Chương 13
"Chúa ban phước lành, thưa ngài,” Elizabeth Tudor chào khi bà chấp nhận cánh tay Bá tước Baldevar và bước từ trên chiếc thuyền hoàng gia của bà lên cầu tàu đằng sau dinh thự xây bằng gạch màu hồng xinh đẹp của hắn. “Người Thổ đẹp trai một cách quỷ quái đã thế chỗ con diều hâu Anh của ta là ai vậy?”
Simon cười lớn, biết rằng bộ cánh Thổ Nhĩ Kỳ mà hắn đã chọn mặc trong lễ hội hoá trang này rất hợp với mình.Thay vì áo chẽn và quần bó như thường lệ của một quý ông, hắn mặc chiếc quần bó ống với đường thêu bằng chỉ vàng ở dưới. Chiếc áo hắn mặc bằng lụa màu ngà với một tấm thắt lưng vải màu vàng ở eo. Vẻ lộng lẫy của bộ trang phục trắng và vàng của hắn được hoàn thiện với một chiếc áo choàng không tay chiếc mũ đội đầu màu vàng có gắng hai sợi lông vũ trắng và một viên hồng ngọc cỡ lớn.
“Thưa nữ hoàng,” Simon nói trơn tru. “Thần mờ nhạt so với vẻ lộng lẫy của người.” Nữ hoàng cũng mặc trang phục Thổ, với chiếc váy trắng được thiết kế mô phỏng theo kiểu váy vừa khít của phụ nữ hoàng tộc Thổ. Chiếc váy ngoài được thêu đính những viên kim cương hồng và trắng rực rỡ, những viên đá sa phia và hồng ngọc trong khi chiếc váy lót làm bằng loại vải viền bạc lóng lánh thêu kim cương và hạt cườm nhỏ. Trên đầu bà là mái tóc giả màu đỏ rực, tóc được tết thành bím vòng quanh đầu với những sợi ruy băng bạc lẫn trong đó.
Hắn quay sang quý ông da thẫm màu, lặng lẽ đứng bên cạnh bà và cúi đầu thật thấp trước khi chào mừng vị sứ giả của vua Thổ tới Anh Quốc bằng một thứ tiếng Thổ lưu loát. “Ngài Al-Caid Ahmed ben Adel, sự hiện diện của ngài mang tới ngôi nhà tôi vinh dự to lớn và không xứng đáng. Tôi chỉ có thể cầu mong những sự chuẩn bị nghèo nàn của tôi không làm phật ý ngài. Cho phép tôi đảm bảo rằng ngài có thể yên tâm ăn uống trong nhà tôi khi biết mọi con vật đều được giết mổ theo đúng truyền thống Đạo Hồi.”
Con người bệ vệ mỉm cười. “Tôi tin là tôi nhớ ra ngài, Đức ngài Baldevar. Ngài là vị quý tộc người Anh đã dành cho chủ nhân tối cao của tôi một món quà tạ ơn nhỏ trước khi trở về quê nhà. Chủ nhân Murad của tôi, hình bóng của Thánh A la trên mặt đất này, đã rất hài lòng.”
Simon cười thoải mái, không hề ngạc nhiên khi biết vị sultan [18] đã rất hài lòng với món quà của hắn – một hậu cung gồm sáu mỹ nhân mà Simon đã tích luỹ được trong thời gian ở Istanbul.
“Ta đánh giá cao nỗ lực vinh danh vị sứ thần mới của chúng ta với hương vị quê nhà ông ấy của khanh,” nữ hoàng nói, đi theo Simon qua khu vườn tới phòng khiêu vũ chiếm trọn tầng hai trong dinh thự của hắn. “Ta trông cậy vào sự tương trợ của khanh trong việc thu xếp cho Ngài Adel ở triều đình.”
“Thần là tôi tớ trung thành của người theo mọi lẽ, thưa nữ hoàng,” Simon trả lời, biết rằng hắn vừa mới được trao cho nhiệm vụ phiên dịch giữa nữ hoàng và sứ thần mới này. Trước khi hắn gặp rắc rối, vị trí như thế này sẽ là một bước tiến thú vị trong nấc thang quan quyền của hắn ở triều đình. Giờ thì nó chỉ là một sự chiếm cứ thời gian khác của hắn, thời gian mà hắn rất cần để dành nghiên cứu viên đá phù thuỷ trước khi bệnh lậu tấn công hắn.
Phô bày một sinh lực dồi dào hơn nhiều vị khách trẻ hơn bà đến mười tuổi, nữ hoàng đòi khiêu vũ ngay khi bà đến phòng dạ hội và Simon tuân theo bà ta với sự hào hiệp sống động. Dậm chân theo những nhịp điệu nhanh, Simon nghĩ rằng bất chấp tuổi tác của mình, Elizabeth vẫn là người bạn nhảy nhanh nhẹn và duyên dáng nhất mà hắn từng có.
