← Quay lại trang sách

ĐÊM TRINH SÁT

Kiến Khổng làm tiểu đội trưởng. Tôi tiểu đội phó. Tiểu đội chúng tôi, quân số: mười lăm. Phút cuối lại thêm thằng Choắt nữa: mười sáu. Nó là một tay ra-đi-ô rất cừ. Chúng tôi xuất phát từ bóng đêm tim tím khu Cổng Bắc. Mười giờ đúng! Tiểu đội có nhiệm vụ bám sát địch, báo cáo đều đặn về làng, một ngày ít nhất một lần. Bắt tay vào việc, tức là tôi có điều kiện mà quên những nỗi niềm be bé cá nhân... Nhưng cũng không quên được hơn. Trong tâm hồn sôi sục tiếng hát hùng ca của tôi, vẫn có một bè đệm trầm trầm. Bè đệm của ghen tức, thất vọng, nghi hoặc. “Chưa chắc đã tuyệt vọng!”... “Lại còn chưa chắc nữa!”... Đôi lúc cái bè đệm nó nhói lên một âm thanh the thé. Một tiếng kêu thảm...

Một đêm hành quân trong rừng. Hành quân cấp tốc. Ve sầu hát dạ khúc yêu đời. Tiếng vĩ cầm nỉ non của loài dế. Con mắt đèn pha ô tô của các bố hổ, các bà báo. Tiếng mõ đổ hồi của chim gõ kiến. Người ta nói rằng chim gõ kiến là lính gác cho tê giác và sơn dương. Đà điểu thì báo nguy cho ngựa vằn. Cá thủy thủ thì đưa đường chỉ lối cho cá kình. Ve sầu nó hát thế. Sự hợp tác thân thiện của muôn vật. Tôi yêu bài hát này... Thế mà tôi đang đi làm một việc của chém giết. Có nhẽ cần thêm những bài hát khác nữa... Phải diệt những kẻ không muốn hợp-tác-bốn-bể chứ? Phải không? Chúng tôi hành quân suốt đêm trong bí mật của rừng thẳm. Tôi đi trinh sát đây là lần đầu. Không như kiến Khổng. Nó thạo lắm. Nó hướng dẫn cho tiểu đội đủ mặt. Những con đường tắt. Phương pháp đi qua các làng mà không đánh động. Cách giữ cự ly cho khỏi lạc. Lại còn kinh nghiệm vừa đi vừa ngủ! Cái thằng thế mà tài!

Địch còn cách chúng tôi những năm trăm dặm. Ấy là theo tin tức cuối cùng. Tiểu đội tôi ngốn từng cây số. Mười sáu anh em, tôi đã nhận được mặt, và thuộc tên gần hết. Làng tôi lúc này ngủ chưa? Sứa ơi!.. Cái anh võ sĩ đầu trọc, có ria mép ấy! Không! Tôi phải học thuộc lòng tên anh em trong tiểu đội... Thà, Lục, Bách, Thông, Sứa... Ác chưa? Lại có anh tên là Sứa nữa chứ! Mà hắn lại như một chiếc cam nhông đen trùi trũi, cục kịch. Tự dưng tôi đâm ghét anh ta. Vô lý. Nhưng mà thế đó.

Bình minh gặp tiểu đội tôi trên đồng cỏ, Đồng cỏ Ba La Xám. Chúng tôi đã vượt núi Đá Xám. Một đêm ba trăm dặm kiến. Bây giờ chúng tôi đang hành quân trong cõi bao la trắng nhờ sự rạng đông. Đồng Cỏ này chính là đường các cụ tổ chúng tôi đã từ xa đổ đến. Bọn kiến Đầu Beo cướp hết các xứ phì nhiêu, đô hộ tất cả các làng, các giống kiến. Các cụ tổ chúng tôi không chịu. Các cụ vượt thảo nguyên, tới núi Đá Tía hẻo lánh lập làng. Vậy mà không xong. Bây giờ có tin chúng kéo một đạo quân lớn qua đồng cỏ. Người nói năm chục vạn, người nói trăm vạn. Rõ ràng là chúng muốn nuốt nốt núi Đá Xám, núi Đá Tía. Một cuộc đại xâm lược đường trường. Cứ gì đối với các nòi giống khác? Ngay chúng nó đối với nhau cũng thế. Bọn Đầu Beo Phùng cướp làng các cụ tổ tôi. Để rồi bọn Đầu Beo Miếc lại kéo đến, ăn hớt và đánh đuổi bọn Phùng đi. Phùng, Bun, Lùn Vàng, Bướu, Miếc... phân biệt ra thì lắm giống, chung quy vẫn chỉ một: kiến Đầu Beo. Quân ăn cướp! Chúng sống theo cái quy luật rợ mọi nhất: ăn bám. Những làng bị nô lệ hóa è lưng nuôi báo cô chúng.

Tôi rót sữa ở bình của tôi cho một chiến sĩ khát. Anh Khổng phê bình tôi:

— Cậu không tiết kiệm lương thực!

