← Quay lại trang sách

Chương 18

Yorkshire, Anh Quốc

3 tháng Sáu, 1592

Cơn đau kinh khủng xuyên qua người hắn và không cho hắn lấy một phút nghỉ ngơi, giống như hàng ngàn chiếc kìm nóng cùng đâm vào hắn, khiến Simon cuối cùng cũng phải cầu xin với vị Chúa mà hắn đã từ bỏ biết bao lâu này rằng xin hãy ngừng cơn đau lại…

Mắt Simon vụt mở và hắn nhìn vào bóng tối quanh mình. Hắn chưa từng trông thấy đêm tối mịt mùng như thế này – hắn đang ở đâu? Tại sao tay hắn lại được đặt trên ngực? Hắn cử động hai bàn tay ra khỏi cái vị trí khiến hắn cực kỳ băn khoăn vì một lý do mà hắn không thể gọi tên và lập tức chạm phải một bề mặt cứng ở ngay phía trên hắn.

Gỗ, Simon quyết định sau khi cọ khớp ngón tay vào tấm rào cản kỳ lạ. Gỗ (hắn nhận ra đó là những thứ gỗ vừa mới cắt sau một lần hít hơi dài) bao bọc hắn từ mọi phía. Nếu hắn cử động chân, hắn đá vào rào cản, và tay – bất kể hắn di tay đến chỗ nào, chúng cũng chạm vào mặt gỗ.

Có lẽ hắn đang ở trong một chiếc tủ? Phải, nếu hắn lại đang suy nghĩ mạch lạc (Simon rùng mình khi nhớ tới nỗi đau đớn hoang dại mà hắn đã phải chịu đựng sau khi uống máu con quái vật ấy) thì rõ ràng là hắn đã qua được cuộc biến đổi. Điều đó có nghĩa là da thịt hắn không còn an toàn trước ánh mặt trời ban ngày nữa nên chắc các bạn của hắn đã giấu hắn ở đây.

“John?” hắn gọi to. “Khalid?” Sự im lặng chết chóc chào đón hắn… cả nhà chiêm tinh cũng như y sĩ người Moor đều không trả lời những câu gọi liên tục của hắn. Hắn sẽ phải tự tìm đường ra khỏi cái chỗ trốn này. Simon cho rằng nếu hắn đã tỉnh dậy thì chắc là đêm rồi – Nicholas chỉ đụng đậy vào lúc ban ngày khi họ tấn công nó mà thôi. Simon giơ tay lên lần nữa, cau mày khi hắn nhìn thấy đá quý lấp lánh trong bóng tối. Ai lại đi đeo nhẫn cho người ốm nhỉ? Hắn không cần đến đồ trang sức trên giường bệnh. Nói về chuyện đó, sao hắn lại thấy lụa và ren cọ vào mặt trong khi tấn công lớp gỗ phía trên nhỉ? Trong lúc khó chịu này thì một ý nghĩ đáng khích lệ nảy ra với hắn – nếu trong bóng tối như mực mà hắn còn nhận ra từng đó chi tiết thì chắc hẳn cuộc biến đổi đã khiến đôi mắt hắn tinh như mắt mèo.

Simon lùi chân lại xa hết mức có thể và tung ra một cú đá mạnh vào rào chắn ở chân hắn. Nó vỡ tan nhưng thay vì luồng không khí ùa vào như hắn trông đợi, hắn lại cảm thấy một thứ vật chất lạ lùng, lạnh toát cùng với mùi đất ùa vào chỗ trú ẩn của mình.

Simon co gối, cào cào chân trên bề mặt gỗ thông cho đến khi bàn tay hắn nắm được bắp chân. Hắn nắm được một nắm thứ vật chất dinh dính, nát vụn và mang nó lên mặt, hít thật sâu… đất! Đất chui vào trong cái hộp gỗ thông của hắn…

Gỗ thông và đất… mặt đất và gỗ… một cái hộp gỗ bị bao quanh bởi đất…

“Không!” Một tiếng gào kinh hoàng thoát khỏi môi hắn khi hắn nhận ra cảnh ngộ nghiệt ngã của mình. Lạy Chúa tôi… hắn đã không được che giấu, hắn bị chôn sống! Cái hộp gỗ thông chẳng phải là một chiếc thùng mà là một cỗ quan tài!

Simon điên cuồng cào cấu lớp gỗ, cảm thấy nó vỡ vụn và bung ra dưới cuộc tấn công đầy hoảng loạn của hắn. Một tấm bị bung ra và Simon xé mạnh nó, gào thét khi một đợt đất lở ụp xuống mặt hắn.

“Cút đi!” Simon giận dữ gào lên với lớp đất và cảm thấy kinh ngạc khi đất đá tự trượt ra khỏi hắn.

Tất nhiên rồi, hắn nghĩ. Trong lúc sợ hãi hắn đã quên mất quyền năng của Nicholas… giờ là quyền năng của hắn. Simon nhắm mắt lại và buộc mình suy nghĩ bình tĩnh. Có lẽ hắn không cần phải cào đường ra khỏi nấm mộ… có lẽ hắn có thể di chuyển đất đá đang đe doạ làm hắn nghẹt thở chỉ bằng ý chí mà thôi. Hắn đã từng nghe thấy những chuyện tương tự.

Simon mở mắt và lườm vào lớp đất. Hắn tưởng tượng nó bay ra khỏi người hắn, và trong giây tiếp theo đất đá đã bị nổ tung lên trên, cho phép Simon nhìn thấy một thoáng trăng khuyết ở xa phía trên đầu.

Không có lớp đất nặng phía trên quan tài, Simon có thể đẩy bật tấm gỗ và đứng dậy trong mộ. Hắn dễ dàng nhảy ra và làm sạch cái hố rộng hoác, nhìn chằm chằm kinh hãi xuống chiếc quan tài đã bị phá hỏng. Tại sao các bạn hắn lại cho phép điều này xảy ra? Họ đã nhìn thấy Nicholas – họ biết rõ rằng dù trông hắn có ra sao hắn cũng vẫn chưa chết.

