← Quay lại trang sách

Chương 17

Meghann giật mình rồi mỉm cười với hình phản chiếu trong làn nước trong vắt của đài phun nước bằng đá lớn mà con cá vàng đốm đen béo ú vừa bơi qua. “Em tưởng anh rất bận với tất cả những việc buôn bán giao dịch mà anh đã sao lãng trong kỳ trăng mật của chúng ta.”

“Giờ tôi có những vấn đề khác cần quan tâm,” Simon khàn giọng nói và kéo cô vào mình.

Thật là một nơi hoàn hảo để làm tình, Meghann nghĩ khi nhìn ngắm khu vườn nghệ thuật điêu khắc trang trọng với những dòng suối giả, cầu đi bộ và hoa hồng với mọi màu sắc toả hương trong không khí. Cô nhìn lên bức tượng Nụ hôn của Rodin và nghĩ rằng đá cẩm thạch chính là thứ nhìn vào ban ngày không thể nào đẹp bằng ban đêm được, khi ánh trăng soi tỏ bề mặt bóng loáng, trắng ngần của nó.

“Giờ thì em biết đó là gì rồi,” Meghann thì thào nghẹn thở giữa những nụ hôn, luồn hai bàn tay vào mái tóc màu hạt dẻ được cắt hoàn hảo mà cô khao khát được vầy vò suốt đêm.

“Cái gì là cái gì cơ, tình yêu của tôi?”

“Điều gì khiến anh hấp dẫn như thế,” cô nói, dành cho Simon nụ cười tuyệt nhất của cô trước khi liếm làn da hé lộ trên chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mở cúc một nửa mà hắn đang mặc. “Bất kể khi nào em ở bên anh, thế giới cũng mang một thứ ánh sáng lấp lánh, đầy mê hoặc.“

“Tôi tin cái đó được gọi là đang yêu, vì tôi cũng cảm thấy như thế với em.” Simon mỉm cười và kéo cô xuống khỏi đài phun nước cùng hắn, một bàn tay khám phá chân cô trong khi họ lăn tròn trên lớp cỏ đẫm sương.

“Dâu tây và kem,” Simon nói khi hắn kéo những dải ruy băng nhung trên váy cô để lộ khuôn ngực tròn trịa mới mẻ, trên đỉnh chúng giờ là hai núm vú đỏ tươi. “Tôi không nghĩ từng trông thấy em đẹp hơn bây giờ.”

Meghann mỉm cười trước lời khen ngợi. Khi lần đầu tiên cô bắt đầu thấy bụng, cô đã rất xấu hổ khi để cho Simon trông thấy thân hình béo mập của mình cho đến khi hắn thuyết phục cô, không phải bằng lời lẽ, mà bằng sự quan tâm không ngừng nghỉ của môi và tay trên hình dáng đầy đặn hơn, tròn trịa hơn của cô rằng hắn thực sự thấy cô hấp dẫn hơn bao giờ hết.

“Em yêu anh,” cô kêu lên khi hắn vào trong cô. Thật là một sự thân mật kỳ lạ làm sao, có Simon chiếm lấy cô trong khi con hắn đang ở bên trong cô. Cô chưa từng cảm thấy bị sở hữu bởi bất kỳ ai nhiều như thế này, cô bắt đầu thấy mình ở bên rìa cực khoái khi một âm thanh phiền nhiễu vươn tới tai cô – Louise Caraway đang giận dữ đòi Vinny cho cô ta vào nhà. “Sao cô ta lại ở đây?”

“Tôi đã mời cô ta,” Simon lẩm bẩm, đi vào cô mạnh hơn trước cái nhìn nghi ngờ của Meghann. “Không có gì không chính đáng cả, cô bé à – chỉ là một vấn đề kinh doanh nhỏ thôi. Tôi phải gặp cô ta.”

“Anh sẽ không dừng lại lúc này đấy chứ?” Meghann hổn hển hỏi.

“Tôi trân trọng mạng sống của tôi hơn thế nhiều.” Hắn cười lớn trước đôi mắt hoảng hốt của cô. “Nhưng chúng ta phải nhanh lên, cưng à.”

Meghann cười khùng khục và tham gia cùng với hắn trong vũ điệu không bao giờ thay đổi khiến cho cả hai cùng thét lên sung sướng.

Meghann tìm thấy bộ váy của mình ở dưới chân David của Michelangelo và tròng nó vào trong khi Simon mặc lại chiếc quần đen và áo sơ mi nhàu nhĩ, chiếc áo khoác lịch lãm che đi vệt cỏ trên áo sơ mi của hắn.

“Đi nào, quý bà,” Simon nói với Meghann sau một cuộc tìm kiếm giầy tốn nhiều thời gian, bằng cách nào đó chúng rốt cuộc lại ở bên dưới hàng rào thuỷ lạp. “Chuyến thăm này cho tôi một cơ hội hoàn hảo để phát triển các tài năng của em.”

