Chương 15
21 tháng Chín, 1998
Las Vegas
Charles Tarleton bước vào đại sảnh trong Khách sạn Seraglio với Lee đi bên cạnh, cảm thấy một chút hồi tưởng khi anh liếc quanh sảnh lớn thiếp vàng. Anh đã gặp Meghann lần đầu tiên ở một khách sạn ở Cuba – cũng do Bá tước Baldevar làm chủ. Lần đó anh là mật thám của thầy Alcuin, để quan sát Meghann và báo lại với sư phụ mình về tình nhân của Bá tước Baldevar.
Giờ đây, bốn mươi năm sau, anh lại tham dự một bữa tiệc khác, lần này là theo lời mời bí mật tới một bữa tiệc về hưu đã được để ở cửa nhà Lee hai ngày trước. Lời mời sẽ bị ném vào thùng rác nếu không phải nhờ hàng chữ gọn ghẽ kiểu Palmer ở phía cuối – Xin hãy tới bữa tiệc này với tư cách là khách của “Đức ngài Charlton.” Anh có mọi quyền giận dữ nhưng em có thể giải thích mọi chuyện.
Ôi, Meghann, Charles buồn bã nghĩ, em nghĩ anh không đoán được chuyện gì đã xảy ra ư? Anh đã bỏ em một mình để theo đuổi niềm vui riêng và em ở lại đó, yếu đuối trước tên con hoang vì mối liên kết huyết thống chết tiệt giữa hai người. Nhưng đừng lo, bạn của anh. Anh sẽ giúp em chống trả bất kỳ sự điên rồ nào đã đẩy em về lại trong vòng tay hắn.
Charles sốt ruột quan sát đám đông, thất vọng khi anh nhận ra không có ma cà rồng nào trong căn phòng lộng lẫy ánh nến hay bên ngoài ban công rộng rãi. Bá tước Baldevar và Meghann còn chưa tới. Charles đè nén một giọng nói lo lắng đang thì thầm rằng có thể họ không hề định đến đây chút nào, rằng Bá tước Baldevar có thể đã nghĩ lại về chuyện cho Meghann gặp gỡ người bạn thân nhất của cô.
“Em không hiểu,” Lee nói nhỏ với Charles sau khi họ ngồi vào một chiếc bàn cạnh ban công cho phép Charles nhìn khắp lượt căn phòng. “Cuộc họp báo ngoài kia nói rằng Đức ngài Charlton là một thành viên của hội đồng quản trị ở đây. Làm sao một ma cà rồng có thể giữ vị trí như thế?”
“Làm một ma cà rồng và theo đuổi những mối quan tâm của con người không khó như em tưởng đâu. Anh cũng đã làm việc được cho NIH [22] đấy. Giấy tờ giả rất dễ làm, còn về việc giữ giờ giấc bình thường thì… anh chỉ việc khai với giám đốc NIH là mình bị chứng porphyria [23] nên thích làm việc ban đêm hơn.”
“Simon không cần phải đi tới các cuộc họp hội đồng quản trị vào ban ngày à?”
“Hắn gửi các luật sư tới,” Charles giải thích. “Với những hướng dẫn cụ thể về việc hắn muốn bỏ phiếu cho từng vấn đề như thế nào. Nếu trong ngày mà hội đồng đưa ra một quyết định không hợp ý hắn, hắn chỉ việc gọi họ lại vào ban đêm.”
“Nhưng sao họ phải khúm núm với hắn?”
Charles đảo mắt. “Em nghĩ là vì sao? Thực ra, hắn thậm chí còn không cần phải dùng tới khả năng ma cà rồng để thuyết phục họ… Simon Baldevar có thể thực hiện công việc kinh doanh ban đêm bởi vì hắn là một phù thuỷ tài chính; không ai có thể coi nhẹ những gợi ý của hắn chỉ vì chúng tới vào buổi tối được. Alcuin đã từng kể với anh rằng trong bốn trăm năm qua, Bá tước Baldevar chưa từng đi sai một bước khi dính tới việc đầu tư và hắn có một giác quan kỳ lạ với những thứ sẽ tăng giá. Hắn đã tránh được cuộc Đại khủng hoảng năm hai chín… suýt nữa thì tăng gấp ba tài sản nhờ đầu cơ bông trong cuộc Nội chiến… và em chỉ đang giữ cho anh không nghĩ về chuyện Meghann ở bên con quái vật đó!”
Lee ngượng nghịu trả lời. “Có tội.”
“Em cũng có lỗi một phần, em biết không! Vì cái quái gì mà em không nói cho anh nghe cảm xúc của Meghann với con quái vật đó đang thay đổi chứ?”
