Chương 20
Southampton, New York
30 tháng Mười hai, 1998
Meghann cảm thấy một bàn tay lạnh buốt chạm vào má cô, và cô mở mắt, mỉm cười với kẻ xâm nhập vào những giấc mơ của mình.
“Tha lỗi cho tôi, em yêu quý,” Simon nói và cúi xuống để hôn cô, môi hắn vẫn còn mang cái lạnh của một đêm đông buốt giá. “Trông em ngọt ngào đến nỗi tôi không thể không đánh thức em.”
“Không sao,” Meghann mơ màng nói và chấp nhận sự giúp đỡ của hắn để ngồi dậy. “Em mệt vì cứ ngủ suốt đêm mãi rồi. Charles và Lee đi đâu?”
“Họ đã về nhà gỗ của mình để ăn bữa khuya rồi, và nói về chuyện ấy…” Simon bày ra một chiếc khay bạc chất đầy bánh burger pho mát, khoai tây chiên và một cái bánh va-ni dày mà cô nói là rất thèm.
“Anh muốn một ít không?” Meghann hỏi sau khi hắn đặt cái khay thăng bằng trên đầu gối cô.
Simon chọn một miếng khoai dày nhưng thay vì ăn, hắn đút nó cho cô. “Khi nào em ăn xong bữa khuya thứ ba của em, tôi có một sự ngạc nhiên cho em đấy, cô bé tham ăn.”
“Em đang ăn cho cả ba người mà,” Meghann nghiêm nghị nói và thưởng thức chiếc bánh burger thứ hai. “Ngạc nhiên gì thế?”
“Một món quà Giáng Sinh muộn.” Simon mỉm cười và đưa cho cô chiếc hộp lớn hình vuông được bọc bằng loại giấy màu đỏ vui vẻ có điểm những cây hoa trạng nguyên.
“Cờ tỷ phú!” cô ré lên sung sướng sau khi xé giấy bọc. “Phiên bản năm 1935… Simon, có phải anh đã kiếm cái này chỉ vì em cứ nói mãi về chuyện ba em đã mua nó ngay năm đầu nó xuất xưởng không?”
“Chẳng phải em đã nói trò chơi này lôi cuốn em và các anh trai trong suốt những lúc bị ốm và kì nghỉ của em à? Tôi nghĩ nó có thể giải khuây cho em vì em đã chán ngấy chỗ tiểu thuyết và tạp chí tâm lý học, cả việc xem phim, và em cực kỳ ghét chơi cờ.”
“Em hoàn toàn thích chơi cờ - chừng nào em không phải chơi với anh,” Meghann nói và lè lưỡi ra. “Còn gì là vui thú khi anh bị đánh bại chỉ trong năm phút hả?”
“Tôi cần lâu đến thế mới chiếu tướng em được sao?” Simon hỏi và thụp đầu tránh chiếc gối bị ném về phía hắn. “Tất nhiên, tôi hiểu rằng với trò chơi đặc biệt này, có lẽ phải mất vài giờ thì kĩ năng siêu đẳng của tôi mới đánh bại em được.”
“Em nghĩ anh biết có thể đặt kĩ năng siêu đẳng của mình vào chỗ nào rồi đấy,” cô nói ngọt ngào và khi họ bắt đầu chơi, Meghann nghĩ lại rằng không ai ngoài Simon có thể khiến năm tuần bị buộc phải nằm trên giường của cô không những chịu đựng được mà còn thực sự thú vị.
Một nỗi sợ như chiếc xúc tu lạnh giá vẫn còn quấn quanh trái tim cô mỗi khi nhớ lại cái đêm năm tuần trước đó, cô đã ra khỏi giường và cảm thấy một dòng máu nóng chảy xuống chân mình. Chỉ nhờ sự bình tĩnh của Simon cô mới không bị quẫn trí hoàn toàn trong khi hắn vội vã đi gọi Lee.
Siêu âm đã cho thấy hiện tượng nhau tiền đạo… một tình trạng của sản phụ trong đó nhau thai bị gắng vào phần dưới của tử cung, che một phần hoặc hoàn toàn cổ tử cung. Lee đã giải thích rằng nhau tiền đạo có thể gây ra băng huyết và thường phải tiến hành mổ đẻ. Anh tiếp tục giải thích rằng bất kỳ một sự xuất huyết nào trong suốt quá trình thai nghén cũng có thể kích thích tử cung co thắt, do đó dẫn tới một ca sinh non.
Rất may Meghann không bị cơn co thắt nào và máu đã ngừng chảy một cách kỳ lạ y như lúc nó bắt đầu. Lee nói rằng siêu âm đã cho thấy nhau thai chỉ che phủ một phần, thay vì toàn bộ cổ tử cung, và đó là một tin tốt lành. Vì không có dấu hiệu xấu nào của cái thai, Lee vẫn quyết định cho Meghann trải qua nốt thai kỳ nhưng anh ra lệnh cô phải hoàn toàn nằm nghỉ trên giường.
Kể từ lần ra máu phiền hà kia, việc mang thai của Meghann tiến triển ổn thoả, mặc dù cô thường thấy mệt và bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong đêm. Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy mệt mỏi và buồn chán, mặc dù Simon, Charles và Lee đã làm mọi việc họ có thể để giúp cô phấn chấn hơn.
“Tạ ơn Chúa chỉ còn ba tuần nữa thôi,” Meghann nói, sung sướng đặt một khách sạn trên phố Boardwalk. Trong ba tuần nữa cô sẽ tới tuần thứ ba mươi bảy của thai kỳ. Theo lời Lee, đó là thời điểm hoàn hảo để mổ đẻ. Anh giải thích rằng việc sinh thường sẽ rất nguy hiểm bởi các cơn co giật sẽ gây ra chảy máu nghiêm trọng, đe doạ đến tính mạng Meghann cũng như hai đứa trẻ nếu cô bị băng huyết. Đã dự đoán trước được việc sinh non, Lee cho cô uống thật nhiều beta methizone để phát triển buồng phổi cho hai đứa bé. Rất may, có vẻ như chúng không có sự miễn nhiễm của ma cà rồng với các loại thuốc men và lần siêu âm gần nhất cho thấy phổi của chúng đã khoẻ tới mức đủ để tự thở kể cả khi chúng được sinh ra ngay lúc này.
“Em chịu thua chưa?” Simon trêu sau khi Meghann đi một nước thảm hoạ, hạ cánh ngay trên một cái khách sạn của hắn lần thứ ba liên tiếp.
Meghann nhăn nhó cầm cố gần hết tài sản của mình và có đủ số tiền để trả nợ mà không bị phá sản.
Ở lượt tung xúc xắc tiếp theo, gần như Simon sắp sửa vượt qua được Boardwalk nhưng một con xúc xắc lại chuyển mình từ tam sang nhị một cách bí ẩn… làm hắn hạ cánh ngay khách sạn của Meghann.
“Trả tiền đây!”
Simon vươn tay qua tấm bảng và kéo cô ngồi lên đùi hắn. “Dùng năng lực của em để gian lận… em phải trả tiền phạt.”
Meghann vòng tay quanh cổ hắn, hôn hắn ngấu nghiến và nguyền rủa cái nhau thai chết tiệt đã ngăn việc quan hệ.
Một tiếng thịch đột ngột khiến tất cả mọi thứ trên tấm bảng trượt đi khi Max nhảy lên giường.
“Ván chơi kết thúc nhân danh việc đưa chó đi dạo,” Meghann nói khi Max dúi vào tay Simon sợi dây xích cổ được nó cẩn thận ngậm trong mồm.
Hắn âu yếm gõ vào đầu con chó và gắn dây xích cho nó. “Ta biết… chú không hề muốn đi dạo một mình kể từ khi cái tên thợ săn ngu ngốc ấy tưởng lầm chú mày là một con nai. Chú mày chẳng may mắn lắm sao, vì hắn chỉ bắn trượt chân sau của chú?”
