chương bảy
Khu vườn cây và con đường rộng của khách sạn đã lờ mờ bóng khi Ninh quay trở lại. Đẩy cửa buồng bước vào, Ninh ngạc nhiên thấy cửa buồng khóa chặt. Ninh gõ mạnh ngón tay vào cánh cửa. Im lặng một lát, rồi tiếng Phương, hoảng hốt:
– Ai?
– Mở cửa.
– Ai đã?
Ninh bật cười, lớn tiếng:
– Anh đây, làm gì mà phải đóng chặt cửa lại thế.
Cánh cửa mở hé, Ninh lách mình bước vào. Chàng đứng sững lại. Chàng chờ đợi nhìn thấy Phương trong bộ đồ ngủ, với nét mặt tươi cười. Nhưng không, Phương mặc áo dài, nét mặt trang nghiêm, nửa có vẻ tức giận, nửa ra chiều sợ hãi. Hơi nóng trong căn buồng hâm hấp. Lúc đó Ninh mới nhận thấy là mấy khung cửa sổ cũng đều đóng kín. Chàng đến mở mấy cánh cửa sổ ra, quay lại hỏi Phương:
– Em mặc áo dài vào làm gì thế.
– Đợi anh về. – Phương nói và đứng giữa buồng, cái xắc cầm trong tay.
– Phải kiếm mãi mới có thứ xà-bông của Pháp. Em tắm xong rồi à. Anh xin lỗi nhé. Nhưng đợi anh thì việc gì phải mặc áo dài.
Ninh nói và lại gần Phương âu yếm, vòng cánh tay quanh vai nàng. Chàng hôn nhẹ lên mái tóc Phương, mái tóc còn ướt nước. Phương giậm chân, giận dữ đẩy mạnh Ninh ra, quay đi chỗ khác.
– Phương, sao thế?
– Biết thế này, tôi không xuống đây với anh!
– Anh về chậm có một chút. Chờ anh một chút đã sao.
– Chờ một chút không sao hết. Nhưng anh biết trong lúc anh bỏ đi đã có những chuyện khốn nạn gì xảy ra cho tôi không?
Thốt nhiên, Phương bưng mặt khóc, nàng khóc thật lớn, thật thảm thiết. Tiếng khóc nức nở vang động cùng khắp căn buồng. Thái độ lạ lùng của Phương làm cho Ninh bàng hoàng và hoảng sợ. Chàng nắm chặt lấy tay Phương hỏi dồn:
– Sao? Chuyện gì thế Phương?
Phương vùng vằng:
– Tôi không biết.
Thình lình, Phương đứng vụt lên, xăm xăm đi về phía cửa. Phương đã mất hẳn bình tĩnh không còn tự chủ. Ninh cau mặt nhìn theo, nhớ lại những lần điên loạn bất chợt của Phương chàng đã từng chứng kiến và chịu đựng hồi hai người còn chung sống với nhau. Những lúc đó, chàng biết thái độ khôn ngoan nhất là để mặc cho Phương muốn làm gì thì làm. Chửi rủa, đập phá, lăn lộn, khóc lóc, chán rồi thì Phương thôi. Trận bão qua đi, Phương trở lại với sự hồn hậu của nàng, nàng lại ôm chàng, thơ dại và yếu đuối không khác gì một đứa trẻ thơ. Nhưng lần nầy, Ninh thấy Phương làm quá. Chàng không hề mời Phương tới đây. Chính Phương tìm đến. Hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài cách biệt, buổi tối nầy mới là buổi tối đầu tiên. Sự vô lý nào cũng phải có cái giới hạn của nó. Ninh quát lớn:
– Phương, đi đâu?
Phương mở mạnh cánh cửa một cách hết sức cương quyết:
– Tôi không ở đây. Anh đưa tôi đi chỗ khác.
– Không đi đâu hết.
Cánh cửa mở toang ra. Bóng tối bên ngoài dầy đặc. Những hình cây thấp thoáng. Còn sớm, nhưng đêm tỉnh lẻ giờ nầy yên tĩnh hoàn toàn tưởng như đã thật khuya. Thấy Phương bước thẳng ra ngoài, Ninh chạy theo nắm nàng lại. Phương vùng vẫy trong tay Ninh. Một cuộc vật lộn ngắn ngủi xảy ra. Ninh cố giữ Phương thật chặt trong tay, bụng kêu khổ thầm. Mãi mãi, rồi Ninh mới kéo được Phương trở vào trong phòng. Chàng đưa chân đá mạnh về phía sau. Cánh cửa đóng sập lại.
Bóp thật mạnh vào hai bả vai Phưonog, Ninh thẳng tay đẩy nàng ngồi vật xuống giường. Phương nhăn mặt đau đớn. Nàng không kêu la, không giẫy giụa nữa. Nhưng khuôn mặt Phương đã giàn giụa nước mắt. Động lòng thương hại, Ninh ngồi xuống bên cạnh Phương. Tuy còn giận Phương vô tả, chàng cũng hối hận về cái cử chỉ quyết liệt của mình.
Vòng tay ôm ngang lưng Phương, Ninh dịu dàng kéo nàng lại gần:
– Anh mới bỏ đi một chút. Thì cứ yên tâm chờ anh. Đêm nay anh ở đây với em. Chuyện gì mà ghê gớm thế.
Phương đã nguôi nguôi. Nàng quay sang, lườm Ninh:
– Lại còn không ghê gớm. Thằng khốn nạn. Nó làm em hết cả hồn vía.
– Kể cho anh nghe.
Phương thì thầm:
– Đóng hết các cửa chưa anh?
Ninh cười:
– Đóng hết để chết ngạt à?
Phương giẫy nẩy:
– Không. Cửa sổ chưa đóng. Anh đóng lại đi.
Ninh lắc đầu, đứng lên đóng mọi cánh cửa sổ.
Chàng trở lại ngồi với Phương ở chỗ cũ, bên cạnh nàng.
– Bây giờ em nói đi.
Và Phương kể lại. Ninh bỏ đi, nàng còn ở trong buồng tắm. Chờ được một lát, sốt ruột, Phương đành dùng thứ xà-bông rẻ tiền của khách sạn. Tắm xong, nàng mở cửa buồng tắm đi ra, trên mình chỉ khoác hờ một cái khăn bông lớn. Thói quen từ xưa của Phương như thế. Tắm xong, không bao giờ Phương chịu mặc quần áo ngay. Khoác một cái khăn bông đã là quá nhiều rồi. Nàng thích được lõa thể mỗi lần từ buồng tắm bước ra để cảm thấy tất cả sự mát mẻ của da thịt còn phơi phới hơi nước. Mỗi lần tắm xong, không chịu mặc ngay quần áo, còn là một dip để Phương ngã nghiêng, tiến lùi trước một tấm gương, nhìn ngắm và đánh giá lại cái mê hồn, cái say đắm, cái quyến rũ toát ra và bốc lên, lộ liễu và nồng nàn, từ thân thể nàng. Hơn tất cả những người tình ham muốn và nồng cháy nhất, Phương yêu chính cái khối ngà ngọc tràn đầy và bốc lửa ấy là thân thể nàng. Nàng biết rằng có một thứ thân thể trời cho, nghìn người đàn bà mới có được một người như thế. Nhan sắc và thân thể mình là niềm tin tưởng và cũng đồng thời là niềm kiêu hãnh tuyệt đối của Phương. ” Xấu mới che đi. Đẹp tội gì mà che giấu.” Phương vẫn thường mỉm cươi tinh quái bảo với Ninh như vậy, những lúc Ninh bắt nàng mặc quần áo.
Vậy, tắm xong, khoác trễ nải quanh mình một cái khăn tắm mầu hồng, Phương đã ra nằm dài trên mặt đệm. Nàng nghĩ đến Ninh. Nhìn đồng hồ, đã gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy Ninh trở lại. Không biết làm gì, Phương với tay tới cái bàn nhỏ kê ở đầu giường, lấy một điếu thuốc lá, đánh diêm châm lửa hút.
Đúng vào lúc nàng thở ra hơi khói thứ nhất, cũng là lúc nàng tái mặt, thất thanh kêu lên. Nàng vừa nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt đàn ông, một khuôn mặt cực kỳ khả ố, đột ngột hiện hình ngoài khung cửa kính. Thằng đàn ông đứng đó tự bao piờ, như quỷ ma hiện hình từ bóng tối.
