ĐẠI LỘ MÙA THU
Lớn lên, tôi hay tới đại lộ Mùa Thu. Gọi là đại lộ Mùa Thu vì cây cối mọc to như cột đình, bốn mùa xùm xòe những lá... Chả lúc nào đại lộ vắng mặt màu xanh mườn mượt của mùa xuân. Tuy vậy mỗi lần thu đông tới, lác đác cũng có vài vết vàng, gỉ đỏ, nâu, chấm phá đó đây trong các vòm xanh. Những cây rụng lá sớm hơn, hợp đồng động tác với những cây rụng lá chậm hơn. Như thể bà con làng Mận đã phân công rụng xen kẽ một cách thế nào đó. Để cho đại lộ tứ thời tươi.
Tôi từ quảng trường Sáng Trăng đi vào đại lộ. Bảy giờ tối. Rặng đèn lồng lấm tấm như một vườn cà... Một cặp ngả đầu vào nhau đi bước một bước một. Tôi đã thành niên, một anh chàng kiến gầy, lêu đêu, một anh sếu rừng. Tôi gầy một cách hiếm có. Một bộ xương còn béo hơn tôi. Nhưng cứ cưa sừng thi với tôi xem. Hay vác gỗ? Tôi ung dung vác từng súc gỗ bốn thợ khiêng. Tôi xẻ cây một thôi mười mấy tiếng. Cố nhiên chẳng phải mình tôi... Bây giờ tôi đi trong cái mông mênh lác đác khách bộ hành của đại lộ. Ở đây tĩnh mịch. Mỗi bước đi sâu vào đại lộ, lại tiết bớt cho ta, cả mệt mỏi, cả buồn phiền nếu có! Hơn nữa ta có thể nghĩ vẩn vơ hay đứng đắn tùy thích. Hay mơ mộng! Đã có sự giúp đỡ thần tiên của rặng đèn lồng... Tuy vậy, tôi vẫn là vị khách chăm chỉ của sự xô bồ xóm La Tinh.
Không mấy tối vắng mặt tôi ở các quán công cộng! Xóm La Tinh, phố nào cũng có quán. Tôi biết hết, mọi quán to, nhỏ: Vẹt Xanh, Ba Cô Sinh Ba, Ngựa Vằn, Bướm, Thằn Lằn Trắng... Những ai ưa cô độc thì đi hút đi, qua phố Bồ Xô, rẽ vào ngõ 73, quành lên ngõ Cây Ngái, thế là tha hồ mà ngồi một mình, hai mình trong một quán vắng, quán Gió May, với một bà chủ quán đã già, nghễnh ngãng... Ngược lại, thanh niên nam nữ thì cứ la cà các phố to, và tụ nhau ở những quán: Ngựa Vằn, Mào Gà, Bướm, Bò Tót... Người ta uống. Người ta khẩu chiến. Đủ các thứ chuyện hươu vượn. Người ta tán dóc về một cô có tính kén cá chọn canh. Thoắt cái đã ồn lên, một cuộc tranh cãi triết học. Để rồi quay ra: kinh nghiệm nấm độc và cách giữ sữa không chua... Cái kiểu không khí phòng trà! Một anh chàng vai to bè bè, hơi thấp một chút, bộ mặt nâu sẫm màu đất cứ hết nghênh ngó, lại hơi ngả xuống trầm ngâm ở góc bàn kia: đó là Dặt Dẹo đấy! Bấy giờ người ta gọi anh là: Lùng Tùng Xòe. Hay vắn tắt hơn: Tùng Xòe. Cái tên cũ bỏ rồi. Lùng Tùng Xòe ít nói, nhưng khi nào “ý kiến” thì phải biết! Người nói và người nghe đều như một đêm lạc rừng, ngơ ngác với nhau...
— Ý kiến!
— Im! Im! Để Tùng Xòe nó dọn cái món nộm cho mà ăn nào! Im!
— Tôi... tôi thấy chị Thẹn chỉ đúng một nửa. Một nửa non thôi. Anh Vẩu thường xuyên hay đùa, lần này sai đến ba bốn chỗ. Hay là tại anh đùa? Cậu đẹp trai ở mé bên kia, tôi tán thành... Nhưng một điểm thôi. Còn những điểm khác! Tôi sợ những cái gì, nghe nó hao hao đúng... Khó nói quá! Hao hao đúng là nó nguy hiểm. Thà như sai hẳn. Người ta dễ bị lầm với cái hao hao... Vả lại, chính vấn đề cũng rắc rối quá... Tôi... tôi...