“Hãy nhìn vào gã chưng diện kia kìa,” Bá tước Essex thì thầm ghen tị với Simon khi Ngài Walter Raleigh dành Elizabeth từ cánh tay Simon để nhảy điệu vũ thứ hai với bà ta. “Tôi đến mù vì bộ cánh loè loẹt của hắn mất.”
Simon không nói gì, mặc dù hắn chẳng thấy có gì sai với bộ trang phục của Raleigh. Vị triều thần thông minh đã nhắc nhở tất cả mọi người về chuyến đi thành công tới Tân Thế Giới của anh ta bằng cách mặc một chiếc áo chẽn đen lấp lánh ngọc lục bảo Colombi và ngọc lam Mê hi cô, và được trang trí một cách xa hoa với lông cáo đỏ.
Vị bá tước dành cho Đức ngài Baldevar một cái liếc dài. “Liệu ngài có thể cho tôi một câu thần chú để quét sạch kẻ thù của mình không?”
“Tôi chẳng biết câu thần chú nào để quét sạch cả triều đình hết,” Simon nói nhẹ bẫng, gạt đi câu hỏi vụng về của vị bá tước trẻ về chuyện liệu hắn có phải là một phù thuỷ thực sự không. “Hơn nữa, ngài không cần gì tới Nghệ thuật Hắc ám cả - ai đó đã ám một lá bùa yêu lên Walter Raleigh rồi. Còn cách giải thích nào hơn cho hành vi của anh ta nữa?”
“Hành vi nào?” vị bá tước hỏi, đôi mắt đen sáng lên trước gợi ý về một lời đồn thổi có thể làm hại đến người đàn ông mà anh ta tự coi là địch thủ tồi tệ nhất của mình trong việc tranh giành sự yêu thích của nữ hoàng.
“Ngài Walter đã bí mật kết hôn,” Simon thông báo với vị bá tước.
“Thật không?” bá tước nói rồi nhún vai. “Nữ hoàng có thể sẽ bực mình với hắn trong một thời gian ngắn nhưng chắc chắn người sẽ tha thứ cho hắn cũng như đã tha thứ cho tôi vì bỏ trốn đi với Frances.”
“Frances Walsingham không phải là Bess Throckmorton.”
“Bess?” Đôi mắt của vị bá tước gần như lồi ra khỏi đầu và anh ta phát ra một tiếng vui mừng. “Ngài đang nói với tôi là Raleigh đã bỏ đi kết hôn với cô thị nữ yêu thích của nữ hoàng? Đồ ngốc, đồ ngốc! Làm sao ngài biết chắc đó không phải là một lời đồn?”
“Lynette đã nghe lỏm được cặp vợ chồng son bàn về đám cưới.” Tiểu thư Lynette Marline là một trong các thị tỳ của nữ hoàng. Cô ta đã là tình nhân của Simon trong vài tháng trước khi hắn kết thúc những mối quan hệ với các tình nhân xuất thân cao quý của mình vì phát hiện ra có thể hắn đã bị bệnh lậu. Giờ hắn kiềm hãm những thôi thúc của mình với bọn điếm rẻ tiền.
“Chuyện này thật tuyệt!” Bá tước đắc chí. “Tôi không thể chờ đến lúc nhìn biểu hiện của Gloriana [19] khi tôi kể cho người nghe tên tự cao tự đại đó đã làm gì. Người sẽ tước mọi thứ của hắn… đuổi hắn ra khỏi triều đình… ôi, tuyệt vời làm sao!”
Simon đặt một bàn tay ngăn cản lên chiếc áo chẽn đỏ gắn đá quý của bạn mình. “Đừng có vội thế, Robin! Đừng tự mình nói với nữ hoàng… người khinh ghét những kẻ ngồi lê đôi mách gần bằng những cặp đôi kết hôn mà không có sự cho phép của người. Hãy sắp xếp để tin tức tới tai người qua các kênh khác, và nếu tôi là ngài, tôi sẽ chờ đến khi Raleigh ra khơi trong chuyến thám hiểm bất hợp pháp mới nhất của hắn. Như vậy Elizabeth sẽ tức giận gấp đôi – một vì lễ cưới của hắn và một vì hắn ra biển mà không có sự cho phép của người.”
“Thưa ngài.” John Dee xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt trang nghiêm như thường lệ. “Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài được không?”
“Xin phép ngài nhé?” Simon lịch sự nói với bạn mình.
Vị bá tước nắm chặt bàn tay Simon trong vẻ biết ơn. “Ngài là một người bạn quý, thưa đức ngài.”
Simon dẫn vị chiêm tinh gia vào một phòng khách riêng, cười mỉa trước việc hắn đã dễ dàng lợi dụng gã bá tước trẻ hấp tấp làm sao. Giờ những con tàu của Walter Raleigh sẽ không tranh được đồng vàng nào với hạm đội của chính Simon đang hướng về lục địa của Tây Ban Nha được nữa. Tội nghiệp Robert Deveraux, anh ta không thể thấy là anh ta đang bị lợi dụng.
“Thưa ngài,” Học giả Dee không hề chần chừ, nói ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ. “Chúng ta phải tiếp tục Việc Lớn vào tối nay.”