Nó nhoẻn miệng cười. Hàm răng nó trắng ởn, nó râu ria xồm xoàm, và cái nhìn bẩn thỉu của nó chạy trên thân thể nàng, hau háu, như có thừa đủ sức mạnh hất bắn cái khăn tắm ra.
Phương bàng hoàng ngồi vụt đậy. Nàng lạnh người đi khi thấy một bàn tay to lớn, sù sì đưa lên, bàn tay ấy đẩy mạnh vào cánh cửa kính.
Bàn tay lay cánh cửa thật mạnh. Cánh cửa lung lay sắp muốn bật tung. Phương một tay giữ tấm chăn cho khỏi rớt, từ trên giường lật đật bước xuống. Nàng cuống cuồng chưa biết là phải đối phó thế nào. Cánh cửa vẫn lay chuyển dữ đội. Phương đánh liều chạy tới, dùng một tay còn lại, lấy tất cả sức lực của nàng tỳ mạnh vào cánh cửa.
Bên trong giữ, bên ngoài đẩy vào. Như thế trong khoảng khắc, hai khuôn mặt sát gần nhau, chỉ cách nhau vỏn vẹn một lớp kính mỏng. Hơi thở dồn dập của cả hai người phả vào nặt kính làm cho mặt kính mờ đục hẳn đi. Phương như cảm thấy hơi thở của kẻ đứng ngoài, sặc sụa, hổn hển, dồn dập một ham muốn bẩn thỉu bốc lửa.
Thằng khốn nạn rõ ràng là xem thường sự kinh hoàng tột điểm của người đàn bà. Nó vẫn giữ nguyên trên miệng nụ cười khả ố. Nó vừa đẩy cánh cửa, vừa ném cho Phương một cái nhìn sỗ sàng, giễu cợt. Đúng là cái cảnh tượng một con mèo vờn một con chuột, bình tĩnh chờ con chuột đuối sức chống đỡ. Mà đúng như thế thật. Toàn thân Phương bắt đầu rời rã. Hơi thở nàng đứt quãng. Tay chân run rẩy, thoắt lạnh ngắt hẳn đi. Sự khiếp hãi như sắp làm nàng té quỵ xuống trong tê liệt.
Phương dùng sức quá mạnh, cái khăn quấn hờ rớt xuống, quấn lấy chân nàng. Bên ngoài, thằng khốn nạn sáng ngời mắt lên. Nó đã nhìn thấy Phương lõa thể, da thịt trắng ngần lộ liễu, không che đậy. Phương cúi xuống kéo mau cái khăn lên. Khoảng khắc không chống giữ đủ cho cánh cửa bật tung ra. Thằng khốn nạn cười gằn một điệu cười đầy vui thú khả ố. Nó chỉ còn chờ có thế và co một đùi gối lên rướn mình bước vào phòng.
Phương bàng hoàng lùi lại. Rồi ở nàng là một tiếng kêu gào thất thanh nổi dậy. Tiếng kêu lớn, vỡ toang cuống họng vang động cùng khắp khách sạn yên tĩnh. Thoáng nghe thấy nhiều cánh cửa ở những phòng khác mở ra. Thoáng nghe thấy nhiều tiếng chân từ xa chạy tới. Đèn bật sáng ngoài hành lang, chiếu ánh sáng chạy dài trên thảm cỏ.
Tiếng kêu thất thanh đã cứu Phương. Thằng khốn nạn ý chừng thấy động, cũng không dám làm tới nữa. Một cẳng chân đã bước vào, cẳng chân đó rút lại. Trên khung cửa kính, khuôn mặt lông lá và hàm răng trắng ởn biến mất.
Hai phút sau, lão quản lý đeo kính và tên bồi phòng gầy đét chạy vào. Cũng là hai thằng khốn nạn. Đã không hỏi han Phưrơng một câu tử tế, lão quản lý còn cau mặt, lớn tiếng nạt nộ:
– Bà làm gì mà ồn ào cả khách sạn chúng tôi như thế?
Phương tức giận đến gần như không sao nói được nên lời. Mãi mãi rồi nàng mới tìm lại được tác dụng của tiếng nói. Nàng chỉ tay ra phía khung kính, lắp bắp:
– Nó. Nó.
Lão quản lý và thằng bồi phòng đưa mắt nhìn nhau. Đoạn lão quản lý nghiêm mặt hỏi dồn:
– Nó nào? Nó làm sao?
– Nó định phá cửa vào đây.
– Làm gì có ai. Bà mê hoảng, bà nhìn lầm rồi.
Phương bực muốn phát khóc lên được. Nhưng nàng chỉ có một mình, Ninh chưa trở lại, nàng chỉ là một người đàn bà yếu đuối, cô đơn, ở giữa một khách sạn xa lạ nàng mới đặt chân tới lần đầu, chung quanh nàng toàn những kẻ nói năng với nàng hằn học như một bầy thú đữ. Ở nơi khác, trong một trường hợp khác, Phương đâu có chịu lép vế như thế. Ở đây nàng chịu. Nàng phải dịu giọng:
– Tôi không thể hoa mắt. Chính tôi đã nhìn thấy nó. Chính nó đã bước vào phòng. Bộ các ông cho tôi bịa đặt ra hay sao?
Ngoài cánh cửa vừa mở, nhiều người xúm lại, nhìn vào. Những cặp mắt soi mói khả ố. Những nụ cười đầy vẻ hoài nghi giễu cợt. Phương ngượng chín người, khi nhìn xuống: trên thân thể nàng vẫn chỉ có một khăn tắm cũn cỡn quấn ngang.
Ý chừng để phân vua với mọi người, lão quản lý hoa tay múa chân, nói lấp liếm. Rằng chuyện này lạ quá, ngớ ngẩn quá, khó tin quá. Rằng khách sạn này xưa nay vẫn được tiếng là một nơi chốn đứng đắn, chưa từng bao giờ có nhữug chuyện tương tự như Phương vừa kể xẩy ra. Rằng đúng những điều Phương vừa nói chỉ là những điều dựng đứng của một người đàn bà mê hoảng thảng thốt, trông gà hoá cáo. Rằng Phương là nột khách trọ phiền phức, nàng vừa đến đã làm phiền bận cho tất cả mọi người.
Phương buột miệng:
– Thế là ma sao?
Câu nói của Phương làm đám đông tò mò cười ồ. Rồi lão quản lý và tên bồi phòng thản nhiên đi ra. Đám đông lục tục giải tán. Phương vội vã đóng chặt mọi cánh cửa lại, mặc ngay quần áo. Nàng bật tất cả mọi ngọn đèn, ngồi ở giữa giường, chờ Ninh về.
Ninh cúi đầu, chăm chú, nghe Phương kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, chàng hỏi:
– Đích chực em không lầm?
– Trời ơi? Em lầm làm sao được.
– Được rồi.
Ninh nói và đứng lên đi ra. Phương hoảng sợ níu áo chàng, kéo lại:
– Anh đi đâu.
– Ra ngoài. Một lát thôi. Em cứ ngồi đây. Đóng cửa và để đèn sáng như thế này. Tuyệt đối không được mở cửa cho ai, ngoài anh.
– Anh đi đâu?
– Không sợ. Anh không ra khỏi khách sạn đâu.
– Anh à!
Ninh quay lại:
– Gì?
– Tốt hơn anh đưa em đi chỗ khác,
Ninh nhìn đồng hồ. Mười giờ ba mươi. Đã muộn quá để đi tìm một khách sạn khác. Vả lại, chàng cũng chẳng biết có khách sạn nào khác nữa. Mà giá có tìm ra một khách sạn nào khác, chưa chắc đã hơn gì khách sạn này, có khi còn tệ hại hơn.
– Chúng mình cứ ở đây, không đi đâu hết.
Phương bặm môi:
– Sao anh cứ đưa em đến khách sạn như thế này. Anh ở đâu? Anh ở đâu sao anh không nói cho em biết. Anh không đưa em về ở cùng được với anh hay sao?
Phương buột miệng, nói tiếp một câu ghê gớm làm Ninh sững người:
– Em chỉ là một gái chơi. Một gái chơi chỉ được ngủ ở một phòng khách sạn.
Ninh giậm chân, gắt:
– Em sắp gây chuyện rắc rối đó. Lúc này không phải lúc. Về ở chung với anh không tiện. Tại sao, anh sẽ cắt nghĩa cho em biết sau.
