← Quay lại trang sách

Chương 19

Sáu tháng sau

25 tháng Mười hai, 1592

Simon thức dậy và cảm thấy một sự căng thẳng kỳ lạ trong không khí. Một kẻ đồng loại khác của hắn đang ở gần đây, một sinh vật toát ra quyền năng to lớn cũng như sự giận dữ căng thẳng và nỗi buồn nặng trĩu. Simon biết, cơn tức giận nhằm thẳng vào hắn… kẻ này chắc phải là Alcuin, rốt cuộc cũng đã tới đây. Simon không biết mà cũng không thèm quan tâm điều gì đã gây nên nỗi buồn cho sinh vật ấy – hắn phải chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tới.

Simon tung tấm chăn lông chồn ra và đứng dậy khỏi chiếc đệm nhồi lông vũ đặt ở trung tâm một cái hang lớn, cái hang này đã được dùng làm nơi trú ẩn của hắn trong vài tháng qua. Hắn vội vã mặc quần áo, chuẩn bị tinh thần cho trận đánh mà bản năng hắn cảm thấy sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến đã diễn ra trên lãnh địa của hắn hơn hai tháng nay. Hắn cài thanh gươm bản rộng có gắn đá quý của ông tổ mình quanh eo. Giống như hầu hết những người cùng địa vị mình, hắn thích thanh trường kiếm đẹp đẽ, thanh lịch hơn cái biểu tượng nặng trịch của thời đại khác này nhiều. Không may là con chó săn bằng thép kia chẳng thể so được với những thanh gươm bản rộng mà kẻ thù của hắn ưa dùng. Simon thường tự hỏi chúng thích gươm bản rộng vì chúng cảm thấy nó là một công cụ chặt đầu tốt hơn hay chỉ đơn giản vì chúng thấy gắn bó với thứ vũ khí thô kệch từ kiếp con người của chúng. Simon đã phải mất vài đêm mới điều chỉnh được với sức nặng của thanh gươm nhưng giờ hắn đã có thể sử dụng nó nhẹ nhàng và uyển chuyển y hệt như khi hắn dùng trường kiếm.

Simon bước ra khỏi cái hang và rùng mình không kiểm soát nổi trước sự im ắng trống trải chào đón hắn. Vào đêm đầu tiên hắn tỉnh lại, âm thanh từ ngôi làng cách đó vài dặm còn vươn tới tai hắn. Giờ tất cả lũ ma cà rồng hắn cần phải tạo ra đã hút cạn kiệt máu của ngôi làng. Một sự tĩnh lặng đáng sợ trùm khắp khu vực này, khiến nó có vẻ là một vùng đất hoang bị ma ám.

Thật may vì hắn sẽ giết Alcuin đêm nay, Simon nghĩ và bắt đầu cuốc đi bộ rón rén, âm thầm trở lại lãnh địa. Hắn lo lắng vì những thứ mà hắn đã biến đổi – chúng không có chút tiết chế nào, chúng giết người vô tội vạ đến mức Simon biết rằng Nữ hoàng chẳng bao lâu sẽ phải cho điều tra. Các cư dân của York đã bắt đầu chặn cửa nhà vào ban đêm; rất nhiều người tập trung trong nhà thờ để được nhận sự bảo trợ. Chẳng mấy chốc Elizabeth sẽ phải gửi quân đội xuống đây để xem kẻ nào hay thứ gì đang giết quá nhiều thần dân của bà, và rồi sao? Lỡ như quân lính của bà ta tìm thấy vài ma cà rồng lúc ban ngày và kinh hoàng nhận thấy cơ thể chúng bùng cháy khi họ kéo chúng ra ánh sáng thì sao?

Simon biết rằng hắn phải loại bỏ những tên sát nhân nổi loạn không chịu học cách giữ bí mật và không có khả năng học được bất kỳ điều gì. Trừ một số ít ngoại lệ, chúng đều đần độn và ngu ngốc trong cuộc sống mới y như hồi còn cuộc sống cũ. Chúng không thể bay trong miền tâm linh, chỉ làm được vài trò vặt vãnh đơn giản nhất, như là di chuyển những đồ vật nhỏ bằng tâm trí và giữ con mồi đứng yên trong khi chúng ăn. Simon hối hận vì sự tồn tại của hầu hết bọn chúng và gần như vui mừng khi kẻ thù của hắn giết một số lớn trong đó. Con số năm mươi lúc hắn khởi đầu giờ chỉ còn không tới mười. Nhưng đội quân đã chết của hắn cũng mang theo một số đáng kể thầy tu của Alcuin xuống địa ngục cùng chúng, bởi vậy mục đích của chúng đã hoàn thành.

Tuy nhiên, tất cả những cái chết và trận chiến ấy cũng đã ảnh hưởng tới vùng đất từng một lần xinh đẹp này. Simon nhớ khi còn là một cậu bé hắn đã nghĩ những cơn gió gào rú trong mùa đông là một con quỷ định mang hắn xuống địa ngục. Đó chỉ là một ý nghĩ vớ vẩn trẻ con, nhưng giờ đây cái gì đó đen tối và ma quỷ chắc chắn đã hiện hữu trên vùng đất này. Hắn không chỉ không còn nghe thấy con người mà dường như cả thú vật cũng đã chạy mất… không cừu, không ngựa, thậm chí cả bọn cú cũng không kêu vào đêm nay. Hắn đã sẵn sàng giành thắng lợi và rời bỏ vùng đất lạnh lẽo, bị nguyền rủa này.

Vì giờ hắn chỉ còn cách lãnh địa một phần tư dặm, Simon dừng lại và nhìn lên bầu trời không sao và vầng trăng khuyết. “Metatron, Melekh, Beroth, Noth, obtestor te Deo viventi ut virtute verbarum harum me invisibilem faceres.”

Hắn tiếp tục bước đi, biết rằng sự hiện diện của mình đã phần nào được che đi. Simon đã phát hiện ra rằng mặc dù câu thần chú của hắn đã khiến hắn hoàn toàn vô hình với những đồ đệ trẻ tuổi của mình, nó chỉ mang tới cho hắn vài phút bảo vệ trước khi kẻ thù ngửi được hắn. Tuy nhiên, vài phút quý giá ấy cũng vẫn cho phép hắn lẻn tới chỗ vài kẻ và chặt đầu chúng thật nhanh.

Simon khẽ cười, nghĩ tới chuyện khi hắn còn là người câu thần chú vô hình sẽ đòi hỏi một vật hiến tế mới mong thành công, hắn còn phải cẩn thận thực hiện nghi thức vào đúng tháng, đúng kỳ trăng. Giờ khả năng của hắn cao tới mức hắn chỉ cần phải nói ra những từ đó và nhận được thứ hắn muốn. Hắn có thể triệu hồi ma quỷ một cách dễ dàng; hắn thậm chí còn không cần tới vòng ma thuật để bảo vệ mình.

Simon cười u ám, nhớ lại rằng thứ duy nhất mà hắn cần phải tránh khỏi chính là những tên ma cà rồng muốn hắn chết. Hắn vẫn còn chưa đạt tới một câu thần chú hay vũ khí để rũ bỏ bọn chúng một cách hài lòng. Hắn đi trên con đường tối đen, không ánh sáng với sự tự tin, kiên quyết không chịu thừa nhận một chút lo lắng nào với buổi tối phía trước.

Dọc theo con đường hắn phát hiện ra thêm hai cái xác của đồ đệ hắn và một ma cà rồng mà hắn không nhận ra – vậy là một kẻ thù. Simon biết hắn có thể để mặc chúng ở yên đó; ánh mặt trời sẽ thiêu huỷ mọi bằng chứng tồn tại của chúng.

