chương chín
Hai khung cửa sổ đều đóng kín. Ninh giật mình đứng sững lại. Chàng đoán ngay được sự chẳng lành xẩy ra, cho Phương, trong lúc chàng vắng mặt, Buổi chiều còn nồng nực, Phương không đời nào đóng kín cửa lại như thế để làm gì. Hay Phương ngủ? Từ ngoài sân khách sạn, Ninh chạy thật mau vào hành lang.
Tới trước cửa buồng; chàng đập cửa thật mạnh.
Không có tiếng trả lời. Ninh xoay quả đấm. Cánh cửa khép nhưng không khóa ở trong, mở toang. “Phương đâu?” Ninh bước vào, miệng gọi lớn. Chàng tới, mở cửa sổ. Ánh sáng tràn vào, làm hiện rõ một căn buồng trống không, bởi Phương không có mặt. Phương đã biến mất.
Trên mặt đệm, bộ quần áo ngủ của Phương vo tròn thành một đống lớn, nhầu nát, giữa giường. Khoảng trũng in dấu chỗ Phương nằm còn nguyên vẹn. Ninh chạy vào buồng tắm, rồi quay trở ra. Chàng còn đang nhìn trước nhìn sau thì cánh cửa buồng phòng bên hé mở. Người đàn bà – vẫn người đàn bà đêm nào đã chỉ cho Ninh chỗ ở của thằng đàn ông ở cuối con đường nhỏ – kín đáo vẫy Ninh lại gần.
– Ông đi đâu bây giờ mới về?
– Tôi...
– Ông chưa biết gì sao?
– Không.
– Mấy nhân viên công lực đã đến đây. Chừng đã được gần hai giờ đồng hồ. Đâu chúng đòi khám xét và hỏi giấy tờ thì phải. Giằng co dữ lắm.
Ninh quắc mắt:
– Chúng đã làm gì người bạn gái của tôi?
– Tôi không được biết. Chỉ biết là ầm ỹ, to tiếng một hồi, sau đó bà ấy phải mặc quần áo đi theo chúng.
– Chúng là ai?
– Tôi đã bảo ông là mấy nhân viên công lực mà. Lúc bà ấy bị chúng điệu qua buồng tôi, tôi đứng ở cửa, bà ấy chỉ kịp dặn với là ông về nói lại cho ông biết.
– Bà không đoán được chúng đưa cô bạn tôi đi đâu sao?
– Tôi không dám chắc.
Người đàn bà bạ thấp giọng:
– Ông cứ tra hỏi lão quản lý bắt nó nói. Nó biết đấy.
Ninh tức giận đưa mắt nhìn về phía căn nhà ở cuối vườn:
– Cần gì phải hỏi lão quản lý. Tôi gặp hẳn thằng chủ.
– Thằng đó không có ở khách sạn đâu. Nó đi từ sáng sớm và tôi để ý nhìn, chưa thấy nó về. Nó lánh mặt đó. Đời nào nó có mặt ở đây lúc này để ông làm ầm lên. Ông cứ nắm được lão quản lý, bắt nó nói là được.
Lão quản lý già chưa kịp ngăn lại, Ninh đã đạp thật mạnh vào cánh cửa và chàng bước vào. Thoạt đầu, lão già làm như không hay biết gì hết. Lão nói lão ở yên trong buồng lão từ sáng, không bước chân ra ngoài, và không biết Phương đi đâu. Không chừng nàng đi đạo phố. Nhưng đến khi Ninh sấn lại, túm chặt lấy ngực áo gã, đôi mắt chàng tóe lửa và chàng giơ cao cánh tay lên, lão già hoảng hốt đành nói thật. Lão nói thật, và lão đổ lỗi cho Phương:
– Bà ấy chửi người ta cơ. Người ta là nhân viên an ninh. Đến ông chủ tôi gặp họ còn phải nói năng thưa gửi lễ phép. Chửi bới người ta là đồ vũ phu, đồ bắt nạt đàn bà đâu có được.
– Muốn sống muốn tốt chỉ cho tao ngay địa chỉ. Và bảo cho thằng chủ mày, là đồ khốn nạn.
Ninh buông tay. Lão già ngồi vật xuống, tay bưng cổ, thở hổn hển. Người khách trọ dữ tợn và đùng đùng nổi giận đã làm cho lão trải qua một mẻ hết hồn. Lão sợ hãi nhìn Ninh ghi nhanh trên một mẩu giấy địa chỉ lão vừa bắt buộc phải khai ra, nghĩ thầm phen này rồi hắn bị con trai ông chủ đuổi đi là điều chắc.
Ninh đút vội mảnh giấy vào túi áo, ngẩng đầu lên, đã thấy lố nhố những khuôn mặt hiếu kỳ đứng đầy ngoài khung cửa.
Nhiều tiếng lao xao, khi Ninh cau mặt rẽ đám đông người đi ra.
– Chuyện gì thế ông?
– Không có chuyện gì hết.
– Ông giấu chúng tôi. Người đàn bà lạ ở buồng đằng kia vừa bị bắt đi mà.
– Gái điếm hay sao đó?
Ninh không có thì giờ đứng lại để trừng phạt gã đàn ông nào đó vừa cất tiếng bảo Phương là gái điếm. Chàng chạy nhanh ra cửa khách sạn, nhẩy lên một chiếc cyclo và giục đạp thật mau đến ty cảnh sát. Ninh bồn chồn, vừa bực tức vừa lo lắng suốt dọc đường. Đời sống bình yên của chàng thốt nhiên bị xáo động, những phiền phức xẩy tới liên tiếp như những xâm phạm trắng trợn mà Ninh không thể nào ngờ tới.