Thà - tức cậu bị khát đó - cũng vội ngừng uống. Từ đây đổ đi bắt đầu đồng cỏ. Làng mạc thưa thớt, và nghèo. Cả tiểu đội bèn nhờ vào sương đọng bình minh mà giải khát.

Khổng cười và tuyên bố:

— Bao giờ chúng mình gặp được địch thì lại tươi!

Bọn tôi tin ở người đội trưởng giàu kinh nghiệm đó.

* * *

Đồng cỏ rồi lại đồng cỏ... Chúng tôi đi như trong cái nồi rang. Mặt trời thả xuống những tia lửa quả dọi. Chúng tôi ngốn những tích tắc bỏng cháy, những dặm đường sém thui... Bọn tôi có cái tính tích cực vượt nhanh những cảnh ngộ bi đát. Như vậy đỡ khổ hơn là lề mề, dây dưa.

— Tới chiều thì tiểu đội tôi bắt đầu biết tin tức về địch. Chả là chúng tôi gặp, lác đác, những cái làng nhỏ tản cư. Làng dăm trăm đinh. Làng bé hơn: một dúm đôi trăm. Họ cứ đi về hướng Đá Xám, Đá Tía. Ở đó đất lành, người hiền. Họ đi nheo nhóc. Những em bé khóc trên tay. Những bà cụ, cũng khóc.

Đó, một bà trung tuổi gầy sạm, đang bế một em bé lên cơn sốt, lếch thếch theo làng.

— Các anh còn đi ngược lên đó làm gì? Bà nhăn nhó, can chúng tôi.

— Chúng nó có còn xa không, hở mẹ?

— Úi giời ôi! Khổ! Lại còn chưa biết cơ à? Thế là bà òa lên khóc. Bà trệu trạo đi. Mấy bác tới dìu bà. Tiểu đội chúng tôi phóng thốc lên. Với mười sáu cái miệng đắng, mười sáu quả đấm nắm chặt.

— Đêm nay mà chúng ông không làm được một tá thì không phải là chúng ông nữa! Khổng văng ra một tiếng chửi tục.

Cuộc hành quân lồng lên như ngựa dữ. Qua các tin tức, chúng tôi phỏng đoán cánh quân tiên phong của chúng chỉ còn cách đây khoảng dăm cây số. Bọn này khoảng mười vạn. Đại quân chúng kéo theo sau, ước chừng trăm vạn. Cả một bộ máy chém giết khổng lồ.

Đội trinh sát lao đi trong màu đỏ lừ hoàng hôn đồng cỏ. Chúng tôi như những chiếc cam nhông khát. Chúng tôi đã ngốn già bốn trăm dặm trong một đêm với một ngày: hai mươi hai tiếng. Kỷ lục hành quân cấp tốc. Một khi chính nghĩa gọi. Sát khí bốc lên từ một tiểu đội trinh sát này sánh bằng cả một đạo quân. Khổng hạ lệnh:

— Vũ khí tuốt trần!

Hoàng hôn sập xuống thình lình. Chúng tôi đã nghe tiếng binh khí ở cái làng trước mặt. Đội trinh sát chọn một bãi gò um tùm làm vị trí hoạt động. Bóng tối đổ xuống xì xồ. Không phải! Đó là tiếng hát xì xồ của bọn Đầu Beo...

* * *

Khổng giơ đôi dao quắm lên: “Các chiến binh rõ chưa?” Tiểu đội im phăng phắc, gật. “Thế là rõ rồi đấy! Bem! Ngậm tăm! Thôi, xuất phát!” Khổng dẫn một tổ đi. Đội trinh sát chia làm năm tổ ba. Riêng tổ Khổng bốn anh thợ nề, Bê Tông làm tổ trưởng. Khổng đi ghé vào đó, sẵn sàng tách ra, độc đảm mò mẫm vào làng địch. Anh ta ỷ vào quyền lực của đôi dao quắm. Kể ra, trông cũng khiếp. Lưỡi hái thần chết cũng chỉ đến thế, chả hơn.

Tôi dẫn một tổ, đi sau cùng. Năm ngả tiến xọc vào làng địch năm mũi trinh sát. Tôi đi với Choắt, và Sứa. Cái anh chàng Sứa cam nhông ấy. Chúng tôi bò vào mé Bắc làng. Từ trong các căn nhà, vọng ra những tiếng xì xồ, và những chuỗi cười trác táng... Choắt bấu vào tay tôi: “Kìa! ‘Thông cảm’ kìa!”

Một thằng Đầu Beo đang vật một cô gái, ngay trên bờ đê. Cách đó vài trăm bước, có một thằng gác! Bọn Đầu Beo đã đi hàng vạn dặm, không gặp một chống cự. Chủ quan phát sinh! Tôi chụm ba cái đầu của cả tổ lại: “Ta nuốt cả hai thằng cho bõ một miếng nhé!” Một cái ký hiệu của tay tôi phân công...

Tôi đi thẳng tới thằng Đầu Beo gác. Chứ bò làm gì cho mệt.

— Ai?

— Tao đây chứ ai.

