← Quay lại trang sách

ĐÊM TÂN HÔN9

Bữa tiệc cưới kéo dài trong đêm lạnh, vắng chú rể. Tôi đi với phái đoàn tổng kiểm tra. Cũng không sao! Khách đến khi thưa khi mau. Tùng Xòe đến với cô hoa khôi xứ Lồ Ngồ. Tùng Xòe đi. Cô hoa khôi ở lại. Bướng đến với cô Xinh. Bướng đi. Cô Xinh ở lại. Xinh, Nũm Lả, Vú, Sứa: bốn cô! Với mẹ tôi là năm! Đám đàn bà con gái ấy họ ríu rít, tỉ tê quanh bàn tiệc. Bàn tiệc vắng mặt đàn ông. Lò sưởi hồng lửa. Thiếu tướng Rỗ tạt qua. Thiếu tướng Rỗ đi. Bàn tiệc lại vắng mặt đàn ông. Hỏa đến với một vài đồng chí khác. Họ hát om sòm một lúc. Họ ăn. Họ đi. Bàn tiệc lại vắng mặt đàn ông. Lò sưởi hồng lửa. Bướng lại tạt đến. Lần này nó kéo theo mười cô văn công của khu Hy Lạp, tức là khu nó phụ trách. Các cô văn công đến ríu rít, hát ríu rít, ăn ríu rít, rồi đi ríu rít. Bàn tiệc lại còn lại bốn cô với một bà lão. Lò sưởi hồng lửa. Tôi tạt về. Mười một giờ rưỡi. Tôi bắt gặp lò sưởi hồng lửa, bốn cô với một bà lão. Bàn tiệc vắng mặt đàn ông.

— A! Chú rể! Chú rể!

— Tôi ăn cướp được năm phút. Phái đoàn ở gần đây. Họ đang nghỉ...

— Chỉ có chúng em là thừa thãi thời giờ, cô Vú nói.

— Giá cô cho chúng tôi vay được! Tôi cười. Sau này, đến lượt cô, chúng tôi trả.

— Em còn lâu...

— Hay là cô đợi “hòa bình”?

— Em chả đợi.

— Thế cô đợi gì?

— Em đợi xây xong “ngàn rưởi cái nhà” hẵng!

— Con ranh! Sứa bẹo cô bạn.

Tôi đứng dậy. Tôi ních một ba lô những thức ăn. Tôi xin lỗi tất cả nhé. Tôi lao đi.

— Kìa! Cô dâu! Cô Vú nói. Tiễn chú rể đi... Kìa! Tiễn xa xa vào nhé.

Chả phải bàn! Sứa đã đi theo tôi. Áo cưới trắng tinh, mỏng như mây. Da thịt thấm qua áo. Chúng tôi đi trong phố xá be bét. Tôi khoác lưng Sứa. Một cảm giác da thịt bọc lụa mỏng.

— Đêm nay anh không về được rồi.

— Sao thế anh?

— Lệnh mới. Khu trưởng khu phố phải túc trực ở trụ sở.

— Làm thế nào bây giờ anh?

— Lệnh thế! Còn làm thế nào?

— Cả hai à?

— Cả hai.

— Anh không về được thật à?

— Thật.

Đó đây có tiếng cọc đóng, tiếng đục nhà...

— Em ra trụ sở vậy nhé? Sứa nói.

— Ngủ ở trụ sở, bất tiện lắm.

— Buồng riêng của anh cơ mà?

— Còn anh Cồ Bồ Xồ!

— Anh bảo anh Cồ Bồ Xồ sang buồng khác.

— Phiền lắm... Tôi nói... Còn anh em...

— Anh không muốn thì có.

— Anh có muốn.

— Em ra nhé. Một giờ...

— Không nên...

— Kệ anh!

Tô giới của khu Đông đây rồi... Tiếng đục nhà dội lên trong phố lạnh. Tôi ghì Sứa.

— Em về nhé! Mai... Sứa nhé?

— Không.

— Mai hơn, em ạ...

— Kệ! Một giờ em đến đấy!

