← Quay lại trang sách

Chương 12

"Trông chúng ta có giống một đôi tình nhân ngốc nghếch không?” Meghann cười khúc khích sau bữa tối khi phục vụ bàn của họ mang ra món bánh sô cô la có hàng chữ chúc mừng bằng kem với nụ cười tươi và cử chỉ gây chú ý.

“Thành phố này mua vui cho những cặp tình nhân ngốc nghếch. Tôi đã rất nhớ em, Meghann,” Simon nói, đột nhiên có vẻ nghiêm trang.

Meghann đáp lại cái nhìn của hắn, không muốn nói dối rằng cô cũng đã nhớ hắn – giận dữ và sợ hãi đã ngăn cản điều đó. Nhưng giờ, nhìn vào cái cách đôi mắt màu hổ phách của hắn sáng lên trong ánh nến khi hắn mỉm cười với cô, không một điều gì – sự bất hoà của họ, Alcuin, Jimmy – dường như là thật cả. Cứ như thể họ đã đi ngược thời gian; cô lại cảm thấy yêu hắn như trong cái đêm hắn đã biến đổi cô.

Thay vào đó cô nói “ở đây lãng mạn quá,” và trượt lại gần chỗ Simon trên chiếc ghế dài phủ thảm. Fiore giống hệt như những gì Charles và Lee đã hứa hẹn, với nội thất tối, quyến rũ và tiếng nhạc jazz nhè nhẹ được chơi ở đằng sau. Charles và Lee…

“Ôi, không!” Meghann la lên và bắt đầu lục lọi trong chiếc túi xách đính hạt của cô. Cô gạt tấm giấy đăng ký kết hôn chính thức biến cô thành Phu nhân Baldevar sang bên và lôi điện thoại di động ra. “Đáng lẽ tối qua em phải gọi cho Charles. Chắc anh ấy lo chết mất. Em phải liên lạc với anh ấy.”

“Không được,” Simon nói cộc lốc.

“Ý anh là gì – không được à?” Meghann hỏi, mắt cô bắn những tia cảnh cáo vào hắn.

“Em yêu,” Simon nói nhẹ nhàng, “đêm qua làm cách nào em khiến Guy bất ngờ?”

“Vì hắn đã không biết về anh – Guy bị sốc khi em gọi anh tới. Nhưng em không hiểu… đáng lẽ Hội đồng phải biết rằng tới giờ này em đã chết nếu không uống máu anh rồi chứ? Ý em là, nếu anh đã đánh cắp nhật ký của Lucian từ Alcuin –“

“Tôi tin rằng Alcuin giữ những bí mật của Infans Noctis cho riêng mình. Trong những trường hợp khác, các bà mẹ không bị ốm nghén như em vì thế họ vẫn có thể uống máu từ con người trong lúc mang thai. Đó là lý do tại sao Guy và Hội đồng không thể biết em cần tôi cho em uống máu – chúng vẫn không biết. Chúng cũng không biết đêm qua tôi đã cứu em, và tôi đã biết về việc em có thai, hay thậm chí là em có sống sót sau vụ tấn công của Guy không. Chúng chẳng biết gì vì thế khi Guy không xuất hiện tại Ballnamore, Hội đồng sẽ không còn cách nào khác ngoài việc tới đây và tìm manh mối. Tôi muốn dụ chúng ra khỏi thánh địa nhỏ bé của chúng.”

“Ồ,” Meghann nói, giờ thì đã hiểu. Ballnamore vẫn là vùng đất được bảo vệ… Simon không thể đặt chân lên mảnh đất ấy. Nhưng một khi các ma cà rồng rời khỏi lãnh địa của mình, hắn có thể huỷ diệt họ. “Nhưng tất cả những việc này thì liên quan gì đến chuyện em không được liên lạc với Charles?”

“Em đã khám phá ra chúng biết chuyện em mang thai nhờ đọc ý nghĩ của cậu ta lúc cậu ta về lại Ballnamore chưa?”

Meghann gật đầu và hắn mỉm cười với cô. “Tốt. Cả em và bạn em đều là những ma cà rồng non khá tháo vát và mạnh mẽ hơn người ta tưởng. Nhưng thực tế vẫn là hai người còn quá trẻ để bảo vệ những ý nghĩ của mình khỏi các ma cà rồng già hơn trong cùng huyết hệ nếu em đang buồn khổ. Việc Bác sĩ Tarleton lo cho em đã khiến cậu ta yếu đi. Đó là lý do tại sao nếu em liên lạc với cậu ta và Hội đồng thọc mũi vào quanh đây, chúng sẽ lập tức biết kế hoạch của tôi.”

Meghann trắng nhợt đi, nhớ lại những gì Guy cố làm với cô đêm qua. “Nhưng em không thể không cảnh báo Charles. Anh không nghĩ khi chúng tới đây có thể chúng sẽ cố tra tấn anh ấy – hay Lee – để tìm xem em đang ở đâu à?”

“Em yêu à, đó là lý do vì sao em không thể nói với cậu ta bất kỳ điều gì. Nếu chúng tìm thấy cậu ta và đọc được suy nghĩ của cậu ta, chỉ thoáng nhìn qua cũng thấy cậu ta chẳng biết gì – con người gọi nó là quyền miễn truy cứu. Mặt khác, nếu chúng tìm thấy một điểm nào đó trong các suy nghĩ của cậu ta ám chỉ rằng cậu ta đang che giấu điều gì thì rất có thể bọn chúng sẽ tra tấn cậu ta hay người yêu của cậu ta để buộc cậu ta thú nhận. Tin tôi đi, Meghann. Tôi đã chống trả các cuộc tấn công và hoạch định các chiến thuật trong thời gian còn dài hơn cả tuổi thọ của hai người. Chẳng lẽ việc bạn em lo lắng thêm một vài đêm nữa không tốt hơn là cậu ta mất mạng à?”