Một tiếng thét lạnh thấu xương xé toạc màn yên tĩnh dày đặc và Simon nhảy dựng lên, tim hắn đập loạn vài phút trước khi hắn tìm lại được sự kiểm soát bản thân và tiếp tục bước đi. Đáng lẽ đến giờ hắn phải quen với âm thanh này rồi – đó là tiếng thét của một ma cà rồng khi nhận chiếc cọc đâm xuyên tim nó.

Khi kẻ thù của hắn tới, Simon nhanh chóng học được rằng chặt đầu là một số phận may mắn so với địa ngục mà một ma cà rồng phải trải qua nếu bất kỳ một vũ khí nặng nào đâm xuyên tim nó. Con ma cà rồng bị đóng cọc sẽ không chỉ quằn quại khổ sở mà sức mạnh tuyệt vời và khả năng chống chọi các đòn tấn công sẽ biến mất. Một lần nữa nó lại có thể và phải nhận lãnh sự đau đớn… cơn đau tới từ vũ khí đâm vào ngực nó và những cực hình nó phải trải qua khi những kẻ tra hỏi cố gắng vô ích để tìm kiếm thông tin về vị trí của Đức ngài Baldevar kỳ bí.

Tất nhiên, những đòn tra tấn sánh ngang với bất kể điều gì Simon từng nghe tới trong Tháp London đều chẳng đem lại gì cho kẻ thù của hắn. Simon đã không nói cho một ai – kể cả Khalid hay Học giả Dee – về nơi hắn ngủ vào ban ngày. Chiến đấu với kẻ thù trên đất đai tổ tiên dành cho Simon một lợi thế chắc chắn; chỉ có những ai được sinh ra ở vùng Yorkshire Dales này mới biết cách truy tìm trong hệ thống hang đá vôi và hang biển dày đặc.

Nhưng mà tên Alcuin này… những khả năng của lão cao đến đâu nhỉ? Simon dừng lại, tập trung vào bầu không khí quanh hắn. Hắn nhận ra hắn không còn cảm thấy bị săn đuổi, bị chú mục nữa. Lúc này sinh vật kia có những mối bận tâm khác – nỗi buồn đau đang chiếm trọn nó. Có phải Alcuin buồn vì quá nhiều đồ đệ của lão đã chết không? Có lẽ, trong khi lão bị phân tâm, Simon có thể hạ lão bất ngờ.

Một tiếng thét thảm thương khác tới tai hắn và Simon nghĩ bên dưới cái vẻ mộ đạo đểu giả, kẻ thù của hắn cũng thưởng thức nguồn năng lượng chúng thu được từ việc tạo ra nỗi đau nhiều như chính hắn đang làm. Theo một cách nào đó, hút lấy cảm xúc cũng cung cấp nhiều dưỡng chất như uống máu vậy.

Tất nhiên những ma cà rồng này sẽ không còn nhiều cơ hội để tra tấn những con mồi bất lực của chúng nữa. Dù hắn có quan tâm tới đám hậu duệ của mình hay không, Simon là chủ nhân của chúng và như thế hắn nợ chúng sự bảo vệ. Chỉ hắn và mình hắn được quyền kết thúc sự tồn tại của chúng nếu hắn thấy hành động đó là cần thiết. Nhưng từ kinh nghiệm của mình hắn biết đây là thời điểm hoàn hảo để tấn công và giết thêm vài kẻ thù nữa; chúng quá mải mê với việc tra tấn nên sẽ lơ là cảnh giác trước sự xuất hiện của một ma cà rồng khác.

Simon nhảy lên không một tiếng động, nắm lấy cành cây to trước mặt hắn. Hắn trườn sấp cho đến khi ở ngay trên vạt cỏ nơi ba ma cà rồng đang tụ tập quanh một ma cà rồng khác bị đóng đinh lên một chiếc cọc gỗ. Cái đầu của kẻ không may đang gục xuống, một cán gươm lòi ra khỏi ngực anh ta.

“Xem này,” Simon nghe thấy giọng nói trầm rung lên. “Đêm nay chúng ta bắt được một tên người Moor… còn sống thì làm kẻ dị giáo và giờ thì là một sinh vật ma quỷ. Chủ nhân của ngươi đâu, đồ bẩn thỉu?”

Khalid, Simon nghĩ, trái tim hắn đập mạnh tới mức hắn nghĩ kẻ thù của mình chắc chắc sẽ nghe thấy những nhịp tức tối ấy – chúng đã bắt Khalid! Simon buộc mình phải bình tĩnh; hắn sẽ chẳng giúp gì được cho bạn mình nếu để cơn nóng giận dẫn tới hành động vội vàng. Bất kể hắn muốn nhảy tới chỗ cái cọc và giải thoát bạn hắn thế nào, hắn cũng phải tiếp tục bình tĩnh.

Trong khi Simon lên kế hoạch tấn công, Khalid dành cho kẻ tra tấn mình một câu trả lời khinh bỉ, dù trong lúc nói phải ngấp ngứ và khó nhọc lắm. “Ta chẳng gọi ai là chủ nhân còn về chuyện bẩn thỉu, kẻ có mùi như đã nằm mấy ngày liền trong bãi phân ngựa không phải là ta.”

“Tất cả bọn ngoại đạo các người đều quá sức tự hào về chuyện tắm táp – một dấu hiệu nữa của sự phù phiếm,” con ma cà rồng chế nhạo, nhưng Simon nghĩ tiếng gầm ghè độc địa trong giọng gã đã chứng minh đòn tấn công của Khalid đã chọc đúng tim đen. “Ta đã rũ sạch bọn ngươi khỏi vùng đất vĩ đại của Tây Ban Nha khi chiến đấu bên cạnh Torquemada [27] và ta sẽ rất vui lòng được tiễn ngươi xuống địa ngục cùng với bọn đồng đạo của ngươi nhân danh Chúa.”

Thứ này đã từng là một Kẻ khai phá? Điều đó giải thích cho giọng điệu quá hăng hái đánh dấu sự cuồng tín thực sự của hắn. Simon rút ra hai con dao nhỏ từ thắt lưng và ngồi xổm trên cành cây, chuẩn bị tấn công.

Trước khi hắn có thể nhảy xuống từ chỗ nấp, tên ma cà rồng Khai phá đã giơ thanh gươm lớn của hắn lên và chặt đầu Khalid. Simon nhìn thấy vẻ ngạc nhiên nhỏ nhất len vào trong mắt bạn hắn trước khi lưỡi gươm sắc bén làm đầu anh ta rơi xuống đất.

Simon tận dụng màn chúc tụng của kẻ thù và nhảy khỏi cái cây, mang theo hai tên ma cà rồng ngã xuống đất cùng hắn. Trong khi chúng đang bò lồm cồm, không thể điều chỉnh với cuộc tấn công bất ngờ, Simon đã đâm hai con dao vào lưng chúng, xuyên qua tim từ đằng sau lưng.

Với tiếng gầm giận dữ, con ma cà rồng còn lại lao mình vào Simon và cả hai lăn trên mặt đất. Mọi sự vùng vẫy giận dữ của Simon đều không đem lại điều gì – hắn không thể thoát ra khỏi gọng kìm thép của địch thủ. Hắn chưa từng chạm trán với một sức mạnh thể chất khủng khiếp như thế… chẳng trách thứ này đã hạ được Khalid.