Sứa lộn về khu Giữa. Bộ áo cưới trắng tinh nhòe nhòe trên hàng ki lô mét lũy. Xa kia... tiệc cưới. Nó sẽ tiếp tục, vắng chú rể. Vắng đàn ông. Tôi lao đi với phái đoàn tổng kiểm tra. Tình hình nóng như lửa đốt. Tiệc cưới vẫn tiếp tục. Một vài người bạn lẻ nữa đến. Rồi họ đi... Chú rể vẫn vắng... Đến một giờ đêm, bàn tiệc rộn hẳn lên, trước khi tàn. Bọn Bướng và Tùng Xòe kéo cả đến. Chúng đoán phỏng tôi sẽ có mặt. Nhưng chú rể còn bận họp với phái đoàn kiểm tra. Bàn tiệc bế mạc trong những tiếng cười vỡ nhà của Bướng. Họ kéo nhau đi, một cặp, hai cặp... Cô Vú đi một mình... Cô dâu ở lại một mình. Cô dâu trút bộ áo cưới. Mẹ tôi thu xếp bàn ghế. Sứa vận một bộ nỉ mỏng, bó thít người, giày ủng cao cổ.

— Đêm rồi con còn đi đâu thế?

— Con đến khu Đông, mẹ ạ.

— Ừ, phải... Cái thằng ấy, từ bé nó vẫn thế! Chả biết kiêng kỵ gì sốt! Đêm tân hôn mà nó chả biết giông là cái gì! Con đi đi... Con đi đi...

* * *

Khói um cả căn buồng. Chỉ có tôi và Cồ Bồ Xồ hút mà lắm khói thế. Tôi mở toang các cửa. Trên bàn: một bữa tiệc nhỏ. Rượu tăm. Hai thằng đối ẩm. Một ngày đã tạm xong. Chương trình ngày mai cũng đã lập xong. Ngày mai: tức là hai chương trình. Một chương trình chiến đấu, và một chương trình bình thường. Nhưng mà bây giờ, hiện tại bây giờ thì hai thằng túc trực ở trụ sở. Và đánh chén. Bữa tiệc ở biệt thự Đá Đỏ, Cồ Bồ Xồ không sao mà đến được. Nó tiếc không được thấy không khí của bữa tiệc là lạ ấy. Nhưng nó vui, vì đã giúp được cho chú rể “một vài mẩu thì giờ”. Ấy là sau vài cốc rượu tráng miệng đầu tiên thì nó nói vậy. Đến cốc thứ tám nó lại nói khác.

— Tiếc quá! Tiếc quá!

— Không khí bữa tiệc ấy phỏng?

— Không.

— Thế cái gì?

— Cô phù dâu... Vú ấy!

— Cậu yêu à?

— Không hẳn...

— Để ý à?

— Không hẳn thế.

— Thế thì thế nào?

— Tiếc quá! Đây này! Nó rút ở túi áo ngực ra một quyển sổ. Vẫn là quyển “vật liệu thơ” của nó, tôi đã thấy một lần.

Quyển sổ nhỏ xinh, bìa da. Nó giở một quãng, đưa tôi xem.

Tôi đọc bằng mắt. Cái trò gì mà quái gở thế này? Tôi đọc:

Thu Du

Thanh

Trúc

Mực

Bí Xanh

Ngây

Mận

Trong Trong

Đào

Cốm Chanh

Tiên

Vâm

Nguyệt

Thun

Mai...

Cứ thế kéo tuột sáu trang đặc. Hàng cột tên con gái, hàng cột tên, vô tận... Bên cạnh một số tên, có những vòng khuyên xanh đỏ...

— Cậu thống kê tên các cô ấy làm gì thế?

— Không phải thống kê.

— Thế là gì?

— Ừ, thống kê cũng được.

— Để... để làm thơ phỏng?

— Không... Đoán xem?

Tôi nghĩ một lát. Tôi nhìn các vòng khuyên xanh đỏ. Cô Vú thì một vòng đỏ. Cô Thun một vòng đỏ với một vòng xanh. Tất cả các cô có tên trong bản thống kê kỳ lạ đó, đều có một vòng đỏ: nhưng nhiều cô thêm một vòng xanh! Có cô lại hai ba vòng xanh! Thậm chí có cô bị một nét gạch xanh nhòe. Tất cả bí mật là nằm ở những vòng khuyên, những nét gạch. Tôi nghĩ... Hay là cu cậu... Có nhẽ. Từ vòng đỏ tới nét gạch xanh nhòe, quá trình với từng cô chăng?

