Chương 14
Quán trọ Thiên nga
16 tháng Năm, 1592
Simon ngồi bên chiếc cửa sổ nhỏ bẩn thỉu trong phòng trọ của Nicholas, tập trung mọi sự chú ý của hắn vào dòng nước chảy ào ạt bên ngoài. Thật lạ lùng nhưng kể cả khi cánh cửa sổ bị đóng và với khoảng cách gần hai mươi feet nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng rống của dòng nước rõ như là hắn đang ngồi bên bờ sông vậy.
Hắn cảm thấy một cái miệng hôn lên cổ mình, nhưng đến lúc này thì hẵn đã quen đến mức không rùng mình, thậm chí không phải cắm móng tay vào trong lòng bàn tay để đè nén những cảm xúc thật của mình.
Nicholas, trên người không mặc gì ngoại trừ chiếc áo sơ mi lụa màu kem, đi tới một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt cạnh lò sưởi và rót ra một cốc rượu màu vàng nhạt, thêm vào đó một vài lá hương thảo trước khi đưa nó cho Simon.
“Một ly rượu thâm tình,” hắn nói và cúi xuống hôn Simon trước khi họ cùng lúc uống từ chiếc cốc đó.
Hắn chấp nhận cái ôm và uống thật nhiều để xua đi mong muốn nôn oẹ của mình. Một cái liếc mắt nữa ra ngoài cửa sổ cho hắn thấy bầu trời đang bắt đầu ửng lên. Dường như vào giây phút giao thoa giữa đêm tối như mực và lúc bầu trời chuyển sang màu tim tím, làn da của Nicholas cũng chuyển từ màu trắng tuyết hoàn hảo sang một vẻ mờ xỉn, bệnh hoạn của một kẻ bị bệnh ở giai đoạn cuối. Đôi mắt nó mất vẻ long lanh và hai quầng thâm đậm xuất hiện dưới chúng. Liệu sinh vật này có trải qua sự biến đổi nào khác về mặt thể xác khi bình minh tiến đến gần hơn không?
“Tôi phải bắt đầu nghỉ ngơi,” Nicholas nói, giọng mệt mỏi và không đều. “Mình hãy đưa tôi tới thùng đi, người yêu dấu.”
Tự hỏi nó định làm gì, Simon ôm ngang bụng nó và mang nó tới cái thùng gỗ nhỏ nơi nó để quần áo.
“Bỏ một ít quần áo ra,” sinh vật đó thì thầm, người nó trĩu nặng trên tay Simon như người chết.
Simon mở nắp thùng và bỏ nửa tá những chiếc áo sơ mi vải gai ra trước khi trở lại với Nicholas.
“Đặt tôi vào… bên trong… và che… che cho… tôi…”
Simon có thể đoán được bước tiếp theo. Hắn thấy mình phải gồng lên mới nhấc được người Nicholas – nó đã hút máu hắn khá nhiều trong đêm qua. Trên cổ và hai cổ tay Simon có những vết cắn sâu, cũng như những vết thương ở những nơi kín đáo khác trên cơ thể mà hắn thà là không nhớ đến.
Hắn đặt cơ thể Nicholas vào trong thùng và che người nó bằng những chiếc áo sơ mi nhưng trước khi hắn có thể đóng sầm cái nắp đậy, một giọng nói nghèn nghẹn vẳng lên từ bên dưới quần áo. “Thường… thường tôi có thể tự giấu mình nhưng… nấn ná… trễ quá. Hãy… dùng chiếc giường… đêm nay… sẽ…nói chuyện, yêu mình...”
Simon dập nắp thùng xuống một cái rầm làm rung chuyển cả căn phòng nhỏ và chạy tới chỗ lò sưởi, chai rượu lăm lăm trên tay. Hắn nhúng tay vào tro trong lò sưởi rồi thọc ngón tay vào cổ họng, nôn hết những thứ trong dạ dày vào trong cái chậu rửa.
