← Quay lại trang sách

Chương 11

18 tháng Tám, 1998

Meghann nhìn quanh căn phòng tối tăm, ẩm thấp với sự căm ghét. Đây chính là nơi Simon đã tra tấn Jimmy. Cổ họng cô gai gai khi nhìn vào thiếu nữ sắt[13], cánh cửa của cái hòm giờ đang hé mở nhưng bên trong trống rỗng.

Bất chấp ý muốn của mình, Meghann nhớ lại khi cái bẫy kinh khủng đó chứa thân thể của người yêu cô. Có phải là do trí tưởng tượng của cô, hay cô thực sự nhìn thấy những giọt máu nhỏ đang đọng trên những chiếc gai ác nghiệt bên trong cánh cửa của thiếu nữ sắt? Máu của Jimmy… anh đã đau đớn đến thế nào khi những cái gai kia cắm vào da thịt lúc Simon đóng sập cánh cửa và Jimmy đã gào thét như thế nào…

“Không, xin đừng. Tôi không muốn thấy!” Meghann cầu xin với bất kể lực lượng nào, cho dù là tiềm thức của cô hay cái gì đó mạnh hơn, đang dùng những giấc mơ để kéo cô trở lại nơi kinh khủng này.

“Hãy nhìn kỹ vào căn phòng này, Banrion,” một giọng nói buồn bã vang lên phía sau cô, và Meghann xoay ngoắt lại để thấy Alcuin đang đứng ở giữa phòng, đôi mắt nâu dịu dàng chứa đầy nỗi buồn thương trong khi ông nhìn cô. “Căn phòng này là sự phản chiếu hoàn hảo cho tâm hồn Simon Baldevar – đen tối, trống trải, méo mó, và có thể làm bất kỳ việc độc ác nào để dành lấy thứ hắn muốn. Đó là loại người mà con muốn cùng nuôi dạy con cái sao?”

“Ông đừng có thuyết giáo tôi về chuyện Simon là loại người nào,” Meghann quát lại, lần đầu tiên nói với Alcuin mà không có sự tôn trọng và tình yêu thương tuyệt đối. Cô sẽ không ngã gục chỉ vì ông ta đã gọi cô với cái tên của vật cưng là Banrion; cô nhớ tất cả những gì Simon đã kể cho cô. “Kể cả hắn cũng không nhắm vào đàn bà mang thai.”

“Điều Guy đã làm với con đêm qua là rất đáng ghê tởm,” Alcuin nói, và Meghann chưa từng bao giờ thấy đôi mắt dịu dàng của ông buồn bã đến thế. “Thầy sẽ không chối điều đó và thầy sẽ không cho phép anh ta tiếp tục nghĩ rằng anh ta làm thế vì thầy. Nhưng anh ta không phải là người gây ra tình cảnh này. Guy, như mọi kẻ khác, đều sợ hãi Bá tước Baldevar. Nỗi sợ đó đã khơi dậy tất cả những khuyết điểm trong tâm hồn Guy. Ta không phải đang biện hộ cho Guy – anh ta sẽ bị trừng phạt vì hành vi của mình. Nhưng thầy không tin rằng anh ta sẽ làm hại con nếu bá tước Baldevar không làm con có thai.”

“Ông có hại tôi vì Simon đã làm tôi có thai không?” Meghann giận dữ hỏi. “Simon có đúng không – ông có đứng sang một bên và để tôi chết mà không nói cho tôi biết tôi cần máu của hắn để sống còn không?”

“Không bao giờ,” Alcuin cứng rắn nói. “Bá tước Baldevar đoạt được viên đá phù thuỷ có thể tạo ra mối nguy hại vô bờ đối với tất cả những kẻ chống lại hắn, nhưng ta sẽ không bao giờ phê chuẩn cái chết của con để giải mối nguy ấy. Meghann à, con là người vô tội trong tất cả những chuyện này. Thầy biết rằng tên ma quỷ ấy đã cưỡng ép con…”

Meghann dựa vào thiếu nữ sắt. “Alcuin, đó là một lời nói dối. Simon… hắn đã không cưỡng ép tôi đêm đó…”

“Không!” Alcuin tới bên cô, nắm lấy hai tay cô chặt đến nỗi cả trong mơ cũng đau. “Banrion, bạo lực không phải là cách duy nhất để cưỡng đoạt một người phụ nữ. Đừng bao giờ đánh giá thấp sự khôn khéo của Bá tước Baldevar. Thầy biết điều hắn đã làm với con đêm đó… tìm kiếm mọi góc mềm yếu, dễ bị tổn thương trong đầu óc con và khai thác chúng triệt để. Thầy biết hắn đã lợi dụng nỗi sợ hãi và không chắc chắn của con và khi con nằm khóc trước mặt hắn, hắn đã chiếm lấy con.”