Phương nhịn, ngồi im, nhìn theo Ninh bước ra.
Nàng khóa chặt cửa buồng lại, bật đèn sáng trưng, đúng như Ninh dặn. Nàng trở vào, ngồi trước gương, ngắm nhìn trân trân khuôn mặt nàng phản chiếu trong tấm gương đó. Căn phòng chìm thật sâu trở lại trong yên tĩnh. Tiếng chân ngoài hành lang của Ninh không còn nghe thấy nữa. Chuyện náo động vừa xẩy ra, đã mất biến hoàn toàn mọi dấu vết. Chung quanh Phương, chợt có một khoảng trống cực kỳ lớn lao. Nàng lắng nghe sự yên lặng, và ngồi thẳng, nhìn vào gương, bất động như một pho tượng.
Ninh đứng lại ngoài cửa phòng, châm một điếu thuốc hút, đoạn chàng nghĩ là chàng phải khởi đầu cuộc tìm kiếm ở ngoài vườn. Ninh lững thững đi theo dọc hành lang, qua những cửa buồng đóng kín. Chàng vừa đi ngang qua căn buồng cuối dẫy, thì một cánh cửa hé mở, ánh sáng lọt ra. Một bàn tay thò ra vẫy chàng.
Ninh ngạc nhiên đứng lại. Người vừa mở cửa thò tay ra vẫy là một người đàn bà, đứng tuổi. Người đàn bà mặc một bộ đồ ngủ, màu xám nhạt, nét mặt tử tế.
– Bà gọi tôi?
Người đàn bà lạ mặt:
– Phải ông là chồng bà vừa kêu cứu ban nãy đó không?
Ninh gật đầu. Người đàn bà nhìn trước nhìn sau, thì thầm:
– Tôi biết thằng khốn nạn đó.
– Bà định nói ai?
– Thằng phá cửa sổ vào phòng bà nhân lúc ông đi vắng. Tôi biết vì tôi đã từng bị như thế. Bất cứ những người đàn bà nào đến thuê phòng ở đây, đều bị như thế. Thừa cơ vắng vẻ, là thằng khốn nạn lẻn vào. Nó là con trai lão chủ khách sạn. Nó là một con quỷ dâm dục. Râu ria xồm xàm, lúc nào cũng sặc sụa hơi rượu, lối cười khả ố, mất dạy, cái nhìn dâm đãng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đúng là nó chứ không ai vào đấy đâu.
Ninh ngẩn người. Chàng không hiểu được và chàng hỏi:
– Biết thế sao bà không đi ở khách sạn khác?
Người đàn bà nhìn Ninh chăm chú:
– Ông mới tới đây?
Ninh ngập ngừng:
– Vâng.
– Thảo nào, ông không biết. Làm gì có khách sạn khác. Hay có cũng là những khách sạn tiều tụy, rẻ tiền hơn, còn khủng khiếp, còn rùng rợn hơn nữa, Tỉnh nhỏ này, chỉ có khách sạn này là tương đối tươm tất và sạch sẽ nhất.
Ninh ngẫm nghĩ:
– Bây giờ thì tôi hiểu. Nhưng sao không ai trình báo?
Người đàn bà cười chua chát:
– Trình báo ai.
– Cảnh sát, chẳng hạn.
– Vô ích và nguy hiểm. Chỉ tổ làm cho nó thù.
– Tại sao?
– Nó là em ruột ông Trưởng ty Cảnh sát ở đây. Vả lại, trình báo lôi thôi, chỉ tổ rước thêm những phiền lụy vào mình. Đành câm đi cho xong chuyện.
Ninh gật đầu:
– Tôi hiểu. Cám ơn bà.
Người đàn bà nhìn Ninh, xem chừng có vẻ thất vọng vì không thấy trên khuôn mặt chàng một thoáng phẫn nộ nào. Bà ta thở dài:
– Giá có ai thì hay bao nhiêu?
– Ai là ai? Để làm gì?
– Cho thằng quỷ đâm dục đó một bài học.
– Tôi đang định làm việc đó.
Người đàn bà trợn mắt, hỏi dồn:
– Thật không?
Ninh cười, đứng im, không trả lời. Chàng đưa mắt nhìn bốn phía. Trước mặt Ninh, con đường băng qua vườn cây vắng ngắt, không một bóng người. Những cửa buồng thảy đều đóng kín. Chàng phân vân không biết tìm kiếm thằng đàn ông ở đâu. Chẳng lẽ căn buồng nào cũng gõ cửa, cũng đòi vào. Như thế là làm phiền phức tất cả những người khác. Người đàn bà, trước thái độ phân vân của Ninh, như đoán được ý nghĩ của chàng. Bà ta hạ thấp giọng, chỉ vừa đủ một mình Ninh nghe thấy:
– Ông nhìn thẳng ra trước mặt.
Ninh làm theo.
– Ông có thấy con đường băng qua vườn cây?
Ninh gật:
– Thấy.
– Bây giờ ông hãy nhìn hết con đường ấy. Tới tận cuối chỗ không có ánh sáng.
– Chỗ cuối đường tối lắm. Có nhiều bụi cây rậm rạp. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy được. Xin bà cứ nói tiếp.
– Đi tới đó, ông rẽ về phía tay phải. Phía trái là buồng riêng của lão quản lý. Vậy, ông cứ rẽ về phía tay phải. Không còn là con đường lớn nữa, mà là con đường trải cuội trắng, nhỏ hơn và ngắn hơn.
– Tôi theo dõi lời bà nói. Tôi đã thấy. Sao nữa?
Giọng người đàn bà căng thẳng, có một vẻ gì náo nức và hồi hộp:
– Cuối con đường nhỏ, có một căn nhà, nhỏ hơn là căn này nhưng xây trên thềm cao và bề ngoài trông có vẻ sang trọng hơn. Thằng khốn ở đó với đứa em gái của nó bị bệnh tê liệt phải di chuyển bằng xe lăn. Căn nhà có hai buồng thôi. Thằng khốn ở căn buồng bên trái.
Nói tới đó, người đàn bà chừng như sợ hãi bần thần vì thấy mình đã nói nhiều quá những điều có thể đem lại những hậu quả ghê gớm. Bà ta lùi vụt vào. Cánh cửa đóng sập lại. Ninh nói với theo:
– Cám ơn bà.
Chàng dụi tắt điếu thuốc lá vào thành cửa, định thần lại, đoạn từ trong hành lang bước ra vườn. Bước chân của Ninh đặt thật nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ. Chàng qay lại tìm buồng Phương. Phương đã theo đúng lời dặn của chàng. Hai cánh cửa sổ đều đóng chặt, một vài tia sáng lọt ra. Ninh yên tâm, nhớ lại những lời dặn của người đàn bà, và chàng bước đi theo con đường lớn. Chung quanh yên lặng. Không một bóng người. Toàn thể khu vực khách sạn đắm chìm trong một vẻ hoang vu với những vùng bóng tối dầy đặc. Gió thổi rì rào trong những khóm cây.
Đi ngang qua buồng lão quản lý, Ninh nghe thấy một tiếng ho khô khan nổi lên. Chàng nghĩ đến cặp kính trắng, và cuốn sổ dầy cộm chi chít những hàng chữ số. Ninh rón bước đi qua. Đã hết con đường lớn. Con đường nhỏ phía tay mặt, hiện ra lờ mờ. Con đường này tối hơn, gần như Ninh phải lần từng bước trong bóng tối hoa mắt.
Lúc này, chàng sống với một cảm giác hơi miễn cưỡng, khó chịu. Xô xát, đánh lộn, uống rượu say, đập phá, làm ồn, thảy đều đã thuộc về một nếp sống quá khứ, và Ninh từng thề nguyền với chàng là không bao giờ trở lại với nếp sống đó nữa.
Bỗng dưng, Ninh lại rơi ngã vào một trường hợp bất đắc dĩ mà thực tâm chàng không muốn. Nhưng đã đi tới, Ninh không lùi được nữa. Phải cho thằng khả ố một bài học.