Cốc rượu thâm tình, Simon nghĩ với nụ cười khinh bỉ. Chắc chắn rượu đã bị bỏ thuốc để hắn phải dành cả ngày trong trạng thái bất tỉnh, chỉ thức dậy đúng lúc để phục vụ cho cái…
Không! Hắn sẽ không nghĩ về những việc hắn đã làm với Nicholas trong đêm… hắn chỉ có thể cảm tạ trời đất vì tên kê dâm đó đã không xâm phạm hắn. Nó chấp nhận lời giải thích của hắn là việc ân ái với một người đàn ông còn khá mới với hắn và dường như hài lòng chỉ với những nụ hôn và ôm ấp như các cặp đôi trẻ thường làm trước khi họ kết hôn.
Tuy nhiên, kể cả những việc đó thôi cũng đủ khiến Simon lạnh người và run rẩy, cảm thấy chính xác sự mất mát mà học giả Dee đã cảnh báo. (Orkid: ối giời ông anh chả mất “ấy” từ hồi nảo nào rồi ý, lại còn chơi trò virgin, hihi) (cobevicam: stop dìm hàng anh Simon nha =)) Để đạt được món quà cuộc sống vĩnh hằng, hắn sẽ phải bán rẻ thân xác mình cho một tên kê dâm. Da thịt hắn nổi gai ốc trước ý nghĩ cái thứ… đó chạm vào hắn. Nó sẽ phải trả giá thật đắt cho tất cả những gì hắn phải làm trong đêm dài vừa qua một khi hắn không còn cần máu của nó nữa.
Simon có rất nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay nếu những kế hoạch của hắn thành công, nhưng trước khi hắn có thể làm bất kỳ việc gì, hắn phải tìm lại một chút cân bằng, khôi phục lại một chút bình tĩnh cho tinh thần hắn.
Hắn đi tới cửa của căn phòng Nicholas đã thuê và tóm tay một cô hầu gái mũm mĩm đang đi ngang qua. “Cô kia! Lấy nước tắm cho ta.”
“Không ai được vào trong các căn phòng đó vào ban ngày, thưa ngài.”
“Kể cả vì năm đồng vàng cũng không ư?”
Đôi mắt nâu hình quả mọng của cô gái mở lớn và cô ta vội vã đi xuống lầu, trở lại vài phút sau đó với ba người hầu nam khoẻ mạnh vác theo một cái bồn gỗ lớn chứa đầy nước bốc hơi.
Simon cho mỗi người hầu một đồng bạc và trở lại với cô hầu bé nhỏ. “Tên cô là gì, cô gái?”
“Molly, thưa ngài.”
“Cô tắm cho ta nhé, Molly?”
“Vâng, thưa ngài!” cô ta nói, và Simon khó mà không cười phá lên trước nụ cười sún răng nhiệt tình của cô ta. Hắn cúi xuống và cho phép cô gái xoa xà phòng cho hắn. Hắn phải gột sạch mùi của tên kê dâm trên da thịt trước khi có thể làm bất kỳ việc gì khác. Tắm rửa nâng tinh thần hắn lên một chút, cũng như hình ảnh cặp vú tuyệt vời của Molly, trưng bày ra một cách hấp dẫn trong chiếc áo rộng cổ của cô ta.
“Cô có phải là trinh nữ không, Molly?”
“Không, thưa ngài. Vậy em có nên lên giường không?”
“Không,” Simon gay gắt nói, nhớ lại tất cả những gì hắn đã phải chịu trên chiếc giường quỷ tha ma bắt kia. Hắn dành cho cô gái một nụ cười để giảm bớt phần ghê gớm trong giọng mình và đứng dậy, mỉm cười trước cái nhìn chằm chằm kinh ngạc của cô ta.
Hắn đặt cô gái nằm bên cạnh lò sưởi trên chiếc áo choàng lụa đen của hắn và cười khi cô ta la lên, “em chưa bao giờ cảm thấy chất vải tuyệt hảo như thế này.”
“Cô đã bao giờ cảm thấy cái gì tuyệt hảo như cái này chưa?” hắn nói với nụ cười gian xảo và hướng dẫn tay cô ta tới cái ấy của hắn.