“Lỡ như anh ấy đến nhà anh thì sao?” Meghann có thể hiểu lý lẽ của Simon – Hội đồng sẽ không làm hại Charles nếu anh không biết gì hết. Và với việc không biết chút gì về cuộc tấn công của Guy, cô đủ hiểu bạn mình để đoán rằng anh sẽ chỉ lo sợ cô đã ngả lòng theo Simon và lẩn tránh anh vì xấu hổ mà thôi.

“Chúng ta sẽ không có ở đây,” Simon trả lời. “Rốt cuộc tôi sẽ là một ông chồng nghèo kiết xác nếu không cho cô dâu đáng yêu của mình nổi một chuyến du lịch trăng mật. Chúng ta sẽ trở về trong vài tuần nữa và kết thúc công chuyện đáng chán này với những con chó săn của Alcuin. Mà nhân tiện, sao cậu bạn trung thành của em và người yêu cậu ta lại đi San Francisco?”

Meghann giải thích về cuộc hội thảo, một nụ cười tinh quái làm sáng bừng mặt cô. “Charles đã không muốn bỏ em lại một mình với anh nhưng em nói là anh ấy nên làm thế, vì em muốn học cách tự mình từ chối anh.”

Simon nhướng một bên lông mày và cho phép một ngón tay luồn ra sau tai cô. “Em có còn muốn từ chối tôi không, phu nhân?”

Meghann cười khúc khích, cảm thấy xấu hổ kỳ cục khi Simon gọi cô là vợ hắn. “Đó chẳng phải là việc tất cả các bà vợ của anh đều làm sao – khước từ anh?”

“Em thật kém hiểu biết một cách kinh khủng khi nhắc tới các bà vợ khác của tôi vào đêm tân hôn của chúng ta,” hắn quở trách và véo mũi cô. “Alice đã không từ chối tôi. Đúng hơn là tôi đã dành tất cả thời gian của mình để trốn khỏi nghĩa vụ hôn nhân kinh hoàng với cái ụ mỡ ngấy phát ớn ấy. Tôi cưới Isabelle chỉ là để bảo vệ gia sản khó khăn lắm mới gầy dựng được của tôi. Kết hôn vì tình yêu – em đúng là một sự thay đổi mới lạ, cô dâu thứ ba và là cuối cùng của tôi ạ.” Simon cúi xuống gần hơn và dành cho Meghann nụ cười quỷ quyệt. “Giờ thì, tình yêu của tôi, tôi có một điều thú vị đặc biệt cho em. Em nói sao nếu chúng ta tới Seraglio và dùng phòng trăng mật ở đó?”

“Ý anh là anh sẽ đưa em tới khách sạn của anh… nơi tất cả các phòng đều được thiết kế như những hậu cung?” cô nói, vẻ e thẹn trong giọng nói bị đôi mắt màu xanh âm ỉ lửa làm hỏng. “Anh có muốn một nữ nô lệ không…ông chủ?”

Ham muốn công khai trong ánh mắt hắn khiến cô run rẩy và chờ đợi trong trạng thái căng thẳng thích thú khi hắn thanh toán hóa đơn.

Cuối cùng, Simon quay sang cô và nắm tay cô, liếm lòng bàn tay. “Cô hầu bé nhỏ, hãy đi với tôi xem em có thể biến ông chủ của em thành nô lệ hay không.”

“Anh thực sự có cả một hậu cung ở Istanbul à?” Meghann mơ màng hỏi sau ba giờ làm tình liên tục. Cô vươn người, cảm thấy mọi cơ bắp đều nhức nhối một cách tuyệt diệu, và ngả đầu lên vai người yêu, liếm nốt chỗ máu vẫn còn nhỏ giọt xuống từ vết cắn cô tạo trên cổ hắn.

“Tôi đã có mọi thứ mà một thương gia Istanbul giàu có ở thế kỷ mười sáu mong muốn,” Simon trả lời và bế cô lên khỏi chiếc giường hình vuông khổng lồ đặt trên một cái bục để ở giữa phòng. Chiếc giường được trang trí bằng những cột chạm khắc và màn phủ. Hắn mang cô tới một bể bơi hình tròn lát gạch xanh và trắng ở góc phòng, ngồi xuống làn nước mát trong khi vẫn ôm cô trên ngực hắn.

“Istanbul thực có giống thế này không?” cô hỏi, nhìn ngắm căn phòng xa hoa với những bức tường gỗ nhạt màu lịch sự và gạch lát được sắp đặt cách nhau vài feet để tạo kiểu hình cây kế [14]. Meghann vẩn vơ tự hỏi giá của căn phòng này là bao nhiêu. Nó được trang bị lò sưởi có mui che bằng bạc, những tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ sáng màu mềm đến mức ngủ trên đó được, những đồ gỗ khảm ngọc trai quý và hoa tươi được thay mỗi ngày trong những chiếc bình bằng đồng thanh lịch đặt ở khắp phòng. Với tư cách là cổ đông chính, Simon đã không trả tiền phòng. Thay vào đó, hắn đi ra sau bàn lễ tân và tự mình lấy chìa khoá của nó.

“Hơi hơi thôi,” Simon trả lời, dường như đang đánh giá căn phòng theo con mắt của cô. “Nếu có thì đồ thật còn xa hoa hơn nữa. Tôi không thể nói cho em biết cảm giác đi từ một dinh thự cũ nát, xập xệ ở miền bắc nước Anh tới một ngôi nhà lộng lẫy có những thác nước bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp, một khu vườn đầy kỳ hoa dị thảo mà tôi chưa từng trông thấy trước đó là như thế nào, mà đó mới chỉ là ngoại cảnh thôi!” Simon cười lớn. “Em yêu quý, tôi đã có những cánh cửa được khảm vàng, có những cửa kính rộng mà tôi chưa từng mơ tới ở ngôi nhà trung cổ của tôi, những đồ đạc được khảm đá quý, và với tất cả những sự xa xỉ đó, tôi mới chỉ được coi là một thương gia giàu có mà thôi.”

“Ở đó anh có hạnh phúc không?”