John Dee và Thầy lang Ahmed đã không làm việc này, Simon nhanh chóng khẳng định. Hắn nghĩ lại những ngày trước và nhận ra hiện giờ thính giác của hắn cũng nhạy hơn y như thị giác vậy. Kể cả trong cơn mê sảng hắn cũng vẫn nghe được lời các người hầu tụ tập trong hành lang, thì thầm bằng giọng nói sợ hãi về tình trạng kỳ lạ của ông chủ mình. Chúng đã tống hắn vào trong cái hộp rẻ tiền kia chăng?

Có lý. Chắc chắn việc đó giải thích được tại sao hắn không nằm trong linh cữu... mặc dù thời tiết mùa hè nóng khác thường cũng giải thích được chuyện đó. Bá tước hay là không, một khi Simon đã chết thì xác của hắn cũng phải được giải quyết nhanh gọn. Rõ ràng bọn người hầu (những kẻ ngốc nghếch vẫn còn quá trung thành với ký ức của cha và anh trai hắn) đã áp đảo hai người bảo vệ của Simon và chôn hắn thật nhanh.

Simon quỳ xuống đầu gối, cảm thấy một cơn đau mà hắn vốn tưởng đã ra đi mãi mãi. Không, hắn nghĩ, tập trung vào cảm xúc này. Nó không phải là sự đau đớn. Nó giống như một cơn đói ngấu nghiến… a…à…

Nhu cầu, Simon nhận ra. Cái khao khát kỳ lạ khiến cơ thể hắn run rẩy và làm răng hắn nghiến chặt thế này là gì?

Một tiếng thì thầm nho nhỏ phá vỡ sự tập trung của hắn và Simon quay ngoắt ra, nhìn thấy một phụ nữ trẻ với mái tóc bẩn thỉu, rối bù đang mặc chiếc váy bằng vải len tồi tàn.

“Ma,” cô gái kêu lên và chỉ một ngón tay run rẩy về phía hắn. Với một tiếng kêu nghẹn ngào, cô ta quay lại và cố gắng bỏ chạy.

Simon dễ dàng bắt kịp cô ta, cản lối và kéo cô ta xuống dưới hắn.

“Sao cô lại tới một nơi vắng vẻ thế này một mình hả?” hắn hỏi rồi mắt mở lớn vì sốc khi nghe thấy một câu trả lời qua đôi môi không hề động đậy – một ít đất từ nấm mộ của phù thuỷ sẽ cho tôi sức mạnh…

“Phù thuỷ!” Simon buộc tội, cảm thấy nhu cầu của mình dịu đi trước đôi mắt lồi và cái ngực phập phồng của cô gái. Nỗi sợ của cô ta rất tốt; nó làm hắn khoẻ lại, cũng như cái mạch phập phồng đáng yêu trên cổ cô ta vậy. Cái gì đã kéo hắn về phía đường kẻ màu xanh trên làn da nhợt nhạt của cô ta? Âm thanh hân hoan đó là cái gì… giống như một dòng sông đang chảy trong người cô ta? Và cái mùi ấy… một mùi đồng và sắt mới ngon lành làm sao…

Cô gái hét lên và Simon nhăn mặt vì cơn đau đột ngột ở môi dưới. Hắn bối rối nhìn hai giọt máu tươi rớt trên váy của cô gái và nhận ra là bằng cách nào đó hắn đã tự cắn mình.

Tất nhiên rồi! Simon chà lưỡi qua môi dưới và cảm thấy hai chiếc răng mới cắm vào thịt hắn. Hắn đã mọc răng nanh như Nicholas… những chiếc răng nanh thòi ra khi hắn cúi xuống gần cô gái hơn. Giờ hắn biết hắn đã nghe thấy gì… đó chính là máu chảy trong người cô gái. Một giọng nói sâu thẳm hơn cả bản năng thì thầm rằng máu cô ta sẽ chữa lành hắn, cho hắn nguồn năng lượng mà hắn chưa từng mơ tới.

Simon dành cho nạn nhân của mình một nụ cười khiến mắt cô ta trợn trừng lên cho đến khi chỉ còn lòng trắng. Hắn biết ơn nỗi kinh hoàng của cô ta; nó khiến việc ôm cô ta bất động trong lúc cắm phập hai chiếc răng mới vào làn da mềm mại, yếu ớt ở cổ cô ta thật dễ dàng.

Simon tìm thấy thiên đường khi dòng máu đậm đà, bổ dưỡng của cô ta chảy vào mồm và cổ họng hắn. Không một điều gì… ân ái, vàng hay thậm chí là sức mạnh mà các linh hồn đã cho hắn có thể sánh với niềm vui sướng hắn cảm nhận được khi uống máu. Một thứ vốn có vị ghê tởm khi hắn còn là người thì giờ đây ngon hơn loại rượu ngon nhất; thậm chí cả loại whiskey tuyệt vời nhất cũng không thể cung cấp được hơi nóng đang tràn ngập cơ thể hắn.

Còn tuyệt vời hơn nữa là, Simon cảm thấy sức mạnh của hắn tăng lên với từng ngụm chất lỏng vị đồng. Máu cho hắn sức mạnh thể chất không thể tin nổi; hắn cảm thấy mình có sự cường tráng của bảy con bò mộng! Hắn có thể xé toạc đến tận gốc rễ cây sồi cổ thụ đằng sau lưng hắn bằng một tay, và trí óc hắn – lạy Chúa lòng lành, máu đã làm gì với đầu óc hắn thế này! Làm sao máu của một thường dân lại có thể làm tăng sự thông tuệ của hắn, khiến hắn cảm thấy tự tin hơn bất kỳ lúc nào trong đời? Những điều máu làm cho hắn thật quá sức tuyệt vời. Simon muốn uống mãi mãi…

Dòng suối nóng ấm chỉ còn là một dòng chảy nhỏ giọt và Simon cảm thấy cơ thể bên dưới hắn mất sự cứng chắc. Hắn miễn cưỡng nhấc miệng lên và nhìn chằm chằm vào cô gái. Chết rồi, hắn lạnh lùng quan sát khi nhìn chăm chú vào nước da xỉn mờ, nhợt nhạt và đôi mắt vô hồn.