Trong nỗi bực tức của Ninh, lần đầu tiên tỉnh nhỏ hiện hình qua bộ mặt khó chịu và khả ố của nó. Những người đi đường hiền lành kia có thực họ hiền lành? Hay đích thực họ giả dối nham hiểm? Đám đông bình thản kia luôn luôn nhòm ngó vào đời tư kẻ khác, gây những chuyện phiền bận như Ninh đang trải qua? Nhớ lại buổi chiều đầu tiên, chàng xách va-ly đặt bước chân xuống bến xe đầu tỉnh, trước những con đường nho nhỏ, những vì tường xiêu, những bờ đường cỏ mọc, gió đồng phả lên hương lúa thơm ngát, nền trời trong xanh, dòng sông rộng thoáng, chàng đã yêu mến vùng đất trời lặng lờ yên tĩnh này biết bao nhiêu! Ninh nhìn sang hai bên đường phố, e ngại rằng tình cảm tốt đẹp của chàng dành cho đời sống và những con người ở đây, không còn được thắm tươi và nguyên vẹn như buổi chiều đầu nữa.
Chiếc xe đạp quá chậm chạp, như một con rùa khoan thai bò từng bước trên đường. Ninh giậm chân xuống sàn xe, luôn miệng giục đạp mau hơn. Chàng từ xe bước xuống trước cửa quận cảnh sát với một ý định bực bội muốn gây chuyện, muốn làm dữ.
Quận cảnh sát là một căn nhà một tầng, đối diện với một trường tiểu học. Tỉnh nhỏ nên quận cũng nhỏ. Căn nhà cũ kỹ, tiều tụy như những căn nhà cạnh nó. Phố hẹp. Cỏ mọc đầy hai bờ cống rãnh. Phương ngồi trên một cái ghế dài, cùng với một đám người ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu đang chờ đợi đến lượt hỏi cung.
Ninh chạy vào. Chàng nắm lấy tay Phương, ân cần:
– Em có làm sao không?
Câu hỏi là thừa. Phương mỏi mệt gần như muốn rũ xuống:
– Anh đi đâu, anh cứ để em một mình như vậy.
– Anh xin lỗi. Sẽ cắt nghĩa cho em hiểu sau. Giấy tờ em có mang theo đủ không?
– Đủ. Nhưng họ bảo đàn bà lạ mặt ở khách sạn một mình không được.
– Sao không nói ở cùng với anh.
– Anh vắng mặt, họ không chịu tin.
– Anh đến đây rồi. Em đừng sợ. Ngồi đây, chờ anh.
Người cảuh sát trưởng nhìa Ninh chằm chằm, từ đầu đến chân, bằng một cái nhìn không có mảy may dấu vết một cảm tình nhỏ bé. Ông ở đâu? Về đây làm gì? Nhà cụ Quảng Hưng hả? Người đàn bà ở khách sạn với ông là thế nào? Một người bạn gái? Hừ, bao giờ cũng thế, bao giờ cũng là một người bạn gái. Khách sạn nào ở đây cũng không được chứa chấp bọn đàn bà không đứng đắn. Ông đừng nổi giận. Nổi giận với chúng tôi vô ích lắm. Thôi được, ông đã đến đây và đã bảo đảm cho người đàn bà, tôi trả tự do cho người ấy. Nhưng ông coi chừng. Tỉnh này xưa nay là đất sống của những người làm ăn đứng đắn, không phải là nơi cho loại người chơi bời phóng đãng và bọn đàn bà ăn đêm.
Vậy mà cũng mất một tiếng đồng hồ.
Khi Ninh đưa được Phương từ ty cảnh sát ra, nắng đã tắt, trời đã tối, những ánh đèn vàng đục, le lói của tỉnh nhỏ phiền muộn đã sáng tên, sáng thứ ánh sáng càng làm đậm đà thêm sự bao trùm cả những vùng bóng tối rộng lớn.
Ninh đặt tay lên vai Phương, hai người không nói với nhau một lời nào, suốt một quãng đường dài. Rồi Ninh cất tiếng:
– Anh đưa em về khách sạn?
– Để lại xẩy ra như thế này nữa sao?
Phương nói, giọng hờn giận. Nàng quay đầu, nhìn đi chỗ khác.
– Không bao giờ còn như thế nữa. Anh sẽ ở bên cạnh em.
– Một lúc, một giờ thôi chứ gì
– Luôn luôn. Cho đến ngày em đi.
Phương ngẫm nghĩ:
– Có phải cái thằng khốn nạn ở khách sạn nó thù em, thù anh nó làm ra như thế?
– Có thể.
Ninh khép vòng tay, kéo Phương gần lại với chàng:
– Nhưng nó không dám nữa đâu. Anh đã có cách. Nó chỉ là một thằng hèn. Hành động trả thù của nó là một đánh lén.
– Anh.
– Gì, Phương?
– Em về đây làm phiền anh quá, phải thế không?
– Đừng nói bậy.
– Em hỏi thật.
Ninh cười:
– Hỏi thật thì câu trả lời là không.
– Đáng lẽ em chẳng nên gặp anh nữa. Ngày trước, em có thể là tình yêu của anh, sự cần của anh.
– Chúng mình vẫn thế. Với nhau.
– Anh vừa nói một câu tử tế lắm, nhưng là câu không thành thật. Về đây, em mới biết. Em còn là sự phiền lụy của anh.
Ninh cười xòa:
– Nhưng là một phiền lụy đẹp.
– Câu này cũng không thật nữa. Cái nhìn của anh, về em, em biết, đã đổi khác.
– Anh không có hai lối nhìn.
– Anh không còn nhìn em như trước. Anh nhớ không, thời kỳ chúng mình chung sống với nhau ở một căn buồng khách sạn như ở đây. Hồi đó, giây phút nào em cũng cảm thấy cái nhìn của anh theo dõi. Lúc em xuống phố. Lúc em từ phố trở về. Khi em đi đi lại lại trong buồng. Anh nhìn em, cái nhìn vừa làm cho em sung sướng, vừa làm cho em sợ hãi. Anh nhìn, lạ lùng. Như vừa yêu thương yêu vô hạn, vừa tức giận vô cùng. Nhưng bằng cái nhìn đó, em biết em với anh là một ràng buộc, một cần thiết. Bây giờ...