Đến giữa con đường nhỏ, căn nhà một tầng có thềm cao lờ mờ hiện ra. Ninh chậm bước lại. Khoảng khắc này, chàng chợt như thấy hiện về, lũ lượt trong trí nhớ, những đêm mê hoảng, những đêm rã rời, những đêm choáng váng của phần đời xưa cũ. Tiếng ly rơi, thủy tinh vỡ tan tành trên nền đá hoa. Tiếng chửi thề lẫn trong tiếng cười ngất. Những bước chân chạy rầm rập. Những tiếng la hét thất thanh. Đám đông ồn ào vây quanh một cuộc loạn đả diễn ra trên hè phố, trong khi ở xa xa vẫn vọng lại tiếng trống, tiếng kèn vũ trường. Dĩ vãng xa thẳm, tưởng đã lặn chìm, chỉ cần sự có mặt của Phương, là những vang bóng xưa đồng loạt thức dậy. Phương chính là một khía cạnh của dĩ vãng Ninh. Những đêm say chập chờn, mê mẩn. Những tảng sáng mù sương lạnh buốt. Phương ở đâu, ở đó có rắc rối, có xáo trộn. Phương tới đâu, ở đó nảy sinh ngay những chuyện phiền hà. Và Ninh lại nghĩ đến Trang. Thật là lạ lùng. Người đàn bà nào cuối cùng rồi cũng đưa Ninh trở về với một hình dáng một khuôn mặt, một hình dáng dịu dàng, khoan thai, một khuôn mặt trầm tư, vui buồn đều chừng mực, mà ở gần, mà ngó thấy, người ta thấy êm ả, người ta thấy yên tâm. Với Trang, hình như không bao giờ có chuyện gì xảy ra. Với Phương hình như tất cả đều có thể xảy đến. Phương và Trang là hai mẫu đàn bà đối nghịch hoàn toàn.
Trong khi suy nghĩ, những bước chân vẫn dẫn Ninh đi tới. Chàng đã tới bực thềm. Bước lên, chàng đã tới cửa. Bên trong ánh sáng mờ mờ. Ninh buông thõng một cánh tay, tay kia đưa lên gõ cửa.
Ba tiếng gõ khô gọn, vang lên trong im lặng. Bên trong, tiếng một người đàn ông, giọng gắt gỏng, hách dịch:
– Ai?
Ninh nín thinh. Chàng chờ cho một vài giây ngắn ngủi trôi qua, đoạn lại đưa tay lên gõ cửa.
Tiếng hỏi lớn hơn, như quát tháo:
– Ai?
– Tôi. – Ninh đáp, bình tĩnh.
– Ai hỏi gì để đến sáng mai.
– Không được? Cần. Ngay bây giờ.
Chàng nghe thấy tiếng chân đặt mạnh xuống nền đất. Tiếng dép lê trên nền đất. Ninh lùi lại một bước, sẵn sàng. Cánh cửa từ từ mở hé. Một bóng người hiện ra. Ninh đưa tay về phía trước, đẩy thêm cho cánh cửa mở rộng.
– Ông muốn gì?
– Gặp ông.
Bóng tối quá nhiều, cái nhìn không thấy. Đề phòng mọi nhầm lẫn tai hại, Ninh châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa bùng lên, soi tỏ mặt người đối diện. Ánh lửa chỉ soi tỏ được trong một giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng nó cũng thừa đủ cho Ninh nhìn thấy.
Khuôn mặt gã đàn ông đúng là khuôn mặt Phương đã tả về gã đàn ông đứng ngoài khung kính. Một khuôn mặt xề xệ. Như mặt lợn. Hai bên quai hàm, râu ria xồm xoàm. Đúng rồi. Không nhầm được. Que diêm vừa tắt ngấm trên tay Ninh, cũng là lúc chàng dồn tất cả sức mạnh vào cánh tay phải, phóng thẳng trái đấm về trước mặt. Đường phóng của trái đấm, Ninh đã tính trước, và đã tính thật đúng. Da tay chàng va chạm thật dữ đội vào một cạnh nhọn là cái cằm đầy râu ria, và một tiếng kêu kinh ngạc, kinh ngạc đến cực điểm, thốt lên. Ninh đánh chớp nhoáng, gã đàn ông không thể ngờ được. Y bước loạng choạng mấy bước trong bóng tối, một tay y níu vội lấy thành cửa cho khỏi ngã. Một trái đấm thứ hai, lần này từ tay trái Ninh phóng tới, cũng dữ dôi như trái đấm thứ nhất. Trái đấm thứ hai bắt gặp một khoảng trũng, là tròng mắt bên trái của gã đàn ông. Cánh cửa lay chuyển thật mạnh. Cánh tay bám lấy nó rời ra. Thằng đàn ông như bị bốc lên khỏi mặt đất, ngã ngửa về phía sau.
Ninh thuận tay đóng cánh cửa lại như cũ, quay gót bước xuống bực thềm.
Trận đòn diễn ra không đầy ba phút. Sau lưng Ninh, cánh cửa không mở ra. Bên trong yên lặng. Ninh đi ngược lại con đường nhỏ. Gió vẫn thổi rì rào trong các lùm cây. Không có một ai đuổi theo Ninh cho tới khi chàng trở về đến phòng riêng, gõ cửa cho Phương mở, và đóng cửa lại.
Đứng lại trước mặt Phương, lúc này Ninh mới thấy đau nhói ở mu bàn tay. Quả thực là Ninh đã dồn tất cả sức mạnh vào hai trái đấm. Chàng nghĩ thằng con trai lão chủ khách sạn đã ngồi dậy được. Y không chịu thua dễ dàng như thế đâu. Y tất sẽ tìm cách trả thù. Nhưng mặt khác, y cũng không dám làm ồn ào ngay tức khắc. Còn khách sạn, những người thuê phòng, công việc làm ăn của y nữa. Nếu Ninh có phải đối phó với một trả thù nào đó, sự trả thù cũng chưa thể xảy ra ngay bây giờ, trong đêm nay. Suy đoán như thế rồi, Ninh cảm thấy yên tâm.
Ninh bảo Phương hãy đi thay quần áo. Chàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng không nghĩ ngợi gì thêm bởi ý nghĩ nào cũng chỉ có thể làm cho Ninh bực bội.
Phương nắm lấy tay Ninh, lo lắng:
– Anh vừa đánh nhau với nó?
Ninh mỉm cười, chữa lại câu nói, cho đúng:
– Không phải đánh nhau. Cho nó một bài học.
Phương hoảng hốt:
– Chết. Làm thế nào bây giờ.
– Tắt đèn. Đi ngủ. Mai liệu sau.
Một lát. Đèn tắt trong căn buồng đóng kín. Ninh nằm im trong bóng tối, thần trí tỉnh táo, sáng suốt. Chàng thoáng như có nghe thấy một bước chân rón rén ngoài hành lang. Bước chân dừng lại trước cửa buồng chàng, trong khoảng khắc, rồi lảng đi. Yên lặng hoàn toàn sau dó. Khắp khu khách sạn chìm sâu vào tĩnh mịch và bóng tối dầy đặc, thỉnh thoảng chỉ còn là tiếng động hờ của một chiếc lá ngoài vườn, tiếng rì rào của gió thổi vào những gờ mái.
Ninh nằm trong sự trống trải chừng năm phút, rồi là tiếng chân Phương từ trong buồng tắm đi ra. Nang đã thay áo dài, và thay bằng một bộ đồ ngủ mỏng dính. Phảng phất mùi nước hoa toát ra, và đậu xuống chăn đệm, khi Phương lần bước trong bóng tối hoa mắt, tới sát bên giường. Ninh đoán thấy Phương, trước mặt chàng, thật gần, như chờ đợi.
Tiếng Phương cất lên, nhỏ bé tìm kiếm:
– Anh đâu?
Không trả lời, Ninh đưa tay lên. Bàn tay chàng chạm vào người Phương, lần đi, rồi là cánh tay Ninh vòng lấy ngang lưng Phuơng kéo nàng xuống. Trong một tiếng kêu ngắn nồng nàn, âu yếm, Phương ngã xuống, thân hình mềm mại của nàng đè nặng lên người Ninh. Sự thân mật suồng sã cùng làm cho hai người bật cười. Họ đã tìm lại được cái không khí lơi lả, tây riêng của những đêm chung sống ngày trước. Mùi thơm quen thuộc. Một thân thể đã từng ôm ấp, đã hằng âu yếm, sự vuốt ve tự nhiên pha chút mừng rỡ của lâu ngày gặp lại. Ôm lấy em, anh, ôm lấy em thật chặt. Trời ơi! Thật chặt. Thật chặt. Bóng tối bằn bặt trong cái hôn dài, như vừa buông thả xuống chung quanh hai người một lớp màn nhung, đẩy mạnh ham muốn và tình yêu vào một hoàn toàn cách biệt. Phương đáp lại cái hôn của Ninh bằng tất cả sự cuồng nhiệt của nàng. Chân tay quấn quýt. Hơi thở trộn lẫn. Thân thể cường căng đến những tận cùng của cảm giác bùng cháy.