Tôi đấm cấc một cái. Đấm khẽ đủ ngất thôi. Chứ nếu quá tay, cái sọ thằng Đầu Beo kia sẽ như quả trứng vỡ. Cây thịt đổ. Tôi quắp nó đi... Ở đàng kia Sứa với Choắt cũng đã cho cái thằng hiếp gái đo ván. Không một tiếng động.

— Quan ba cơ chứ! Choắt khoái quá.

Cô con gái bò dậy, đứng thẳng, dáng cao cao. Một tia sao rọi đúng chỗ cô: quần áo lụa rách, bán trần truồng! Những đường cong rắn chắc, đó là một cô gái nâu trẻ, cao to, đẹp. Cô ta đứng như một mũi thuyền căng buồm, kiêu hãnh.

— Cô mò đến đây làm gì chứ? Choắt hỏi.

Nghe tiếng nói chúng tôi, cô ta ngạc nhiên.

— Ơ! Tôi cứ ngỡ bọn Đầu Beo!

— Không! Cô ta đổi hẳn vẻ mặt. Mừng. Tủi. Cô muốn khóc.

— Cô ở trong làng à? Choắt hỏi.

— Không!.. Em trốn ngoài đồng cỏ.

— Sao cô không tản cư?

— Em không muốn đi... Nhớ làng lắm!

— Cô mò vào đây làm gì?

— Em nhớ làng.

— Bận sau chớ có nhớ như thế nữa! Kẻo có bữa, bọn Đầu Beo nó “thông cảm” cho.

Cô gái nâu quay đi. Cái dáng cao cao, kiêu hãnh, biến hút vào đồng cỏ... Choắt nói với tôi:

— Tôi đùa một chút. Tiểu đội phó “thông cảm”.

Cái chữ thông cảm của nó, sao mà lắm nghĩa. Tổ tôi quắp hai cái “tài-liệu-sống” về vị trí tiểu đội xuất kích. Chúng tôi hí hửng, không khéo tổ tôi nhất. Ngờ đâu đã thấy Khổng đang tra khảo một tên Đầu Beo! Khổng cuỗm một thằng gác về, còn tổ anh Bê Tông đang thọc sâu, tìm một võ quan. Chúng tôi khảo từng đứa, riêng ra. Để rồi khớp lời khai của chúng lại, mà nhận định... Các tổ lục tục về, với chiến thắng phẩm. Tổng cộng được chín đứa. Toàn là lính cả. Mỗi cái thằng hiếp gái là quan ba. Nó sợ nhất, râu run tít lên, nói không ra lời.

Tổ anh Bê Tông chưa về. Chúng tôi không thấy lo. Tiểu đội trinh sát này đã được chọn lọc. Anh nào cũng có sức, một chọi mười! Mỗi thằng Choắt là yếu. Nhưng nó có cả đài phát lẫn đài nhận, trong vòng hai trăm dặm. Đầu nó ro ro một hòm vô tuyến điện. Còn chúng tôi, loại kiến người bình thường, thì chỉ có đài nhận. Chúng tôi vểnh ăng-ten lên là bắt được luồng sóng trong vòng một trăm dặm, ba trăm dặm, tùy anh. Sóng thông tin của chúng tôi toàn luồng mật mã.

— Ai chỉ huy lộ quân tiên phong?

— Dạ... Dạ... Đại tướng Xồm.

— Đại quân có bao nhiêu?

— Chín mươi nhăm sư đoàn ạ.

— Tổng chỉ huy, tên nó là gì?

— Thống chế Híp.

Chúng tôi vừa ăn, vừa lấy cung. Gặp địch đúng là tươi.

Trong bình đựng thằng nào cũng ăm ắp những thức quý. Rượu ê-te, mật hảo hạng, thạch tiến chúa, sữa. Một kho lương cho chúng tôi.

Hỏi cung xong cả chín đứa rồi! Chúng tôi bẻ cụt gươm của chúng. Giá chúng có dụng cụ lao động, như búa, rìu, dao quắm, bay, liềm hái... chúng tôi sẽ để mặc chúng! Đằng này toàn gươm! Chúng tôi tước cái tính ác của chúng đi: bẻ cụt gươm độ ba phần tư. Để lại cho chúng một phần tư cụt lủn, vô tác dụng chiến đấu, nhưng còn đủ để hái lượm, băm bèo, chém quả.

Tiểu đội trưởng trinh sát Khổng đứng ngạo nghễ trước mặt chín đứa, xếp hàng ngang, nghiêm:

— Thôi! Bọn mày đi đi! Đồng cỏ rộng, rừng rộng, bể rộng, đi mà kiếm ăn!

Chín đứa cúi đầu đi, chuệch choạc lẫn vào đồng cỏ.

— Tại sao chúng không lộn về với bọn Đầu Beo? Tôi hỏi Khổng.

— Có mà vía! Về thì bị giết ngay tức khắc!

— Tại sao thế?

— Cái lệ chúng thế. Hết khả năng chiến đấu là chúng beng cổ.

Tôi nhìn vào đồng cỏ. Bóng tối đầy như gỗ đặc. Có chín đứa buộc phải đi vào đó. Có đứa sẽ chết. Có đứa sống. Ấy là nói đứa nào can đảm trở về một đời lao động.

— Cậu Thông!