Phương quay sang, nhìn đôi mắt Ninh, mà thuở xưa, nàng đã bao nhiêu lần khép lại bằng những cái hôn dài, nàng nhìn đôi mắt một người, đọc thấy ở đó, sự thay đổi. Phải, nhiều đổi thay đã xẩy ra, trong đó có sự đổi thay dễ dàng nhất mà cũngười khó khăn nhất là sự đổi thay của lòng người. Của lòng người hay chỉ là của cuộc đời? Có lẽ cả hai, Phương không biết nữa. Chừng như người ta sống, không ai muốn gây ra những đổi thay. Phiền phức lắm. Xáo trộn hết. Người ta thích sống lười biếng và buông thả trong những thói quen, như những dấu chân đi trên những nẻo đường quen thuộc. Đổi một địa chỉ, thay đổi một nếp sống, bỏ một tình yêu nầy cho một tình yêu khác, trước hết là cái chuyện dọn nhà, xoá bỏ những dấu tích cũ, việc nầy bao giờ cũng phiền phức, nhọc nhằn, ít nhất cũng làm bận tâm và cũng làm mất thì giờ.
Suy luận đưa Phương đến kết luân: Không ai thích đổi thay. Người đàn bà có một tâm tính bất trắc như nàng, thực ra cũng chẳng muốn đổi thay gì hết. Vậy mà rồi đời người ta, sáng mai thức dậy, đã không còn là cái y nguyên của buổi chiều hôm trươc, và ngày tới nữa rồi cũng khác biệt ở một điểm nào đó, với ngày đã qua. Thì ra, đổi thay tùy do người, nhưng chính là bởi tại đời. Cuộc đời là một dòng nước mà tháng ngày là mây bay, và thời gian là khói sương chập chờn biến hiện không ngừng, không dứt. Người ta biết thế và không làm khác được. Cảnh ngộ là định mệnh. Chỉ những mẫu người xuất chúng, những nhân vật phi thường mới làm chủ được vận mệnh, định đoạt được cảnh ngộ mình.
– Bây giờ thì sao? – Ninh dịu dàng hỏi.
– Bây giờ anh tử tế vơi em hơn, chu đáo khoan dung hơn. Nhưng giản dị là anh đã hết yêu em. Mắt anh nhìn em, và đôi mắt nói em không còn là một cần thiết của anh nữa.
Giọng Phương ngậm ngùi chợt đổi thành vui vẻ. Nàng nắm chặt lấy tay Ninh.
– Em không giận anh đâu. Canh bạc, riêng em là người gian lận. Trả lại cho anh cái quyền định đoạt. Sáng mai, em sẽ đi khỏi thành phó này bằng chuyến xe sớm nhất, nếu anh muốn. Em cũng sẽ ở đủ một tuần nếu anh muốn.
– Đủ một tuần. Anh muốn vậy.
Phương cười:
– Đã sang ngày thứ hai.
– Ngày thứ hai chưa hết. Tối nay, chúng mình dành cho tỉnh nhỏ này một ngạc nhiên lớn. Có một vũ trường lộ thiên ở đây. Anh sẽ đưa em tới. Mặc cho dư luận bàn tán. Thôi, bây giờ lên xe về khách sạn, cho em đủ thì giờ trang điểm.
Về tới khách sạn, Ninh mở toang mọi cánh cửa, bật đèn sáng trưng. Chàng âu yếm giục Phương thay quần áo và trang điểm, Phương nũng nịu bá lấy cổ Ninh:
– Anh cho em bao nhiêu lâu.
Ninh nhìn đồng hồ:
– Bây giờ là tám giờ. Cho em hẳn một tiếng.
Họ đã đưa nhau trở lại nếp sinh hoạt của những buổi tối ngày trước. "Cho em hẳn một tiếng” có nghĩa là Ninh cho Phương dư thừa thì giờ trang điểm lộng lẫy. Chàng muốn thế. Muốn đưa Phương thật lộng lẫy, thật xinh đẹp ra đường. Từ trong bưồng tắm bước ra, mười lăm phút sau, Phương đến ngồi trước cái bàn phấn nhỏ. Ninh ngồi trên thàh giường, rút thuốc lá hút, ngắm nhìn Phương từ phía sau lưng. Chàng vẫn thấy chàng yêu thích những lúc như lúc này, hút thong thả một điếu thuốc, ngồi chờ một người đàn bà tới trước bàn phấn, cho đến khi nàng trang điểm xong.
Khoảng thời gian làm đẹp trước khi ra đường, là khoảng thời gian “đàn bà” nhất của một người đàn bà, theo ý Ninh. Trước một tấm gương, người đàn bà chẳng những bắt gặp lại được dung nhan mình, còn như tìm thấy được, toàn vẹn và tràn đầy, bản chất mình nữa. Nhìn một người đàn bà trang điểm để thấy những cái nhỏ nhỏ, những cái xinh xinh rất thân mật và rất riêng tây. Cái bút chì kẻ lông mày, nâng niu thận trọng từng nét vờn trên vành mắt. Thỏi son ướt nhẫy. Hộp phấn tròn, với cái bông thoa phấn mỏng nhẹ. Những thứ đồ dùng cần thiết ấy xếp đặt ngay ngắn, mỗi vật có một vị trí nhất định, sẵn sàng trước tầm tay. Trang điểm bắt đầu. Làm đẹp khởi sự. Người đàn bà ngồi ngay ngắn, dịu dàng, và nét mặt lúc trang điểm có một vẻ gì trang trọng rất đáng yêu.
Đến ngồi trước bàn phấn, người đàn bà đang giận dữ đến đâu cũng thôi liền giận đữ. Kinh nghiệm thấy như vậy, không riêng gì ở Phương. Nét mặt dịu dàng hẳn lại, và bằng những động tác săn sóc vờn múa, người đàn bà bắt đầu thực hiện những sửa chữa và những kiện toàn cẩn thận cho nhan sắc của mình. Nhan sắc là trước hết. Không thể không có hay xem thường nó.
– Em còn nhớ không? – Ninh hỏi khi Phương tô xong vành môi trên.
– Nhớ gì anh?
– Lần em bỏ quên những đồ “phụ tùng” của em ở nhà.
Phương gật đầu, cười:
– Thật là một tai nạn.
– Và với anh thì là một cực hình.
– Tại anh đó.