Meghann lắc đầu. “Tôi đã khóc bởi vì hắn làm cho tôi thấy rằng một phần của tôi… một phần của tôi vẫn yêu hắn.” Đó – cô đã nói ra rồi. Một phần trong cô yêu Simon Baldevar; luôn luôn yêu, mãi mãi yêu. (phần này hơi bị lớn à)

Alcuin cầm tay cô trong tay ông. “Banrion à, con phải tin ta khi ta nói rằng điều con cảm nhận không phải là tình yêu. Con chỉ đơn giản là rất dễ tổn thương vào lúc này và sự yếu đuối đó khiến con vươn tới bất kỳ một nguồn an ủi nào. Nhưng thầy xin con, đừng quay sang tìm nguồn an ủi nơi Simon Baldevar. Hãy nhớ đến con quái vật ẩn dưới cái bộ mặt dịu dàng mà hắn đang mang trong nỗ lực chiếm được trái tim con. Tất cả những lời nói và cử chỉ ngọt ngào, dịu dàng kia chỉ là giả. Hắn không yêu con, bởi vì hắn không có khả năng yêu thương. Một khi con đã sinh con, hắn sẽ huỷ diệt con… nếu không phải bằng cái chết tức thời, thì bằng cách làm cho linh hồn con cũng trống trải và rạn vỡ như của chính hắn. Bá tước Baldevar là ma cà rồng theo mọi nghĩa của từ ấy. Hắn sẽ lấy tất cả của con, hút cạn kiệt con, và chẳng để lại cho con cái gì. Xin đừng trao trái tim con cho hắn.”

Những lời của Alcuin cứa vào lòng cô như một lưỡi dao. Cô không thể chịu được ý nghĩ rằng Simon đang nói dối cô, rằng hắn không yêu cô như hắn nói, rằng cảm giác yên bình tuyệt vời mà cô có khi hắn ôm cô lại gần và xoa dịu những nỗi sợ của cô chẳng là gì ngoài một mưu mô toan tính để khiến cô tin hắn.

“Ôi,” Meghann hổn hển. Ý nghĩ Simon không yêu cô… tại sao cô không nhìn thấy trước đó? Nhìn thấy nỗi đau cô đã bắt hắn phải trải qua khi cô gào lên rằng cô ghét hắn? Chắc hẳn cô đã cào nát trái tim hắn khi cô sẵn sàng bỏ đi sau mười ba năm tuyên bố yêu hắn với tất cả trái tim và linh hồn. Cô sẽ cảm thấy ra sao nếu hắn là người bỏ rơi cô sau ngần ấy năm?

Sẽ rất kinh khủng, Meghann nhận ra. Đau đớn và giận dữ, nhưng giống như hắn, cô sẽ quá kiêu hãnh nên không để hắn nhìn thấy nỗi đau của cô. Không, cô cũng sẽ không nghĩ đến điều gì khác ngoại trừ trả thù – ngoại trừ việc làm tổn thương hắn một cách sâu sắc như hắn đã làm tổn thương cô.

“Tôi là một con ngốc,” Meghann nói, giọng cô buồn bã và đều đều. “Căn phòng này, mọi nỗi đau và cái chết… Jimmy Delacroix… tất cả đều là lỗi tại tôi. Đáng lẽ tôi không nên rời bỏ Simon, đáng lẽ tôi phải ở lại bên hắn và mọi người sẽ vẫn an toàn…”

“Còn con sẽ ở đâu?” Alcuin hỏi, và cô vẫn không thấy sự giận dữ hay thất vọng trong đôi mắt ông. “Chết rồi? Quy phục số phận của mình?”

“Đang yêu,” Meghann bảo ông. “Ông không thấy sao, Alcuin? Có lẽ đúng là tôi khao khát những thứ Simon không thể hay sẽ không cho tôi, nhưng tôi yêu hắn. Tôi cầu xin Chúa là không phải nhưng đúng thế.”

“Con không yêu hắn – đó chỉ đơn giản là dục vọng và dòng máu của hắn ở trong con.”

“Không!” cô rú lên. “Không, không! Tôi yêu anh ấy… tôi không biết tại sao, nhưng đúng như thế. Có lẽ trong tôi có gì đó méo mó và khác thường, nhưng tôi yêu anh ấy và tôi đã mệt mỏi với việc chối bỏ nó.”