“Tại sao lại là tối nay?” Simon cau mày. Hắn không có mong muốn đi xuống phòng thí nghiệm của mình khi tất cả các vị khách đã ra về và bắt đầu tiến hành những công việc giả kim vất vả. Phải đến ba giờ chiều ngày hôm sau hắn mới tìm được về giường mất.
“Hòn đá phù thuỷ đang trong tầm tay ngài. Biểu đồ chiêm tinh của ngài đang trải qua sự thay đổi lớn lao.”
Simon cắn môi, không muốn đầu hàng niềm vui bất chợt sẽ khiến hắn muốn nhảy cẫng ra khỏi căn phòng nhỏ. Trước đây họ đã từng nhiều lần nghĩ mình sắp thành công, chỉ để cho hi vọng bị vùi dập thô bạo vào phút cuối. Lần này hắn sẽ bình tĩnh cho đến khi có bằng chứng chắc chắn trước mắt. “Loại thay đổi nào?”
“Soror mystica của ngài đã xuất hiện.”
Soror mystica? Bạn tri kỷ của nhà giả kim, người phụ nữ mà rất nhiều tài liệu của hắn đã khăng khăng là cần tới để đạt được hòn đá phù thuỷ? “Khi nào ta sẽ gặp cô ấy?”
“Ba trăm năm mươi năm nữa,” John Dee bình tĩnh nói. “Tôi không thể chắc chắn về ngày tháng, nhưng cuộc gặp của ngài sẽ diễn ra dưới cung Kim Ngưu.”
Simon đổ sụp xuống chiếc ghế nệm, bữa tiệc trang trọng biên ngoài những cánh cửa đóng kín đã bị lãng quên. “Ông đã nói là ba trăm năm mươi năm ư? Ta lúc đó mang một hiện thân khác phải không?”
“Không,” John đi trả lời, sự thay đổi duy nhất trên khuôn mặt bình thản của ông ta là một chút ánh sáng vui thích trong đáy mắt.
“Có sự thay đổi rất lớn trong biểu đồ của ngài, nhưng ngài… linh hồn của ngài không hề được tái sinh. Mọi thứ khác đều thay đổi nhưng ngài vẫn y như vậy.”
“Vậy tức là ta đã phát hiện ra bí mật của sự trường sinh,” Simon ngẫm nghĩ.
“Một phát hiện mà có thể ngài sẽ không thích, thưa ngài.”
“Làm sao ta có thể không muốn làm sáng tỏ những lý thuyết của chúng ta và minh chứng cho những lao động suốt ba năm qua?” Simon hỏi. “John à, ta biết là ta đã đúng khi bảo ông sinh chất (material prima) không phải là kim loại mà là máu. Chúng ta phải thanh lọc máu để đạt được sự hoàn thiện của linh hồn.”
“Thưa ngài, tôi nghĩ rằng phát kiến của ngài rất quan trọng nhưng hãy nhìn vào những nỗ lực thất bại của chúng ta. Chúng ta đã nung, thanh lọc, chưng cất nó với mọi loại thảo dược và kim loại, vậy mà vẫn chưa bao giờ tạo ra được một chất cho chúng ta sự bất tử. Công việc tìm kiếm hòn đá phù thuỷ của chúng ta chẳng đem lại điều gì ngoại trừ hút sạch máu của những con điếm và ăn mày ở khắp London này.”
Simon mỉm cười u ám, nghĩ về biết bao kẻ khốn khổ mà hắn đã quét khỏi đường phố trong bộ áo choàng và mặt nạ để không bị nhận dạng. Rồi hắn đưa chúng vào trong xe ngựa của mình, bịt mắt chúng, dẫn chúng vào nhà hắn, nơi hắn cắt chúng để lấy máu làm thí nghiệm. (eo ơi…)
Mặc dù vậy John Dee đã nói đúng; hắn chưa bao giờ có thể thanh lọc được máu, chưa bao giờ loại hết được những chất yếu kém là nguyên nhân gây ra bệnh tật và cái chết trong đó. Nhưng bằng cách nào đó Simon biết là mình đúng, biết là bí mật của hòn đá phù thuỷ nằm trong sự chuyển hoá máu, khởi nguồn của sự sống, chứ không phải vàng.
“Ông nói rằng có thể ta muốn dừng lại nhưng ông lại muốn ta tiếp tục Việc Lớn vào đêm nay. Tha lỗi cho ta, ông bạn, ông đang nói năng bất nhất.”
“Biểu đồ của ngài cho thấy một sự mất mát… một bóng tối mà tôi không hiểu nổi. Tôi sẽ dành cho ngài mọi sự bảo vệ có thể khỏi mối đe doạ này, không phải vì ngài là người bảo trợ của tôi mà vì ngài là bạn tôi. Ngài biết danh tiếng của tôi đã tơi tả ra sao sau khi trở về từ Prague. Chỉ có ngài và nữ hoàng đứng sau tôi. Để trả ơn cho sự trợ giúp của ngài, tôi sẽ tạo cho ngài một bùa hộ mạng mạnh mẽ và cố gắng bói tương lai cho ngài.”