Lần đó, Ninh đưa Phương đi chơi xa. Vé đã lấy từ chiều hôm trước. Chuyến xe đưa họ đến một thành phố ven biển khởi hành rất sớm buổi sáng ngày hôm sau. Đêm trước, hai người không chịu ở nhà ngủ cho khoẻ, còn la cà ở các tiệm nhẩy đến gần ba giờ sáng mới về. Ngủ chợp đi một lát, lúc thức dậy, chỉ còn chừng nửa giờ để đi từ nhà ra bến. Trong vội vã cuống cuồng họ sửa soạn hành lý. Quần áo, đồ dùng xếp đại vào va ly. Đóng nắp va ly lại, ra đến bến xe, vừa kịp. Phương thở ra. Nhưng đến nơi, lúc trang điểm lại để đi ăn bữa cơm trưa đầu tiên của tuần lễ nghỉ mát ở thành phố ven biển kia, Phương mới kêu ầm lên là hộp đồ trang điểm của nàng đã bỏ quên ở lại.
Giá hai tỉnh không cách xa nhau lắm, có lẽ Phương đã đòi Ninh trở về lấy. Nhưng xa quá, và sự bỏ quên phấn sáp và nước hoa này đã làm mất vui rất nhiều cuộc nghỉ mát một tuần. Phương nhất định không ra khỏi buồng, lấy cớ là nàng không đi đâu mà không trang điểm. Dỗ dành thế nào cũng không được.
Ninh đành mặc quần áo xuống phố. Nhưng thành phố bờ biển nhỏ quá; một vài cửa tiệm chỉ bán những đồ phấn sáp lăng nhăng rẻ tiền Phương không dùng được. Chỉ vì thế đó thôi, mà một tuần nghỉ mát rút ngắn lại còn có ba ngày. Phương nhất định đòi về bằng được.
Bây giờ, Ninh và Phương hỏi nhau và cũng chưa quên chuyện cũ.
– Lạ một điều là từ đó không bao giờ em bỏ quên nữa. Mỗi lần, đi đâu xa, mở cái hộp đựng đồ trang điểm ra, cầm lấy thỏi son, cái bút chì, em lại nhớ đến anh.
Ninh đứng lên, lại gần, đứng sát sau lưng Phương, đặt nhẹ lòng tay lên vai nàng. Chàng nghịch, làm rối mái tóc Phương một chút khiến Phương kêu ầm lên.
Một giờ sau, Phương đã sửa soạn xong xuôi.
Ninh nhìn, thầm khen ngợi là Phương đã nắm được thật vững cái kỹ thuật tỷ mỷ và phiền hà của trang điểm. Gò má nàng phớt hồng dưới ánh đèn. Vành môi đầy, ướt át như một mời mọc khó cưỡng chống lại. Nghệ thuật nhất là ở đôi mắt. Đuôi mắt kéo ra cho hơi dài một chút, lông mày cong cong một đường nét khiêu khích bướng bỉnh. Phấn son tạo cho khuôn mặt khi để trần chỉ có những nét dễ thương, một vẻ đẹp khốc liệt và rực rỡ rất người lớn.
Phương chọn một cái áo mầu xanh nhạt rất trang nhã. Nàng cười:
– Mầu áo anh thích.
– Em không thích sao?
– Cũng.
– Cũng nghĩa là không thích lắm, anh biết. Buổi tối hôm nay dành hoàn toàn cho em. Hãy mặc cái áo nào em thích mặc nhất.
– Nghĩa là?
– Nổi nhất, lộng lẫy nhất.
Phương không phải nghĩ ngợi lâu. Nàng bỏ liền cái áo màu xanh nhạt và thay bằng một cái mầu đỏ chói, kim uyến óng ánh.
Sự ngạc nhiên bắt đầu với kẻ khác ngay từ phút Phương khoác tay Ninh đi ra khỏi căn buồng. Vẻ đẹp kiêu hãnh và lộ liễu của Phương đập vào mắt mọi người. Tỉnh nhỏ này, ngay cả ở những ngày hội hè, đàn bà con gái cũng chỉ mặc những hàng áo trắng đơn giản, áo nâu buồn bã, áo đen kín đáo mà thôi. Phương đi đến đâu, ở đó lập tức có những mái đầu quay lại, những cặp mắt tò mò nhìn ngắm. Ninh thản nhiên đi bên cạnh Phương. Chàng đã định tâm có gặp ai cũng mặc và xem thường mọi sự bàn tán xì xào. Ở khách sạn ra, trên đường đến vũ trường, chàng đưa Phương đi bộ trên lề đường phố chính, phố lớn nhất, đông người nhất. Điều mà Ninh đoán sẽ xẩy ra, xẩy ra ngay.
Một bầy trẻ nhỏ xúm xít chạy theo, kéo theo sự nhập bọn của những bầy trẻ khác. Từ trong những cửa hàng, những người con gái tỉnh nhỏ đi ra thềm cửa, mở lớn đôi mắt ngạc nhiên và thì thầm với nhau trước Ninh và Phương khoác tay nhau ung dung đi qua. Tiếng giày cao gót của Phương nện mạnh trên hè đường thành một nhịp vang vang giòn giã. Chưa bao giờ Phương cảm thấy hài lòng và sung sướng như thế. Được nhìn ngắm, có nghĩa là được khen thầm về sắc đẹp. Gây được sự ngạc nhiên, có nghĩa là nàng chưa chìm lặn, chưa phai tàn, nàng còn là một ngôi sao chói lọi hào quang.
Đi được nửa đường từ khách sạn tới vũ trường, Ninh đụng đầu với Hoa, từ một đường phố nhỏ đi ra. Hoa đứng lại, làm ra vẻ bất ngờ, nhưng Hoa thiếu tự nhiên khiến Ninh có cảm tưởng Hoa đã nhìn thấy chàng và Phương từ lâu và lẵng lặng theo đõi.
– Kia anh Ninh.
– Cô Hoa.
