biết mến yêu những cái đẹp. Đêm đi chơi vơi Ninh nàng biết yêu những vì sao lấp lánh trên thăm thẳm nền trời, cái đẹp huyền ảo. Của im lặng. Của hình bóng. Của những xôn xao, những thì thầm không tỏ rõ, chỉ cảm thấy. Nhưng chính vì chỉ cảm thấy nên càng thấy đẹp hơn. Ngày, ngả đầu vào vai chàng, dịu dàng, lững thững. Ninh chỉ thay cho nàng ngó thấy ánh sáng, mầu xanh của lá, mầu vàng của nắng, bảo cho nàng nhớ âm thanh không chỉ là tiếng xe chạy, tiếng tiền rơi, tiếng hát trong phòng trà, tiếng nhạc trong vũ trường, mà còn là tiếng gió than thở trong lá, tiếng chim thánh thót trên cành, tiếng róc rách của nước dưới chân kè đá, tiếng reo vui thầm lặng trong tâm hồn mình thiết tha muốn sống, tiếng của tình yêu nghe thật nhỏ trong tim mà vang động hơn mọi tiếng vang dữ dội nhất của một đời người.

Đi du lịch với Ninh, bằng Ninh Phương như khám phá được một thế giới. Một thế giới với những hiện tượng, những sự vật hằng cửu, nhưng vì Phương chỉ quen sống với chăn gối, với buồng ngủ, phấn son nên không lưu ý tới bao giờ. Như biển thật rộng. Núi thật cao. Những ga xép nào cũng buồn. Những con đường đèo quạnh hiu. Những cánh rừng bát ngát.

Từ cửa ngõ những cái đẹp Ninh đưa nàng vào cõi mộng. Ninh dạy cho nàng biết nhớ nhung, biết bâng khuâng, biết mơ màng và biết tưởng tượng. Phương thấy nàng đổi khác. Tình cảm hơn và cũng thơ ngây hơn.

Bạn hữu của Phương đều xem sự thay đổi của Phương là một lạ lùng ngoài tưởng tượng.

– Con Phương mà sống được với anh Ninh, mày ơi!

– Ủa, thế nó bỏ lão thầu khoán?

– Nó điên.

– Rồi nó sẽ hối hận.

Đám bạn gái phóng đãng thay tình như áo, coi đàn ông như một món hàng, định nghĩa tình yêu như một mua bán, những lúc hỏi thăm nhau về Phương, đều ngạc nhiên và đều chế riễu như vậy. Họ trợn mắt, nhún vai, giơ cả hai tay lên trời và cười rộ lên. Phương biết, cũng mặc. Nàng sống đời nàng. Khoác tay chàng. Đi với chàng. Ở bên chàng. Đóng cửa lại, ở bên trong cánh cửa với chàng. Không biết đến bên ngoài. Như thế, được gần nửa năm. Nửa năm sống đơn giản, cách biệt, nhưng cũng là nửa năm thần tiên nhất. Thế rồi là chia tay. Là cắt đứt.

Một tháng sau, Phương mới thấy nhớ. Nhớ Ninh. Nhớ ghê gớm. Những người đàn ông khác nàng bắt tình luôn sau đó, những người đàn ông đó không một ai thay thế được chàng. Lăn mình trở lại những chốn ăn chơi cũ, giữa những giờ phút tưng bừng náo nhiệt nhất, Phương đều cảm thấy như vậy. Và nàng nhớ. Nhớ đến muốn phát điên luôn. Nhiều đêm, nhớ Ninh, nàng uống rượu thật say, cười đùa thật lớn. Để quên. Tìm kiếm lãng quên. Cố gắng lãng quên. Nhưng Ninh đã xa, mà hình ảnh chàng còn đó. Trước mặt. Trong lòng. Trong trí nhớ. Vòng tay chàng. Ánh mắt. Lối nhìn. Dáng đi. Sự im lặng mơ mộng của chàng. Thảy đều hiện hữu. Gõ cửa buồng Ninh, Phương còn nhớ mãi cái cảm giác sững sờ kéo dài như một hơi lạnh truyền lan khắp cùng thân thể khi cửa buồng vẫn đóng kín và bên trong chỉ là hoàn toàn im lặng. Xuống đường, Phương không lên xe, mà đứng lặng trong suy nghĩ. Phải tìm thấy Ninh. Bằng được. Phải điều tra, phải thăm dò cho ra, dù bằng bất cứ giá nào. Khi một người đàn bà mưốn, ý muốn đó cực kỳ quyết liệt. Phải thực hiện bằng được. Phải theo đuổi đến cùng. Và người đàn ông, dù dạt đến cuối trời, dù trôi đến góc biển, để chạy thoát được, nếu người đàn bà chưa muốn cho y chạy thoát.

