← Quay lại trang sách

Chương 16

"Guy Balmont đã tấn công em,” Meghann đột ngột nói và hai giọng nói thảng thốt, lo lắng lập tức nổ ra cả tràng câu hỏi cho cô.

“Khi nào? Làm sao ông ta tìm được em? Sao chúng ta không nhận ra sự hiện diện của ông ta?”

“Em có sao không? Meghann, để anh khám cho em. Em có bị thương ở vùng bụng không?”

Meghann bỏ tay phải ra khỏi bánh lái và giơ lên ra hiệu im lặng. “Đầu tiên, em cảm thấy ổn nhưng em đồng ý, Lee à. Anh nên khám cho em – nếu không vì lý do nào khác thì cũng vì một tháng rồi em chưa khám lại. Guy không đánh vào bụng em nhưng em cảm thấy bị co thắt trong cuộc tấn công. Em đã có thể ngăn chúng lại ngay nhưng em không biết liệu có gì ảnh hưởng không.”

“Có bị chảy máu không?”

Meghann lắc đầu và theo dõi qua gương chiếu hậu khi Lee dựa vào ghế sau nhẹ nhõm.

“Guy đã tấn công em?”

Meghann quay đầu lại và trông thấy nước da tái nhợt của Charles đã lựng đỏ lên vì giận dữ và đôi mắt anh phản chiếu sự căm ghét mà cô đã nhìn thấy trên mặt Simon khi hắn giết Guy.

“Hắn biết anh đã đi San Francisco,” Meghann giải thích. “Hắn đã lên kế hoạch tấn công lúc em đang ở một mình –“

“Thế còn Bá tước Baldevar?” Charles hỏi rồi đôi mắt anh sáng lên hiểu biết. “Giờ thì anh đã hiểu… Guy không biết Simon đang ở đó?” Trước cái gật đầu xác nhận của Meghann, Charles nói tiếp. “Và thế là Simon đã cứu em? Chẳng trách em quay sang hắn ta nhưng, Meghann à, anh không hiểu. Sao trước đây em không nói cho anh biết?”

“Em đã muốn nói,” Meghann nói. “Nhưng Simon cho em thấy là cách duy nhất chúng có thể biết được em đang mang thai là đọc suy nghĩ của anh trong khi anh ở Ballnamore.”

Charles cau mày. “Phải, việc đó đúng là có lý nhưng ai đọc ý nghĩ của anh? Trong Hội đồng không có ai cùng huyết thống với anh và anh không hiểu… chờ đã! Hội đồng không biết là em còn sống! Đó là lý do vì sao Simon giấu em đi – hắn muốn chúng tới điều tra để hắn tiêu diệt chúng.”

“Và nếu em đã kể cho anh bất kỳ điều gì thì khi tới nơi –“

“Chúng có thể đọc anh và Bá tước Baldevar sẽ mất yếu tố bất ngờ.” Charles liếc quanh sa mạc cô quạnh chung quanh họ. “Đó có phải lý do chúng ta đang lái xe ra khỏi thị trấn không? Để lùa chúng vào bẫy của Simon?”

Meghann gật đầu. “Anh ấy muốn em đưa anh tới nơi Guy đã tấn công em.”

“Để hắn có thể bay qua miền tâm linh và tới đây trong vài giây. Làm sao hắn biết chắc là Hội đồng sẽ chờ?”

“Simon đã cảm nhận được sự hiện diện của những ma cà rồng khác vào lúc chúng em trở lại,” Meghann nói. “Anh ấy đã nguỵ trang sự hiện diện của bọn em và anh ấy nói khi chúng cảm nhận được hai chúng ta ở ngoài này một mình…”

“Chúng sẽ không thể bỏ qua cơ hội tấn công,” Charles u ám kết lời. “Anh cho là em đã mang sẵn vũ khí trong xe?”

“Hai cái rìu trong cốp,” Meghann trả lời và đỗ xe vào một bên đường.

Cô tắt máy và Charles lấy vũ khí ra khỏi thùng xe.

Charles đưa cho cô một chiếc và cô ra khỏi xe, cầm lấy tay anh. “Charles, anh có biết đêm nay anh sắp làm gì không? Nếu anh đứng bên cạnh em…”

“Anh sẽ làm cái việc mà đáng lẽ anh phải có mặt ở đây để làm khi bọn hèn hạ đó tấn công em.” Charles lừ mắt vào tảng đá vỡ nát mà cô đã phá như thể hai gụ đất đỏ là cái gì đó dơ bẩn lắm. “Anh đang nhận những hình ảnh, Meghann. Làm sao chúng dám tra tấn em như thế nhân danh sư phụ đã mất của chúng ta! Em nghĩ anh thèm quan tâm đến chuyện bị coi là kẻ phản bội sau đêm nay sao? Anh sẽ không làm đồng minh với bất kỳ kẻ nào cố huỷ diệt một người phụ nữ mang thai và đứa trẻ chưa ra đời của cô ấy!”