Ninh bắt buộc phải đứng lại. Giới thiệu hai người đàn bà với nhau. Hai người đàn bà mỉm cười chào nhau nhưng trong cái nhìn thoáng nhanh của họ, đã có ngay sự đo lường về những cái hơn thua, những cái hơn thua ấy làm cho họ bực mình hay vui thích. Nhưng Hoa làm sao có thể bằng Phương được. Trong lúc Hoa cố gắng che giấu sự vụng về lúng túng, Phương phô bày hết vẻ tự tin của một nhan sắc không có đối thủ, của một bông hoa đằm thắm phấn hương của một thành phố lớn, trước vẻ quê mùa thô kệch của một người con gái tỉnh nhỏ tầm thường cả ngày chỉ biết vùi đầu vào những trang tiểu thuyết. Đáng lẽ Hoa nên đi ngay. Nhưng không, Hoa lại hỏi:
– Anh không về nhà ăn cơm?
– Không.
Hoa mím môi, đứng im, không tìm được câu nói tiếp. Một giây phút nặug nề lúng túng. Rồi Ninh gật đầu chào Hoa, kéo Phương đi.
– Ai thế? – Phương hỏi và bấm maạuh cánh tay Ninh đau nhói.
– Một người ở cùng nhà?
– Hừ, ở cùng nhà. Còn những người nào ở cùng nhà với anh nữa. Khai ra.
– Một bà cụ già gần bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, ăn chay, niệm Phật.
– Bỏ đi. Không nguy hiểm lắm. Còn ai nữa.
– Hết.
Phương không hỏi thêm nữa. Hai người đã đến trước cái cổng sâu hút dẫn vào vũ trường lộ thiên ở phía bên trong.
Buổi tối hôm đó thật vui. Phải nhận nhan sắc Phương làm mờ át tất cả những khuôn mặt đàn bà đêm đó ở cái vũ trường tỉnh nhỏ.
Đằng sau một cái bàn nhỏ thấp thoáng bóng lá trên đầu phủ xuống, như ở ngoài sàn nhẩy trống trơn lộ liễu, Ninh và Phương vẫn là cái đích tò mò nhìn ngắm của mọi người.
Mầu đỏ chói của chếc áo kim tuyến Phương mặc nổi bật giữa những mầu chìm nhạt nhạt chung quanh.
Một bản nhạc khác nổi. Phương hỏi:
– Nhẩy nữa không anh.
– Tạm nghỉ mười lăm phút.
– Ngày xưa anh nhẩy liên miên đến sáng,
– Bây giờ không phải là ngày xưa.
– Anh mệt?
– Không phải thế. Nhưng trả lại piste cho thiên hạ. Nơi chốn này không phải của chúng mình. Nhẩy nữa cả tỉnh họ đổ xô tới đây xem mất.
– Thế là anh chỉ chiều em một cách có giới hạn, phải thế không. Anh sợ.
Ninh cười:
– Em lại sắp gây chuyện. Sợ gì mới được chứ?
– Cô nào đó chẳng hạn. Cô ấy thấy anh nhẩy với em và sẽ không để anh yên.
– Ai?
– Thiếu gì. Cô ban nãy chúng ta gặp. Hay một người đàn bà nào đứng đắn gấp nghìn lần em mà anh sắp lấy làm vợ.
– Anh không muốn lập gia đình.
– Không ai ở vậy suốt đời. Anh, anh cũng sẽ lấy vợ. Lúc xuống đây, em định tâm sẽ cướp lại anh bằng dược. Bây giờ em đã bỏ ý định ấy. Chúng mình khác biệt nhau thật. Giữa chúng mình đã có một cách biệt nào đó, mà em chỉ thấy, thật rõ ràng, vừa đây. Khi nhẩy với anh,
– Nói coi.
– Cái lối anh ôm em trong tay.
– Khác gì đâu.
– Khác. Cái gì chứ cái đó em tinh lắm, anh khéo léo đến đâu, anh cũng không giấu em được. Ôm thật chặt nhưng cũng là hờ hững. Anh nhẩy với em chăm chú nhưng chính đầu óc anh, anh đang để tận đâu đâu.
– Bậy.
– Anh đừng chối. Chíng mình bây giờ thích nhất là được thành thật với nhau. Trả tự do cho anh đấy. Anh không phải là sở hữu của em nữa. Chúng mình chỉ là bạn.
Ninh uống thật lâu mấy hớp rượu, làm ra vẻ thưởng thức cái ngon của một điếu thuốc lá, để khỏi phải trả lời Phương. Chàng không muốn làm Phương buồn, nên suốt buổi tối chàng đã cư xử như xưa, như một người tình thiết tha và đằm thắm. Nhưng Phương tinh thật. Chàng đã không đánh lừa được Phương, về sự đãi đằng tình cảm của chàng. Nhẩy với Phương, nhưng chàng chợt nghĩ đến một hình ảnh khác, chàng ngậm ngùi và tội nghiệp. Không ngờ nhà nghèo khổ và lầm than đến thế. Cái ngõ hẻm bẩn thỉu rác rưởi từ đầu ngõ tới cối. Căn nhà ổ chuột tối tăm. Cái bàn đèn thuốc phiện của ngươi cha mà Ninh ngửi thoáng thấy mùi á phiện bay ra từ pbía trong cùng của căn buồng thiếu ánh sáng.
Sầu ra bến cân hàng hàng ngày khiến Ninh cứ đinh ninh nếu gia đình nàng không giầu có phong lưu, ít nhất cũng đầy đủ, sự đầy đủ của một gia đình tiểu thương. Thì ra phần lớn hàng họ cân vào bán ra là của người khác. Sầu chỉ làm thuê. Thương hại Sầu nghèo, sống chật vật và thiếu thốn, ý nghĩ ấy theo đuổi Ninh cho đến lúc chàng đưa Phương trở về khách sạn.
Có một điều Ninh không ngờ: một người đã bí mật theo dõi từng bước nhẩy của Phương và chàng từ chập tối, ngay từ bài nhẩy thứ nhất, mà Ninh không biết. Người đó là Trang.
Tám giờ tối, sau bữa cơm, Trang được bà mẹ chồng sai đi đòi một món nợ cũ, con nợ đã khất lần nhiều bận, muốn đòi, phải đến tận nhà. Nhà người con nợ, ở liền sát với vũ trường, chỉ cách một bờ tường thấp.
Khi đi theo người chủ nhà lên lầu trên, tiếng âm nhạc từ nhà bên cạnh ném sang đã khiến Trang tò mò, ra cửa sổ nhìn xuống.
Và nàng giật mình.