“Vui vẻ nhé,” Meghann gọi với theo khi họ rời khỏi phòng. Cô biết thi thể tay thợ săn đã hạ cánh xuống biển sau khi Simon hút kiệt máu tên ngốc đã suýt giết chó của cô. Cô xếp lại trò chơi vào trong hộp và viết vài ghi chú vào cuốn sổ màu vàng liên quan đến việc chữa trị cho Jimmy Delacroix. Kể từ khi cô phải nằm liệt giường, Charles đã tiếp quản việc trị liệu cho anh với sự giúp đỡ đến từ các chỉ dẫn của Meghann. Anh đang rất bối rối vì tình trạng của Jimmy. Mặc dù anh đã uống máu một cách ngoan ngoãn và tự mặc quần áo, Jimmy không hề nỗi lực giao tiếp chút nào. Meghann không chịu chấp nhận rằng có lẽ tình trạng sống thực vật của anh đã là sự hồi phục hoàn toàn, rằng Jimmy sẽ không tiến triển thêm chút nào nữa. Nếu quả thực thế, cô sẽ phải cân nhắc đến việc chặt đầu anh còn hơn để anh trải qua thiên thu như một người thực vật, và cô đơn giản là không thể ép mình tự làm việc ấy, không khi mà cô đã quá chắc chắn rằng cô có thể vượt qua rào cản vô tri khó hiểu và mang anh trở về với sự nhận thức toàn diện…
Maggie, cứu anh! Cứu anh với!
Tiếng hú tuyệt vọng xuyên qua đầu cô như một con dao. Khi cô đặt một bàn tay vào thái dương nhức nhối, đôi mắt Meghann vụt mở - cau lại khi cô không trông thấy ai trong phòng với mình. Liệu tiếng thét ấy có thể nào là ảo ảnh trong đầu cô không? Nó lớn đến mức cô thề đó là tiếng kêu thực chứ không phải là tiếng trong tâm trí…
Maggie!
“Jimmy,” cô thì thào, cảm thấy niềm vui bất chấp cơn đau đang xâm nhập vào tâm trí. Không nghĩ thêm gì nữa, cô ra khỏi giường và chạy về phía phòng Jimmy, nhanh hết mức có thể với cái bụng lùm lùm, cảm thấy biết ơn vì anh được đặt trong căn phòng cùng tầng với cô nên cô sẽ không phải ráng xuống cầu thang.
Maggie, đừng để hắn làm hại anh!
Ổn rồi, Jimmy, cô cố bảo anh, không chắc liệu anh có nghe thấy cô hay không. Tội nghiệp Jimmy… tại sao cô không nhìn trước được chuyện này nhỉ? Tưởng tượng xem khi thoát ra khỏi trạng thái vô tri và tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm… chắc anh phải sợ hãi lắm. Và kí ức cuối cùng của anh có lẽ là lúc Simon biến đổi anh… chẳng trách Jimmy đang cầu xin cô đừng để hắn làm hại anh.
Maggie!
Maggie lảo đảo lao vào tường, lời cầu xin hoảng hốt của Jimmy đánh mạnh vào cô như một cú đấm thực.
Em đang tới đây, Jimmy, cô đáp lại và cảm thấy nỗi hoảng loạn đè nặng lên cô dịu xuống một chút. Không ai, kể cả Simon từng xâm nhập vào não cô như thế này. Nhưng mà, Simon chưa bao giờ kêu gọi cô trong trạng thái bị kích động, không hề biết tiếng thét gào bản năng của ma cà rồng có thể gây cho người nhận nó những tác hại nào. Theo tất cả những gì cô được biết, Jimmy thậm chí còn chưa biết giờ mình đã là ma cà rồng… sự ngạc nhiên nho nhỏ đó sẽ gây tác động thế nào đến trí óc vừa mới được phục hồi của anh? Cô phải thông báo tin tức về sự bất tử của anh một cách hết sức nhẹ nhàng mới được.
Meghann thẳng người dậy và vội vã đi về phòng Jimmy, giật mình khi cô trông thấy cửa phòng hé mở. Anh bị kẹt trong căn phòng ấy cho đến khi Simon thả anh ra – có lẽ những tiếng hú của anh đã làm cho cánh cửa bị bung ra chăng? Cô chạy xuống hành lang và chết đứng bên ngưỡng cửa, bị sốc vì cảnh huống trước mặt mình.
Simon đứng trên Jimmy, người đang cuộn lại như một đứa trẻ. Đôi mắt Jimmy vẫn còn không tập trung và môi anh rung lên như thể anh đang cố nói nhưng không nhớ được phải làm thế nào.
“Anh đang làm gì anh ấy?” Meghann gào lên. Cô bám lấy tay nắm cửa bằng đồng nặng nề để đứng thẳng, bị choáng váng bởi nguồn năng lượng tà ác toát ra từ người Simon. Cô nhìn xuống Jimmy và biết rằng sự xuất hiện đột ngột của cô là lý do duy nhiết khiến tâm trí Jimmy còn chưa bị huỷ hoại… Simon đang tập trung mọi năng lượng của mình vào việc tiêu diệt Jimmy; đó là lý do vì sao hắn còn chưa biết cô ở đây.
Meghann nghĩ về những tháng vừa qua… về cái rào cản bí ẩn trong đầu óc Jimmy khiến anh không hồi phục được. Giờ khi cô đã trông thấy Simon đứng sừng sững trước mặt Jimmy thì nó không còn bí ẩn nữa… hắn đã vào đây và làm ngược lại mọi công việc của cô, đè bẹp ý chí Jimmy với sức mạnh của chính hắn. Tất cả những lời thề để Jimmy được yên của Simon chỉ là …giả dối. Với một linh tính đột ngột, Meghann tự hỏi hắn còn nói dối cô về những chuyện gì nữa.
Sau một lúc lâu, Simon ngước mắt lên từ chỗ Jimmy và lạnh lùng nhìn khắp lượt Meghann, không hề mất bình tĩnh vì cơn giận dữ điên cuồng trong mắt cô.
“Trở lại giường ngay lập tức,” Simon nói thay câu chào, giọng tỏ vẻ không chấp nhận sự từ chối.
“Giường?” cô lặp lại trước khi nhớ ra tình trạng của mình. Bất kể Simon định làm gì với Jimmy, hắn đã nói đúng về chuyện cô cần phải nằm nghỉ. Không hề dời mắt khỏi Simon, Meghann nhích tới chiếc giường đôi của Jimmy và từ từ hạ mình nằm xuống.
Simon ngồi xuống bên cạnh cô, dành cho cô nụ cười ủ rũ. Khi cô cố tránh khỏi hắn, một bàn tay phóng ra cầm tù hai cổ tay cô trong gọng kềm như thép nguội.
“Tôi đã hi vọng việc này có thể chờ cho đến khi em sinh xong.” Hắn nói và chỉ về phía Jimmy, anh vẫn còn đang cuộn tròn trên sàn nhà.
“Anh hi vọng chuyện gì có thể chờ? Jimmy đang khá lên, phải không? Anh là đồ con hoang khốn nạn,” cô nói, giọng cô chất chứa đầy sự thù ghét và giận dữ xưa cũ, những thứ đã không hề xuất hiện trong các cuộc nói chuyện của cô với Simon hàng tháng nay. “Anh đã ngầm phá hoại tiến trình hồi phục của Jimmy từ bao lâu nay rồi… anh đã lén lút vào đây và kéo anh ấy lại bao lâu rồi?”
“Meghann –“
“Quỷ tha ma bắt anh đi, bao lâu?” cô gào lên và dùng răng nanh cắn vào bàn tay đang kéo cô nằm xuống.
Trong một chuyển động uyển chuyển, Simon quấn bàn tay còn lại của hắn quanh cổ cô và đập đầu cô vào tấm ván đầu giường. Hắn hiện ra lù lù trước mặt cô, đôi mắt vàng toé lửa đe doạ sôi sục vẫn luôn khiến cô phải run rẩy lùi lại.
“Đừng có nhìn tôi như thế!” cô hét lên, điên cuồng cố gắng ngăn dòng nước mắt. Cô bị làm sao thế này – muốn khóc như một đứa trẻ vì những tháng ngày ngọt ngào như mơ vừa qua đã biến mất ngay giây phút cô trông thấy Simon đứng trên đầu Jimmy và cô nhận ra mọi lời mật ngọt thoát ra khỏi miệng Bá tước Baldevar chỉ là một phần của cái kế hoạch đã được tính toán cẩn thận để làm cho cô hạ sự cảnh giác của mình xuống và tin tưởng hắn?