Phương quá đẹp, quá lộng lẫy. Sự có mặt của nàng giữa bến xe tỉnh nhỏ tiều tụy, có một vẻ gì lạc lõng không thích hợp. Từ trên xe bước xuống, Phương đứng im, giữa đám trẻ nhỏ, lơ và tài xế, tỉnh táo, thản nhiên như nàng đứng một mình. Nàng mỉm cười với Ninh, chờ Ninh đi lại. Ninh nói:

– Anh đã nhận được điện tín của em.

– Bao giờ?

– Hôm qua.

– Được. Nhưng anh vừa nói một câu thừa,

Ninh mỉm cười, chịu đựng sự trêu chọc của Phương, qua lối nói thẳng băng, ngỗ ngược của nàng. Ninh nhìn Phương nghĩ thầm chàng có thể đã thay đổi một phần nào, nhưng Phương thì vẫn vậy, không thay đổi. Từ hình đáng đến tâm tính.

– Sao lại thừa?

– Phải nhận được điện tín anh mới đứng đây đón em chứ.

Phương nghiêng đầu, ném cho Ninh một cái nhìn đầy tinh quái:

– Ngạc nhiên không?

– Mừng chứ sao lại ngạc nhiên?

– Ngạc nhiên chứ tại sao lại mừng.

Ninh lắc đầu:

– Em lạ thật.

Phương thản nhiên như không:

– Người khó hiểu và người lạ lùng là anh, tại sao là em được. Anh định trốn em. Không dễ dàng như anh tưởng đâu.

Ninh gật đầu công nhận:

– Anh vừa nhận thấy như thế. Nhưng đâu phải là trốn. Chúng mình...

Phương ngắt lời:

– Chúng mình đã đoạn tuyệt với nhau, ý anh muốn thế? Em đã nghĩ lại. Em chưa chịu cho anh đoạn tuyệt thì đã làm sao chưa?

– Không làm sao hết. Nhưng đừng tìm anh chỉ để gây chuyện. Anh không thích gây chuyện.

Phương vùng ngửa cổ, cười ngất:

– Đồng ý. Không gây chuyện nữa. Hay đúng hơn, để lúc khác gây chuyện chưa muộn. Bây giờ thì nhắc cho anh một điều mà anh quên, điều anh quên lại là một điều không thể nào tha thứ được.

– Nhắc đi. Quên thật, xin chịu tội.

Phương tủm tỉm cười, tiến lại một bước. Nàng đã đứng gần Ninh, quá gần. Và Ninh cảm thấy mùi thơm của tóc, của thân thể người đàn bà, mùi thơm một thời kỳ đã làm cho cảm giác chàng ngây ngất và rung động chàng choáng váng.

– Quên chưa hôn em.

Ninh giật mình nhìn quanh. Nhiều cặp mắt tò mò đang theo dõi chàng và Phương. Một cử chỉ thân mật nào cũng làm cho chàng ngượng ngập.

– Đông người quá.

– Xưa kia anh sợ đông người bao giờ đâu.

Lời nói của Phương gần như một mệnh lệnh không cho phép phản đối.

Ninh nhìn quanh, như xin lỗi về cái cử chỉ âu yếm bắt buộc, đoạn chàng cúi xuống hôn thật nhanh lên gò má Phương. Phương đâu có chịu như thế. Nàng "ứ ” một tiếng trong cổ họng như một trách mắng nũng nịu. Và đưa cánh tay lên, vòng lấy gáy Ninh, ghì lấy chàng. Cái hôn nồng nàn gần làm cho Ninh nghẹt thở. Lại như muốn trêu Ninh thêm, Phương giữ chặt vòng tay trên gáy chàng thật lâu.

Nhiều tiếng cười khúc khích nổi lên.

Phương chịu buông Ninh ra. Nàng thản nhiên lấy khăn tay trắng trong xắc, lau vệt son cho Ninh. Phương nháy mắt, cười vui thú:

– Chưa chết mà?