— Có tôi!

— Cậu mang báo cáo về làng! Cấp tốc!

— Rõ!

Một thanh niên cao dỏng, mặt trắng bệch lao vào đồng cỏ. Đúng như một cây thông. Đầu tóc anh ta bốn mùa rối bù, vừa cứng, vừa nhỏ mứt, lăn tăn. Gió thổi ra vào kẽ tóc, nó cứ reo réo, reo réo suốt ngày, hệt một rừng thông.

Làng địch vẫn rộn lên tiếng hò hét truy hoan. Chúng còn nhảy thấu sáng. Và rượu. Với cái muốn muôn thuở: gái!

— Các cậu ngủ đi! Ba giờ sáng, chúng ta sẽ làm một chầu nữa.

Mười hai dũng sĩ cắt phiên nhau canh gác. Có anh đã ngáy ò. Tôi bảo anh Khổng:

— Ta đi xem tình hình tổ thằng Bê Tông đi. Tôi sốt ruột lắm.

— Cậu thiếu kinh nghiệm. Lâu về thế. Tức là có món bở đấy. Dù sao ta cũng nên đi, xem sao.

— Choắt!

— Có.

— Cậu chỉ huy số anh em đang ngủ kia.

— Họ ngủ cả... Tôi chỉ huy cái gì?

Choắt giở lối quấy. Nhưng tiểu đội trưởng Khổng ngơ đi, như không nghe thấy

— Nếu có biến, điện ngay cho chúng tôi. Vị trí lui quân: quả đồi đàng Đông. Rõ chưa?

— Rõ.

* * *

Tôi theo Khổng vào làng địch. Tôi chưa biết bộ dạng sinh hoạt của bọn Đầu Beo. Khổng bảo tôi: “Cậu cứ bè nhè, kiểu say bí tỉ, thế là ổn!” Chúng tôi đi vào mé Nam, là mé thọc sâu của tổ Bê Tông.

Một thằng lính gác. Nó rậm rựt đi lại. Hình như nó lo... Số phận thằng gác trước nó đã biệt tích. Nó bị lắp luôn vào vị trí nguy hiểm ấy.

Hai chúng tôi giả say, lảo đảo, xì xồ. Tờ-rúm-tờ-rì... Tờ roét-toét. Suýt nữa tôi bật cười.

— Ai?

— Tờ-rúm- tơ-rin... Tờ-rúm-tơ-rờ... Hóa kiếp cho mày này!

Lưỡi quắm của Khổng đã phạt củ chuối-đầu lâu thằng Đầu Beo gác. Một cái thây đổ.

— Tờ-rúm-tờ-rin... Tờ... vứt vào bụi... Tờ-roét.

— Tờ-rúm-tơ-ri ì... Ừ!

Làng Đầu Beo nghiêng ngả tiếng nhạc giật gân. Tiếng rú. Tiếng hát. Tiếng chân múa gái Di Tan. Trên đồng cỏ, rất nhiều đoàn du mục kiến Di Tan. Bọn Đầu Beo thường bắt gái Di Tan múa thoát y vũ.

“Tại sao mất quân mà làng chúng không động?” Tôi hỏi. Khổng đáp: “Có đến mai cũng chưa chắc?” “Sao vậy?” “Đây nhé! Thằng đội thấy biệt tích thằng gác, bèn thế thằng khác vào. Một là thằng gác bỏ nhiệm vụ đi chơi. Hai là bị trinh sát cuỗm! Thằng đội sẽ nghiêng về ước đoán đầu tiên.”

— Nhỡ nó ngỡ là trinh sát cuỗm thì sao?

— Tờ-rúm-tơ-rì... Thì nó đi tìm báo cáo quan hai... Tờ-roét toét. Quan hai đang ôm gái, say bí tỉ. Tờ-rúm-tơ-rì... Cái gì? Vậy mà cũng phải báo cáo! Tờ-roét... Thay thằng gác khác, khó gì?... Thế là hết!.. Tờ-rúm... Quan hai còn bận bẹo đùi non. Tờ-roét... Lôi thôi nữa, đá đít!

— Mày chủ quan. Tôi nói.

— Tờ-rúm-ùm... Ừ... Nhưng mà thế đấy! Tờ-ròa... Bê Tông thọc sâu quá... Tờ-rì... Nó say mồi.

Chúng tôi tạt vào một tiệm múa. Hơi men bốc lừng với mùi giống đực, giống cái. Bọn Đầu Beo bế gái Di Tan trên đùi... Và một sàn múa ở giữa bóng lộn. Ba cô Di Tan cao, nâu đang múa trong những tiếng rú nhầy nhụa. Cởi nữa! Một cô còn độc có mảnh quần lót bằng ngón tay. Một tên Đầu Beo sốt ruột xô lên bóc yếm lụa một cô đào nhảy chần chừ. Một đôi vú đâm ra, như đôi núm lá chắn. Tôi kéo Khổng đi...

