← Quay lại trang sách

chương tám

Tiệm nước nhìn ra một ngã tư. Đó là một tiệm nước Trung Hoa điển hình, vừa bán đồ giải khát, vừa bán cơm, mì và hủ tiếu. Trên tường, trên những cái giá gỗ sơn đỏ lòe loẹt, là những chai nước ngọt, la-de xếp hàng ngay ngắn. Thực đơn viết bằng chữ Hán. Mấy chú phổ ky, cởi trần, bụng phệ từng ngấn mỡ ngồn ngộn, đi đi lại lại giữa những cái bàn tròn, mặt bàn nhớp nhúa. Thùng nước lèo của quầy bán mì ở một góc nhà khói trắng nghi ngút bốc lên. Tiếng dao chặt đều trên mặt thớt gỗ.

Gã trẻ tuổi ngồi trước cái bàn lớn kê chính giữa nhà. Gã ngồi với một người bạn. Gã là con nhà giầu trong tỉnh. Gã là con trai lão chủ tầu Nam Kinh. Sự phóng đãng hiện hình trên khuôn mặt gã xanh tái, tuy đang tươi cười nhưng vẫn không giấu được những nếp hằn mệt nhọc. Gã đeo một kính râm lớn. Mái tóc gã bóng nhẫy.

Buổi trưa hầm hập bốc lửa ngoài mặt đường và gã đã uống đến chai la-de thứ ba. Thằng bạn ngồi bên cạnh gã châm thuốc lá hút. Nó hỏi:

– Chín à! mày nhìn thấy chưa?

Chín nhếch một nụ cười, một nụ cười không thể đểu cáng hơn, gật đầu:

– Thấy.

Cả hai đứa cùng nhìn ra ngoài đường, sang phía bên vỉa hè bên kia, nơi Sầu đang men theo cái bóng rợp chạy dài của một hàng hiên và đi tới. Hai gã thanh niên đã nhìn thấy Sầu. Nhưng Sầu bước cắm cúi, mắt nhìn xuống và nàng không thấy chúng. Nhìn thấy, chắc nàng quay trở lại hay rảo bước nhanh hơn.

Thằng bạn tấm tắc:

– Vẫn hay quá mày nhỉ.

Chín đáp, gọn lỏn:

– Nhất.

– Mày vẫn chưa kể cho tao nghe.

– Về chuyện gì.

Thằng bạn của Chín hất hàm sang phía bờ hè bên kia:

– Chuyện đó.

Chín uống một ngụm la-de, đưa tay lên quệt ngang miệng. Nó chải chuốt, quần áo nó mặc trên người trắng bốp, nhưng cử chỉ của nó phàm phu và thô tục.

– Cha chúng mày. Chúng mày biết hết rồi mà! Giấu gì được. Kể gì nữa.

– Thì cũng biết đại khái nó trốn nhà theo mày đi tầu một tuần. Thế thôi.

– Biết thế là đủ, muốn biết gì hơn nữa, các ông tướng.

Chín nói, và cái nhếch mép của nó lần này là một nụ cười nửa miệng kiêu căng và vui thú. Một tuần lễ. Đi tầu, những buổi chiều rời bến, những đêm trăng dãi trên dòng sông mênh mông, ôm trong tay một thân thể thiếu nữ đương boa, trong căn buồng nhỏ ở đầu mũi tầu có ánh trăng xanh chênh chếch chiếu vào, và làm tình giữa tiếng nước rì rào hai bên mạn tầu, thật là một sướng thỏa không bờ bến. Chín đang nhớ lại mấy đêm khó quên đó, với Sầu, mấy đêm nồng nàn bốc lửa, mấy đêm cuồng nhiệt nó đã được làm chủ một thân thể nó chưa từng được thấy ở một người đàn bà khác.

Thân thể đó, nó đã ôm ấp trong tay, và còn nhớ như in qua từng chi tiết. Một làn da trắng ngần như sữa đọng. Một cặp môi đầy, ướt át, hàm răng óng ánh, hơi thở dồn dập. Một bộ ngực dậy thì nhọn hoắt, cái bụng thon, bắp đùi tròn lẳn. Tất cả ở Sầu là một trái chín, tất cả ở Sầu là một đài hoa.

Trong cơn ân ái mải miết và trong những trận tình ngây ngất của nhục thể bắt lửa, trái chín thơm và bông hoa vừa nở ấy là một dâng hiến hoàn toàn, Sầu bảo hắn rằng hắn là người đàn ông đầu tiên. Đúng như thế. Hắn là kẻ đầu tiên thật. Và sự đó, Chín không bao giờ quên được. Một tuần lễ. Bảy đêm. Bảy ngày. Trong một căn buồng đóng kín. Và trong nhịp luân lưu bồng bềnh của một con tầu giữa một dòng nước bao la. Và Sầu đã là một người tình tuyệt diệu. Với Sầu, Chín đã được hưởng những phút giây rung động tận cùng và mãnh liệt nhất.

Điều lạ lùng lớn nhất ở Sầu khiến Chín không bao giờ hiểu được, là thái độ lạnh lùng của Sầu sau một tuần trốn nhà đi theo y trên tầu chở hàng. Hai người đã hò hẹn, và giao ước với nhau thật nhiều điều. Hẹn hò sẽ gặp lại. Giao ước sẽ kéo dài cuộc tình bằng những phen gặp gỡ và những lần ân ái khác. Sầu tình tứ, Sầu nồng nàn vô chừng. Và lửa dục vọng và ham muốn ở Chín thì vẫn bùng bùng đỏ ngọn. Chín ở cùng với cha y. Nhưng y có một căn phòng riêng, ở một phố khác. Một thứ tổ quỷ. Một thứ phòng ngủ đặc biệt. Y thường rủ bạn bè ở đó. Đánh bạc. Uống rượu. Hẹn đàn bà ở đó. Đóng cửa thật kín, để cùng với một thân thể trần truồng đắm chìm vào vùng mê mẩn chiếu giường lả lơi và mùng màn buông rủ.