— Hay là thi sĩ định thống kê các cuộc tình duyên của thi sĩ đấy?

— Đúng!

— Đến ba trăm cô chứ ít à?

— Ba trăm linh chín! Thế mới khổ! Đáng lý chỉ cần: một cô. Một tên! Nhưng mà không được.

— Vòng đỏ tức là mới bắt đầu tìm hiểu phải không?

— Ừ! Vòng đỏ là hy vọng. Câu chuyện khởi đầu! Thế rồi vòng xanh, tức là bắt đầu hỏng. Hai vòng xanh: càng hỏng! Ba vòng xanh: không còn cứu vãn được nữa!

— Còn gạch xanh?

— Gạch xanh á? Tức là nên quên đi! Gạch đi trong ký ức.

— Có gạch được không?

— Không.

— Thế gạch trên giấy làm gì?

— Thì thế!

Sáu trang giấy, bao nhiêu rắc rối về tim.

— Số cậu nó cũng trắc trở lắm nhỉ? Tôi nói ái ngại

— Chả phải số.

— Thế sao? Tôi hỏi.

— Tại vì mình bắt cá hai tay. Hai trăm tay! Ba trăm tay! Ba trăm linh chín tay!

— Thì bắt một tay thôi có được không?

— Cũng không được. Thì tự mình... Cái tính khỉ của mình... Mình bắt mình, thế mới chết chứ!

— Hiện tại cậu cũng đang có những non trăm “vòng đỏ” chứ ít à?

— Chín mươi ba kỳ vọng.

— Thế thì bối rối lắm nhỉ!

— Quen đi rồi! Rất bình tĩnh.

— Bình tĩnh?

— Phải... Bình tĩnh cả lúc giơ tay khuyên đỏ, hay khuyên hai ba vòng xanh... Cả khi gạch đi nữa... Dạo đầu thì hồi hộp, hồi hộp...

Gian buồng im lặng màu đất thó.

— Chạm cốc cái đã!

— Làm tròn nhiệm vụ!

— Làm tròn nhiệm vụ!

Cốc thứ mười chạm lích kích vào cốc thứ bảy. Tôi uống ít hơn nó.

— Cậu cũng vớ vẩn thế thôi! Chứ chưa phải yêu!

— Lầm...

— Yêu thì chỉ một thôi.

— Lầm...

— Thế cậu yêu tất cả trong một lúc à?

— Không yêu tất cả... Có đám chỉ vớ vẩn. Có đám ngủ với nhau. Ngủ xong, hai bên đều chán. Chấm dứt!

— Thế sao gọi là yêu được?

— Thì không yêu... Yêu một đêm. Cũng chả được một đêm.

— Như thế thì không bền.

— Nói vậy! Có đám kéo tới tận giờ chưa xong đấy. Hễ cứ gặp nhau là ngủ! Bốn năm rồi... Thế mà không yêu...

— Cái kiểu ăn lấy sống ngủ lấy chết ấy chứ gì? Thú vị gì.

— Đúng.

— Yêu thì chỉ có một, tôi giữ ý kiến... Tất cả ở trong một người. Một người thay thế tất cả. Thế mới gọi là yêu.

— Không! Mình yêu có lần hai, có lần ba. Đúng! Như thơ ấy! Yêu đồng thời và yêu suốt đời. Nếu bắt tôi chọn. Không thể chọn... Bỏ Cốm Chanh, hay Sò? Hay chỉ một mình Vú? Tôi không thể chọn...

— Thế các cô ấy có yêu cậu không?

— Cô Vú thì tôi chưa ngỏ ý... Tôi còn phân vân... Bây giờ thì tôi không phân vân nữa. Đúng là tôi yêu rồi... Tôi sẽ ngỏ lời.

— Còn hai cô kia?

— Họ chê tôi.

— Chê?

— Ừ! Chê mình... hôi. Cả hai cùng chê: hôi!

— Thì cậu chịu khó tắm rửa luôn đi có được không?