Nàng đã nhìn thấy Ninh. Ninh khiêu vũ với một người đàn bà lạ mặt. Mặt Trang thốt nóng bừng.
Nàng cũng không hiểu tại sao. Nàng không phân biệt được cảm giác của nàng, nhưng hình như trong mớ cảm giác lẫn lộn ấy có thoáng một niềm ghen tức. Trang nhìn trộm – nép mình sau thành cửa sổ – xuống sàn nhẩy lộ thiên, như thế thật lâu, hai mắt mở lớn không chớp.
Ninh và người đàn bà lạ mặt tay trong tay, chân nương chân, lướt theo âm điệu, như họ đang dẫn nhau đi một thế giới nào ở ngoài cái thế giới thảm thương tiều tụy của nàng. Người đàn bà ấy lộng lẫy, người đàn ông ấy trẻ trung, còn nàng, nàng nghĩ thầm, nàng chỉ là một người đàn bà tỉnh nhỏ quê mùa, nhỏ mọn như hình ảnh cái bể non bộ ở khoảng sân sau kín khuất.
Món nợ mà bà Quảng Hưng sai nàng đến đòi, được thanh toán một phần. Phần còn lại, con nợ năn nỉ xin khất tháng sau trả nốt. Đáng lẽ Trang về ngay. Như nàng vẫn như thế, đi đâu cũng mau mau chóng chóng về nhà. Lần này trái lại. Trang không sao rời được chỗ nàng nhìn trộm. Sàn nhẩy phía dưới kia thu hút tầm mắt và thần trí nàng như một thỏi nam châm.
Ninh và Phương đã bỏ về rồi mà Trang còn đứng đó. Nàng bàng hoàng cả người. Hình như ở nàng có một đổi thay ghê gớm. Hình như ở nàng có một con người mới mà chỉ lúc này nàng mới khám phá thấy. Một cuộc sống yên ổn, những ngày tháng phẳng lặng như mặt hồ thu, được tiếng thơm là một nàng dâu hiền thục, để làm gì? Một thảm kịch mới từ từ vén màn, bi đát nghìn lần hơn tấn thảm kịch lỡ duyên đã nhận chìm vào lãng quên và quá khứ.
Hồi chồng nàng bỏ đi, cũng là lúc Trang giam cầm nàng trong một niềm kiêu hãnh cách biệt. Thả mái tóc tuôn dài thành suối, ngồi nhìn những vì sao trời trên sân thượng một mình, không ra đường, không giao thiệp, không thèm lưu tâm đến một người đàn ông nào, đó là những biểu tỏ ở Trang của một niềm kiêu hãnh kín thầm và đau đớn.
Nàng sống, sạch sẽ, óng chuốt như một đồ vật qúy. Nàng là cái ghế gụ chạm trổ con rồng con phượng kê ngay ngắn giữa phòng khách, trên một nền đá hoa nhẵn bóng như gương. Là cái lọ Giang Tây gia bảo đặt trên mặt tủ chè. Là con cá vàng đài các bơi lội ung dung thư nhàn trong lòng cái bể non bộ. Là bà hoàng riêng ở một cung cấm, xa xôi vô chừng với cái vùng nhân thế bụi bặm bên kia những bức tường thâm nghiêm.
Bây giờ cả một thế giới tan tành sụp đổ. Niềm kiêu hãnh sụp đổ theo. Nàng đứng đây làm gì? Tại sao nàng lại nhìn trộm như vậy? Nàng đã ghen? Trang lắc đầu xua đuổi ý nghĩ quái gở khỏi đầu óc. Vô lý, không thể như thế.
Một ý nghĩ so sánh nổi lên. Với người đàn bà mặc áo kim tuyến óng ánh ban nãy đã tình tứ đặt mái tóc vào khoảng trũng của bờ vai Ninh, tấm thân óng ả khát khao trong tay chàng ghì chặt. Trang thấy nàng thua thiệt đủ điều. Chẳng có hào quang. Phai mờ ánh sáng. Đã già hơn còn quê mùa hơn. Nàng nghĩ nàng chẳng biết gì hết.
Từ một bước khiêu vũ, đến cái cách thức đặt mái tóc vào vai một người đàn ông, sao cho thật đẹp và thật nồng nàn. Chọn một hàng áo, một kiểu tóc, Trang cũng không biết. Bảo nàng khoác tay một người đàn ông đi giữa hè đường, chắc Trang cũng không biết khoác tay thế nào cho tự nhiên.
Làm bếp, may vá, thu dọn nhà cửa. Đêm đêm lên sân thượng ngắm những vì sao rụng tàn. Chiều chiều ngồi bên thành cái bể non bộ, và mơ màng. Làm một mâm cỗ. Sửa soạn một ngày giỗ. Trang chỉ biết có thế. Thế là nhiều. Nhưng thế chưa đủ. Phải biết tạo mình thàah một nguồn ham muốn, một mê mẩn cho bất cứ người đàn ông nào lảng vảng tới gần.
Thật khuya, nàng mới về tới nhà. Lủi thủi. Buồn rầu. Mẹ Ninh đã ngủ. Nhưng bà Quảng Hưng còn thức. Tiếng gõ mõ, tụng kinh đều đều. Những âm thanh thoát tục rơi vào lòng đêm sâu thẳm. Và mất hút.
Trang phải chờ mẹ chồng tụng kinh xong.
– Con đi đâu về muộn vậy?
Trang mím môi nói dối:
– Chờ mãi người ta mới trả ạ.
– Trả hết?.
– Họ xin khất đến tháng sau trả hết.
Bà Quảng Hưng lầm bầm nói những điều không hay về người con nợ lần khân. Đêm đêm, ngồi trước bàn thờ Phật, với bà Quảng Hưag, chỉ là một dọn mình, cho riêng phần bà, để về với một thế giới mà bà ngờ sợ, kính trọng, và không biết sẽ được dành một số phận nào.
Trang có chuyện buồn phiền riêng, nên thái độ của bà mẹ chồng khắc nghiệt làm nàng bực mình. Những đêm như thế này, Trang thường ngồi nói chuyện với mẹ chồng một lát. Chuyện con cái. Chuyện cửa nhà. Đêm nay, nàng xóa bỏ cái thói quen đã bao nhiêu năm thành nếp. Trang lên thẳng buồng riêng.
