TRONG LÒNG TỔ ONG Tác giả: Theodore R. Cogswell
Théodore R.Cogswell đã thành công ở đây trên phương diện kỹ thuật hành văn kết cấu và mô tả cảm nghĩ một con vật chưa trưởng thành. Chỉ vài trang ngắn, không nhập đề, không một lời giải thích, thế mà ông đã diễn được rõ rang từng chi tiết của mọi sự văn minh, không phải của loài người mà là của loài ong được nhân cách hóa. Chuyện này, chắc chắn sẽ làm hài lòng bất cứ những ai đang buồn nản một thích thú ngạc nhiên và nghĩ ngợi...
TỐI HÔM ẤY DÌ HESTER CHO TÔI ĐI NGỦ sớm. Tôi ngoan ngoãn nằm im trên một chiếc giường cây cũ kỹ. Trong đêm, tôi nghe rõ mồn một những tiếng động canh dài qua âm vang bé nhỏ của muôn vạn côn trùng rỉ rả trong phòng ấn chương, dưới chân cửa sổ. Tất cả mọi người tưởng tôi đã ngủ, nhưng nào tôi có ngủ đâu! Tôi chúi đầu xuống gối cố ngủ, song vẫn không tài nào nhắm mắt được. Tôi vẫn thức, có lẽ thức để mong nhìn thấy được một bà tiên từ trên trời bay xuống với người em gái nhỏ trên tay, như lòng tôi hằng mơ tưởng…
Có lần bé Priscilla Winters nói với tôi rằng các cô cậu hài nhi đều sinh ra từ trong lòng những củ cải. Tôi không tin là thật và cũng không chịu tìm hiểu gì. Một hôm, nó mang đến nhà trường một củ cải để đưa cho tôi xem. Rồi tối đến, khi người ta tưởng rằng chúng tôi đã ngủ yên, bấy giờ nó mới bổ củ cải ra và bảo tôi hãy nhìn. Trong lòng củ cái có một hài nhi mềm nhũn và trắng toát, trông giống cái thai vừa kết đủ dạng hình. Nhưng tôi không biết đó có phải là một hài nhi thật không, bởi vì tôi chả thấy nó có được một chiếc răng nào cả, Rồi tiếp đó, chúng tôi đi tìm lấy một cái chum làm nôi cho nó nằm. Chúng tôi lại bắt mồi cho nó nhưng nó không ăn. Trong chum nó cứ ngo ngoe cử động, hình như không bằng lòng chúng tôi. Sáng hôm sau, khi chúng tôi thức dậy thì thấy nó đã trở nên nâu thẫm và đã chết tự bao giờ…
Côn trùng trong phòng ấn chương đã không còn rên rĩ nữa, thế mà tôi vẫn không làm sao ngủ được. Vầng trăng nhỏ tí trên trời cao vẫn không dừng bước. Ánh sáng của nó dọi vào ngập cả phòng tôi, ngập cả mắt tôi qua khung cửa sổ. Tôi chồm dậy đóng cửa lại. Gian phòng trở nên đen thẫm một màu, nhưng sự tối tăm cũng không giúp được gì tôi. Tôi vẫn thức. Tôi luôn nghĩ đến những bà Tiên có trẻ thơ. Tôi mơ thấy bà hiện đến một cách êm dịu và nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như con bướm có một sắc màu rực rỡ. Bà đặt các trẻ thơ và chiếc nôi con thật kín đáo. Rồi bà lại bay đi. Sau bà, có cả “người cha năm tháng” lượn theo với đôi cánh cực kỳ mỹ lệ.
Tôi đã từng thố lộ được nhìn đôi cánh đẹp ấy của “người cha năm tháng” nhưng mẹ tôi cố tình ngăn cấm không cho. Vì thế cho đến nay, tính ra có hơn hai tháng rồi, mẹ tôi cứ luôn nhốt kín “người cha năm tháng” ấy trong phòng. Mẹ tôi lại cấm không cho tôi trò chuyện với người một lời nào dù chỉ là qua kẽ hở của cánh cửa. Tôi muốn nói với người một lời giã biệt, nhưng vẫn không làm sao nói được. Hình như người rất có thiện cảm với tôi. Thế mà tôi chẳng có quyền ở cạnh bên người… Tuy thế, thỉnh thoảng tôi vẫn lén đến được với người trong nhà bếp khi người chưa bị giam hãm qua những lần mẹ tôi và dì Hester đi khỏi. Và những lúc đó, chúng tôi tha hồ tán chuyện, đùa chơi thích thú. Tôi rất ưa được nhìn người nướng bánh bích- ca và được người cho ăn từng cái một thơm tho.