Simon làm rất từ từ, tận hưởng tình inch da thịt đàn bà với những nụ hôn nhẹ và những cú vuốt ve trước khi hắn lao vào trong người đối tác tình nguyện của hắn. Molly có thể chỉ là một thường dân và không hề hấp dẫn với những nếp nhăn và đường nét thô kệch của mình, nhưng sau một đêm kinh hoàng như đêm qua, sự đụng chạm của cô gái, những đường cong mềm mại tuyệt vời của cô ta – tất cả những cái đó giống như một bài kinh tạ ơn với hắn; việc làm tình khiến hắn lại thấy mình lành lặn. Giờ hắn có thể cất giấu đêm qua và những sự việc bẩn thỉu trong đó vào góc sâu xa nhất trong tâm hồn mình, không bao giờ nghĩ lại nó nữa.
Sau khi cô gái bỏ đi, Simon nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi vải gai cổ rộng và quần bó sẫm màu. Lục lọi trong phòng Nicholas, hắn tìm thấy một chiếc bút lông và cuộn giấy da và biên một lá thư cho John Dee, người đang ở nhà Simon cùng với thầy lang Ahmed để chờ tin tức. Nicholas cũng có một chút thông minh – nó đã khăng khăng đòi Simon rời khỏi nhà hắn một mình và không được nói hắn đi đâu.
Simon gần như cười phá lên – sinh vật ngu ngốc, nghĩ rằng nó có thể đánh bại Bá tước Baldevar bằng cách hút máu hắn và ấn thuốc ngủ vào miệng hắn.
Ở dưới lầu, hắn tìm thấy một thằng nhóc sẵn sàng mang bức thư về ngôi nhà của hắn ở London. Quán trọ Thiên nga nằm trong làng Cheswick, không xa lắm. Cùng với may mắn, Học giả Dee và Thầy lang Ahmed sẽ đến trước bữa trưa.
Simon nằm ườn dưới gốc một cây sồi cổ thụ để chờ bạn mình đến, thưởng thức ánh mặt trời trên mặt hắn. Nếu mọi thứ đều theo kế hoạch thì ngày hôm nay rất có thể là lần cuối cùng hắn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vậy tại sao lại nhốt mình trong những căn phòng tối tăm của Nicholas kia chứ?
Nicholas – miệng Simon trễ xuống trong sự khinh bỉ. Nếu sau hai trăm năm mà sinh vật ấy còn ngu ngốc đến thế này thì lúc còn là một cậu bé con người nó còn ngu xuẩn, yếu mềm thế nào nữa? Làm sao nó có thể mù quáng tin tưởng Simon đến thế? Chắc chắn tên nghệ sĩ nghĩ mình an toàn vì Simon không thể biến đổi mà không có máu của nó. Chà, đó là sai lầm cuối cùng mà Nicholas được quyền mắc phải.
Rồi, nếu lòng tin của nó đối với một người đàn ông nó hầu như không biết vẫn còn chưa đủ thì hãy nhìn vào cái cách sinh vật đó sống! Trốn chui trốn nhủi trong một cái rương suốt cả ngày – thật ngu xuẩn làm sao. Lỡ nhà trọ bị cháy thì sao? Lỡ một cô hầu gái táy máy nào đó quyết định thó quần áo của nó và để mở cái thùng cho nó bị phơi ra trước ánh sáng?
Simon sẽ có những sự phòng vệ tốt hơn thế nhiều. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này và quyết định hắn sẽ trở về Yorkshire và lãnh địa hẻo lánh của hắn để hoàn tất biến đổi. Ở lại London này, một thành phố đông đúc không có chút riêng tư nào và bị cả triều đình của Elizabeth theo dõi nhất cử nhất động là một hành động ngu ngốc.