Lúc tầu cập bến, chia tay với y, Sầu đã nhận lời đến gặp y ở cái tổ quỷ kia. Không có một lời nói, một thái độ nào chứng tỏ Sầu muốn đoạn tuyệt. Chín cũng không bao giờ chịu tin như thế, chịu tin một người đàn bà đã một lần nằm trong tay y, có thể đoạn tuyệt được với y. Y vẫn tự phụ với đám bạn hữu là có những xảo thuật về mơn trớn, nhữug lối riêng về ve vuốt, tóm lại, một nghệ thuật làm tình tuyệt tác, khiến cho người đàn bà đã gặp y một lần là phải kiếm tìm y mãi. Nhớ buổi chiều chờ đợi Sầu trong căn phòng mà giường nệm đã sẵn sàng. Chín đã ngạc nhiên và đã bực mình không thể nào tả được. Y nằm trong phòng, hút thuốc lá, đợi chờ, nhưng là một thứ đợi chờ rất vững tâm. Sầu thế tất phải tới. Không thể không tới được Không chừng nàng tới trước giờ hẹn là đằng khác. Ý nghĩ này làm cho Chín mỉm cười kiêu hãnh. Thân thể nàng thơm tho, cảm giác nàng bốc lửa, nàng sẽ tới. Chín sẽ nghe thấy từng bước chân người con gái đi tìm ái ân, đến tìm khoái lạc. Những bước chân hồi hộp, rón rén. Rồi tiếng ngón tay gõ nhẹ vào cửa buồng. Cửa mở hé, Sầu lách mình bước vào. Chín sẽ dìu nàng từ ngay chỗ cánh cửa khép lại, tới mặt đệm trắng muốt. Những việc gì đã xẩy ra trên tầu lại xẩy ra ở trong phòng. Hai thân thể sát liền trong vòng tay ghì chặt cùng ngã xuống mặt đệm. Một cảm giác gần. Một hơi thở gấp. Rồi là mùng màn gió bão và chăn gối điên cuồng như đã xẩy ra. Như chuyến đi bảy ngày trên sông.

Buổi chiều chờ đợi đó, cùng với những giờ phút theo nhau trôi qua, sự yên tâm của Chín cũng thu nhỏ dần cho đến khi không còn nữa. Sầu không tới. Nàng hẹn nhưng không tới. Thật là một điều Chín không thể nào ngờ được. Y vừa tức giận vừa bẽ bàng. Ngồi dậy, đóng sầm cửa lại, đi ra, cơn giận đuổi theo Chín ra tận ngoài đường. Cũng may đám bạn hữu không ai hay biết gì về chuyện Chín bị Sầu cho ăn thịt thỏ. Chúng biết, còn ngượng thẹn biết bao nhiêu.

Chín gặp Sầu nhiều lần sau đó, ở ngoài đường. Nhưng rõ ràng là Sầu có ý tránh mặt hắn.

Thoáng trông thấy bóng dáng Chín, là Sầu vội vã rẽ nhanh sang phố khác, hay leo vội lên một cái xe cyclo, không cho hắn đủ thời giờ chạy tới. Đàn bà thật lạ lùng. Chín không thể nào hiểu được bụng dạ đàn bà. Nhưng y đã quyết tâm không để cho Sầu yên. Sự lánh mặt của Sầu càng khơi dậy ở Chín một ham muốn chiếm đoạt. Bây giờ Sầu đang đi kia. Cơ hội này không thể bỏ lỡ.

Thằng bạn chừng như đoán được ý nghĩ thầm kín của Chín. Nó giục:

– Ra kéo nó vào đây uống nước, mày.

Chín xô ghế đứng lên:

– Tao cũng định thế.

Chín băng đường đi mau sang hè đường bên kia. Thằng bạn ngồi trong tiệm nước mỉm cười nhìn theo.

Sầu đang cắm cúi bước rảo. Một bóng người đứng cản trước mặt buộc nàng đứng lại. Ngước mắt nhìn lên, Sầu giật mình. Nhưng lần này, nàng biết nàng không lảng tránh được nữa. Sầu cắn môi, đứng yên. Gã đàn ông và thiếu nữ ngó nhau trong khoảng khắc. Không ai nói một lời. Cái nhìn của Chín như một dò xét. Cái nhìn của Sầu như một đương đầu.

Chín lấy giọng ngọt ngào:

– Sầu đấy à!

– Anh tránh ra cho tôi đi.

– Lâu quá không gặp nhau.

– Gặp để làm gì nữa.

Chín cố nén:

– Sao thế.

– Chẳng tại sao hết.

– Em đoạn tuyệt với anh?

– Cứ coi là như thế.

Chín chăm chú ngó Sầu, một Sầu đứng đó trước mặt hắn, một Sầu chan hòa nắng trưa tắm gội tràn đầy trên thân hình, và hắn nghĩ thầm là hắn không thể nào đồng ý với Sầu được. Coi như thế, như không bao giờ quen biết nhau, như hoàn toàn xa lạ? Đâu có thể dễ dàng như thế được. Những đêm khuya khoắt nồng nàn, trong bóng tối hoa mắt, ở Sầu toát ra một quyến rũ riêng. Lúc này, trên một hè đường chói chang dưới nắng, Sầu lại là hiện thân của một quyến rũ khác, dữ dội hơn. Thân thể nàng bừng bừng. Những giọt mồ hôi long lanh, trên trán, trên cổ, và trên hai cánh tay để trần của Sầu gây nơi Chín một thèm muốn chiếm đoạt cuồng khấu. Không phải là mặt đường, hắn đã bước tới. Ôm ghì lấy. Hôn. Hôn như mưa. Mặc Sầu vùng vẫy, mặc Sầu giãy giụa. Khó khăn lắm, Chín mới kìm giữ được. Hắn nuốt nước bọt, cái nhìn hau háu như xuyên thủng làn vải mỏng thẳng căng trên bộ ngực nhọn hoắt của người con gái.

– Tránh ra cho tôi đi.

Chín đứng yên, giọng nói cố gắng cho thật ngọt ngào và thật âu yếm:

– Em đã hẹn sao không tới.

– Hẹn anh hồi nào?

– Em quên?

– Tôi không hẹn không quên gì hết.

– Một tuần lễ ở dưới tầu...

Mặt Sầu chợt đỏ bừng. Thằng đàn ông vừa nhắc tới một khoảng thời gian mà nàng muốn quên đi, quên hẳn không bao giờ nhớ tới nữa. Thằng đàn ông vừa gợi lại cái hành động điên cuồng của nàng, hành động này không bao giờ Sầu còn muốn trở lại.

Có thể, nàng sẽ liều lĩnh, gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng với một người đàn ông khác. Mà không bao giờ nữa, với Chín. Sầu tàn nhẫn ngắt ngang:

– Anh đừng nhắc lại. Tôi không muốn nghe.