“Banrion, không. Con đang bị sốc – con không biết con đang nói gì. Thầy hiểu con… con sẽ cảm thấy rất khác khi con không còn cần máu của hắn nữa. Rồi con sẽ nhìn thấy hắn đúng như bản chất của hắn và khi đó, Banrion à, con có thể huỷ diệt hắn nếu con chỉ cần cho phép ta làm việc đó qua con. Sau khi con sinh, cho phép linh hồn ta tiến vào cơ thể con và cuối cùng con sẽ có thể sống mà không có nỗi sợ Bá tước Baldevar lơ lửng trên đầu.”

Giờ thì Meghann đã hiểu – cô biết tại sao Alcuin lại tới bên cô. Ông ta cần ai đó còn sống để ông ta có thể ám họ và dùng sức mạnh của mình để chặt đầu Simon Baldevar. Còn ai tốt hơn cho vị trí ấy ngoài người duy nhất trên đời mà Simon muốn tin – Meghann O’Neill, mẹ của con hắn? Hơn nữa, với thiên khiếu triệu hồn của Meghann, linh hồn Alcuin sẽ rất dễ dàng vào cơ thể cô.

“Đêm nay ông chỉ đến với tôi vì ông muốn sử dụng tôi,” cô buộc tội, lờ đi nỗi đau trên mặt Alcuin. “Tất cả những gì ông muốn là giết chết Simon – ông chẳng thèm quan tâm mảy may nếu hắn có làm tâm hồn tôi trống rỗng và vụn vỡ như của hắn. Cút đi! Tìm ai đó khác để tiếp tục cuộc thánh chiến của ông chống lại Simon Baldevar.”

Alcuin cố giữ cô, và cô điên cuồng cào cấu ông ta. “Để tôi đi! Để mặc tôi! Tại sao tất cả các người không thể để mặc tôi! Nếu các người muốn Simon chết thì đi mà làm lấy! Để tôi yên.

Tôi muốn ra khỏi đây. Simon! Simon, cứu em!”

Cô cảm thấy một cái tát mạnh trên má. “Dậy đi!” Meghann ngồi bật dậy, đôi mắt xanh đảo quanh điên cuồng. Simon đang cúi xuống cô, sự giận dữ trên mặt hắn khiến cô run lên cho đến khi cô nhận ra nó không phải nhắm vào cô.

Meghann cảm thấy cơn giận của chính mình. Làm sao Alcuin dám đoán bừa là tình yêu của Simon là giả dối hay cô đáng lẽ không nên đặt lòng tin vào hắn! Ai là người đã nghe tiếng kêu của cô đêm qua, đã cứu cô khỏi một con quỷ mà cô không thể kiểm soát được, và giải thoát cô khỏi tên điên muốn huỷ diệt cô và đứa con vô tội của cô? Tại sao cô lại phải tiếp tục từ chối Simon trong khi thời gian duy nhất cô thực sự thấy an toàn và hạnh phúc là lúc ở với hắn? Bởi vì Alcuin khăng khăng là Simon sẽ giết cô à? Ha! Chính những con chó điên của Alcuin mới là kẻ cố giết cô, không phải Simon Baldevar.

Một giọng nói nhỏ cố nhắc nhở cô về những điều độc ác Simon làm với con người, nhưng Meghann dẹp nó đi một cách thô bạo. Tại sao cô lại phải quan tâm đến số phận của những con người mà cô không quen trong khi mọi ma cà rồng trên đời đều muốn săn lùng cô vì đang mang viên đá phù thuỷ và kẻ duy nhất có thể bảo vệ cô đang nhìn xuống cô với ánh mắt yêu thương thế kia? Lương tâm cô nhói đau khi nhận ra cô không thực sự quan tâm tới việc Simon đối xử với người khác thế nào, chừng nào hắn còn đối tốt với cô và bảo vệ con cô.

Meghann đặt một bàn tay lên vết sẹo nhỏ hình sao phía trên tim hắn, dấu vết vĩnh viễn của cây cọc cô đã đóng vào hắn. “Simon, anh nghĩ chúng ta có thể bắt đầu lại không?”

“Tôi đã chờ bốn mươi năm để em quay lại với tôi.” Simon vuốt ve má cô, đôi mắt màu hổ phách xuyên thấu cô cho đến lúc cô cảm thấy mình bị bóc trần tới tận linh hồn. “Nhưng Alcuin đã nói với em một sự thật. Tình yêu của tôi dành cho em không thay đổi con người tôi. Nếu em muốn là tình nhân của tôi, em phải sẵn sàng trao cho tôi những thứ mà tôi đã đòi hỏi vào cái đêm tôi biến đổi em – trái tim và linh hồn. Em có sẵn sàng cho tôi tất cả những gì tôi muốn không?”