“Cảm ơn, John,” Simon nói, coi trọng người đàn ông hiểu biết này cũng như trước đây đã coi trọng người thầy cố vấn cũ của mình, Cha Bain. Đáng lẽ hắn đã đau đớn hơn trước việc mất vị linh mục già khi ông qua đời trong giấc ngủ vào mùa đông vừa qua nếu không nhờ có học giả Dee. “Giờ làm ơn vào phòng thí nghiệm của ta và bắt đầu chuẩn bị. Ta sẽ vào sau ông một lát.”
Simon trở lại bên nữ hoàng, đưa cánh tay mình ra. “Bệ hạ? Thần xin phép hộ tống người ra vườn? Thần đã chuẩn bị một buổi hoà nhạc nhỏ để người thưởng lãm.”
“Diều hâu.” Nữ hoàng mỉm cười. “Ta đang tự hỏi khanh đã biến đi đâu.” Bà bỏ lại sau vị triều thần cau có để cầm tay Simon.
Simon hộ tống bà ra trung tâm khu vườn, nguồn gốc niềm kiêu hãnh của hắn. Hắn đã thay đổi khu vườn truyền thống của Anh bằng những loài hoa hiếm ở phương Đông, sắc hoa Puschkinia xanh đậm và Bosporus màu vàng úa đan xen những cành hồng thân dài truyền thống để biến khu vườn của hắn thành một cuộc chiến màu sắc và những mùi hương ngất ngây trong đêm mùa hè này.
Để phục vụ vũ hội hoá trang, hắn đã cho sơn một lô nhỏ dành cho các nhạc công với những tiểu yêu và thần tiên vui vẻ. Hắn cho đặt cái lô ở giữa hai cây liễu và mang nữ hoàng tới một chiếc ghế cao viền nhung thoải mái ở chỗ đó. “Thần nghĩ một tác phẩm chọn lọc từ Hortus Deliciarum tuyệt đối thích hợp với đêm nay. Nhạc công, các ngươi có thể bắt đầu.”
Nữ hoàng lắng nghe tiếng nhạc, đôi mắt xám sáng lên trước người thổi sáo, một chàng trai trẻ đẹp trai với những lọn tóc quăn đen như mực và đường nét thanh tú, trắng trẻo. “Cậu ta chơi như một thiên thần.”
“Phải,” Simon trả lời, cảm thấy rung động như mọi khi trước thứ âm nhạc sầu thảm thoát ra từ những ngón tay khéo léo của nhạc công. “Thần vinh dự vì cậu ta đã chơi cho thần.”
“Khanh tìm thấy cậu ta ở đâu vậy, Diều hâu?”
“Cậu ta là nhạc sư của Michael,” Simon khẽ nói, và nữ hoàng dành cho bàn tay hắn một cú siết nhẹ.
“Cậu ta có một điểm lập dị, Bess à,” Simon nói để làm dịu giây phút đau đớn. “Mặc dù cậu ta đòi tiền công khá cao cho các buổi học, Tiên sinh Aermville khăng khăng đòi dạy vào buổi tối.”
“Ngài có tra hỏi cậu ta vì điều kì quặc này không?” Bá tước Essex hỏi.
“Tự ngài hỏi đi.” Simon gọi nhạc công trẻ tới và cậu ta cúi đầu trước nữ hoàng, nhưng Simon để ý thấy đôi mắt màu sa phia của thằng nhóc không bao giờ rời hắn.
Cái nhìn chăm chú khiến Simon thấy khó chịu, đặc biệt là khi thằng nhóc vuốt ve cổ tay hắn trong lúc hắn đưa tay ra cảm ơn cậu ta vì đã biểu diễn tối hôm đó. Kê dâm [20], Simon ghê tởm nghĩ và vội vã rụt tay lại.
Nữ hoàng tặng cho chàng trai trẻ một chiếc nhẫn vàng nhỏ cẩn ngọc trai và kim cương và cậu ta cười bẽn lẽn, nói bằng một thứ giọng nhỏ nhẹ, gần như run khi cảm ơn bà. Simon chưa từng thấy người đàn ông nào kiểu cách giống đàn bà đến thế. Rồi hắn rũ bỏ sự khó chịu của mình, tự nhắc nhở rằng rất nhiều nhạc công có những sở thích trái tự nhiên.
“Chúng ta muốn biết cậu làm gì với ngày của mình,” bá tước nói với Tiên sinh Aermville.
“Tôi ngủ, thưa đức ngài,” nhạc công trả lời, và đám đông tu tập quanh đó cười khúc khích.
“Suốt ngày sao?” bá tước nhấn mạnh, và đôi mắt Simon hẹp lại khi hắn để ý nước da màu kem của thằng bé nhạt đi đến vài độ. Chắc chắn Tiên sinh Aermville đã trác táng suốt đêm và dành thời gian ban ngày ngủ để lấy lại sức. Nhưng tại sao lại có sự ngập ngừng hổ thẹn như thế? Hành vi đó khó có thể coi là khác thường. Có lẽ tay nhạc công này lo lắng vì những bề trên đang truy hỏi cậu ta.