Simon biết hắn sẽ không thể ở lại nước Anh mãi mãi. Hắn đã viết một lá thư cho nữ hoàng, xin phép rời khỏi triều đình vì ốm yếu; John Dee sẽ gửi nó tới chỗ bà. Hắn phải đi tới một nơi không ai biết hắn hay những thói quen của hắn. Có lẽ hắn sẽ thử đi Ý… hắn đã luôn muốn nhìn thấy vẻ đẹp tráng lệ của Florence. Tất nhiên, Simon không nghĩ ở lại mãi một chỗ là khôn ngoan.
Tiền không phải là vấn đề - hắn có đủ vàng để duy trì một lối sống sung túc trong hàng thập kỷ. Hơn nữa hắn không hề có ý định cho phép cuộc đời mới ảnh hưởng tới những chuyện làm ăn của mình. Vấn đề thuê người để điều hành công ty thương mại của hắn trong ngày và bảo họ tới gặp hắn vào ban đêm để báo cáo và nhận các chỉ thị là rất đơn giản. Còn về các lãnh địa của hắn, hắn đã có một tay quản gia xuất sắc điều hành rồi.
Simon nghĩ giữ lại các tài sản của hắn sẽ vô cùng dễ dàng. Nếu hắn ở nước ngoài, sau một số năm nhất định nào đấy hắn chỉ đơn giản là tự tuyên bố mình đã chết và bắt đầu viết thư dưới một cái tên khác – tên của “con trai” hắn, kẻ thừa hưởng gia tài của người cha đã chết. Và bằng cách đi từ nơi này đến nơi khác, hắn sẽ có những cơ hội mới để gia tăng sự giàu có của mình. Phải, cuộc sống vĩnh hằng này sẽ là một thứ phân bón tốt. Hắn sẽ có mọi thứ hắn từng muốn… sức mạnh và sự giàu có không tưởng tượng nổi, và không một căn bệnh nào có thể khiến hắn run rẩy vì sợ hãi được nữa…
“Thưa ngài.” Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn khiến đôi mắt Simon vụt mở.
Thầy lang Ahmed đang đứng trên đầu hắn. “Thưa ngài, tôi tin là sự đau đớn mà Tiên sinh Aermville nhắc tới đã bắt đầu rồi. Ngài đang sốt và da ngài ẩm ướt. Tôi đã mang theo thuốc nhưng ngài có chắc là ngài có thể hoàn thành những việc trước mắt không?”
“Ta phải xử lý chúng,” Simon nói và chấp nhận sự giúp đỡ của thầy lang để đứng dậy. Khi hắn đứng lên, thế giới chao đảo quanh hắn và hắn lại nôn mửa.
Thầy lang Ahmed dẫn hắn tới dòng suối nhỏ và sau khi nếm nước để chắc chắn nó không quá bẩn, anh ta đổ một ít vào miệng bệnh nhân của mình.
Sau vài hớp nước, Simon cảm thấy hồi phục một chút, mặc dù hắn vẫn cần phải dựa vào y sĩ của mình khi họ bước trở lại quán trọ. “Anh có nghĩ ta cần máu rồi không?”
“Chúng tôi đã mang một ít máu gà tới.” Một khi họ vào trong dãy phòng của Nicholas, Thầy lang Ahmed đưa cho hắn một cái chai nhỏ và Simon tu ừng ực, ngạc nhiên khi thấy đầu mình bớt đau lúc hắn uống xong chỗ máu.
Simon gật đầu với John Dee, người đang đứng ở giữa phòng với một cái thùng lớn màu đen dưới chân. “Tên ma cà rồng đâu?”
Simon đi tới chiếc thùng và bảo Thầy lang Ahmed đứng xoay lưng về phía cửa sổ để cơ thể anh ta chắn hết ánh sáng vào phòng. Việc Nicholas bị mặt trời huỷ hoại sẽ chẳng ích lợi gì cho hắn.
Simon và John Dee ghé mắt nhìn xuống sinh vật đang ngủ. “Nó không giống như… dường như nó không còn sống, thưa ngài.”