Simon nhặt cái xác lên và ném nó vào trong mộ của hắn, một lần nữa dùng sức mạnh ý chí để khiến đất đá phủ lên cô ta khiến nấm mộ trông như chưa từng bị đụng đến trước khi rảo bước đi tìm bạn hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Simon quay lại, chỉ để phát hiện ra âm thanh không phải ở ngay đằng sau hắn mà là ở chân ngọn đồi cô quạnh nơi hắn bị chôn. Nhìn xuống từ điểm lợi thế của mình, hắn có thể trông thấy Học giả Dee và Thầy lang Ahmed.

“Bá tước!” John Dee kêu lên vui mừng rồi bước lùi lại một bước, dường như thấy ghê tởm hình dáng của bạn ông ta.

“Sao ông lại nhìn ta như thế?” Simon hỏi rồi một tràng những ý nghĩ ập vào hắn – tóc ngài ấy dài đến vai, móng tay trông như móng vuốt của một sinh vật ma quỷ nào đó, ngài ấy thấm đầy máu, đất bẩn bám vào quần áo, ngài ấy còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng trên đầu…

Simon quỳ sụp xuống đầu gối, hai bàn tay ôm lấy đầu. Nicholas đã đúng – phải nghe mọi ý nghĩ thoáng qua sẽ khiến hắn phát điên. Nhưng làm sao hắn ngăn được những tiếng nói xâm nhập vào đầu óc hắn đây?

Simon lờ mờ nhớ lại vào mẹo mà Cha Bain đã dạy hắn để ngăn ma quỷ xâm nhập vào đầu óc… chắc chắn chúng sẽ hoạt động với những ý nghĩa ngoại xâm này. Simon triệu hồi hình ảnh một tấm khiên thép và tưởng tượng nó cản lại những ý nghĩ thay vì các cú đấm. Chẳng bao lâu cơn hỗn loạn trong đầu óc hắn biến mất và hắn đã lại có thể đứng dậy.

“Tại sao ta lại thức dậy trong một chiếc hộp rẻ tiền? Chẳng lẽ hai người tin rằng ta đã chết… kể cả sau khi đã chứng kiến tình trạng kỳ lạ lúc ban ngày của Tiên sinh Aermville?” Hắn cau có với bạn mình trong khi giữ hình ảnh tấm khiên thật rõ ràng và vững vàng.

“Chủ nhân,” Thầy lang Ahmed bắt đầu nói, “có những chuyện ngài không biết được. Vào lúc bình minh ngày hôm nay, cơn sốt của ngài chấm dứt. Ngài đã thôi không gầm gừ và nằm lại trên giường, bất động hoàn toàn. Thật không may là vợ ngài lại ở trong phòng –“

“Isabelle?” Simon cau mày – sau khi Michael chết, Isabelle đã cố tự vẫn bằng cách lao từ trên mái nhà xuống. Không may là những bụi hồng bao quanh căn nhà đã đỡ cho cú ngã của cô ta và thay vì chết, cô ta chỉ bị gãy lưng.

Cô ta không còn đi lại được nữa và dành hầu hết thời gian ở trên giường, hoặc khóc lóc như điên hoặc nhìn chằm chằm không nói gì trong hàng giờ liền.

“Bà ấy đang ở giai đoạn tỉnh táo,” Thầy lang Ahmed trả lời câu hỏi không nói ra của hắn, và Simon gật đầu, hài lòng vì những suy nghĩ của vị y sĩ không chọc thủng tấm khiên của hắn.

“Tôi tin rằng ý nghĩ về cái chết sắp đến của ngài đã làm bà ta hồi phục,” John Dee nói chen, và Simon cười lớn trước câu nói mà hắn hoàn toàn đồng ý ấy.

“Khi ngài nằm xuống,” Thầy lang Ahmed nói tiếp, “Phu nhân Isabelle mang một chiếc gương nhỏ bà ta vẫn đeo quanh eo tới mũi ngài. Bà ta thét lớn vì hình ảnh của ngài trong gương chỉ là một thoáng mờ ảo. Vị linh mục bên cạnh bà ta bảo bà ta không cần phải lo lắng vì ngài đã biến thành thứ gì – vì chẳng có dấu hiệu nào của hơi thở nên rõ ràng là ngài đã chết và các gia nhân có thể di chuyển cái xác xấu xa của ngài khỏi phòng ngủ.”

“Vấn đề cấp bách nhất của chúng tôi là giữ ngài an toàn khỏi ánh mặt trời,” John bảo hắn. “Các tấm rèm trong phòng ngủ của ngài đã được kéo xuống nhưng ngài sẽ bị lộ ra trước mặt trời chính ngọ nếu các gia nhân mang ngài ra sảnh. Tôi nhanh chóng nêu ra mối quan hệ của chúng ta và yêu cầu… vợ ngài…hỏi rằng liệu Thầy lang Ahmed và tôi có được phép của bà ta để chuẩn bị xác ngài cho lễ tang hay không. Chúng tôi chấp nhận cái quan tài xấu xí mà vợ ngài muốn để xác ngài vào vì chúng tôi cảm thấy ngài có thể phá nó dễ dàng khi tỉnh lại… nếu ngài tỉnh lại trước khi Khalid và tôi tới mộ ngài.

“Chúng tôi tưởng là ngài sẽ được mai táng trong nghĩa trang gia đình và sẽ dễ dàng giải thoát ngài vào lúc hoàng hôn, nhưng Phu nhân Isabelle tuyên bố ngài không được đặt vào mảnh đất thánh. Bà ta cho lính gác đuổi tôi và Thầy lang Ahmed, cũng như những hộ vệ riêng của ngài ra khỏi lãnh địa trong khi lính của bà ta chôn ngài ở một địa điểm bí mật. Chủ nhân, đáng lẽ chúng tôi đã đến sớm hơn nhưng bọn chúng chỉ vừa trở lại một giờ trước. Khi đó lính hộ vệ của ngài đã ép bọn ngốc đó để lấy thông tin và chúng tôi dành cả một giờ vừa qua đi bộ tới địa điểm heo hút này. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự kinh ngạc và sợ hãi mà ngài đã phải trải qua khi tỉnh lại và thấy mình đang bị chôn sống.”

Simon giơ một tay lên. “Anh không cần xin lỗi ta. Giờ hãy đi cùng ta – anh không muốn thấy mặt vợ ta khi cô ta trông thấy người chồng đã hồi sinh của mình à?”