“Tại sao à?” Lee lườm. “Để anh có thể làm phiền cô ấy như anh đã làm với em suốt tháng qua à? Đã bao nhiêu lần em phải nói với anh là em sẽ không bao giờ phản bội lời tâm sự của một bệnh nhân hay một người bạn? Và Meghann là cả hai đối với em. Và em đã không kể với anh bởi vì… ừ thì… em sợ anh có thể cắt bỏ cô ấy ra khỏi đời sống của anh nếu cô ấy trở lại với hắn. Charles à, em không thể ở bên anh nếu anh làm tổn thương Meghann!”
Lần đầu tiên trong nhiều tuần, đôi mắt Charles dịu đi. “Em thực sự yêu cô ấy phải không?”
“Em nợ cô ấy mạng sống,” Lee nói đơn giản. “Nhưng kể cả không phải thế, em cũng vẫn yêu cô ấy. Meghann rất đặc biệt. Em sẽ không thôi làm bạn với cô ấy chỉ dựa trên cơ sở là cô ấy ngủ với kẻ nào, và tốt hơn hết là anh cũng không.”
“Em không biết đó chính là điều Simon Baldevar muốn anh làm sao?” Charles cảnh giác hỏi, đốt một điếu thuốc và lờ đi cái nhìn phê bình của Lee. “Hắn đang hi vọng anh sẽ cắn xé cô ấy đêm nay và làm tan vỡ trái tim cô ấy để hắn có thể thuyết phục cô ấy rằng cô ấy không còn bất kỳ ai khác trên đời này ngoài hắn. Đừng lo về chuyện anh rơi vào cái bẫy ấy… Anh ở đây để nói với Meghann rằng anh yêu cô ấy và tha thứ cho cô ấy vì những việc cô ấy đã làm với Bá tước Baldevar.”
“Nghe anh cứ như một ông bố giận dữ,” Lee nhận xét và đảo mắt. “Vì lý do gì đó em không thể tưởng tượng ra cảnh Meghann chấp nhận để anh mắng mỏ cô ấy như một đứa trẻ hư.”
“Anh còn có thể làm gì? Tha thứ cho sự điên rồ này ư? Có phải cô ấy đã hoàn toàn mất trí rồi không?”
“Hỏi cô ấy đi,” Lee nói và hất đầu về hướng sảnh đãi tiệc nơi Meghann đứng bên cạnh Bá tước Baldevar, một tay lồng trong tay hắn, mỉm cười với đám người đang ào tới chỗ họ.
“Lạy Chúa, em không hề biết cô ấy đẹp đến thế,” Lee khẽ nói.
Cả Charles cũng không biết… anh chưa từng nhìn thấy bạn mình rạng rỡ đến thế. Hơi thở anh nghẹn lại trong cổ họng trước hình ảnh cô và trong một thoáng anh chỉ có thể cảm thấy niềm tự hào của người anh trai vì Meghann, cùng với nước da ngời sáng và đôi mắt lấp lánh, dễ dàng được coi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong căn phòng đầy ắp ngôi sao làng giải trí và các người mẫu này.
Charles mỉm cười, nghĩ việc mang bầu khá là hợp với Meghann. Cô đang mặc một bộ váy voan kiểu La Mã, cổ trễ và có một dải ruy băng nhung buộc dưới bộ ngực căng đầy để trưng bày chúng trong góc nhìn đẹp nhất, trong khi lớp váy rộng chảy xuống để che cái bụng lùm lùm. Màu xanh đậm của chiếc váy nhấn mạnh mái tóc rực lửa của cô, nó đang được tết thành một bím giản dị với chiếc lược bằng ngọc bích giữ nó ở đúng chỗ. Đôi mắt Charles bị hút về phía sợi dây chuyền và hoa tai ngọc lục bảo tuyệt đẹp cô đang đeo. Đêm đầu tiên anh gặp cô, Meghann cũng đã mang bộ trang sức đó – chắc hẳn Bá tước Baldevar đã giữ đồ trang sức của cô.
Nhưng đêm đó đồ trang sức xa xỉ đã không thể thắp sáng làn da xanh xao hay cho đôi mắt xanh ngọc lãnh đạm của cô chút lấp lánh nào. Chính cái không khí tuyệt vọng đó đã cho Charles đủ dũng khí tiếp cận tình nhân của Bá tước Baldevar, xem xem liệu cô có muốn thoát khỏi chủ nhân của mình không.