Họ đi vào trong nhà từ cửa sau, nghe tiếng Louise tiếp tục rít lên. “Gọi thằng khốn đó ra đây mau!”

“Em cho là đã có chuyện gì đó xảy ra sau khi em rời bữa tiệc,” Meghann nhận xét và nhướng cặp lông mày lên. “Em không thể nào rời khỏi anh một phút được, đúng không?”

Simon nhún vai bí ẩn, và họ cùng đi vào hành lang. Hắn cho Vinny lui và dành cho Louise/Louetta một cái cúi chào giễu cợt.

Meghann bị sốc vì tình trạng của con người đứng trước mặt cô. Kể cả trong cơn ghen, cô cũng đã phải thừa nhận Louise có vẻ đẹp băng giá, với mái tóc cắt cực ngắn, lớp trang điểm hoàn hảo và quần áo hợp thời. Giờ cô ta đang loạng choạng trên hai chân, mái tóc chỉa ra khắp các hướng một cách điên rồ và rõ ràng là cô ta vừa uống như hũ chìm trong vài giờ vừa qua. Simon đã làm chuyện quái quỷ gì với cô ta thế nhỉ?

Rõ ràng là chưa đủ nếu như cô ta nghĩ là cô ta có thể xuất hiện ở bậc cửa nhà tôi và la hét báng bổ như thế.

“Louise,” Simon bình thản nói. “Cô không giới thiệu bạn cô với chúng tôi à?” Hắn vẫn một bàn tay lịch thiệp về phía gã khổng lồ đang đứng cạnh Louise. Gã cao ít nhất sáu feet bảy (~1m97) – cao hơn Bá tước Baldevar đến ba inch. Tất cả những gì mà ánh mắt đáng sợ của gã thu được từ Simon là dấu vết mờ nhạt nhất của một nụ cười hài hước.

“Anh ta là bạn trai tôi… tôi chỉ ngủ với anh vì anh ép buộc tôi nhưng Tommy sẽ đảm bảo là anh không được đặt tay lên người tôi lần nữa,” Louise gầm ghè và quay sang Meghann. “Nghe thấy chưa, cưng? Chồng cô đã bảo tôi là hắn sẽ sa thải tôi nếu tôi không ngủ với hắn. Nhưng tôi sẽ kiện hắn và Del Straker vì tội quấy rối tình dục.”

Louise nhìn đăm đăm vào Meghann, vẻ hận thù tự mãn của cô ta chuyển thành kinh ngạc thật sự khi Meghann bắt đầu cười khúc khích.

“Simon,” Meghann thở hổn hển. “Em không tin được… ôi, Chúa ơi, anh bị… bị kiện… vì quấy rối tình dục…ha ha ha!”

“Tôi mừng vì những rắc rối pháp lý của tôi làm em buồn cười.”

“Nhưng anh không thấy sự châm biếm ở đây à?” Meghann cười khúc khích.

“Chuyện này gần hay bằng chuyện anh bị giang mai! Ôi, đừng lo,” cô ta nói với một Louise đang tái nhợt. “Chuyện đó từ lâu lắm rồi… tôi chắc là cô không bị sao đâu.”

“Tôi biết Khách sạn Seraglio không muốn một phiên toà đáng xấu hổ,” Louise rụt rè nói, và Meghann tự hỏi làm sao con người này lại không thể cảm nhận được sự độc ác từ biểu hiện đanh thép của Simon. “Tôi sẽ thương lượng với anh ngay bây giờ nếu anh trả lại công việc cho tôi – tất nhiên là cùng với việc tăng lương hai mươi phần trăm.”

“Tôi có thể đưa ra một tá nhân chứng để chứng thực trước toà về sự lang chạ có tính toán của cô,” Simon nói cộc lốc. “Lời đe doạ kiện tụng của cô chẳng là gì ngoài một sự phiền nhiễu.”

“Đừng có doạ dẫm cô ấy,” gã vệ sĩ vạm vỡ bảo Simon, bước tới gần hắn hơn. “Tao sẽ dùng mày để lau sàn, thằng khốn bệnh hoạn.”

“Ta nghi ngờ điều đó,” Simon đáp lời và nhanh như cắt chặt cổ họng gã đàn ông. Gã rớt xuống sàn, một âm thanh khò khè phát ra từ cổ họng bị thương của gã.

Simon dành cho Louise một cái nhìn khinh miệt. “Đồ đàn bà ngu xuẩn, đáng lẽ mi nên hài lòng với những gì mi có, chứ không phải là cố trèo lên cao hơn vị trí hiện tại bằng những lời đe doạ tống tiền. Giờ hãy xem hành động của mi đã mang tới cái gì, đồ rác rưởi nhếch nhác.”