Khi con ma cà rồng nới lỏng gọng kìm để khều thanh gươm của gã, Simon đã đẩy gã thật mạnh và lùi ra được một inch. Hắn với tới thanh gươm của mình nhưng nó bị đá bay khỏi tay hắn bằng một cú đá làm gãy cả cổ tay. Simon la lên đau đớn trong khi lăn sang một bên để tránh thanh gươm suýt chút nữa đã cắt đầu hắn.

“Đồ quỷ con,” tên ma cà rồng khổng lồ rít lên với Simon khi đứng sừng sững trước mặt hắn.

Khi cổ tay đã lành, Simon đập đầu vào đầu gối địch thủ, cảm thấy một niềm vui độc địa khi nghe tiếng xương vỡ phá tan sự tĩnh lặng quanh họ và tên khổng lồ ngã xuống đất bên cạnh Simon.

Khi tên ma cà rồng nằm sấp và tạm thời không cử động được vì đau đớn, Simon có thể quăng mình lên trên gã và tấn công vào cổ gã như một con đỉa. Tên ma cà rồng giận dữ cố ném hắn đi nhưng Simon đã cắm ngập răng nanh vào cổ gã và hai bàn tay hắn ấn chặt vào lưng kẻ thù đến nỗi Simon có thể cảm nhận những móng tay sắc nhọn của hắn vượt qua lớp thịt chạm vào tận khung xương bên dưới.

Hút máu là cơ hội sống sót duy nhất của hắn. Simon biết trong một trận so gươm, sinh vật khổng lồ dày dặn kinh nghiệm này sẽ xắt vụn hắn. Tạ ơn Chúa, Simon nghĩ khi dòng máu ma cà rồng đậm đà chảy vào trong hắn, hắn đã phát hiện ra một bí mật sống còn là ma cà rồng bị hút máu thì sẽ chẳng mạnh hơn con người là mấy. Hắn đã học được mẹo vặt này vài tháng trước khi một trong những đồ đệ của hắn hút máu một cô gái hắn đã tuyên bố là của mình. Hắn định sẽ thưởng thức sắc đẹp của cô ta trong vài đêm trước khi uống máu cô ta. Giận dữ khi nhìn thấy cô ta đã bị biến thành một cái xác, Simon tóm lấy thứ thảm hại đã giết cô gái và xé cổ nó ra. Ngay lập tức hắn thấy rằng một con ma cà rồng bị đói hay bị kiệt máu mất đi hầu hết sức mạnh của nó mặc dù năng lượng sẽ hồi phục lại ngay khi nó ăn lần nữa.

Giờ Simon cảm thấy cơ thể co giật bên dưới hắn bắt đầu yếu dần và ngẩng mặt lên. Hắn không muốn giết sinh vật này – nếu kẻ thù của hắn có thể thu được thông tin qua đòn tra tấn thì hắn cũng có thể.

“Ngươi còn chưa yếu đến mức không thể hiểu lời ta,” Simon nói cộc lốc. “Hãy thành thật trả lời các câu hỏi của ta nếu không trước khi ta kết thúc cái mạng vô dụng của ngươi ta sẽ hiến tế linh hồn ngươi cho các vị thần bóng tối.”

Đôi mắt như mắt lợn lòi mở ra và con ma cà rồng lườm hắn yếu ớt.

Simon kéo gã đứng lên và giữ một bàn tay thô bạo dưới khuỷu tay gã để kẻ thù của hắn không ngã sụp xuống.

“Đưa ta tới chỗ Alcuin,” Simon ra lệnh.

“Ta là Alcuin,” ma cà rồng nói và Simon khinh miệt khịt mũi.

“Ngươi quên mất ta là một quý tộc à? Ta biết rõ sự khác nhau giữa chủ nhân và tôi tớ. Ngươi chỉ là một tên đầy tớ.”

“Ta không phải đầy tớ,” thứ ấy gào lên. “Ta là cánh tay phải của sư phụ! Chính ta là người đã hoạch định các trận đánh…”

“Vậy là nếu ta tra tấn ngươi, ta sẽ đoạt được những thông tin có giá trị,” Simon lạnh nhạt nói và theo dõi hai vệt hồng mờ mờ hiện lên trên khuôn mặt thô kệch của gã ma cà rồng. “Chắc hẳn không có nhiều sự lựa chọn trong loài của chúng ta cho nên kẻ thù của ta mới phải dựa vào một tên đần như thế này. Có lẽ ngươi nghĩ lời đe doạ của ta rất tầm thường nhưng ta đảm bảo với ngươi ta sẽ tống linh hồn ngươi xuống địa ngục trong vòng một phút nếu ngươi không nói cho ta biết Alcuin đang ở đâu.”

Con ma cà rồng gườm gườm nhìn hắn trong sự câm lặng ác ý và kiêu hãnh cho đến khi Simon bắt đầu đọc kinh và bầu không khí vốn đã lạnh giá càng trở nên buốt lạnh hơn trong khi một thứ mùi hôi thối bắt đầu bốc lên.

Cái nhìn kinh hoàng hiện trong đôi mắt ma cà rồng và gã vội vã la lên, “Trong phòng ngủ của vợ ngươi, đồ ma quỷ! Người phụ nữ đã chết và sư phụ ta đang cầu siêu cho cô ấy.”

Simon gầm lên và dành cho tù nhân của hắn cái nhìn khinh ghét khi hắn kéo gã vào trong lâu đài. “Thủ lĩnh của ngươi đang nhốt mình trong buồng Isabelle? Lão là loại ngu độn nào mà lại dừng giữa chừng một trận chiến để đọc kinh cho một mụ đàn bà vô giá trị hả? Đi nhanh lên, đồ đần độn. Ta cực kỳ háo hức được đối mặt với lão sư phụ cũng ngu xuẩn như ngươi.”

“Ông ấy sẽ giết ngươi,” con ma cà rồng gầm ghè và nhận một cú gõ vào đầu.

“Không trong lúc ta còn bắt ngươi làm con tin,” Simon đáp trả một cách bình tĩnh. “Nếu Alcuin thương xót cho một mụ đàn bà sắp chết mà lão chưa từng gặp mặt thì lão sẽ không bao giờ bước một bước về phía ta trong lúc ta giữ gươm kề cổ ngươi. Làm sao lão sống được lâu như thế với một trái tim yếu mềm nhỉ?”

“Chúng ta chưa từng đụng độ một kẻ như ngươi,” con ma cà rồng nói và nhanh chóng mím chặt môi thành một đường thẳng khi hắn nhận ra Simon đã khiến hắn thừa nhận nhiều chuyện mà hắn không nên nói.

Vậy là hắn cũng làm Alcuin lo lắng nhiều như lão linh mục già làm phiền hắn, Simon suy nghĩ trong lúc đi qua cánh cửa trước để ngỏ và hướng tới cầu thang. Hắn muốn dùng miền tâm linh nhưng hắn vẫn chưa tìm được cách để mang theo một linh hồn khác trong suốt chuyến bay. Tù nhân của hắn không hề cố gắng thông báo cho sư phụ mình việc họ đang tới và Simon gần như đã cười nhạo chính mình vì cái lối suy nghĩ kiểu con người của hắn. Alcuin không cần một tiếng thét hay âm thanh nào để biết họ đang tới gần – chắc chắn mọi giác quan của lão ta đã được đánh động cả rồi.

Simon rút gươm ra và kê lưỡi gươm vào cổ kẻ thù, nắm tóc kéo gã về phía phòng ngủ của Isabelle. Khi họ tới gần hơn, những lời tụng niệm bằng tiếng La tinh trong bài cầu siêu đã vươn tới đôi tai thính nhạy của hắn… vậy là cuối cùng Isabelle đã chết. Simon chẳng cảm thấy gì trước cái chết của cô ta, nhưng nỗi đau trong giọng nói thổn thức của Alcuin làm hắn khó hiểu. Tại sao lão lại đau buồn đến thế vì một người phụ nữ lão chưa hề biết?