Mặc dù vậy, đêm nay ngọc lục bảo tạo một cái nền hoàn hảo cho làn da trắng như tuyết, toả rạng ánh ngọc trai và đôi mắt xanh choáng ngợp đang lấp lánh niềm hạnh phúc kia. Charles nhìn chằm chằm vào Meghann, tự hỏi anh có bao giờ tiếp cận cô không nếu lúc ấy cô trông như thế này… gần như đang ngâm nga vì hạnh phúc khi cô bám vào tay chủ nhân của mình, một nụ cười sáng loà hiện trên mặt cô khi hắn nhìn xuống và vuốt ve đôi má ửng hồng vì vừa hút máu của cô.
Không, Charles nghĩ. Anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện hỏi người đàn bà này liệu cô có muốn rời bỏ tình nhân của mình không – rõ ràng, nhẹ nhất anh cũng chỉ có được một lời từ chối thẳng thừng, có thể còn cả bạo lực nữa nếu anh cố chỉ ra bất kỳ một khiếm khuyết nào nơi người đàn ông đang làm cho cô say mê nhường ấy.
Chết tiệt, Meghann, Charles nghĩ, hạ thấp sự phòng thủ của mình và hướng suy nghĩ vào cô. Sau tất cả những gì hắn đã làm với em, sao em có thể còn hạnh phúc bên hắn đến thế?
Đôi mắt Meghann bắt gặp mắt anh và một giọng nói ngọt ngào len vào tâm trí anh. Anh ấy còn làm những việc mà anh không biết nữa.
Việc gì?
Em sẽ giải thích nếu anh cho phép. Meghann nhẹ nhàng rút cánh tay khỏi tay Bá tước Baldevar và hướng về phía bạn mình.
“Meghann!” Lee bật dậy và vòng tay quanh cô, hôn má cô trước khi dành cho cô cái nhìn quở trách. “Đáng lẽ em không nên biến mất như thế.”
“Em phải đi, Lee à,” Meghann nói, và Charles không nghe thấy sự do dự nào trong giọng nói lịch sự nhưng cương quyết ấy. “Đó là để bảo vệ cả hai người. Charles?”
Charles run rẩy đứng dậy, biết rằng tương lai tình bạn của anh với Meghann sẽ được quyết định bởi cách anh cư xử lúc này. Bất chấp vẻ rạng ngời của cô, anh vẫn trông thấy bóng dáng sự rụt rè trong đôi mắt màu xanh sâu thẳm chưa bao giờ rời khỏi mặt anh kia.
Một tiếng cười gần như thoát ra khỏi anh… có phải Meghann thực sự nghĩ rằng anh sẽ từ chối cô trong khi suốt cả tháng nay anh đã lo là cô chẳng còn muốn làm gì với anh nữa?
Meghann tới bên anh trước hình ảnh những giọt nước mắt. “Charles à, anh không cần phải khóc vì em.”
Charles ôm ghì lấy cô, ép cô nghẹt thở. “Anh đang khóc bởi vì… Meghann à, anh đã tưởng em không muốn làm bạn anh nữa!”
“Ôi, Charles.” Meghann đứng nhón chân lên và hôn vào má anh, bám vào chiếc nơ con bướm bị thắt sai. Cô thành thạo thắt lại chiếc nơ. “Em cũng đã nghĩ điều tương tự…Em tưởng anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nếu em…”
“Meghann.” Charles nắm tay cô, buộc mình thôi không lườm nguýt chiếc nhẫn khắc dấu đã lại một lần nữa lấp lánh trên ngón tay trỏ của cô. “Xin em, cưng à. Hãy giải thích mọi chuyện với anh. Sao em lại ở với hắn?”
Đôi mắt Meghann gặp mắt anh lần nữa, cháy rực một sự mãnh liệt khôn tả khi cô hỏi, “Anh có tin em không?”
“Lúc nào cũng tin,” Charles trả lời dứt khoát. Anh biết Meghann sẽ không hỏi liệu anh có tin cô đã lựa chọn đúng với Simon Baldevar không… không, Meghann muốn biết anh có tin cô sẽ không dẫn anh vào nguy hiểm hay không.
Meghann gật đầu và nắm tay anh, giơ bàn tay kia để nắm tay Lee. “Em yêu cả hai người; Em nhớ hai người kinh khủng. Em không biết em sẽ làm gì nếu hai người không xuất hiện đêm nay. Giờ anh đi với em được không, rồi anh sẽ thấy tất cả những chuyện đã xảy ra? Đây không phải là việc em có thể giải thích được. Anh phải tự nhìn thôi. Ôi, chờ đã – họ đang phát biểu.” Meghann ngồi thụp xuống một chiếc ghế trống giữa hai người bạn mình và phác cử chỉ suỵt cho Charles.