Simon quay đi khỏi nấm đất mà hắn không bao giờ muốn để mắt tới nữa và đi xuống con dốc. Ở trên ngọn đồi, hắn khẽ gật đầu với những vệ sĩ da đen bị câm của mình. Hắn không ngạc nhiên khi Isabelle cố gắng đuổi họ đi. Hắn biết màu da và những cái nhìn chằm chằm không lời của họ làm cô ta sợ hãi cũng gần như sự cống hiến tận tuỵ của họ dành cho chủ nhân của mình. Simon cười lớn khi trông thấy những người lính câm vẫn nhìn hắn bằng vẻ trung thành và lòng biết ơn như từ xưa tới nay. Hắn nhớ lại rằng kể cả việc phục vụ một con quỷ trở về từ cõi chết cũng còn tốt hơn nhiều so với số phận của họ khi Simon cứu họ khỏi Algiers – làm những nô lệ bị xích vào mái chèo trong suốt cuộc đời đau khổ của họ.

“Bá tước,” John nói, chen ngang vào những ý nghĩ của hắn. Nhà chiêm tinh giơ ra một chiếc áo choàng nhung có mũ trùm. “Ngài có muốn giấu mặt cho đến khi…”

“Chỉnh tề à?” Simon cười lớn và gạt chiếc áo đi. “Ta thích gieo nỗi sợ ma quỷ vào đầu những tên hầu nhát chết của ta hơn nhiều.”

Simon mở toang cánh cửa gỗ sồi nặng nề dẫn vào nhà, lờ đi những tiếng thở hổn hển kinh sợ và những cái nhìn chằm chằm của gia nhân khi hắn bước vào sảnh lớn.

Một vài gia nhân cố gắng lao vào hắn, nhưng Simon lắc đầu khi những người lính câm cố bao quanh hắn để chủ nhân của họ không bị tấn công. Hắn dễ dàng đẩy những kẻ đủ ngu ngốc để chắn đường hắn, áp lực nhẹ nhàng ấy đủ khiến chúng bay ngang qua phòng.

“Sao?” Simon gầm ghè, cố ý làm cho giọng mình gay gắt và xào xạo để tăng thêm nỗi sợ cho những kẻ đang run rẩy trước mặt hắn. “Không có lời nào để đón chào vị chủ nhân vừa trở về từ địa ngục của các ngươi à?”

Simon đi qua vài người hầu đang khóc thút thít và đứng ở một đầu bàn, lừ mắt với những kẻ tái nhợt, rên rỉ trước mặt hắn. “Ta muốn tất cả các người, trừ Adelaide, các vệ sĩ riêng của ta, và đầu bếp Yusef rời khỏi lãnh địa này ngay lập tức. Nói một lời với bất kỳ ai về chuyện các người đã chứng kiến và ta thề là ta sẽ tới thăm các người vào lúc nửa đêm tối tăm nhất. Giờ thì cút!”

Simon quay lại, một nụ cười độc địa nở trên mặt hắn khi hắn nghe tiếng đám đông vội vã ở cửa trước. Bọn gia nhân đang xô đẩy nhau trong lúc vội vã trốn khỏi toà nhà. Giờ chỉ còn Isabelle. Hắn sẽ lên phòng ngủ của cô ta…

Chẳng bao lâu sau khi ý nghĩ ấy hình thành trong đầu hắn, hắn đã thấy mình đang đứng trước giường Isabelle. Hắn có ấn tượng mơ hồ là mình bay qua một vùng đất lạnh lẽo, đen tối trong vài giây khi hắn đi từ đại sảnh lên phòng Isabelle.

Trong thời gian chóng vánh như thế Simon cũng nhận ra hắn đã ở miền tâm linh. Tất nhiên trước đó hắn đã từng đi nhưng hắn chưa bao giờ mang theo cả thể xác – chỉ có linh hồn hắn. Hắn nhớ Nicholas đã kể rằng ma cà rồng có thể biến mất và tái xuất hiện ở bất kỳ địa điểm nào chúng chọn trong vòng bán kính ba mươi dặm nhưng rõ ràng là tên nhạc công trẻ không biết con đường đó đi qua miền tâm linh.

Simon không có thời gian để tự thắc mắc về một trong những lợi ích mới của kiếp sống này nữa – Isabelle và lão cha xứ già khốn khổ mà cô ta mang theo từ bên Pháp đang gào thét những lời cầu nguyện vào mặt hắn.

“Buổi tối tốt lành, phu nhân,” Simon nói, dành cho người đàn bà hốc hác, khắp người lở loét trên giường một nụ cười lạnh lùng. “Cô thực sự nghĩ là cô có thể vứt bỏ tôi bằng cách ném xác tôi vào một cái hộp rẻ tiền và tống cổ bạn bè tôi ra khỏi nhà tôi được à?”

Hắn cảm thấy má mình ươn ướt và quay sang để lườm gã giáo sĩ nhăn nhúm, đang túm chặt một bát nước thánh.

“Biến đi, quỷ dữ!” vị linh mục gào lên. “Nhân danh Chúa, hãy trở lại nấm mộ của ngươi!”

“Câm mồm đi!” Simon đáp lại khi vị linh mục ra lệnh cho hắn trở về mộ mình. Đôi mắt linh mục mở lớn khi bài trừ tà của ông ta bị cắt ngang đột ngột như thể Simon đã nhét giẻ vào miệng ông ta.

Bây giờ có việc gì mà hắn không thể làm không nhỉ? Simon tự hỏi, đi vòng quanh ông linh mục già.

“Nhấc tay lên,” hắn ra lệnh, vẫn nói bằng tiếng Pháp vì lão linh mục dốt nát không chịu nói một chữ tiếng Anh nào kể cả khi đã sống trên đất Anh gần một thập kỷ. Lão linh mục ngoan ngoãn giơ tay phải lên.

“Ngồi,” Simon nói và vị linh mục sụp xuống đất.

“Ngươi đã làm gì với ông ấy?” Isabelle gào lên từ trên giường. “Làm sao ngươi dám bỏ bùa một vị cha xứ?”