– Em hối hận?

Đến lượt Sầu nhìn lại Chín. Cái mái tóc bôi đầu bóng nhẫy như váy lĩnh, cái miệng mỏng dính, cặp mắt ti hí, cái trán ngắn biểu lộ sự ngu độn, và cái lối cười nhếch mép đểu cáng kia, tại sao Sầu có thể thích, có thể gần, có thể chịu đựng trong suốt một tuần? Thật là khó hiểu. Thật là lạ lùng. Tại sao một thằng đàn ông như thế kia có thể rủ rê nàng bỏ nhà, coi thường dư luận, xem thường hậu quả, để đi theo hắn, chung sống với hắn những một tuần lễ? Nhưng thôi. Việc đã xẩy ra coi như đã xong. Coi như một lỡ bước.

Sầu lạnh lùng:

– Anh đừng hỏi. Tôi xin anh. Anh để cho tôi đi.

– Em phải hứa với anh một điều đã.

Sầu lớn tiếng:

– Hứa gì?

– Chúng mình sẽ gặp lại nhau.

– Không ai bắt được tôi làm một việc gì mà tôi không muốn. Tôi xuống tầu với anh hồi đó, trời cũng không ngăn cản được. Bây giờ tôi không muốn nối lại với ah, anh có là trời cũng không thể bắt buộc tôi được.

Giọng nói của Sầu đanh thép, quyết liệt. Nó không cho phép một ngộ nhận hoặc một hiểu lầm nào. Chín ngẩn người. Thoạt đầu, ý tưởng Sầu làm điệu Sầu đóng kịch. Đàn bà ai chẳng thế, trong suy luận tầm thường và khốn nạn của Chín. Đàn bà là cái giống chúa hay làm điệu và thường đóng kịch. Thích chết đi còn làm ra vẻ thản nhiên. Nhưng giọng nói như dao chém đá cho Chín biết Sầu không đóng kịch chút nào. Nàng đã hết thích hắn? Tại sao? Thôi đúng rồi, nàng đã có một người tình khác. Lời đồn đại mà ít lâu nay Chín thường nghe thấy là sự thật? Người đàn ông lạ mặt ở một tỉnh xa tới đã chiếm được trái tim Sầu, y đã cướp mất cái địa vị người tình của Chín? Một ghen tức bừng bừng nổi đậy. Chín tím bầm mặt lại. Y đã mất hẳn bình tĩnh. Chín hầm hầm:

– Ai? Thằng nào?

– Ai là ai?

– Đứng vờ vẫn.

– Anh tránh ra cho tôi ra bến cân hàng.

Chín cười gằn:

– Cân hàng là thế nào, nói cho rõ. Cân hàng cho mình hay làm đầy tớ không công cho thằng nào?

Sầu nói cứng:

– Tôi làm gì mặc tôi, việc gì đến anh.

Chín vênh mặt:

– Một thằng nào đó sẽ chết với tao.

– Anh đừng dọa. Anh không làm gì được ai hết.

– Có thật không? Thật không làm gì được ai? Cho một đứa vào tù dễ như trở bàn tay.

Lời dọa dẫm bóng gió vậy mà chẳng mơ hồ bóng gió chút nào. Sầu biết Chín định ám chỉ ai rồi. Không phải là Ninh nữa, mà chính là cha mẹ nàng. Hồi gần đây, lão chủ tàu Nam Kinh đã trở thành một người chủ nợ mới của cha. Lão chủ tàu đã nhiều lần cho mại bản đến nhà đòi nợ. Cha mẹ đã thi nhau lạy lục, năn nỉ xin khất. Tháng này khất sang tháng sau. Tuần này xin lui đến tuần tới. Mỗi lần thằng mại bản to lớn, hai mắt trắng dã xách cặp da hùng hổ đi vào ngõ, là ở trong nhà cha mẹ xanh mặt nhìn nhau. Chủ nợ khác, chẳng bửa được. Chủ nợ như lão chủ tàu Nam Kinh thì đừng có xem thường. Nó đã quyền thế lại có một bầy tay sai dữ dằn như hùm như sói. Cha mẹ Sầu thừa hiểu như vậy. Nó không chịu, nó làm ra chuyện, vào tù như chơi. Lần nào, thằng mại bản đến cũng đập bàn ghế, chửi mắng rất tàn nhẫn. Lúc nó về, cha ngồi thừ người bên cạnh bàn đèn thuốc phiện, còn mẹ lo quá, đến khóc òa lên. Sầu đã nghĩ đến chuyện đó. Con cái nhà nghèo, biết nghĩ rất sớm. Đến những bất hạnh muôn vàn, những khổ cực muôn mặt. Vô tù vào khám, rồi còn làm ăn buôn bán được với ai nữa. Một viễn tượng cực kỳ đen tối hiện ra. Cha vào tù. Ốm yếu như cha, vào tù chỉ dăm bữa thôi là đủ bỏ xác giữa bốn bức tường nhà giam. Rồi những gì sẽ xẩy ra. Mẹ tuyệt vọng, mẹ có thể tự tử. Gia đình tan nát. Đàn em nhỏ nheo nhóc. Những ngày đói khổ cứ nghĩ đến thôi đã lạnh gáy, đã đủ rùng mình. Mẹ đã nhiều lần cho Sầu biết về nỗi lo âu lớn lao nhất của mẹ là món nợ lão chủ tàu Nam Kinh. Cho Sầu biết, như gợi ý cho Sầu tìm cách giải quyết. Còn cách giải quyết nào khác nữa, là tìm đến Chín, ngủ với y, hiến thân thể nàng thành một món hàng trả nợ? Mẹ đốn mạt quá. Mẹ cùng đường rồi, chỉ một hai muốn đẩy Sầu đến chỗ trở thành một con điếm. Sầu giận mẹ vô tả và cũng thương mẹ vô cùng. Nàng chia sẻ niềm lo âu của cha nẹ. Nàng thì không cần. Cha mẹ đã sống gần hết đời người, có sao cũng được. Nhưng còn đàn em nhỏ. Mắt chúng sáng, trán chúng phẳng, hồn chúng mới, chúng thơ ngây chưa có tội tình gì.