– Anh.
Tiếng kêu ngắn, thảng thốt, lạc giọng. Rồi thôi.
Rồi chỉ còn là nín thinh khác thường. Sự nín thinh của một ngọn triều ngút ngàn không tiếng nâng đỡ chênh vênh và dồn cuốn mải miết, khi ngọn triều rút xuống, là sự trôi dạt mỏi mệt kỳ thú vào một bến bờ xa lạ, hai thân thể khơi khơi, nằm đó, bên nhau, như trên bờ một đảo hoang.
– Anh!
– Gì, Phương?
– Em đi kiếm anh, anh có ghét em không?
– Đừng nói lẩn thẩn. Ngủ đi.
– Em chưa buồn ngủ.
Ninh vẽ vẽ ngón tay trên da thịt Phương. Sự nhột nhạt làm Phương chùn người.
– Chưa ngủ thì nằm im. Đừng nói lẩn thẩn. Cấm.
Phương cười:
– Đàn bà không nói thì làm gì?
– Đẹp. Và im lặng
Phương cười khúc khích:
– Anh sắp dở cái chứng tật ngày xưa của anh ra đấy.
– Chứng tật gì?
– Hạ giá phụ nữ.
– Kéo người đàn bà trở lại với kích thước đích thực của người đàn bà, thế là trả lại cho đàn bà, cái đẹp thật và riêng biệt của người đàn bà. Sao gọi đó là một chứng tật được. Phương biết không, người đàn bà thường có một lãng quên cực kỳ tai hại. Lãng quên mình là đàn bà.
– Em có lãng quên như thế?
– Đôi khi!
– Lúc nào chẳng hạn?
– Những lúc em nói nhiều quá.
– Nghĩa là phải đẹp và im lặng, như anh nói?
Ngón tay Ninh tiếp tục vẽ những đưòng vòng lang thang vô định trên da thịt Phương. Khoảng khắc, thần trí chàng chợt bay bổng thật xa, bay bổng thật xa vào hình dung và tưởng tượng. Một đường vòng lang thang. Những nẻo đi vô định. Hình ảnh một đời người lắm lúc thật giống với đường vẽ của ngón tay chàng di động hững hờ trên da thịt Phương. Những bước chân lung tung, nay đây mai đó, lúc dừng lại khi bước tiếp như một cái thuyền trôi nổi, sớm dạt bờ này, chiều ghé bờ kia, không biết về đâu. Đời Phương cũng vậy. Thả buông, không trôi theo một dòng chảy nào, mà nổi chìm giữa một xoáy lốc không tìm ra phương hướng.
Phương giật giật cánh tay Ninh:
– Em không im lặng được.
– Đừng nói nhiều. Thế là đẹp.
– Đẹp và im lặng. Nhưng em không đẹp.
– Ít người đẹp như Phương. Nhưng đẹp hơn nữa ở một người đàn bà đẹp là người đàn bà đã đẹp còn biết nín thinh với cái đẹp của mình. Người đàn ông không bị kích thích gì hết trước một người đàn bà im lặng, lúc đó sự quyến rũ nồng nàn và chan chứa biết bao nhiêu. Trước một người đàn bà, hoặc im lặng trong mơ màng, hoặc lặng lờ trong nghiêm trang, sự tò mò của người đàn ông bao giờ cũng bị kích thích dữ dội. Khi đó người đàn bà là một bí mật mà người đàn ông muốn khám phá, một cách biệt mà người đàn ông muốn đến gần.
Tiếng nói của Phương thì thầm, ấm áp, sát vào bên tai:
– Anh đã gặp sự im lặng ấy bao giờ chưa.
Ninh cười:
– Anh không biết. Ngủ đi.
Phương nằm im, không hỏi chuyện nữa. Ý chừng Phương đang muốn Ninh nghĩ đến nàng như chàng muốn nghĩ, ý nghĩ ấy chàng vừa nói ra. Đẹp. Và im lặng. Đêm khuya có mặt, hoàn toàn và tận cùng, trong một trạng thái lặng lờ, bằn bặt, không bờ bến. Hơi thở Phương điều hòa. Phương đã ngủ. Nhưng một bàn tay Phương vẫn nắm chặt lấy một bàn tay Ninh, nàng còn gác một chân lên chàng, như giữ chắc không cho chàng bỏ đi.
Cánh tay Ninh duỗi dài dưới gáy Phương cho nàng gối đầu, bắt đầu thấy mỏi ở bắp thịt. Ninh cố gắng nằm thật im, cho Phương ngủ. Im lặng. Đẹp. Chàng vừa trả lời cho Phương là chàng không biết, nhưng hình như cái đẹp im lặng, cái đẹp nghiêm trang, chàng đã được gặp ở đây, dưới vòm trời thành phố khuất nẻo này. Trang. Hình ảnh Trang hiện lện. Mái tóc nàng chảy dài thành suối. Tất cả ở nàng là sự trầm tĩnh thanh thoát. Lúc nàng kéo ghế ngồi vào bàn ăn hay đi lên cầu thang, mọi cử chỉ đều kín đáo, chừng mực, bởi vậy mà nàng đẹp thật khác thường, đẹp như một đài hoa quý, nở riêng, chung quanh không có một loài hoa nào khác. Sự chợt nhớ tới Trang, lúc này, nằm bên cạnh người tình cũ, khiến Ninh ngạc nhiên với chính chàng. Thế là thế nào? Ninh lắc đầu xua đuổi một thắc mắc mới lạ. Thế chẳng là thế nào hết. Ngủ đi. Ninh nhắm nghiền mắt, thở một hơi thật dài, cố gắng tìm vào giấc ngủ.
Trên những thảm cỏ ngoài vườn khách sạn, sương lan dần. Chậm chậm, từ từ, như một biển khói, sương dâng. Trong chốc lát, căn vườn mênh mông chỉ còn là một biển hơi nghi ngút. Lách tách, một vài giọt nước nhỏ xuống từ những chùm lá. Trời khuya trên đầu lạnh buốt và huyễn hoặc. Đêm thở hiền hòa. Đêm nằm dài, mênh mông, và đêm đã ngủ yên. Gối tay lên mơ hồ, tựa đầu vào hờ hững, đêm như một mặt phẳng vô tận, đêm như một chiều sâu không đáy đêm đã ngủ yên, thiếp chìm và bất động.
Duy ở căn phòng phía trái của căn nhà có thềm cao cuối đáy con đường nhỏ, là còn sáng đèn. Gã con trai lão chủ khách sạn chưa ngủ. Y chưa có thể nào ngủ được. Hai trái đấm còn làm y đau điếng. Và sự tức giận cực điểm còn bắt y phải thao thức với nó. Trả mối thù này, rửa mối nhục này. Đành rồi. Nhưng bằng cách nào. Y chưa biết bằng cách nào. Nhưng y biết phải bằng cách ghê gớm nhất, thâm hiểm và ác độc nhất.
Lão quản lý già ngồi trước mặt y. Lão vừa bị đánh thức dậy và được lệnh phải đến ngay cho con ông chủ hỏi có chuyện cần.
Giọng lão quản lý khàn khàn:
– Thưa nó về đây đã một tháng, theo như tôi vừa được biết hồi chiều. Có cửa hàng ngoài bến tầu. Ở nhà cụ Quảng Hưng, đường Đinh Tiên Hoàng.
– Gì nữa.
– Tôi chỉ được biết có thế,
– Nó thuê buồng bao nhiêu lâu?
– Một tuần.
– Chưa trả tiền?
– Đã. Trả đủ một tuần.
– Thôi được. Nếu nó đi phải báo cho tôi biết ngay.
Lão quản lý rụt rè:
– Có chuyện gì thế ạ?
Gã con trai ông chủ xoa xoa một bên cằm còn bỏng rát như lửa đốt:
– Một chuyện riêng.
Lão quản lý già gập cuốn sổ dầy cộm lại, cắp trong cánh tay gầy yếu, ho khan mấy tiếng rồi mở cửa lầm lũi đi ra. Hình bóng lão tiều tụy lẫn vào bóng đêm dầy đặc.