Louise nhìn trong nỗi kinh hoàng tê liệt khi Simon vươn xuống và kéo Tommy đứng thẳng dậy bằng một tay. Sự tê liệt của cô ta bị phá vỡ và cô ta bắt đầu la hét điên cuồng khi cổ đông chính của Khách sạn Seraglio cắm phập hai chiếc răng nanh sắc nhọn vào cổ Tommy.

“Im lặng,” Meghann quát và những tiếng la của Louise đột ngột tắt ngấm. Tội nghiệp Louise, Meghann nghĩ; cô ta tưởng quyền lực là một vị trí ở khách sạn – cô ta chẳng hề biết quyền lực thực sự là gì. Cô ta sẽ không bao giờ biết đến niềm vinh quang trong khi nắm những người khác trong móng vuốt của mình bất chấp ý muốn của họ hay biết đến việc hút cạn máu của người khác và cảm thấy nạn nhân chết dần trong khi mình càng trở nên mạnh mẽ hơn là như thế nào…

Một tiếng thút thít nghèn nghẹn phát ra khỏi môi cô và Simon nhìn lên, mỉm cười trước cơn khát máu và thèm muốn lồ lộ trong đôi mắt xanh sáng rực như mắt mèo của cô.

Hắn phớt lờ Louise đang đứng run rẩy và nói với Meghann. “Tới ăn đi, cưng.”

Khi Meghann nhìn thấy máu rỏ giọt trên cổ Tommy, tất cả những gì cô nghĩ tới là cô muốn nó đến thế nào. Sự tập trung của cô vào Louise lung lay, và con người ấy lại bắt đầu gào thét.

“Cứu tôi với!” cô ta gào lên và lao như điên tới cửa ra vào. “Ai cứu tôi với!”

Simon nắm tóc Louise và tát và mặt cô ta. “Ngừng ngay việc la hét!”

Với việc Louise một lần nữa lại im thin thít, hắn chỉ vào con người đang chảy máu trên sàn và Meghann cảm thấy răng nanh của mình trồi ra khỏi lợi. “Kết liễu hắn đi, cô bé.”

Meghann không cần lời mời nào nữa. Cô quăng mình lên trên con người kia và cắm phập răng nanh vào chỗ vết thương Simon đã tạo ra, hút lấy hút để và cắn vào da thịt nạn nhân của cô như một người đàn bà bị quỷ ám.

Cô cảm thấy cơn cực khoái trào qua cơ thể khi máu bắt đầu đổ xuống cổ họng cô.

Cô không chịu cơn buồn nôn nào khi thưởng thức nạn nhân của mình, ngấu nghiến hút lấy từng giọt máu nóng, dồi dào dinh dưỡng của anh ta. Cô gần như đã quên mất hút máu người là như thế nào, cảm giác ngất ngây khi nguồn sinh lực và sự sống tiếp nhiên liệu cho linh hồn cô trong khi máu trao cho cơ thể cô một nguồn sức mạnh choáng váng.

Ngừng ngay, một giọng nói quở trách. Đó chính là những ngày huấn luyện của Alcuin quay trở lại – lời hô hào cổ vũ của ông rằng ma cà rồng chỉ lấy đến mức tối thiểu từ các nạn nhân của họ. Anh ta sắp chết rồi.

Em không cần phải dừng lại, Simon bảo cô. Hãy uống cho đến khi hắn nằm chết dưới chân em. Hãy nhớ lại niềm vui của việc không có giới hạn nào, của việc uống cho tới khi em thoả mãn mới thôi.

Ôi, cô nhớ những đêm đó rõ biết bao! Meghann kéo con mồi vào trong vòng tay cô; họ gần giống như một cặp tình nhân chỉ trừ đôi mắt trợn ngược và nước da tái ngắt của anh ta.

Khi cô cảm thấy thân thể người đàn ông đã rũ rượi trong tay mình, Meghann miễn cưỡng rời miệng khỏi cổ anh ta, không nghe thấy tiếng thét rùng rợn của Louise khi cô ta trông thấy răng nanh và máu dính đầy từ cằm tới phần ngực lộ ra của cô.

“Em đã giết anh ta,” Meghann nói, di một bàn tay lưu luyến trên cổ anh ta. Trông như thể một con sư tử đã cắn anh ta vậy! Phần bên trái cổ anh ta là một đống lộn xộn hở hoác, kinh tởm của những sợi dây chằng bị cắn đứt vào vài mẩu da còn sót lại với bắp thịt. (khiếp quá)

Hắn sẽ khiến linh hồn con trống rỗng và vụn vỡ y như của chính hắn.

Meghann không cảm thấy trống rỗng – có có một niềm vui vô bờ bến toả ra khắp cơ thể và từ kinh nghiệm trong quá khứ cô biết rằng nó sẽ kéo dài suốt đêm. Cơ thể cô sẽ râm ran vì sức mạnh mà cô thu được từ nạn nhân của mình và cô sẽ có những siêu giác quan khiến cho cả thế giới như bừng sáng.