Meghann khẽ cười, cảm thấy một chút hạnh phúc bất chấp nỗi lo của cô về cuộc chiến mà cô biết là chỉ còn cách đây vài phút nữa. Bóng tối duy nhất phủ lên niềm vui của cô trong tháng vừa qua chính là ý nghĩ Charles sẽ từ chối cô khi biết cô lại trở thành tình nhân của Baldevar. Nhưng giờ, nhìn thấy anh bên cạnh cô, cô cảm thấy mối lo ngại cuối cùng ấy trượt đi. “Giờ anh đã hiểu tại sao em ở bên Simon chưa?”

“Meghann.” Charles thở dài. “Anh chỉ có thể đoán được em đã sợ hãi thế nào sau khi chúng tấn công em. Tất nhiên em phải quay sang nhờ Simon an ủi. Anh biết cho dù hắn có làm gì đi nữa hắn cũng sẽ cứu em. Vì điều đó, anh nợ hắn một món nợ ân tình lớn và anh định sẽ nói với hắn như thế vào lần tới gặp nhau. Nhưng em có nhận ra rằng em đang nhầm lẫn lòng biết ơn với tình yêu không?”

“Em biết mình cảm thấy gì,” Meghann khẽ nói. “Chúa biết là em đã cố hết sức để chối bỏ nó nhưng kể cả khi em thù ghét Simon, em nghĩ một phần nhỏ trong em vẫn còn yêu anh ấy. Nhưng đây là cuộc thảo luận mà chúng ta phải nói vào một dịp khác… giờ chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc tấn công.”

Charles gật đầu và liếc nhìn Lee, đang đứng cách họ vài feet. “Có khôn ngoan không khi mang cậu ấy tới đây?”

“Làm sao chúng ta có thể chắc chắn là chúng không cử tên nào tới nhà? Tốt hơn hết là để Lee ở chỗ chúng ta có thể trông thấy anh ấy và bảo vệ anh ấy.”

Charles chuẩn bị gật đầu nhưng anh đứng thẳng người lên ngay. “Em có cảm thấy không? Lee, đứng vào giữa anh và Meghann!”

Meghann và Charles quay ra nhìn năm hình thù đang tiến đến họ từ trên núi. Lạ thay, Meghann cảm thấy nỗi sợ hãi của mình đã biến mất và rồi cô nhận ra cảm giác nhẹ nhõm đột ngột của mình từ đâu tới – Simon đang ở đây, che giấu sự hiện diện của mình chờ đến đúng thời điểm tấn công, nhưng hắn đã cho Meghann một giây va chạm đủ để củng cố tinh thần cho cô. Giờ cô có thể ngẩng cao đầu và nhìn vào những thành viên còn lại của Hội đồng bằng sự khinh bỉ không thèm che giấu.

Cô ngạc nhiên khi thấy Ngài Walter (thành viên già nhất của Hội đồng sau Alcuin và Guy) có thể gặp ánh mắt cô – càng ngạc nhiên hơn khi ông ta dành cho cô và Charles một nụ cười thông cảm. “Cô cậu không cần những vũ khí đó đêm nay. Chúng tôi không có ý xấu với cô cậu.”

“Ở quê tôi, tấn công một người phụ nữ yếu đuối chính là ý xấu,” Charles gầm ghè.

Ngài Walter thở dài. “Đêm nay chúng tôi ở đây là để nói lời xin lỗi. Guy Balmont chỉ được bảo là mang Meghann về Ballnamore để cho cô ấy thấy lý lẽ và nạo thai.”

“Ý tưởng cho thấy lý lẽ của ông có phải là tấn công tôi, lột quần áo của tôi chỉ nhằm mục đích lăng nhục, và cố xiên một thanh gươm qua bụng tôi không?” Meghann lạnh lùng hỏi.

Ngài Walter nhăn mặt và những thành viên của ông ta dậm chân không thoải mái. “Chúng tôi chưa bao giờ phê chuẩn những hành động như thế. Chúng tôi chỉ mong gặp được cô một mình và cho cô thấy sự khôn ngoan trong việc phá thai trước khi Bá tước Baldevar biết cô đang mang hòn đá phù thuỷ.”

“Các người nghĩ giờ chúng tôi tin các người ư?” Charles kêu lên. “Các người sẽ không cử Guy đi trừ khi các người muốn Meghann phải chết – các người biết hắn ghét cô ấy đến thế nào!”

“Charles, chúng tôi đã không định bắt Meghann phải chết nhưng việc mang thai phải ngừng lại. Giờ, người bạn mới của cậu thực hiện các ca phá thai phải không?”

“Không phải với những sản phụ không sẵn sàng,” Lee nói từ chỗ đứng đằng sau Charles và Meghann.