Chẳng có gì thay đổi hết, Meghann đã nhận ra. Với một trái tim trĩu nặng, Meghann tự hỏi mình làm sao cô có thể đặt trái tim cô vào bàn tay của kẻ không hề có lòng yêu thương, chỉ có một mong muốn bệnh hoạn là thống trị và làm tổn thương tất cả mọi người xung quanh hắn.
“Đừng cường điệu lên như thế. Tôi không hề có ý định làm tổn thương em. Tôi chỉ đơn giản là đang khống chế em cho đến khi em đủ khả năng bàn bạc vấn đề này một cách bình tĩnh và không cắn tôi như một con chó hoang, không được huấn luyện nào đó.”
“Chẳng có gì để bàn bạc cả,” cô run rẩy nói, cố gắng một cách không thành công để tránh ra khỏi bàn tay đang khoá đầu cô một chỗ. “Tôi đã chỉ yêu cầu anh một điều –“
“Em đã yêu cầu tôi một đống thứ - bao gồm cả việc tôi chứa chấp bạn em, người bạn đã gây ra cuộc chia ly không cần thiết của đôi ta. Nhưng tôi vui vẻ làm việc ấy, cũng như tôi đã tha thứ cho chiếc cọc của em và việc em bỏ chạy tới chỗ kẻ thù của tôi bốn mươi năm trước. Nhưng tôi cần phải đưa ra giới hạn khi em dám cả gan mong là tôi sẽ đứng yên một bên và cho phép em có cái thứ thảm hại trên sàn nhà kia.”
“Cho phép à?” Meghann hỏi và cười phá lên một cách cay đắng, hơi kích động. “Làm sao mà tôi lại quên nhỉ… tôi không được phép có bất kỳ thứ gì đức ngài và ông chủ không phê chuẩn, phải không? Như là một gia đình và những người mà tôi yêu thương! Anh đã cướp mọi thứ của tôi vào cái đêm anh ếm lời nguyền chết tiệt này vào tôi…không bao giờ liên lạc với gia đình tôi, cấm tôi có bất kỳ người bạn nào. Quỷ tha ma bắt anh đi, Simon Baldevar – anh sẽ không cướp Jimmy của tôi đi được!”
“Tôi không nghĩ là tôi cần phải làm thế,” Simon nói, dành cho cô nụ cười chế giễu, quá sức tự mãn khiến da cô gợn lên. “Em đã tự mình tách ra khỏi cuộc sống của ông Delacroix khá tốt rồi. Hay là em sẽ không thừa nhận việc em đã lơ là với bệnh nhân của mình một cách không biết xấu hổ một khi đã lại tìm thấy khoái lạc trên giường của tôi?”
“Không!” Meghann trừng mắt thét lên. Cô sẽ không để cho tên con hoang này nhìn nhìn thấy lời nói của hắn đã cắt vào lòng cô như thế nào, rằng hắn đã đúng về việc cô không quan tâm đến Jimmy trong năm tháng vừa qua. Meghann sụp xuống giường và nhắm nghiền mắt lại. Một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trong đầu cô, không phải là cảnh tượng kinh khủng khi Simon cúi đầu trên Jimmy mà là một người đàn ông khác… Johnny Devlin.
Johnny, người tình thời niên thiếu, vị hôn phu thời chiến tranh … và nạn nhân đầu tiên của cô. Meghann nhìn thấy chính mình, ốm đau bệnh hoạn sau cuộc biến đổi và điên cuồng tuyệt vọng vì nhu cầu cần có máu. Ôi, cô đã tuyệt vọng, nhưng không tuyệt vọng đến mức làm như Simon ra lệnh và giết vị hôn phu hoảng sợ, đã gần như bất tỉnh của mình. Chỉ sau khi Simon đã kéo cô tới chỗ anh, giữ đầu cô đặt chắc chắn lên mạch máu anh, trong khi hắn liên tục ép cô uống, uống, uống thì cuối cùng cô mới cắm răng nanh vào cổ Johnny và hút cạn nguồn sống của anh.
Meghann đã không bao giờ tha thứ cho chính mình vì Johnny nhưng một lời bào chữa yếu ớt của cô là nếu có cơ hội lần thứ hai, cô sẽ tìm ra cách để từ chối cái lựa chọn ghê tởm mà Simon đặt trước mặt cô. Giờ đây ngay cả cọng rơm yếu ớt ấy cũng đã mất. Một lần nữa, Simon Baldevar đã làm cho cô phản bội người đàn ông mà cô thề nguyện yêu thương.
Nhưng việc xảy ra cho Jimmy Delecroix còn tồi tệ hơn Johnny nhiều. Làm sao cô có thể làm việc này… nhìn thấy Simon đã biến Jimmy thành cái vỏ rỗng thảm thương như thế nào mà vẫn rơi vào câu thần chú của hắn?
Bởi vì việc đó quá dễ, Meghann tự nói với mình với sự khinh ghét. Ngủ với Simon dễ dàng hơn rất nhiều so với chiến đấu với hắn, ngừng tranh đấu và đặt lòng tin vào hắn dễ hơn nhiều… nhưng hắn lại vừa mới rứt lòng tin ấy ra khỏi cô, cùng với trái tim cô.
“Không cần phải khóc, cô bé,” cô nghe hắn thì thầm. Giờ khi cô nằm đây, trái tim tan vỡ và khóc lóc ở trên giường, tên bạo chúa không thể chịu nổi sẽ biến mất… giờ Simon sẽ dành cho con búp bê bé nhỏ ngốc nghếch của hắn thêm nhiều sự an ủi giả tạo nữa.
“Để tôi yên,” cô khóc, gạt cánh tay đang kéo cô lại gần hắn ra.
“Em đang suy nghĩ ngốc nghếch đấy,” Simon khẽ nói, mặc dù hắn bỏ tay ra. “Tại sao phải tự trừng phạt bản thân vì đã quyết định khôn ngoan? Thực vậy, cưng à, chỉ có một kẻ ngu ngốc hoàn toàn mới tiếp tục chiến đấu với tôi. Lẽ tự nhiên em đã chọn chấp nhận tình yêu và mọi sự an ủi mà tôi mong mang tới cho em thay vì cứ chống chọi vô ích. Tại sao em lại phải giữ mình kiêng khem và cay đắng, làm nô lệ cho một sinh vật óc rỗng, thay vì ôm ấp tôi và mọi thứ mà tôi có thể cho em?”
“Tôi chẳng muốn gì từ anh cả!” Meghann gào lên và tát vào mặt hắn bằng tất cả sức mạnh của cô, tự hỏi liệu hắn có dám đánh cô trong khi cô đang mang thai hay không.
Simon chỉ cười, xoa xoa bên má bị thương của hắn. “Tôi đã nghe nói đàn bà có mang thường có tính khí tồi tệ và hành vi thất thường. Em cần phải nghỉ ngơi, bé con à. Tôi sẽ mang em trở lại phòng chúng ta để em có thể bình tĩnh lại và thôi đe doạ đến sức khoẻ các con chúng ta với tất cả những bực bội này –“
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tôi trước khi tôi cắn rụng chúng!”
“Đừng cư xử như một đứa bé hỗn xược nữa,” Simon nói, lờ đi những sự chống đối giận dữ của cô khi hắn cố mang cô ra khỏi phòng Jimmy.
“Đặt tôi xuống, mẹ kiếp anh! Đặt tôi xuống!”
Simon mạnh bạo tóm lấy cô, khẽ rung lắc hai vai cô. “Thôi cào cấu như mèo và đánh nhau với tôi ngay. Em muốn đẻ non đấy à?”
“Để tôi yên…” cô bắt đầu nói và Simon chỉ đơn giản đặt tay vào mồm cô, mọi nỗ lực giật kéo điên cuồng của cô để thoát khỏi hắn chỉ gây tác động như ruồi muỗi trước sức mạnh không gì thắng nổi của hắn.
“Bỏ tay ra khỏi cô ấy, thằng khốn.”
Meghann cảm thấy cánh tay Simon khẽ rời ra và cả hai đều hướng những đôi mắt sững sờ về phía hình hài đang đứng ở cửa – Jimmy Delacroix, trông hơi ngỡ ngàng như đã sẵn sàng chiến đấu với cái chân ghế anh giật ra khỏi chiếc ghế gỗ trong phòng anh dùng tạm làm cọc.