Nhớ một buổi tối, nghe mẹ thở dài ứa nước mắt nhắc đến món nợ lão chủ tàu Nam Kinh chưa trang trải được, Sầu đã mặc quần áo, lẵng lặng đi ra khỏi ngõ. Nàng đã định gặp Chín, bởi nàng biết nó vẫn còn thèm muốn nàng vô chừng. Gặp nó là xong, là yên. Nó là con một, nó nói gì bố nó cũng bằng lòng tức khắc. Chắc chắn như thế. Bước những bước thảm sầu trên hè đường bóng tối, Sầu đã tưởng tượng được ra cái màn cụp lạc của một hành động bán thân

Nàng sẽ đến, ném kiêu hãnh ngoài thành cửa. Người nghèo làm gì còn kiêu hãnh. Nàng sẽ vào. Anh muốn làm gì tôi thì làm đi. Nhưng, xóa bỏ món nợ cha mẹ tôi. Và thế là cởi quần áo, nằm xuống. Nhắm mắt lại. Cũng chẳng sao. Nàng chẳng còn trong trắng gì mà treo cao giá ngọc.

Nghĩ vậy, mà khi đến trước cửa buồng Chín, Sầu đã quay trở lại. Và nàng chạy. Nàng chạy bán sống bán chết như có ma quỷ hò hét đuổi theo. Tới đầu phố. Sầu đứng lại, thở dốc. Rồi bao nhiêu đớn đau tủi nhục như một dòng nước tràn bờ, Sầu đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, òa khóc nức nở. Không thể được. Cái việc bán thân, sao vừa dễ dàng lại vừa khó khăn đến thế. Phút ấy trong bóng đêm buồn bã phủ xuống tỉnh nhỏ âm thầm, đứng một mình trên hè đường, giàn giụa nước mắt, Sầu đã sống với hàng nghìn xúc động khác.

Nhớ lại tấn thảm kịch đè nặng lên yên vui gia đình mình, Sầu chợt nhận thức rằng Chín không chỉ là một gã đàn ông định chiếm đoạt nàng, mà y còn là con trai của lão chủ nợ ác độc. Không thể làm dữ với nó.

Sầu dịu giọng:

– Tôi đi tầu với anh một tuần. Lúc trở về, những gì xẩy ra cho tôi, anh chưa biết sao?

– Anh có được nghe nói.

– Bây giờ, chính tôi nói cho anh biết. Tôi bị đánh đập tàn nhẫn, gần như chết đi sống lại nhiều lần. Như thế là đủ. Tôi làm điều xằng bậy. Tôi đã bị trừng phạt đích đáng. Chúng ta thực ra không có gì thù ghét nhau. Anh có cảm tình với tôi, tôi chỉ xin anh một điều.

Chín lấy giọng sốt sắng:

– Sầu cứ nói.

– Anh để cho tôi yên.

Sầu buồn rầu, nói tiếp:

– Anh đừng nghi oan cho tôi. Không có ai đâu. Tôi là một đứa con gái nhà nghèo. Có ai thiệt tình thương một đứa con gái nhà nghèo bao giờ.

Chín chống chế:

– Em đừng nghĩ thế.

– Nghĩa là anh thực tình yêu thương tôi.

Chín gật đầu một cách liều lĩnh. Nhưng nó không đánh lừa được Sầu. Nàng nhếch mép. Nụ cười nhẫn nhục, cay đắng:

– Anh đừng bao giờ nói là anh yêu yôi. Anh với tôi không hứa hẹn không giao ước, không thề nguyền gì với nhau hết. Chúng mình không nợ gì nhau. Anh chỉ ham muốn tôi. Chỉ muốn ngủ, muốn làm tình với tôi. Anh đừng chối. Cũng được. Khi nào tôi cũng cảm thấy thèm muốn anh, tôi sẽ tìm anh. Nhưng bây giờ thì chưa.

Sầu nói thật thẳng băng, và thật đĩnh đạc. Chính nàng cũng không ngờ. Chín đứng thộn mặt, miệng há hốc, mắt mở lớn. Nó có cảm tưởng đang đứng trước một người đàn bà lạ mặt, nó mới gặp lần đầu. Không phải là Sầu của bảy đêm ân ái trên tầu nữa. Sầu đã thay đổi và sự thay đổi lạ lùng ở thật xa ngoài tầm hiểu biết thấp hèn và tầm thường của Chín.

Như một cái máy, Chín lách sang bên cho Sầu đi qua. Sầu bước thật nhanh, không nhìn trở lại. Nàng cũng đang ngạc nhiên lắm với sự đổi thay của nàng. Vẫn chỉ là đứa con gái nhà nghèo, nhưng không biết bởi đâu và tại sao, từ ngay gặp Ninh, Sầu chợt nhận thức được về nàng như một giá trị nào đó. Như nàng có một tâm hồn, một đời sống và một nhân cách. Như ở nàng chợt có sự tự trọng, trong khi, trước kia, nàng có nghĩ đến nàng cũng chỉ là một ý nghĩ coi thường.

Vừa đi vừa nghĩ, Sầu ra tới bến tầu lúc nào không hay. Nàng đã đi bộ trong nắng, một quãng đường thật dài. Mồ hôi đã làm ướt đẫm những chân tóc. Đứng trên bực thềm xi-măng, Sầu đảo mắt nhìn. Trên mặt sông lòa lòa ánh nắng phản chiếu, những con thuyền im lìm buông mui. Khoang thuyền nào cũng đóng kín. Cầu rút lên. Mọi người đang ngủ. Còn sớm quá. Nhân viên quan thuế chưa có một bóng người nào ra kiểm soát. Chưa tới giờ cân hàng.

Phía cuối bến, trong một quán hàng bỏ không, dăm bảy người phu cởi trần nằm la liệt. Họ nằm ngay trên mặt đất. Sầu đi tới, yên lặng đứng nhìn. Giữa đám phu phen lầm than lao động đổ từng bát mồ hôi mới đươc một bát cơm, với nàng, Sầu cảm thấy có một liên hệ, gần gũi và thân mât. Nàng nghĩ nàng cũng như những người phu đang ngủ thiếp trong trưa hè nung nấu, mỗi ngày là một chịu đựng sự quật đập bàng hoàng và tàn nhẫn của thực tế đời sống. Những con người của nắng mưa dãi dầu. Của ngõ hẻm tối tăm. Của những căn nhà ổ chuột chiếu giường rách rưới, những sinh nhai lần hồi. Những nạn nhân điêu đứng của bọn chủ nợ vô nhân đạo, như lão chủ tầu Nam Kinh.

– Cô Sầu nhìn gì thế.