“Nếu nó cho cậu ta năng lượng để chơi thứ âm nhạc siêu việt như thế thì cứ để cậu ta nghỉ,” Simon nói và dành cho chàng trai một nụ cười, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ mù quáng của gã nhạc công, hắn ước chi mình đã không can thiệp. Hắn nhanh chóng cho nhạc công lui và dành phần còn lại của đêm đó nhảy với nữ hoàng và chơi vài ván bài primero với vị bá tước.
Simon không hề nghĩ gì thêm về Tiên sinh Aermville nên hắn đã khá ngạc nhiên khi bước vào trong thư viện sau khi đã chúc vị khách cuối cùng của mình ngủ ngon và trông thấy gã nhạc công đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn một đám những chiếc thuyền ấn tượng trôi trên sông Thames.
“Quản gia của ta chưa trả công cho cậu sao, Tiên sinh Aermville?” Chắc chắn thằng nhóc không ngốc đến nỗi tiếp cận một vị bá tước đấy chứ? Hắn sẽ cho đánh tuốt xác cậu ta ra.
“Thưa đức ngài, tôi chỉ xin một phút của ngài thôi. Làm ơn, tôi phải rời đi sớm, trước khi bình minh tới.”
“Đáng lẽ cậu phải đi từ vài giờ trước rồi,” Simon chỉ ra và đi tới tủ để rượu, rót cho mình một ly rượu Gascony đen. Hắn không mời tay nhạc công uống gì, vì càng lúc càng thấy bất an trước ánh mắt khao khát công khai của thằng nhóc. “Ta sẽ cảm ơn nếu cậu đi ngay bây giờ không nói thêm lời nào nữa.”
“Thưa ngài,” Tiên sinh Aermville vội vã nói, “Tôi biết ngài lấy máu của những kẻ ăn mày và cố gắng biến đổi nó thành một chất sẽ cho ngài sự bất tử.”
Bàn tay Simon vụt tới gươm của hắn và hắn đặt chiếc cốc khảm đá quý xuống với tiếng thịch gay gắt. “Nếu ngươi muốn tố cáo thì cứ đi và tố giác tội phù thuỷ với quận trưởng đi. Nếu không thì cút ngay bằng không thứ duy nhất ta lấy ở đây chính là máu ngươi.”
“Thưa ngài, không! Tôi không đe doạ tố cáo ngài. Tôi chỉ mong nói với ngài rằng tôi có thể cho ngài thứ ngài muốn. Tôi… là người bất tử. Tôi có thể tự chứng minh, nếu ngài cho phép.”
Việc này có vẻ thú vị đây, Simon quyết định và thả lỏng bàn tay trên thanh gươm. “Ngươi tự chứng minh như thế nào?”
Tiên sinh Aermville biến mất. Simon chớp mắt nhưng trước khi hắn có thể phản ứng, tay nhạc công đã xuất hiện bên cạnh Simon, nắm lấy hắn bằng một sức mạnh mà hắn không thể tin là tới từ thằng bé ẻo lả. Khi hắn vung tay lên để đẩy cậu ta ra, thằng bé ấn tay hắn xuống bên sườn bằng một gọng kìm thép.
“Tôi sẽ không làm đau ngài,” Tiên sinh Aermville nói, và Simon chỉ có thể há hốc miệng trước cặp răng nanh màu ngà sáng loé lên vừa trồi ra khỏi miệng cậu ta. Thằng bé nhắm mắt lại và cúi xuống. Trong một giây hoảng loạn Simon tưởng cậu ta định hôn hắn, nhưng giây phút sau hắn cảm nhận được cái đau xuyên thấu ở cổ.
Simon nghiến chặt răng, không muốn kêu lên kinh hoàng như một đứa bé và nghĩ hắn chỉ có thể cầu nguyện cho sinh vật này giữ lời hứa của nó là không làm hại hắn. Hắn nghe thấy tiếng gì đó và cảm thấy vết thương bị mút. Nó đang uống máu mình, Simon nhận ra, mút lấy cổ mình như thể mình là một bà mẹ đang cho đứa bé quái vật bú.
Tầm nhìn của Simon mờ đi và hắn cảm thấy một sự uể oải không được đón chào xuyên suốt cơ thể mình khi sinh vật đó bẻ người hắn vào trong vòng tay nó. Nhưng Simon bừng tỉnh ngay lập tức vì giận dữ khi hắn cảm thấy bàn tay của Tiên sinh Aermville trên phần đũng quần hắn.
“Đồ kê dâm [21]!” hắn rống lên, không thèm quan tâm đến chuyện sinh vật kia có thể huỷ diệt hắn. Lần này hắn giơ được tay lên và đẩy gã nhạc công biến thái ra khỏi mình.