“Vào thời điểm đó, trong lòng tôi không còn mong muốn gì nữa. Ở Istanbul, tôi đã có mọi thứ mà tôi bị từ chối từ hồi thơ ấu… một ngôi nhà lộng lẫy chứa mọi sự xa hoa, những người phụ nữ xinh đẹp phục vụ tôi, và vì tôn giáo chẳng có nghĩa lý gì với tôi, tôi đã từ bỏ đạo Thiên Chúa chẳng chút khó khăn và nhận thánh Ala. Với tư cách là một người Hồi giáo, tôi có thể phục vụ Ottoman [15]. Tôi chắc chắn là dần dần tôi có thể trở thành một trong các tể tướng của ông ta và lúc đó có lẽ tôi sẽ cho phép mình có vài đứa con trai, khi biết rằng tôi có tài sản và danh vọng để cho chúng.”

“Anh đã thành người Hồi giáo? Vậy ra một quý tộc Anh sống ở thế kỷ mười sáu đã bị cắt bao quy đầu như thế… Em đã luôn tự hỏi về chuyện đó. Nó có đau không?”

“Tôi không coi kinh nghiệm đó là một trong những ký ức dễ chịu.”

“Nhưng tại sao anh lại phải chịu hết những đau đớn ấy nếu –“

“Chắc là sâm-panh của chúng ta,” Simon nói trước tiếng gõ mạnh ở cửa và choàng vào chiếc áo lụa đen mà theo hắn thông báo thì mọi khách hàng đều nhận được từ khách sạn.

Meghann mỉm cười với tấm lưng của hắn và dựa vào thành bể. Những ý nghĩ nghịch ngợm của cô về việc cô sẽ làm khi Simon trở lại bị gián đoạn bởi giọng đàn ông nói oang oang ở cửa.

“Thấy phục vụ phòng này thế nào? Được đích thân ông chủ tịch phục vụ đấy nhé. Cậu sẽ nói cho tôi biết cậu có gì trong này chứ?” một giọng mũi Texas vui vẻ và khoẻ mạnh dò hỏi Simon. “Tôi vô cùng hi vọng là cậu không dùng một chai sâm-panh giá ba trăm đô la để chơi trò lãng mạn với Louise.”

“Không phải cái gì, Del à, mà là ai,” cô nghe Simon trả lời. “Cô dâu của tôi, Meghann.”

“Cô dâu! Cậu kết hôn từ lúc quái quỷ nào vậy? Đừng trả lời, tôi biết là cậu có những việc hay hơn để làm trong đêm tân hôn, chứ không phải nói chuyện với một ông già như tôi vì thế tôi sẽ gặp lại cô gái của cậu vào một dịp khác.

Chúc mừng nhé, bạn hùn vốn. Tôi nghĩ là mình sẽ đi tìm cô nàng đong đưa của chúng ta. Tôi gần như không thể chờ để xem bản mặt cô ta khi cô ta biết mình vừa bị lọt mất một vị triệu phú.”

“Anh chàng cao bồi đó là ai vậy?” Meghann hỏi trong khi Simon rót sâm panh vào hai chiếc ly thân cao.

“Del Straker, em yêu à – cổ đông chính của khách sạn xinh đẹp này. Anh chàng ‘cao bồi’ ấy cũng sở hữu gần hết Texas và một khoanh lớn trong ngành công nghiệp thức ăn nhanh. Một vài năm trước, ông ta đã thuyết phục tôi đầu tư vào một Las Vegas mới sau khi chính phủ của em đuổi đánh thành công những ông trùm tội phạm có tổ chức ra khỏi thành phố.”

“Sao ông ta lại gọi Louise là cô nàng đong đưa của anh?” Meghann hỏi, từ từ uống sâm panh. Mặc dù nó rất ngon, cô không định uống nhiều hơn một ly. Trong khi huyết mạch của cô không bị cồn tác động, cô không cách nào biết được liệu nó có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé không.

“Louise là câu chuyện đùa riêng giữa hai chúng tôi. Giám đốc sòng bạc sắp về hưu và cô trợ lý đầy tham vọng của ông ta đang chia sẻ mình giữa Del và tôi. Del là vì ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị, còn tôi là vì tôi kiểm soát số cổ phần lớn nhất trong khách sạn sau ông ta.”

“Vậy cô ta nghĩ là nếu cô ta ngủ với cả hai người, cô ta sẽ thành giám đốc sòng bạc tiếp theo?” Trước cái gật đầu của Simon, Meghann nói, “Có được không?”

“Trời đất, không. Cô ta chỉ khá giỏi trong khi người phụ nữ mà chúng tôi đã kéo ra khỏi khách sạn Bally là người giỏi nhất trong thành phố này.”

“Người phụ nữ đó cũng ngủ với bọn anh à?”

“Đừng có lố bịch thế. Chỉ có kẻ ngốc mới để cho sex can thiệp vào chuyện kinh doanh. Tôi thuê các nhân viên con người của mình hoàn toàn dựa trên tài năng – không có sự cân nhắc nào khác. Em có còn câu hỏi nào khác trước khi chúng ta từ bỏ đề tài chán ngắt này không?”

Thay vì trả lời, Meghann dội chỗ sâm panh còn lại của mình lên ngực hắn, đưa lưỡi khắp tấm màn nước và sâm panh Perrier Jouet lấp lánh.

“Ôi, chờ đã,” cô nói một cách ngây thơ, từ bỏ công việc thú vị của mình vào lúc cô cảm thấy cánh tay hắn siết lại quanh cô. Meghann uể oải đẩy mình sang đầu bên kia của bể bơi nhỏ và giả đò chăm chú nhìn chiếc vòi phun ở đàng sau mình. “Em có một câu hỏi khác nhưng không phải về Louise. Lúc nào anh cũng bảo em là anh yêu Istanbul; hệ thống y tế tuyệt vời, chắc chắn vệ sinh tốt hơn tình trạng tồi tệ ở nước Anh, anh đã có của cải và vị trí mà anh luôn muốn, anh sẵn sàng để cho người ta cắt da thịt mình để hoà nhập vào xã hội Thổ Nhĩ Kỳ - vậy thì vì lý do quái quỷ gì khiến anh quyết định trở về nước Anh và chiếm đoạt của Roger sau mọi thứ đó?”