Tại sao chúng ta lại phải ngồi nghe một người bình thường nào đó đọc tuyên bố trước khi em kể cho anh biết em mất trí như thế nào?
Đôi mắt Meghann loé lên vẻ nguy hiểm. Trông em có vẻ điên rồ không?
Không, cô ấy không điên chút nào. Charles không chắc đêm nay anh mong đợi điều gì nhưng chắc chắn không phải là mỹ nhân sống động bên cạnh anh như thế này. Anh đã tưởng tượng chắc Bá tước Baldevar phải hạ gục cô bằng cách nào đó để mang cô về bên hắn. Giờ Charles bị buộc phải thừa nhận rằng, thay vì làm hại cô, bằng cách nào đó kẻ thù của anh đã khôi phục lại cô, xua đuổi vẻ u uất đã khiến cô hoài nghi và căng thẳng suốt những tháng vừa qua.
Nhưng bằng cách nào? Charles không tài nổi hiểu nổi! Hai thứ tình cảm duy nhất Meghann dành cho Simon Baldevar trong bốn mươi năm qua là sự căm ghét mím-chặt-môi và nỗi sợ không-bao-giờ-nói-đến. Làm sao cô có thể đi từ những tình cảm đó đến việc nhìn đăm đăm vào hắn bằng đôi mắt dõi theo từng cử động của hắn khi hắn đứng trên chiếc bục ở trung tâm đại sảnh với một đám đàn ông và đàn bà mà Charles cho là hội đồng quản trị.
Bá tước Baldevar bắt được một trong những cái nhìn của Meghann và dành cho cô một nụ cười biến đổi toàn bộ những nét như diều hâu của hắn, khiến cho cái mặt nạ thú săn mồi mà Charles đã quá quen thuộc biến thành một thứ gần như…
Charles lùi lại trên ghế của mình, nghiến răng để ngăn không cho miệng mình há hốc ra vì kinh ngạc. Meghann không phải là người duy nhất thay đổi. Charles giữ ánh mắt trên Bá tước Baldevar và quan sát thấy rằng, trong khi tên ma cà rồng không hề bớt gây ấn tượng, có một chút gì đó bớt băng giá ở hắn khi hắn nhìn vào Meghann. Nếu Charles không biết kẻ thù của mình quá rõ thì đôi mắt màu hổ phách đang tan chảy và khoá lấy mắt Meghann kia suýt nữa đã hấp dẫn anh.
Đột nhiên một bàn tay mềm mại cầm lấy tay anh. Anh cũng thấy phải không.
Choáng váng, Charles chỉ có thể gật đầu. Em có rất nhiều điều cần giải thích.
Meghann gật đầu nhưng ngồi hơi thẳng lên trong ghế của mình. Charles định hỏi điều gì gây ra sự cảnh giác đột ngột này khi anh cảm thấy thứ đã làm phiền cô, một nỗi hận thù cay đắng, đen tối hướng thẳng vào Bá tước Baldevar.
Charles nhìn theo ánh mắt Meghann, cuối cùng đặt trên một người phụ nữ tóc đen đang đứng ở bên ngoài cái bục. Môi người phụ nữ kéo ra sau để lộ tiếng gầm gừ khiến cô ta có vẻ như sắp sửa nhảy lên bục và tấn công cả Bá tước Baldevar lẫn người đàn ông đang tự giới thiệu mình là Del Straker.
Bối rối, Charles nhìn vị chủ tịch hội đồng quản trị và người hùn vốn là ma cà rồng bắt tay một ông già có mái tóc dài trắng bạc, gần như vàng đi vì tuổi tác. Họ cảm ơn ông ta vì mười tám năm phục vụ và ông già phát biểu ngắn trước khi một người phụ nữ khoảng ngũ tuần, vẻ đứng đắn được mời lên bục… vị giám đốc sòng bạc mới của Khách sạn Seraglio.
Charles không cần phải đọc trí óc người đàn bà không vui kia… vẻ bị phản bội và cơn giận dữ loé lên trong mắt cô ta nói cho anh biết chuyện đã xảy ra, và anh quay trở lại với Meghann. Một trong những nạn nhân của người yêu em?
Meghann dành cho anh cái nhún vai thờ ơ. Em chẳng cảm thông cho cô ta chút nào vì đã đổi sex lấy sự thăng tiến, và cả Simon cũng vậy. Xin lỗi anh, em muốn nói với anh ấy chúng ta đang đi.