“Đó là lý do chúng tôi đã cử Guy,” Ngài William nói. “Không có lý lẽ nào với hai người cả. Giờ, chúng tôi không muốn làm hại cô nhưng chúng tôi sẵn sàng dùng đến bạo lực nếu cần thiết.” Ngài William dành cho Meghann cái nhìn trịch thượng. “Tôi biết bằng cách nào đó cô đã lừa được Guy và đồ đệ của ông ấy nhưng đó là một tháng trước đây, cô bé. Giờ cô không đời nào chống lại nổi năm ma cà rồng. Nếu cô cố tham chiến, tất cả những gì sẽ xảy ra là Charles bị thương và tôi không nghĩ là cô muốn điều đó. Sao cô không đầu hàng trong hoà bình?”

“Tránh xa cô ấy ra,” Charles nói khi một ma cà rồng già hơn bước một bước về phía Meghann, sự giận dữ làm anh nghẹn lời nên tiếng phát ra hầu như giống tiếng gầm. “Tôi sẽ cắt đầu bất kỳ tên con hoang nào cố tấn công cô ấy. Và tôi sẽ không chiến đấu một mình.”

Ngài William cười một cách khó chịu. “Cậu không thể nghĩ rằng con người này sẽ giúp cậu chứ. Charles, làm sao cậu tiêu diệt được năm ma cà rồng mà không có ai trợ giúp ngoại trừ một phụ nữ mang thai? Meghann phải phá thai hay là chết – chuyện chỉ đơn giản như thế thôi.”

“Meghann được kẻ thù tồi tệ nhất của ông bảo vệ - chuyện chỉ đơn giản như thế thôi,” Charles đốp lại. “Ông ngu ngốc hay chỉ đơn giản là không chịu tin vào sự thật? Vậy chứ ông nghĩ ai đã đâm kiếm xuyên qua tim Guy Balmont? Không phải Meghann đâu.”

“Ý cậu không phải là Bá tước Baldevar đã phát hiện ra cô ta mang thai chứ?” Ngài William không chờ câu trả lời mà quay sang người mặc áo choàng bên cạnh ông ta. “Làm sao cậu lại không thấy Bá tước Baldevar trong suy nghĩ của Charles?”

“Hiện hình ngay!” Charles rống lên trước ma cà rồng bí ẩn.

“Làm sao ngươi dám xâm nhập vào đầu óc ta… Paul!”

“Đây là Paul ư?” Meghann nói, khi bạn cô chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào ma cà rồng trông hấp dẫn nhưng lại yếu đuối sao đó. “Người tình của anh – người đã biến đổi anh? Em tưởng anh ta đã chết.”

“E là không, Phu nhân Baldevar,” ma cà rồng đó nói lạnh lùng, mặc dù giọng nói của anh ta thân thiện hơn ánh mắt chất đầy giận dữ đang chiếu vào Charles nhiều. “Thậm chí anh còn không thèm quan tâm tên con hoang đó đã làm tôi ra nông nỗi nào để trả thù anh vì anh đã mang con đàn bà đĩ điếm này về cho Alcuin phải không?”

“Tôi có quan tâm,” Charles nói, và Meghann không nhìn thấy gì ngoài sự thương hại trong ánh mắt đen của anh lúc anh nhìn vào chủ nhân của mình. “Tôi đã tới với anh, Paul, và hành động đó… Simon Baldevar đã làm tổn thương anh để hắn có thể đuổi tôi xa khỏi Meghann trước khi tôi mang cô ấy tới cho thầy Alcuin. Cô ấy đã ở một mình với hắn và hắn đã suýt huỷ hoại cô ấy “

“Im đi!” Paul gào lên. “Tôi đã quá mệt mỏi vì phải nghe về con điếm này rồi! Tại sao cô ta lại quan trọng với anh đến thế? Tôi đã biến đổi anh và anh chỉ ở bên tôi mười năm trong khi… người đàn bà này… anh đã ở bên cô ta bốn mươi năm! Tại sao?”

“Cô ấy là bạn tôi,” Charles nói đơn giản. “Và anh biết rằng đó là điều chúng ta không bao giờ đạt được với nhau.”

“Tôi cho là con người này cũng là bạn anh?” Paul ném cho Lee cái nhìn khinh miệt. “Anh có định biến đổi hắn ta vì hắn ta thoả mãn dục vọng của anh và chịu chấp nhận việc anh dâng trái tim cho con điếm của Baldevar không?”

“Thôi gọi cô ấy như thế ngay!” Charles điên tiết. “Tôi xin lỗi vì đã không thể là người tình thiên thu vạn kiếp mà anh đang tìm kiếm, và tôi càng tiếc hơn vì anh đã quá cô đơn nhưng tôi sẽ không cho phép anh đem sự tuyệt vọng của mình đổ vào một người phụ nữ vô tội. Anh làm ngơ trước những chuyện Hội đồng định làm với cô ấy ư?”

“Tất nhiên là thế. Kể từ khi cô ta bước vào đời anh, anh chỉ sống vì cô ta… một cô gái anh thậm chí còn không khao khát – việc đó chẳng có nghĩa gì cả. Cô ta nắm giữ điều gì của anh? Hãy giữ lấy gã kia nếu anh muốn hắn nhưng tôi sẽ rứt bỏ con phù thuỷ này ra khỏi cuộc đời anh một lần và mãi mãi.”