Ninh đứng đằng sau nàng mà Sầu không hay. Sầu ngạc nhiên về sự có mặt của Ninh lúc này. Nàng không ngờ Ninh cũng ra bến sớm.

– Em đang nghĩ không biết có nên đánh thức họ dậy hay không?

Sầu nói và chỉ tay xuống đám phu ngổn ngang và mê mệt ngủ.

Ninh ngước mắt nhìn trời. Bầu trời trên đầu hai người lòa nắng, trong vắt, không một bóng mây. Trời đẹp. Chiều không mưa được.

– Để cho họ ngủ. Chiều nay không sợ mưa đâu. Làm muộn, nghỉ muộn một chút không sao. Tôi thích trở về nhà khi trời đã nhạt nắng. Lúc đó đi bộ thú lắm.

Hai người từ bến trở vào cửa hàng của Ninh. Cửa hàng bà Phán Địch đóng kín, cái khóa lớn treo lủng lẳng với một vòng dây xích đen trũi. Phố vắng lặng. Những hè đường rộng thênh. Trên trời, dưới đất chỉ còn là một biển nắng mênh mông. Ninh mở cửa cho Sầu bước vào. Một cảm giác êm mát. Sầu ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc của Ninh:

– Anh ra bến sớm quá.

– Chưa sớm bằng cô Sầu..

Ninh cười:

– Tôi đi đằng sau mà cô Sầu không hay.

Sầu giật mình. Ninh đi đằng sau từ lúc nào vậy? Chàng có chứng kiến cái cảnh tượng nàng bị Chín chặn đường và gây chuyện? Ninh đoán ngay được ý nghĩa của cái nhìn dò hỏi của Sầu. Chàng hất hàm:

– Nó làm phiền cô hay sao?

– Dạ.

Sầu đáp nhanh:

– Không sao. Em đã quen rồi. Bị làm phiền như thế luôn luôn.

– Không ai quen với cái chuyện bị làm phiền. Nhất là bị làm phiền ở giữa đường. Tôi đã nghĩ tôi sẽ phải can thiệp. Nhưng rồi tôi thấy gã đó cuối cùng chịu tránh đường cho Sầu đi. Thằng đó tôi đã nhìn thấy nhiều lần ngoài bến, trước giờ tầu về. Bác cai phu bảo nó là con ông chủ tầu Nam Kinh. Giàu có và quyền thế lắm. Nhưng đâu có phải giàu có quyền thế là làm gì ai cũng được.

– Được chứ anh.

– Trong trường hợp nào?

– Trường hợp kẻ giầu có là chủ nợ của cha mẹ. Lúc nào nó cũng có thể cho cha mẹ mình vào tù.

– Nợ là thường. Nợ thì trả.

– Nếu không bao giờ có hy vọng trả được?

Nét mặt Sầu buồn thiu. Nàng cúi đầu xuống trong một dáng điệu cam phận nhẫn nhục. Và tự nhiên không biết bởi đâu, nàng cảm thấy muốn, muốn hết lòng, được thổ lộ, được tâm sự hết với Ninh. Thổ lộ những điều mà đáng lẽ ra nàng phải che giấu nhất.

– Thằng đó trước kia...

Ninh đã biết chuyện, và chàng còn nhớ được tất cả những điều Hoa phanh phui về chuyện bỏ nhà theo trai của Sầu. Chàng giơ tay ngăn lại:

– Đó là chuyện riêng của cô. Ai cũng có chuyện riêng. Phần đời tư của một người, không ai có quyền xâm phạm. Riêng mình, mình cũng chẳng cần phải chứng minh với ai. Tôi chỉ biết đám phụ nữ họ nói là cô Sầu tử tế, họ rất quý mến.

Ninh cười:

– Ai cũng có một hành động liều lĩnh trong đời. Ít nhất cũng một lần. Tôi cũng vậy.

– Nhưng anh là đàn ông.

– Không có khác biệt. Cái đã qua là cái đã xong.

– Anh nói, như ở một nơi khác, mà không phải là tỉnh nhỏ này. Anh nói, như người ta sống một mình mà không phải là sống với gia đình. Còn cái chung quanh nữa. Khó lắm. Mình muốn quên nhưng người khác có chịu cho mình được quên đâu. Ra đến ngoài đường, bao giờ em cũng có cảm tưởng mình là cái đích cho hàng nghìn cặp mắt. Những cặp mắt tinh quái, giễu cợt tàn nhẫn. Những cái nhìn kết tội, không tha thứ.

Nình rút túi lấy thuốc lá châm lửa hút. Chàng thở khói vào cái chói chang của buổi trưa tỉnh nhỏ:

– Cho là người ta nghĩ như vậy. Đó là cái quyền khốn nạn của dư luận khốn nạn. Quan trọng là ở Sầu.

– Em không hiểu.

– Dễ hiểu lắm. Mặc họ. Mình biết lấy mình.

– Anh nói như...

– Tôi nói như bất cứ ai cũng có quyền nghĩ và sống như thế.

Sầu buồn bã:

– Ở đây khác.

– Chết là ở đó. Ai cũng cho rằng ở đây cái gì cũng thành nếp rồi. Phải có người dám phá vỡ những cái nếp cũ.

Sầu cười, rụt cổ lại trong một cử chỉ khiếp hãi ngộ nghĩnh:

– Em chịu.

– Tại sao?

– Em không dám.

Ninh cũng cười theo: ;

– Thế thì còn nói làm gì nữa.

Một bóng người hiện ra ở khung cửa. Ninh ngạc nhiên nhận ra đó là người chị hai nhà cụ Quảng Hưng. Chưa từng bao giờ người chị hai ra ngoài cửa hàng của chàng như thế này. Chị ta cầm trong tay một mẩu giấy nhỏ. Ninh cau mặt:

– Chuyện gì thế?

Người chị hai chìa mẩu giấy nhỏ cho Ninh đón lấy:

– Bà Trang sai cháu đưa giấy này ra cho ông.

Ninh đón lấy tờ giấy mở ra coi: ” Cụ vừa từ dưới quê lên, cần gặp anh ".

Cầm tờ giấy trong tay, Ninh đứng ngẩn người, khó chịu với sự ngạc nhiên bất ngờ của mình. Cha chàng tuy tuổi đã cao, nhưng còn mạnh khoẻ tráng kiện, ông có thể xuống thăm con giai, điều này có thể cắt nghĩa được. Nhưng mẹ chàng khác. Bà đã già yếu, it khi đi đâu. Từ mười năm nay, rời bỏ đời sống ồn ào náo nhiệt của thành phố, mẹ đã về sống với mấy đứa em gái ở một thôn ấp yên tĩnh, thật xa khuất với vùng sinh hoạt choáng váng của phố phường. Họa hoằn, và thường là vì một việc gì cần cấp, bà mới chịu lên tỉnh, và cũng chỉ ở ngày hôm trước đến ngày hôm sau, rồi lại nằng nặc đòi về ấp ngay.