Simon rút gươm ra, không chắc liệu vũ khí ấy có thể bảo vệ hắn được chút nào không nhưng vẫn thấy khá hơn khi có nó trong tay. “Tiên sinh Aermville, ngươi đã chứng tỏ mình không phải là người, sở hữu những sức mạnh mà ta chưa bao giờ gặp phải, nhưng ta cảnh cáo ngươi là ta sẽ chiến đấu đến chết nếu ngươi đặt tay lên mình ta lần nữa.”
Sinh vật đó lảo đảo trên hai chân, cặp răng nanh kì lạ vẫn còn thòi ra khỏi miệng nó, giờ chúng dính đầy máu. “Tôi vô cùng xin lỗi, thưa đức ngài. Tất cả những gì tôi có thể nói là ngài… ngài cám dỗ tôi. Tôi yêu ngài.”
Simon rớt xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi, đầu óc bị tê liệt của hắn bắt đầu hoạt động. Tiên sinh Aermville có thể bẻ gập người hắn ra làm đôi, vậy mà sinh vậy ấy lại phủ phục trước mặt hắn, một hỗn hợp kỳ lạ của ma quỷ và sự yếu đuối. Đúng như Simon vẫn luôn nghĩ – tình yêu, dù cá nhân hắn cho rằng cảm xúc của thằng bé này chỉ là dục vọng, có thể khiến cho người đàn ông vĩ đại nhất biến thành con mồi ngốc nghếch để bị lợi dụng.
“Ngài là một người đàn ông cứng rắn, thưa đức ngài,” Tiên sinh Aermville nói. “Tôi dâng tặng trái tim tôi cho ngài và ngài lập tức tìm cách sử dụng nó cho mục đích của mình.”
Simon giữ khuôn mặt bất động. “Ngươi cũng có tài đọc được suy nghĩ của kẻ khác?”
“Vâng.”
“Hãy ngồi xuống cùng ta,” Simon nói và chỉ vào cái ghế ở bên kia lò sưởi đá chạm khắc.
“Ta thấy mình cần tẩm bổ. Ngươi có ăn uống không?”
“Tôi thích whiskey, thưa ngài.”
Simon quay lại từ chỗ tủ rượu, đôi mắt vàng ánh lên vẻ tò mò. “Tại sao ngươi lại xưng hô với ta như thể ta là kẻ bề trên? Chắc chắc danh hiệu quý tộc của ta là một thứ mà những sinh vật như ngươi thấy lố bịch.”
“Tôi không khinh miệt con người, thưa ngài. Tôi tôn trọng cách thức tổ chức của thế giới ngài và vị trí của tôi trong đó. Tôi chỉ là một nhạc công trong khi ngài là một vị bá tước.”
“Các ngươi được gọi là gì?” Simon hỏi, đưa cho vị khách kì lạ của mình cốc whiskey trong khi hắn uống một ngụm lớn từ cốc của mình.
“Ma cà rồng, thưa ngài.”
Simon cau mày – hắn đã nghe thấy cái từ kỳ lạ nhưng lại hơi hấp dẫn này ở đâu nhỉ? Hắn lục lọi trong trí nhớ của mình và nhớ lại một cô nữ nô lệ người Cáp-ca xinh đẹp, Katya. Cô ta đã từng kể cho hắn câu chuyện về những sinh vật này – vampyr, chúng được gọi như thế trong ngôi làng trên núi của cô ta. Người ta cho là chúng bay vào nhà dân sau nửa đêm và uống máu của bọn trẻ con đang ngủ, vì thế những bà mẹ sợ hãi đã quấn hàng tràng tỏi và nước thánh quanh cổ những đứa trẻ để giữ chúng an toàn.
“Tôi không uống máu trẻ con.”
Simon ngồi thẳng lại, sẵn sàng chiếm thế thượng phong trong cuộc chạm trán lạ lùng này. “Tiên sinh Aermville, ngươi nói rằng ngươi tôn trọng thế giới của ta nhưng dường như ngươi có rất ít sự tôn trọng đối với ta nếu ngươi cứ liếc trộm vào đầu óc ta một cách xấc láo như thế. Ta không thể nói chuyện với bất kỳ kẻ nào không tôn trọng quyền được giữ ý nghĩ cho riêng ta.”
Sinh vật kia đỏ mặt và cúi đầu. “Đức ngài hoàn toàn đúng. Sư phụ của tôi sẽ rất thất vọng nếu ông biết là tôi đã cố phá vỡ sự riêng tư trong những ý nghĩ của ngài. Từ giờ trở đi tôi sẽ không nhìn nữa.”
“Đây là một quyền năng mà ngươi có thể tuỳ nghi bỏ đi sao, Tiên sinh Aermville?”
“Xin hãy gọi tôi là Nicholas.” Hắn dành cho Simon một nụ cười mệt mỏi. “Tôi phải ngắt năng lực nghe ý nghĩ của người khác để không bị loạn óc. Chỉ riêng đêm nay thôi… ngài có mong có hàng trăm ý nghĩ ào vào ngài một lúc không?”