“Jimmy?” Meghann rụt rè gọi, lén nhìn qua anh từ đằng sau Simon. Cô không thể tin là mắt cô đang không đánh lừa cô, là Jimmy Delacoix thực sự đang đứng ở kia và nói chuyện, cái nhìn trống rỗng đáng ghét đã được thay bằng biểu hiện dè dặt khiến Meghann mỉm cười bất chấp sự khổ sở của mình.
“Đừng lo, Maggie,” anh cộc cằn nói, không cử động mắt khỏi Simon hay đôi mắt hổ phách đang đánh giá của hắn. “Anh sẽ không để tên biến thái này làm hại em nữa.”
“Jimmy!” cô vui mừng gọi và lợi dụng lúc Simon nhất thời bị sốc, lẻn qua người hắn và chạy về phía Jimmy, vòng tay mở rộng để ôm anh.
Nhưng Jimmy đã lùi lại một bước, choáng váng nhìn vào cơ thể cô. “Chuyện quái quỷ gì xảy ra với em thế?”
“Hả?” cô nói rồi nhận ra thân hình tròn lẳng của cô hẳn phải khiến anh kinh ngạc như thế nào. Cô chết đứng một chỗ, cánh tay buông thõng hai bên người trong khi khuôn mặt đỏ bừng vì hổ thẹn.
Nhưng dường như Jimmy không lấy làm buồn. Gạt đi sự bối rối lúc đầu của mình, anh bế cô lên và đặt một nụ hôn vĩ đại vào đôi môi sững sờ của cô.
“Có chuyện quái quỷ gì thế, Maggie?” Jimmy vui vẻ hỏi và lại hôn cô. “Anh đã bị ốm à? Ý anh là, lạy Chúa, từ lúc nào mà em bầu to thế?”
“Cái gì?” cô hỏi, cực kì khó chịu vì Simon vẫn tiếp tục im lặng.
“Anh đã bị ốm à?” Jimmy lặp lại rồi liếc vào vẻ khó hiểu trên mặt cô. “Maggie à, anh bị làm sao ấy… anh thấy khác lắm.”
“Ôi, cưng à,” cô thì thào, cảm thấy một làn sóng tiếc thương cho người đàn ông vẫn đang ôm cô trong tay. “Anh… giờ anh đã là ma cà rồng rồi, đã là như thế gần tám tháng nay rồi.”
“Tám tháng?” Jimmy lặp lại và sụp xuống sàn, Meghann vuốt ve mái tóc dài của anh. “Không, không thể nào, chuyện ấy…”
Nhưng anh ngừng giữa chừng và Meghann thấy rằng anh đã biết đó là sự thật. Ngoài việc cùng huyết thống với cô, Jimmy còn là một ma cà rồng quá trẻ và quá buồn bực nên ý nghĩ của anh vươn tới chỗ cô. Cô thấy sự kinh ngạc của anh với sức mạnh kì dị đang tuôn chảy trong người, thính giác đột nhiên sắc bén khiến anh nghe thấy cả tiếng sóng ngoài đại dương rõ ràng như thể đang đứng trên bờ biển mặc dù anh đang ở trong một căn nhà anh chưa từng thấy bao giờ. Và tệ hơn cả, có một nhu cầu… một nỗi thèm khát đột ngột…
“Không!” Jimmy rú lên. Nó đang ở trong anh, niềm khao khát máu mạnh hơn gấp một ngàn lần so với cơn thèm rượu tệ hại nhất.
Meghann bỏ anh lại một lúc, đi tới chỗ chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc phòng. Cô trở lại bên anh với một túi máu mà Jimmy nhìn vào với vẻ căm ghét của con người trong một giây ngắn ngủi trước khi giật nó khỏi tay cô và tu ừng ực.
“Ổn rồi,” Maggie thì thầm với anh trong khi anh đang ngấu nghiến chỗ máu. Lạy Chúa, cô hiểu rõ làm sao chuyện anh đang phải trải qua, biết nó như thế nào khi căm ghét chính mình vì thích thú với vị đồng và sắt trong miệng, vì đột nhiên cảm thấy mạnh mẽ và quyền năng.
Giờ anh đã thấy chưa? Meghann nói và cảm thấy một thoáng buồn cười trước sự kinh ngạc của Jimmy khi nghe thấy những lời không phát ra của cô. Gần như chắc chắn Simon cũng nghe rõ từng lời nhưng cô phải cố và ngăn hắn khỏi những câu cô chỉ dành cho Jimmy.
Đây chính là cơn khát máu à? Jimmy hỏi lại, trông như một đứa trẻ run rẩy chỉ vừa mới tập đi trong khi anh hỏi lại cô bằng thần giao cách cảm.
Meghann gật đầu và vuốt mái tóc dài của anh một cách an ủi. Đây là lý do em không bao giờ muốn biến đổi anh, Jimmy. Có lẽ chúng ta có sự trường sinh và vài năng lực mà em sẽ dạy anh nhưng sẽ luôn có cơn khát máu. Đó là một lời nguyền đối với sự tồn tại của ma cà rồng. Chiến đấu với bản thân mình đã đủ tệ rồi… em không bao giờ muốn thấy anh cũng phải vật lộn với nó.
Nhưng điều gì đã khiến em đổi ý? Sao em lại biến đổi anh?
Ôi, Jimmy…
“Chờ đã,” Jimmy nói và ném chiếc túi rỗng đi. Trước ký ức không mong muốn, khả năng nói chuyện thần giao cách cảm rời bỏ anh và tiếng rú đau đớn của anh vang khắp phòng. “Em đã không biến đổi anh… đó là… ôi, Chúa ơi, không!”
“Việc đó không quan trọng!” Meghann nói và lườm vào Simon, kẻ đang ngồi thảnh thơi trên giường và trông giống một con diều hâu hơn bao giờ hết với đôi mắt vàng nâu tập trung vào cô và Jimmy… một kẻ đi săn sẵn sàng lao xuống con mồi nhưng đang kìm mình lại, thưởng thức nỗi kinh hoàng của chúng trước khi tấn công.
Cuối cùng, Meghann nhìn đi chỗ khác, quay sự chú ý trở lại chỗ người yêu đang đau khổ của mình. Cô ngâm nga hết lần này đến lần khác rằng việc ai đã biến đổi anh không quan trọng, anh vẫn có thể tìm thấy sự yên bình trong cuộc sống mới của mình. Cô và Charles sẽ giúp anh kiềm chế cơn khát máu và anh sẽ không bao giờ phải làm bất kỳ điều gì khiến anh hổ thẹn hay nghĩ rằng anh là một quái vật ma quỷ.
“Jimmy,” cô nói, buộc anh nhìn vào cô. Lạy Chúa, cô cầu nguyện, xin đừng để cơn sốc này mang anh trở lại trạng thái tê liệt. “Khi con quỷ kia biến đổi anh, hắn đã cố ý làm cho mọi chuyện khó khăn… hắn muốn anh rơi vào trạng thái tâm thần đã khiến rất nhiều cuộc biến đổi bị thất bại. Và anh đã bị như thế - Jimmy, anh đã mất trí, hoàn toàn vô thức và không thể tập trung vào bất kỳ điều gì ngoại trừ nhu cầu cần máu. Nhưng em đã nói chuyện với anh, cầu xin anh trở lại, và anh đã nghe thấy em… anh đã có lại đầu óc minh mẫn! Không một con ma cà rồng nào từng tỉnh lại sau một cuộc biến đổi tồi tệ - chỉ có anh thôi! Việc ấy chứng tỏ anh mạnh mẽ như thế nào, rằng anh có thể làm mọi việc, bất kỳ việc gì…”
Jimmy từ từ ngẩng đầu lên từ đôi vai đẫm nước mắt cua cô và hít hà một hơi. “Phải,” anh đồng ý và dành cho Meghann một nụ cười bẽn lẽn, hi vọng. “Anh nhớ mang máng đã nghe tiếng em. Việc đó giống như anh đang ở đáy một cái giếng và giọng em vọng tới chỗ anh. Anh rất muốn bảo em anh đã nghe thấy nhưng hắn đã giữ anh lại.” Từ vòng tay bảo vệ của Meghann, Jimmy ném cho Simon, vẫn còn đang im lặng tuyệt đối, một cái nhìn ác ý.