Ninh thở ra:

– Chưa. Nhưng cũng gần.

– Rồi em sẽ cho anh chết thực.

Ninh cười xòa, kéo tay Phương đi. Đằng sau, vẫn những tiếng cười khúc khích của bọn trẻ nhỏ đuổi theo. Cái va-ly của Phương nặng trĩu trong tay Ninh. Chàng hơi giật mình. Va-ly nặng, tức là nhiều quần áo. Mang theo nhiều quần áo, có nghĩa là Phương định ở lại đây lâu. Lâu là bao nhiêu ngày. Dăm ba hôm? Một vài tuần? Hay mãi mãi? Ninh toan hỏi lại thôi. Chàng thấy câu hỏi có vẻ bất lịch sự và có thể làm cho Phương buồn. Những cơn buồn bã và những phen tức giận của Phương là những điều chàng muốn tránh nhất. Tâm tính Phương rất bồng bột. Vui như vỡ trời vỡ đất. Buồn như sống lại như chết đi. Cười ngất đó rồi một phút sau có thể khóc như mưa như gió. Đó là cái khía cạnh bản chất vừa đáng yêu vừa đáng ghét rất riêng biệt của Phương. Nhớ hồi ăn ở với Phương, Ninh đã chịu đựng những cơn giận dữ bất ngờ thảng thốt như một trận bão rừng tàn phá. Tâm tính thoắt vui thoắt buồn, lúc nhu mì hiền hậu, lúc nóng nẩy, hỗn xược của Phương, Ninh nghĩ là do hai nguyên nhân chính yếu. Thứ nhất là do lối sống của Phương, cảnh trí Phương sống, cái chung quanh của Phương. Nếp sống lấy đêm làm ngày, thức khi người ta ngủ, ném mình vào một hiện tại, không có một ý niệm gì về ngày mai. Chúng em sống, sống phút nào biết phút ấy. Phương thường nói với Ninh như vậy. Như một đời hoa, như một đời thuyền. Sớm nở thắm tươi, chiều đã tàn héo. Sớm đậu bên này, chiều dạt bên kia. Nổi trôi vô định.. Lý do thứ hai về tâm tính bất định của Phương, là hẳn nàng đã có một thuở ấu thơ mầu xám. Người ta dễ dàng hình dung được cho Phương những ngày tuổi thơ buồn rầu và khổ cực ấy. Bố chết. Mẹ tái giá. Người bố dượng độc ác. Cảnh gia đình địa ngục. Lớn lên, Phương sống, láo lếu, bừa bãi, gần như là một phản ứng trả thù đời. Ninh cho đó là điều chàng phải nhớ để tha thứ và tội nghiệp cho Phương những lúc Phương có những hành động, những cử chỉ có thể làm chàng phát điên lên. Bù lại, những lúc khác, Phương thật dễ thương, thật đáng yêu.

Hai người ra khỏi bến xe. Phương nhìn quanh:

– Gọi xe cho em di.

Một chiếc cyclo từ đầu phố thủng thẳng tiến lại.

Ninh vẫy lại và đưa mắt tìm một chiếc cyclo thứ hai, với ý định ngồi riêng. Phương tinh ý, biết ngay. Nàng không chịu ưng thuận cho Ninh thực hiện ý định ấy.

– Ngồi chung.

Phương vỗ tay cười giòn giã, nói tiếp:

– Chưa ngồi chung xe với anh bao giờ. Thử xem, cho người tỉnh nhỏ tha hồ nhìn.

Bất đắc dĩ, Ninh phải ngồi chung xe. Đã hai người, lại thêm chiếc va-ly nặng trĩu, chiếc xe lăn từng vòng mệt nhọc. Trên xe, Phương gác đùi lên đùi Ninh, nắm chặt lấy tay chàng. Mọi cử chỉ Phương đều biểu tỏ cho một mừng rỡ nồng nàn của một người tình lâu ngày chưa gặp một người tình. Thân thể Phương đè lên Ninh ấm áp. Tròn lẳn. Nặng một khối nặng êm ái. Mùi nước hoa đắt tiền thơm lừng. Ninh quay sang để gặp một cặp mắt long lanh, hai gò má phơn phớt, và một cặp môi mở hé thật gần. Hàm răng Phương óng ánh.