Với cử chỉ sốt ruột, Simon xé toạc một mảnh sa tanh màu xanh từ chiếc váy dạ hội của Louise và đưa cho Meghann. “Lau mặt em đi, cưng. Em đã sẵn sàng học cách sử dụng cơn khát máu chưa?”

Trước cái gật đầu của cô, Simon kéo Louise vào trong phòng khách.

“Xin hãy để tôi đi,” Louise cầu xin thảm thương. “Tôi thề sẽ không nói…”

“Ta sẽ không làm gì cả,” Simon bảo cô ta và đẩy cô ta xuống chiếc ghế dài màu đen và bạc mà cô ta đã từng ngồi trong cái đêm hắn dùng cô ta để khiến Meghann ghen. “Meghann mới là người làm.”

“Em à?” Meghann đờ đẫn hỏi.

“Em có biết tại sao tôi lại tra tấn những nạn nhân của mình không? Nguồn gốc thực sự của năng lượng ma cà rồng chính là khả năng hấp thụ nỗi đau, cũng như máu vậy.” Simon vuốt ve má cô và liếm giọt máu trên tay hắn. “Tôi muốn em huỷ diệt Louise… không phải bằng cách uống máu cô ta, mà là kiếm soát đầu óc cô ta. Em sẽ uống lấy nỗi kinh hoàng của cô ta như cách em uống máu. Rồi em có thể lấy nỗi đau của cô ta và chuyển hoá nó thành sức mạnh. Đó là ma thuật thực sự đấy, Meghann – khả năng nhận lấy năng lượng từ sự đau đớn của con người.”

“Em không hiểu,” Meghann nói.

“Rồi em sẽ hiểu.” Simon mỉm cười. “Giờ em là học trò của tôi và đây là bài học đầu tiên của em.” Hắn chỉ vào Louise, vẫn còn rên rỉ trên chiếc ghế dài nhưng không thể di chuyển vì gọng kìm của hắn trên tinh thần cô ta. “Em đồng ý rằng chúng ta không thể để cô ta sống sót ra về chứ?”

Meghann gật đầu và Simon nói tiếp. “Vậy thì đây là nhiệm vụ của em. Chúng ta không thể để lại dấu vết trên cô ta hay giết cô ta ở đây…quá nhiều người đã biết việc tôi dùng cô ta để mua vui. Tôi không muốn làm một việc phiền phức là đánh lạc hướng các nhà chức trách con người nếu họ tin cái chết của cô ta là một vụ sát nhân.”

“Vì vậy nó phải giống như tự sát!” Meghann nói.

“Gần như vậy,” Simon nói. “Nó phải là tự sát, Meghann. Hãy khiến cô ta tự sát.”

Giờ thì Meghann đã hiểu. Cô liếc vào chiếc ghế nệm màu đen và khiến nó chạy ngang qua phòng tới đặt trước mặt Louise. Rồi cô ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt con người và cầm tay cô ta – hoạt cảnh này rất giống một sự bắt chước lố bịch với những buổi chữa bệnh cô từng có với các bệnh nhân con người của mình.

Hắn sẽ khiến linh hồn con trống rỗng và vụn vỡ như của chính hắn.

“Không!” Meghann kêu lên và giật tay cô khỏi tay Louise. Cô bị làm sao thế này? Giết người để thoả mãn cơn khát máu đã đủ tệ rồi, nhưng Simon đang yêu cầu cô tiến hành một vụ sát nhân máu lạnh.

“Thôi được rồi,” Simon bảo cô và khẽ đẩy cô tránh ra để hắn ngồi xuống trước mặt Louise.

“Anh không tức giận à?” Meghann hỏi, ngạc nhiên vì hắn đã để cô từ chối quá dễ dàng – có lẽ thời gian đã thực sự làm Bá tước Baldevar mềm yếu đi.

“Đêm nay em đã tìm lại cơn khát máu rồi,” Simon trả lời. “Phần còn lại rồi sẽ tới. Giờ hãy im lặng và học cách tôi làm đây.”

Hắn dành cho Louise một nụ cười rộng mở, vô hại và nói bằng giọng điệu mềm mỏng, đều đều – một lần nữa Meghann lại thấy sự giống nhau đáng ngạc nhiên với phép trị liệu tâm lý.

“Cô chưa từng đến đây đêm nay,” Simon bắt đầu. “Cô có hiểu không?”

Louise không trả lời như một con người bị thôi miên – đôi mắt cô ta rõ ràng và tập trung, giọng nói vững vàng. “Vâng.”

“Kể cho ta nghe về gã đàn ông đã đi cùng cô tới đây. Hắn có gia đình không? Ai đó sẽ nhớ hắn không?”

“Hắn chỉ là một tay bạc hạ cấp.”