Thôn ấp khuất lách kia là thế giới tĩnh mịch bình yên phù hợp với cái xế chiều tàn tạ của mẹ, mà sống chỉ như một đợi chờ, một sửa soạn lên đường về cõi chết. Ninh thường nhớ lại những lần chàng từ thành phố về ấp thăm mẹ, nhớ lại qua một cảm giác bâng khuâng ngậm ngùi. Mẹ còn sống đó, nhưng giữa chàng và mẹ như đã dựng một biên thùy cách biệt.

Cảnh trí vây quanh những ngày cuối cùng của mẹ cũng không có một mảy may tương tự với cảnh trí đời sống của Ninh. Một cái ấp ba mẫu ẩn mình giữa vòng đai cao ngất của những bụi tre rậm rạp.

Lũy tre ngăn chặn mọi tiếng động, làm ngưng lại mọi ồn ào. Mẹ ở giữa một vùng hoàn toàn tịch mịch. Căn nhà rộng rãi một không khí hoang vu, bóng tối và lãng quên sáng chiều bao phủ. Những hàng hiên rộng. Những khoảng vườn um tùm. Những lối đi lá rụng và những mái nhà rêu phong.

Cùng với mấy đứa em nhỏ của Ninh, mẹ sống như một cái bóng. Như bà cụ Quảng Hưng, nhưng thành kính hơn nữa, mẹ sáng sáng chiều chiều cũng đem thân thể và linh hồn ra quỳ gối trước một bàn thờ Pbật lúc nào cũng có những hàng nến cháy.

” Mẹ già rồi, đi đâu cũng ngại lắm. Các con có rảnh thì về đây thăm mẹ. Mẹ không ở đâu bằng ở đây ". Người mẹ gần đất xa trời thường bảo Ninh và anh em chàng như thế. Từ đầu năm trước, thêm vào tuổi già, cặp mắt thiếu tinh anh, bà còn mắc chứng tê thấp, mỗi lần đi đâu xa là một bất đắc đĩ. Ninh nhớ đầu tuần, chàng đã viết thư về ấp thăm mẹ. Trong thư còn nói rõ là công việc vẫn trôi chảy tốt đẹp và chàng vẫn bình yên mạnh khoẻ như thường.

Mẹ từ ấp lên, tất có chuyện gì quan trọng. Ninh gập tờ giấy cho vào túi, bảo người chị hai về trước, nói chàng đóng cửa hàng xong sẽ về ngay.

Sầu hỏi:

– Chuyện gì thế anh?

– Không.

Ninh chợt nhớ đến Phương, Phương đang đợi chờ chàng ở khách sạn. Mẹ từ ấp lên, đêm chàng đi ngủ ở khách sạn. Như thế có được không? Tất nhiên là không.

Ngẫm nghĩ một giây, rồi chàng bảo Sầu:

– Không chừng, tôi lại phải nhờ cô Sầu một việc.

– Gì thế anh?

– Nếu cần phải nhờ khi đó tôi sẽ nói.

Sầu cười, chỉ tay ra bến:

– Anh lại vắng mặt. Lại cân hộ một chuyến hàng. Như thế có gì là phiền phức đâu.

– Không phải chuyện cân hàng.

Thấy Ninh không nói gì thêm, Sầu giậm chân vừa ra vẻ nũng nịu, vừa ra vẻ bực tức:

– Chuyện gì anh nói ngay đi có được không?

Ninh giơ ngón tay, làm dấu hiệu bí mật:

– Chưa thể.

– Anh đùa Sầu?

– Không.

– Sao anh không nói?

– Nếu tôi thu xếp được ổn thỏa thì thôi. Bằng không, tôi sẽ nói. Lát nữa, chiều nay, tối nay, không biết chừng. Tôi sẽ đến nhà. Cô Sầu có nhà buổi tối không?

– Anh đến thì Sầu sẽ ở nhà.

Thốt nhiên, Sầu nhớ lại sự xúi giục đầy ý nghĩa thầm kín của mẹ. Mẹ gợi cho Sầu cái ý mời Ninh đến chơi nhà, để quyến rũ chàng, lợi dụng chúng, lừa chàng rơi vào một cái bẫy. Nàng có cảm tưởng là vô tình, nàng đang đóng thật đúng vai trò trong vở kịch "mỹ nhân kế” mà mẹ nàng đã dựng lên. Như thế không được. Nàng không hề muốn đóng một vai trò nào với Ninh. Như thế là thiếu thành thật và thiếu tử tế với chàng.

– Anh Ninh!

Ninh sắp khép cánh cửa, dừng tay, quay lại. Hai người yên lặng nhìn nhau trong khoảng khắc. Chàng mỉm cười và chàng chờ đợi.

– Anh đừng lại nhà.

– Không tiện?

– Không phải là không tiện.

Sầu đã muốn nói toang cho Ninh biết. Tại sao như thế. Nhưng sự thật ấy khả ố quá, và Sầu không đủ can đảm nói mặc dầu nàng muốn nói, muốn nói hết sức.

– Thế thì vì một cớ khác. Vâng, được; tôi sẽ không tới. Thôi, chúng mình đi ra.

Cửa hàng đóng lại. Ninh gật đầu chào Sầu, quay lưng và vội vã bước đi. Được mấy bước, chàng nghe thấy tiếng Sầu gọi ở sau lưng.

– Anh Ninh.

Chưa từng bao giờ Ninh thấy Sầu bỗng dưng lúng túng và bối rối đến thế. Thái độ lạ lùng của Sầu làm chàng kinh ngạc.

Sầu chớp mắt:

– Em bảo nhé.

Đang bận tâm về sự có mặt bất thường và khó hiểu của mẹ, Ninh cũng không giữ được tiếng cười vui vẻ:

– Vâng, cô nói đi.

– Hay là... anh muốn đến thì cứ đến cũng được.

Ninh lắc đầu:

– Hôm nay cô Sầu lạ lắm. Bảo đến rồi lại thôi. Bảo thôi rồi lại bảo đến. Có trời hiểu được. Bây giờ tôi về nhé. Chiều nay chúng mình sẽ gặp nhau.