Tên kê dâm non choẹt, Simon nghĩ với tất cả ý chí của mình, và Nicholas thậm chí còn không chớp mắt. Hoặc là nó đã giữ lời hứa không nhìn vào suy nghĩ của Simon hoặc nó đã lừa hắn bằng cách không phản ứng. Simon quyết định tốt hơn là suy nghĩ ít hết mức có thể trong lúc có mặt sinh vật này.
“Ta có thể hỏi làm thế nào ngươi có quyền năng tuyệt diệu như thế này không, Nicholas?”
“Nó không tuyệt diệu đâu,” Nicholas la lên và lập tức đôi mắt hắn lấp lánh nước mắt. “Nó thật kinh khủng! Tôi là một kẻ bơ vơ… một thứ méo mó, cô đơn, luôn luôn phải đứng nhìn thế giới nhưng không bao giờ được tham gia trọn vẹn.”
Simon phải cố hết sức đè nén sự ghê tởm trước việc nhìn người đàn ông này (hay thứ gì đó mô phỏng một người đàn ông) khóc nức nở như một đứa con gái. “Tại sao ngươi lại là kẻ bơ vơ? Không có những người khác cùng giống loài như ngươi để làm bạn à? Ngươi vừa nhắc tới một vị sư phụ.”
“Sư phụ tôi đang ở Tân Thế Giới,” Nicholas giải thích và chấp nhận tấm khăn lanh Simon đưa cho cậu ta để lau mặt. “Hội của ông ấy, họ… rất tốt nhưng cuộc sống của họ là một cuộc đời mộ đạo và cầu nguyện. Tôi vẫn còn theo đuổi những thú vui trần tục như là âm nhạc và hội hè và … tình yêu.”
“Tình yêu à?” Simon hỏi, nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ của gã nhạc công tại bữa tiệc. “Đó có phải là lý do ngươi tới tìm ta?”
“Ngài là một người đàn ông đẹp đẽ, thưa ngài. Tôi biết ngài được hưởng rất nhiều sự chú ý của những người đàn bà đẹp và tôi biết sự theo đuổi của tôi đi ngược lại những thiên hướng tự nhiên của ngài. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi mang lại cho ngài thứ mà ngài khao khát nhất – một lối thoát khỏi cái chết đau khổ do bệnh lậu – ngài có thể cân nhắc chấp nhận tôi.”
“Ta biết rõ là ta rất được yêu thích,” Simon nói cộc lốc. “Nhưng ta không thể tin được rằng ngươi mang tới sự bất tử cho ta chỉ dựa trên một khuôn mặt đẹp đẽ.”
“Thứ mê hoặc tôi chính là cá tính của ngài,” Nicholas khẽ nói. Simon nhìn thấy gã nhạc công nhìn vào hai bàn tay hắn, dường như muốn cầm một bàn tay như kiểu các tình nhân, nhưng Nicholas đã khôn ngoan kìm lại. “Tôi đã thấy rất nhiều thứ nơi ngài… chắc chắn hầu hết là những thứ ngài không bao giờ muốn ai biết, nhưng tôi không thể ngăn những dòng suy nghĩ chảy vào trong tôi. Khi tôi dạy học cho con ghẻ của ngài, ngài đã tới và nghe tôi chơi nhạc, nhớ không? Rất nhiều lần những ý nghĩ của ngài tới với tôi. Tôi biết về vợ ngài, rằng ngài đã ép bà ấy kết hôn sau khi anh trai ngài chết. Tôi cũng biết những việc ngài làm ở dưới lầu và tôi biết không gì có thể cản bước tham vọng của ngài.”
“Và đó là tất cả những thứ ngươi ngưỡng mộ?”
“Không!” Nicholas kêu lên, dường như hoảng hồn vì ý nghĩ ấy. “Tôi cảm thấy rằng bên dưới lớp vỏ cứng mà ngài bao bọc quanh mình là một người đàn ông có khả năng dịu dàng vô hạn. Tôi đã thấy ngài ôm cậu chủ Michael trên đùi và đêm nay nỗi tiếc thương cho cậu ấy của ngài đã xuyên suốt qua tôi. Ngài cảm thấy bình tĩnh lại khi tôi chơi nhạc? Đó cũng là một phần của món quà… tôi có thể mang tới sự an ủi cho những trí óc bị đau đớn. Tôi biết rằng mặc dù ngài thô bạo với những gái điếm và đánh vợ ngài thường xuyên, ngài cư xử rất tử tế với những tình nhân cao quý của mình. Tôi nghĩ rằng nếu ngài có món quà của tôi, cùng với thời gian ngài sẽ bỏ đi phần thù hận trong mình và trở thành một người đàn ông vô cùng dịu dàng.”
Chỉ nhờ một nỗ lực phi thường Simon mới có thể giữ đầu óc trống rỗng sau bài nói chuyện hoa mỹ, uỷ mị. “Cho phép ta nói xem ta có hiểu ngươi không nhé. Chúng ta sẽ trở thành tình nhân và đổi lại ngươi sẽ cho ta những món quà của mình?”
“Vâng. Nó được gọi là biến đổi, thưa ngài.” Biến đổi – Simon nghĩ rằng từ đó cũng không khác chuyển hoá, tiến trình trong thuật giả kim mà hắn đang cần mẫn thực hiện trong mấy năm qua là bao nhiêu.