Khi Ninh cựa mình và mở mắt, trời đã sáng rõ ở bên ngoài. Mọi cánh cửa tuy đóng kín, nhưng nhìn cái mầu vàng tươi của ánh sáng nơi khoảng cách của những cánh cửa chớp, Ninh cũng biết ngày đã lên, đêm đã tàn từ lâu. Thoáng nghe thấy chân bước ngoài vườn.
Tuy mới chỉ là một trạng thái rời rạc, lẻ tẻ, nhưng khách sạn đã thức giấc và đã bắt đầu sinh hoạt.
Ninh khẽ nghiêng mình, nhìn sang bên cạnh. Một cánh tay vắt ngang trên bụng, một cánh tay duỗi dài sóng soải trên mặt đệm nhầu nát. Phương bằn bặt ngủ say.
Chống một khuỷu tay, chỗi nhẹ người đậy. Ninh lặng lẽ ngắm nhìn Phương ngủ. Chàng yêu mến khuôn mặt của Phương lúc này. Hàng mi hạ thấp, vành mắt nhắm lại, mái tóc bù rối, hơi thở điều hòa. Phương, lúc ngủ say, ngủ thật say sau một đêm ân ái, có những nét thơ trẻ rất dễ thương. Lúc thức, cười nói, gắt gỏng, hay nghịch ngợm, giận dỗi, Phương như đeo cho Phương một thứ mặt nạ, tấm mặt nạ của một đứa nhỏ muốn làm người lớn với mọi người. Lúc thức, ra đường, gặp chúng bạn, đi đứng với đàn ông, Phương sống, cố như đóng một vai trò ồn ào, của một vở kịch ầm ỹ.
Khi ngủ, vai trò chấm dứt, vở kịch buông màn. Khi ngủ, vô thức bằn bặt làm hiện hình con người thật của Phương, mà Ninh nghĩ dễ cũng chỉ có một mình chàng thôi là nhìn thấy. Khi ngủ, Phương là hình dáng trung thành, chỉ lớn tuổi hơn thôi, của đứa nhỏ ở cái xóm lá ngoại ô thuở xưa.
Kéo nhẹ cái chăn lên đắp ngang người cho Phương, Ninh rón rén ngồi dậy bước thật nhẹ ra khỏi giường. Chàng mong Phương đừng thức đậy làm gì. Phương thức giấc, lại phải giải thích, dặn dò mất công. Ninh đi vào buồng tắm; lau qua mặt, chải qua đầu, mặc quần áo thật nhanh. Đoạn chàng trở ra lấy bút viết mấy dòng trên một mẩu giấy:
"Anh bận việc gần như cả ngày hôm nay. Cứ ngủ đi. Có đi đâu nhớ khóa cửa buồng cẩn thận. Nếu trưa anh không đến kịp, cứ ăn cơm đi. Thế nào chiều anh cũng trở lại. Rồi chúng mình sẽ dạo phố và đi nghe nhạc. Đừng nóng ruột.”
Ninh ra khỏi khách sạn trong một cảm giác lạ lùng gần như chàng đang bị dày vò bởi một mặc cảm phạm tội. Nhìn trở lại, lúc này, giữa ánh nắng chan hòa của buổi sáng mới lên, Ninh mới thấy khách sạn thật lạc lõng, giữa một khu phố làm ăn cần cù, chăm chỉ với những cửa tiệm đã mở, những chủ tiệm đã nghiêm chỉnh ngồi sau những quầy hàng. Đã toan ra thẳng bến, nghĩ thế nào Ninh lại gọi xe về đường Đinh Tiên Hoàng. Chàng lại ngạc nhiên khi không phải Trang, mà là cụ Quảng Hưng đích thân ra mở cửa.
Ninh bối rối:
– Chết. Thật phiền cụ quá!
Bà cụ nghiêm nghiêm nét mặt, không nói gì, lững thững quay trở vào.
Ninh hỏi:
– Chị Trang đi vắng ạ!
– Mợ cháu mệt. Nằm trên gác.
Trang đau! Đó là một điều Ninh không ngờ tới.
Chàng lo lắng:
– Thường thôi đấy chứ ạ!
Bà cụ Quảng Hưng thủng thẳng:
– Không sao.
Ninh thôi không hỏi nữa, đi thẳng về phía cầu thang. Chàng thấy cần phải thay quần áo, tắm nước lạnh cho thật sảng khoái, tỉnh táo, trước khi ra bến cân hàng.
Ninh bước lên bực thang thứ nhất thì tiếng khàn khàn của cụ Quảng Hưng gọi chàng ở lại sau lưng:
– Ông Ninh bận gì không?
Ít khi cụ Quảng Hưng hỏi chàng như thế. Thường thường Ninh chỉ gặp bà cụ già trong những bữa ăn, hoặc ở trước bàn thờ Phật, nơi nhà trong tối thẳm là nơi, bất đắc dĩ lắm, Ninh mới bước vào. Chàng biết tính những người già. Những người già không thích bị ai đến quấy rầy. Người già thường bằng lòng khi được hoàn toàn tự do với sự im lặng của họ.
Những lúc cụ Quảng Hưng tụng kinh, niệm Phật, ngay Trang cũng ít khi đến gần vùng khói hương tỏa xuống từ cái bàn thờ trang nghiêm. Đám con nhỏ của nàng thì tuyệt đối không bao giờ được mẹ chúng cho lai vãng tới.
Từ bao nhiêu năm nay, cụ Quảng Hưng sống gần như đã đắm chìm trong một thế giới riêng tây, thế giới của những tiếng mõ tụng đều đều làm nhịp cho những lời kinh siêu thoát. Việc nhà, cụ phó mặc một phần lớn cho Trang.
Cho nên Ninh đã ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của bà lão già. Chàng muốn ra bến ngay, để trưa còn phải trở về khách sạn vơi Phương. Tuy vậy, chàng vẫn lắc đầu:
– Cháu ra bến lúc nào cũng được. Thưa cụ, có chuyện gì?
– Mời ông vào trong này.
Bà lão già chậm chạp đi vào, Ninh thong thả đi theo. Chàng ngồi ghé xuống cái ghế tràng kỷ kê ở góc nhà, gần cửa vào, nhìn chéo sang cái bàn thờ Phật lênh khênh kê ở chính giữa.
Căn buồng tối mờ, chỉ thích hợp cho sự thờ cúng noặc một giấc ngủ dài thiêm thiếp. Một cây đèn dầu hỏa đặt trên một góc bàn thờ. Ánh sáng của ngọn đèn mờ đục, đau yếu.
Cụ Quảng Hưng xem chừng không vội vàng gì hết và xem chừng bà lão già cũng nghĩ Ninh như bà, Ninh cũng không vội vàng gì hết. Bà lão chậm rãi ngồi xuống cái ghế tràng kỷ, bắt đầu làm những động tác thứ nhất của việc pha một ấm trà. Trà được cho vào ấm, cẩn thận, chậm chạp. Một lát thật lâu, rồi bà lão đằng hắng:
– Mời ông lại đây.
Ninh đến ngồi trước bà lão già, thận trọng như đứng trước một đối thủ mà chàng phải đề phòng thật cẩn mật.
– Ông xơi chén nước.
Ninh đỡ lấy tách nước, uống thong thả từng ngụm nhỏ.
– Trà ướp sen đấy. Ông Ninh thấy hương trà còn thơm không.
– Thơm lắm ạ!
– Ông xơi một chén nữa.
Ninh kêu khổ thầm. Chàng nghĩ đến bến tầu, những bao hàng chưa cân, đến trời xanh bên ngoài mênh mông bát ngát.
– Hôm qua ông không ngủ nhà?
Ninh giật mình. Tại sao bà lão già chỉ ở trong buồng trong và đi nằm từ chập tối này biết được? Trang nói? Vô lý. Không bao giờ. Hay mấy đứa con Trang? Có thể.
Ninh ấp úng:
– Vâng!
Bà cụ Quảng Hưng lạnh lùng nhìn Ninh sau làn khói trà tỏa nhẹ:
– Ông ngủ đâu?
– Nhà một người bạn ạ.
– Ai! Ai thế?
– Một người bạn cháu mới quen.
Bà lão tai quái nheo mắt:
– Lạ nhỉ? Tôi không biết được là ai sao?