– Giá trời mưa xuống? – Phương nhìn trời, chép miệng.

Ninh ngạc nhiên chưa hiểu:

– Mưa lúc này thì anh và em ướt như chuột lột, được cái tích sự gì?

– Mưa sẽ buông áo tơi cánh gà.

– Kín mít. Nóng thấy mồ.

– Nóng nhưng tự do. Tự đo hôn nhau.

Ngôn ngữ của Phương tiếp tục là một khiêu khích. Thứ khiêu khích mà khó lòng một người đàn ông nào có thể từ chối, mà ngày xưa Ninh đã rất bằng lòng. Nhưng bây giờ thì không. Từ lúc đón Phương ở bến xe, đến lúc này, ngồi chung một cyclo với nàng, Ninh biết chắc được một điều: Phương thôi không còn là một quyến rũ, một huyễn hoặc, một say đắm đối với chàng như mấy năm về trước nữa. Chàng vẫn bị rung động. Một chút. Phương đến, vẫn làm chàng cảm động. Một chút. Chỉ một chút thôi. Một chút là đủ để Ninh kìm giữ được, và chàng kìm giữ được, nghĩa là chàng còn tỉnh táo, mà khi người ta tỉnh táo, nghĩa là sự nhiệm mầu mê mẩn đã hết. Men đã hả. Hương đã nhạt. Mộng đã tỉnh. Giữa Ninh và Phương, một sợi dây đã đứt. Và mọi chắp nối lại đều vô ích. Chiếc xe lăn chậm chạp trong một im lặng bất chợt.

Phương ôm lấy Ninh.

– Anh đang nghĩ gì thế.

– Không.

– Có. Anh nói dối. Anh đang nghĩ.

– Anh đang nghĩ em vẫn dùng thứ nước hoa ngày xưa. Và màu áo hồng vẫn là mầu anh yêu thích.

Giọng nói của Phương, êm ả hẳn lại:

– Anh!

– Gì em.

– Em về đây kiếm anh, có làm phiền gì anh không?

– Chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Điều anh muốn biết, em vẫn chưa trả lời.

– Điều gì?

– Tại sao em tìm ra anh được.

Phương cười, giơ một ngón tay lên trước miệng:

– Bí mật.

Phương lại tìm được lối cười ngửa cổ, giòn giã, tận cùng:

– Anh có chạy đằng giời cũng không thoát được tay em.

Ninh bật cười theo, gật đầu chịu nhận là đúng.

– Anh cho em ở đây với anh bao nhiêu lâu.

– Bao lâu cũng được.

– Anh nói thật đi.

– Anh về đây buôn bán. Thật đấy. Anh hết là anh ngày xưa rồi. Bây giờ là một con buôn. Bận lắm. Vậy hãy cứ tạm định là em ở đây chừng một tuần, được không?

– Được.

Khách sạn kín đáo và khuất lánh như một tòa biệt rhự. Nó nằm thật xa phía trong, ngăn cách với ngoài đường bằng một bức tường cao ngất. Cánh cửa gỗ dày, nặng, đóng kín. Ninh xách va-ly cho Phương, bước xuống. Ninh nhìn cánh cửa gỗ, bức tường, nghe ngóng sự yên tĩnh khác thường, không thể nghĩ chàng đang đứng trước lối vào một khách sạn. Phương cũng vậy. Nàng hỏi:

– Khách sạn gì mà lạ thế này?

– Ở đây, cái gì cũng lạ cũng khác hết. Em cứ sửa soạn sẵn để mà ngạc nhiên.

Nói thế, nhưng chính Ninh cũng hết sức phân vân.

Chàng quay lại hỏi người phu cyclo đã đưa hai người tới:

– Đúng khách sạn không?

Người phu cyclo ngồi thẳng người trên yên xe, thản nhiên:

– Đúng mà.

Phương cau mặt:

– Sao bác biết là đúng.

– Hôm qua tôi cũng chở hai người như cậu mợ từ bến xe tới đây mướn phòng.

Phương đưa mắt nhìn Ninh. Nàng cười, gật đầu:

– Thế thì đúng rồi. Anh bấm chuông đi. Ô hay, anh chưa tới đây bao giờ sao?

– Em hỏi lạ thật. Tất nhiên là chưa. Tới đây để làm gì? Và vì ai?