“Anh có sẵn sàng đối xử với em như một người phụ nữ chứ không phải đồ chơi không?” Meghann hỏi ngược lại và Simon cười lớn, đẩy cô nằm xuống đống gối lụa và nhung màu anh đào trên giường.

“Nằm xuống và để tôi cho em thấy tôi có thể đối xử tốt với em thế nào,” hắn lẩm bẩm, luồn bàn tay mạnh mẽ vào tóc cô.

Meghann hăm hở vòng tay quanh cổ hắn và hắn hôn cô ngấu nghiến, dường như đang hỏi cô sẵn sàng trao cho hắn bao nhiêu.

Mọi thứ, cô uể oải nghĩ. Hãy nhận lấy em, biến em thành của anh một lần nữa. Cô ưỡn cổ lên, mỉm cười khi môi Simon rời khỏi môi cô để tìm kiếm làn da màu kem trên cổ cô.

“Sẽ không làm hại đến con chứ?” cô lo lắng hỏi.

“Tôi chỉ nếm em thôi, Meghann… không lấy đủ để làm em yếu đi đâu.”

“Ôi, Chúa ơi,” cô rít lên khi răng nanh của hắn cắm vào cô nhẹ nhàng đến nỗi cô gần như không thấy đau. Tất cả những gì cô cảm thấy là niềm khoái lạc tuyệt vời đang rộn ràng trong cơ thể cô khi hắn uống máu cô. Meghann lùi lại, cảm thấy một sự uể oải vui thích đang hình thành bên trong cô cùng với dục vọng đang gào thét đòi Simon lấy thêm nữa, uống hết máu của cô…

Với tiếng rên rỉ nhỏ, Simon tách ra khỏi cô. “Tôi còn chưa xong, cô bé,” hắn hứa với cô khi hai tay cô vươn ra để hướng dẫn hắn trở lại cổ mình. Hắn ấn xuống vết cắn, cho phép một lượng máu nhỏ chảy vào chiếc ly thuỷ tinh hắn đang giữ ở cổ cô.

Simon lấy một chút chất lỏng màu hồng ngọc từ chiếc ly, và trải nó ra trên hai núm vú cô. Meghann kêu lên trong khoái cảm và thấy cơ thể mình ở bên rìa cực khoái khi hắn mút máu trên ngực cô bằng những cú đưa lưỡi chầm chậm, lười biếng khiến cô kêu lên và đẩy đầu hắn xuống dưới. Đã quá lâu rồi, quá lâu. Cô nhớ việc có một tình nhân ma cà rồng; không người thường nào có thể kết hợp sex và cơn khát máu để tạo nên khoái cảm không thể chịu nổi này…

“Nhanh lên,” cô rên.

Simon ngẩng đầu lên và dành cho cô nụ cười phóng đãng. “Cô bé, tôi đã chờ bốn mươi năm để có em như thế này. Em nghĩ tôi sẽ phá hỏng giây phút này với sự vội vã sao? Im lặng và học lại giá trị tinh tế của sự kiên nhẫn đi nào.”

Đôi mắt cô mở lớn khi nhìn hắn bao phủ người cô bằng máu, tạo một con đường đỏ thẫm từ ngực tới bụng cô. Lưỡi hắn đi theo con đường máu một cách uể oải, lưu luyến ở bụng cô, những sự thay đổi trên cơ thể cô và chỗ phồng lên nơi con hắn đang nằm bên dưới bàn tay hắn, sinh mệnh bé nhỏ đang lớn dần bên trong cô.

Hắn dùng máu để làm quen lại với từng inch của cơ thể cô… vẽ những đường dài, đỏ thẫm trên chân cô rồi dùng đầu lưỡi liếm đi, gặm những đường cong ở chân cô, đầu ngón chân…

“Xin anh,” Meghann cầu xin.

Simon nhìn lên, giữ cái ly ở trên cô với nụ cười thách thức. “Nói cho tôi biết nên để máu ở đâu, em yêu.”

Đáp lại nụ cười tự mãn của hắn bằng cái nhìn bạo dạn, Meghann cầm chiếc ly thuỷ tinh và hất máu vào giữa hai chân cô. “Liếm hết đi.”

Simon đẩy cô vào giường và cúi mái đầu hạt dẻ xuống với cô.

“Phải,” cô thút thít, cảm thấy khoái lạc trào qua mình khi hắn lại trêu đùa với cô, liếm chỗ da thịt mềm mại, ham muốn ở giữa chân cô bằng sự chậm rãi quái quỷ. “Ôi, Chúa ơi, phải rồi!”