Simon cười và nói chuyện ngoài lề với Meghann, “Đó là lý do vì sao tôi ngưỡng mộ cái thành phố đĩ điếm loè loẹt ở giữa sa mạc này. Có quá nhiều khách tạm bợ, một con ma cà rồng có thể hút máu ở đây hàng thập kỷ mà không bị phát hiện.” Hắn chuyển sự chú ý trở lại với Louise, và tiếp tục vun đắp đầu óc cô ta cho hợp với mục đích của hắn. “Cô đã rất buồn vì không được thăng chức. Nhưng cô biết đó không phải là lỗi tại ta. Đó là bởi vì cô không có năng lực.”

“Tôi không có năng lực,” Louise đồng ý bằng cùng một giọng bình thản như thế.

“Cô rất buồn vì cô biết rằng cuộc đời cô sẽ không bao giờ tốt đẹp hơn đêm nay. Vì thế cô đã quyết định quyên sinh.”

Simon mỉm cười trước đôi mắt mở lớn ngỡ ngàng của Meghann. “Tôi rất tiếc vì những tiêu chuẩn đạo đức mà lão bác tôi đã nhồi vào đầu em khiến cho bài tập này là bất khả. Nó là một công cụ tuyệt vời để mài dũa sự tập trung của em.”

Hắn trở lại với con người. “Cô sẽ đi vào trong xe và lái thẳng về nhà. Một khi đã ở nhà, cô sẽ viết một lá thư cho mẹ cô, nói rằng con chỉ không thể tiếp tục. Cô sẽ ký với tên Louetta. Sau đó, cô sẽ đi vào trong bồn tắm – cô có cạo lông chân không?”

Meghann gần như cười phá lên trước một câu hỏi có vẻ chẳng ăn nhập gì nhưng Simon đã ra hiệu cho cô im lặng.

“Có,” Louise nói.

“Tốt. Sau khi cô viết lá thư tuyệt mệnh của mình…ồ, trước khi ta quên mất, kể cho ta biết vị trí để cuộn băng mà cô định dùng để tống tiền Del Straker và nơi cô cất các bản sao.”

“Tôi có một tủ gửi đồ an toàn ở nhà băng… số 0927.”

“Cảm ơn. Một khi cô đã viết thư của mình xong, hãy tắm táp thật thoải mái. Hãy để dòng nước ấm xoa dịu cô, làm cô thư giãn, rồi lấy con dao cạo ra và cứa ngang hai cổ tay cô. Sau đó ở yên trong bồn tắm… cô có hiểu không?”

“Vâng,” Louise nói mà không hề có chút run rẩy nào trong giọng nói. Sao Simon làm được điều này? Meghann tự hỏi. Chắc chắn trong đầu óc con người không điều gì có thể mạnh hơn ý chí muốn sống, bản năng sinh tồn.

“Mặc dù bản năng sinh tồn rất mạnh,” Simon nói với Meghann, “nó chỉ giống như một lớp sa mỏng tang trước ý chí của một ma cà rồng biết cách dùng nguồn năng lượng anh ta thu được từ cơn khát máu. Giờ tôi phải kết thúc.”

Simon nói lại các mệnh lệnh một lần nữa và Louise nhắc lại chỉ dẫn của hắn từng từ một khi hắn yêu cầu. Sau đó, không nhìn vào Simon hay Meghann, cô ta đứng dậy như một cái máy, ra khỏi nhà và vào trong ô tô.

Simon quay sang Meghann. “Việc này chỉ mất khoảng nửa giờ thôi nhưng tôi phải đi tới căn hộ của Louise – để mắt tới cô ta. Những vụ tự sát không bao giờ nên để mặc cho sự ngẫu nhiên cả; bản năng sinh tồn đúng là khiến cho việc đó khá mạo hiểm. Hơn nữa tôi cũng phải thu hồi lại những cuốn băng của Del tội nghiệp. Sao em không lên lầu và tắm rửa nhỉ?”

Meghann gật đầu và Simon biến mất – kéo theo một tiếng thở dài ghen tị của cô. Cô nhớ miền tâm linh và khả năng bay. Meghann đi lên phòng ngủ chính, trông chờ một lần tắm thật lâu trong chiếc bồn có chân, viền gỗ óc chó.

Cô vứt bỏ chiếc váy đẫm máu của mình, cột tóc lên đỉnh đầu trong một kiểu búi bình thường và đầm mình xuống bồn. Meghann dựa đầu ra sau, nghĩ rằng đêm nay là lần đầu tiên trong bốn mươi năm qua cô đã tự nguyện giết chết một con người trong lúc hút máu.

Cô không chắc mình cảm thấy thế nào về chuyện này. Một mặt, cô không đặc biệt bị lương tâm cắn xé cho lắm. Nhưng nếu cô đang vứt bỏ các giá trị đạo đức của mình thì tại sao cô lại từ chối khi Simon yêu cầu cô giết Louise?