Chúng tôi đi khắp các phố. Tiệm múa mọc bầy nhầy như nấm. Bọn Đầu Beo đi lắc lư các ngả, như những thùng rượu ngất nghểu. Sóng nhạc rần rật, a tòng với bọn dâm đãng. Thế ra âm nhạc cũng đi làm đầy tớ cho bọn Đầu Beo. Ở cái thế giới của chúng thôi. Đó, bốn thằng lính đang vây quanh một cô, ngay giữa lòng đường. Chúng vạch quần ra đái, vòng quanh cô ta. Vừa đái, vừa hát, vừa xoay đèn cù... Cô gái rú lên, nhắm mắt.

Rò... Rò ò... Có điện gọi chúng tôi… Chúng tôi đã chụp ảnh vào ký ức, cả bản đồ thành phố địch... “Thông cảm đi! Thông cảm đi!” Hai chúng tôi rướn ăng-ten ở một ngã tư to... “Một trái bí! Một trái bầu!.. Bê Tông hái một bí, một bầu!” Hai thằng khoan khoái: có hai đám rước kỳ lân trong hai cái bụng! Chúng tôi nhìn nhau, cười:

— Tờ-rúm-tơ-rúm... chuồn!

Thành phố địch vẫn tiếp tục dâm bôn nốt một đêm dâm bôn...

* * *

Một quan tư, một quan năm! Cứ như hai bà béo chửa con dạ, sồ sề... Khoảng ba giờ sáng thì chúng tôi đã nạo hết chất của hai trái bí bầu ấy. Và đó, hai thằng béo quay khóc hu hu, đang dắt nhau đi vào đồng cỏ... Chúng tôi đã bẻ cụt hai thanh gươm to, nặng của chúng. Chỉ để cho chúng vài phân, ngắn chũn.

Tiểu đội trưởng Khổng hoãn lại cái dự định: “Ba giờ sáng làm một chầu!” Tài liệu đã khá đủ. Vả lại sức lực của tiểu đội. Quả bầu, quả bí đã khai, rất khớp nhau, từng chữ. Tức là tài liệu chính xác. Ý đồ của địch. Kế hoạch thống chế Híp. Bản đồ thành phố chúng đang đóng quân... Chúng còn đóng ở đây mười ngày nữa. Vì đạo quân tiên phong của đại tướng Xồm đã vọt lên quá, cô độc.

— Cậu Thà và Bách!

Một cái xe díp và một xe gấu hiện ra! Họ sẵn sàng chờ lệnh.

— Mở hết tốc lực! Báo cáo quan trọng: nếu cần, một cậu sẽ hy sinh cho cậu kia thoát! Trước sáu giờ chiều ngày mai, báo cáo này đã phải nằm ở thị sảnh! Rõ chưa?

— Rõ!

Hai dũng sĩ cảm tử lao vào đồng cỏ. Một xe díp gọn ghẽ, với một xe gấu dữ tợn! Tiểu đội còn lại mười ba. Trong khi anh em ngủ, tôi với Khổng phác lên một kế hoạch táo bạo. Đêm xuống trên đồng cỏ... Trên thành phố bệ rạc. Quên chưa nói, đó là thủ phủ của thảo nguyên. Một cái làng, hay đúng hơn một thành phố trên năm vạn dân... thành phố Lạc Đà.

Tôi thiu thiu... Tôi nghe thấy đêm mát lùa vào các thớ thịt... Tôi vừa ngủ, vừa bơi trong tiếng vĩ cầm của nhạc sĩ dế... Bài hát: “Em nhé, yêu tôi”. Tôi vừa ngủ, vừa ngắm các tia sao đang tắm truồng dòng Ngân Hà... Cái kiểu ngủ ngoài trời. Rất say, mà rất tỉnh. Đêm bao la trở về sáng, ngọt bằng mật... Một cái cây như cái đầu trọc. Ôi chao! Sứa ơi!..

— Có tôi!

Tôi mở mắt thấy một cái cam nhông đen trũi, cục kịch:

— Có tôi!

— Phiên anh gác phỏng?

— Vâng.

— Mấy giờ thay gác?

— Năm giờ!

— Năm giờ nhớ đánh thức tôi.

— Rõ .

Tức thì tôi cho một quả đấm vào mồm tôi. Tôi thút nút nó lại... Tôi xấu hổ một mình, khoảng chín tích tắc. Rồi tôi ngủ tít trên cái đệm nhung tím của giấc ngủ ngoài trời...

Suốt ngày hôm sau, chúng tôi chuẩn bị cho cái kế hoạch táo tợn phác thảo đêm qua. Tất cả chúng tôi tản mát ra trong cái bát nháo của thành phố năm vạn dân... Số dân tản cư đi khoảng năm ngàn. Thì lại đến: mười vạn tên Đầu Beo với hàng nghìn nô lệ đen, vàng, đỏ, đủ màu. Thành phố mới có mấy ngày đã Đầu Beo hóa. Cứ như một đống đồng nát, loang lổ ngũ sắc. Bọn Đầu Beo lê kiếm, nghênh ngang đi các phố. Dân chúng lóe lên các tia nhìn thù địch. Lát lát một đoàn xe thồ ọc ạch đi. Những nô lệ vạm vỡ làm việc như phá đồi... Cả một bức họa dã thú phái gay gắt. Tôi có cảm giác đứng trước một con quái vật lông lá, bẩn, nham nhúa: thành phố địch.