Simon dành cho cô nụ cười đắc thắng và kéo cô xuống dưới hắn, lao vào cô sâu tới mức cô nghĩ hắn gần như đã chạm vào đứa con trong bụng cô.

Meghann quắp chặt hắn và trải rộng hai chân, đáp lại từng cú thúc hoang dại của hắn bằng cú đẩy của chính mình. Cô đã quên mất sex giữa họ tuyệt như thế nào… đã quên mất lúc Simon khiến cô trở thành đối tượng quan tâm duy nhất của hắn là như thế nào, dường như hắn dành trọn bản thân để mang tới khoái lạc cho cô trong khi cùng lúc lại lấy đi mọi thứ của cô, khiến cô dâng hiến bản thân nhiều hơn bất kỳ người nào từng làm.

Sau đó, Meghann cuộn tròn trên người tình nhân, và hắn mỉm cười với cặp má ửng hồng, đôi môi sưng mọng và cặp mắt xanh uể oải của cô. “Cảm thấy trống rỗng và vụn vỡ phải không, cưng?”

Meghann cười lớn, không cảm thấy gì khác ngoài nụ cười ngốc nghếch trên mặt cô và mong muốn xoay vòng vòng như con vụ.

“Em hạnh phúc,” cô lẩm bẩm trên ngực hắn, hơi ngạc nhiên vì sự thật giản dị ấy.Từ khi nào nỗi căm thù của cô với Simon Baldevar đã hoá thành tro bụi? Đó là vì những bữa ăn hàng ngày đã làm tăng mối liên kết giữa họ, hay thực tế là hắn đã cứu mạng cô? Hay có lẽ cô chưa bao giờ ngừng yêu hắn trong trái tim bí mật của mình?

Simon đỡ cô dậy khỏi giường. “Tôi hứa là em sẽ còn hạnh phúc hơn nữa. Giờ là lúc ra khỏi giường rồi, cô bé. Chúng ta có cả một đêm dài phía trước.”

Meghann liếc xuống chiếc giường khổng lồ có màn treo, những tấm ga nhàu nhò kinh khủng đã bị vấy máu một cách cố ý – ai đó sẽ nghĩ là đã có một trận tàn sát trên giường chứ không phải là hai ma cà rồng lao vào trong nhau.

“Có lẽ em muốn một đêm dài ở đây,” cô gợi ý một cách lẳng lơ. Đã lâu lắm rồi cô mới có thể thưởng thức máu và sex cùng một lúc. Cô vươn tay lên vuốt cánh tay hắn. “Anh là ma cà rồng duy nhất em từng –“

“Tôi biết,” Simon nói, khẽ hôn cô. “Và em sẽ còn rất nhiều cơ hội ngủ cùng con ma cà rồng này nữa, nhưng không phải bây giờ cưng à. Đi thôi, tôi có vài điều ngạc nhiên dành cho em.”

“Max!” Meghann kêu ré lên khi Simon mở cánh cửa thông với phòng thay đồ và chú chó lông xù Ai-len của cô vui vẻ nhảy tới, đặt cả hai bàn chân lên vai cô.

“Cún ngoan,” Meghann khen và dành cho Simon ánh mắt dò hỏi. “Sao nó lại ở đây?” Khi cô rời New York, Meghann đã gửi Max cho một trung tâm chăm sóc, chỉ mang nó tới Las Vegas sau khi Lee đã đảm bảo là anh ta chào đón con chó của cô.

Simon đưa tay ra cho con chó, cho phép nó hít ngửi một cách cảnh giác. “Tôi có thể là một con quỷ độc ác, nhưng tôi không phải tên độc tài, Meghann à. Làm sao em có thể sống ở đây mà không có thú cưng? Tôi đã bảo Vinny mang anh chàng quyến rũ này cùng với mọi đồ đạc khác của em về đây trong lúc chúng ta ngủ.”

Meghann nhướng mày lên. “Ai cho phép anh làm thế?” Chỉ vì cô muốn ở với Simon đêm qua khi cô quá sợ hãi không có nghĩa là cô định sống với hắn.

“Em thân mến, em nghĩ tôi sẽ hài lòng với – nói thế nào nhỉ? – tình một đêm à? Kể từ giờ trở đi em sẽ sống cùng tôi. Nếu niềm đam mê mới được khơi lại của chúng ta còn chưa đủ là lý do, tôi nghĩ rằng cuộc tấn công của Guy đã cho em thấy em đang yếu thế nào. Tất nhiên, tôi hoàn toàn nhận trách nhiệm về việc đó… vì đã nuông chiều nhu cầu tự do trẻ con của em.”