Tôi nhớ có một lần dì Hester làm tôi hoảng sợ khi dì bất chợt bắt gặp tôi đang chơi với người. Gương mặt dì lúc ấy trông thật là nghiêm khắc. Dì muốn gọi to lên để kẻ trong nhà chạy đến đánh người, nhưng may mẹ tôi đến kịp lúc. Mẹ tôi đẩy người vào phòng khóa cửa lại, rồi dẫn tôi ra bảo ngồi trên một chiếc ghế tròn. Tôi biết mẹ tôi sẽ nghiêm khắc la rầy tôi, song lòng tôi cảm thấy như không còn sợ gì nữa. Tôi im lặng ngồi nghe. Khi mẹ tôi chấm dứt cuộc rày la thịnh nộ đó, theo thói quen tôi vẫn không chịu tìm hiểu tại vì sao mà mẹ tôi lại phải làm huyên náo đến như thế.
Lần đó, mẹ tôi cẩn thận dặn dò tôi từ nay đừng nên kỳ quái như vậy nữa, đừng nên khó dạy như vậy nữa. Tôi hỏi: Thế nào là “khó dạy” và thế nào là “kỳ quái”? Bà trả lời lắp bắp và mặt bà bỗng đỏ lên gay gắt, Bà đặt cho tôi một tràng câu hỏi gút mắc và khó trả lời. Sau đó, bà kể cho tôi nghe câu chuyện về giống ong vò vẽ phiêu lưu nhưng rồi bà không thể kể tiếp được lâu. Bà trở nên giận dữ và lưỡi bà như dần líu lại… Ngay lúc ấy, dì Hester xen vào nói rằng đó là do những sự rồ dại, điên khùng và ngu ngốc của tôi vì tôi còn bé quá, nào đã biết gì. Mẹ tôi trả lời rằng bà cũng muốn tin đúng như vậy, như lời dì vừa nói. Rồi bà bảo tôi phải hứa với bà rằng sẽ không bao giờ còn tái phạm như thế nữa và phải báo cho bà mỗi khi “người cha năm tháng” quấy rầy, nếu không tôi sẽ gặp phải nhiều điều kinh dị…
Dúi đầu trên gối mãi, tôi cảm thấy bực bội và nóng nực. Tôi vùng dậy đi lại ngồi vào trong một chiếc ghế bành. Thế rồi tôi lại nghĩ đến “người cha năm tháng”, muốn được nhìn đôi cánh đẹp của người.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng mẹ tôi và dì Hester đang trò chuyện ngoài phòng. Tôi vội vàng xuống thang, nhón gót lên, lần bước.
Tôi dừng lại bực rẽ để tìm lối quay sang tầng lầu khác vì thang này xấu, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ làm vang những tiếng động và cả nhà sẽ nghe rõ được âm thanh của ván gỗ nghiến chạm vào nhau.
Phòng của “người cha năm tháng” ở ngay bên cạnh nhà bếp. Tôi gõ nhẹ vào cửa để người biết trước hầu ẩn đi và khỏi sợ. Tôi đứng trong bóng tối, nghe người mở cửa nhưng không thấy người ra. Tôi bước vào và mò tìm người cùng khắp mà chẳng gặp. Bấy giờ tôi nghĩ có lẽ nên về phòng ngủ lại là hơn vì dì Hester đã cảnh cáo trước rằng nếu dì mà bắt gặp tôi đứng trong bóng đêm như thế này thì dì sẽ thẳng tay nghiêm trị để tôi nhớ mãi. Nhưng rồi tôi lại bỗng nhớ đến “Người cha năm tháng”, không biết có gì xảy đến cho người khi người ra khỏi nhà và khi người gặp đoàn tuần tiễu ngoài đường phố? Tôi tự nhủ tốt hơn là nên đi báo cho mẹ tôi hay cả mọi việc dù có phải bị la rầy.
Thế nhưng tôi lại không làm thế, tôi quay trở vào nhà bếp để xem người thật đã đi chăng. Gian phòng tối đen. Tôi đóng cánh cửa ở hành lang rồi đánh diêm châm đèn để lên bàn. Nền gạch làm chân tôi tê buốt vì đã quen mang dép. Khi mắt tôi đã quen với ánh sáng ngọn đèn, tôi liền đảo nhìn khắp nơi chung quanh tôi, nhưng nào tôi có thấy “người cha năm tháng”? Và rồi, tôi bỗng nghe một chuỗi dài tiếng động lạ lùng chợt vang ra từ trong phòng của những hài nhi. Tôi muốn thổi tắt ngang ngọn đèn và chạy đi báo cho mẹ tôi rõ tất cả… Nhưng tôi không đủ can đảm! Một phòng hài nhi trong gian nhà bếp, lạ lùng chưa… Thế rồi, tôi nhẹ đẩy cửa vào… Tôi chợt sợ hãi khi nhớ lại rằng mẹ tôi đã cấm không cho ai vào phòng hài nhi trong giờ người ta sinh sản, kể cả dì Herter. Ừ, khi các trẻ nhỏ mới sinh đã được đặt nằm trong nôi, thì mẹ tôi nhanh tay đóng ngay cửa lại và không bao giờ mở ra cho đến lúc nào những đứa bé ấy thành người hoàn toàn như chúng ta!