Câu nói của Ninh làm cho Phương hài lòng. Chàng thường có những câu nói như thế, nàng không cần tìm hiểu là chân thật hay giả dối, nhưng là những câu nói làm cho nàng bằng lòng và sung sướng. Phương lại gần âu yếm khoác lấy tay Ninh. Ý nghĩ về một căn buồng khách sạn sắp đón tiếp họ vào cái thế giới riêng tây thân mật của nó, tạo ở Phương những cử chỉ âu yếm. Giữa Phương và Ninh, đã như dàn ra một thứ không khí thầm kín, một thứ không khí tình nhân.

Cánh cửa gỗ mãi mãi rồi mới hở hé ra, nghi ngờ và thận trọng. Một người đàn ông gầy gò, tóc xõa xuống vai, cái nhìn lèm nhèm, ló đầu ra. Y có vẻ một người đang ngủ say, bất chợt bị đánh thức. Và đang bực mình, đang cau có.

– Tôi muốn thuê phòng.

– Một đêm hay bao lâu?

– Một tuần.

– Chỉ còn một buồng hạng nhất thôi.

– Buồng hạng nào cũng được.

Gã đàn ông quay trở vào. Ninh và Phương đưa mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ theo sau. Họ băng qua một con đường đá xanh, rất sạch sẽ, rồi đến một căn vườn. Mấy hàng cây xếp hàng trên thảm cỏ xanh mướt. Ninh nhìn quanh, nghĩ đến sự yên tĩnh đặc biệt của một bệnh viện.

Căn buồng mà gã bồi phòng nói là căn buồng hạng nhất của khách sạn, là căn cuối cùng của một tòa nhà một tầng, hai bên có hành lang rộng chạy dài, ngó ra một khoảng vườn có những bông hồng đỏ thắm. Cũng khá rộng rãi, sạch sẽ. Khi tất cả những cánh cửa đều được mở rộng, sự thoáng mát theo không khí ùa vào, đưa theo mùi hương thoang thoảng của hoa.

Phương có vẻ mệt. Nàng để nguyên quần áo nằm vật xuống mặt đệm. Ninh theo người bồi phòng đi ra. Chàng lại phải băng qua một con đường khác, và một thửa vườn khác mới tới phòng quản lý.

Người quản lý là một ông già đạo mạo, đeo kính trắng. Ninh theo người bồi phòng bước vào. Ông lão đang cặm cụi với một cuốn sổ dầy cộm mở rộng trước mặt. Trang sổ dày đặc những chữ số.

– Buồng A6. Người bồi phòng nói.

Ông lão già chậm chạp ngửng đầu lên. Cái kính trễ xuống, nằm trên lưng chừng sống mũi. Cái nhìn của lão quản lý khách sạn hấp háy, nghi ngờ, làm Ninh khó chịu.

– Ông mướn phòng?

Câu hỏi thừa, Ninh nghĩ thầm. Nhưng chàng vẫn gật đầu:

– Phải.

– Mình ông?

Ninh ngập ngừng:

– Tôi và... nhà tôi.

Ninh nói và nghĩ nếu Phương có mặt ở đây, hai chữ ” nhà tôi ” có lẽ làm nàng sung sướng.

– Ông đã ở đây lần nào chưa?

Ninh cau mặt:

– Chưa, có làm sao không?

Ông già thản nhiên:

– Ông đừng phật ý. Chúng tôi phải hỏi cho biết vì chúng tôi nhận được lệnh phải báo cáo về những khách trọ lạ mặt.

Ninh ôn tồn:

– Tôi không phải là một người lạ mặt. Tôi ở tỉnh này đã gần một tháng. Tôi ở nhà cụ Quảng Hưng và có cửa tiệm buôn bán ngoài bến tầu. Nhà tôi mới xuống thăm tôi. Nếu nhà tôi bị coi như một người lạ mặt cần điều tra và báo cáo thì tôi xin bảo đảm và chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.

– Thôi được. Ông vui lòng trả tiền trước cho.