“Nhu cầu tự do trẻ con!” cô ré lên, và Max lùi lại khỏi bàn tay Simon, ư ử không chắc chắn. “Đồ con heo cổ hủ, tôi phải cho anh biết một người phụ nữ mong muốn tự do không phải là trò “trẻ con” –“ (Orkid: chị này chửi người yêu ghê quá)

“Meghann, em không thiểu năng vì thế tôi chỉ có thể cho là em đang không suy nghĩ rành mạch. Guy Balmont có thể đã chết, nhưng vẫn còn nhiều kẻ khác, một vài thuộc hạ của chính tôi, những kẻ ghen tị với cái cách tôi yêu thích em, bọn chúng sẽ cố giết em nếu chúng phát hiện ra em đang mang thai. Cách duy nhất để tôi giữ an toàn cho em là để em ở gần tôi. Hơn nữa tôi đã bảo em từ cách đây rất lâu rằng nhà em là ở bên tôi. Giờ, em có định cư xử đàng hoàng không hay tôi phải trói em lại để giữ em ở đây?”

“Sao thế Simon?” Meghann dài giọng, “từ khi nào anh cần lôi chuyện an toàn ra để làm lý do trói em lại thế?”

Simon mỉm cười và nắm tay cô, đưa cô vào trong phòng tắm rộng thênh thang và có nhiều cây cảnh. “Tôi sẽ coi cái nhìn giận dỗi kia là câu đồng ý. Tắm nhanh lên, em yêu, và xem xem em có thể tìm được trong đống rác rưởi Vinny đã đặt vào tủ quần áo của em một bộ đồ phù hợp để ra ngoài không.”

“Quần áo của tôi không phải là rác rưởi!” cô nóng nảy phản đối. “Đừng nghĩ rằng anh lại có thể bảo tôi phải mặc hay không được mặc cái gì. Tôi sẽ không để cho một gã công tử bột ăn diện chọn đồ cho mình đâu.”

“Quần vải bông và những chiếc áo thun loè loẹt kia chẳng giúp ích gì cho em cả. Cưng của tôi, em không hề biết mình đáng yêu thế nào sao? Khi chúng ta sống cùng nhau, tôi đã không đòi em phải ăn mặc lịch thiệp chỉ vì tính độc đoán. Em là một phụ nữ xinh đẹp và tôi mong nhìn thấy em trong những bộ quần áo tôn lên vẻ đẹp đó.” (Orkid: cái miệng dẻo quẹo như kẹo nha) Nhìn thấy mắt Meghann dịu đi trước lời khen ngợi, Simon nhéo má cô đùa bỡn và ra một chỉ thị khác. “Mặc đồ và gặp tôi ở trong phòng ngủ khi em đã xong nhé cô bé.”

Meghann đi vào phòng ngủ nửa giờ sau đó. “Ngài có ưng thuận không, thưa ngài?” Cô duyên dáng xoay người, giơ hai tay lên để hắn có thể nhìn thấy chiếc váy len cao cổ, không tay màu đồng bám vào những đường cong gợi cảm của cô. Cô biết màu vàng mờ của bộ váy sẽ làm ánh lên những vệt màu đồng trên tóc cô. Cô đã vấn tóc cao theo kiểu thời Edward mà cô biết là Simon rất thích. Một cặp hoa tai bằng vàng quá khổ và sợi dây chuyền ngọc mài tròn mà hắn vừa tặng cô hoàn thiện bộ trang phục.

“Em làm tôi mê mệt,” Simon nói. “Giờ thì gã công tử bột ăn diện này có sánh với em được không?

“Cũng được,” Meghann đùa khi cô nhìn ngắm bộ vét màu xanh hải quân được may cực khéo. Cô thầm nghĩ Simon là người đàn ông ăn mặc đẹp nhất mà cô từng gặp, kết hợp được vẻ lịch lãm thành thị trong tủ quần áo sang trọng của hắn cùng với thân hình mạnh mẽ và bờ vai rộng lớn kia.

“Em thân yêu, nếu em cứ nhìn tôi như thế, tôi không nghĩ chúng ta có thể rời khỏi phòng này được. Nhưng em vẫn còn quá trần trụi để ra ngoài.”

“Trần trụi?” cô bối rối hỏi. “Anh đang nói về cái gì?”

“Bàn tay em, cưng à. Chúng hoàn toàn trần trụi.” Simon với ra sau tai cô. “Giờ thì nó có thể là gì nhỉ?” Hắn mở lòng bàn tay ra.