— Đồng ý! Hoan hô! Một anh đầu têu ra một tràng vỗ tay... Cái lối hoan hô chặn họng! Anh Lùng Tùng Xòe càng bối rối...
— Tôi... tôi cần nghĩ thêm... Cũng có những người ngây thơ...
— Hoan hô!
Các cuộc họp mặt thường kéo dài quá khuya. Người ta trở về với một cái sọ bốc khói. Thỉnh thoảng, một ý nghĩ nổ chậm, nổ trong đầu, như một ngòi pháo bồ. Người ta tiếc khi nãy chưa nghĩ ra nó, giữa cuộc khẩu chiến đỏ mặt tía tai... Tôi đâm nghiện không khí ngầm ngập kiến người của các quán xóm La Tinh! Một không khí rượu mạnh! Tôi cũng lại nghiện cả sự tĩnh mịch của đại lộ Mùa Thu... Đám đông với cô đơn, tôi cần thiết cả hai! Thì đó, tôi đang một mình bơi trong mông mênh đại lộ. Nhưng hôm nay, tôi tới đại lộ với một mục đích khác mọi khi. Khó nói quá...
Tôi bước vào một biệt thự. Tôi trèo lên bậc thềm đá vân. Tôi chả nghĩ ngợi gì. Chủ nhà đi vắng? Tôi thăm thú kiến trúc của căn nhà. Một cách lơ đãng thôi. Mục đích của tôi không phải ở đây... Ở đàng kia cơ... Cuối phố. Biệt thự Đá Đỏ ấy! Nhưng ba bốn lần rồi, tôi hạ quyết tâm mà vẫn không dám bước vào biệt thự mục đích đó... Bây giờ tôi lại vẩn vơ trong tòa nhà này. Không quen, không biết! Cái lệ của chúng tôi: anh tha hồ vào chơi các nhà lạ, tất cả mọi phòng, anh cứ tự nhiên như chính ở nhà anh! Chúng tôi hiếu khách. Cố nhiên, nếu anh giở trò bất lương, người ta sẵn sàng có cách tiếp đãi anh thích đáng. Chẳng hạn: đánh anh vỡ đầu!
Tôi thò cổ vào một cái cửa hở. “Xin lỗi!” Tôi quay ra. Một đôi vợ chồng trẻ đang vợ-chồng-trẻ với nhau, trần truồng... Tôi lại lững thững và thẫn thờ vào một biệt thự khác. Một bác công nhân đứng tuổi đang tập khí công. Một ký hiệu của một con mắt tươi tắn mời tôi. Mời cái kiểu: “Tôi đang mắc bận. Anh cứ tự nhiên!” Tôi ngả mình trên chiếc đi văng to, xanh lá cây. Cứ như người bị nướng, tôi râm ran khắp! Chả phải riêng lúc này. Từ chiều cơ!.. Hay từ hôm qua, hôm kia?... Tôi không rõ. Tự phút nào, cái mục đích quái ác ấy nó lẻn vào trong tôi? Nó cấu, nó cắn. Nó làm tôi đãng trí, có lúc xẻ gỗ, suýt nữa cưa phải chân! Tôi cãi nhau với tôi: Có lẽ mình... mình! Chả có lý! Hay là phải lòng “con bé” thật rồi! Có lẽ không! Tôi đứng đầu ngồi đâu cũng không yên. Một thứ cực hình nôn nao bứt rứt!
— Bướng a!
— Cái gì!
— Thôi!..
— Vớ vẩn! Nó nhìn tôi. Tao thấy mấy hôm nay, mày như thằng mất hồn...
— Láo!...
Tôi chín dừ cả mặt... Ông chủ nhà vẫn tập khí công. Tôi thẫn thờ trên màu xanh man mác chiếc đi văng. Vụt cái, tôi đứng dậy! Như một thứ quỷ nhập tràng! Một sự cả quyết mới đã ốp vào tôi! Tôi đi. Tôi quên không chào chủ nhà...