Đi vào buồng ngủ, Simon thấy căn phòng tắm trong bóng tối dày đặc. Không một ngọn nến nào được thắp và những tấm màn nhung dày mà Isabelle rất thích được kéo hết xuống để không một chút ánh trăng nào lọt được vào căn phòng. Kể cả với tầm nhìn tinh tường mới mẻ Simon cũng chỉ nhận ra một hình bóng mặc áo choàng đang cằm chặt bàn tay trắng bệch như xương của Isabelle.

“Giờ hãy tới bên chồng và con trai cô,” hình dáng mặc áo choàng thì thào và Simon nghiến chặt răng để không rùng mình. Kể cả khi Alcuin nói rất khẽ vẫn không hề có chút gì yếu đuối trong giọng nói hay khí chất đầy sức mạnh bao quanh ông ta. “Hãy đi đi và quên hết nỗi đau mà tên quỷ độc ác, điên loạn đã gây ra cho cô.”

“Ngươi có cảm thấy chút buồn phiền nào vì những gì ngươi đã gây ra cho người phụ nữ tội nghiệp này không?” Simon giật mình trước câu hỏi trực tiếp chỉ ra Alcuin đã biết sự có mặt của hắn. Mặc dù sinh vật ấy không hề nhấc mắt khỏi cái xác của Isabelle hay cao giọng, Simon cũng vẫn thấy mất bình tĩnh y như là Alcuin đã lườm nguýt và gào thét to đến mức làm vỡ cả kính cửa vậy. Thông thường hắn mới là người làm đối thủ bị mất thăng bằng với sắc mặt kiềm chế và một sự bình tĩnh còn đáng sợ hơn cơn cuồng nộ. Hắn thấy hết sức bất an khi gặp một kẻ mang khí chất thờ ơ đáng sợ hơn cả chính hắn.

“Ngươi thì biết gì về cô ta?” Simon châm chọc lại, giữ giọng mình bình tĩnh. Bằng mọi giá hắn không được để Alcuin thấy hắn lo lắng hơn bất kỳ lúc nào khác. Suốt trận chiến này hắn chưa bao giờ sợ hãi, nhưng giờ Simon biết hắn đang đối mặt với một thế lực cũng mạnh như những linh hồn hắn đã triệu hồi để làm theo lệnh hắn. “Và tại sao ngươi lại xâm phạm vào lãnh địa của ta?”

Lãnh địa của ngươi. Simon nghĩ có một chút xíu mỉa mai trong giọng điệu của sinh vật này. “Chẳng phải nó là tài sản của người cha và anh trai mà ngươi đã sát hại – đó là còn chưa nói đến đứa trẻ vô tội đã bị ngươi huỷ diệt?”

“Đừng xét đoán bằng không ngươi sẽ bị xét đoán [28],” Simon đáp trả.

“Đừng bao giờ vặn vẹo Lời của Chúa cho phù hợp với nhu cầu của chính ngươi trước mặt ta, cháu trai.” Giờ con ma cà rồng đã rời mắt khỏi thi thể Isabelle và Simon thở gấp khi thấy đôi mắt vàng của chính mình đang nhìn trả lại hắn với sự giận dữ và đau thương.

Alcuin gật đầu. “Phải, ngươi là dòng dõi của ta, cách nay bảy thế hệ. Mặc dù ta xấu hổ khi thấy một sinh vật vụ lợi như ngươi lại là hậu duệ của huyết thống con người của ta, nhưng chính dòng máu chung của hai ta đã khiến ta có nghĩa vụ đảm bảo rằng sự độc ác vô bờ bến của ngươi không được tồn tại nữa.”

“Tại sao mọi tên đàn ông trong gia tộc này đều muốn huỷ diệt ta thế hả, ông bác?” Simon cười gay gắt rồi chỉ về phía con ma cà rồng đang vặn vẹo dưới lưỡi gươm của hắn. “Thêm một bước về phía ta và tên đồ đệ vô dụng của ngươi sẽ chết.”

Từ trong những nếp áo chùng len màu đen của thày tu, Alcuin rút thanh gươm của chính mình ra và tiến về phía Simon. “Không như ngươi, một người Cơ Đốc ngoan đạo chẳng có lý do gì để sợ chết. Nếu ta không thể bảo vệ người này khỏi lưỡi gươm của ngươi, anh ta sẽ được đảm bảo một chỗ trên thiên đàng.”

Môi Simon cong lên và lưỡi gươm của hắn cắt vào da thịt Guy, một dòng máu đỏ tươi hình thành trên lưỡi thép Toledo. “Người Cơ Đốc ngoan đạo? Ngươi mong ta tin rằng ngươi đã trải qua hàng trăm năm trên mặt đất này mà vẫn còn tin vào cái khái niệm đơn giản vốn chỉ là một cách để ngăn lũ thường dân không phản kháng sao?”

“Ta tin rằng có gì đó méo mó và thối rữa bên trong ngươi, cháu trai. Ta tin rằng ngươi chưa từng mảy may nghĩ tới đồng loại con người của mình hay yêu thương ai. Vì những điều đó ta thực lòng thương hại ngươi vì ngươi sẽ không bao giờ được hưởng phần thưởng yêu thương và được đáp lại.”

“Ta không cần lòng thương hại của ngươi,” Simon gầm ghè, tức giận bởi cái cách thứ này khinh rẻ hắn. “Nhưng hãy trả lời ta trước khi ta giết ngươi, linh mục. Tại sao ngươi phải bận lòng với cuộc chiến này? Nếu ngươi chỉ đơn giản thu mình trong cái góc thế giới của ngươi, ta sẽ hài lòng với phần của ta. Ta không mong tiếm quyền kiểm soát của ngươi; ta chỉ đơn giản là muốn được yên thân.”

Alcuin liếc vào Guy và Simon cảm thấy một lực gần giống như những cơn bão hắn đã chạm trán ngoài biển cố kéo con tin ra khỏi tay hắn. Simon cắn môi và tập trung mọi sức lực vào việc nắm giữ tù binh nhưng không có tác dụng… hắn đơn giản là không thể đấu lại nổi một năng lượng vô hình kéo Guy ra khỏi tầm gươm của hắn.

Cơ thể Guy bay ngang qua phòng và Alcuin nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và Simon, thanh gươm nhắm vào đầu hắn.

Linh mục đã dồn hắn vào góc tường còn trước cả khi hắn biết chuyện gì đang xảy ra. Simon tuyệt vọng nhìn về phía chiếc hòm gỗ đen nặng nề và vật đó bay thẳng vào Alcuin, đánh văng gươm khỏi tay ông ta và gắn chặt ông ta xuống đất dưới sức nặng của nó.

Chiếc hòm văng khỏi người Alcuin trước khi Simon bước được một bước về phía ông ta và Simon cảm thấy cùng một lực kỳ bí như thế nắm giữ hắn, đẩy hắn vào tường, giữ hắn ở đó trong khi Alcuin tiến tới gần hơn.

Mũ trùm đầu của ma cà rồng bị rơi xuống và đôi mắt Simon mở lớn khi hắn trông thấy làn da lấp lánh, trong suốt kỳ quái của Alcuin, toàn bộ mạch máu của ông ta lộ ra và chiếc răng nanh thòi lòi vòng xuống cằm.