“Phải,” Simon đăm chiêu nói. “Đúng như vậy.” Nicholas không còn có làn da trắng bệch và hai quầng thâm làm hỏng màu da nữa. Giờ trông nó như một người chết nằm im lìm, làn da như sáp và căng thẳng nhưng bằng cách nào đó lại nhão nhoẹt cùng lúc. Có vẻ như Nicholas không thở và khi Simon đặt một bàn tay trên ngực nó, vài phút sau hắn mới cảm nhận được một nhịp đập yếu ớt bên dưới tay mình.
Simon bắt gặp ánh mắt Học giả Dee và vị chiêm tinh gia nhìn thấy sự hoài nghi của hắn. “Thưa ngài, ngài lo là nó sẽ nhảy lên nếu ngài đặt tay lên nó?”
“Phải,” Simon nói. Hắn cảnh giác chọc vào cái xác, sẵn sàng nhảy tránh ra nếu đôi mắt tĩnh lặng chết người kia mở ra. Nhưng Nicholas tiếp tục trạng thái mềm oặt khác thường của nó kể cả khi Simon đâm ngập cán dao vào nó.
“Thưa ngài, ngài phải cẩn thận và không cho phép một ý nghĩ xấu nào liên quan đến con ma cà rồng bám vào đầu mình khi giữ nó. Tôi không chắc nhưng tin là thứ này sẽ chỉ thức dậy nếu nó cảm nhận được nguy cơ.”
“Thưa ngài,” Thầy lang Ahmed cầu khẩn bệnh nhân của mình, “phần tệ nhất của ngày hôm nay còn ở trước mặt ngài. Có lẽ chúng ta nên rút lui. Chúng ta có thể trả tên ma cà rồng vào trong thùng và hắn sẽ thức dậy mà không biết cuộc phiêu lưu của ngài hôm nay.”
“Và rồi sao?” Simon hỏi. “Chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng không thể tin được Tiên sinh Aermville – rằng chắc chắn nó sẽ biến ta thành tình nhân đồng giới của nó và hút cạn máu ta trước khi bỏ lại ta như một cái xác sao? Ai mà đoán được đã bao nhiêu lần nó đề nghị cuộc sống vĩnh hằng với những tên ngu ngốc dễ bị mắc câu, ngay từ đầu đã định sẽ lấy mọi thứ và chẳng cho đi thứ gì? Mặc dù vậy lần này nó sẽ bị lừa. Đừng lo cho ta. Ta sẽ nghỉ trên đường đi về nhà để hồi phục sức lực.”
“Ngài nói đúng, thưa ngài.” John Dee thở dài. “Chúng ta không thể mạo hiểm với việc nó có thể làm gì với ngài một khi đêm nay nó thức dậy, vì thế hãy xem liệu chúng ta có cướp được của sinh vật này thứ nó không có ý định tự nguyện trao tặng hay không.”
Giấc ngủ ngắn đã có tác dụng, mặc dù Simon vẫn còn run lẩy bẩy trên hai chân khi hắn và hai người bạn thành thạo bắt đầu những sự chuẩn bị.
Họ quyết định dùng phòng thượng trên lầu ba để tiến hành buổi lễ, cả ba đều tiếc nuối phòng thí nghiệm và bàn thờ gỗ tuyết tùng nơi họ đã làm rất nhiều việc. Không may là phòng thí nghiệm ở dưới tầng hầm vì thế nó không thể cung cấp thứ ánh sáng mà họ rất cần có để hoàn thành thí nghiệm này.
Simon bắt đầu công việc bằng cách treo một tấm màn dày ngang cửa sổ để bảo vệ Nicholas đang say ngủ khỏi ánh mặt trời. Rồi cả ba quỳ xuống sàn, đọc những lời cầu nguyện mà John Dee đã viết để cầu nguyện hàng ngày tránh mọi tổn hại.