“Không!” Trong một cử động bất ngờ, Charles đẩy Meghann ra sau anh và lao vào người tình cũ, vung rìu lên. Hai ma cà rồng khác tóm lấy Charles trong khi Paul giật cây rìu từ tay anh.

“Được rồi, “ Ngài Walter nói. “Cậu ta đã bị tước vũ khí – hãy bắt Meghann. Chặt đầu cô ta trước khi Bá tước Baldevar tới.”

“Ta nghĩ là không.” Simon Baldevar xuất hiện, đứng ngay sau Meghann. “Hãy bảo vệ bác sĩ Winslow, em yêu.”

Meghann đi tới chỗ Lee, mắt anh mở lớn vì sốc trước cuộc chạm trán ngay trước mắt trong khi Simon giơ thanh gươm bản rộng hắn đang cầm trên tay phải lên để cho ánh trăng phản chiếu trên chất thép. “Trông có quen không, Ngài Walter? Nếu trí nhớ của ngươi hơi tồi, thì đây là một thứ để trợ giúp cho ngươi.” Simon ném cái vật trên tay trái hắn lên cao rồi dùng quyền năng của mình đặt cái bình chứa đầu của Guy Balmont, được cẩn thận bảo quản trong phooc-môn, xuống chân Ngài Walter.

“Vũ khí này thuộc về hắn ta,” Simon nói, dành cho đám ma cà rồng một nụ cười lạnh lùng, bọn họ không thể rời ánh mắt kinh ngạc ra khỏi cái bình trên mặt đất. “Ta vui sướng được chiếm nó khỏi tay hắn, cũng như ta sẽ vui sướng giết sạch tất cả bọn ngươi.”

Một tiếng kêu chói lói chen ngang câu nói của hắn. Lợi dụng giây phút kinh ngạc của kẻ đang bắt giữ mình, Charles đã đập gãy xương đầu gối của con ma cà rồng bên phải anh và nắm lấy thanh gươm khi anh ngã xuống đất. Gã kia cố gắng tóm lấy tù nhân của mình nhưng thấy chính mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Vật lộn và gào thét trên không trung, con mà cà rồng không thể ngăn được cơ thể gã bị bay về phía Simon nơi gã bị chém đầu một cách chóng vánh trong khi Charles giết chết con ma cà rồng bị thương đang nằm dưới chân anh.

Kể từ đó mọi thứ diễn tiến quá nhanh – nhanh tới mức Meghann gần như không có thời gian để ghi nhận cuộc chém giết trước mắt cô. Bằng cách nào đó cô luôn nghĩ cuộc chiến là một quá trình dai dẳng, kiệt sức; cô chưa từng nghĩ rằng nó sẽ chỉ diễn ra trong vòng một tích tắc.

Ngài Walter lao vào Simon nhưng Charles đã nhanh chóng đâm vào lưng ông ta, gọn ghẽ xuyên qua tim.

Khi một trong những kẻ khác cố tóm Charles, Meghann quăng cây rìu trong tay cô, cảm thấy một sự thoả mãn đen tối khi nó hạ cánh ngay giữa đầu gã. Charles giật cái rìu ra khỏi sọ tên ma cà rồng và cắt đầu gã trong khi Simon chặt đầu Ngài Walter. Giờ chỉ còn lại Paul, đang cúi xuống Charles với chiếc rìu cướp được của anh.

“Paul…” Charles nhìn chằm chằm lên chủ nhân của mình, đôi mắt đen loé lên nỗi hối tiếc và đau buồn.

“Làm sao anh có thể làm chuyện này?” Paul gào lên, chỉ về cảnh chết chóc quanh họ. “Giết những đồng đạo của mình chỉ vì thứ vô giá trị -“

Paul kêu lên phẫn nộ khi một thế lực vô hình kéo cơ thể Charles ra khỏi anh ta. Anh ta chạy theo anh, vung cây rìu như một người điên, nhưng Simon đã đứng chắn đường.

“Không,” Meghann thì thầm khi Lee cố chạy đến với Charles. “Hãy ở lại đây.”

Meghann đi tới chỗ bạn mình và gần như phát khóc khi trông thấy Charles đau đớn ra sao trong lúc quan sát Paul quằn quại, cố gắng một cách tuyệt vọng để thoát khỏi vòng tay Simon. Giống như một ông già, anh lê chân bên cạnh Meghann, bước đi một cách cứng ngắc, chậm rãi khi cô dẫn anh trở lại xe.

Cô khoá mắt mình với Simon và hắn gật đầu trước lời cầu xin câm lặng của cô. “Đi thôi,” cô nói với Charles. “Giờ chúng ta đi thôi.”

“Sao? Nhưng Paul…” Rồi Charles chợt hiểu – Bá tước Baldevar sẽ không giết Paul cho đến khi họ đã đi. Có lẽ rốt cuộc Meghann đã đúng… đối với những người hắn chọn ra, Simon Baldevar là một người bạn hùng mạnh.