“Quái vật,” Simon thốt lên. “Chuyện gì đã xảy ra trong quá trình biến đổi khiến ngươi có một vẻ ngoài ghê tởm như thế?”

“Khuôn mặt ta làm phiền ngươi sao?” Alcuin bình tĩnh nói, và Simon có thể thấy ông đã quá quen với việc bị khinh ghét. “Có thể ta đã bị nguyền rủa với hình hài khủng khiếp, nhưng ta yêu thích sự biến dạng của mình hơn tâm trí bệnh hoạn của ngươi nhiều, Simon Baldevar. Chúa có thể đã ban cho ngươi vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng tâm hồn ngươi… sự xấu xí bên trong ngươi sẽ làm mọi chiếc gương soi bị vỡ nát. Trái tim ngươi trống rỗng… ngươi giết chóc và gây ra đau thương mà không một chút hối hận. Lúc là người, ngươi là kẻ độc ác nhưng kể từ khi biến đổi ngươi đã trở thành một con quỷ đáng ghê tởm. Cuộc sống ác nghiệt của người giờ đã đến hồi kết.”

“Không bao giờ!” Simon gào lên khi Alcuin vung gươm. Hắn nhanh chóng đọc câu thần chú đáng sợ nhất mà hắn biết để ngăn vị linh mục khỏi giết hại hắn. “Obtestor te, simulacrum malum ac seditiosum, quod in profundo tenebrarum habitiat!”

Vị linh mục thậm chí còn không có vẻ sợ hãi khi Simon được thả ra khỏi gọng kiềm vô hình trong lúc một đám mây vo ve kỳ lạ lao vào Alcuin. Ông ta chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào đám mây tối đen và nắm chặt cây thánh giá bằng gỗ bên hông, giọng nói thì thầm nhẹ nhàng của ông ta bằng cách nào đó xuyên qua được những tiếng thét hỗn loạn của thứ mà Simon đã triệu hồi.

“Ta khẩn nài ngươi, quái vật cổ xưa, nhân danh người xét đoán kẻ sống và kẻ chết, nhân danh Chúa người có quyền năng đẩy ngươi trở lại địa ngục, ngươi phải rời khỏi đây lập tức vì nỗi sợ ta, một tôi tớ của Người.

“Xuất hành,” Alcuin tiếp tục nhưng con quỷ cổ xưa trong lúc giận giữ vì nó không thể chiếm ông ta đã quay cơn giận của nó sang sinh vật dám triệu tập nó mà không có gì để đền đáp.

Simon trông thấy đám mây tiến tới mình và nhận ra nó không chỉ là một con quỷ mà là cả một ổ quỷ sẵn sàng chiếm đoạt hắn, coi hắn là một sự tưởng thưởng xứng đáng cho việc bị triệu tập từ cái tổ tăm tối của chúng. Mọi bản năng của hắn gào lên đòi chạy trốn và hắn mù quáng tìm kiếm miền tâm linh, biết rằng vùng đất của linh hồn là hi vọng trốn thoát duy nhất của hắn.

Chết tiệt! Dựa vào sợi dây hồng mềm mại trôi nổi đằng sau, Simon biết hắn đã không mang cả thân xác mình đi được, chỉ có linh hồn hắn ở trên miền tâm linh. Điều đó có nghĩa là thân xác hắn hoàn toàn yếu đuối trước sự toan tính của những thứ ghê tởm mà hắn đã gọi ra.

Simon vội vã đi qua nhiều vùng đất khác nhau, tìm kiếm một nơi hắn chưa từng đến nhưng đã từng nghe Cha Bain nói tới. Sâu thẳm trong miền tâm linh là nơi các linh hồn chưa từng đặt chân lên mặt đất trú ngụ. Một pháp sư thông minh có thể bòn rút nguồn năng lượng khổng lồ và kéo bản thể chưa từng bị chạm tới của chúng vào mình. Simon cần quyền năng hắn sẽ dành được khi hút kiệt chúng để chiến đấu với Alcuin và lũ quái vật hắn đã triệu hồi.

Tới với ta, Simon nghĩ, cố gắng rù quyến các linh hồn tới chỗ mình.

Hắn cảm thấy cái gì đó tới gần và trong một thoáng hắn kinh ngạc trước sự thuần khiết bao quanh hắn. Đây không phải là thánh linh điệu đàng của Isabelle đang lần tràng hạt và lườm nguýt trong lúc hắn chiếm cô ta mà là một sự trong trắng chân thật kết hợp với sức sống dồi dào khiến hắn bị mê hoặc.

Em là ai? Simon cố gắng hỏi và linh hồn tránh ra, dường như sợ hãi trước sự căng thẳng của hắn.

Trở lại đi, hắn gào trong câm lặng. Đừng sợ ta. Simon đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của hắn… Hút cạn sức mạnh thần thánh này, cướp đoạt năng lượng của cô ấy (khí chất này chắc chắn là của giống cái) khiến cô ấy không bao giờ được sinh ra trên mặt đất là một việc làm ghê tởm. Hắn sẽ không hại linh hồn này; hắn chỉ muốn nó ở lại bên hắn. Đột nhiên Simon biết chắc chắn rằng đây chính là linh hồn của soror mystica mà John Dee đã tiên tri.

Linh hồn tới gần hơn, tò mò nhưng vẫn cảnh giác. Simon biết nó bị hút về phía hắn, cảm thấy lực hấp dẫn giữa họ, nhưng cùng lúc vẫn còn sự miễn cưỡng sâu sắc… linh hồn ấy dường như sợ hắn.

Tới với ta, Simon nói. Hãy trở thành cô dâu mà bạn ta đã tiên tri.

Ngươi hãy tránh xa linh hồn tinh khôi này – ngươi huỷ hoại mọi thứ ngươi chạm tới, một giọng nói lạnh lùng cất lên. Không phải là linh hồn ấy đang nói… đó là giọng nói của cái lão linh mục đáng ghét Alcuin.

“Quỷ tha ma bắt ngươi đi!” Simon gào lên và cảm thấy mình bị chìm xuống với một tốc độ chóng mặt. Hắn bị trôi tuột ra khỏi thiên đường an lành, mù sương và cảm thấy một cơn gió lạnh trên má mình, một cái gậy lởm chởm chọc vào lưng hắn.

Có chuyện gì với hắn vậy? Simon chưa từng thấy yếu như thế này trong đời. Kể cả quá trình biến đổi cũng không khiến tay chân hắn nặng nề và vô lực như thể hắn chẳng còn sức để di chuyển nổi đến một ngón tay. Đầu óc hắn kiệt quệ, tới mức hắn thấy đau như búa bổ chỉ vì một nỗ lực suy nghĩ đơn giản. Cứ như là thân thể và trí óc hắn đã bị sử dụng một cách tồi tệ vậy.

Những con quỷ, Simon mệt mỏi nhận ra. Hắn đang chịu dư chấn của việc bị ám… những triệu chứng mà hiếm người gặp phải vì họ hoặc đã chết hoặc bị mất trí nếu một con quỷ ám vào họ.

Tại sao chúng lại bỏ đi? Chuyến bay tuyệt vọng vào miền tâm linh không thể nào cứu được hắn. Nếu có thì việc đó chỉ càng khiến bọn quỷ hân hoan khi thấy chúng chẳng phải chiến đấu với linh hồn hắn. Thay vào đó chúng đã hoàn toàn thống trị một thân xác bất tử. Chúng có thể co kéo cơ thể ấy đủ đường mà nó cũng không bị ốm yếu hay chết như một con người.