Ninh nghĩ sự lễ phép nào cũng có chừng, sức chịu đựng nào cũng có hạn. Và chàng bị đẩy tới một giới hạn mà chàng không thể lùi hơn được nữa. Chàng vẫn kính trọng cụ Quảng Hưng nhưng chàng còn qúy trọng đời tư của chàng hơn và kinh nghiệm cho Ninh biết là một khi đời tư bị xâm phạm, lập tức sự xâm phạm ấy sẽ bành trướng và tiếp diễn một cách trắng trợn. Đời tư cũng như cánh đồng bằng khuất nẻo sau một mặt đê cao. Phải giữ làm sao cho con đê không vỡ. Để chỉ vỡ một quãng là nước lũ thừa thắng tràn vào. Cánh đồng sẽ bị chìm ngập ngay trong khoảnh khắc. Không được. Phải phản ứng lại.
Ninh đặt mạnh chén trà xuống mặt tràng kỷ. Cụ Quảng Hưng hơi giật mình. Tiếng động giận dữ của chén trà đặt mạnh vang lên trong căn buồng im lặng.
– Có chuyện gì cụ làm ơn cho biết.
– Tỉnh nhỏ này nhỏ lắm. Ai cũng biết ai. Mọi người đều quen nhau.
– Đúng như thế. Và điều đó là điều phiền phức nhất.
– Ông Ninh nói sao tôi không hiểu.
Bà Quảng Hưng lấy giọng ngọt ngào:
– Tôi với hai cụ nhà là chỗ bạn thân.
Ninh ngắt ngang:
– Điều đó thầy mẹ chúng tôi đã nói từ lâu cho chúng tôi biết.
– Thành ra ông về đây cũng như người nhà.
Ninh cười nhạt:
– Cám ơn cụ,
– Ở đây khó lắm. Hơi một tý là điều nọ tiếng kia ngay. Gia đình hai cụ cũng như gia đình chúng tôi, đều là chỗ gia giáo. Không nên gây ra những hiểu lầm. Và đừng để cho ai bàn tán những điều không hay. Thôi, mời ông ra bến.
Thay quần áo, tắm, chải lại đầu tóc, ngần ấy công việc lấy mất của Ninh mười phút. Nắng đã lên cao, khi Ninh chạy rảo xuống cầu thang. Những lời giáo huấn bất ngờ của cụ Quảng Hưng còn làm cho chàng khó chịu.
Một nghi vấn trở lại trong đầu Ninh. Làm sao cụ Quảng Hưng biết được chàng không ngủ nhà đêm qua? Bà lão già nghiêm khắc có biết chàng đã ở khách sạn, chung một phòng với Phương trong trọn một đêm ân ái? Chạy qua cửa buồng Hoa, một tiếng gọi giật Ninh lại:
– Anh Ninh đi đâu vội vã thế.
– Tôi ra bến. Hôm nay cụ và cô không ra cửa hàng?
– Mẹ tôi mệt. Tôi cũng ở nhà luôn.
Ném cho Ninh một cái nháy mắt đồng lõa, Hoa lơi lả:
– Anh Ninh ghê lắm nhé!
– Tôi ghê cái gì?
– Ghê cái gì thì anh biết.
Ninh đi mau xưống cầu thang còn nghe thấy tiếng Hoa ném theo, như một thách thức:
– Lúc nào giới thiệu nhé! Anh Ninh.
Sự bực bội lẩn quất trong ý nghĩ Ninh suốt trên con đường từ nhà ra đến bến tầu. Thoáng chốc, chàng có cảm tưởng như tất cả mọi người đàn bà chàng quen biết ở đây, từ bà cụ Quảng Hưng đến bà Phán Địch, Hoa, và cả Trang nữa, cùng liên hiệp thành một khối để chống đối lại chàng. Thành phố này thực ra không phải là một mặt hồ phẳng lặng như Ninh tưởng. Mặt hồ cũng có những lúc ầm ầm sóng gió. Hoặc, nó có thể phẳng lặng, nhưng đó là thứ phẳng lặng bề mặt, còn thực ra, vẫn có những luồng sóng chảy ngầm.
Khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của người thiếu nữ Trung Hoa ngồi ung dung sau cái cân bàn, khuôn mặt chan hòa nét sống thanh xuân của Sầu, đánh dạt được phần nào sự bực bội trong Ninh. Trên mặt bến rộng rãi, sáng nay, như nhiều buổi sáng khác, không chỉ có một mình Sầu ngồi cân hàng. Mà còn nhiều người con gái khác. Nhưng không cô nào vượt được Sầu ở sự trẻ trung, và sự linh hoạt toát ra từ nụ cười, khóe mắt, điệu ngồi, dáng đi của Sầu. Sầu là bông hoa thắm tươi và kiều diễm nhất.
Thấy Ninh từ đằng xa lững thững đi lại, Sầu ngừng tay, tủm tỉm cười, chờ Ninh tới gần. Nhìn kỹ nét mặt Ninh, rồi Sầu mở lớn đôi mắt đen láy:
– Anh Ninh sao thế?
– Tôi ra bến chậm một chút, có sao đâu?
Sầu đưa ngón tay trỏ đẩy quả cân di động trên dọc cán bằng đồng bóng loáng:
– Trông anh tức tối như sắp muốn đánh ai.
– Đánh rồi. Còn sắp gì nữa.
Sầu hơi giật mình. Rồi thiếu nữ ngửa cồ cười ngắt.
– Thật ư? Ai thế?
– Một thằng đàn ông thích bước vào buồng người khác bằng lối cửa sổ.
– Anh đã bắt nó phải đi vào bằng cửa chính?
– Gần đúng như thế. Đi vào bằng cửa chính và phải gõ cửa cẩn thận. Có cho vào mới được vào.
Một người phu đem lại cho Ninh một cái ghế.
Chàng ngồi xuống cạnh Sầu.
– Cám ơn cô Sầu nhiều lắm...
– Về chuyện gì thế?
– Cân hộ tôi chuyến hàng chiều hôm qua.
– Có gì đâu. Này, anh Ninh vừa đánh người thật đấy à?
Ninh giơ tay cho Sầu coi:
– Còn đau tay đây này.
Câu trả lời của Ninh tạo thêm cơ hội cho Sầu cất cao tiếng cười giòn giã:
– Chiều nay anh bận nữa không?
– Để làm gì?
– Để tôi lại cân hàng giúp cho anh.
Sầu tủm tỉm:
– Tôi cân hàng giỏi lắm. Trả lương đi. Tôi làm công cho.
– Bao nhiêu?
– Làm không công anh chịu không?
Ninh xua tay:
– Cái đó thì không.
– Tại sao?
– Nguy hiểm lắm.
Nụ cười vẫn nở, rất tươi, trên cặp môi đỏ thắm:
– Anh mà cũng sợ nguy hiểm?
– Cô Sầu không sợ sao?
– Không. Nguy hiểm mà thú thì dám liều với nguy hiểm.
Nắng gội chan hòa trên gò má, mái tóc, trên vai, trên hai cánh tay để trần mát rượi của Sầu. Sầu có hai cánh tay tuyệt đẹp, tròn lẳn, dài vút, da hồng rám nắng, phơn phớt lông tơ.
Sầu mặc một bộ đồ Tầu mầu hồng nhạt, trên ngực áo là hình một bông hoa trắng, thật lớn. Vải áo căng thẳng trên da thịt, bó sát lấy thân hình. Hai đầu vú nhọn hoắt, như muốn đòi ra thoát sự giam cầm chật hẹp, để đón lấy sự tắm gội chan hòa của ánh nắng mặt trời. Ở Sầu toát ra niềm vui không che giấu.
Từ ngày có Ninh, có mặt Ninh sáng sáng ngoài bến tàu, ngồi phơi nắng, cân hàng không còn là một công việc cực nhọc đối với Sầu nữa. Sáng nào, Sầu cũng ra bến thật sớm. Từ trong căn nhà tối tăm cuối đáy cái ngõ hẻm tiều tụy, Sầu đi ra, buổi sáng vừa lên, buổi sáng cũng mát trong như lòng Sầu. Sầu bước những bước hấp tấp về hướng bến tầu, trái tim hồi hộp, ý nghĩ xôn xao, như Sầu đang ở trên đường đi đến một nơi tình tự.