Charles quay sang hắn và thô bạo đóng lại mọi lời cầu xin và buộc tội của Paul bên ngoài đầu óc anh. Sinh vật đang quằn quại trong tay Bá tước Baldevar kia không phải là ma cà rồng dịu dàng mà Charles đã từng yêu. Charles thấy rằng nhiều năm cô đơn và ghen tị với cuộc sống Charles đã có mà không cần tới anh ta đã biến Paul thành một thứ anh không bao giờ hiểu nổi, một thứ mà anh rất biết ơn vì Simon đã đánh hạ để giải thoát anh ta khỏi đau khổ.

Cảm ơn, Charles nói và Bá tước Baldevar rời mắt khỏi Meghann đủ lâu để nhận lời Charles với một cái gật đầu nhỏ.

“Meghann đang ở với Lee,” Charles nói khi Simon xuất hiện trong phòng khách. “Cậu ấy đang khám cho Meghann.”

Simon gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu nâu, lịch lãm bắt chéo hai chân.

Charles nhìn hắn không thoải mái; theo một cách nào đó sự im lặng lịch sự, kiềm chế giữa họ hiện giờ còn tồi tệ hơn cả sự thù địch. Ít nhất khi đó Charles cũng biết phải nói gì, phản ứng ra sao. Cuối cùng, tất cả những việc anh có thể nghĩ tới là mời Bá tước Baldevar chai rượu ngải đắng trong tay anh.

Simon lắc đầu và mặc dù lời lẽ của hắn thô bạo, giọng điệu hắn lại gần như tử tế khi nói. “Say xỉn là dấu hiệu của yếu đuối, và ma cà rồng phải mạnh mẽ, hơn tất thẩy.”

“Ý anh là trong bốn trăm năm qua anh chưa hề say?”

Simon lắc đầu. “Tôi đã không quan tâm lắm đến rượu trước khi biến đổi và việc mất kiểm soát là rất nguy hiểm. Hơn nữa,” hắn nói và dành cho Charles nụ cười lấp lánh khiến anh thấy được sự quyến rũ mà Meghann luôn nói là Simon Baldevar sở hữu, “cái thứ ấy có vị như là nước pha sơn. Làm sao cậu nuốt trôi được?”

“Sau nửa chai anh sẽ chẳng nếm được vị gì nữa.” Tuy nhiên, bài giảng của Simon về sự yếu đuối đã đánh trúng tim đen – suốt tháng vừa qua Charles đã uống quá nhiều. Anh đóng chai lại và quay sang Simon, cảm thấy như thể anh đang dò đường đi qua một bãi mìn khi cố nói chuyện với sinh vật đáng sợ này. Nhưng hắn ta giờ đã là một phần tất yếu của cuộc đời Meghann – và cả cuộc đời anh nữa. “Tôi lấy cho anh thứ gì khác trong lúc chờ đợi được không?”

“Có lẽ cậu có ít cà phê loại tốt?”

Việc này không phải là thật, Charles nghĩ, đứng ở giữa căn bếp ấm cúng, vui vẻ của Lee, với những tấm giấy dán tường và rèm cửa màu vàng sáng và chuyện phiếm với Bá tước Baldevar. Thầy Alcuin sẽ nghĩ gì nếu ông trông thấy cảnh này? Nhưng mặt khác, thầy Alcuin sẽ cảm thấy thế nào về hành vi của những kẻ khác trong Hội của ông đêm nay?

Trong lúc cà phê đang được pha, Charles quay sang Simon. “Tại sao tối nay anh lại giúp tôi? Chẳng lẽ anh không muốn tôi chết à? Meghann có thể đã bị giết khi tôi tới San Francisco – cuộc tấn công của Guy là lỗi tại tôi.”

“Cậu nhận trách nhiệm về mình quá nhiều,” Simon nhẹ nhàng nói. “Bảo vệ Meghann không phải là việc của cậu. Hơn nữa, giống như Meghann, cậu thường quên mất tuổi trẻ và sự non kinh nghiệm của mình. Tôi mừng vì cậu đã không ở đó. Nếu cậu đã đánh nhau với Guy và bị giết, tôi chắc chắn rằng nỗi đau thương của Meghann sẽ khiến cô ấy sảy thai.”

“Anh không giận tôi à?”

“Cậu là một người bạn quả cảm của Meghann. Cách duy nhất cậu có thể làm tôi giận là tổn thương cô ấy.”

“Còn anh thì sao?” Charles nói, hạ quyết tâm anh sẽ không bỏ qua và dễ dàng chấp nhận sự đình chiến mà dường như Bá tước Baldevar đang đề nghị. “Tôi… tôi sẽ không để yên nếu anh tổn thương Meghann.”

“Tôi cũng không trông mong như vậy.” Simon chấp nhận cốc cà phê bốc khói Charles đưa cho hắn, uống nó cùng với hai cục đường. “Nhưng cậu phải hiểu là tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ một sự can thiệp nào vào mối quan hệ của tôi với cô ấy – lúc nào cậu cũng cho đến sáu thìa đường vào cà phê của mình à?”