Hơn nữa cô cũng không chắc là lần sau cô muốn giết người khi ăn. Nhưng cô không thể tự nói với mình đêm nay chỉ là một sai lầm; cô đã nếm quá nhiều niềm vui hoang dại từ hành động giết vật chủ của mình.

Có phải mình lại đang trở thành kẻ sát nhân? Meghann tự hỏi. Cô co mình lại trước ý nghĩ ấy như thể dính phải một cú đấm thực sự. Mình không muốn làm ma quỷ, Meghann nghĩ một cách tuyệt vọng. Mình không muốn Alcuin nói đúng, mình không muốn một đêm nào đó thức dậy và thấy bản thân không còn trái tim.

Hai bàn tay cô bay lên bụng, vuốt ve chỗ phồng lên. Có phải mình sẽ dạy con cái mình giết người? Nuôi dạy chúng coi con người chẳng hơn gì thức ăn không? Không, mình sẽ không bao giờ làm thế.

Simon lặng lẽ đi vào phòng, ngưỡng mộ cái cách lớp gỗ tối màu của chiếc bồn càng tôn lên nước da trắng ngần và mái tóc rực lửa của Meghann. Với hơi nước tạo cho đôi má cô một thoáng ửng hồng, trông cô hoàn toàn xinh đẹp ngoại trừ cái vẻ cau có làm hỏng nét mặt cô.

“Điều gì làm phiền em vậy, cô bé?”

Mắt Meghann mở lớn. “Louise chết rồi sao?” cô hỏi. “Còn người đàn ông kia?”

“Vinny đã mang hắn ra sa mạc chôn rồi. Còn về Louise, chắc hẳn cô ta đã lái xe về nhà với tốc độ kỷ lục. Có lẽ trong cái – em gọi trí óc ẩn giấu là gì ấy nhỉ? – tiềm thức của mình cô ta đã nung nấu ý muốn chết rồi.” Simon cầm tay cô. “Em yêu à, sao em lại cau mày? Điều gì khiến em phiền lòng về chuyện giết con người nào?”

Meghann nhìn vào mắt hắn. “Em lo là cảm thấy giống như anh… giết người giống như anh sẽ khiến em thành một bà mẹ không thích hợp.”

Simon nhìn cô vài phút và rồi hỏi một câu. “Em có cho cảnh sát là những bậc phụ huynh không thích hợp không? Rất nhiều người trong số họ giết chóc hàng ngày.”

“Đó là tự vệ,” cô chỉ ra.

“Và em phải uống máu để sinh tồn,” Simon đốp lại. “Con cái chúng ta cũng sẽ cần cùng một thứ chất bổ như thế. Liệu em có nuôi dạy chúng tin rằng chúng là ma quỷ, rằng nhu cầu cần máu của chúng là một điều đáng xấu hổ không?”

“Tất nhiên là không! Nhưng chúng ta không thể dạy chúng để cho nạn nhân còn sống được sao?”

“Em có thể ăn như thế nếu đó là điều em muốn,” Simon bảo cô, cẩn thận không để lộ chút thiếu kiên nhẫn hay nhạo báng nào trong giọng mình. Phải lắng nghe học thuyết chán ngắt của Alcuin tuôn ra khỏi miệng vợ mình là cả một sự cố gắng, nhưng ép buộc Meghann lại là một sai lầm chết người. Hắn sẽ không lập lại sai lầm trong quá khứ - lần này hắn sẽ cho Meghann mọi khoảng thời gian cô cần để phát triển quyền năng của mình, để hiểu con người chẳng hơn gì một nguồn thức ăn và thi thoảng là nguồn mua vui của ma cà rồng. “Tôi sẽ nói thêm một điều nữa và đóng lại chủ đề này. Đêm nay tôi đã thấy em toả sáng theo cách em chưa hề toả sáng trong cả nhiều thập kỷ qua. Tôi tha thiết thúc giục em gạt bỏ những tiêu chuẩn đạo đức ngốc nghếch sang một bên, và hân hoan vui sướng với bản chất của mình – một dã thú không gì sánh nổi. Tôi tham gia cùng em được không, nữ thuỷ thần?”

Maggie!

Meghann bỗng cứng đờ và một sự ngạc nhiên đột ngột lấp đầy khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt mở lớn khác thường của cô.

Simon nhìn xuống, miệng hắn mím lại thành một đường u ám nhưng trước khi hắn có thể nói gì Meghann đã nói, “Anh cũng cảm thấy chứ?”

Hắn nhìn thêm một lần vào đôi mắt cô, và niềm vui ngọt ngào, ngây thơ đang nhìn lại hắn, và hỏi, “Cảm thấy gì cơ?”

“Chúng cử động,” Meghann bảo hắn, giọng đầy kinh ngạc.

“Cái gì?”

“Hai đứa trẻ!” cô la lên vui sướng. “Chúng cử động bên trong em… em cảm thấy mà!” Cô nắm tay hắn, đặt nó lên giữa chiếc bụng ướt sũng của mình.