Simon vươn tay và kéo cô trở lại với hắn, chà phần ngực nhạy cảm của cô trên bờ ngực rắn chắc và cơ bắp của hắn. “Em vẫn còn cho rằng mọi điều Alcuin kể với em về lịch sử của tôi đều đúng à? Chờ đã, để tôi đoán nhé. Lão ta bảo với em là tôi tham lam và điên cuồng vì quyền lực, rằng tôi chỉ đơn giản là không thể sống được nếu không cướp tước vị và giết chết anh trai tôi.”

Meghann gật đầu và Simon cười rũ rượi. “Em yêu à, chính là lòng tham ngu ngốc của anh trai tôi đã khiến tôi trở về nhà. Em có nhớ chuyện anh tôi không biết Cha Bain là đồng minh của tôi không? Chà, tên ngu ngốc đó nói năng tự do trước mặt ông. Tôi nên giải thích là người hùn vốn với tôi, Ngài John, đã chết năm 1586 và người thừa kế của anh ta sẵn sàng bán cổ phần trong công ty thương mại mà chúng tôi đã cùng thành lập. Tôi đưa ra một lời đề nghị hợp lý và hi vọng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng tôi đi tới một thoả thuận. Rồi Cha Bain viết thư cho tôi báo rằng Roger đã trả gấp đôi giá tôi đưa ra. Hắn định mua lại cổ phần của Ngài John và ném tôi ra ngoài.”

“Nhưng anh đã dựng nên cơ nghiệp đó,” Meghann cãi lại, mặc dù hai bàn tay mạnh mẽ đang trêu đùa cơ thể cô khiến cho việc suy nghĩ không chỉ khó khăn, mà dường như là một sự phí phạm thời gian không cần thiết. “Anh ta chẳng làm gì ngoài việc ngồi ở Anh và thu tiền. Anh là người đã đi tới Algiers và rồi Thổ Nhĩ Kỳ và buôn bán và mua tàu mới và đưa chúng tới lục địa của Tây Ban Nha [16], tìm kiếm sự giàu có ở Tân Thế Giới…”

“Đã biết tất cả những chuyện đó, em có nghĩ là tôi sẽ đứng sang một bên và cho phép Roger cướp đoạt mọi thứ tôi đã gầy dựng nên không?”

“Tất nhiên là không,” Meghann nói và quặp chặt eo hắn bằng hai chân mình.

“Tôi lên kế hoạch trở về quê nhà và gạt tên ngốc đó ra khỏi đời tôi một lần và mãi mãi. Nhưng trong khi tôi đang còn chuẩn bị, số mệnh đã đứng về phía tôi. Em có biết tôi trở về nước Anh trong năm 1588 không? Còn chuyện gì xảy ra ở Anh Quốc lúc đó ngoài cuộc hồi hương đáng nhớ của tôi nữa?”

Meghann nghĩ một lúc rồi mắt mở lớn. “Vụ Armada [17]! Hải quân Tây Ban Nha cố xâm nhập vào nước Anh nhưng đã bị hạm đội của Anh đánh bại.”

“Đúng là chúng tôi đã làm vậy.”

“Chúng tôi?” Meghann hỏi và rồi cười toe toét. “Phải rồi – anh đã bảo em là anh được phong tước hiệp sĩ trong cuộc chiến Armada. Anh đã làm gì?”

“Trước tiên, tôi dâng sáu trong số mười chiếc tàu của mình cho nữ hoàng sử dụng. Tôi đã lái chiếc tàu của chính mình trong cuộc tiến công Drake ở bờ biển của Flanders và nhận tước hiệp sĩ nhờ đã tiên phong trong cuộc tấn công vào San Martin – con tàu đô đốc của hạm đội Armada.”

Simon gắn cô vào hắn, hướng dẫn hông cô đi lên đi xuống trong khi hắn vẫn tiếp tục giảng bài như một giáo sư dạy lịch sử bằng giọng khô khan, gần như là nhàm chán. “Tất nhiên, việc đó khiến tôi lập tức được vào triều đình của Elizabeth và nhanh chóng trở thành một triều thần được sủng ái. Nữ hoàng đã không chỉ một lần nói riêng với tôi là người sẽ không phiền nếu ông anh vẫn còn là người Thiên Chúa Giáo và khăng khăng giữ những cách làm cũ của tôi gặp phải một cái chết sớm. Meghann, em phải hiểu rằng hầu hết miền bắc nước Anh vẫn còn rất phong kiến… hoàn toàn đi sau thời đại và chắc chắn là sẽ ấp ủ bất kỳ một âm mưu ngông cuồng nào nhằm lật đổ Bess. Nữ hoàng cần những người đàn ông mạnh mẽ mà người có thể tin cậy ở phía bắc, vì thế cái chết của một nam tước cuồng đạo Thiên Chúa sẽ không cần phải bị điều tra quá tỉ mỉ chừng nào người em trai hắn còn biết hành động kín đáo.”

“Vâng,” Meghann kêu lên, lời nói không hề liên quan gì đến chuyện đồng tình. Cô ưỡn lưng, giật nảy điên cuồng một lúc trước khi cúi xuống tấn công động mạch cổ của hắn. Không có gì giống như thế này, cảm thấy máu chảy xuống cổ họng cô trong khi cơ thể cô co giật vì cực khoái.

“Đêm nay em đã không lấy quá nhiều máu của anh đấy chứ?” một lúc sau Meghann hỏi.

Simon cười lớn và kéo cô ra khỏi bể, đặt cô ngồi lên đầu gối hắn trong khi lau khô cho cô. “Mấy phút trước hình như là em đâu có quá lo lắng. Thoải mái đi, cô bé. Đêm qua tôi đã hút gần kiệt máu của Guy… hôm nay em không làm tôi yếu đi được đâu.”