Sầu đứng ngẩn ngơ trên hè đường, không biết đến cái nắng đốt lửa trên đỉnh đầu. Chúng mình. Chiều nay chúng mình sẽ gặp nhau. Chàng bỏ đi nhưng chàng đã để lại một câu nói sao mà ngọt ngào, mà dễ thương. Chiều nay chúng mình sẽ gặp nhau. Hai chữ chúng mình vang ngân trong đầu như một điệp khúc trữ tình êm ái. Nàng biết chàng nói vậy nhưng trong lòng chàng không có ý nghĩ gì, nàng vẫn chỉ là một người bạn, một người em nhỏ. Tuy vậy hai chữ chúng mình đã thừa đủ để Sầu bàng hoàng sung sướng. Nàng không dám đòi hỏi nhiều. Chàng không bao giờ là của nàng. Chàng sẽ là của một người đàn bà khác, xinh đẹp hơn, giàu có sang trọng hơn. Nhất định như thế.

Trang mở cửa cho Ninh nhìn vào nhà trong:

– Cụ đang nói chuyện với mẹ tôi.

Ninh hỏi nhỏ:

– Mẹ tôi xuống về chuyện gì, chị biết không?

– Không anh ạ!

Lần đầu tiên, Trang nhìn thấy sống mũi Ninh, chỗ hai đường lông mày giao nhau, một nhíu lại lo lắng. Trang tự hỏi tại sao Ninh có thể lo lắng như vậy. Nàng lặng lẽ tránh ra cho Ninh vào.

Hai người đàn bà mái tóc cùng bạc trắng, khổ người cùng gầy guộc, đang ngồi trên sập gụ nói chuyện với nhau khi Ninh bước vào. Lần này trông thấy mẹ, cũng như mỗi lần về ấp thăm người, Ninh đều có cảm giác là mẹ chàng già hơn lần gặp trước rất nhiều.

Ninh kéo ghế đến ngồi bên cạnh mẹ, Nhìn mẹ Ninh thốt nhớ lại toàn vẹn tuổi nhỏ của chàng. Mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy vét nhăn và cái thân hình xiêu đổ dưới sức nặng của thời gian chồng chất kia, với Ninh lại là hình ảnh thắm tươi và gần gũi nhất đưa dẫn Ninh trở về những tháng năm thơ ấu. Cái thôn ấp khuất nẻo tinh mịch, nơi mẹ sống nốt quãng đời xế chiều hiện nay, cũng là nơi Ninh đã ra đời, lớn lên, bỏ đi, nhưng không bao giờ xóa mờ trong trí nhớ.

Cây hoa ngọc lan nghiêng bóng mát có hương thơm từng mùa phảng phất. Con ngõ nhỏ đi vào sáng chiều bóng rợp phủ xuống như một vòng tay xanh biếc dịu hiền của lá. Những luống đất tươi,, mầu đất nâu sậm, cái ao rộng đằng sau nhà, rêu nổi đầy mặt nước sau một cơn mưa. Buổi sáng thức dậy, tiếng gà vịt ồn ào ở khoảng sân trong, tiếng trâu bò nặng nề ra khỏi lòng ngõ còn sương mù dầy đặc.

Bao nhiêu kỷ niệm. Bao nhiêu điều đáng nhớ. Đó là những phím tơ óng chuốt nhất của một cung đàn tình cảm. Những điệu đẹp nhất của tim, những hương thơm nhất của hồn, cái vốn rung động phong phú nhất của một đời người.

Lớn lên Ninh yêu thích sự yên tĩnh cũng vì thế. Yêu màu xanh của cây, mầu nâu của đất, hương thơm của ngọc lan, sự rộng lớn của buổi chiều, tiếng chim hót ban mai, ánh nắng tàn hoàng hôn. Yêu những nét đẹp mong manh, những tơ liễu vờn những khói sương tan cũng là vì thế. Chàng học được ở mẹ cái thái độ trầm tĩnh, nhận được ở cha sự trang trọng, trang trọng đối với đời, với người như với chính bản thân, và bởi vậy mà kẻ khác, cho dầu là ai, với Ninh cũng là một giá trị.

– Mẹ vẫn được mạnh?

Bà lão gật đầu, nói là nhờ trời. Ninh hỏi thầm mẹ về các em. Bà lão nói các em chàng vẫn bình yên.

– Còn con? Hồi này thế nào?

Ninh nghĩ đến Phương đang đợi chờ chàng trong một căn buồng khách sạn. Tối nay làm sao đây? Kiếm cớ gì đây để vắng nhà từ đêm đến sáng. Khó quá. Phải nhờ Sầu. Đến phải nhờ Sầu.

– Mẹ vừa thưa chuyện với cụ Quảng Hưng.

Ninh chưa kịp có phản ứng, bà lão đã nói tiếp:

– Con về đây buôn bán, hay muốn làm gì cũng được. Thầy bảo con cái lớn phải cho có quyền quyết định về đời sống của nó. Đúng lắm. Không bao giờ cha mẹ bắt buộc các con điều gì. Nhưng việc đời trăm nghìn mà việc nào ra việc nấy. Việc nào cũng có lúc của nó. Không thể xem thường được.

Ninh im lặng. Và chờ đợi. Lúc này chàng vẫn phân vân không hiểu được nguyên nhân đích xác về sự có mặt và chuyến đi bất ngờ, đột ngột của mẹ.

Câu hỏi bất thần khiến Ninh giật mình:

– Con đưa người đàn bà nào về đây? Ai thế?

Sự bí mật không còn bí mật nữa. Đến mẹ chàng cũng biết thì còn ai là không biết về sự có mặt của Phương. Đúng là tai vách mạch rừng, có một đồn mười và tin đồn đi nhanh không thể tưởng tượng được. Nhưng ai đã nói, ai đã mách? Ninh mím môi, kìm giữ một bực tức làm chàng cau mặt lại.

Đúng lúc này, Ninh nghe thấy tiếng chân ở sau lưng. Trang bước vào. Trang xách trong tay một bình nước nhỏ. Nét mặt nàng nghiêm trang, bình lặng như bao giờ. Đầu hơi nghiêng và nửa thân hơi cúi xuống, nàng rót trà vào tách. Mẹ Ninh ngó Trang rồi hỏi bà Quảng Hưng:

– Ông Quýnh hồi này ở đâu, thưa cụ?