Tôi tới lâu đài của đại tướng Xồm. Tôi chụp ảnh. Tôi đo bằng mắt những trạm gác, đường ra vào, các ngách tường. Tôi phỏng đoán kiến trúc bên trong, dựa theo lời khai của tên quan tư, quan năm đêm qua, và sự nhận xét của tôi bây giờ. Tất cả tiểu đội trinh sát đều có trách nhiệm tới đây thực địa”... Cố nhiên không đến cùng một lúc. Nói trắng ra, kế hoạch của Khổng với tôi, tức là: bắt cóc đại tướng Xồm.

— Anh làm gì ở đây thế này? To gan nhỉ!

Một bàn tay nắm lấy vai tôi. Thình lình. Tôi điềm nhiên quay lại.

— Thông cảm! Thông cảm! Tôi nói giễu.

— Khỉ gió!

Đúng là cô gái nâu tối hôm qua. Tôi nhắc lại cái chữ “thông cảm” làm cô ấy phải mắng át tôi. Cái kiểu gỡ thẹn!

— Xin lỗi nhé! Tôi lỡ lời.

Tôi đi với một cô con gái “sở tại”. Ban ngày mới thấy cô ta càng đẹp. Nâu, kiêu hãnh, đôi vú như hai con mắt nhí nhói trong lụa mỏng.

— Cô hồi cư rồi à?

— Không.

— Thế cô về đây làm gì?

— Anh là ai mà hỏi đi sâu thế?

Mắt cô lóe ra ba tia ranh mãnh. Mà vẫn thật thà. Một ý nghĩ vụt đến trong óc tôi. Có lẽ...

— Tôi biết rồi! Tôi bắt nọn.

— Tôi về thăm nhà...

— Không phải.

— Cứ phải thì anh bảo sao?

— Có chỗ nào kín thì tôi mới bảo... Cô ấy mỉm cười:

— Giữa phố thế này là kín nhất. Anh chưa biết điều ấy à? Thế mới khó chứ. Tôi nói lưỡng:

— Cô nói trước đi.

Cô ta trầm ngâm một lát. Hai chúng tôi lẫn trong đám đông ồn ào.

— Tôi can anh... Tôi can các anh.

Đúng cô ta là nữ chiến binh địa phương. Tôi nghĩ. Nhưng cái đúng phải có cái dè chừng... Tôi giữ lối nói-lưỡng, lối im lặng-lưỡng! Cô ta hình như cũng thấy thế, nhưng mặc kệ.

— Tôi thấy các anh từ sớm. Tôi can. Các anh nghĩ lại xem... Các anh muốn chúng làm cỏ thành phố này à?

Tôi giật nẩy mình. Không phải vì bị cô gọi trúng bụng. Mà vì: tôi đã không nghĩ tới cái điều rất đúng ấy. Dân chúng. Ôi chao! Chỉ tại đêm qua tôi bốc đồng! Rồi Khổng nó cũng bốc! Hai đứa bèn sáng kiến ra một chương trình táo tợn. Ngoài cả nhiệm vụ. Mà lại không cân nhắc tính mệnh hàng nghìn dân! Một cái mạng đại tướng Xồm! Thế thì đắt quá!

— Không! Cô đoán lầm!.. Tôi nói. Cô cứ yên trí!

— Chúng tôi cảm ơn các anh...

Một cơn mưa rào tia mắt nâu. Vui, nồng hậu, đậm... Tôi chia tay cô gái đẹp. Loáng cái, cô đã biến hút vào sự che chở ồn ào và vô tư của đám đông.

* * *

Hoàng hôn xuống đỏ lừ đồng cỏ. Tôi với Khổng đi trong chiều tắt. Tôi nháy nó ra đây thảo luận. Tôi cứ lo lo. Liệu nó có biết điều không? Tiểu đội trinh sát chưa hề biết dự định của chúng tôi. Họ có đi thăm thú thành phố Lạc Đà trong ngày hôm nay cũng không phải việc vô ích.

— Tôi muốn cân nhắc lại dự định bắt cóc đại tướng Xồm...

— Nói đi!

— Kể ra cũng không khó. Ta tranh thủ bất ngờ. Tình hình chủ quan của chúng là tay trong đắc lực của ta...

— Đúng! Tối nay mà làm thì ngon ơ!

Và Khổng trình bày ngay kế hoạch... Cũng na ná dự kiến của tôi! Mười ba dũng sĩ sẽ lẫn vào các đám đông của nhà nhem tối. Người ta sẽ rong chơi cho đến giờ G. Người ta sẽ ùa vào lâu đài Xồm. Mười một anh sẽ phạt-củ-chuối bọn gác. Tôi với Khổng thì đã vượt tường, chờ ở một ngách nào đó, từ lâu rồi... Đại tướng Xồm làm những việc của một đại tướng rỗi việc... Giờ G... thì đại tướng, đang hú hí. Không nữa, thì cứ mình tôi cũng đủ sức tôm ngài, thút nút mồm ngài, điểm huyệt ngài, quắp ngài đi! Mười ba dũng sĩ cứ việc ung dung đi ra phía Cổng Tây. Thời giờ chúng biết chuyện, tụ quân lại, thì chúng tôi đã làm chủ cái Cổng Tây. Một cái cổng đã rỗ, hẹp, dài, chỉ lọt được một-kiến-một.