Rặng đèn lồng tí ta tí toét. Tôi xăm xăm đi ngược phố. Phố như dốc hẳn xuống. Tôi trèo. Còn mươi mét kiến nữa. Ba cây bồ đề tía đây rồi. Đi... Cái lọng xanh sum suê của gốc bàng gộc. Biệt thự Đá Đỏ. Tôi mắm môi mắm lợi. Vào!
* * *
Sân vắng tanh. Đá sỏi xào xạo. Khỉ quá! Cái tiếng xào xạo trong một cõi vắng lặng! Tôi nín hơi, muốn nó im đi! Nó không im. Tôi đứng lại. Thế là quyết tâm chùng xuống. Quyết tâm lọt đi. Qua kẽ tay. Qua các lỗ chân lông. Tôi trắng nhợt người. Tự dưng tôi lùi lại..
Đại lộ ngun ngút hơi đèn... Tôi đi ra cổng biệt thự đỏ... Chỉ tí tẹo nữa, tôi sẽ ù té chạy, nếu không, thình lình, một cái cửa sổ mở! Tôi đứng sững, trắng bệch! Cửa sổ cũng màu đỏ. Đỏ son sót. Một xuất hiện trắng bong, thơm như bông huệ! Tôi ngước lên một tia mắt bối rối. Trên kia, mưa xuống những tia mắt trong trong, điềm nhiên... Tôi cúi xuống. Tôi đứng lên đêu, như một cột đèn bỏ.
— Mời anh lên chơi!
Cái cột đèn bèn đi, theo một mệnh lệnh êm ái. Nó đi không hồn. Nó trèo cầu thang. Một cái cầu thang màu gạch non, nhiều vòng cuốn cong vút. Và đó, nó đã đứng lêu đêu giữa căn phòng rộng, toàn đỏ.
Sàn gác, tường, cột, vòm trần, cửa sổ, cả một quê hương của màu đỏ, từ huyết dụ, ớt, tới hồng đào, son tươi, lòng đỏ trứng, đậm nhạt, màu chồng màu... Man mát giữa phòng một nõn huệ trắng tinh!
Một chiếc ghế bành gạch cua, cái cột đèn khuỵu xuống... Im lặng đỏ.
— Tôi trông anh như quen.
— Vâng...
Im lặng.
— Tôi trông cô như quen.
— Thật à?
— Vâng... Tôi đã gặp cô ba lần ở quán Ngựa Vằn...
Im lặng.
— Hay anh nhầm?
— Nhầm thế nào được? Ba lần ở Ngựa Vằn, sáu lần ở Bò Tót, mười lăm lần ở Mào Gà...
— Thế anh theo dõi tôi rồi, còn gì!
— Vâng!
Im lặng: ôi chao, những cái vâng vô duyên! Mà lại ngố nữa!
— Hỏi thế này hơi tò mò. Tôi là người thứ mấy anh theo dõi thế?
— Lần đầu...
— Còn các lần khác, chắc anh quên rồi.
— Không? Không! Tôi nhớ lắm. Có lần nào đâu?
— Anh đừng giận. Tôi tò mò mà...
Im lặng.
— Tôi không thích những người vẩn vơ những việc vô ích...
— Vâng.
— Hẳn anh có ý gì mới... mới chú ý tới tôi vậy chứ?
— Vâng, quả có thế! Tôi... tôi muốn... tìm hiểu!
— Anh thật thà quá. Tôi thích nói chuyện với những người thật thà: câu chuyện không chán.
— Thế thì tôi có thể hầu chuyện cô...
— Anh thật thà, nhưng mà hơi dại. Anh nói tìm hiểu, tôi sẽ đề phòng.
— Cô nhận xét tinh thật. Quả là tôi dại. Không những thế, tôi còn nhiều tật khác. Mơ mộng này. Hẹp hòi này. Hay giận dỗi. Xét đoán một chiều. Bốc đồng.
— Khoan! Lúc này anh có bốc không vậy?
— Không! Tôi bèn tiếp tục kể hàng lô vô tận những tật khác nữa: say rượu, đánh nhau, mấy lần và ở đâu, tự ái... Không quên điểm nào.
— Bây giờ anh nói ưu điểm của anh đi!
Tôi ngỡ cô ấy cũng muốn tìm hiểu tôi.
— Tôi thì chăm. Lao động tiên tiến của công trường Khai thác rừng.
— Có thế thôi à?