Charles kinh ngạc nhìn Meghann tiến tới tình nhân của cô từ đằng sau lưng và vòng hai cánh tay nhỏ qua eo hắn. Cô đã chọn một giây phút bất ngờ để kéo hắn ra khỏi chiếc bục, đúng vào lúc mấy tay săn ảnh bắt đầu bấm máy chụp vị giám đốc sòng bạc mới đang được hội đồng quản trị chào đón tới Khách sạn Seraglio.
Charles cau có ước rằng Meghann đã không chọn nói chuyện bằng thần giao cách cảm với Bá tước Baldevar – anh không thể theo dõi cuộc nói chuyện và anh muốn biết điều gì đã khiến Meghann trắng nhợt đi và có vẻ lo lắng đến thế. Tên quỷ đã không đe doạ cô đấy chứ?
“Có chuyện gì thế?” Lee cũng bị thu hút bởi sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Meghann – đi từ niềm hạnh phúc rạng ngời tới đôi mắt xanh tối lại và hai bàn tay bồn chồn nắm bím tóc dài.
“Anh không …” Charles định nói nhưng anh để ý thấy Bá tước Baldevar đã đặt một bàn tay to lớn lên tay Meghann và khẽ kéo nó ra khỏi tóc cô. Hắn nắm tay cô và Charles không bao giờ biết hắn đã nói gì với cô nhưng biểu hiện lo lắng rời khỏi mắt Meghann ngay và cô lại cười. Bá tước Baldevar đã làm gì để trấn an cô?
Hắn thò tay vào túi áo tuxedo và đưa cho Meghann một chiếc chìa khoá của bãi gửi xe, và cô rướn tới để hôn tạm biệt hắn… không phải là một cử chỉ lịch sự, xã giao mà là một nụ hôn trọn vẹn, lưu luyến khiến cho Bá tước Baldevar vòng một cánh tay dài quanh eo cô và kéo cô lại với hắn trước khi thả cô ra với một tiếng rên nhỏ không thoát khỏi đôi tai thính của Charles.
Tên ma cà rồng nhìn xuống Meghann, và Charles cảm thấy không khí giữa họ gần như đang bị hun đúc. Lạy Chúa, anh chưa bao giờ cảm nhận một luồng sóng ngầm của sự đam mê và dục vọng như lúc này, khi quan sát Meghann với người tình của cô.
“Em nghĩ là em đã thấy hắn mê hoặc cô ấy như thế nào,” Lee thì thào cộc lốc bên cạnh anh. “Thành thật đi, anh có thể từ chối cái đó không?”
Từ chối sự nhiệt tình trong đôi mắt vàng kia, những lời hứa ngầm khiến cho Meghann ngước nhìn lên Bá tước Baldevar, toàn bộ cơ thể cô rung lên vì nhu cầu và ham muốn ư? Không, Charles không có thái độ khước từ khắt khe như thế trong anh và anh không thể đổ lỗi cho Meghann vì cũng không có cái đó.
Anh hiểu Meghann đang tìm kiếm chiếc giường của Bá tước Baldevar. Không có một ma cà rồng nào trên đời này không biết danh tiếng của hắn là một người tình đầy nhục cảm và hoàn thiện – gần như một vị thần trong mộng bởi cái cách hắn có thể khiến phụ nữ đáp ứng hắn. Nhưng tại sao Meghann lại phải trao cho hắn trái tim cô cũng như đã trao thân thể cô? Charles biết rõ Meghann – trong bốn mươi năm, cô đã có nhiều người tình và trừ Jimmy Delacroix cô luôn luôn phân định rạch ròi tình cảm với nhu cầu sinh lý. Trong số tất cả đàn ông trên đời này, tại sao cô lại trao tình yêu của mình cho cái sinh vật không hề có bất kỳ cái gì trong hắn để trao lại cho cô?
Bá tước Baldevar mỉm cười dịu dàng khi Meghann rời khỏi hắn, nhưng ngay giây phút cô quay lưng lại hắn đã khoá ánh mắt với Charles và một cơn đau gay gắt chọc vào thái dương Charles khi tên ma cà rồng hướng thẳng một lời nhắn vào anh – Bảo vệ cô ấy bằng mạng sống của cậu.
Charles day day trán, bối rối vì câu nói ấy. Anh đã trông đợi những lời đe doạ, trông đợi kẻ thù của mình lấp đầy đầu óc anh bằng mọi loại tra tấn kinh hoàng để cho thấy điều gì sẽ xảy ra nếu anh dám thử bảo Meghann rời bỏ Bá tước Baldevar. Nhưng mệnh lệnh đơn giản kia và đôi mắt màu vàng không lay chuyển đang nhìn xoáy vào anh không hề cho thấy sự khinh bỉ hay căm ghét trước kia…
Rồi Meghann trở lại bên cạnh anh và Charles không còn thời gian để nghiền ngẫm về sự liên lạc không thoải mái giữa anh và Bá tước Baldevar nữa.