Simon rót thêm whiskey, rót đầy cốc cho cả Nicholas. “Ta sẽ hỏi thêm nhiều câu nữa trước khi hứa hẹn điều gì.”
“Tất nhiên. Xin cứ hỏi tôi bất kỳ điều gì, thưa ngài.”
“Hãy giải thích quá trình biến đổi này cho ta. Nói cho ta biết làm sao ngươi có được những món quà vĩ đại này… ta không quan tâm nếu ngươi coi đó là lời nguyền. Với ta chúng là một ân huệ vĩ đại.”
“Ngài là người thông minh, thưa ngài. Ngài đã đúng khi tập trung vào máu trong lúc theo đuổi viên đá phù thuỷ. Máu là bí mật của chúng tôi. Chúng tôi không biết bằng cách nào nhưng ở một thời điểm nào đó loài chúng tôi bắt đầu xuất hiện… những tạo vật mang một nhân tố đặc biệt trong máu. Chúng tôi biến con người thành đồng loại mình bằng cách uống cạn máu họ và thay thế nó bằng máu từ cơ thể chúng tôi.”
“Vậy ta sẽ uống máu ngươi giống như cách ngươi uống máu của sinh vật khác?”
“Tôi đã được biến đổi năm 1410,” Nicholas giải thích. “Tôi gặp một nhạc công khác trong lúc đi chu du và anh ta đã biến tôi thành kẻ đang đứng trước mặt ngài. Anh ta uống cạn máu tôi trong vài đêm rồi khi tôi cảm thấy mình gần đất xa trời, anh ta đặt cổ tay mình vào miệng tôi và tôi uống. Tôi sẽ không giấu giếm, thưa ngài. Nó là… ngài chưa từng biết đến một sự đau đớn như thế. Tôi sẽ làm hết sức có thể để khiến ngài thoải mái trong quá trình biến đổi của mình. Và sau khi bị biến đổi, ngài cũng sẽ có một nhu cầu hung bạo đối với máu và tôi sẽ đảm bảo có con người sẵn đó cho ngài. Tất nhiên, ngài không được giết họ.”
Simon cau mày. “Ta phải để cho chúng sống để chúng kể với tất cả mọi người chúng đã gặp một vị bá tước ma quỷ với những chiếc răng bất bình thường chăng? Chỉ là vấn đề thời gian trước khi ta bị kéo lên cọc.”
“Chúa đã phú cho chúng tôi những món quà cho phép chúng tôi ăn mà không làm hại ai. Ngài sẽ thấy rằng ngài chỉ cần phải nghĩ về một mệnh lệnh và nó sẽ được thực thi. Ngài sẽ bảo với bất kỳ ai bị ngài hút máu là hãy quên ký ức đó đi và trước khi họ quay khỏi ngài họ đã làm như ngài ra lệnh rồi.” Nicholas liếc vào bầu trời đang ửng hồng. “Thưa ngài, tôi phải đi ngay.”
“Phải,” Simon ngẫm nghĩ. “Ta đã quên mất ngươi phải tránh ánh sáng ban ngày. Tại sao vậy?”
“Để đổi lại tất cả những gì ngài đạt được – cuộc sống vĩnh hằng trong cơ thể xinh đẹp hiện nay, những khả năng khiến các thầy phù thuỷ cao tay nhất phải run sợ trước ngài – có một thứ ngài phải từ bỏ và đó chính là mặt trời. Ngài phải đảm bảo được che chắn kỹ khỏi ánh nắng trong ngày vì tia nắng mặt trời nhỏ nhất cũng có thể gây hại lớn cho ngài. Nếu cơ thể ngày bị phơi ra trước ánh nắng chính ngọ thì ngài sẽ bị cháy thành than. Giờ, tôi phải đi. Tôi có thể trở lại sau lúc mặt trời lặn tối nay và hỏi liệu ngài có sẵn sàng nhận món quà của tôi không?”
Từ biểu hiện thất tình trong đôi mắt sinh vật ấy, Simon có một ý tưởng và món quà đó sẽ không phải là thứ duy nhất hắn nhận được, nhưng hắn mỉm cười và nói, “Ta sẽ chào đón ngươi vào nhà ta. Ngươi nói ngươi phải về nhà trước mặt trời? Ngươi có cần xe ngựa của ta để đưa ngươi vào chỗ râm không?”
Ngài nhớ khi tôi biến mất không? Tôi có thể làm vậy và xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong vòng ba mươi dặm. Chúc ngài một ngày tốt lành, đức ngài của tôi.” Trước khi Simon có thể nói bất kỳ điều gì, Nicholas vươn tới và hôn hắn vào miệng rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Chú thích:
[18] Vua của người Thổ
[19] Biệt danh của Elizabeth I
[20] Ý nói loại đàn ông thích quan hệ với đàn ông.
[21] Đàn ông quan hệ với đàn ông – kê là gà, vậy không lẽ kê dâm là con gà trống vs con gà trống =))