“Tại sao thầy lại đặt mình vào hiểm nguy vì thứ rác rưởi này, sư phụ?” Simon nghe thấy một giọng phỉnh nịnh nhưng trầm trầm hỏi. “Có gì quan trọng nếu lũ quỷ của Bá tước Baldevar chiếm hắn bây giờ chứ không phải khi hắn tới địa ngục?”

“Người ta cứu không phải Bá tước Baldevar mà là thế giới nơi hắn sống – một thế giới đã cho cả chúng ta lẫn những những con người chúng ta đã thề bảo vệ trú ngụ,” một giọng nói kiên nhẫn đáp lại. “Chúng ta không thể để một ma cà rồng bị quỷ ám. Con có quan tâm không khi một thứ như thế vĩnh viễn bước trên mặt đất này? Ta phải thực hiện lễ trừ tà này.”

“Con có thể chặt đầu hắn.”

Simon nuốt lại tiếng cười đối với gã ngu xuẩn này – hắn không định để kẻ thù biết hắn đã tỉnh. Hãy để chúng tiếp tục bàn về hắn như thể hắn chẳng có chút tri giác nào hơn đống gỗ dưới chân hắn.

Gỗ được chất đống dưới chân hắn? Quỷ tha ma bắt lũ linh mục tự mãn ấy đi – chúng định thiêu hắn trên cọc như một mụ đồng nào đó ở trong làng bị kết tội phù thuỷ! Simon cúi đầu thật thấp nhưng tập trung vào việc kéo chút sức lực trở lại trong mình.

“Gươm của con sẽ hiệu quả với một con người bị quỷ ám – giả định rằng con quyết định linh hồn hắn ta không đáng để giành giật với quỷ,” Alcuin trả lời với cùng sự kiên nhẫn như trước. “Nhưng còn một ma cà rồng bị ám? Con không thể tới gần thứ ấy! Nếu bọn quỷ không giết con ngay lập tức thì chúng cũng có thể quyết định chiếm cơ thể con cùng với cơ thể Bá tước Baldevar. Mặc dù bọn quỷ đã chạy mất, thứ còn ở lại cũng độc ác tương đương. Hãy đi và chặt đầu Bá tước Baldevar để chúng ta có thể kết thúc cái đêm xấu xa này.”

Simon nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng lại gần và cố gắng ngước đầu lên thét, “Không!”

“Linh mục,” Simon nói chuyện bình thường với Alcuin trong khi Guy ngập ngừng lùi lại một bước. “Ta cảm ơn ngươi vì đã giúp ta gạt bỏ những thứ không mong muốn ra khỏi cơ thể nhưng ngươi thật ngu ngốc khi nghĩ tên đồ đệ đần độn của ngươi có thể huỷ diệt ta.”

Alcuin chỉ đơn giản lờ đi câu nói của hắn và Guy giơ gươm lên lần nữa, gã phát ra một tiếng gầm gừ yếu ớt khi bay lộn nhào trong không khí, hạ cánh thành một đống lộn xộn bên cạnh Alcuin trong khi thanh gươm gã không thể cầm nổi bay ra phía sau Simon và bắt đầu cắt những sợi dây thừng trói hắn vào cọc.

“Dừng,” Alcuin nói và mặc dù thanh gươm rơi loảng xoảng trên đất, nó đã làm xong công việc của mình và Simon đã có thể nới cổ tay khỏi những nút buộc phức tạp trói hắn vào cọc.

Guy kéo mình đứng dậy, toàn bộ cơ thể gã run lên vì nỗi căm thù điên loạn và hổ thẹn đầy giận dữ khi lườm vào đôi mắt chế nhạo của Simon.

“Đi tìm chỗ trú ẩn ban ngày của mình đi, Guy,” Alcuin khẽ nói. Gã khổng lồ bắt đầu phản đối mệnh lệnh nhỏ nhẹ của chủ nhân mình nhưng điều gì đó trong ánh mắt Alcuin đã buộc gã thả thanh gươm và quay lưng lại không nói một lời.

“Ta chưa từng gặp phải một gã lính nào kém hoàn thiện hơn hắn,” Simon chế nhạo, cười rũ rượi khi con ma cà rồng dừng lại, lè nhè cái gì đó không rõ nghĩa rồi lại tiếp tục bước đi, miễn cưỡng rời khỏi hiện trường, toàn bộ cơ thể run rẩy giận dữ đã cho thấy rõ tình huống của gã.

“Ngươi huấn luyện hắn mới giỏi làm sao,” Simon nhận xét với Alcuin, sử dụng cách thì thào lạnh lùng luôn đặt kẻ thù của hắn vào thế mất cân bằng. Hắn không trông đợi một mánh khoé đơn giản như thế có thể lừa mị được sinh vật này nhưng hắn định xem xem liệu lão linh mục có bị những lời lẽ của hắn đẩy vào chỗ hành động vội vàng hay không.

Đúng như hắn đoán, Alcuin không chịu lưu tâm đến hắn nhưng Sim cảm thấy sự tập trung căng thẳng của lão linh mục và biết rằng Alcuin đang đánh giá phản ứng của hắn với tấm lưng quay lại của Guy.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ phí hoài bản thân với một kẻ ngốc dưới tầm mình sao?” Simon hỏi, cẩn thận giữ hai tay hắn ở sau lưng và không để lộ ra rằng hắn đã thoát được chiếc cọc. “Chắc chắn ngươi định để ta đuổi theo đồ đệ ngươi và tấn công lúc ta đang phân tâm chứ gì. Ta sẽ không mắc vào cái bẫy đơn giản ấy đâu – ngươi đã phí phạm con tốt thí của mình rồi, ông bác.”

Giờ Alcuin quay sang hắn và lần đầu tiên có một xúc cảm trong đôi mắt vàng khôn dò của ông ta. “Ta không đối xử với mọi người như những con tốt thí, tuỳ tiện dùng họ mà không thèm quan tâm tới điều gì, cháu trai ạ.”

“Không à?” Simon hỏi, giữ ánh mắt trên bàn tay kệch cỡm của Alcuin đang nắm chặt thanh gươm bản rộng bên người. Lão linh mục không hề tiến về phía hắn và Simon biết Alcuin đã rõ tay hắn không còn bị trói nữa. Hắn và Alcuin đang ở trong một cuộc đình chiến khó chịu, mỗi người đều chờ kẻ kia thực hiện bước tiến công đầu tiên.

“Ngươi đã đẩy tên ngốc ấy đi vì ngươi sợ sức mạnh của ta, và biết rằng ta có thể giết hắn dễ dàng phải không ông bác?” Simon chọc tức. “Thật là một hành vi cao thương, mặc dù ta có thể dễ dàng buộc ngươi tội thiên vị, đồ đạo đức giả. Ngươi đã chừa mạng sống cho thuộc hạ của Torquemada nhưng còn tất cả những ma cà rồng đã bị ta cho thành cát bụi trong mùa đông dài này thì sao? Ngươi sẵn sàng để bao nhiêu kẻ mà ngươi đã thề bảo vệ nữa chết trong nỗ lực tiêu diệt ta?”

Vị linh mục không nói gì, dường như đang bị mê mụ bởi những lời nói của Simon như một con rắn hổ mang miễn cưỡng múa may theo tiếng sáo của người luyện rắn. Đây chính là con đường dẫn tới cái chết của Alcuin. Chẳng cần tới một câu thần chú hay cuộc chiến thực sự nào hết… Simon chỉ cần nhắm vào nỗi ân hận Alcuin cảm thấy trong tim mình với tất cả những ma cà rồng đã bị giết trong trận chiến này. Simon có thể khiến lão cha xứ huênh hoang kia phải quỳ mọp xuống bằng cách dùng mặc cảm tội lỗi và niềm bi thương của lão để làm lão suy yếu.