Người đã khô ráo, Meghann nhặt chiếc khăn lên và lau khắp người hắn, cho phép bàn tay cô lưu luyến nơi những thớ thịt gồ lên ở cánh tay và bờ ngực. Điều gì ở Simon Baldevar đã khiến cho cô quá hoang dại, quá mất kiểm soát mỗi khi nhìn vào hắn vậy? Đúng là hắn rất đẹp với mái tóc hạt dẻ dày, đôi mắt mê hoặc và cơ thể rắn chắc, nhưng biết bao nhiêu người đàn ông trông cũng như thế. Tại sao cô lại bùng cháy vì khao khát sự đụng chạm của hắn, rồi khi nhận được lại chỉ càng muốn hắn nhiều hơn? Điều gì ở hắn khiến cô sẵn sàng gạt đi mọi thứ chỉ để được ở bên hắn như vậy?

“Meghann.” Simon đặt cô giữa hai chân hắn, chải mái tóc dài, ướt nhẹp của cô bằng một chiếc lược đồi mồi cô thường dùng để cuộn tóc lên. “Đừng để cho những lời cảnh cáo kinh khủng của ông bác tôi làm em buồn nữa. Rồi em sẽ thấy, em yêu à. Em không cần phải từ bỏ cái gì để làm cô dâu của tôi hết.”

“Tại sao anh lại ép Isabelle lấy anh?” cô hỏi, vẫn còn thấy khó chịu vì ý nghĩ hắn đã ép bà vợ goá của anh trai mình cưới hắn chẳng vì cái gì khác ngoài dục vọng không được đáp lại. “Em có thể hiểu tại sao anh lại giết Roger và em biết ở thời của anh người ta sống độc ác hơn một chút, có lẽ là các tiêu chuẩn đạo đức của các anh hơi, à, linh động hơn của em một chút. Nhưng tại sao anh lại bị Isabelle ám ảnh đến thế?”

“Tôi biết ông bác tôi đã kể với em là tôi yêu vợ của anh trai mình và tôi chỉ biến đổi em vì em giống cô ta nhưng điều đó không đúng sự thực.”

“Còn hơn là giống ấy chứ,” Meghann dỗi, nhớ lại bức tranh sơn dầu của Isabelle mà Alcuin đã cho cô xem. Cô vẫn còn bị day dứt với ý nghĩ Simon có thể đã biến đổi cô chỉ vì cô nhắc hắn nhớ tới người phụ nữ đã khước từ hắn bốn thế kỷ trước.

“Meghann, em không cần phải ghen tuông với người vợ đã chết của tôi. Đầu tiên, bất kỳ ai có một nửa con mắt thôi cũng sẽ thấy rằng thứ được coi là sự giống nhau cực kỳ giữ hai người thực ra không giống lắm. Isabelle có thể có mái tóc đỏ và những nét xinh đẹp nhưng cái đẹp của một người phụ nữ thường được quyết định bởi tính cách của cô ấy. Em yêu à, em toả sáng và bắt giữ trái tim tôi bởi sức sống rạng ngời trong em – niềm đam mê tuyệt vời khiến em dang cả hai tay ra đón nhận mọi thứ cuộc sống đem lại. Điều đó khiến em rạng rỡ, biến em từ một cô gái chỉ dễ thương trở thành một mỹ nhân lộng lẫy. Isabelle không chỉ thiếu sức sống của em, cô ta còn không có một tính cách khác mà đáng lẽ có thể nâng tầm cô ta trong mắt tôi… không trí tuệ, không khôn khéo, không một chút khiếu hài hước. Tôi không chỉ không yêu, mà còn cực kỳ ghét cô ta. Đây, em mặc vào đi.”

Meghann nhận bộ váy màu đồng của cô và bắt đầu mặc vào trong khi Simon tiếp tục nói.

“Kể cả như thế, tôi vẫn sẵn sàng công bằng với cô ta một khi Roger đã không còn. Tôi sẽ không bao giờ phản đối chuyện người vợ goá được hưởng hai phần ba đất đai khi người chồng qua đời. Cô ta có thể lấy tiền, đứa con của cô ta với Roger và ra đi với lời chúc phúc của tôi.”

“Cái khoá này bị kẹt rồi,” Meghann phàn nàn. “Anh đã làm hỏng nó khi lột váy em ra.”

Simon giơ chiếc áo lụa màu xanh nhạt của hắn lên cho cô xem… chỉ vào rất nhiều chiếc khuy bị sút ra. Hắn đi ra sau cô và sửa chiếc khoá kéo khó bảo.

“Vậy tại sao rốt cuộc anh lại cưới cô ấy?” Meghann hỏi.

“Tôi sẽ kể cho em ngay sau đây. Trước tiên chúng ta phải quyết định sẽ đi đâu trong kỳ trăng mật. Nói chuyện về quá khứ của tôi khiến cho tôi nhớ nhà quá. Em nghĩ sao nếu chúng ta đi tới ngôi nhà đi săn ở Yorkshire Dales của tôi? Tôi rất muốn đưa em đi cưỡi ngựa dọc theo những tảng đá và ngọn đồi được sương mù và thạch nam bao phủ. Chúng ta có thể mang chó của em theo – nó sẽ có khoảng thời gian vui vẻ được chạy quanh những cánh đồng trống.”

“Em thích lắm!” Meghann nói nhưng rồi im lặng. “Nhưng còn…”

“Cảm ơn em vì đã không làm hỏng đêm nay bằng cách nhắc tới tên hắn. Có giấy bút trong phòng khách đấy, Meghann. Hãy viết cho Vinny liều lượng thuốc chính xác để pha vào máu và cậu ta sẽ đảm bảo ‘bệnh nhân’ của em tiếp tục được chữa bệnh trong lúc chúng ta đi vắng.”

“Khi nào ta sẽ đi?” Meghann hỏi. “Chúng ta sẽ đi bằng gì? Không, chờ đã. Em cá là anh có máy bay riêng.”

“Một chiếc Lear jet,” Simon trả lời. Nó sẽ đưa chúng ta tới London trong vòng một giờ. Không cần phải mang đồ gì cả, chúng ta sẽ mua bất kể thứ gì cần thiết ở London và York. Tôi sẽ gọi Vinny và bảo cậu ta mang Max tới sân bay.”

“Vậy tại sao anh lại cưới Isabelle nếu anh đã ghét cô ấy đến thế?” Meghann hỏi trong khi Simon mặc lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của mình và cài khuy áo khoác để che đi những chỗ hỏng.