Del Straker thúc vào mạng sườn Simon kiểu bạn hữu và đưa một ly scotch cho hắn. “Cậu định giữ vợ mình thế nào đây nếu để cho cô ấy đi loanh quanh với hai chàng trai ưa nhìn như thế kia hử?”
Simon đáp trả cái liếc mắt tinh quái của ông ta bằng ánh nhìn của chính mình. “Ông có thể nghĩ ra một người bạn đồng hành nào tốt hơn cho cô dâu trẻ tuổi của tôi hơn là hai người đàn ông không thích phụ nữ không?”
“Không thích…” Đôi mắt Del mở lớn và ông ta phát ra một tràng cười khùng khục, hài hước. “Có điều gì mà cậu không nghĩ đến không! Còn cách nào tốt hơn để giữ cô ấy khỏi rắc rối hơn là gắn cô ấy với hai chàng gay? Đáng lẽ tôi phải thử cách đó với mấy bà vợ của mình – thay vì vậy, tôi để cho họ đi chơi với lũ bạn gái và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu lũ ấy không đi tìm đàn ông. Nhưng giờ thì tôi đảm bảo trong các hợp đồng hôn nhân là họ sẽ không có một đồng cắc nào nếu tôi có thể chứng mình họ lừa dối tôi. Cậu đã có khoản đó trong hợp đồng với Meghann rồi chứ?”
“Tôi sẽ không sỉ nhục Meghann bằng cách yêu cầu cô ấy kí vào một tài liệu tuyên bố tôi tin cô ấy sẽ không tôn trọng hôn nhân hay không chung thuỷ,” Simon trả lời, thưởng thức ánh mắt kinh ngạc của Del. Hắn biết vị doanh nhân đã cưới nhiều lần này rất muốn chỉ ra cái sai sót của một tỷ phú khi kết hôn mà không có bất kỳ nỗ lực nào để bảo vệ tài sản của anh ta khỏi móng vuốt của bà vợ, nhưng Del không dám xúc phạm một cổ đông quyền lực với những lời lẽ thẳng thừng như thế. “Hơn nữa, tôi không tin vào việc kết hôn mà lại hoàn toàn trông đợi nó sẽ kết thúc vào một thời điểm bất kỳ nào đó.”
“Nhưng cô ấy đang có thai,” Del phản đối. “Như thế tức là cô ấy có thể đòi tiền hỗ trợ nuôi con cùng với tiền cấp dưỡng và khi cậu nghĩ đến những thứ mà một luật sư sắc sảo sẽ đòi hỏi – tiền lương cho vú em, các quỹ uỷ thác, chi tiêu hàng tháng, học phí…”
“Meghann sẽ không bao giờ rời bỏ tôi,” Simon nói với sự chắc chắn tuyệt đối, vì Meghann không còn là cô gái nóng nảy, bốc đồng đã từng từ bỏ hắn bốn mươi năm trước nữa; lần này cô sẽ tôn trọng những lời thề của cô với hắn. Mặc dù vậy hắn phải thừa nhận rằng cuộc nói chuyện này với Del khá thú vị - trong trường hợp li dị, Meghann có thể đi đâu mà kiện một ma cà rồng bốn trăm tuổi để đòi một nửa tài sản vật chất của hắn nhỉ?
“Làm sao cậu chắc chắn về cô ấy đến mức mạo hiểm cả gia tài mình như thế?”
“Del à, tất cả những gì ông cần làm chỉ là chắc chắn về tư cách của vợ mình trước khi cưới cô ấy – đảm bảo rằng cô ấy không phải là một kẻ đào mỏ tham lam, tính toán.” Đôi mắt Simon lơ đãng đặt trên Louise Caraway, kẻ đang nuốt ừng ực từng ngụm rượu ở quầy bar mở. Simon tự hỏi có phải chất cồn cho cô ta cái lòng can đảm vờ vịt để cô ta có thể đối mặt với hắn hay là cô ta đang uống để xoá sạch đi nỗi thất vọng nhục nhã về việc không được đề bạt làm giám đốc sòng bạc?
“Quỷ tha ma bắt con cá nhồng,” Del bật ra, nhìn theo ánh mắt Simon.
Simon nhướng một bên lông mày trước vẻ hằn thù trong giọng Del. “Cô ta đã làm gì ông?”