— Chỉ một đôi dao quắm của tôi cũng đủ chặn đứng cả một trung đoàn! Đứa nào hòng lọt qua cái máy chém này? Chưa kể bộ cưa tối tân của cậu! Khổng nói, như đã xong việc. Mắt, mũi, mồm, cả người nó vang vang một khải hoàn khúc sáng sủa, dứt khoát.

Tôi biết đột phá khẩu vào chỗ nào, cả cái boong ke hiếu thắng này? Đồng cỏ nhập nhoạng. Đàn sếu phập phồng một đường bay man mác...

— Cậu thử nghĩ về hậu quả của vụ này xem?

— Hừ...ừm...

Im lặng.

Im lặng từ bên trong, ăn thông với im lặng buổi chiều đồng cỏ... Mé Tây đóng một vũng mây đỏ lòm. Tưởng như ai cắt tiết một ngày, ở chân trời đỏ.

— Hừ- ừm... Cậu ý kiến đi xem nào?

Nghe giọng nó, tôi đã hy vọng. Nó phân vân... Tôi rất ngại những ai không biết phân vân. Một là họ đúng lắm! Hai là họ sai lắm! Mà sai thì lại phổ biến hơn.

— Tôi rút lui ý kiến đêm qua! Chả gì bằng nói thẳng. Tôi bèn nói thẳng.

— Hử?

— Vì nó sai.

— ???

— Nếu ta làm việc này, dù thành công, ta vẫn bị trách cứ từ ba mặt.

— Cậu cứ nói đi.

— Một là dân chúng thành Lạc Đà. Hàng nghìn mạng sẽ bị tàn sát. Mà chỉ vì sự manh động của cậu với tôi. Hai là làng Mận, làng sẽ phê bình chúng mình.

— Vì sao?

— Đây nhé! Bắt cóc đại tướng Xồm cũng không thêm tài liệu gì? Ngược lại, thống chế Híp sẽ đổi kế hoạch!

— Phải! Phải! Hữu lý! Hữu lý mới bỏ mẹ chớ!

Chả là bọn quan tư, quan năm của chúng thì đông, như chó con. Chúng cứ phong bừa cho nhau. Một tên quan năm có quân thì phải hàng trăm tên không-quân! Chúng thủ tiêu lẫn nhau là chuyện cơm bữa. Tranh chỗ ngồi ngoài tiệm, hoặc tức khí vì gái. Cho nên sự mất tích hai tên đêm qua, chúng cũng chả chú ý. Nhưng đại tướng Xồm thì khác! Một tên tướng chỉ huy đạo quân tiên phong cơ mà! Khổng cứ vỗ vào trán đôm đốp. “Suýt nữa thì hỏng! Hữu lý mới bỏ mẹ chớ!”...

— Thế thì thôi! Dứt khoát thôi! Khổng nói. Nhưng cậu mới nói hai điểm! Còn điểm thứ ba?

— Điểm thứ ba! Nó ở chỗ này này! Tôi chỉ vào bụng tôi. Nó để cho mình yên à?

— Ngỡ gì! Khổng cười rống lên. Điểm này thì mình rất yên trí. Hớ hớ. Mình bắt nạt được lương tâm mình thường xuyên. Hớ!

Cái lối ăn nói của Khổng. Ai không biết sẽ nhìn nó là tay chơi. Nhất là cái bộ điệu ngang tàng của nó nữa chứ. Trước kia tôi ghét nó vì vậy. Nhưng, qua hai ngày gần nó, tôi mới hiểu. Dưới cái dáng ngông ngạo kia, nó có một quả tim thật thà, bộc tuệch. Công tác lại già dặn kinh nghiệm. Từ ghét, tôi chuyển sang yêu. Tôi nói ý nghĩ đó ra.

— Chẹ-ẹp! Mình có cái tính hiếu thắng. Chữa mãi chả được. Hì... Cuối cùng mình tự bảo: chữa làm đếch gì cho nó mệt xác.

Trong màu đỏ son sót của hoàng hôn, lại phập phồng một đàn sếu... Phập phồng như quả tim... Sếu là loại đại giang hồ. Trong những cuộc di cư đường trường, các loại đại giang hồ thường cho các loại tiểu giang hồ bay ghé vào, di cư từng chặng nhỏ. Như thế, chim sếu bay qua, chim a-lu-ét bay nương vào sức gió ấy. Sự hợp tác của muôn vật. Các nhạc sĩ dế hát như thế trong mông mênh đồng cỏ. Nhưng đêm tối đã xuống xì xồ trên thành Lạc Đà.

— Bây giờ đổ đi, phải liên lạc chặt với dân, trinh sát địa phương! Khổng tuyên bố. Nói khí vô phép, bọn Đầu Beo có bẹo đùi bẹo nách cô nào, ta cũng biết hết!