“Ôi!” Meghann hổn hển trước chiếc nhẫn triện dấu bằng ngọc lục bảo.

Simon quỳ xuống một đầu gối, giơ chiếc nhẫn ra cho cô. “Meghann O’Neill, hãy cưới tôi nhé?”

“Anh… anh chưa bao giờ hỏi cưới em trước đây,” là điều duy nhất cô có thể nghĩ ra để nói.

“Trước đây em chưa từng mang con của tôi. Tôi vẫn khá cổ hủ nên muốn có con hợp pháp. Quan trọng hơn là em đã không nghe lời xúi bẩy của Alcuin. Cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để ngợi khen em vì đã chọn tôi thay vì lão ta chính là tặng em tên tuổi của tôi. Hãy làm cô dâu của tôi, em yêu.”

Đôi mắt cô sẫm lại khi nhìn vào chiếc nhẫn và người đàn ông đang quỳ trước mặt cô. Tình cảm của cô đã thay đổi biết bao nhiêu nếu giờ cô thậm chí còn cân nhắc việc lấy hắn? Chính là lúc này… Nếu cô chấp nhận có nghĩa là toàn bộ thời gian họ xa nhau và tất cả những thứ mà vì nó cô chiến đấu đều là vô nghĩa.

Không, Meghann quyết định. Không phải như thế, không thể là như thế. Thừa nhận cô yêu Simon Baldevar không có nghĩa là quay lưng lại với những việc cô đã làm, với tất cả những người cô đã yêu thương trong suốt bốn mươi năm họ chia lìa… phải vậy không?

“Meghann,” Simon nói khi cô chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. “Tại sao em lại do dự? Em sợ chăng?”

“Tất nhiên là em sợ. Em sợ cách anh có thể khiến em yêu anh, khiến em quên hết mọi người khác mà em quan tâm… khiến em quên mất em đã thề tôn trọng đạo lý của Alcuin như thế nào. Em không muốn Alcuin nói đúng – anh không thể cướp hết mọi thứ của em.”

“Tất nhiên là tôi không thể. Tôi cũng không muốn. Nghe tôi này. Tôi nghĩ những đạo lý của em là chuyện ngu ngốc, nhưng tôi sẽ không ép buộc em bất kỳ điều gì. Tất cả những gì tôi muốn là tình yêu và lòng trung thành của em. Cho tôi điều đó và em có thể giữ lại những lý tưởng của mình… những thứ mà lão linh mục lắm chuyện kia đã bảo là tôi sẽ cướp đi. Cứ giữ anh bạn Charles của em.. em thậm chí có thể tiếp tục cố gắng chữa lành cho Jimmy Delecroix nếu em cảm thấy có chút nghĩa vụ với hắn.” Simon mỉm cười trước sự kinh ngạc không nói nên lời của cô. “Giờ, em sẽ cưới tôi chứ?”

“Tại sao anh lại để Jimmy sống?” cô nghi ngại hỏi.

“Em thích tôi không làm thế hơn à?” Bên dưới giọng điệu mềm mỏng của hắn, Meghann bắt được một nét sắc nhọn và biết rằng Jimmy sẽ chết trong vài phút nữa nếu cô không chịu bỏ qua đề tài này. Hắn đã nói là cô có thể tiếp tục chữa cho Jimmy – lý do của hắn sẽ mãi là của riêng hắn. Simon không bao giờ cho phép bất kỳ ai, kể cả cô được tọc mạch vào những suy nghĩ hay động cơ của hắn, không bao giờ để bất kỳ ai đến quá gần hắn. Có lẽ lời cầu hôn này là một bước nhỏ tiến tới việc thay đổi điều đó; có lẽ với tư cách là chồng Simon sẽ chia sẻ về mình nhiều hơn với cô.

“Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Jimmy hồi phục?” Meghann hỏi. Có phải Simon chỉ cho cô sự nhượng bộ nhỏ nhặt này bởi vì hắn nghĩ Jimmy không còn cứu nổi nữa?

“Em sẽ kể cho hắn mọi chuyện đã xảy ra giữa hai ta – hoặc tôi sẽ kể. Tôi không nghĩ hắn vẫn còn muốn ở lại với em sau đó. Không có nghĩa là việc đó quan trọng với em… nếu em yêu tôi.

“Em có yêu anh.”

“Vậy thì sao em lại do dự?” Simon lại giơ chiếc nhẫn ra.