“Em nói đúng, Maggie,” Jimmy cứng rắn nói và đứng lên, giúp Meghann đứng dậy. Anh ôm chặt hai vai cô và nhìn đầy yêu thương vào cái bụng tròn vo của cô, khiến cho Meghann liếc nhìn anh bối rối một lần nữa.
“Chà,” anh nói và bàn tay anh lưu luyến nơi bụng cô. Rồi anh ngước mắt lên lần nữa và dành cho cô cái nhìn khiển trách.
“Đáng lẽ em không nên làm chuyện này, em biết không,” anh mắng và chỉ vào Simon. “Đừng nghĩ là anh không biết ơn em vì đã cứu anh ra khỏi cái địa ngục mà hắn đã ép anh vào, nhưng Lạy Chúa Giê-su, Maggie! Lần này em không chỉ mạo hiểm mạng sống của mình… lỡ hắn hại con chúng ta thì sao?”
“Con chúng ta?” cô nhắc lại một cách tê liệt rồi nghe thấy tràng cười độc ác đằng sau mình. Quay lại, cô trông thấy Simon đã đứng dậy khỏi giường và thư thả đi về phía cô.
Trước khi cô có thể di chuyển, hắn đã tới đằng sau cô, đặt một bàn tay quanh bụng cô trong khi bàn tay kia gạt Jimmy đi khi anh cố bảo vệ cô.
“Tránh xa cô ấy ra!” Jimmy gầm gừ và Simon lại cười, giữ chắc Meghann, người đang vặn vẹo và cào cấu hai cánh tay vòng quanh cô.
“Mi có thể an tâm là ta sẽ không hại cô ấy.” Simon đưa một bàn tay lên má Meghann, giọng hắn dài thườn thượt, “Ông Delacroix đây dường như hơi hiểu lầm về việc ai là bố các con của em, cô bé. Phải chăng em nên làm sáng tỏ cho hắn, hay là tôi sẽ được làm nhiệm vụ thích thú đó?”
“Maggie, hắn đang nói cái quái gì vậy?” Jimmy hỏi một cách khó chịu và Meghann trông thấy nhận thức kinh khủng đang bừng sáng trong mắt anh khi hai bàn tay Simon vuốt ve cái bụng to bực của cô với vẻ thân thuộc, yêu thương. Anh biết Simon Baldevar sẽ không chạm vào cô theo cách ấy nếu cô đang mang thai con của người khác.
“Maggie, không!” anh thét lên, đôi mắt và giọng nói cầu xin cô bác bỏ sự thật khủng khiếp mà Bá tước Baldevar đang đặt trước mặt anh.
Meghann dẫm châm mạnh hết sức mình, cảm thấy một niềm thoả mãn xấu xa khi cô nghe tiếng ngón chân cái của Simon bị gãy trước cuộc tấn công. Hắn nới lỏng vòng tay và cô chạy tới chỗ Jimmy.
“Đó là sự thật,” Meghann khẽ nói và hít một hơi dài, hạ quyết tâm rằng lời thú tội của cô sẽ không phải là chiến thắng mà Simon muốn. “Nhưng hắn đã hiếp em… cái đêm hắn giết Alcuin và bắt cóc em…”
“Anh biết, Maggie à. Khi anh vào trong nhà để cứu em, anh đã trông thấy việc hắn làm với em. Tên hiếp dâm khốn nạn,” Jimmy gầm gừ và phóng cái chân ghế vào tim Simon.
Simon dễ dàng tránh ngón giáo và bước về phía Jimmy nhưng Meghann đã đặt mình giữa họ. Trước sự khinh bỉ hài hước trong mắt Simon, điều gì đó vụn vỡ trong cô. Meghann đã vượt quá cả sự tức giận, quá bất kỳ một cảm xúc tỉnh táo nào, mong muốn duy nhất của cô là khiến Simon cũng bị tổn thương như cô.
“Biết mình đang mang đứa con của một tên khốn như anh đã từng làm tôi phát ốm,” cô lạnh lùng nói. “Nhưng tôi yêu thương các con mình đủ để bỏ qua cái tai nạn không may trong danh tính của bố chúng. Và tôi sẽ cứu chúng khỏi cái nhận thức ấy – hai đứa bé này sẽ không bao giờ biết anh, không bao giờ! Alcuin đã nói đúng – anh huỷ hoại mọi thứ anh động tay vào. Tôi không biết vì cái quái gì mà tôi đã không nghe lời ông khi ông cầu xin tôi nhìn thấu qua mọi thứ tình yêu giả dối của anh. Hãy giết tôi hoặc để tôi rời khỏi căn phòng này với Jimmy, Bá tước Baldevar. Đó là hai lựa chọn duy nhất của anh bởi vì tôi thà chết còn hơn để anh trở thành một phần trong cuộc đời các con tôi.”
Jimmy đột ngột đẩy cô ra đằng sau anh. “Maggie, chạy khỏi đây ngay trước khi hắn giết em!” anh gào lên.
Simon dành cho Jimmy một cái nhìn khó chịu ngắn trước khi nhấc anh lên khỏi mặt đất bằng một tay và ném anh vào bức tường gạch của lò sưởi đằng sau hắn. Bị choáng vì một cú đánh đã có thể giết anh nếu anh vẫn còn là người, Jimmy chỉ có thể nhìn trong tuyệt vọng khi Simon tóm lấy cằm của Meghann.
“Ông Delacroix,” con ma cà rồng nói điềm tĩnh, và Meghann cảm thấy một chút hoảng hốt trước tia sáng dứt khoát trong mắt hắn, làn da trắng như tuyết và đôi môi mím lại thành một đường thẳng dữ tợn của hắn. “Kể cả khi ta tin vào những lời lẽ của Meghann, ta cũng sẽ không giết cô ấy ngay. Ta sẽ chờ cho đến khi cô ấy hoàn thành mục đích và cho ta người thừa kế.” Lờ tịt Jimmy, hắn trở lại với Meghann và dành cho cô nụ cười nhạt. “Lời nói rất rẻ tiền, cưng à. Em nghĩ sao nếu củng cố bài phát biểu ấy bằng hành động, Phu nhân Baldevar?”
Khoanh tay lại trước ngực, Meghann gật đầu và Simon quỳ xuống trước mặt cô, cười rũ rượi trước cái nhìn khó hiểu của cô.
“Em nói là em hối hận vì đã không nghe lời cảnh báo của ông bác tôi để từ chối tình yêu của tôi. Như tôi còn nhớ, lão đã không chỉ đơn giản cảnh báo mà còn đề nghị em một cách để dứt bỏ tôi một lần và mãi mãi. Nhớ không? Em phải kêu gọi Alcuin vĩ đại và cho phép ông ta chiếm hữu thể xác em để ông ta có thể giết tôi. Hãy triệu hồi kẻ thù cũ của tôi đi… em biết là tôi sẽ không cố đánh em bây giờ. Thậm chí một tên ma quỷ như tôi đây cũng sẽ không giết người phụ nữ đang mang con trai hắn. Giết được tôi rồi, em và người tình của em có thể sống hạnh phúc mãi mãi… có khi hắn ta còn tốt bụng tới mức đóng vai cha của con chúng ta. Làm đi, Meghann, hoàn thành ước nguyện của trái tim mới với một từ thôi – Alcuin.”
Meghann giơ hai bàn tay lên và miệng cô mở ra nhưng không có âm thanh nào… cô không thể đẩy tiếng nào ra khỏi cục nghẹn trong cổ họng mình. Alcuin, cô cố nói nhưng tấm kính vạn hoa ngọt ngào cay đắng của ký ức nháng qua trước mặt cô. Căn phòng chật chội mờ đi thành sa mạc Nevada mênh mông bất tận, nơi cô đã suýt mất mạng và bám chặt lấy Simon, cầu xin hắn đừng bỏ cô một mình trong khi hắn ôm cô thật chặt và đảm bảo với cô rằng không ai được làm hại cô nữa. Rồi cô trông thấy Simon ôm ghì lấy cô vào mình khi cô bẽn lẽn tặng cho hắn chiếc nhẫn cưới nhỏ bé mộc mạc của ba cô sau khi hắn đã hỏi cưới cô. Không ai bảo, cô thấy mình trở lại nhà thờ bé nhỏ được chiếu sáng bằng hàng chục ngọn nến, hình ảnh mờ nhoè và lung linh khi cô phải chớp mắt ngăn lại dòng nước mắt sung sướng lúc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Simon.