Chúng tôi quay về vị trí.

* * *

Ro-o-o!.. Ra-aoo! Choắt vặn đài, phóng luồng sóng trong vòng hai trăm dặm! Ro! “Cô gái nâu tối hôm qua đâu?” R-oo! “Cần gặp cô!”... R-ao!.. “Ở cái chỗ suýt nữa thì thông cảm ấy!” Roo! “Chín giờ tối!” Ra-aoo!.. Cứ thế Choắt đánh sóng đi.

— Đấy! Các anh xem! Thế có bằng bốn mật mã không nào? Thách bọn Đầu Beo, đi mà tìm! Hì! Cái chỗ suýt nữa thì thông cảm ấy!

“Cô gái nâu tối hôm qua đâu?” Luồng sóng của Choắt lượn trên đồng cỏ. Lượn khắp thành Lạc Đà... Tôi với Khổng ngồi chờ. “Đội trinh sát địa phương này, thế nào chả có đài?” Ít nhất cũng có đài nhỏ! Ấy là nói đúng ra thì cô gái nâu ấy là nữ trinh sát! Các chiến binh khác trong tiểu đội, tôi đã phân đi từng tổ, bám sát dân... “Cô gái nâu tối hôm qua đâu?”... Bây giờ thì thằng Choắt không còn pha trò được nữa. Cu cậu phải vận sức đánh sóng đi. Lại phải chăm chú bắt phúc đáp, nếu có. Một sự căng thẳng nghiêm nghị trên một bộ mặt bé, vêu vao, tứ thời quấy nhộn! Cu cậu đã làm việc trên dưới một giờ!

— Phào! Khổng nói.

— Vô lý! Tôi nói.

Choắt vẫn ra công đánh sóng. Không khí run run lên một tiếng gọi hợp tác.

— Phè-èo! Khổng nói.

Một cái ra hiệu của Choắt. Chúng tôi hồi hộp. Chúng tôi cũng rướn ăng-ten lên... Đài trinh sát địa phương đây rồi! “Đồng ý! Cô gái nâu đồng ý! Mười giờ...” Tôi vui quá. Đúng mà. Chả có lý nào tôi đoán sai. “Cô gái nâu đồng ý!”

Khổng, Choắt với tôi đến sớm hơn hẹn chín tích tắc... Thành Lạc Đà phè phỡn nhạc, rượu, tiếng thét. Bóng tối từ trên cao đổ xuống từng chiếc xe thồ. Mắt thằng Choắt mới tinh chớ: “Đấy!” Nó hích tôi.

— Sao cậu tinh thế?

— Cái gì chứ cái món này thì đàn em rất là một sự tinh tú...

— Các anh phải không? Một tiếng thỏ thẻ.

— Cô gái nâu phỏng?

Tất cả bò ra xa. Cô ta bò mới nhanh chớ. “Thằn lằn tìm đực! Núng nính chưa?” Tôi hích thằng Choắt một cái hích... Đồng cỏ đón chúng tôi trong cõi mông mênh của nó.

— Cô đi có một mình thôi à? Tôi hỏi.

— Một mình.

Cô ta đứng như một mũi thuyền căng buồm.

— Cô không sợ à? Choắt nói móc.

— Tôi đến đây không phải để nói những chuyện ấy!

Choắt tịt. Tôi nói:

— Tôi muốn liên lạc với trinh sát địa phương.

— Vâng. Chúng tôi rất sẵn sàng giúp đỡ các anh.

— Tôi muốn gặp đội trưởng đội trinh sát địa phương mình có được không cô?

— Tôi là đội trưởng đây! Cô ta nói giản dị.

Thằng Choắt thốt ra một tiếng: “Eo ôi!” Nó vẫn ức vì chuyện lúc nãy.

Bầu trời đồng cỏ trắng toát sao. Chúng tôi thảo luận ngoài trời. Giới thiệu. Trao đổi nhận định. Đặt liên lạc. Choắt ta đề nghị một thứ mật mã riêng... Cô gái nâu sở tại đứng dậy, duyên dáng cáo từ chúng tôi một cách quân sự.

— Chị về vội thế?

— Tất tả lắm các anh ạ! Từ dạo bọn Đầu Beo đến. Chúng tôi vãn cả vui thú.

— Chúng tôi tiễn chị một chút?

— Thôi, phiền các anh! Không cần.

Cô đội trưởng đội biệt động đi như con thuyền rẽ bóng tối... “Cao, đùi mẩy thịt, gớm lắm nhé! Gái đồng cỏ!” Choắt nuốt nước bọt. Rồi nó lăn kềnh xuống đất, kêu ru rú: “Ôi làng ôi! Làng ôi! Nhớ! Nhớ! Nhớ!.. Nhớ!” Tôi giật mình... Đêm nay mới là đêm trinh sát thứ ba. Vậy mà như đã tự bao giờ? Cái đêm ra đi lùi xa, lùi xa, tưởng về thế kỷ trước... Mỗi giờ của mặt trận đầy ắp, vô tận. Đêm nay, tôi sẽ lại phải ngậm quả đấm vào mồm mà ngủ...