— Không!

— Sao lại không? Một chút hy sinh chứ có gì? Bẩn là một thói quen dễ chữa không mà?

— Nếu vậy là họ yêu “vệ sinh”, chứ không phải yêu Cồ Bồ Xồ...

— Thì họ yêu Cồ Bồ Xồ vệ sinh!

— Không! Cồ Bồ Xồ cứ là Cồ Bồ Xồ! Ai yêu Cô Bồ Xổ thì phải yêu cả cái hôi của Cồ Bồ Xồ! Không thì thôi... Không có mặc cả.

— Phức tạp!

Anh ta nhún vai. Tôi hơi bực.

— Nói ví thử ba cô cùng yêu cậu? Cậu cư xử thế nào?

— Tôi yêu cả ba. Dù yêu tôi hay chê tôi, tôi vẫn cứ yêu cả ba.

— Lấy cả ba? Không hợp lẽ thường!

— Chuyện đó tôi chưa nghĩ tới. Vấn đề là tôi như thế đấy.

— Lẽ nội tâm nữa! Dư luận nữa! Đạo đức nữa! Bản thân các cô ấy nữa! Các cô ấy chịu à? Tình yêu đánh lừa à?

— Tôi không đánh lừa. Đây này! Khi tôi ngỏ yêu với cô Cốm Chanh, tôi cũng đã nói thực. Với cô Sò cũng thế. Tôi nói tôi yêu cả hai. Tôi không giấu. Bao giờ ngỏ yêu với cô Vú, tôi cũng sẽ nói thực. Tôi yêu cả ba. Tôi thế đấy. Tùy cô! Nếu bắt tôi chọn, tôi không thể chọn.

— Cậu không thấy khổ à?

— Biết làm thế nào... Chạm cốc cái đã.

Cốc thứ ba mươi chạm cốc thứ mười. Nó uống gấp ba tôi. Đêm xuống càng rét. Một giờ rưỡi.

— Kìa, cậu có khách kìa! Phu nhân! Tôi đi đây.

Cồ Bồ Xồ đứng dậy đánh cộp một cái ở gót ủng.

— Tôi đi kiểm tra sự canh phòng. Cậu cứ việc nghỉ đến sáng mai... Mời chị vào... Bà chủ! Bà chủ cứ tự nhiên. Ông chủ còn buồng này đấy. Nó trỏ vào tôi.

Quay đi quay lại, anh chàng thi sĩ Bẹc-giê ấy đã biến hút.

* * *

— Em rét à?

— Em rét...

— Đi! Dậy đốt lửa đi...

— Anh cơ... Em thế này, em chả ra đâu...

— Có ai mà em thẹn?

— Thế cả hai đứa cơ!

— Ừ, cả hai...

Tôi tung chăn... Sứa thẹn. Sứa co đùi lại. Tôi kéo Sứa. Một pho tượng bằng thịt trắng... Tôi ôm xốc từ căn buồng xép bên cạnh sang một đống củi... Pho tượng nhóm lửa. Tôi ngồi cạnh. Một mớ đường cong nhòe nhòe... Yên nào! Yên! Pho tượng nhóm lửa. Vai, lưng... Tôi không yên được... Pho tượng quỳ, đùi cong... Tôi quỳ... không gian làm bằng những cảm xúc nhẵn mịn, mát-hôi-hổi, nhẵn mịn... Lửa bốc bép xép, bép xép... Pho tượng quỳ. Núm sen. Lửa bốc tóe toe loe ánh sáng. Pho tượng quỳ đôi chân, một tay tra củi, núm sen, hai đùi, một tay che... Tôi vuốt sự khép nép run rẩy. Sứa thẹn. Lửa bốc to. Sứa chạy qua sự trần truồng bao la gian buồng. Sứa chui tọt vào chăn.

— Em đến thế này, anh có thích không?

— Có...

— Sao lúc nãy anh không bằng lòng?

— Anh sợ anh em người ta nói...

— Bây giờ anh có sợ nữa không?

— Vẫn sợ...

— Thế em về nhé?

— Không!

Tôi ghì Sứa. Sự trong muốt, nhẵn, mịn, dai dai...

— Anh dơ lắm...