“Có chuyện gì không đúng à?” Simon mượt mà hỏi và dành cho cô nụ cười mỉa mai khiến cho cô co nắm đấm lên và tống mạnh vào ngực hắn.
“Tôi hận anh!” cô gào lên và điên cuồng đánh hắn, muốn giết hắn trong khi nghe thấy những tràng cười chiến thắng của hắn. “Không phải thế, không phải! Anh… anh đã ếm bùa cho tôi bằng cách nào đó, thâu tóm đầu óc tôi!”
“Nếu tôi đã ếm bùa cho em thì em phải ngoan ngoãn hơn nhiều, tôi đảm bảo với em như thế. Thôi nào, em yêu – ngốc nghếch thế đủ rồi. Cả hai ta đều biết những lời lẽ độc địa của em chẳng vững chắc chút nào. Em vẫn còn yêu tôi, bất kể em có bực mình với tôi bao nhiêu đi nữa vì cách tôi đối xử với đồ vô dụng kia.” Simon quăng cô lên đùi hắn, ấn tay cô vào ngực để buộc cô ngồi im. “Em không thấy là tôi phải giữ hắn vô thức để em không phải chịu gánh nặng từ sự tỉnh trí bất ngờ của hắn hay sao? Hãy trông em buồn đến thế nào và tôi phải thú nhận là tôi chịu trách nhiệm trong chuyện ấy, nhưng tôi đã không phá vỡ thoả thuận của chúng ta. Tôi sẵn sàng thả tự do cho hắn sau khi em sinh con. Tôi vẫn có thể cho phép hắn sống… nếu em hoàn thành phần của em trong thoả thuận.”
“Anh tưởng tôi ngu đến mức tin rằng anh đã tra tấn Jimmy vì lo lắng cho sức khoẻ của tôi, hay rằng anh có ý định thả anh ấy đi sao?” Meghann quát, lừ mắt với đôi mắt vàng đang nhìn xuống. “Anh chỉ không muốn có sự cạnh tranh nào hết, anh… đồ thầy dùi nhát cáy! Và anh đang nói đến thoả thuận nào?”
“Em phải ngậm mồm lại trước mặt con chúng ta – tôi sẽ không để cho những người thừa kế của tôi phải sống với kiểu ngôn ngữ bẩn thỉu như thế. Tôi chắc chắn là em không còn nhớ thoả thuận của chúng ta… em chẳng hề có mong muốn nhớ lại chút nào vào lúc này. Nhưng tôi sẽ làm sống lại cái trí nhớ có chọn lọc của em. Em đã đồng ý rằng một khi ông Delacroix tỉnh trí lại, em sẽ kể cho hắn mọi việc đã xảy ra giữa chúng ta… hoặc tôi sẽ làm. Tôi có nên bắt đầu bằng cái này không?” Simon giơ tay lên để chiếc nhẫn vàng đơn giản phản chiếu nổi bật trong ánh đèn điện trên đầu.
Mặc dù Jimmy cách họ đến vài feet, đôi mắt ma cà rồng vẫn cho anh khả năng nhận ra từng đường nét của chiếc nhẫn vàng… chiếc nhẫn anh đã từng thấy trước đó hàng ngàn lần quanh cổ Meghann.
“Chiếc nhẫn của ba em?” Jimmy nói vẻ khó tin, và Meghann phải cưỡng lại thôi thúc vùi mặt trong hai bàn tay để cô không phải nhìn thấy vẻ vỡ mộng đau đớn trong đôi mắt anh. “Vì lý do quái gì mà thứ ấy lại đang đeo chiếc nhẫn của ba em?”
“Bởi vì em đã tặng nó cho hắn,” cô mệt mỏi nói. Cô thở dài và liếc xuống sàn nhà, không thể bắt gặp ánh mắt Jimmy khi cô kể với anh mọi chuyện đã xảy ra trong lúc anh mất trí.
Meghann không chừa lại gì cả, không giấu giếm một bí mật nào để sau đó Simon có thể dùng nó chống lại cô. Cô bắt đầu từ xuất phát điểm, kể với Jimmy rằng cô gần như không có thời gian để đau khổ vì Simon đã bắt cóc anh thì cô phát hiện ra mình đã mang thai. Cô giải thích tại sao cô cần uống máu của Bá tước Baldevar, thoả thuận của họ về chuyện cô cố chữa cho Jimmy để đổi lấy việc tự nguyện mang thai con của Simon.
Cô kể cho anh nghe về tình bạn nảy nở giữa cô và tên quỷ, nó đã sâu đậm lên thế nào khi cô bám chặt lấy Simon trong cơn hoảng loạn sau cuộc tấn công bất ngờ của Guy Balmont. Không có niềm vui sướng, chỉ có nỗi hổ thẹn trong giọng cô khi cô nói trong năm tháng vừa qua cô đã không chỉ là tình nhân của Bá tước Baldevar, mà còn là vợ hắn.
“Không có lời bào chữa nào cho những việc em đã làm… không gì hết. Em rất tiếc, Jimmy,” cô nói qua những tiếng nức nở nghẹn ngào. “Anh đã là bạn thân thiết nhất của em, ngoài Charles, và em không bao giờ muốn anh bị tổn thương. Tin em đi, em sẽ không bao giờ chấp nhận một người yêu nếu em biết Bá tước Baldevar còn sống. Tên ma quỷ này sẽ giết bất kỳ ai em cố yêu. Giờ khi em đã có thai, em bị kẹt với hắn – nếu em muốn sống trong đời các con em thì phải như thế. Và còn nhiều hơn thế nữa… theo một chừng mực méo mó nào đấy, em có yêu hắn – gần nhiều bằng em ghét hắn. Hãy đi đi, Jimmy, xin anh đấy. Hãy quên em đi.”
“Maggie, không! Đó là một trò đùa, phải không?” Jimmy cầu xin “Giống như lúc trước – em đang lừa hắn và em sẽ giết hắn khi đến đúng thời điểm. Maggie, không đời nào em có thể yêu thằng khốn nạn này.”
“Em xin lỗi,” cô bắt đầu nói nhưng Simon đặt một ngón tay lên môi cô, ấn xuống để cô không thể mở miệng ra cắn hắn.
“Em không nợ hắn lời xin lỗi. Đừng bao giờ xin lỗi những kẻ bề dưới, cô bé. Ông Delacroix đã có lại trí khôn, cho dù từ lúc đầu nó đã ít ỏi thế nào, cũng như món quà trường sinh bất lão. Nếu hắn vẫn khao khát em, đó là nỗi khổ của hắn.” Simon ấn cằm hắn trên đầu Meghann và dành cho Jimmy nụ cười đầy sự cảm thông giả tạo. “Ta thực sự cảm thông với mi, Ông Delacroix. Mi phải lòng Meghann là lẽ đương nhiên… ta không thể đổ tội cho thị hiếu của mi, nhưng sinh vật phi phàm này không bao giờ là dành cho loại như mi. Hãy đi và tìm lấy con chim sẻ nhạt nhẽo nào đấy để cùng chia sẻ đêm dài và đừng bao giờ đi ngang qua đường ta lần nữa nếu mi còn muốn sống.”
“Meghann?” Charles và Lee đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt họ hết đảo qua cặp đôi trên giường lại chiếu vào người đàn ông đang đứng cách họ vài feet, vôi vữa bám đầy tóc trong khi anh ta sụm xuống và ngăn dòng nước mắt.
“Cô ấy chỉ đang hấp thụ cơn choáng váng từ sự tỉnh trí đáng kinh ngạc của ông Delacroix,” Simon nói và liếc vào Charles, vẫy một bàn tay vẻ xua đuổi vào Jimmy. “Muốn làm gì với hắn thì làm. Tôi sẽ mang Meghann trở lại giường để cô ấy nghỉ ngơi. Bác sĩ Winslow, đi cùng tôi… tôi muốn cậu đảm bảo là tâm trạng buồn bã không làm trầm trọng thêm tình trạng của cô ấy.”