Cảm thấy nghịch ngợm như một chàng trai trẻ, Simon dành cho người đàn bà đang hấp hối trên giường một nụ cười độc ác. Hắn chắc chắn là nếu Tiên sinh Shakespeare có thể nhìn thấy nó thì ông ta sẽ cho hắn đóng vai Iago [26].

“Sáng nay ta đã chết như một con người và đêm nay trở lại mặt đất như Hoàng tử Bóng đêm,” Simon thì thào, buộc mình không được cười trước bài phát biểu lố bịch.

Isabelle tái nhợt hơn đến vài lần và bàn tay cô ta chạm vào chuỗi tràng hạt bằng mã não và ngà ở cổ mình.

“Những vật thánh ngu xuẩn ấy không thể ngăn cản ta!” Simon giật chuỗi hạt khỏi cổ cô ta và nhìn những hạt tròn nhỏ lăn trên nền đá.

Hắn tóm cằm vợ mình bằng hai ngón tay, cảm thấy niềm vui tuyệt đối trào trong người khi thấy nỗi kinh hoàng trong đôi mắt lớn màu tím của cô ta. Đôi mắt đẹp, Simon nghĩ với chút tiếc nối khi hắn nhớ lại lúc hắn gặp cô ta lần đầu cô ta đã là một mỹ nhân tóc đỏ đầy nhựa sống như thế nào. Giờ, khi bệnh tật đã tàn phá cô ta, trên gối cô ta còn có nhiều sợi tóc đỏ hơn là trên đầu, và cơ thể cô ta chẳng còn gì ngoài một đống xương được bao bọc bởi lớp da tái nhợt, rữa nát. Ước chi người đàn bà này không phải là một con ngốc mộ đạo, lạnh lùng – nếu như cô ta đã sinh cho hắn một đứa con trai, họ đã có thể có một mối giao hảo thân ái như hắn đã từng thấy trong rất nhiều cuộc hôn nhân của bạn bè mình ở triều đình.

Nhưng không, Isabelle không những đã làm mất người thừa kế của hắn, cô ta còn giết chết đứa cháu mà hắn đã yêu như con đẻ bởi sự mê tín và ngờ vực hắn. Cái chết từ từ bởi bệnh lậu của cô ta còn chưa đủ, Simon độc ác nghĩ. Hắn muốn huỷ hoại cô ta, khiến cô ta không còn hi vọng hay phẩm giá nào nữa cả - chỉ khi đó hắn mới cảm thấy cô ta đã trả giá tương xứng cho những gì mình làm.

“Linh mục kia,” Simon chậm rãi nói, chỉ vào người đàn ông vẫn đang ngồi đờ đẫn trên sàn nhà. “Ông ta đã ở với cô từ khi cô còn bé, phải không?”

“Phải,” Isabelle thì thào. “Ngươi làm tổn hại một sợi tóc trên đầu ông ấy thì sẽ bị đày mãi mãi dưới địa ngục, đồ ma quỷ!”

“Đồ ngu ngốc, ta sẽ không bao giờ thấy thiên đàng hay địa ngục! Đó,” – Simon chỉ ra cánh cửa sổ mở toang và bầu trờ đầy sao bên ngoài –“mới là nơi ta sẽ trú ngụ thiên thu vạn kiếp – trong bóng đêm. Còn cô chỉ cách cái chết vài tháng nữa thôi. Nhưng trước khi cô đi, cô không nghĩ mình nên trả ơn vị linh mục này vì tất cả lòng tốt của ông ta với cô ư?”

Hắn cười độc ác với đôi mắt khó hiểu nhưng vẫn tràn đầy thù hận của cô ta và quay sang vị linh mục. “Đứng dậy, ông già, và tới bên giường.”

Cha xứ nghe lời hắn ngay lập tức.

“Cởi hết quần áo ra.”

“Cha Villiere,” Isabelle kêu lên khi vị linh mục kéo chiếc áo chùng ra để lộ thân hình già nua nhăn nhúm. “Ngừng lại đi, con cầu xin cha! Hãy chiến đấu với con quỷ đang nắm giữ linh hồn cha!”

“Không một người thường nào có thể chống lại ta, phu nhân à,” Simon nói và với tay tới xé bộ áo ngủ xộc xệch, không màu sắc trên người cô ta.

“Ngừng lại!” Isabelle khóc. “Ngươi đang làm gì?”

“Trèo lên người cô ta, Cha tốt lành,” Simon nói và nhìn vị linh mục già cưỡi lên người vợ mình.

“Đúng rồi đấy,” Simon nói khi bàn tay vị linh mục bắt đầu rà khắp người Isabelle. Vợ hắn quá yếu nên không chống cự được nhiều, nhưng cô ta khóc rưng rức khi vị cha đạo từ thời thơ ấu của cô ta tuân theo mọi mệnh lệnh của Simon – vuốt ve ngực cô ta, đặt những nụ hôn lên đôi môi mím chặt phản đối, và cuối cùng đi vào trong cô ta.

“Cô có nghĩ đêm nay ma quỷ đã chiến thắng không, Isabelle?” Simon thì thào vào tai cô ta trong lúc vị linh mục cưỡng hiếp cô. Nhìn lão cha đạo già nua bất lực tuân theo mệnh lệnh của hắn, Simon cảm thấy chính mình bắt đầu cứng lên – không phải hình ảnh thân thể tàn tạ của vợ hắn đã hấp dẫn hắn mà vì trong hắn tràn đầy cảm giác quyền lực như đã có lúc uống máu cô gái thường dân. Vì lý do gì đó hắn đã không nghĩ đến khía cạnh này của cuộc sống bất tử - khi Nicholas đưa ra lời đề nghị, tất cả những gì Simon có thể nghĩ tới là hắn sẽ thoát được một cái chết sớm do bệnh lậu.

Nhưng giờ hắn nhận ra hắn có những khả năng mà hắn chưa từng đoán được. Hắn không còn cần tới thảo dược, hay những câu thần chú mà hắn đã dành cả thời trai trẻ để học nữa. Giờ hắn có thể khiến con người tuân theo ý hắn… thậm chí bay qua miền tâm linh mà không cần cố gắng chút nào!

Simon cau mày trước âm thanh rú rít, hổn hển phát ra từ vị linh mục già. Rõ ràng tình dục là quá nhiều với trái tim ông ta, Simon nhận thấy khi vị linh mục đổ gục lên người Isabelle.