— Tôi... tôi...
Thế là tôi tịt mít... Tôi quên.
Im lặng...
Quê hương của màu đỏ rừng rực bốc lên sự tưng bừng đậm đà của nó... Tôi hỏi lại cô: ưu khuyết ra sao? Tôi tưởng bở.
— Tôi đã nói là tôi sẽ đề phòng mà! Thôi nhé! Mai anh đến chơi. Tôi đến giờ đi làm rồi.
Cô ở công trường sửa chữa Bãi Võ Cổ Loa. Năm nay Bãi Võ mở rộng. Vả lại sắp có một cuộc hội võ lớn: hội võ mùa hè! Chỉ non một tuần lễ nữa thôi.
— À quên, tên anh là gì?
— Gầy! Còn cô?
— Anh khắc tìm hiểu lấy... Thôi, tôi đi đây! Chậm mất bảy tích tắc rồi. Chả nhẽ bắt đền anh...
Cô đi rất nhanh trên quyền lực bộ đùi dài. Một tia chớp trắng. Tôi còn lại với chiếc ghế bành gạch cua. Với gian buồng đỏ. Tôi ngồi ôn lại cuộc đối thoại. Nhưng tôi bỏ dở... Xấu hổ lắm! Tôi định tìm hiểu mà hóa ra ngược lại. Sao tôi lại ngố đến thế? Không biết cô ấy có chút cảm tình nào với cái thằng ngố này không? Mai tôi sẽ gần...
Ngồi chán một mình với căn phòng đỏ, tôi bèn bỏ đi. Tôi đã ngã ngũ! Một ngã ngũ thú vị! Tôi đã phải lòng con bé này thật rồi!
* * *
Quán Mào Gà đỏ từ thềm ngoài, tới trong. Cả đám thanh niên kiến Lửa nữa, đỏ ối cả. Tuy vậy bàn ghế lại xanh đậm. Các thân cột cũng xanh. Tôi đến vừa lúc đỏ mặt căng râu của một khẩu chiến. Có anh đứng cả lên bàn.
— Chiến tranh chính nghĩa, cũng có cuộc thắng cuộc bại chứ! Nói tuyệt đối như cái cậu mặt vàng kia kìa.
— Sao lại cái cậu?
Một cái chợ vỡ! Từng tốp một, người ta dẹp nhau. “Bình tĩnh! Bình tĩnh!” “Trật tự!” Không khí tranh cãi trở về mức độ nghiêm túc cần thiết. Ý kiến qua lại xòe lửa, như binh khí chạm. Bỗng dưng gầm lên một tiếng thét.
— Ý kiến!
Tưởng ai, hóa ra Bướng. Nó ngồi ở mé phải, với người yêu của nó. Một cô nhỏ nhắn, lịch sự từ dáng ngồi tới cử chỉ.
— Ý kiến! Bướng nhắc lại.
— Thì phát biểu đi! Cả phòng đã chờ nghe nó từ lâu.
— Tôi đứng về bên: chính nghĩa cuối cùng nhất định thắng. Nhưng bây giờ tôi bận. Xin phép các cậu nhé. Quên, cả các cô nữa! Mai tôi sẽ phát biểu...
Ô- ồ-ồ! Bướng đã kéo thốc người yêu ra vòm cổng. Làm cô gái lịch sự ấy xấu hổ đỏ mặt. Hôm nay là nó còn tử tế ấy. Xin phép cẩn thận! Mọi khi nó cứ kéo cô bạn đi, như cái tàu bò kéo rơ-moóc, lừng lững qua mặt tất cả... Mà lần nào cô ấy cũng thẹn chín dừ!
— Sao mà chị vội thế? Để anh ấy ngồi lại chút nữa đã nào!
— Thông cảm! Thông cảm!
— Chị liều liệu thế nào thì liệu! Sớm mai anh ấy phải...
— Thông cảm! Thông cảm!
Chị ta chạy như dưới trận mưa đá. Mà cứ vẫn thích tới quán công cộng. Có lần nào họ ở được tới cùng đâu?
Cái anh bé quắt cứ thét “Thông cảm” như cái còi kia, là kiến Choắt đấy. Chuyện gì trong làng nó cũng biết hết. Anh nào tham ăn, chị nào nhổ lông nách, nó cũng biết. Được cái là nó không hay đưa chuyện lung tung. Nó chia ra: chuyện vô hại và chuyện có hại. Vả lại, nó sợ bị đánh. Rất có thể người ta tức lên, chỉ một búa, toi mạng!