Tiếp theo, Simon vẽ một vòng tròn bao quanh John Dee, Thầy lang Ahmed và cơ thể nằm sấp của Nicholas Aermville, và để cho cánh cửa sổ bị che nằm ở phương bắc của vòng tròn. Ở khoảng trống giữa vòng trong và ngoài, Simon đặt hoa ly và cây tầm gửi. Cả hai đều cung cấp sự bảo vệ mạnh mẽ nhưng trong cuốn Triết học huyền bí, Học giả Agrippa đã hé lộ rằng tầm gửi có thể được dùng để đạt sự bất tử. Ở giữa hai loại hoa, hắn dùng một chiếc đũa phép thanh hương trà đã nhúng trong nhựa của Gilead để viết tên Aub và Vevaphel. Họ là những thiên thần bảo vệ cho ai bị tấn công vào ban đêm, vì thế Simon nghĩ họ sẽ cung cấp sự bảo vệ chống lại Tiên sinh Aermville.
Simon cúng tế vòng tròn rồi dâng lời cầu xin sự trợ giúp trong thí nghiệm khác thường của hắn. “Lạy Chúa người đã sáng tạo mọi vật, nhân danh Đức Thánh Linh, xin hãy cho thí nghiệm này thành sự thật và đặt vào tay con Dấu Thánh của Người. Amen.”
Tiếp theo, dùng máu của một trinh nữ mà John Dee đã thu được đêm hôm trước, Simon vẽ Biểu trưng thứ sáu của Sao Hoả trên sàn – nó không chỉ cung cấp sự bảo vệ nếu pháp sư bị thương mà còn dùng chính vũ khí của kẻ thù chống lại chúng.
Nicholas bị chuyển tới trên biểu tượng và Simon rút ra một thanh gươm từ dưới tấm vải lụa màu đỏ tươi – thanh gươm chưa từng được dùng và để dành cho một dịp thật đặc biệt. John Dee đưa cho hắn một chiếc đỉnh bằng bạc đựng đầy nước thánh, lá thanh trà, Marjory và bạc hà. Thanh gươm được lia qua làn khói rồi Simon cúng tế dụng cụ của mình với một bài thánh ca từ cuốn Grimorium Verum. “Ta triệu tập ngươi, gươm, nhân danh Chúa Đức Cha Tối Thượng, nhân danh đức hạnh của thiên đường, và nhân danh mọi vì sao ngự trị, nhân danh bốn nguyên tố, để nhận lấy mọi tính chất khiến chúng ta nhờ ngươi thu được kết quả hoàn hảo toại mọi ý chúng ta. Amen.”
Giờ Simon đặt thanh gươm trong sạch lên cổ tay phải của hắn và cắt một đường ngang, sửng sốt khi máu trào ra khỏi hắn. Rồi hắn quay sang tay phải và lặp lại tiến trình đó trước khi đưa lại thanh gươm cho John Dee.
Học giả Dee chấp nhận thanh gươm trong khi Thầy lang Ahmed tới bên cạnh Simon, kéo bệnh nhân của mình lại chiếc cửa sổ phủ rèm.
“Vẫn chưa,” Simon thì thào khi hắn thấy vị y sĩ giật những miếng vải lanh anh ta sẽ dùng để băng cổ tay Simon lại. “Aermville đã nói là…phải cạn kiệt máu… gần chết.”
Việc cắt cổ tay Simon có hai mục đích. Một là lấy hết máu hắn để hắn có thể chấp nhận được nguồn máu ma cà rồng vào trong cơ thể; hai là dùng máu của Simon như một vật hi sinh. Simon đã cho máu chảy vào một cái cốc vàng mà Học giả Dee để ở bên dưới hắn, và giờ thì nhà chiêm tinh đang giơ cái cốc lên cao, kêu gọi sự trợ giúp của những linh hồn trước khi họ có thể cướp được máu của Nicholas. “Tới đây, hỡi tất cả những kẻ yêu thích sự trêu chọc và lừa dối. Tới gần đây và ở lại, và cúng tế trò vui này, như Chúa Tối Cao đã định cho các ngươi vận mệnh làm như thế.”
Thầy lang ngăn mình cho đến khi cái cốc đã đầy tràn rồi giơ tay lên. “Đủ rồi! Chủ nhân, ngài nhìn thấy gì không?”