Một buổi sáng, một anh phu đã dám trêu ghẹo Sầu, bằng một câu hỏi sỗ sàng:
– Ông Ninh đâu cô Sầu?
Sầu trợn mắt làm bộ ngạc nhiên:
– Ô hay! Ông Ninh đâu thì mặc ông ấy. Sao lại hỏi tôi.
-Tưởng ông ấy đâu thì cô Sầu phải biết chứ!
Nói rồi, người phu cười ầm lên. Cả tốp phu cũng ồn ào cười theo. Những câu trêu ghẹo nhiều khi làm cho Sầu ngượng thẹn vô tả. Nhưng Sầu không giận. Hình như không biết giận bao giờ. Hay có giận, cũng chỉ giận một chút mà thôi.
Điều làm cho Sầu hơi buồn, là hình như Ninh không bao giờ chú ý đến nàng. Những lúc nghĩ về Ninh như thế, Sầu lại nghĩ đến người đàn bà đã đài các, sang trọng hơn Sầu gấp bội còn được cái may mắn ở chung với Ninh cùng một mái nhà.
Mười giờ. Nắng dữ dội hơn. Mặt sông phía dưới loang loáng. Mồ hôi đầm đìa trên thân hình nhể nhại của đám phu khuân vác. Cái trục cân, sờ vào, nóng cháy lòng tay. Mái tóc Sầu cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Ninh bảo Sầu nên nghỉ tay một chút, và cũng nên cho đám phu nghỉ giải lao luôn thể.
Đề nghị này được Sầu ưng thuận ngay. Nàng khóa cân, đi theo Ninh vào một trong những quán lá thấp chạy dài suốt mặt bến. Ngồi xuống một cái ghế, Sầu lau mồ hôi, thở ra. Ninh gọi cho chàng một ly cà phê đá và cho Sầu một ly nước cam.
Hơi nước mát lạnh lùa vào cổ họng khô khát gây cho Sầu một cảm giác dễ chịu. Thiếu nữ đặt ly nước xuống, nhìn ra mặt bến chan hòa ánh nắng chép miệng:
– Mưa cũng khổ, nắng cũng khổ.
Sầu nhìn Ninh, cười, nói tiếp:
– Nhưng nắng đỡ hơn.
– Tại sao?
– Nắng phải chịu cực một chút thôi. Mưa phải ở nhà. Phải ở nhà không được ra bến, buồn lắm.
– Ra bến phải cân hàng, phải làm việc. Thích thú gì đâu.
Sầu đáp rất tự nhiên:
– Vẫn hơn ở nhà.
– Cô Sầu không thích ở nhà?
Sầu lắc đầu, nét mặt đột nhiên trở nên buồn bã. Hình ảnh người cha nghiện ngập, người mẹ độc ác và đàn em nhỏ nhem nhuốc lại hiện ra. Cái ngõ hẻm chật chội, bẩn thỉu. Mùi rác rưởi lợm giọng. Căn nhà tối tăm, với ngọn đèn dầu lạc trong cái chao đèn ám khói leo lét. Mỗi phút ở đó là một cực hình. Sầu chỉ muốn ở ngoài bến cả ngày. Hay ở đâu cũng được. Miễn là đừng về nhà. Trong đầu nàng, hai tiếng thoát ly lại vang lên, như một lời réo gọi đầy quyến rũ. Nhưng thoát ly là chuyện dễ, tạo được cho mình một đời sống sau khi đã thoát ly mới là chuyện khó khăn. Ra khỏi căn nhà địa ngục. Được lắm. Nhưng sau đó đi đâu, làm gì? Đó là câu hỏi gay cấn từng đã bao nhiêu lần Sầu đặt ra mà không tài nào giải quyết được.
Ninh hỏi:
– Tại sao cô Sầu không thích ở nhà?
Sầu chỉ muốn kể, kể hết cho Ninh nghe. Tâm sự hết với chàng. Được có Ninh như một người tri kỷ, sung sướng biết bao nhiêu. Giải bầy hết, tâm sự hết, chắc những buồn tủi chồng chất trong lòng suốt bấy lâu cũng nhẹ đi nhiều lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, Sầu lại thôi. Ninh nghe chuyện có thể tội nghiệp cho Sầu, và Sầu thì không muốn chỉ nhận được ở chàng một niềm xót thương hay tội nghiệp.
Sầu muốn hoặc không nhận được gì, hoặc phải nhận được nhiều hơn, nhiều hơn là sự xót thương và lòng trắc ẩn. Ngẩng đầu lên, Sầu cố dùng một giọng bình tĩnh, tuy thực ra, Sầu tủi thân, vừa chợt vui như đã muốn òa khóc:
– Không thích là không thích.
Ninh cười:
– Các cô bây giờ đều thế hết.
– Thế làm sao anh?
– Muốn thoát ly. Tuổi hai mươi nào bây giờ cũng coi gia đình là địa ngục.
– Không đúng sao?
– Sai.. Gia đình là thiên đường.
Sầu buột miệng:
– Hôm nào anh Ninh đến chơi, chắc anh không bảo gia đình Sầu là thiên đường nữa.
Lảng sang chuyện khác, Sầu hỏi nhỏ:
– Chiều qua anh Ninh ra bến xe đón một người thân, thân lắm phải không?
Ninh cười:
– Vừa đúng vừa sai. Trước kia thân lắm, giờ không còn thân lắm nữa. Mà sao cô Sầu biết ngay chuyện tôi ra bến xe?
– Ỏ đây, chuyện gì mà không có người biết. Sầu còn biết là một người đàn bà. Rất đẹp, rất lộng lẫy. Vợ anh Ninh đó, xuống thăm anh Ninh đó, phải thế không?
Ninh lắc đầu:
– Không.
– Thế là ai?
Sầu hỏi, rất hồn nhiên; không phải là lối hỏi móc máy khó chịu của Hoa. Ninh nghĩ chàng cũng không có điều gì cần phải giấu giếm. Một thái độ giấu giếm là điều Ninh không muốn. Giữa chàng và Phương, thật không còn gì đáng kể, lại càng không có điều gì đáng phải che giấu hết. Phương xuống đây một vài ngày. Một tuần lễ là cùng. Rồi Phương trở lại với cuộc sống của nàng ở đó không còn có Ninh, ở đó đã có những cuộc tình khác của Phương, với những người đàn ông khác. Bao giờ Ninh cũng nghĩ về Phương và chàng như thế. Còn nếu Phương muốn nghĩ khác, đó là cái quyền riêng của Phương.
– Một cô bạn.
Sầu chúm chím:
– Bạn như thế nào và bạn tới đâu?
– Phải như thế nào và phải tới đâu mới là bạn sao?
– Vượt khỏi một giới hạn, đàn bà không còn là bạn nữa.
– Giữa cô Sầu và tôi cũng có một giới hạn?
Câu hỏi làm Sầu đỏ mặt. Nhưng thiếu nữ cũng không lảng tránh nó. Nàng chớp mắt, mỉm cười và gật đầu.
– Cứ cho là người đàn bà mà Sầu hỏi một thời gian nào trước đây đã cùng tôi phá vỡ giới hạn ấy. Và người bạn gái, sau khi cái giới hạn đó bị phá vỡ đã trở thành một người tình. Nhưng cũng đã lâu rồi, chúng tôi cũng lùi bước, đưa nhau ngược đường trở lại giới hạn cũ.
– Cô bạn gái xuống tìm anh, không phải là để phá vỡ cái giới hạn ấy một lần nữa?
– Không.
– Anh đừng nói chắc.
– Chắc chứ. Phải hai người mới phá được. Một người thôi không phá được bao giờ.
Câu nói của Ninh có vẻ làm cho Sầu hài lòng. Sầu cũng không hiểu tại sao. Nỗi vui mừng của nàng mỗi khi nhìn thấy Ninh từ xa, được ngồi gần chàng, được nói chuyện với chàng, được đi bên chàng dù chỉ là trên một quãng đường ngắn ngủi, nỗi vui mừng ấy Sầu cũng không hiểu tại sao nó kín thầm mà nó lớn lao đến thế, nó nhẹ nhàng mà nó lại sâu nặng đến thế, nó như một bông hoa nở thơm ở một góc vườn riêng, nó như một dòng suối, và Sầu đêm ngày nghe thấy cái âm thanh róc rách xôn xao của nó.
Cầm ly nước cam tươi trên tay, Sầu lim dim nhìn ra dòng sông chạy dài n