— Lắm anh tán gái, lạ thật cơ... Choắt nói.
Thế là câu chuyện chuyển đầu đề. Người ta nói về Bướng. Về anh Vẩu. Và các anh khác, ở làng này hoặc làng bên, thời này hoặc thời cổ tích hồng hoang nào đó...
Kể ra chuyện Bướng yêu cũng lạ. Gặp cô ta có một lần ở quán Thằn Lằn Trắng, nó hỏi thằng Choắt ngồi cùng bàn:
- Ai kia?
— Con thon mình dài cẳng chứ ai.
— Tử tế nào! Tao hỏi tên cơ mà?
— Con Xinh, xưởng Rượu Tăm.
— Đã có gã nào chưa?
— Vẫn nguyên x..i! Đủ cả tem trong tem ngoài...
Thế là Bướng bèn nói với cả đám thanh niên cùng bàn:
— Tôi xin có lời trình làng. Kể từ giờ phút này, xin làng coi cô Xinh là người yêu của tôi.
Lại có lối xí phần thế! Dứt lời, Bướng xách búa sang bàn cô gái trẻ.
— Chào cô Xinh!
— Dạ.
— Cô không nhận ra tôi hả?
— Dạ.
— Tôi là Bướng mà.
— Dạ.
Ở quán ra, Bướng đi theo.
— Tôi đưa cô về nhà nhé.
— Dạ.
Bướng đưa cô ta đến tận buồng.
— Chúc cô ngủ mê, thấy toàn những búa là búa.
— Dạ.
— Để tôi gác cổng cho cô nhé.
— Dạ.
Cái gì cô ta cũng dạ. Rất lễ phép. Chả ai biết là cô đồng ý hay không. Nói vậy thôi! Chữ “dạ” của cô Xinh cũng rõ nghĩa gì. Tức là chả có nghĩa gì. Nó tùy theo câu hỏi của anh “Để tôi gác cổng cho cô nhé!” “Dạ!” Thế tức là: anh nói đùa! Bướng ta biết thừa. Nhưng cứ giả ngọng.
Sớm hôm sau cô Xinh đi làm từ tinh mơ đã thấy Bướng đứng lù lù ở cổng. Nó gác cổng thật mà cô không biết.
— Sao anh dậy sớm thế?
— Thì tôi gác cổng suốt đêm cho cô mà lị.
— Dạ! Cô Xinh vẫn tưởng đùa.
— Tôi đưa cô đến xưởng nhé.
— Dạ.
Từ đó, người ta thấy Bướng lúc nào cũng kè kè đi cạnh cô Xinh. Kiểu võ sĩ bệ vệ! Và rồi cái tàu bò ấy cứ đêm đêm lù lù ở cổng nhà cô, ngay ngoài trời. Việc gì mà phải gác cổng cơ chứ? Có là nó gác cô Xinh! Thấy nó si thế, người ta cũng không dám mó vào cô gái lịch sự ấy nữa.
— Tôi gác buồng cho cô nhé.
— Dạ.
Thế là nó gác ngay cửa buồng. Cũng lại nhờ vào cái chữ “dạ” mà về sau, Bướng nó ở lì ngay trong buồng... Ba giờ đêm, nó vẫn cứ ngồi đó. Cô Xinh không biết cách nào mời nó về. Trần đời có cái thứ lịch sự! Vả lại, đôi bên cũng đã có chiều thông cảm... Đêm xuống vắng mông mênh. Không biết mấy giờ, lúc đó chim báo sáng đã hót lác đác, Bướng mới đánh liều:
— Xinh ạ.
— Dạ.
— Tôi yêu Xinh lắm.
— Dạ.
— Xinh có yêu tôi không?
— Dạ.
Cô gái cứ cúi gằm xuống. Chàng ta ôm chầm lấy cô: một cái hôn rứt không ra!
— Ô hay! Cái anh này! Ai người ta đã đồng ý nào?
— Không đồng ý mà lại dạ.
— Khỉ gió!
Một tiếng bất lịch sự đầu tiên trong đời cô Xinh! Yêu rồi mà! Người ta chỉ lịch sự với những người mà người ta không yêu thôi! Phải không?