Simon chờ thêm vài phút, rồi cảm thấy nó… sự rung động nhẹ nhất trên bụng cô. Bàn tay hắn như bị điện giật bởi sự va chạm thoáng qua với mầm sống bên trong Meghann.

Meghann dựa đầu vào bồn tắm, một nụ cười mơ màng vẫn còn trên mặt cô khi cô vòng tay ôm ấp hai đứa bé trong bụng. “Sao lúc nãy trông mặt anh lại thế - như là có cái gì cắn anh ấy?”

“Tôi tưởng em bị đau,” Simon nói và Meghann chấp nhận lời giải thích.

“Charles và Lee,” cô hổn hển nói, một nụ cười còn chói loá hơn thắp sáng những đường nét trên mặt cô. “Em phải gọi họ… họ sẽ vui mừng biết bao khi nghe em kể là bọn trẻ đã cử động!”

Maggie!

Meghann chỉ đơn giản nhìn lên hắn, chờ đợi phản ứng của hắn. Simon nhìn sâu vào đôi mắt xanh mở lớn thơ ngây của cô. Không, cô không thể lừa nổi hắn như thế - Meghann đã không nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, tuyệt vọng ấy.

“Simon à?”

“Tất nhiên rồi, cô bé,” hắn nói và cười tươi. “Hãy dùng điện thoại trong phòng làm việc của tôi ấy. Trong lúc em chia sẻ tin tuyệt vời này với bạn, tôi sẽ làm việc và bảo Del Straker ông ta có thể có các cuộn băng của Louise ngay khi tôi có giấy tờ toà nhà bên bãi biển của ông ta.”

Meghann đảo mắt và mặc chiếc áo choàng màu nâu vàng vào. “Trước đây anh đã bao giờ dùng những cuộn băng chứng minh tội cưỡng hiếp để cướp tài sản người ta chưa?”

Simon cười lớn và vò tóc cô. Hắn không thể đùa bỡn quá lâu… giọng nói khổ sở kia có thể mạnh lên đủ để tới tai Meghann nếu cô tiếp tục ở gần đây. “Tôi sẽ gặp em dưới lầu nhé em yêu.”

Nửa giờ sau, Simon đi vào trong phòng làm việc và thấy Meghann đang thoải mái cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha Chesterfield trong khi con chó của cô ở dưới chân, gặm một cục xương làm bằng da thật với sự tập trung mạnh mẽ.

“Charles bảo em là ti vi đang chiếu cái này – em không thể không xem một lát,” Meghann giải thích và đưa mắt về phía chiếc ti vi màn hình rộng.

Simon ngồi xuống bên cạnh cô. “Em đang xem cái gì đấy cô bé?”

“Nỗi kinh hoàng Dracula,” cô nói, vỗ vào cổ tay hắn khi hắn đảo mắt. “Đừng có hợm hĩnh như thế. Sao anh có thể không thích Christopher Lee chứ?”

Simon quan sát hình người cao ráo, mặc áo choàng đen với đôi mắt to đen, xuyên thấu và thú thật, “Anh ta đúng là có phong cách thật.”

“Công việc xong rồi chứ?” Meghann lơ đãng hỏi, dường như đang mải miết với bộ phim mà Simon chắc chắn là cô đã xem cả trăm lần.

“Mọi chuyện đều đâu vào đấy cả,” hắn trả lời, mặc dù nghe thấy tiếng gọi của Jimmy Delecroix là một trong số rất ít lần bị giật mình trong suốt cuộc đời bất tử của hắn. Tiếng gọi ấy dành cho một người phụ nữ đã đánh bại mọi lẽ tự nhiên và mang một con ma cà rồng trở về từ sự mất trí sau khi bị biến đổi, bằng những liều thuốc và “phương pháp chữa trị bằng cách nói chuyện” của cô.

Đúng hơn là đã cố gắng đánh bại lẽ tự nhiên, Simon tự sửa. Hắn cực kỳ biết ơn con hắn vì đã chọn đúng cái giây phút thích hợp ấy để lên tiếng về sự hiện diện của chúng – nếu không Meghann có thể đã nghe thấy giọng nói khẽ gọi cô.

Cô có bao giờ yêu thằng nhãi đó không? Có thể là không. Nhưng Meghann rất yêu cái ý tưởng tự làm chủ bản thân và không phải trả lời trước ai cả. Đó là một điều mà Jimmy Delacroix có thể cho cô, khiến cô quay sang nó; nó sẽ không bao giờ có thể khuất phục nổi cô như cách Simon đã làm.

Vì thế Simon chỉ còn lại một lựa chọn – vươn vào tận trong trí óc dần dần hồi phục của thằng nhãi và thô bạo nghiền nát mọi tia tỉnh táo nhỏ nhất của nó. Vì hắn không thể giết thằng nhóc cho đến khi Meghann sinh con, hắn sẽ chỉ đơn giản là canh giữ nó cẩn thận và đảo ngược lại mọi kết quả của Meghann nếu cần thiết.