Con người đó do dự nhưng rồi bắt đầu sau khi Simon đưa một ý trấn an vào trong suy nghĩ của ông ta. “Cậu biết tôi đang có ý định tranh cử vào Nghị viện ở Texas không?”
Simon gật đầu và Del kéo hắn vào một góc khuất ở hành lang, nói thật khẽ. “Con chó cái khốn nạn đến gặp tôi đêm qua,” Del thì thào, giọng ông ta run lên vì giận dữ. “Cho tôi xem một cuốn băng cô ta quay tôi với cô ta và một con điếm nhỏ khác. Giờ cô ta bảo tôi là con điếm đó còn vị thành niên! Simon, cô ta bảo tôi cô ta sẽ đưa cuộn băng khốn kiếp vào tay chánh án [24] Nevada nếu chúng ta không cho cô ta làm giám đốc sòng bạc…”
“Tôi sẽ chăm lo chuyện đó, Del à,” Simon nói bình thản.
“Làm thế nào?” con người rên rỉ, miệng ông ta nhăn nhó khiến Simon nghĩ tới một đứa trẻ bị từ chối điều gì đó. “Cô ta có thể có hàng tá…”
“Del, tôi trân trọng hứa với ông là bằng giờ này ngày mai ông sẽ có cuộn băng cùng với mọi bản sao, và Louise Caraway sẽ không bao giờ làm phiền ông nữa.”
Quyền lực mới thích thú làm sao… lúc nào Simon cũng thích khoảnh khắc này, khi những con người tưởng là được hưởng ân huệ đứng trước mặt hắn với lòng biết ơn ti tiện.
“Nếu cậu nói đúng… làm sao tôi cám ơn cậu được?” Del nói, bắt tay Simon nồng nhiệt.
“Bạn bè thì để làm gì chứ?” Simon cởi mở nói. “Rốt cuộc, khi Meghann nói là cô ấy yêu thích biển, chẳng phải ông đã đồng ý tặng chúng tôi cái bất động sản tuyệt vời mà ông vừa mua ở Hamptons như một món quà cưới sao?” (Orkid: chưa thấy ai tống tiền trắng trợn như anh này:D)
Del chưa từng nói điều gì như thế - ông ta và Bá tước Baldevar đang bàn thảo về giá của dinh thự triệu đô đó hàng tuần nay. Nhưng giờ con người ấy dừng bắt tay hắn và dành cho Simon cái nhìn thật lâu trước khi cuối cùng cũng gật đầu. “Đó… đó đúng là điều tôi đã nói. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu… bạn thân mến.”
Một người bạn trong lúc hoạn nạn, Simon nghĩ một cách quỷ quyệt và chúc Del ngủ ngon. Hắn rời sảnh đãi tiệc và chuyển những ý nghĩ sang Meghann. Cô đã rất lo lắng về đêm nay, mặc dù cô cố không để hắn thấy sự lo lắng của mình. Thật là một đứa trẻ ngọt ngào –không muốn hắn nghĩ cô thiếu tự tin vào những kế hoạch của hắn. Hắn hiểu nỗi sợ của Meghann… chiến trận là một điều cô chưa từng trải qua, và sau cuộc tấn công của Guy rất tự nhiên là cô sợ cuộc đối đầu mà Simon biết sẽ diễn ra đêm nay. Hắn không nghĩ Meghann sợ cho sự an toàn của chính mình mà đúng hơn là cho Charles Tarleton.
Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, em yêu à, Simon hứa và chuẩn bị đi gặp Meghann nhưng Louise Caraway đã đứng chắn trước mặt hắn trong bộ dạng say xỉn.
“Đồ con hoang hai mặt,” cô ta lè nhè, và mọi người trong tầm nghe đều há hốc miệng vì sốc.
Simon vươn tới trí óc họ và ra lệnh cho họ quên điều họ vừa nghe trước khi hắn nắm chặt gáy Louise và ép cô ta vào một lối ra cầu thang thoát hiểm gần đó để hắn có thể nói chuyện riêng với cô ta trong chỗ vắng vẻ.
Louise cau có khi hắn chắn cửa nhưng cái cau mày của cô ta thay đổi sang sợ hãi ngay khi Simon tát mạnh vào mặt cô ta. “Hãy dọn sạch bàn của cô trước giờ làm việc sáng mai, quý cô ạ. Vì từ giờ phút này trở đi Khách sạn Sereglio không còn thuê cô nữa. Cô có thể liên lạc với phòng nhân sự về tiền chấm dứt hợp đồng.”