Quán Mào Gà cười lăn cười bò. Cả các cô nữa. Đèn lửa sóng sánh. Các cô phục vụ mấy lần suýt đánh đổ bình sữa. Còn những tai nạn gãy ghế! Lát lát, lại nghe đánh rắc một cái! Cứ lần lượt theo phía tay phải, mỗi người phải kể một chuyện. Bốn người kể rồi. Đến lượt tôi, tôi đánh liều:
— Ngắn thôi. Thế này nhé! Hừm. Hai người gặp nhau quán Ngựa Vằn chẳng hạn. Thế! Anh chàng ta một hôm bèn đem cả sự ngây thơ của mình tới nhà cô ấy. “Tôi đến đây là để tìm hiểu cô.” Cô kia ngạc nhiên. Anh chàng bèn phăm phăm kể ưu khuyết điểm của anh ta: tôi thế này. Thế này. Rồi anh buộc cô con gái cũng phải trình bày ưu khuyết điểm... Tức là tìm hiểu! Một lối tìm hiểu mô-đéc! (cười ồ...) Cô kia có trình bày không? Có mới chết chứ. Để mà vui, có hại gì, chắc cô ấy nghĩ thế! Hoặc là cô ấy có cảm tình với sự ngây thơ của chàng kia, cũng nên. (cười ồ...) Dù sao, cô ta cũng cứ dí dỏm kể: tôi ưu thế này, khuyết thế này... Cuối cùng, anh ta kêu lên:
— Ta có thể kết luận là: tôi với cô lấy nhau thật là đúng. (cười ồ...)
— Tại sao anh lại kết luận vơ vào thế? Cô ấy cười mà hỏi.
— Đây nhé! Tôi thì ngây thơ, mà hơi ngố. Cô lại tế nhị, sắc nét, láu. Thế, hai bên mới bổ sung cho nhau... (cười ồ...) Điểm thứ hai: cô thì nóng tính. Tôi lại bình tĩnh. Có phải là tôi bổ sung cho cô không? (cười ồ...).
Tôi ngừng kể. Vì bí. Câu chuyện khơi mào từ sự thật bản thân, đến đây hoang mang, tôi cố nghĩ trong khi mọi người cười. Chúng tôi chả đang chơi lối kể chuyện vòng quanh. Mỗi đứa phải trả nợ mọi người, bất kể mặn nhạt. Đến anh hay chị nào bí, thì họ chạy làng. Giá tôi chạy làng thì phải.
— Sao nữa? Sao nữa? Mọi người giục tôi.
— Hừ... Cô kia cười ngặt nghẽo... Anh chàng không hiểu... mãi sau cô ấy mới cố nín lại được.
— Anh có khả năng về hài kịch đấy. Lúc nãy anh quên chưa kể vào ưu điểm.
— Nếu cô có khiếu về bi kịch, thì lại càng ăn khớp nữa.
— May quá. Không!
— Về điểm này tôi nghĩ cũng không có gì quan trọng lắm!
— Bở thế!
— Cái câu mắng ấy có giá trị ngang với câu: “Phải gió cái anh này!” “Bở thế” có nghĩa là: “Tôi bắt đầu yêu anh rồi đấy!” ( cười ồ... ) Hết!
Các bàn nhao nhao lên.
— Bịa!
— Vô lý!
— Làm gì có cái thằng ngố đến cái nước ấy.
— Ngố rừng!
— Chả có cô nào có thể yêu một thằng như thế!
Tôi bị nhói! Như điện giật!
— Về mục này, ta nên để các cô ý kiến xem sao. Thằng Choắt bàn. Thế nào, cô Thơm?
— Em không biết đâu!
— Em không biết đâu tức là “bở thế” đấy nhé! Choắt tuyên bố. Hễ cô nào trả lời như cô Thơm, thì chúng tôi đều coi như “Bở thế”. Thế nào cô Tám?
— Kể ra thì... Khó nói là... Em em... Dù sao cái anh ấy cũng hay hay đấy chứ!
— Hoan hô!
Tôi hoan hô to nhất. Cái quán tròng trành hàng cột xanh, mặt sàn đỏ, trần đỏ. Tôi đánh đổ, cùng một lúc, cả người tôi, lẫn cái ghế gãy...