Meghann vươn tay tới vuốt ve mái tóc dày, lịch lãm của hắn. “Em sẽ cưới anh,” cô nói khẽ, gạt khỏi đầu mình ý nghĩ Charles sẽ nói gì. Giờ anh có ghét cô không? Nếu đổi lại là anh ở trong trường hợp này, cô sẽ không quay lưng với anh. Làm ơn, cô cầu xin, xin để con giữ được tình bạn với Charles bằng một cách nào đó.

“Đi thôi, cô bé,” Simon nói, phân tán cô khỏi nỗi phiền muộn. “Nếu chúng ta định kết hôn thì em phải mua một chiếc nhẫn cho tôi.”

“Không,” cô nói và mỉm cười, quyết định rằng nếu cô sắp làm việc điên rồ này thì sẽ không làm kiểu nửa vời. “Có một chiếc nhẫn hoàn hảo cho anh ở ngay đây.” Cô đi tới hộp trang sức và lôi chiếc nhẫn của ba cô ra khỏi chiếc hộp bằng ngà. Simon đã cẩn thận đặt chiếc nhẫn vào trong đó đêm hôm trước.

Cô trở lại với hắn, đưa cho hắn chiếc nhẫn cưới bằng vàng giản dị trong bàn tay cô. “Nếu không nhờ có anh em sẽ không có lại chiếc nhẫn này hay mạng sống của em hay mạng của con em. Em không thể nghĩ ra cách nào hay hơn là trao anh chiếc nhẫn của ba em để bỏ lại quá khứ phía sau chúng ta và cho anh thấy em yêu anh nhiều thế nào. Em biết nó không đắt giá hay công phu gì nhưng sẽ rất có ý nghĩa với em nếu anh đeo nó.”

Simon chớp mắt thật nhanh rồi kéo cô vào lòng hắn trong một vòng ôm siết. Giọng hắn nghe khàn khàn khi hắn bảo cô, “Tôi rất vinh dự.” Cô tự hỏi liệu có phải mình đã nghe thấy có nước mắt trong giọng hắn, nhưng khi hắn đẩy cô ra thì đôi mắt trong veo. Hắn mỉm cười và nói, “Ba em sẽ chấp thuận, Meghann à. Ông ấy muốn tôi cưới em.”

“Làm sao anh biết được?” cô hỏi. “Anh chỉ gặp ba em một lần.”

“Như em còn nhớ, ông ấy đã bảo em rời khỏi phòng để có thể nói chuyện riêng với tôi. Một khi ông ấy đã được xác nhận là mọi ý định của tôi đều đáng trân trọng, ông bảo tôi là ông khá nhẹ lòng khi em gặp được ai đó lớn tuổi hơn… tất nhiên ông không biết lớn hơn bao nhiêu. Dù thế nào, ông nói rằng em là một “đứa trẻ tuyệt vời” nhưng dễ xúc động, bướng bỉnh và bốc đồng. Ông nghĩ em sẽ bắt nạt một người chồng cùng tuổi với em, và cuối cùng chắc chắn sẽ không hạnh phúc với một ông chồng sợ vợ. Ba em nói em cần ai đó yêu em nhưng có sự cứng rắn mỗi khi em cần.” Simon mỉm cười và cầm tay cô. “Chẳng phải chúng ta rất may vì ở Las Vegas sao? Phòng đăng ký kết hôn sẽ mở tới tận nửa đêm – phải, chúng ta sẽ có một buổi lễ hợp pháp.”

“Em không chịu toà án hoà bình hay người đóng giả Elvis nào đâu,” Meghann phản đối và Simon cười phá lên, gật đầu đồng ý. “Chờ đã – em biết một nơi hoàn hảo! Nhà thờ nhỏ mộc mạc nằm cạnh Sands? Anh biết không?”

“Nhà thờ miền Tây – tất nhiên là tôi biết,” hắn trả lời. “Sự lựa chọn rất dễ thương, em yêu à.”

Simon mỉm cười và vòng cánh tay hắn qua tay Meghann. Cô cười lại, nghĩ rằng Alcuin chắc đã nhầm – niềm hạnh phúc dịu dàng trong đôi mắt vàng kia không thể nào là giả dối được. Và không một liên kết huyết thống hay sự thao túng khôn ngoan nào có thể khiến cho cô cảm thấy vừa vui sướng phát điên, vừa lo lắng, cảnh giác, bạo dạn và hoàn toàn an tâm cùng một lúc được. Meghann biết rằng cảm giác đó chỉ có thể tới từ tình yêu.

Chú thích:

[13] Iron maiden: dụng cụ tra tấn thời Trung cổ, giống quan tài hình người của Ai Cập nhưng bên trong gắn đầy gai nhọn