“Khi anh trai tôi nằm chết trước mặt tôi, vợ anh ta đã cho là mình có trách nhiệm giải thích tại sao Roger lại muốn gạt tôi ra. Rõ ràng anh ta đang chết và thầy lang đã nói anh ta chỉ còn vài tháng để giải quyết hậu sự của mình. Vì thế Roger đã thảo một bản di chúc để lại mọi thứ trong quyền kiểm soát của Isabelle cho đến khi con trai Michael của anh ta tới tuổi trưởng thành và biến tôi thành một kẻ nghèo kiết xác còn hơn cả một tên ăn mày ở Whitechapel. Có vẻ như trong lúc tôi đang chiến đấu cho nước Anh, Roger đã đặt tay được vào cổ phần của Ngài John trong công ty. Tất nhiên, tôi còn có chỗ vàng đã gắng giữ lại được nhưng mọi thứ tôi gầy dựng nên giờ đều đã bị cướp khỏi tay tôi.”

Meghann trông thấy mắt hắn tối lại thành một màu đồng với cơn giận dữ vừa nhớ lại, và đồng cảm với hắn. Alcuin đã không nhắc tới chuyện này chút nào khi ông mô tả Simon là một tên nghịch tử điên cuồng vì quyền lực và tàn bạo đã giết hại anh trai mình chỉ vì mục đích giết chóc.

“Roger là đồ ngốc!” cô quả quyết, và đôi mắt Simon sáng lên khi hắn cười với cô.

“À thì, ý em là nếu ít nhất anh ta cũng để lại công ty thương mại cho anh…”

“Phải, có lẽ tôi đã thoả mãn. Nhưng tôi lại phải đặt phương tiện kiếm sống của tôi vào bàn tay một người đàn bà chẳng biết gì, một người gần như không thể tự cộng trừ… tôi buộc phải cưới cô ta để đòi lại tài sản của mình.”

“Làm sao anh thuyết phục Elizabeth cho phép anh cưới Isabelle được?” Meghann hỏi. “Em tưởng lúc đó có những luật lệ nói rằng anh không được đi loanh quanh cưới vợ của người anh em đã chết?”

Simon mỉm cười và phác một cử chỉ im lặng khi hắn bắt đầu nói với Vinny trên chiếc điện thoại di động nhỏ trong lúc họ chờ thang máy. Meghann không thể không để ý thấy hắn có vẻ tỉ mỉ và quan tâm hơn nhiều khi nói về Max so với lúc nói về Jimmy.

“Cô bé ạ, thứ em đang nói tới là luật quan hệ máu mủ,” Simon nói sau khi kết thúc cuộc đàm thoại với người hầu của mình, “thứ mà Vua Henry VIII đã dùng để huỷ cuộc hôn nhân của ông ta với Catherine của Aragon. Mặc dù vậy khi em giàu có và được một nữ hoàng đầy quyền lực chống lưng thì bất kỳ luật nào cũng có thể bị bẻ cong theo ý muốn của em. Mọi nghi ngờ tôi đã có về chuyện Elizabeth muốn anh tôi cùng với thành luỹ cuối cùng của Thiên Chúa giáo ở miền bắc bị tiêu diệt đã được xác nhận khi bà ấy thậm chí còn không đòi có một cuộc điều tra về cái chết của anh tôi. Thay vào đó, nữ hoàng kết hợp tôi với Isabelle và tuyên bố rằng của hồi môn của cô ta sẽ là công ty thương mại mà anh tôi để lại cho cô ta. Rồi Elizabeth ban cho tôi một ân huệ cuối cùng của người – một việc mà tôi đã hoàn toàn không hề mong đợi. Người nâng tôi lên từ hiệp sĩ thành hàng bá tước. Kể từ ngày đó, tôi là Đức ngài Simon Baldevar, Bá tước Lecarrow.” Nhân viên đỗ xe trở lại với chiếc Bentley và Simon đưa cho anh ta ít tiền trước khi mở cửa cho Meghann.

Ở chỗ đèn đỏ, Simon cầm tay Meghann, chà một ngón tay trên chiếc nhẫn ngọc lục bảo. “Cô bé à, chiếc nhẫn này tới từ chính bàn tay của Elizabeth Tudor. Người đã bảo rằng tôi sẽ phát triển triều đại của mình trên cơ thể người phụ nữ đeo nó. Người đã đúng – dù muộn hơn bốn trăm năm – nhưng vẫn là đúng.”

Đôi mắt cô tối lại, nhớ đến chi tiết cuối cùng trong quá khứ con người của Simon khiến cô day dứt, khiến cho cô phải cân nhắc lại quyết định cùng nuôi dạy con mình với hắn.

“Simon,” cô nói ngập ngừng, nhìn ra ngoài cửa sổ thay vì nhìn vào hắn, “tại sao anh lại phải giết Michael? Chỉ vì Isabelle đã sảy thai mà anh phải trả thù cô ấy bằng cách giết đứa trẻ vô tội của cô ấy sao?”

“Meghann.”

Cô nhìn vào hắn, bị sốc vì vẻ cô độc, uất nghẹn trong giọng hắn.

“Meghann,” hắn lại nói, và cô nghẹn thở vì nỗi buồn phản chiếu trong đôi mắt hắn – cô chưa từng trông thấy hắn như thế. “Trong bốn thế kỷ qua, việc để cho cả thế giới tin rằng tôi đã giết cháu tôi vì muốn huỷ hoại Isabelle rất hợp với mục đích của tôi. Hãy hiểu rằng điều tôi kể với em đêm nay chỉ là để cho em mà thôi. Tôi không sắp đặt cái chết của thằng bé vì tôi ghét nó. Ngược lại, tôi đã làm thế vì tình yêu.”

Tình yêu ư? Meghann nghĩ một cách khó tin trong khi hắn lái xe vào đường băng của sân bay McCarran. Cô chấp nhận rằng Simon Baldevar rất khác cô, rằng chuẩn mực đạo đức của hắn (nếu bạn có thể gọi như thế) là cái gì đó mà cô sẽ không bao giờ hiểu được, nhưng bảo với cô rằng tình yêu đã khiến hắn giết một đưa trẻ ư?