“Không!” Jimmy la lên và giật cánh tay ra khỏi Charles. “Tôi không đi đâu hết… đặc biệt là với anh! Maggie nghĩ cô ấy yêu tên điên loạn này… vì cái quái gì mà anh lại không kéo cô ấy ra tránh xa khỏi hắn ngay từ khi hắn bắt đầu làm hỏng đầu óc cô ấy?”
“Cô ấy cần máu của anh ta,” Lee bắt đầu giải thích.
“Anh là thằng quái nào?” Jimmy hỏi nhưng chuyển sự giận giữ của mình vào Meghann trước khi Lee có thể trả lời. “Còn cô! Cô đã từng có đầu óc – cô sẽ không cho cái thứ quái đản này đến một ngày. Sau tất cả những gì mà cô kể với tôi là hắn đã làm với cô, nếu cô tiếp tục ở bên hắn cô chẳng khác nào một con chó cái ngu xuẩn đáng nguyền rủa!”
“Anh vừa gọi tôi là gì?” Meghann nói vẻ khó tin và Simon đặt cô lên giường.
“Em thấy tại sao tôi đã bảo em là mọi nỗ lực vị tha của em đều vô ích chưa… chúng sẽ chẳng được đánh giá cao?” Simon cau có. “Nhìn vào tên vô lại này xem… em cứu đầu óc hắn và thay vì những lời cảm ơn, em nhận được những câu sỉ nhục. Bác sĩ Tarleton, làm ơn đưa Meghann trở về phòng trong khi tôi xử lý con vật vô giá trị dám nghĩ rằng hắn có thể gọi vợ tôi theo cái kiểu như thế.”
“Mẹ kiếp mày! Cô ấy không phải là vợ mày và không bao giờ là vợ mày!” Jimmy gào lên. “Mày đã làm gì đó với cô ấy, bóp méo đầu óc cô ấy bằng cách nào đó. Tới đi, tên khốn kiếp… có thể Maggie không giết mày được, nhưng tao thì chẳng có vấn đề gì cả. Một khi mày đã chết cô ấy sẽ lại là chính mình.”
“Không, Simon!” Meghann la lên khi hắn bước về phía Jimmy và cả bốn người đàn ông đều nhăn mặt trước tiếng thét chói lói làm vỡ cả kính cửa sổ phía sau cô.
“Xin anh,” cô nói và nắm hai bàn tay hắn. “Anh quan tâm làm gì đến những lời nói hay cách nói của anh ta? Em đã nói là em yêu anh… như thế không đủ sao? Xin anh đừng làm hại anh ấy!”
“Maggie, im đi!” Jimmy gầm ghè. “Để tôi nghe thấy cô nói yêu hắn một lần nữa và –“
“Và thế nào?” Simon lạnh băng hỏi, ném tay Meghann ra và bước về phía Jimmy.
Jimmy bước lùi một bước… cơn giận bất chấp hậu quả đã đi đâu mất rồi? Đó có phải cũng là một phần của cơn khát máu không, cơn cuồng nộ khiến anh muốn quấn tay quanh cổ họng Maggie mà bóp nghẹt hết mấy câu em yêu anh ra khỏi cô ấy? Và tại sao anh lại gào thét với Maggie, gọi cô bằng những cái tên xấu xí dù cô không hề có lỗi gì, trong khi nguyên nhân của mọi điều tồi tệ trong suốt năm qua đang đứng ngay trước mặt anh, đôi mắt màu vàng đáng nguyền rủa thách thức Jimmy tới gần hơn?
“Tao sẽ không lùi lại đâu,” Jimmy nói, giận tới mức anh thậm chí không sợ cơn giận chết người đang nung nấu trong mắt Simon. “Tao thà chết còn hơn đứng sang một bên và để Maggie sống với mày… cô ấy không biết cô ấy đang làm gì.”
“Mi muốn chết vì một người đàn bà chẳng coi ngươi ra gì? Tốt thôi, hạng người như thế dù sao cũng chẳng đáng được làm ma cà rồng.” Hắn thoáng liếc về phía Charles, người cho đến lúc này vẫn không thể làm gì được ngoài nhìn chằm chằm kinh ngạc vào hai con ma cà rồng cuồng nộ trước mặt anh. “Mang Meghann ra khỏi phòng này ngay.”
“Không!” Maggie thét lên trước khi Charles có thể di chuyển tới bên cô. “Simon, xin hãy nghe em…” cô bắt đầu nói nhưng Jimmy đã lao vào Simon, một cuộc tấn công điên rồ tuyệt vọng khi anh đấm đá và cào cấu, cố đẩy hắn xuống sàn nhà.
Trong một thoáng, nỗi căm hận của anh đã thực sự cho anh đủ sức mạnh để làm Simon ngạc nhiên và những vết xước nham nhở xuất hiện trên một bên má hắn, nhưng Simon nhanh chóng lấy lại thăng bằng và đẩy Jimmy ra khỏi hắn với một tiếng gầm giận dữ.
Giờ hắn đứng phía trên con ma cà rồng bị ngã sóng soài nhưng không tiếp tục các cuộc tấn công bằng cơ bắp. Thay vào đó hắn giơ hai bàn tay lên đầu và bắt đầu một câu niệm chú thì thầm, đều đều khiến một thứ ánh sáng đen kì lạ toả ra trên tay hắn.
“Jimmy, tránh ra!” Meghann gào lên và thoát khỏi tay Charles. Cô biết Simon sắp làm gì… chính cô đã làm việc ấy để giết một con ma cà rồng khi cô không có cọc hay vũ khí nào trợ giúp. Hắn đang dùng thần chú Druidic, khuyến dụ một vị nữ thần Xen-tơ cổ xưa để cho bàn tay hắn sức mạnh đâm thủng lồng ngực Jimmy và lấy ra trái tim anh. Nếu cô có thể dừng lời niệm chú, cô sẽ ngăn Simon hỏi đạt được nguồn năng lượng hắn cần và có lẽ làm hắn sao lãng đủ lâu để Jimmy trốn thoát.
Jimmy nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của cô và thoát khỏi trạng thái tê liệt mà thần chú của Simon đã níu giữ anh. Anh cố gắng giơ một chân lên và tống thẳng vào háng kẻ thù, khiến hắn bay ra.
“Không!” Charles rú lên khi Simon lao vào người Meghann, người đã bò về phía hai sinh vật đang đánh nhau vì cô. Mặc dù Simon nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hắn cũng vẫn không thể ngăn mình khỏi đè vào người cô.
Meghann không chỉ đơn giản ngã xuống sàn; cô đập mạnh người xuống đất, một tiếng kêu nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng cô.
“Meghann!” Simon khẽ xoay người cô lại, khuôn mặt hắn trắng bệch một cách khác thường khi nhìn thấy dòng máu đỏ làm ướt thẫm bộ váy ngủ của cô.
“Giúp em với,” cô hổn hển, gần như không nói nên lời trong cơn đau cào xé đang xuyên qua người cô.
Lee chạy tới chỗ cô và đẩy bộ váy ngủ lên. “Trông như là nhau thai bị rách và cô ấy đang xuất huyết – chắc phải là tụ máu trong mạch trên diện rộng mới làm cô ấy chảy máu như thế này.” Cả Simon và Charles tái nhợt đi trước câu chuẩn đoán cũng như trước dòng máu đỏ tươi chảy tràn ra từ giữa hai chân Meghann. “Cô ấy đã mất khả năng sinh thường. Bế cô ấy lên khẽ thôi, tôi phải mổ đẻ…thậm chí có khi còn phải tiến hành cắt dạ con để cứu sống cô ấy.”
Simon bế cô lên, nhăn mặt khi Meghann rên rỉ và ôm chặt bụng cô. Hắn nhanh chóng đi theo Lee ra khỏi phòng, thậm chí còn không để ý thấy Jimmy đang đứng dựa lưng vào tường.
“Ra khỏi đây đi, Jimmy,” Charles nói khi họ rời khỏi phòng.
“Tôi không cố ý!” Jimmy bật ra, đôi mắt cầu mong Charles hiểu cho. “Tôi đã không nhìn thấy cô ấy ở đằng sau hắn! Lạy Chúa, tôi thà để hắn giết tôi còn hơn là làm cô ấy đau như thế.”