Ở nhà con Priscilla cũng có một phòng hài nhi tươm tất như thế. Trên cánh cửa, có một lỗ có chốt, người ta sẽ mở chốt ấy ra vào khoảng cuối tháng đầu. Bên trong thật là tối tăm nhưng nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy những đứa bé đang cựa quậy và bò lê đi cùng khắp. Có một hôm mẹ củaPriscilla đi vắng ra phố, nó đã để cho tôi lén nhìn xem. Chao ơi, những đứa bé có những chiếc miệng to, và những chiếc răng thô vô cùng xấu xí làm sao!
Bỗng nhiên tôi lại nghe chuỗi dài tiếng động kỳ lạ ấy vang lên nữa. Trời đêm vẫn tối mịt mờ.
Trong phòng hài nhi; tôi không trông thấy được gì. Tôi quờ quạng đi tìm đèn. Hình như chiếc nôi kia đã gây ra những tiếng động kỳ lạ đó. Nhìn vào nôi, tôi bỗng ngạc nhiên khi ấy “người cha năm tháng” đang nằm trong đó, hút cuối lòng nôi. Và lạ thay, người không còn có một chiếc cánh nào cả!
Vì chói phải ánh đèn, người đưa mắt nhấp nháy nhìn về phía tôi. Rồi thốt nhiên người bỗng khóc vang lên, gương mặt như sưng hẳn. Người ra dấu xua đuổi tôi ra, nhưng tôi vẫn đứng ì ở đấy. Tôi chưa bao giờ trông thấy người không mặc quần áo và trần truồng như thế. Tôi nghĩ nên đến báo cho mẹ tôi rõ điều này. Nhưng cũng như những lần trước, không hiểu sao tôi lại không thể hành động theo ý định đó. Tôi đứng yên. Hình như có một sự việc gì kinh khủng vừa xảy ra cho người. Bụng người phình lên, da đỏ rực và láng mượt. Cứ chốc chốc da người lai se thắt làm thành những lỗ trũng và những cục u nằm cùng khắp y như trong bụng nguời đang có một vật gì lồng lên khuấy phá. Cứ mỗi lần da người se thắt như vậy, người lại quay đầu về phía sau, nhìn sang trái rồi sang phải, môi người bậm cứng lại như để cố chịu đựng đau đớn. Tôi tưởng chừng người sẽ la to lên cho hả. Nhưng không, người cố nén, trên bụng người, có một vết trầy loang lở. Có lẽ người đã vô ý té nhầm trên một mảnh cây bén nhọn nào. Người luôn xoa nén đôi tay cùng khắp bụng người như cố giữ không cho vật gì đó thoát ra…
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng mẹ tôi gọi tôi, rồi tiếp đó đến tiếng của dì Hester nhưng tôi không dám ngẩng đầu lên để đáp lại…
Trong những ngón tay gày đét và khẳng khiu của “người cha năm tháng”, máu nóng hình như bớt luân lưu. Người bỗng thốt lên một tiếng rên nhỏ nghe não nùng rồi vụt ngã lăn ra phía sau. Toàn thân người chợt mềm nhũn và tan ra. Tôi tưởng chừng như không thấy một chiếc xương nào còn trên thân thể người. Đôi tay người duỗi dài ra và trong bụng người, như có một sinh vật gì đang trỗi dậy chực xé nát vết thương. Và rồi, vết thương ấy toét ra thực, to bằng một chiếc miệng. Bấy giờ; tôi bỗng thấy vật ấy thoát ra và tôi chợt hiểu… Tôi vừa cảm động vừa sợ hãi và không dám tiến tới. Lúc ấy nguời còn sức vùng dậy được, gắng lê đi từng bước một, lảo đảo… Khi đó, có lẻ người không còn biết mình đang ở đâu. Và rồi, người lại ngã vật xuống lòng nôi không còn cử động, Tôi tưởng người đã chết hẳn nhưng liền đó, những cọng râu của người lại ngo ngoe cử động quanh miệng như muốn tìm kiếm vật gì. Và bỗng người chợt vùng dậy bò đi, bò đi mà không biết phải đi đâu. Mồm người há hốc cho tôi thấy trọn vẹn những chiếc răng thô và xấu xí… Người đã quá đói… Và đã chết vì mẹ tôi…
Dì Hester xoay cánh cửa phòng ăn lách mình vào rồi khoá ngay lại. Dì cho tôi uống một ly sữa nóng và dẫn tôi đi ngủ. Một lát sau, mẹ tôi lại vào. Bà đứng bên giường đưa mắt nhìn tôi xem đã ngủ chưa. Tôi giả vờ ngủ để khỏi phải nói chuyện với bà. Tưởng tôi đã ngủ, bà nhẹ gót bước ra. Tôi lấy gối áp lên mặt vòng tay đè thật mạnh cho đến khi nghẹt thở mới thôi. Và rồi, mắt tôi chợt long lanh lệ, đầu tôi nặng chịch, nóng ran lên… Tôi chợt hiểu cái chân của tôi đã có tác dụng gì đối với “người cha năm tháng” đó và tôi không còn muốn nghĩ đến nó nữa…
Tôi ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, tôi đã không còn mơ thấy “người cha năm tháng” với đôi cánh cực kỳ mỹ lệ mà chỉ thấy toàn những con ong vò vẽ phiêu lưu…