Đến trước cửa phòng nàng, Trang toan mở cửa lại thôi. Tâm hồn nàng bất chợt lại đã dấy lên thành một biển xôn xao trăm muôn ngọn triều ngây ngất. Sự thư thái bình tĩnh ở Trang không còn nữa. Cảnh tượng Ninh ôm trong tay người đàn bà lạ mặt ám ảnh Trang từ lúc này, mặc dầu nàng muốn xô đuổi nó đi. Tôi mâu thuẫn và tôi vô lý. Tôi không hiểu được tôi nữa. Tôi điên. Tôi điên. Trang tựa đầu vào thành cửa. Đầu óc nàng tối đen. Tối đen như vực. Đầu óc nàng tan nát. Tan nát như đời nàng.
Một lát, Trang ngẩng đầu, quay trở lại. Trên thành lan can, một vết ánh sáng nằm sóng soải tự bao giờ. Đêm nay trăng sáng. Đĩa ngọc treo cao một trời vằng vặc. Bằng những bước chân rất đỗi bâng khuâng Trang thẫn thờ đến đứng cạnh lan can nơi có suối trăng trên trời rớt xuống. Trăng đọng trên mái tóc đùa trên vai áo. Một gò má nàng phơn phớt ánh trăng. Một cánh tay nàng ánh trăng nhễ nhại. Trăng đẹp để làm gì? Đêm thơm hương, đêm ảo huyền, đêm thức tỉnh những niềm rạo rực, và Trang chỉ thấy màng lạnh lòng, cô đơn và khổ sở nhiều hơn. Một cuốn tiểu thuyết nào đó, không nhớ, chỉ nhớ Hoa cho mượn và nàng đã đọc vào một đêm thao thức không ngủ, đã nói đến một cảnh tượng thần tiên dưới một đêm trăng đẹp như đêm trăng này.
Người đàn bà đứng một mình, trong vườn. Đêm xuống. Nàng đứng dưới những bóng lá dầy và nàng đợi chờ. Trăng bắt đầu lên. Đĩa ngọc từ chân trời đi dần lên đỉnh trời. Khắp thế gian xanh mầu trăng sáng. Bóng tối trong căn vườn mất dần. Qua những kẽ lá, trăng rớt xuống. Những lối đi thấp thoáng bóng lá bóng cành.
Trong im lặng huyền ảo, bỗng một tiếng động nhẹ, như một thân cỏ cựa mình.
Người đàn bà nhìn về phía bên kia con đường nhỏ thấp thoáng bóng trăng. Mắt nàng sáng lên. Nàng mỉm cười hồi hộp và sung sướng. Chàng đã tới. Nhà hai người ở sát kề nhau, cách một khoảng vườn, một hàng rào. Thuở nhỏ, họ học cùng một trường, đi chung một ngõ, tay cầm tay mà bước hết cõi thiên đường ấu thơ, nhưng lớn lên, chàng bỏ đi xa, và từ đó, đêm trăng nào của nàng cũng là những đêm trăng chờ đợi. Nhiều năm tháng trôi qua tự một buổi lên đường. Chàng ở chân mây hay ở cuối trời? Những người đàn bà xứ lạ, đằm thắm hơn, nồng nàn hơn đã cướp mất chàng, chàng đã lãng quên người xưa hay kỷ niệm cũ còn thơm hương trong trí nhớ? Đó là những câu hỏi nàng đặt ra, lúc thơ thẩn ngoài ngõ trúc, ném tầm mắt lên mặt đê cao, để chỉ thấy ở đó trời trong xanh và mây trời bay, lúc lủi thủi trong vườn, hồn nhớ nhung nên trăng là một vầng trăng thương nhớ.
Nhưng đêm trăng nào nàng cũng phải tới đứng đó, dưới bóng cây kia, là nơi hai người đã đứng với nhau đêm cuối cùng, trước khi chàng lên đường Chỗ đứng đêm trăng là niềm hy vọng độc nhất còn lại của đời nàng.
Chàng nói, ân cần, đêm đó:
– Anh sẽ trở về.
– Anh đừng đi.
– Người đàn ông lớn lên phải vào đời.
– Ở đây không là cuộc đời anh sao?
– Ở đây chỉ có tuổi nhỏ và kỷ niệm.
– Rồi những phương trời xa sẽ đánh lạc đường về của anh, và em sẽ héo hon mà chết.
– Em phải tin.
– Em lo sợ vô chừng.
– Anh muốn em phải tin. Yêu là tin tưởng. Chúng mình sẽ gặp lại nhau ở đây, cũng một đêm trăng sáng như đêm nay. Anh sẽ trở về giữa tuần trăng đoàn viên đẹp nhất. Em sẽ đứng ở đây, áo trắng tinh khiết và đơn sơ. Khi anh nhìn thấy em, anh sẽ có cảm tưởng như em vẫn đứng đó, đã từ bao nhiêu năm, em là một bông hoa không tàn, sự thủy chung vĩnh viễn.
Nàng lo sợ. Sợ trời nắng, trời mưa. Sơ cuộc đời đổi thay và lòng người dâu biển. Nhưng nàng yêu, yêu kín thầm mãnh liệt, nàng nhớ lời chàng dặn một đêm trăng, cho nên đêm trăng nào nàng cũng tới đây và cũng đợi chờ chàng.
Đêm nay, đêm ảo huyền thơm, đêm kỳ diệu đẹp, chàng đã trở về. Bước đi làm động bờ cỏ ngủ, bước đi mang hạnh phúc, và nàng đứng đó, tê liệt trong một niềm rung động muốn cất lên thành tiếng cười tan thành nước.
Một cánh tay trần nhễ nhại ghì chặt lấy một vòng gáy. Hai hơi thở trộn lẫn. Cái hôn bằn bặt, là cực điểm nồng nàn.
Trang chịu không được nữa. Nàng đưa cả hai bàn tay lên ôm mặt. Nàng vào phòng, vật mình nằm sấp xuống mặt đệm. Và òa khóc.