Charles nhanh chóng gật đầu, một chút hoảng hốt rời khỏi mặt anh khi anh quay sang Jimmy. “Đó chỉ là một tai nạn kinh khủng nhưng việc đó không quan trọng. Anh gặp may vì Bá tước Baldevar thực sự yêu Meghann. Nếu anh ta không mải miết lo cứu mạng cô ấy như thế thì giờ anh đã chết rồi. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, anh ta cũng sẽ săn lùng anh. Đây,” Charles nói và lôi một xấp tiền dày khỏi ví. “Hãy tới căn nhà ở Getaway. Dưới nhà của Max, Meghann đã đặt địa chỉ của em gái anh… cô ấy đã chuyển gia đình của anh đi sau khi Simon biến đổi anh, để giữ họ an toàn.”
Jimmy nhăn mặt lại trước thông tin ấy, kể cả khi Maggie đã làm một việc mà anh thực sự không muốn nghĩ tới với Simon Baldevar, cô vẫn còn quan tâm anh đủ để chăm sóc anh và em gái.
“Tôi không thể bỏ đi… tôi phải cứu Maggie…” Jimmy không quan tâm liệu Simon có làm anh đau không. Anh phải tới bên Maggie và làm bất kể điều gì để cứu cô.
“Giờ anh không làm gì được cho cô ấy đâu,” Charles nói nhưng hạ giọng trước biểu cảm tan nát cõi lòng của Jimmy. “Nghe này, anh biết tôi sẽ làm mọi điều có thể cho cô ấy, và người kia là Lee… bác sĩ sản khoa tài năng nhất mà tôi biết. Tôi sẽ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra… sẽ gửi một lá thư nhờ em gái anh chuyển. Làm ơn đi, Jimmy, tránh xa khỏi đây trước khi Simon huỷ diệt mọi nỗ lực nhọc nhằn của cô ấy để mang anh trở lại bằng cách giết chết anh.”
Jimmy gật đầu và bước vào hành lang với Charles, cảm thấy thứ gì đó bắt đầu chắn đường anh nhưng rồi nó biến mất.
“Còn một chuyện nữa,” Jimmy nói và đặt tay lên vai Charles. “Xin anh nói với Maggie là tôi không định làm đau cô ấy. Hãy nói là tôi yêu cô ấy.”
“Tất nhiên,” Charles nói và không nghĩ thêm một lần nào về Jimmy Delacroix nữa, anh bay vào miền tâm linh, điểm đến của anh là phòng đãi tiệc đã được tân trang thành một phòng phẫu thuật và phòng sinh sản cần chăm sóc đặc biệt [30] cực kỳ hiện đại cho hai đứa bé sinh đôi, phòng khi họ cần đến.
Charles đến nơi và trông thấy Simon và Lee đã rửa tay và đeo khẩu trang, Meghann được chuẩn bị để làm phẫu thuật ở trên bàn.
“Để tôi,” Charles nói với Simon sau khi anh đã rửa tay và cắm chiếc ống thở từ trên tay Simon vào mũi Meghann. Anh gắn nó với một trong những túi máu của Simon, đã được chuẩn bị từ nhiều tuần trước theo lời gợi ý của Lee. “Anh tập trung vào việc giữ cô ấy bình tĩnh.”
Simon gật đầu và dùng một chiếc khăn lạnh lau ngang qua vầng trán lấm tấm mồ hôi của Meghann, nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay hắn đến gãy cả xương.
“Hứa với em,” cô hổn hển, cố nói qua cơn đau đang bao trùm lấy mình.
“Bất kỳ điều gì, cô bé ạ.”
“Đừng… đừng quên em…”
“Em không được nói như thế,” Simon nói một cách mãnh liệt, đôi mắt nhìn vào ánh mắt đau đớn của cô. “Tôi sẽ không quên em bởi vì em sẽ ở mãi bên cạnh tôi, cùng nuôi dạy các con.”
“Em cũng mong như vậy,” Meghann nói và mỉm cười trong nước mắt. Bất kể cô giận dữ với việc hắn đã làm với Jimmy đến đâu, đây có thể là lần cuối cùng cô được nói chuyện với hắn và cô không muốn nó là một cuộc đấu khẩu đầy sự quở trách hay căm thù. “Nhưng nếu em không ở đây… làm ơn, hãy nuôi các con như cách em muốn… anh hãy mềm mỏng và dịu dàng… giống như đối với em. Đừng… làm ơn đừng nói rằng đó chỉ là diễn trò, rằng anh thực sự có thể sống như thế -“
“Suỵt,” Simon nói. “Tôi sẽ là mọi điều em muốn cho một ông bố của các con em và nếu tôi không làm được thì đã có em ở đây để đay nghiến và bắt bẻ tôi.”
“Một chuyện nữa – ôi, Giê-su! Lee, có chuyện gì thế?”
Bên trên chiếc khẩu trang phẫu thuật của anh, Meghann trông thấy nỗi sợ hãi trong mắt Lee và cảm thấy biết ơn khi anh không cố nói dối. “Có sự tổn thương nghiêm trọng. Em sẵn sàng mổ đẻ chưa?”
Meghann nuốt lại sự sợ hãi, biết rằng cơn đau hiện nay cô đang phải chịu sẽ càng tồi tệ hơn một khi Lee mổ cho cô, và gật đầu. “Chỉ một điều này thôi… Simon, đừng làm hại Jimmy Delacroix. Anh ấy không muốn chuyện này xảy ra… hứa với em anh sẽ không săn đuổi anh ấy.”
Những đốm đỏ xuất hiện trên hai má hắn nhưng Simon chỉ nói. “Bất kì điều gì em muốn, Meghann à. Giờ hãy thư giãn và chỉ nghĩ về những đứa bé tuyệt vời mà em sắp được nhìn thấy.”
Meghann mơ màng nghe thấy máy theo dõi nhịp tim và biết rằng một trong hai đứa bé đang gặp rắc rối, hay có lẽ là cả hai. Nhịp đập quá yếu… hi vọng duy nhất của chúng là phải được ra đời. Làm ơn, cô cầu nguyện với bất cứ ai có thể đang lắng nghe, hãy để Lee hoàn thành ca mổ trước khi chúng chết.
Cơn đau thật khủng khiếp, còn tồi tệ hơn bất kỳ điều gì cô từng cảm thấy trước đó… tồi tệ hơn cả cuộc biến đổi. Cô biết mình đang bị sốc, biết điều đó nhờ vào cơn lạnh kinh khủng đang quét qua cô. Cô cảm thấy mồ hôi vã ra trên làn da ẩm ướt và cơn buồn nôn ghì chặt cô trong suốt lúc đau đớn.
“Sắp nôn,” cô lè nhè nói và cảm thấy ai đó, Simon hay Charles tóm lấy hai vai cô và kéo cô ngồi dậy để cô không bị sặc vì nôn.
“Cứu em với,” cô thì thào, không chắc mình đang nói với ai. Cô cảm thấy một bàn tay nắm lấy tay cô và cố mở được mắt ra, nhìn chằm chằm vào mắt Simon. Đôi mắt hắn nheo lại và cằm hắn đanh lại như thể chính hắn cũng bị đau đớn và rồi Meghann hiểu ra… hắn đang mang cơn đau của cô vào trong mình, cố giảm bớt nó cho cô. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy mọi nỗi tức giận còn sót lại bay biến hết. Tất cả những gì quan trọng là đây chính là cha của những đứa con mà cô vô cùng mong muốn chúng được sống.
“Cảm ơn anh,” cô cố nói nhưng ngay giây phút đó cô đột nhiên thấy mình đang đứng phía trên thân xác nằm ngửa của mìn.
Charles đứng canh bên cạnh những chiếc máy theo dõi các dấu hiệu sống của cô và cau mày. “Cô ấy bị ngất vì sốc rồi.”
“Có lẽ thế lại hay hơn cả,” Lee lẩm bẩm và rạch một đường thẳng từ rốn tới bộ phận bên dưới của cô, tách các cơ ở ổ bụng trước khi rạch thêm một đường nữa qua thành dạ con. “Cô ấy không thấy đau lại là chuyện tốt, vì cô ấy sẽ không biết chuyện gì đang diễn ra.”
Nhưng em có biết, Meghann cố nói. Tại sao