“Chỉ là các đốm,” Simon thì thào và nghĩ hắn cảm thấy gì đó nơi cánh tay mình.
“Chủ nhân, tôi vừa mới đấm ngài thật mạnh vào cánh tay mà ngài không phản ứng. Ngài không còn máu ở các bộ phận quan trọng nữa; tôi phải băng vết thương bằng không ngài sẽ chết.”
“Đến lúc rồi, John,” Simon hào hển nói, ép những từ ngữ phát ra. Hắn giơ được một tay lên và đấm vào mắt mình để tầm nhìn rõ hơn và để hắn có thể trông thấy bạn mình cúi xuống thân thể bất động của Nicholas.
Gươm trong một tay, chiếc bát đồng trong tay kia, John dùng mũi giày gạt đầu Nicholas sang một bên, để lộ cổ nó. Rồi ông ta đặt gươm lên da thịt con ma cà rồng và cắt nó.
Trong giây tiếp theo, ông ta bị đá văng ra khỏi vòng tròn và sinh vật ấy trỗi dậy, gào thét khủng khiếp đến nỗi làm Simon bị ngất trở lại. Hắn cảm thấy Thầy lang Ahmed nắm hắn thật chặt và nghe vị y sĩ nói cứng rắn, “Không được tiến lại gần, sinh vật xấu xa kia! Ta có thể gạt chiếc rèm này sang một bên và phơi cả căn phòng dưới ánh sáng mặt trời trước khi ngươi bước một bước về phía ta.”
“Simon!” Nicholas gào lên. “Chuyện gì đã xảy ra? Hai người này là ai? Sao chúng lại xâm nhập được thánh đường của chúng ta?”
“Thánh đường của chúng ta à?” Simon hỏi và ngửa cổ lên trời cười ha hả - một âm thanh kinh khủng làm cho cả con ma cà rồng cũng phải rúm người. “Hai người này là những đồng minh thân quý nhất của ta và chúng ta định lấy máu ngươi hoặc để cho mặt trời hoả táng thân thể vô giá trị của ngươi.”
Sinh vật đó đổ sụp xuống hai đầu gối. Simon sẽ không bao giờ biết chắc nó đột ngột mất hết sức mạnh là do sự phản bội của hắn hay do nó đơn giản không thể bảo vệ bản thân lâu dài trong ánh sáng ban ngày được.
Những giọt nước mắt rơi ra khỏi mắt nó khi nó cúi đầu. “Tôi đã tin tưởng anh…”
“Ngu ngốc,” Simon nói gay gắt. “Ngươi đã nói gì với ta? Rằng ngươi hi vọng có thể gợi ra… mặt dịu dàng trong ta cùng với máu của ngươi ư? Chẳng có chút mềm yếu nào trong tim ta dành cho những sinh vật biến thái, kẻ đem sự bất tử ra làm mồi nhử chừng nào ta còn chịu đựng được sự ôm ấp bệnh hoạn của chúng. Nhưng kể cả khi ta biết ngươi định huỷ diệt ta một khi ngươi đã có đủ thân hình đẹp đẽ và máu của ta, ta cũng sẵn sàng đề nghị khoan hồng. Cho phép Học giả Dee lấy máu của ngươi và chúng ta sẽ đưa ngươi vào một góc tối khi ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Đêm nay, khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ rời London và không bao giờ cố liên lạc với ta nữa. Chúng ta thoả thuận không?”
“Không, Simon,” Nicholas kêu lên. “Xin hãy yêu tôi! Anh đang làm tan vỡ trái tim tôi. Mặc dù anh sẽ biến đổi một khi uống máu tôi, nhưng anh sẽ không bao giờ qua nổi quá trình đó nếu không có sự hướng dẫn của tôi…”
“Ta thà thấy mình bị đày dưới địa ngục còn hơn trải qua thiên thu với một tên kê dâm. Chuyện ta sống hay chết không liên quan đến ngươi. Chúng ta thoả thuận không?” Simon gật đầu với John Dee, đang đứng cảnh giác cách Nicholas vài bước.