Ninh trả tiền. Đọc tên chàng cho ông lão già ghi vào một cuốn sổ khác. Đoạn chàng bước ra, trở lại với Phương. Đẩy cửa bước vào, chàng không nhìn thấy Phương nằm trên giường nữa. Tiếng nước ào ào trong buồng tắm. Ninh mỉm cười, ngồi xuống giường châm một điếu thuốc. Thở khói ra. Ninh quay nhìn khoảng trũng của thân thể Phương còn in hằn nguyên vẹn trên mặt đệm trắng muốt. Thân thể đó lúc này, trút hết mọi thứ vải vóc che đậy nó, đang lướt thướt dưới vòi nước xối mạnh. Hai bờ vai Phương tròn và đầy. Bộ ngực nàng, như một khiêu khích sỗ sàng và rạo rực. Mái tóc nàng chắc đang cuốn cao lên đỉnh đầu cho khỏi ướt. Bỗng dưng Ninh nghĩ đến một mái tóc khác, thả dài như một dòng suối, mái tóc của Trang. Ý nghĩ này làm Ninh giật mình. Nếu chàng không về nhà cụ Quảng Hưng đêm nay? Sự vắng mặt bất thường và khó hiểu của chàng sẽ được bình luận ra sao? Trang sẽ nghĩ thế nào về sự vắng mặt ấy? Người tỉnh nhỏ không ngủ lang, không vắng nhà suốt đêm bao giờ. Một lần nói chuyện về nếp sinh hoạt đứng đắn của người tỉnh nhỏ, Trang đã vừa cười vừa nói với Ninh như vậy.

Ninh lẩm bẩm:

– Phải về nói cho họ biết.

Ninh không mưốn làm cho Trang nóng ruột. Chàng đứng lên vừa lúc tiếng Phương từ trong buồng tắm vọng ra:

– Anh đâu?

– Đây. Gì thế?

– Xà bông. Cái thứ xà bông rẻ tiền này dùng không được anh ơi.

Ninh chưa nghĩ ra cách phải nói dối Phương như thế nào về sự chàng sẽ bỏ đi trong chốc lát. May quá, Phương vừa tạo cho chàng một cơ hội:

– Để anh ra phố mua xà-bông thơm cho.

– Lâu không anh? Lâu thì thôi. Đừng để em ở đây một mình, không tiện.

– Mười phút thôi. Không sao đâu. Anh trở về ngay.

Sự nóng nảy lại đến với Ninh khi về tới nhà, chàng bấm chuông, bấm chuông liên hồi mà chưa thấy cánh cửa mở ra. Cửa vừa hé mở, Ninh quên cả lễ độ, đẩy mạnh bước vào. Trang đứng né ra một bên, chớp mắt. Chưa bao giờ nàng thấy Ninh như thế. Sự bực tức hiện rõ trên nét mặt cau có của Ninh, và Trang nhìn thấy ngay. Nàng chợt nhớ đến bức điện tín Ninh vừa nhận được. Sự bực bội của chàng có phải là do bức điện tín? Trang hỏi:

– Có chuyện gì thế anh?

Ninh gượng cười:

– Không. Có chuyện gì đâu chị.

– Chiều nay, anh không ra bến?

Ninh giật mình. Tại sao Trang biết chàng không có mặt ngoài cửa hàng? Hay là nàng đã nhìn thấy chàng và Phương ngồi chung xe?

– Sao chị biết?

– Cô Sầu vừa qua đây.

Trang tủm tỉm cười. Nàng nhìn Ninh, ánh mắt thoáng một chút tinh nghịch:

– Nói đã cân giúp cho anh xong chuyến hàng rồi. Anh Ninh hên thật. Chưa chi đã có người làm giúp.

Ninh hơi ngượng:

– Tôi bận. Thật vạn đắc dĩ.

Trang đi vào trong, vừa đi vừa nói:

– Anh rửa mặt rồi mời anh đi xơi cơm.

– Tôi không ăn cơm đâu chị. Về nói cho chị biết trước tối nay tôi cũng không... về nhà.

Ninh nhìn vội đi chỗ khác, tránh cái nhìn của Trang. Tự nhiên chàng đâm ra lúng túng lạ thường. Từ trước đến nay, chưa từng bao giờ Ninh cảm thấy ngượng ngập và lúng túng như thế. Không ngủ nhà một đêm, chuyện rất thường. Tôi đã trưởng thành, có một đời sống riêng biệt, mà không kẻ nào có quyền đụng chạm tới, tôi không phải chịu trách nhiệm về mọi hành động tôi trước bất cứ một kẻ nào, ngoại trừ đối với riêng tôi, – Ninh tự nhủ thầm. Chàng bỏ Trang đứng lại ở dưới nhà và đi thật mau trên những bực thang. Nhưng tự nhủ là một chuyện. Và thắc mắc, phân vân, như đang sống với một mặc cảm tội lỗi, là một chuyện khác.