Trang rùng mình. Người ta lại vừa vô tình khơi dậy, đả động đến một tên người, một hình ảnh, nàng muốn nhận chìm, thật sâu, nơi đáy cùng thăm thẳm một nấm mồ quá khứ.

Bà Quảng Hưng chuyển câu trả lời cho con dâu:

– Lá thư sau cùng, anh ấy viết về nói ở đâu; mợ Quýnh?

Trang đáp nhỏ, nàng không muốn Ninh có mặt ở đây, lúc này, không muốn Ninh nghe thấy câu nàng bắt buộc trả lời:

– Dạ. Ở Lào.

– Sao cụ không cho mợ cháu và các cháu sang ở cùng với ông ấy. Chồng ở đâu, vợ phải ở đó. Mỗi người một nơi, đâu có được.

Bà cụ Quảng Hưng không biết trả lời thế nào. Bà lão già ngập ngừng:

– Thưa cụ, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng đường xá xa xôi diệu vợi lắm. Vả lại thế nào anh ấy cũng về ạ.

– Xa nhà lâu quá rồi mà, thưa cụ.

Câu chuyện tiếp diễn. Ninh không nghe thấy nữa. Nhân cơ hội mẹ và bà Quảng Hưng nói chuyện với nhau, chàng lẵng lặng đứng lên đi ra. Chàng thấy như thế là hơn. Rất tinh ý. Ninh đã nhìn tất cả nỗi khổ tâm của Trang, khi nàng phải trả lời mẹ chàng về người chồng vắng mặt, lại phải trả lời trước sự có mặt của chàng. Tránh cho Trang giây phút ngượng ngùng khó chịu đó, Ninh đi ra. Cũng là tránh cho chàng phải trả lời mẹ về ” người đàn bà nào đó ” trước mặt Trang và bà Quảng Hưng. Ninh đi thẳng lên lầu.

Thay quần áo, trở xuống một lát sau, Ninh vẫn thấy mẹ và bà Quảng Hưng đang chuyện trò cùng nhau trên sập gụ. Trang ngồi ở ngoài hiên, gần chỗ bể non bộ. Trước dáng điệu hấp tấp của Ninh, lại thấy chàng ăn mặc chỉnh tề, Trang hỏi:

– Anh không nghỉ trưa

Ninh nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ.

– Tôi phải ra bến.

– Cụ vừa xuống, anh không ở nhà...

– Nhờ chị thưa lại với mẹ tôi, giùm tôi. Tôi lại có việc cần phải đi.

Giọng Ninh đỉnh đạc:

– Đêm nay tôi cũng không về nhà.

Trang kêu nhỏ:

– Chết! Sao thế?

Ninh cười:

– Có gì đâu mà chị kêu chết. Chị cứ nói giùm với mẹ tôi như thế là được.

Không nhìn Trang, cũng không đợi Trang trả lời, Ninh rảo bước ra cửa. Chàng đi thật nhanh, cố gắng giữ cho ý nghĩ thanh thản, không băn khoăn, không thắc mắc. Việc chàng định nhờ Sầu cũng không cần thiết nữa. Tại sao chàng lại định nhờ? Lạ lùng thật. Có những việc người đàn ông phải tự mình giải quyết lấy để xứng đáng với đời sống một người đàn ông. Nếu không, y không còn là người đàn ông nữa. Ninh ra tới bến thì phu bến cho chàng biết là Sầu cân hàng xong đã về nhà.

Đám phu thấy chủ bận, mở hết tốc lực làm việc. Hàng từ thuyền cluyển lên bến cân và từ bến xếp vào kho, bao hàng nọ nối đuôi bao hàng kia, theo một nhịp gấp rút không ngừng nghỉ. Tàn nắng, con thuyền lớn dưới bến đã nhẹ bông lên, và kho hàng của Ninh đã chật ních.

Chàng đóng cửa tiệm lại. Kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ chiều.

Phải mười lăm phút, Ninh mới tìm được chỗ ở của Sầu. Sầu ở trong nhà trong. Thím Lềnh là người thứ nhất thấy Ninh đến khi chàng đằng hắng và gõ nhẹ vào thành cửa.

Nghe Ninh tự giới thiệu và tỏ ý muốn gặp Sầu, thím Lềnh mừng cuống quít.. Thím mất hết bình tĩnh. Chạy tới chạy lui, thím kéo một cái ghế, chỉ ghế mời Ninh ngồi. Nhưng Ninh đứng ngoài thềm cửa không vào. Chàng không định tâm ở lâu, chỉ muốn nói với Sầu một câu cho nàng khỏi đợi chờ mất công:

– Cô Sầu có nhà không ạ?

– Quý hóa quá, ông đến chơi thật là bất ngờ. Cháu lần nào ở bến về cũng nói chuyện đến ông.

Thím Lềnh nhìn Ninh từ đầu đến chân:

– Không ngờ ông buôn bán giỏi mà còn trẻ quá.

– Cám ơn bà. Buôn bán giỏi nhất ở ngoài bến không phải là tôi đâu.

– Thế ạ?

– Giỏi nhất là cô Sầu.

Thím Lềnh cười tít mắt. Thím chỉ tay vào phía trong, – một phía trong tối tăm, tiều tụy, – nói như xin lỗi:

– Nhà cửa chật chội quá.

Ninh vẫn giữ một thái độ tươi cười, lễ phép nhưng chàng đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột:

– Không sao. Cô Sầu đâu?

– Cháu nó đang...tắm. Có ý chờ ông lắm. Mời ông ngồi chờ một chút đã.

Ninh lùi ra một bước. Chàng tỏ rõ là chàng cần đi ngay tức khắc, và không thể chờ đợi.

– Bà làm ơn nói với cô Sầu lần khác tôi sẽ lại. Tôi định nhờ cô Sầu một việc, chiều nay, nhưng việc đó không cần thiết phải phiền đến cô Sầu nữa.

– Tôi chưa hiểu. – Thím Lềnh chớp mắt.

Ninh mỉm cười:

– Bà cứ nói cho như thế, cô Sầu sẽ hiểu. Chào bà.

Thím Lềnh ngẩn người nhìn Ninh bước mau trên ngõ hẻm, đi ra. Ninh đến làm thím Lềnh khấp khởi mừng thầm. Sự Ninh vội vã bỏ đi làm thím cụt hứng và thất vọng. Thím "hừ" một tiếng bực dọc, và giận dữ đi trở vào.