“Đáng tiếc chẳng có ai để dành cho ông ta bài cầu siêu,” Simon nói một cách giễu cợt khi hắn vứt vị cha xứ xuống sàn nhà và trèo lên người Isabelle. Ý nghĩ hiếp cái bộ xương khóc sướt mướt này khiến dạ dày hắn quặn lên nhưng việc nhìn cha xứ làm theo lời hắn… cảm giác kiểm soát thích thú ấy khiến cơn thèm máu của Simon trở lại; hắn cảm thấy răng nanh lại chòi ra khỏi lợi lần nữa.

Trước hình ảnh những chiếc răng nanh của hắn, Isabelle chỉ đơn giản là ngất xỉu và Simon tham lam lao vào cổ cô ta, háo hức vì máu cho đến khi nó tràn đầy miệng hắn và hắn thấy mình đứng bên cạnh giường cô ta, oẹ khan và dùng hết sức mình để ngăn không nôn.

Sau vài phút, Simon cảm thấy một bàn tay trên tóc mình và ngước lên nhìn vào Adelaide. Chị vú nuôi cũ của hắn chỉ nhìn vào hắn, dường như không hề sợ hãi cặp răng nanh vẫn còn chưa rút lại hay vẻ ngoài vừa-đội-mồ-sống-dậy của hắn.

“Cưng à,” chị nói, “giờ cậu uống máu để sống à… những người bạn tốt của cậu đã kể hết cho tôi. Chẳng lẽ cậu không nhận ra là nếu cậu uống máu của ai đó đang bệnh như vợ cậu, thì những thứ bệnh tật trong cô ta có thể nhiễm vào cậu và khiến cậu cũng bị bệnh à?”

Simon cau mày, nhận ra Adelaide có thể nói đúng, nhưng nếu hắn bất tử như Nicholas đã hứa hẹn thì chắc chắn bất kỳ bệnh tật nào hắn mắc phải cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Ngay lúc này hắn đã cảm thấy cân bằng trở lại và đứng dậy mà không cần sự giúp đỡ của Adelaide.

“Tôi có nên chuẩn bị bồn tắm cho cậu không hay cậu vẫn muốn tiếp tục như thế này?” chị hỏi một cách hóm hỉnh, nhìn khắp lượt chỗ máu trên mặt hắn và đất cát từ nấm mộ vẫn bám vào người hắn.

Simon cười lớn và theo chị tới chỗ bồn tắm kiểu Thổ mà hắn đã cho lắp trong nhà ngay sau khi Roger chết, cho phép những ý nghĩ của hắn lang thang trong khi Adelaide dùng miếng cọ lưng bằng bạc mà hắn mang về từ Istanbul để cạo mồ hôi và đất bẩn, sửa lại tóc và móng tay hắn thành một độ dài chấp nhận được.

“Đừng vội huênh hoang vì những quyền năng mới của cậu, cậu chàng ạ,” Adelaide cảnh cáo.

“Có chuyện gì à?” hắn hỏi, cảnh giác trước giọng điệu của chị.

“Tôi sẽ để cho bạn cậu nói với cậu – cậu cần phải lên một kế hoạch. Hãy nhớ, cậu không phải là kẻ đầu tiên có quyền năng này… kẻ mê con trai kia không kể với cậu là còn những người khác à?”

“Chị lúc nào cũng đúng, Adelaide. Tôi ghét phải nghĩ đến chuyện mình không còn có sự tư vấn của chị một khi cái chết tìm tới.”

“Sao nào, chàng trai.” Adelaide vươn tay tới vuốt má hắn, đôi mắt xanh đậm thường ngày của chị mờ đi và long lanh. “Cậu đang đề nghị cho tôi cuộc sống mới của cậu đấy à?”

“Tôi còn cho ai nữa nào?” Simon cười lớn và đi theo chị vào trong phòng ngủ của hắn. Làm sao hắn có thể không biến đổi Adelaide – người mẹ duy nhất mà hắn từng biết? Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra cho hắn nếu không có Adelaide? Chính chị đã khuyến khích hắn tin rằng hắn còn đạt được nhiều điều hơn trong cuộc sống so với cái kiếp sống thảm hại mà số phận và cha hắn đã cố áp đặt lên hắn.

Hắn nhanh chóng mặc quần áo và tham gia với Thầy lang Ahmed và Học giả Dee trong đại sảnh. Đói ngấu, Simon tấn công bữa tiệc nhiều món mà đầu bếp đã dọn ra trong khi hắn tắm.

Khi hắn đã ăn no nê (gấp ba lần lượng thức ăn hắn thường dùng), hắn quay sang các bạn mình. “Adelaide hé lộ rằng có rắc rối mà ta cần biết.”

John Dee gật đầu. “Trong vài ngày cuối, ngài đã có những giai đoạn dịu bớt – không hẳn là nghỉ ngơi, nhưng ngài đã bình tĩnh hơn. Tôi dùng thời gian ấy để xem xét các đồ đạc của Tiên sinh Aermville. Hầu hết trong số đó chỉ là quần áo và nhạc khí nhưng tôi tin ngài sẽ quan tâm đến những thứ này.” Ông ta đặt một chiếc hộp trang sức được chạm khắc tinh xảo vào bàn tay Simon.

Simon mở nó ra và kéo ra một sấp thư – vài cái đã ố vàng và nham nhở vì thời gian, những cái khác còn mới nhưng được viết trên một loại giấy da không thấm nước. Hắn dựa ra sau ghế và liếc nhìn những lá thư, bắt đầu bằng lá cũ nhất và đọc hết cho đến tận những lá gần đây.

Một lần nữa, những tài năng mới lại làm hắn ngạc nhiên khi hắn thấy mình đọc những lá thư được viết bằng một kiểu chữ La tinh và Hi Lạp rất phức tạp chỉ trong vài phút. Từ những gì Simon hiểu, các lá thư được viết trong suốt khoảng thời gian kể từ năm 1494. Rõ ràng đó là khi Nicholas Aermville làm quen với sinh vật có tên Alcuin.