Điều Ninh không ngờ, là hơn một tháng sống dưới mái gia đình cụ Quảng Hưng, gần Trang và mấy đứa con ngoan ngoãn của nàng, Ninh đã đổi khác. Chàng biết ở chàng có một thay đổi nào đó, nhưng không ngờ là sự đổi thay lại lớn lao như vậy. Nói là Ninh không dám tự thú và đối điện với sự đổi thay ấy thì đúng hơn. Và đúng nữa còn là điều này: Ninh vẫn còn muốn nuôi dưỡng hình ảnh con người chàng trong quá khứ. Con người của những cuộc vui, những ly rượu mạnh, những đêm thức trắng, những hưởng lạc dễ đàng, những buông thả tầm thường, con người đó không có một nếp sống nào đáng kể, nhưng Ninh không bao giờ phải thắc mắc với chính nó.

Ánh đèn hắt ra từ căn buồng mẹ con bà Phán Địch cắt một vệt dài trên hành lang. Ninh chậm bước lại. Buổi tối đã xuống. Tiếng lách cách của bát đĩa va chạm của bữa ăn đang được sửa soạn từ nhà dưới vọng lên. Ý nghĩ của Ninh trở lại với khách sạn vắng người chàng vừa rời bỏ. Lúc này chắc Phương đã tắm xong. Thân thể nàng mát mẻ, mái tóc buông thả, khuôn mặt rửa sạch mọi phấn son, Phương đã từ buồng tắm ra nằm lại trên mặt đệm và chắc Phương đang nóng ruột đợi chàng.

Mẹ con bà Phán Địch đã về. Hoa vẫn cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết, đứng tựa mình vào thành cửa. Hoa đã đứng đó từ lâu và chờ rình Ninh đi lên. Ninh liếc mắt nhìn vào. Bà Phán Địch, nằm quay mặt vào tường, thân hình khô gầy, dáng điệu thiêm thiếp, mỏi mệt. Ánh sáng của ngọn đèn trong phòng chiếu tới từ sau lưng, làm nổi bật sự mỏng manh của bộ đồ ngủ Hoa mặc trên người. Ninh cúi vội đầu bước qua, như không biết có Hoa đứng đó.

– Anh Ninh hôm nay không ra bến nhé!

Ninh đành đứng lại:

– Vâng, chiều nay tôi bận.

– Tôi biết anh Ninh bận việc gì rồi. Lần sau có bận để tôi cân hàng giùm cho, việc gì phải nhờ cô Sầu. Người cùng nhà không nhờ, đi nhờ người khác. Họ dám lấy hàng của anh lắm dấy.

– Ai lấy?

Giọng Hoa lững lờ, bóng gió:

– Ai thì anh biết.

Ninh nghiêm mặt:

– Cô Hoa đừng nói bậy.

– Anh giận?

– Việc gì tôi phải giận cô. Nhưng cô đừng bao giờ nói bậy như thế nữa.

Hoa cười khanh khách, tiếng cười đầy vẻ trêu ghẹo thích thú. Tiếng cười ấy đuổi theo Ninh vào tận buồng chàng. – "Bỗng dưng nhiều chuyện phiền phức quá” – Ninh cau mặt lẩm bẩm. Chàng đứng lại, định thần một lát, xếp đặt lại thứ tự ý nghĩ trong đầu. Đoạn, lấy một bánh xà-bông, một cái khăn mặt, một bộ đồ ngủ, Ninh cuộn tròn lại, cho tất cả vào một cái va-ly nhỏ. Nhìn đồng hồ, từ lúc rời khách sạn, đã hơn nửa giờ trôi qua. Vậy mà Ninh nhớ chàng chỉ hẹn Phương có mười phút là quay lại.

Ninh tắt đèn, đóng cửa buồng, đi thật mau trở ra. Hoa vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, ta mình vào thành cửa. Trước nét mặt lạnh lùng của Ninh, Hoa không dám hỏi thêm gì nữa. Thiếu nữ bỉu môi nhìn thco Ninh chạy mau xuống cầu thang.