“Anh không thể sa thải tôi!” Louise rú lên nhưng cơn giận của cô ta bị thay thế bởi sự e sợ khó chịu khi Simon lại giơ bàn tay lên. “Đáng… đáng ra anh phải cho tôi làm giám đốc sòng bạc. Anh đã hứa!”
“Thực vậy ư? Hãy đưa ra đây những giấy tờ ghi rõ điều đó xem nào.”
“Anh sẽ không thoát được chuyện này đâu,” Louise rít lên. “Anh phải cho tôi thứ tôi muốn nếu không tôi sẽ nói với con bé chưng diện bị anh làm cho dính bầu kia mọi chuyện anh đã làm với tôi!”
“Nếu cô còn ham cái mạng mình thì không bao giờ được nhắc tới Meghann trước mặt tôi. Một con điếm không có quyền nói về một quý bà ở đẳng cấp cao hơn cô ta nhiều,” Simon nói bình thản, biết rằng giọng điệu đều đều của mình có thể khiến Louise sợ hãi hơn rất nhiều so với một tràng đe nẹt. Hắn tóm vai Louise và đập đầu cô ta vào cánh cửa sắt nặng nề, biết cú đánh đó sẽ khiến cô ta nổ đom đóm mắt. “Tôi vừa được biết là cô đang gây rầy rà cho hội đồng quản trị. Tôi chờ đợi tất cả các cuộn băng quay hoạt động của cô với Del Straker được đưa tới nhà tôi vào lúc ba giờ sáng nay. Nếu cái trí não nhỏ bé xảo quyệt của cô mà manh nha ý định lừa dối tôi, thì hãy nhớ tới món quà tuyệt vời Chúc mừng ngày của Mẹ mà tôi định gửi vào tháng Năm tới, Louetta Caraway à.” Simon dành cho Louise một cái nháy mắt độc địa và lắc nhẹ cằm cô ta. “Đúng thế - tôi biết mọi chuyện về Louetta Caraway bé nhỏ và cái xe moóc bẩn thỉu mà cô ta lớn lên trong ấy. Tôi ngưỡng mộ những cố gắng trèo ra khỏi thời thơ ấu bẩn thỉu của cô – có phải cô đã phát triển ác cảm với sex vì những màn dạo đầu của cha cô không?”
“Không ai biết chuyện đó hết,” Louise hổn hển.
“Không ai trừ chính tôi và bà mẹ mà cô giấu biệt ở trại dưỡng lão dưới một cái tên giả ấy,” Simon đồng ý, nụ cười đểu của hắn giãn rộng thêm khi Louise sụm xuống, lườm hắn với sự căm thù mà hắn thoả thê thưởng thức.
“Mẹ cô đã hồi phục khá tốt từ cú đột quỵ,” hắn tiếp tục, theo dõi sự cảnh giác trong cô ta tăng lên với từng từ. “Nhưng tôi không nghĩ là quý bà mộ đạo đó có thể chịu đựng nổi nỗi kinh hoàng khi chứng kiến cô gái nhỏ của mình biểu diễn mọi trò thô bỉ với một cô bé khác. Nó có thể mang tới – các bác sĩ gọi cơn đột quỵ cuối cùng dẫn tới cái chết là gì nhỉ? À, phải – Số 1 bự. Thử phản bội tôi mà xem, tôi sẽ đích thân giữ đầu bà ta trong khi bà ta xem cuốn băng mà cô không bao giờ muốn bà ta có. Nhớ lấy, Louise, tôi chờ đợi những cuốn băng đó vào lúc ba giờ - không hơn, không kém.”
Simon đẩy Louise qua cánh cửa, hài lòng thấy mình ở trong khu vực vắng vẻ của khách sạn để hắn có thể biến mất mà không ai nhìn thấy. Hắn gạt bỏ mụ đàn bà ra khỏi tâm trí và bay tới chỗ Meghann.
Chú thích:
[22] National Institutes of Health – viện sức khoẻ quốc gia, một chi nhánh của U.S Department of Health and Human Services (bộ sức khoẻ và dịch vụ nhân chủng của Hoa Kỳ)
[23] Bệnh ma cà rồng: một căn bệnh lạ đến nay chưa có thuốc chữa. Bệnh nhân mắc chứng này dị ứng với ánh sáng – bị phát ban, phồng rộp nếu tiếp xúc với ánh nắng, thường bị thiếu máu và cách duy nhất để chữa các triệu chứng lâm sàng là tiêm máu và tĩnh mạch và điều trị gen để giảm bớt số lần tái phát. Đây có thể là một cách giải thích khoa học của truyền thuyết ma cà rồng.
[24] Nevada D.A (district attorney)