Nicholas liếc nhìn John Dee, tay lăm lăm thanh gươm, vào Thầy lang Ahmed và bàn tay nắm chặt lớp rèm cửa, vào vẻ cay độc thuần tuý sáng long lanh trong mắt Simon, và cuối cùng gật đầu. “Hãy làm việc ngài muốn, Bá tước Baldevar.”
John Dee nhặt chiếc bát đồng bị vứt chỏng chơ lên và cắt Nicholas lần nữa, cho phép một lượng máu lớn chảy vào trong bát. Trong lúc máu chảy, nhưng giọt nước mắt lặng lẽ rớt xuống từ đôi mắt con ma cà rồng và nó run bần bật vì thổn thức. Dường như John thấy khó chịu với nỗi buồn của sinh vật ấy nhưng Simon chẳng cảm thấy gì trừ sự đắc thắng mạnh mẽ và sự khinh ghét tuyệt đối dành cho Nicholas Aermville. Kẻ có một sức mạnh phi thường như thế mà cho phép mình bị tan vỡ chỉ vì tình yêu! Simon sẽ canh gác món quà của hắn một cách ghen tuông – hắn sẽ không bao giờ rời bỏ ma thuật này vì một thứ ngu xuẩn và uỷ mị như là tình yêu.
Học giả Dee mang chiếc bát đồng tới cho Simon và ông ta liếc nhìn Nicholas Aermville – thấy sinh vật đó một lần nữa lại rơi vào trạng thái ngủ ngày kì lạ của nó.
“Mở rèm ra, Ahmed,” Simon ra lệnh, tự hỏi liệu Nicholas có biết hắn không hề có ý định để nó sống hay không. Chắc chắn Tiên sinh Aermville có thể tìm ra hắn và cố huỷ diệt hắn vì sự lừa dối này.
Ánh sáng chói chang lấp đầy căn phòng và Simon cảm thấy một điều đã không tồn tại trong hắn kể từ cái đêm hắn giết cha mình – nỗi sợ hãi. Nicholas Aermville không chết nhanh chóng – đầu tiên cơ thể nó bốc khói rồi bắt lửa và sinh vật đó gào thét cho đến tận phút cuối cùng, khi rốt cuộc ngọn lửa cũng chạm tới trái tim nó và kết thúc sự tồn tại trái tự nhiên của nó.
Cuối cùng, chỉ còn một đám bụi nhỏ nơi Nicholas đã từng nằm và Thầy lang Ahmed ấn chiếc bát vào môi Simon. “Chủ nhân, ngài phải uống thật nhanh nếu không máu sẽ mất hiệu lực.”
Simon rùng mìn, nhớ lại Nicholas đã gào rú ra sao trong cuộc tra tấn. Hắn có thể kết thúc như thế chăng? Nếu hắn uống máu này, lúc nào hắn cũng sẽ phải lo sợ một số phận tương tự sẽ là của mình.
Không! Hắn mạnh hơn Nicholas Aermville, thông minh và quỷ quyệt hơn. Không ai có thể mang hắn tới gần mặt trời được. Simon nắm chặt cái bát và nuốt xuống chỗ máu, nhăn mặt trước vị hôi của nó. Hắn hi vọng càng uống nhiều máu thì hắn sẽ càng thấy nó dễ chấp nhận hơn – ngay lúc này hắn buộc phải nuốt nó xuống.
Simon nghe thấy một tiếng rít đau đớn hết cỡ và nhận ra chính hắn đã tạo ra âm thanh đó. Lạy Chúa… cơn đau, nó trùm lên hắn. Hắn chưa từng chịu đựng cực hình nào ghê gớm thế này.
Hắn mơ hồ nghe thấy Thầy lang Ahmed và Học giả Dee cầu nguyện cho hắn, bắt đầu những bài khấn và triệu hồi là hi vọng duy nhất giúp hắn sống sót trải qua địa ngục trần gian này.