“Có chuyện gì với anh thế?”

“Hửm?”

“Trông anh… trầm ngâm quá.”

“Chỉ khó hiểu thôi, cô bé.” Simon chỉ vào màn hình ti vi. “Cái này dựa trên tác phẩm của tiên sinh Stoker phải không?”

“Hơi hơi thôi,” Meghann thừa nhận, môi cô mím lại chứng tỏ là cô đang cố không cười.

“Như thế có nghĩa Lâu đài Dracula là ở Transylvania?”

“Ừ,” cô nói, đôi mắt lấp lánh trước vẻ giả vờ khó hiểu của hắn.

“Nhưng em ơi, con ma cà rồng của em có trọng âm kiểu Anh – không phải kiểu Rumani. Có lẽ cha mẹ Dracula đã gửi anh ta tới Oxford trong thời trai trẻ chăng?”

“Đồ bới lông tìm vết,” Meghann nói và lè lưỡi ra.

“Nhóc con láo lếu, tôi phải trừng phạt em vì hành vi bất kính với chủ nhân như thế,” Simon vươn tay ra và kéo Meghann xuống dưới hắn, vui sướng vì cái cách cô tan chảy dưới hắn.

“Trừng phạt em nữa đi,” Meghann rì rầm khi hắn ngồi dậy.

“Xem phim của em đi,” Simon trả lời và kéo cô ngồi lên đùi hắn, nghĩ rằng trêu chọc cô đến tận lúc hết phim sẽ cực kỳ thú vị.

“Theo anh mọi thứ đó bắt nguồn như thế nào?” Meghann hỏi trước một cảnh quay ma cà rồng thức dậy từ trong quan tài, sẵn sàng khởi đầu những hoạt động ban đêm của hắn.

“Không khó hiểu đến thế đâu,” Simon nói. “Tôi nghĩ trong thực tế ma cà rồng chỉ kết thúc trong những chiếc quan tài nếu chủ nhân của chúng bất cẩn trong lúc biến đổi và để con người trông thấy cơ thể đang thay đổi của chúng… một ngày trước khi tôi hoàn tất việc biến đổi của em, em đã rất ốm. Một trăm năm trước đây, không có những ống nghe để nghe nhịp tim của em, gia đình em sẽ chẳng cách nào biết em còn sống. Vì thế nếu tôi không đến bên em kịp lúc, em sẽ phải vào quan tài.”

Meghann rùng mình. “Ý anh là đêm đầu tiên có thể em đã thức dậy trong một chiếc quan tài à?”

“Vào thời của em, đúng hơn là em sẽ thức dậy trong một nhà tang lễ, đang được chuẩn bị để người ta đến viếng.”

Simon dừng lại một cách đầy kịch tính. “Nhưng đêm đầu tiên làm ma cà rồng tôi đã thức dậy trong một chiếc quan tài đấy.”

“Anh đã ở trong quan tài ư?” Meghann thở hổn hển. “Như thế nào? Tại sao?”

“Em biết là tôi đã đánh cắp máu biến đổi cho mình,” Simon nói. “Hai tuần tôi lởn vởn giữa cái sống và cái chết… sốt cao, mỗi ngày mỗi yếu hơn trong khi Học giả Dee và Thầy lang Ahmed đã làm mọi cách có thể để giúp tôi.”

“Và rồi một ngày kia họ nghĩ là anh đã chết!” Meghann kêu lên.

“Không hẳn. Tôi có nên kể cho em tại sao tôi lại thức dậy trong quan tài không… và làm thế nào chỉ vài tháng ngắn ngủi sau kinh nghiệm choáng váng đó tôi đã có trận chiến đầu tiên với Alcuin?”

Meghann gật đầu, bộ phim về ma cà rồng trước mặt cô bị lãng quên hoàn toàn khi cô dành cho Simon mọi sự chú ý.

Simon bắt đầu câu chuyện của mình, mỉm cười với đôi mắt mở lớn, háo hức của Meghann… mọi dấu vết căm thù và khinh ghét hắn từng thấy trên mặt cô kể từ khi Alcuin lần đầu liên lạc với cô đã biến mất. Cô lại một lần nữa là nữ tiểu yêu ngọt ngào, sinh động mà hắn đã yêu, và không một tên ma cà rồng điên rồ nào cướp được cô khỏi tay hắn nữa. Simon biết rõ bản chất thiếu kiên nhẫn của Meghann, biết cô đang thất vọng với việc có vẻ như là không tiến triển mấy. Hi vọng rằng cô sẽ đồng ý giết thằng nhãi trước khi cô biết nó đang hồi phục. Không có Jimmy để dựa dẫm, Meghann sẽ hài lòng với việc ở bên chủ nhân của mình.