Trước vẻ đắc thắng trong mắt Simon, màn sương mù biến mất khỏi khuôn mặt Alcuin và ông ta tấn công nhanh tới mức lưỡi gươm của ông rạch cổ họng Simon trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lưỡi gươm dễ dàng cắt tĩnh mạch cổ của hắn nhưng một cú đánh nhanh vào bụng Alcuin đã khiến lão linh mục gập đôi người đau đớn và Simon thoát ra, dùng thanh cọc gỗ dài để cản những đường kiếm Alcuin đánh tới tấp vào hắn.

Simon cảm thấy máu ướt đẫm áo mình mặc dù vết thương đã liền miệng. Hắn bất lực nhìn thanh gươm của lão linh mục cắt vụn vũ khí bằng gỗ thảm hại của hắn và biết rằng cái chết của mình đang cận kề.

Hiển nhiên là Guy và Alcuin đã lột hết vũ khí của hắn trước khi chúng trói hắn vào cọc. Hắn vẫn còn quá yếu để sử dụng pháp thuật và chẳng có vũ khí nào để đánh nhau với Alcuin. Hi vọng duy nhất của hắn là lấy thanh gươm ra khỏi tay Alcuin.

Nhớ lại những bài học từ vị kiếm sĩ già, Simon lao tới cổ tay Alcuin nhưng hắn không thể cướp thanh gươm khỏi tay ông ta. Vị linh mục gạt đi đòn tấn công điên dại của hắn, dường như chẳng mất mấy công sức so với lúc ông ta gạt bỏ một con ruồi khỏi áo chùng.

Chẳng mấy chốc, Alcuin đã dồn Simon vào một gốc cây sồi, cái cọc gỗ của hắn đã bị đẽo gọt chỉ còn nhỉnh hơn que gỗ dài bằng cánh tay hắn một chút. Lão linh mục đứng sừng sững trước mặt hắn, thanh gươm bản rộng của ông ta loé sáng một cách kệch cỡm trong ánh trăng bàng bạc.

Simon bối rối quan sát kẻ thù của hắn giơ cao thanh gươm trên đầu rồi đột nhiên hạ nó xuống, dường như bị choáng váng và ốm yếu. Có chuyện gì với lão cha xứ thế nhỉ - sao lão không chỉ việc cắt đầu hắn?

“Cái thời ngươi đòi diều hâu phải cúi đầu trước lũ thỏ-con người đã qua rồi,” Simon rít lên, biết rằng một câu nói như thế khi cái chết của chính mình đang cận kề là sự khoác lác lố bịch. Lời nói của hắn chẳng qua chỉ là một nỗ lực nhằm đánh lạc hướng vị linh mục và cướp thanh gươm ra khỏi tay lão. “Ta sẽ tìm kiếm từng con ma cà rồng sống trong nỗi sợ ngươi và bảo với chúng chúng không cần lẩn lút nữa! Kể từ giờ trở đi, bọn ta sẽ tận hưởng đêm dài theo mọi cách mà chúng ta thích.”

“Và với linh hồn mà ngươi đã giật khỏi ta?” Simon trêu ngươi, biết rằng hắn đã tìm thấy một điểm yếu trong bộ giáp của kẻ thù bởi cái cách môi Alcuin mím lại thành một đường giận dữ kinh hoàng trông rất đáng sợ. “Cô ấy được sinh ra là để làm soror mystica của ta và sẽ cho ta thứ ngươi không bao giờ có – một đứa con trai.”

“Không đời nào!” Alcuin kêu lên và giơ thanh gươm. Ông ta hạ nó xuống theo một đường vòng cung lảo đảo, nặng nề khiến Simon dễ dàng tránh được bằng cách khẽ di chuyển đầu hắn. Có chuyện quái gì với Alcuin thế nhỉ? Chẳng lẽ cuộc trừ tà mà lão thực hiện cho hắn đã làm lão yếu đi? Simon vươn tới chỗ thanh gươm nhưng Alcuin đã bước tránh xa và lừ mắt với hắn

“Ta sẽ không để ngươi làm hại thêm một người phụ nữ khác với những cách thức bẩn thỉu như ngươi đã làm hại Isabelle đâu! Ta thề ngươi sẽ không bao giờ làm hỏng linh hồn đó được…nếu ta đã không thể bảo vệ Isabelle khỏi ngươi, ít nhất ta cũng ngăn không cho ngươi huỷ hoại linh hồn chưa ra đời ấy!”

Simon nhướng một bên lông mày lên, cảnh giác đi vòng quanh Alcuin. “Isabelle ấy à?” Lão thầy tu tiết hạnh, ngươi ôm ấp loại tình thương mến nào với cái đống xương tàn ấy? Có phải ngươi khinh bỉ ta vì máu của cô ta quá bệnh không thể ăn nổi… cơ thể cô ta bị tàn phá quá nhiều không thể…”

“Đủ rồi!” Alcuin rống lên và Simon lùi lại, cắn chặt xuống môi mình để ngăn những tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi miệng. Đột nhiên, hắn lăn lộn trên mặt đất, một cơn đau khủng khiếp tràn qua hắn. Cơn đau này là gì mà có thể thấm vào tận xương tuỷ hắn và khiến hắn thấy như mọi phần cơ thể mình đều đang bốc cháy vì đau vậy?

“Bình minh,” Alcuin thì thào, và Simon buộc mình mở mắt ra, trông thấy lão linh mục đang gập người xuống, rõ ràng là cũng đang phải chịu đựng sự tra tấn giống như Simon, mặc dù lão ta vẫn đứng được.

“Ta không thể đâm gươm vào ngươi vì ngày mới đến đã làm ta suy yếu nhưng ta vẫn có thể đi tìm chỗ nghỉ ngơi. Còn ngươi thì quá trẻ không thể thoát nổi. Chúa đã lên tiếng, Simon Baldevar à. Ánh mặt trời sẽ ném ngươi trở lại địa ngục của ngươi.”

“Ta không nghĩ vậy,” Simon rít lên và hắn nhìn thấy một vẻ tính toán khó chịu trong mắt Alcuin. Lão linh mục vừa bắt đầu nói chuyện thì túm ngực mình, rên lên đau đớn.

“Tiếp tục đi, ông bác,” Simon hổn hển nói. “Hãy đi trước khi mặt trời mọc và tước của ta niềm vui được giết ngươi cho đến khi chúng ta gặp nhau lần nữa.” Thu hết mọi sức mạnh của mình, Simon ngửa cổ ra sau và hét, “John!”

Alcuin mở miệng định nói, chắc chắn là để hỏi giờ Simon còn gọi ai tới được nữa khi toàn bộ quân đoàn ma cà rồng của hắn đã nằm chết quanh hắn, nhưng một tia sáng yếu ớt xuất hiện trên ngực ông ta và lớp da phía trên trái tim ông ta bùng cháy. Vị linh mục vội vã dập nó đi rồi biến mất, nhưng trước đó ông ta đã kịp đánh sang chỗ Simon cái nhìn cay đắng, bất lực.

Thôi nào, John, Simon tuyệt vọng nghĩ. Xuất hiện đi, mẹ kiếp, trước khi vầng dương đáng ghét kia huỷ diệt ta. Simon bắt đầu điên cuồng cào vào đất… có lẽ hắn sẽ đào được một cái mộ đủ để che cho hắn khỏi ánh mặt trời. Hắn chỉ mới cào được vài nhát thì ánh sáng bắt đầu trải trên đất.