“Chết tiệt!” Charles đổ cốc cà phê vào bồn rửa và rót ra một cốc mới, để mắt vào chỗ kem và đường trong khi anh nói. “Bá tước Baldevar, tôi nghĩ chúng ta nên dẹp qua mọi chuyện.”

Simon gật đầu và rót cho mình cốc cà phê thứ hai. “Dẹp qua mọi chuyện – cậu nhắc tôi nhớ tới cách nói của Meghann. Tôi phải thừa nhận Alcuin hoàn toàn sáng suốt khi cử cậu tới bữa tiệc của tôi để nói chuyện với Meghann.”

“Ý anh là gì?”

Simon nhướng một bên lông mày lên. “Hai người thành bạn tốt của nhau là điều không thể tránh khỏi. Đêm nay tình nhân của cậu đã cho thấy một sự thiếu nhạy cảm hay thiếu trí tuệ căn bản đến sửng sốt khi không hiểu nổi sợi dây liên kết giữa cậu và Meghann. Thật là ngu xuẩn khi nghĩ một người đàn ông và một người đàn bà không thể duy trì tình bạn nếu họ không phải là nhân tình của nhau. Tôi thì nghĩ cậu nhắc Meghann nhớ tới các anh trai của cô ấy. Suốt cuộc đời cô ấy đã được bao quanh bởi đám con trai. Tôi chắc chắn tình bạn thuần khiết của cậu không bao giờ là kỳ cục với cô ấy. Tại sao hai người lại không hướng về nhau cơ chứ? Hai ma cà rồng non với cá tính, sở thích và những điều căm ghét tương tự nhau; ngoài ra, cả hai đều là những kẻ bị loại ra ngoài – Meghann bị loại vì là tình nhân của tôi còn cậu thì vì sở thích của mình.”

Đó là lần đầu tiên Simon Baldevar ám chỉ đến tình trạng đồng tính của anh mà không có lời nhục mạ cay nghiệt nào. “Anh không phiền vì tình bạn của tôi với Meghann sao?”

“Việc đó làm cô ấy hạnh phúc.” Simon trả lời.

“Nhưng tôi là người đã thuyết phục cô ấy rời bỏ anh.”

Mặt Simon tối lại nhưng giọng nói vẫn bình thản khi trả lời, “Việc đó là theo lệnh đức giám mục của cậu, không phải sao? Như tôi đã nói với Meghann, không lý gì phải bám lấy quá khứ và những ký ức xấu xí đó.”

Charles gật đầu, nghĩ rằng có lẽ tất cả những gì Lee đã cố nhồi vào đầu anh trong tháng vừa qua là sự thật – nếu họ không thể giết Simon Baldevar, đã đến lúc họ phải giàn hoà với hắn. “Chỉ xin anh đừng làm hại cô ấy, đó là tất cả những gì tôi yêu cầu.”

“Cậu có lời hứa của tôi,” Simon nói rồi nghiêng đầu. “Cậu có ngửi thấy máu không?”

Charles hít ngửi rồi mùi đồng ập đến chỗ anh. Anh đi theo giác quan của mình và nghe thấy tiếng xì xụp nho nhỏ - một ma cà rồng đang uống máu. Nhưng nếu Bá tước Baldevar đang ở trước mặt anh, ma cà rồng duy nhất còn lại để có thể uống máu là Meghann!

Anh đi theo Simon vào phòng khám của Lee và tìm thấy Meghann trên bàn khám bệnh, mặc chiếc váy trắng của bệnh nhân và uống từ một túi máu.

“Ổn mà,” cô nói với Simon khi hắn tới bên cô. “Em thấy ổn… tốt hơn cả ổn… tuyệt vời!”

“Meghann kể tôi nghe về chuyện cô ấy... thấy đói ra sao,” Lee giải thích. “Rằng cô ấy đã bắt đầu muốn nhiều hơn chỗ máu mà anh có thể cung cấp vì thế tôi nghĩ sự bài tiết của cô ấy với máu lạ có thể chỉ là ốm nghén ở thai kỳ đầu tiên. Giờ cô ấy đã ở giai đoạn thứ hai, dường như cô ấy có thể ăn mà không gặp trở ngại gì. Hơn nữa, tôi phải nói là Meghann đang ở trong tình trạng tuyệt vời. Ngoài việc ốm nghén lúc đầu ra cô ấy là một sản phụ kiểu mẫu – huyết áp ổn định, việc lên cân ở mức độ cho phép. Đêm mai chúng ta sẽ chọc nước ối để kiểm tra các khuyết tật bẩm sinh nhưng tôi thực sự không nghĩ sẽ có vấn đề gì vì anh và Meghann có mối quan hệ huyết thống gần gũi nhất. Đêm nay chúng ta sẽ làm siêu âm – tôi sắp mời anh và Charles vào đây vì chuyện đó. Tôi muốn làm chuyện này từ lâu rồi nhưng hai người đã phải rời thành phố vì, ừm, kẻ thù.”