Meghann cho phép Simon dẫn cô vào buồng ngủ riêng trên máy bay của hắn, một căn phòng dài ốp gỗ sồi bóng loáng và không có cửa sổ. Cô ngồi xuống mép chiếc giường cỡ lớn, vỗ đầu Max và tự hỏi sự điên rồ nào đã cho phép cô chấp nhận người đàn ông này trong cuộc đời mình lần thứ hai.

“Em sẽ làm gì nếu Max lâm vào tình trạng loạn óc và phát triển bệnh viêm não?”

“Ý anh là não bị tổn thương? Em…em sẽ hạ nó.”

“Đó là điều tôi đã làm với con ghẻ của tôi.”

Simon quay lưng lại phía cô trong khi nói. “Em biết là Isabelle đã thụ thai con tôi rất nhanh. Tôi khá là hài lòng vì không còn phải tới chiếc giường lạnh lẽo của cô ta, nhìn đôi mắt cô ta lườm nguýt tôi trong khi tay lần tràng hạt nữa. Alcuin đã kể với em cơn giận điên cuồng của tôi khi cô ta sảy thai phải không? Điều lão ta còn thiếu sót chính là việc cô ta đã mất đứa trẻ vì cô ta không chịu ngừng mặc chiếc cóoc-xê thép trời đánh thánh vật của cô ta để vẫn chui vừa vào váy áo, hay cho phép vị thầy lang người Moor của tôi khám cho cô ta. Thay vào đó cô ta tin tưởng giao con trai tôi vào tay một mụ đỡ khờ khạo nào đó trong làng và nếu có bất kỳ sự công bình nào trên đời này thì cô ta đáng lẽ cũng đã phải chết khi mất con tôi ở tháng thứ sáu. Nhưng Isabelle đã hồi phục, mặc dù vụ sảy thai làm cô ta tổn thương đến nỗi không bao giờ có thể thụ thai lần nữa, và thế là tôi bị kẹt trong một cuộc hôn nhân với người đàn bà tôi thù ghét, không chút hi vọng có đứa con của chính mình. Đơn giản là tôi không thể gạt bỏ cô ta quá sớm sau cái chết nhiều bí ẩn của Roger.”

Gạt bỏ cô ta, Meghann nghĩ. Hắn nói về chuyện giết người quá ư bình thản. Kể từ khi nào mạng sống của con người lại có quá ít giá trị với hắn như thế?

Simon quay lại và dành cho cô một nụ cười lạnh như băng, nằm ườn ra trên chiếc giường rộng lớn. “Isabelle hết lòng hết dạ yêu Michael, vì thế tôi đã quyết định rằng nếu tôi không thể có con, cô ta cũng vậy. Đừng nhìn kinh hoàng như thế - lúc đó tôi không giết thằng bé, chỉ đưa nó tới London cùng tôi khi tôi đi tới triều đình để phục vụ nữ hoàng. Isabelle phản đối ầm ĩ nhưng chỉ vài đêm tra tấn tình dục một cách sáng tạo, bao gồm việc bắt cô ta phải biểu diễn với con chó săn của tôi đã nhanh chóng làm cô ta im miệng. Đầu tiên, tôi không quan tâm gì tới Michael… giữ nó bên mình chỉ là một cách để làm Isabelle đau khổ. Nhưng rồi khi nó bắt đầu lớn, chuyển từ một đứa bé còn ẵm ngửa không biết chuyện sang một thằng bé, tôi bắt đầu thấy rằng cháu tôi giống tôi hơn nhiều so với bố mẹ nó. Nó là một đứa trẻ sáng dạ, tràn đầy năng lượng hiếu động. Tôi đã dạy nó học chữ, thuê các gia sư cho nó. Tới lúc nó được năm tuổi, nó đã nói tiếng Pháp giỏi như tiếng Anh, có những hiểu biết cơ bản về toán học; tôi chỉ vừa mới thuê một sư phụ dạy kiếm cho nó.” (Orkid: có chắc là Mike 5t không nhỉ, hay cách tính tuổi của người xưa bị nhầm) (cobevicam: chị có thể thử ‘huấn luyện’ con chị theo cách của anh Sim J)

Meghann tới gần hơn, bị thu hút bởi cái nhìn tang tóc trong mắt hắn, nhắc cô nhớ tới Jimmy Delacroix đã trông như thế nào khi anh nói với cô về cái chết của con trai anh. Nhưng Jimmy đã khóc trên ngực cô, còn Simon… vì lý do nào đó cô cảm thấy thương và đau lòng cho hắn hơn, vì đôi mắt trong vắt và giọng nói khó khăn kia cho thấy một người đàn ông mạnh mẽ, kẻ không đời nào cho phép bất kỳ ai nhìn thấy nước mắt của hắn. Meghann cảm thấy choáng ngợp khi cô nhận ra rằng bằng cách nói về nỗi đau thương của mình, Simon đang cho cô một cơ hội hiếm có được nhìn thấy thứ bên dưới tấm mặt nạ lạnh lùng, vô cảm mà hắn vẫn trưng ra với phần còn lại của thế giới.

“Rồi, tháng Sáu năm 1591, một trận dịch trải rộng khắp London. Tôi đã gửi thằng bé trở lại Yorkshire, mong nó tránh xa khỏi thành phố.” Simon nhìn sang và dành cho cô nụ cười nhỏ. “Thằng nhỏ không chịu vào trong xe ngựa… cứ gào lên “Không, cha ơi! Con muốn ở với cha. Con muốn ngựa và kiếm của con.” Nhưng tôi đã bắt nó phải đi. Trong vòng vài tháng nữa nó sẽ bắt đầu làm tiểu đồng cho Bá tước Northumberland và tôi đã đầu hàng những lá thư kích động, cường điệu của Isabelle, yêu cầu được một cơ hội nữa để gặp lại con mình. Kết quả là bằng cách làm việc đó tôi đã ký vào án tử hình của thằng bé. Nó tới lãnh địa và mắc phải bệnh đậu mùa…Isabelle đã không nói cho tôi biết bệnh đó đang hoành hành trong làng chúng tôi.”