Tiếng khóc không thoát đi. Nó ở đó, lẫn vào tan nát tâm can, đầm đìa nước mắt. Nó ở đó, lẫn với mặt gối nhầu nát và đêm tối không cùng. Nó ở đó, không có lối thoát, như một thảm kịch vướng rớt trong lòng một ngỏ cụt, bức tường chắn ngang cao ngất. Trang không phá vỡ được bức tường, và không nhìn thấy gì ở phía bên kia. Trong niềm đớn đau quằn quại, còn chen lẫn một niềm tủi hổ của người đàn bà không còn thấy nàng có gì nữa để được quyền kiêu hãnh.
Tiếng khóc nguôi dần. Như một con vật bị thương, Trang chống một tay, cố gắng ngồi dậy. Nàng lau nước mắt, định thần trong bóng tối. Bên cạnh nàng, hơi thở của đứa nhỏ điều hòa cho biết nó đã ngủ, thật say. Trẻ thơ sung sướng biết bao nhiêu. Chỉ có người lớn là khổ sở.
Giấc ngủ đến với đứa con dễ dàng bao nhiêu, đến với ngươi mẹ khó khăn bấy nhiêu. Trang lại thở dài. Nàng cố định thần, nhưng mọi ý lực tuyệt vọng lúc này đều vô ích. Người ta sống có những lúc như thế, không tự chủ được, lạc lõng trong một biển sương mù; đi tới những hành động kỳ quái.
Một sức mạnh vô hình thúc đẩy nàng mà Trang không cưỡng chống được.
Hơi thở dồn dập, toàn thân nóng bỏng, mắt mở lớn, nhưng không nhìn thấy gì hết, Trang rời khỏi giường, đi ra. Trăng lúc này đã lặn, vệt sáng xanh biếc trên thành lan can đã biến mất.
Gió thổi đâu đó, dào dạt trên bờ mái dọc theo những vì tường. Cái áo nàng mặc mỏng quá. Trang đưa vội hai cánh tay lên, che lấy bộ ngực đầy nàng có cảm tưởng như để trần trong bóng đêm. Lần từng bước một, những bước chiêm bao hững hờ, những bước thẫn thờ vô định, và vẫn bị thúc đẩy bởi sự thúc đẩy kỳ quái vô hình, Trang đi dần sang phía buồng Ninh.
Cánh cửa buồng Ninh chỉ khép bờ. Trang mở nhẹ, lách vào. Nàng đứng lại trong khoảng khắc trước vùng tối đen hoa mắt. Đêm nay, Ninh không có nhà, căn buồng trống không. Trang biết như vậy, nhưng bầu không khí nín thinh chung quanh cũng làm cho da thịt Trang nổi gai lên. Hình như trong bóng tối này vẫn phảng phất thứ hơi người đặc biệt của người đàn ông để lại. Hãy quay trở ra! Một tiếng gọi vang lên trong đầu. Nhưng Trang không chịu tuân theo tiếng gọi của lẽ phải và sự sáng suốt ấy nữa. Nàng đã nghe nó, nhiều quá. Gần hết một đời người. Lần này thì thôi, những phút sống xin dành cho điên cuồng và mê hoặc.
Trang đứng lại. Nàng vừa đụng đầu gối vào một vật cứng chắn ngang. Đó là cái thành giường. Một luồng điện ấm áp truyền lan cùng khắp thân thể người đàn bà run rẩy. Sự đụng chạm vô nghĩa, lúc này, Trang đang ở giữa một tâm trạng mê loạn khác thường, đến với Trang như một ve vuốt táo bạo và đột ngột. Nàng nhắm nghiền mắt lại. Rũ xuống. Hứng chịu sự ve vuốt dấy lên bằng tưởng tượng, như một ngọn lửa bừng bừng. Suốt một đời xuân, hết một tuổi hoa, Trang chỉ nằm ở chiếc giường của nàng, trong căn buồng riêng của nàng, như một thế giới hoàn toàn khép kín. Nàng chưa từng đứng như thế này, một mình, trong một căn buồng đàn ông. Nàng chưa từng nằm xuống bao giờ trên mặt đệm xa lạ. Và Trang buông người, ngã xuống.
Chỗ chàng nằm là đây, đêm đêm. Nàng nằm đây, phút này, trên dấu vết thân thể chàng nằm. Trang rên lên một tiếng nhỏ, trong cổ họng. Da thịt nàng chỉ còn là một khối rung động kỳ lạ. Sự ve vuốt vô hình mà mãnh liệt. Trang nằm im một lát như thế. Miệng nàng mở hé. Hơi thở đứt quãng. Rồi nàng lê dần vào tới giữa giường. Nàng nhích dần lên cho tới khi mái tóc nàng đặt ngay ngắn trên một mặt gối. Chưa từng bao giờ lại ngây ngất như thế. Trang vòng cánh tay, ôm lấy chiêc gối như ôm ghì lấy một mái đầu.
Men say bốc lên, thần trí lảo đảo, Trang nằm trên một võng hoa tưởng tượng, và trôi đi. Ánh trăng huyền hoặc, trong khu vườn tình tự của cái thế giới tiểu thuyết mộng tưởng hiện ra. Những người tình ôm chặt nhau, nghe đêm im lặng trườn mìng như một con rắn. Con rắn đen nhẫy. Trang ghì chặt cái gối gần nàng hơn nữa.
Nàng mơ hồ nghĩ được là nàng phải ngồi dậy mau mau trở về buồng nàng. Nhưng ý nghĩ ấy thấp thoáng và chìm dần. Trang mỉm cười trong niềm hoan lạc tưởng tượng lạ lùng quá đỗi. Nàng chỉ còn nghĩ được thêm một điều: “Tôi đang ở trong buồng một người đàn ông. Tôi đang ngủ trên một mặt đệm xa lạ. Thật là ngây ngất. Thật là dễ chiu ”
Rồi Trang mỉm cười một lần nữa và ngủ thiếp đi. Trang ngủ thật. Giấc ngủ chụp xuống, ngoài ý muốn của nàng. Trang đã ngủ, trên giường Ninh, ân ái với một hình bóng, làm tình với tưởng tượng.
Đêm lắng sâu hơn nữa. Trời sáng dần.