“Chúng ta sẽ có thể trông thấy đứa bé,” Meghann nói với Simon, nắm chặt tay hắn. Cô dành cho hắn một nụ cười chói sáng và Charles phải nuốt khan thật mạnh trước cục nghẹn nơi cổ mình – anh chưa từng thấy Meghann hạnh phúc như thế này. Anh cũng biết rõ như cô về những việc tàn độc mà Bá tước Baldevar đã làm trong bốn trăm năm qua, nhưng Charles nghĩ rằng chắc chắn phải có điều gì tốt đẹp trong sinh vật này nếu hắn có thể tạo ra niềm vui đang toả rạng từ đôi mắt xanh ngọc của Meghann như thế kia. Có lẽ việc sắp làm cha đã có tác dụng tốt với Simon.

“Sẵn sàng chưa?” Lee hỏi và đặt Meghann nằm xuống bàn, gạt chiếc váy bệnh nhân lên để lộ ổ bụng, anh phủ lên đó một lớp gel dính nhớp.

“Lạnh quá,” Meghann phàn nàn trong khi Charles bắt đầu di máy biến năng [25] trên bụng cô như Lee đã chỉ cho anh. Chẳng mấy chốc những hình ảnh mờ mờ xuất hiện trên màn hình bên cạnh anh.

“Dừng lại,” Lee ra lệnh và cau mày trước màn hình trong vài giây trước khi một biểu hiện vui mừng ngạc nhiên xuất hiện trên mặt anh. “Meghann, em đang mang song thai!”

“Song thai?” cô thở hổn hển. “Anh chắc không?”

Lee chỉ vào hai hình dạng kỳ lạ và khăng khăng rằng chúng là đầu trẻ con. “Và đây này… đó là hai sợi dây nhau, tạ ơn Chúa. Nguy hiểm lớn nhất trong các ca song thai là do hai bào thai cùng chia sẻ một dây nhau; một đứa có thể bị mất dưỡng khí và dưỡng chất. Chúng phát triển cùng một nhịp độ; có thấy kích cỡ hai đứa không nhỉnh hơn nhau mấy không?”

“Cô ấy đang mang song thai?” Điều gì đó thoáng qua mặt Simon… với Charles, nó gần như là sự sợ hãi.

“Có chuyện gì vậy?” Meghann hỏi. “Simon…”

“Không có gì đâu, cô bé,” hắn nói và dành cho cô một nụ cười ngắn. “Tôi chỉ hơi lo lắng. Chẳng phải mang song thai sẽ có nguy cơ đẻ non và tiền kinh giật cao hơn à?”

“Tôi đã định sẽ theo dõi Meghann sát sao,” Lee nói. “Cần phải tiến hành nhiều cuộc kiểm tra đặc biệt đối với các trường hợp mang song thai khi sản phụ đã cận kề ngày lâm bồn –“

“Tôi xin lỗi, Bác sĩ. Tôi phải chen ngang.” Simon nhìn Meghann và Charles. “Hai người hiểu rằng mặc dù tôi đã tiêu diệt Hội đồng, vẫn còn có những ma cà rồng khác muốn giết cả hai chứ? Meghann vì đang mang người thừa kế của tôi và cậu, Bác sĩ Tarleton, vì đã sát cánh bên tôi đêm nay. Tôi nghĩ chúng ta cần khôn ngoan rời khỏi khu vực này nhưng tôi không thể yêu cầu Bác sĩ Winslow từ bỏ công việc của cậu ta.”

“Tôi đã nghĩ tới việc đó rồi,” Lee cắt lời. “Trường hợp của Meghann là rất đặc biệt và yêu cầu một sự chăm sóc thường xuyên – giờ lại càng cần hơn khi chúng ta đã biết cô ấy đang mang song thai. Tôi đã lên kế hoạch nhờ một bác sĩ khác tới giải quyết công việc hộ tôi để tôi có thể thoải mái tập trung lo cho Meghann trong mười hai tuần cuối thai kỳ của cô ấy. Tôi có thể sẵn sàng rời đi trong một tháng.”

“Tuyệt,” Simon trả lời. “Bất động sản mà tôi vừa mới có được – phải, Meghann à, đó chính là căn nhà ở Southampton, có một nhà gỗ nhỏ cho khách. Cậu và Bác sĩ Tarleton được mời ở lại đó trong thời gian Meghann mang thai.”

“Tất nhiên rồi,” Lee nói trước khi Charles có thể trả lời nhưng Charles chỉ đơn giản gật đầu tán thành.

“Anh có biết giới tính của chúng không?” Meghann hỏi trong khi Lee kết thúc cuộc kiểm tra.

“Xin lỗi.” Lee cười toe toét. “Chúng quay mặt vào nhau… quả cầu pha lê của anh bị che mất rồi. Dù sao, em không ‘đọc’ được chúng à?”