“Em không hiểu,” Meghann nói và đến gần hơn, cầm tay hắn. “Alcuin không nói với em thằng bé chết vì bệnh đậu mùa.”

“Không phải thế. Tôi vội vã về nhà vào lúc nghe thấy tin đó và được thầy lang của tôi, Ahmed chào đón. Anh ta đã bị đánh thừa sống thiếu chết nhưng anh ta cầu xin tôi giết anh ta đi. Anh ta không nghĩ mình đáng được sống vì đã không thể chiến đấu với các vệ sĩ to lớn của Isabelle khi chúng đánh vị thầy lang ngoại đạo vì ông đã cố chữa cho Michael. Tôi lao vào phòng thằng bé và thấy cháu trai mình, đứa trẻ mà tôi đã định lập làm người thừa kế, bị Isabelle và một mụ đàn bà xảo trá trong làng chữa bệnh bằng đỉa và những tấm màn đỏ giăng trên giường nó. Tôi đánh Isabelle cho đến khi cô ta đổ gục xuống chân tôi bất tỉnh. Rồi thầy lang Ahmed và tôi đã chữa trị cho đứa bé. Rốt cuộc, Michael khỏi bệnh nhưng cơn sốt cao của nó… theo lời thầy lang của tôi, đã làm trí não thằng bé “mềm đi.”

“Ôi lạy Chúa.”

“Tôi không tin có Chúa trên đời khi nhìn vào thằng bé tuyệt vời đó và nhận ra trí não nó sẽ không bao giờ hoạt động lại. Tôi không thể để nó sống như thế. Một khi nó đã khoẻ lại, tôi mang nó tới chuồng ngựa và để lại nó một mình. Số mệnh làm nốt công việc… con ngựa Sulieman của tôi đã dẫm chết thằng bé khi nó bò vào trong chuồng ngựa.” (Orkid: cũng có cách bớt tàn nhẫn hơn mà, thế này đau đớn quá)

“Anh đã giết thằng bé vì anh không chịu để cho nó sống như một…” Simon Baldevar mới ghê gớm làm sao. Khi hắn biến đổi Jimmy và làm hỏng đầu óc anh, hắn đã biết nỗi đau nhìn thấy người mình yêu thương nhìn chằm chằm vào thế giới với cặp mắt mờ tối, ngây dại là như thế nào. Hắn phải ghét cô biết bao nhiêu mới làm tổn thương cô như thế? Không, Meghann nhận ra, Simon biến đổi Jimmy không phải vì lòng thù hận… mà là vì tình yêu. Chính là tình yêu mà cô đã ném trả vào mặt hắn cái đêm cô bỏ hắn, tình yêu đã bị móp méo thành một ham muốn trả thù xấu xí, một nhu cầu làm tổn thương cô cũng như cô đã làm tổn thương hắn.

Meghann cầm tay hắn và ấn vào má cô. Hắn đã làm những việc kinh khủng, những việc cô không bao giờ có thể tha thứ hay quên đi. Nhưng liệu tình yêu có thể làm tan chảy lớp băng giá quanh trái tim Simon dù chỉ một chút thôi không?

Simon nhẹ nhàng nâng đầu cô về phía hắn, dành cho cô nụ cười mềm yếu xoá sạch hết nỗi lo lắng của cô.

Việc này không thể sai được, cô nghĩ, nghe thấy một tiếng gầm nhỏ trong tai mình khi hắn hôn cô với sự dữ dội khác thường, dường như đang cảm ơn cô vì lòng tin của cô đồng thời lại đang ngấu nghiến cô. Không điều gì mang đến cảm giác tuyệt như thế này lại sai được cả.

“Em rất tiếc về chuyện Michael,” cô lặng lẽ nói.

“Tôi cũng vậy, Meghann à. Bốn trăm năm sau tôi vẫn còn tiếc nuối vì cái chết của thằng bé. Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu những rắc rối của tôi.”

“Đúng rồi…sau khi nó chết, Alcuin bảo em là anh bị bệnh giang mai.”

“Lúc ấy chúng tôi gọi là đậu mùa Pháp. Lão có kể cho em tôi bị lây bệnh từ Isabelle không?” (Orkid: tuy không rành bệnh giang mai lắm nhưng không nghĩ là tới 4-5n sau nó mới phát bệnh, rõ ràng sau khi Belle có bầu là Sim cạch giường của cô ta mà?)

Simon cười trước tiếng thở gấp của cô. “Không, cưng à, cô ta không ngoại tình. Sau đám tang của Michael thầy lang Ahmed đã kéo tôi sang một bên. Anh ta hỏi liệu tôi có để ý thấy bộ dạng của Isabelle không… cô ta gầy ra sao, mái tóc bị rụng từng mảng, từng cơn mê sảng của cô ta. Anh ta đã khám cho cô ta và quyết định là cô ta bị bệnh giang mai… chắc đã bị lây từ Roger, vì cô ta đã ở vào giai đoạn rất nặng nên không thể mắc bệnh muộn hơn được. Thầy lang Ahmed bảo rằng tôi sẽ không biết mình mắc bệnh cho đến khi tóc bị rụng ra và tôi cũng sẽ cần thảo dược để kiềm chế bản thân. Vì thế tôi bắt đầu truy tìm viên đá phù thuỷ và cách thoát khỏi cái chết và bệnh tật mà nó sẽ mang lại trước khi căn bệnh cướp đoạt tâm trí tôi.

Chú thích:

[14) Một loại cây dại lá có gai, hoa đỏ hoặc trắng –mtd:D

[15] Vua của người Thổ gọi là Ottoman

[16] Spanish Main: trong thời kỳ mới tìm ra Châu Mỹ, toàn bộ vùng lãnh thổ Châu Mỹ, vịnh Ca ri bê và vịnh Mê hi cô được gọi là Spanish Main

[17] Tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha của từ “hạm đội hải quân”