Gã Alcuin này chắc phải là thầy cố vấn mà Nicholas đã nhắc tới, Simon nghĩ khi hắn đọc, vì những lá thư chủ yếu là lời khuyên của Alcuin cho Nicholas. Một đôi lần lá thư đề cập tới một cuộc hội ngộ lớn, khiến cho Simon tin rằng những sinh vật này có dân số khá lớn và rõ ràng là chúng tụ hợp lại với nhau. Việc đó là hắn ngừng đọc một lát – làm thế nào chúng tồn tại được nhiều hơn một nhóm nhỏ tại một nơi nếu chúng cần máu nhiều như thế? Chắc hẳn chúng phải sống ở gần những thành phố lớn, Simon quyết định, đó phải là một nơi đông đúc dân cư để cho việc mất tích vài người không bị ai chú ý.

Trong lá thư tiếp theo (từ năm 1505), Simon phát hiện ra hắn đã nhầm. Các sinh vật này rõ ràng sống ở một vùng ngoại ô hẻo lánh nhưng chúng không thu hút những sự chú ý không mong muốn vì chúng đã lập quy định khước từ cơn khát máu của mình, như Alcuin gọi. Hết thư này đến thư khác thúc giục Nicholas đè nén ham muốn, sống mà không ăn lâu nhất có thể. Khi nó cảm thấy đói, con ma cà rồng trẻ phải cầu nguyện để xin sự hướng dẫn.

Môi Simon cong lên ghê tởm – ai muốn trải qua thiên thu với một đời cầu nguyện và khước từ chứ? Câu trả lời cho câu hỏi tại sao cái sinh vật đạo đức giả một cách đáng ghét này lại chọn cuộc sống vĩnh hằng trong sự kiêng khem đến trong lá thư tiếp theo, khi Alcuin hé lộ rằng lúc còn là người ông ta là một mục sư.

Simon vẩn vơ tự hỏi tại sao một mục sư lại trở thành ma cà rồng, vì rõ ràng con người rền rĩ, cao đạo này không phải là một phù thuỷ đã thông thái khoác áo nhà thờ để nguỵ trang như Cha Bain… lão Alcuin này thực sự tin vào mọi chuyện đúng đắn tầm phào trong những lá thư của lão.

Buồn chán vì hết trang này đến trang khác thuyết giảng về việc cứu giúp con người và cầu nguyện sự trợ giúp của Chúa Trời để vượt qua dấu vết của quỷ trong máu họ (nếu lão không thích nó đến thế, sao không chào đón mặt trời? Simon nghĩ một cách khinh bỉ), hắn bắt đầu đọc lướt qua các lá thư – dừng phắt lại khi thấy tên mình được nhắc tới trong lá thư cuối cùng.

16 tháng Tư, 1592

Nicholas,

Bây giờ thầy lại vui mừng vì con đã không chọn đi cùng chúng ta tới Tân Thế Giới – thầy sợ rằng nỗi thống khổ tuyệt đối của những con người ở đây sẽ làm tâm hồn hiền hậu của con bị sốc, mặc dù thầy không hề nghi ngờ chuyện tiếng sáo của con sẽ mang lại cho họ một chút tươi vui. Hãy nhớ điều thầy đã nói với con; Chúa không dành cho con món quà âm nhạc chỉ để mua vui cho giới quý tộc. Con cũng nên dùng tài năng của mình để nâng đỡ tinh thần những người có quá ít niềm hạnh phúc trong cuộc sống.

Trong lá thư cuối cùng con đã đề nghị thầy mô tả về Tân Thế Giới. Theo nhiều khía cạnh, thầy thấy nó giống đất nước Ai-len – thầy lại một lần nữa ở trong cơn ác mộng khi bị những linh hồn tuyệt vọng của người dân thuộc địa bao bọc trong lúc sống ở một vùng đất xinh tươi không đâu sánh bằng. Những kẻ xâm lược Tây Ban Nha đã ép người địa phương (thầy e là cả phụ nữ và trẻ con) làm việc tới chết trong khi họ cưỡng đoạt mọi nguồn tài nguyên màu mỡ của vùng đất này.

Như con đã biết, thầy đã khởi dựng một nhiệm vụ ở đây. Chúng ta cung cấp thuốc men cho người ốm, thức ăn, nơi ở và Lễ xức dầu đặc biệt cho bất kỳ ai yêu cầu nhưng những người duy nhất chúng ta cố cải đạo là những tu sĩ không hề đem lại sự an ủi cho những linh hồn tội nghiệp này, mà thay vào đó nói với họ rằng họ xứng đáng phải chịu đựng đau khổ vì họ không được làm lễ Báp-tem theo Đạo Cơ Đốc. Ta nhắc nhở những linh mục con người này về Đức Chúa Jesus thân yêu của chúng ta, Người đã ôm ấp những kẻ nghèo khổ, sống cùng với dân hủi và những kẻ bị gạt ra ngoài.

Thầy mong thầy có thể ở lại đây lâu thêm, nhưng thầy phải trở về Châu Âu. Trong lúc vắng ta, rất nhiều cuộc biến đổi đã được tiến hành bất chấp những lời cảnh báo của ta về chuyện sự tồn tại lạ lùng của chúng ta không thích hợp với nhiều người. Chỉ có những ý chí mạnh mẽ nhất và những trái tim thuần khiết nhất mới có thể chống lại nổi cơn khát máu đặt trước chúng ta.

Nicholas, ta sợ rằng Bá tước Baldevar của con không phải là người đặc biệt đó, và thay vì chống chọi lại cám dỗ rất có thể hắn sẽ hân hoan trong nó. Từ những điều ít ỏi con viết, thầy sợ rằng đây là một người đàn ông với tâm hồn đen tối. Con kể với ta rằng triều đình Anh Quốc râm ran những lời đồn hắn là một phù thuỷ và chính con cũng biết hắn lạc lối trong giả kim thuật để theo đuổi sự bất tử. Khi một người mong sống mãi mãi, thông thường đó là vì người ấy có lý do để sợ hãi phải chịu tội ở kiếp sau. Thầy biết con tin rằng hắn có mặt tốt đẹp, nhưng thầy sợ đây có thể là một ảo tưởng. Bạn trẻ của ta, con đã bao giờ nhận thấy là trong sự cô đơn, con đã gán cho Bá tước Baldevar những đức tính mà hắn không có chưa? Thầy cầu xin con – đừng đề nghị biến đổi hắn. Thầy biết con cảm thấy mất mát kể từ khi Alec chọn cách chào đón mặt trời, nhưng thà không có tình nhân còn tốt hơn một kẻ có thể huỷ diệt con.