“Có lẽ vì não chúng còn chưa hoạt động ở mức độ chúng tôi cần để phân biệt các ý nghĩ,” Simon trả lời. “Đó là lý do vì sao chúng tôi không thể đọc được bất kỳ ai bị thiểu năng trầm trọng hay bị bệnh tâm thần.”

“Trong gia đình con người của hai người có trường hợp song sinh nào không?” Lee hỏi.

Simon lắc đầu nhưng Meghann nói, “Hai ông chú bên phía ba em là anh em song sinh. Simon, đây có phải là trường hợp mang song thai đầu tiên trong lịch sử ma cà rồng không?”

“Theo tôi biết thì đúng vậy,” hắn trả lời và hôn vào má cô. “Em đúng là thích làm những việc khác thường. Tôi sẽ đợi bên ngoài trong lúc em mặc đồ, cô bé.” Hắn bước ra ngoài và Lee đi cùng hắn, bỏ lại Meghann và Charles một mình lần đầu tiên trong đêm đó.

Meghann mặc lại chiếc váy dạ hội màu xanh và quay đôi mắt dò hỏi sang Charles. “Mọi chuyện… giữa anh và Simon ổn không?”

Charles nhún vai và dành cho cô nụ cười nửa miệng. “Chính trị tạo ra những bạn đồng sàng kỳ lạ. Bọn anh đã đồng ý với nhau là đều muốn điều tốt nhất cho em – anh đã bảo anh ta điều duy nhất khiến anh chống lại anh ta là nếu anh ta làm hại em. Em sẽ kể cho anh nếu có gì xảy ra chứ?”

“Anh nghĩ em là ai?” Meghann cau có nói. “Em sẽ không ở bên anh ấy nếu anh ấy cố bắt nạt em như trước – kể cả khi anh ấy không chịu thừa nhận, có lẽ anh ấy đã học được rằng bạn không thể dùng vũ lực để bắt người khác yêu mình. Em đã bảo Simon cách duy nhất để em ở bên anh ấy là anh ấy không cố cướp đoạt mọi người em yêu thương trong bốn mươi năm qua nữa.”

“Thế còn Jimmy Delacroix?” Charles lặng lẽ hỏi.

Meghann nuốt khan lo lắng và liếc mắt ra cửa. “Em vẫn đang làm việc với anh ấy, Charles. Điều Simon đã làm với anh ấy – chuyện đó rất ghê tởm và không thể tha thứ được nhưng em cảm thấy nếu em mang anh ấy trở lại, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Và Charles này, anh ấy đã khá hơn… chờ tới khi anh gặp anh ấy! Anh ấy đã tiến bộ rất nhiều trong khi em đi vắng… em nghĩ có lẽ tất cả những câu chuyện của em đã giữ anh ấy lại hoặc tạo quá nhiều áp lực cho anh ấy. Có lẽ anh ấy cần được để một mình nhưng khi em trở lại… giờ anh ấy đã tự mặc quần áo rồi! Em đặt quần áo ra và anh ấy mặc vào, anh ấy cũng tự ăn… anh ấy thậm chí còn bắt đầu thể hiện quan tâm trong việc chọn loại nhạc.”

“Cậu ta nói được chưa?”

“Không,” Meghann nói. “Charles à, em đã cố đọc anh ấy nhưng giống như có một bức tường ngăn tâm trí anh ấy vậy – em không biết có phải cơ chế tự bảo vệ đã ngăn em bên ngoài hay là anh ấy đang tự trốn tránh chính mình. Nhưng em không quá nản chí… thậm chí anh ấy còn không cần dùng Clozapine nữa! Charles, có một điều em cần phải nhờ anh. Nếu Jimmy hồi phục hoàn toàn – anh ấy sẽ không vui vẻ với em lắm, và em khó mà đổ lỗi cho anh ấy. Nhưng anh ấy sẽ cần ai đó hướng dẫn anh ấy vào cuộc sống này – anh sẽ làm thầy cố vấn của anh ấy nhé?”

Charles nghĩ Jimmy cũng sẽ chẳng vui vẻ gì với anh – anh ta sẽ hỏi tại sao Charles không làm bất kỳ điều gì để kéo Meghann ra khỏi Bá tước Baldevar. Làm sao Jimmy Delacroix hiểu được tất cả những chuyện đã xảy ra khi mà đến Charles còn không hiểu? Tất cả những gì anh biết là dường như cuối cùng Meghann đã an toàn và hạnh phúc, và trên hết, đêm nay đã chứng tỏ rằng người duy nhất có thể thực sự bảo vệ cô là Bá tước Baldevar.

Vì thế Charles mỉm cười với người bạn thân nhất của mình và gật đầu nói được, anh sẽ giúp Jimmy Delecroix, nuốt xuống mọi nỗ lo ngại của mình và cầu nguyện rằng giọng nói nhỏ đang thì thầm Meghann đã mắc sai lầm lớn nhất trong đời cô là sai.

Chú thích:

[25] Cái này viết theo MTD chứ không biết gọi nó là gì nhe, cái đầu mà bác sĩ đưa qua đưa lại trên bụng bà bầu đoá!