Không chỉ là một ngọn lửa tấn công hắn, hắn cảm thấy như cả trận mưa lửa đổ ào ào xuống thân mình, bạt mạng thiêu đốt bất kể phần da thịt nào của hắn mà nó chạm tới. Simon không thể làm gì để cứu chính mình khỏi ngọn lửa quái vật đang vây quanh hắn, làm bỏng rộp da hắn và ngấu nghiến nội tạng hắn.

Rồi bóng tối phủ xuống và trong một thoáng Simon nghĩ hắn đã mất ý thức một cách đáng mừng, nhưng rồi hắn cảm thấy một trận đánh dữ dội, cái gì đó đang đánh bầm dập từng phân trên cơ thể hắn trước khi những bàn tay thô bạo kéo hắn đứng dậy và ném hắn vào một chỗ trốn tăm tối yên bình.

“Đức ngài, ngài còn chưa được ngủ!” một giọng nói kêu lên khẩn thiết bên tai hắn. “Ngài phải uống và bổ sung sức lực nếu không ngài sẽ trải qua thiên thu trong hình hài một con quái vật cháy đen sì.”

Simon hồi tỉnh lại một chút trước vị đồng trên miệng hắn, khi chất lỏng được đổ xuống cổ họng hắn. Dần dần cơn đau dịu đi và hắn đã có thể mở mắt ra, trông thấy bình rượu chứa đầy máu đang được ấn vào miệng mình.

Simon tu ừng ực, kinh ngạc theo dõi những vết bỏng khủng khiếp trên khắp người hắn mờ đi, để lại một làn da trắng và vô khuyết. Tầm nhìn của hắn trở lại và hắn trông thấy mình đang ở trong cỗ xe ngựa đặc biệt không cửa sổ mà hắn đã cho chế tạo ngay sau khi biến đổi. Ngồi bên cạnh hắn và đang cầm cái chai đã cứu mạng hắn chính là John Dee.”

“Cảm ơn, John.” Simon nghe thấy âm điệu lè nhè trong giọng mình và biết rằng mặc dù chỗ máu đã chữa lành hắn, trời đã gần sáng rõ và giờ ngủ của hắn đã điểm. Nhưng hắn phải tỉnh táo thêm vài phút nữa…

“Sao ngài lại cảm ơn tôi, bá tước? Chính là kĩ năng mới mẻ của ngài đã che giấu sự hiện diện của tôi và người đánh xe khỏi kẻ thù. Một kế hoạch tốt… giữ chúng tôi trong vòng bí mật phòng trường hợp ngài cần phải chạy thoát khỏi lãnh địa vào lúc ban ngày.”

“Không chỉ là khả năng của ta,” Simon hổn hển nói. “Ma thuật của chính ông đã giữ ông an toàn trong những giờ phút sự tập trung của ta đều hướng cả vào việc đương đầu với kẻ thù. Giờ chúng ta phải… phải lên kế hoạch trước khi ta mất ý thức. Hãy bảo người đánh xe hướng về Leith. Ta sẽ lên một chiếc tàu trong đêm nay… phải rời khỏi Anh Quốc… Alcuin quá mạnh…”

Simon dừng lời và cố gắng mỉm cười khe khẽ, bất chấp sự kiệt sức của mình. “Lão linh mục hi vọng mặt trời sẽ thiêu ta thành tro bụi… nhưng khi biết Bá tước Baldevar có thể còn sống… phải trốn… trao dồi sức mạnh… lần tới khi đối đầu với lão… sẽ giết lão…”

Hắn cảm thấy cái nắm tay của John Dee trên vai mình. “Sẽ không còn cuộc chuyện trò nào giữa chúng ta nữa.”

“Phải,” Simon đồng ý, cảm nhận rõ ràng sự mất mát một người bạn đáng mến. Cả triều đình đều biết hắn bảo trợ cho Học giả Dee; chắc chắn Alcuin cũng biết về tình bạn của họ. Nếu họ liên lạc với nhau, lão linh mục hay một trong lũ tuỳ tùng của lão có thể phát hiện ra hắn trước khi Simon sẵn sàng tấn công lần nữa. Cũng vì lý do ấy Simon sẽ phải từ bỏ lãnh địa và công ty thương mại của mình. Từ đêm nay trở về sau hắn sẽ chẳng còn gì ngoài bộ quần áo mặc trên người.

Nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì với một ma cà rồng? Hắn có thể dễ dàng vươn vào trí óc bọn con người và buộc chúng phải giao lại toàn bộ tài sản bằng một mệnh lệnh… trong vòng nửa tháng hắn sẽ lại sống sung túc như xưa. Và chừng nào hắn còn hành động kín kẽ, hắn có thể phát triển năng lực của mình mà không nỗi sợ Alcuin lơ lửng trên đầu như một đám mây báo bão độc địa.

“John,” Simon lẩm bẩm. “Ngày hôm nay ông đã cứu mạng ta và ta chỉ mong sao ông đã không quá già để nhận lấy lời món quà duy nhất ta có để đền đáp ông. Vì ta không thể… không thể biến đổi ông, ta để lại cho ông toàn bộ đền thờ bí mật của ta. Tất cả những bản… bản chép tay đều là của ông và có nhiều hòm chứa đầy hạt nhục đậu khấu và cây tử đinh hương – chúng sẽ tạo cho ông một nguồn thu nhập. Hãy lấy mọi thứ và bất kỳ ghi chép nào của ta mà ông muốn dùng cùng với lời chúc phúc của ta và ta sẽ đòi hỏi thêm hai ân huệ nữa.”

“Bất kỳ điều gì, bạn của tôi.”

Simon hít một hơn rồi vội vã nói, cố thắng cơn bất tỉnh của ma cà rồng vốn thường chiếm lấy hắn trước giờ này rất lâu. “Ngày này sang năm ông sẽ nhận được thư của một vị quý tộc Ý muốn mua vài thứ trong bộ sưu tập tàng thư của ông. Chỉ viết lại thư cho tôi khi Gloriana [29] hấp hối – tôi sẽ gặp người một lần nữa trước khi người từ bỏ cõi đời này.”

“Tất nhiên rồi. Còn việc kia?”

“Isabelle,” Simon nói và nét mặt hắn méo mó thành một cơn giận dữ khiến bạn hắn rùng mình bên cạnh hắn. “Ta chắc chắn lão linh mục đáng nguyền rủa đã cho chôn cô ta. Thử tìm xác cô ta… ta muốn chiếc nhẫn ngọc lục bảo.”

“Cái mà Bess đã tặng cho ngài vào ngày cưới? Tại sao?”

“Ta phải tặng nó cho soror mystica của ta,” Simon nói và cuối cùng chìm vào trạng thái gần như chết, giờ đây đó là tình trạng lúc ban ngày của hắn. Trong lúc chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng của hắn không phải là chuyện bị hạ nhục trong tay Alcuin hay thậm chí là cuộc trả thù mà một đêm nào đó hắn sẽ có để đòi lại mọi thứ lão linh mục đã cướp của hắn. Mọi nỗi kinh hoàng và bạo lực của đêm đó mờ đi khi Simon nghĩ về linh hồn quyến rũ được định mệnh sắp đặt để trở thành cô dâu của hắn.

Chú thích:

[27] Tomás de Torquemada (1420-1498) thủ lĩnh của đội quân Chinh phục miền đất mới của TBN thế kỷ 15 (nguồn wikipedia)

[28] Một câu trong Kinh Thánh nhưng mình không chắc là đã trích dẫn đúng

[29] Biệt danh của Elizabeth I