Xin con, Nicholas, đừng nói chuyện với người đàn ông này về cuộc sống vĩnh hằng cho đến khi ta về nhà. Hãy mang hắn tới chỗ ta để ta có thể xem điều gì thật sự ẩn giấu trong tim hắn.

Cầu Chúa ở bên con.

Alcuin.

Simon tê tái nhìn lên các bạn mình. “Sinh vật này biết ta là ai! Khi lão không thể tìm thấy Nicholas, lão sẽ mất bao lâu để tìm kiếm ta?”

“Lá thư đó được viết gần ba tháng trước,” Thầy lang Ahmed nói. “Với thuỷ triều thuận, ông ta sẽ tới Châu Âu vào cuối mùa hè.”

“Như vậy chúng ta chỉ còn vài tuần để chuẩn bị cho việc lão đến,” Simon nói, và hai người bạn của hắn gật đầu đồng tình.

Simon nghĩ lão Alcuin này bảo trợ Nicholas Aermville. Chắc chắn sinh vật này (kẻ rõ ràng đã sống một cuộc đời rất, rất dài) sẽ trả thù cho cái chết của bạn lão. Ý nghĩ hèn nhát đầu tiên của Simon là hắn nên chạy khỏi Anh Quốc và chọn một danh tính mới nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng nhát sợ đó. Kể cả hắn có chạy thoát thành công, Alcuin vẫn có thể tìm kiếm hắn… cảm thấy hắn bằng một cách bí ẩn nào đó. Việc duy nhất phải làm là đối mặt với sinh vật này và bất kể đám tuỳ tòng nào của lão. Tuỳ tòng…

“Ta thực sự nên thay đổi gia nhân,” Simon nói với nụ cười quỷ quyệt. “Ta có thể biến lãnh địa này thành một vùng đất của ma cà rồng. Ngôi nhà này cần ít nhất năm mươi người hầu để duy trì trật tự của nó… năm mươi chiến binh để đấu lại lão Alcuin này và bất kể bọn nào mà lão mang tới.”

“Làm sao ngài có thể cho tất cả bọn chúng ăn?” John hỏi.

Simon nhún vai. “Có cái làng và cả vùng York chỉ cách đây vài dặm nữa. Với khả năng bay, chúng cũng có thể cướp bóc vùng thung lũng để tìm con mồi.”

“Tôi nghĩ đó là một kế hoạch rất có lý,” Khalid nói chen vào. “Chúng ta bị áp đảo cực kỳ vì lão Alcuin này đã sống lâu hơn tất cả chúng ta cộng lại. Nhưng chúng ta đều đã đọc những lá thư lão viết cho Nicholas Aermville. Khi lão nhắc tới các học trò, lão không bao giờ nói là số lượng nhiều – chắc chắn không phải là loại quân đội mà Đức ngài Baldevar sẽ chiêu mộ. Trội hơn về quân số sẽ là lợi thế duy nhất của chúng ta.”

“Không chỉ là quân số,” Simon cắt lời, nụ cười ma quái vẫn còn trên mặt hắn. “Tuỳ tòng của ta sẽ ghê gớm hơn của lão. Rốt cuộc, nếu tất cả cái đám của lão ấy chỉ như Nicholas thì sao – đầu óc yếu mềm và vô phương tự vệ? Ta sẽ không biến đổi những linh hồn bình thường. Ta muốn bọn cướp đường, bọn sát nhân, những kẻ nổi loạn, những thầy phù thuỷ như chính ta nếu chúng ta có thể tìm ra họ… những con người đã có sẵn sự xấu xa trong máu chúng!”

“Những con người vô lương tâm,” John gật đầu. “Tôi nghĩ kế hoạch của ngài rất hợp lý trừ một điểm, thưa ngài. Đừng biến đổi những thầy phù thuỷ khác… anh ta có thể cố gắng tiếm quyền kiểm soát của ngài.”

“Đồng ý,” Simon nói. “Những tên tội phạm nhưng không phải bọn người thông minh hay có nhiều tham vọng… bọn chúng sẽ biết ơn những gì ta cho chúng và không bao giờ nghĩ đến chuyện thách thức ta. Nhưng John à, làm sao ông có thể bảo ta đừng biến đổi một thầy phù thuỷ khác? Chẳng phải ta đã hứa tặng cho ông quyền năng mới của ta để đổi lại sự trợ giúp hay sao?”

Vị chiêm tinh gia thở dài và ủ dột nhìn vào chiếc cốc bạc của mình. “Tôi sẽ rất biết ơn ngài nhưng sau khi nhìn thấy cực hình của ngài… đức ngài, tôi đã già rồi. Tôi không nghĩ rằng thân xác yếu đuối của tôi có thể chịu đựng nổi quá trình đó. Với sự cho phép của ngài, tôi mong được ở lại cạnh bên và phục vụ ngài hết sức có thể nhưng tôi tin máu của ngài sẽ giết chết tôi.”

Simon gật đầu – hắn cũng có cùng ý nghĩ như thế nhưng vẫn đưa ra lời đề nghị biến đổi vì cảm thấy Học giả Dee mới là người được đưa ra quyết định. Hắn quay sang y sĩ của mình. “Khalid?”

Lần đầu tiên trong suốt mười hai năm Simon mới trông thấy nụ cười trên khuôn mặt tròn trịa, u ám của người Moor. “Tôi chỉ lớn hơn ngài vài tuổi thôi, Đức ngài Baldevar. Tôi sẽ rất vui mừng được nhận máu của ngài… ai mà biết tôi sẽ có thể chế được tiên dược nào sau vài trăm năm?”

“Tuyệt vời,” Simon nói và giơ cao cốc của mình. “Nâng cốc vì cuộc sống vĩnh hằng và những kẻ thù bại vong!”

Chú thích:

[26] Nhân vật phản diện trong vở Người lái buôn thành Vienna