Chàng gặp Trang ở dưới chân thang. Nàng đứng cùng với thằng Phi. Đứa nhỏ giữ chàng lại:

– Bác đi đâu?

– Ra phố cháu ạ!

– Bác không ở nhà ăn cơm đã sao?

– Bác phải đi ngay.

Trang nhìn Ninh, gắt nhẹ với con:

– Hư lắm. Để cho bác đi. Bác đang bận.

Nàng đổi giọng:

– Bao giờ anh về?

– Sáng mai chị ạ!

Ninh đã ra đến gần cửa, còn quay lại:

– Chị thưa với cụ hộ cho.

– Được ạ! Mời anh cứ đi.

Trang đứng lặng, nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng Ninh. Lắng tai theo dõi tiếng giầy của chàng trên hè đường bên ngoài. Nghe theo cho đến khi tiếng giầy Ninh mất hẳn. Trang dắt tay con, đi lững thững vào buồng trong. Nàng đứng lại trước bàn ăn nhìn những món ăn mới dọn lên, còn nghi ngút bốc khói.

Toàn là những món Ninh yêu thích, hoặc là nàng đoán Ninh yêu thích. Món đậu nhồi thịt này. Những khoanh đậu vàng ánh, chín phồng, thịt băm nhỏ nhồi ở giữa, với những thỏi mục nhĩ đen ánh, sao mỡ nổi đầy xung quanh, trông thật ngon mắt. Món nộm rau muống này. Rau xanh ngắt, trộn với vừng giả nhỏ biến, nàng đã để vào đó thật nhiều tỉ mỉ, thật nhiều công phu. Và bát canh cá giấm mà Trang đã canh bên cạnh cái bếp than cho thật chín vừa độ lửa. Mỗi bữa ăn hàng ngày, với Trang, từ khi có Ninh, là kết quả một sửa soạn và một săn sóc hết sức kín đáo.

Hồi này, buổi sáng mặc áo, xách làn mây đi chợ là một thú vui đặc biệt của nàng. Đi chợ về, nàng đích thân xuống bếp, giành lấy việc củi lửa và nấu nướng là công việc trước kia nàng phó mặc cho người chị hai, hoặc có để mắt tới, cũng chỉ qua loa chiếu lệ.

Nhà có một người khó tính nhất là người mẹ chồng, thì cụ Quảng Hưng đã ăn chay từ ba bốn năm nay. Một lọ muối vừng, một đĩa rau luộc, thế là xong. Riêng Trang ăn uống thế nào cũng được. Bà Phán Địch, hay Hoa, thích ăn món gì, xuống bếp mà làm lấy. Ông giáo Điền thì bữa cơm ngon hay bữa cơm không ngon cũng thế mà thôi. Có Ninh ở trong nhà, bữa ăn đối với Trang trở thành một vấn đề quan trọng. Điều làm cho Trang sung sướng, thầm kín sung sướng, là như nhờ Ninh, nàng được trở lại với một người đàn bà toàn vẹn, theo cái ý nghĩa đằm thắm và tốt đẹp nhất của người đàn bà. Xưa, nàng sống như một âm thầm hình bóng. Bây giờ khác. Chưa phân tích được sự khác biệt ấy như thế nào. Chỉ biết bây giờ khác. Khác với quá khứ. Khác với con người nàng dửng dưng trong sầu muộn ngày trước.

Mọi người từ sau lưng Trang, lục tục ngồi vào bàn ăn. Trang đăm đăm nhìn cái ghế ở đầu bàn bữa nay bỏ trống. Nàng quay vội đi khi thấy Hoa cũng nhìn cái ghế bỏ trống, và bất chợt ngước lại nhìn nàng, như dò xét.

Trang đã định nói nàng mệt không thấy đói bụng, để bỏ bữa ăn. Sợ mọi người có thể thắc mắc, nàng gắng gượng ngồi vào bàn. Nàng vừa ăn vừa nói chuyện với bà Phán Địch, với ông giáo Điền. Nàng cười nói, cố làm ra vẻ tự nhiên. Nhưng cái ghế bỏ trống của Ninh vẫn còn đó. Cuối cùng, Trang ăn thật nhanh, rồi đứng lên, và lên thẳng phòng riêng.