— Ừ!

— Lại còn ừ?

— Anh bật đèn lên nhé?

— Không đâu... Không đâu... Sứa giãy nảy.

— Thế anh cời lửa vậy.

Sứa gật... Ngọn lửa chấp chới. Tôi vuốt. Có cái gì run run dưới tay tôi, trong người tôi, ngoài tôi. Sứa thẹn... Đêm tân hôn của Sứa. Đêm tân hôn thứ hai... Đêm nào cũng tân hôn...

— Anh... anh...

— Em...

Núm sen, búp... Tim tôi đập ở thái dương... Sự bỡ ngỡ của đêm thứ hai... Tôi tìm Sứa, Sứa thẹn... Tim tôi đập chòi ra ngoài. Cảm giác nhòn nhọn, nôn nao. Tim tôi đậu trên đầu núm sen... Tôi tìm thấy Sứa. Cái chăn lính muốn tụt... Xa xa, có tiếng chân tự vệ... Tôi chìm... Một cánh tay be bé bíu lấy tôi.

— Anh... anh!

Không gian đầy những làn sóng rờn rợn, núm núm, từ cửa sổ, sàn nhà, lò sưởi... bao la num núm... Không có thời gian. Không đâu còn thời gian...

Bỗng Sứa giãy, hai tay cuống quýt bấu lấy tôi, vai tôi, tay tôi, vai tôi, đầu tôi... Sứa túm chặt tôi...

— Anh!.. Anh!..

— Em đừng kêu...

— Anh!..

Tôi đổ lịm xuống một cái sàn tàu biển trong tranh...

* * *

— Hỏa tốc! Anh Gầy ơi! Hỏa tốc!

Đang khi ấy có tiếng đập cửa. Tiếng chú Nghệ.

— Hỏa tốc! Anh Gầy ơi! Hỏa tốc! Tôi bật dậy từ vũng cảm giác ươn ướt.

— Mặc quần áo mau đi, em! Tôi vứt cho Sứa cái quần. Không phải! Quần của tôi. Tôi giựt lại. Sứa vẫn bàng hoàng, cái chăn lính đắp qua một nửa mình. Tôi xỏ quần. Tôi vứt cho Sứa cả đống nỉ, áo len, đăng ten lẫn lộn cả... Tôi giục: Mau lên em! Mau lên!

Sứa cuống. Núm sen, búp, đùi, hông... tất cả chỉ còn là: cuống! Tôi bật đèn. Pho tượng trắng bạch bán khỏa thân... Sứa cuống... Sứa cuống mà vẫn thẹn... Tôi giúp Sứa... Kệ, kệ em... Xong... Tôi thở phào...

— Cái gì đấy chứ?

— Thiếu tướng gọi anh ở đài!

— Đi...

— Tôi lao sang buồng mật mã. Lúc ấy đang phiên thường trực của chú Nghệ. Thiếu tướng đã đợi tôi ở đầu đài bên kia: chậm mất ba phút...

— A lô! Tôi đây... Gầy!

— A lô! Đã tỉnh hẳn chưa?

— Tôi xin lỗi. Chậm mất ba phút.

— Không sao! Tôi ngỡ còn có thể chậm hơn nữa! Hà... Tỉnh hẳn rồi chứ? Được! Tình hình...

— Đề nghị thiếu tướng nói lại... A lô!

— Kể từ mười giờ vừa qua, chúng ta đã bị bao vây. Mười vạn quân Đầu Beo. Đại tướng Kình chỉ huy.

— Rõ!

— Vòng vây đang khép chặt lại.

— Rõ!

— Sáng mai, nhân dân thức dậy, sẽ thấy bốn phía làng toàn là địch... A lô! Rõ chứ?

— Rõ!

— Đồng chí có nhiệm vụ: trong bốn mươi tám tiếng không được để lọt một tên Đầu Beo nào qua Cổng Đông.

— Rõ! Kể từ giờ nào?

— Không giờ vừa qua!

— Rõ!

— Hãy báo tin cho các lũy. Nội trong ba mươi phút tin ấy đã phải đến từng đơn vị một.

— Rõ!

Tôi bỏ đài xuống.

— Không cần gọi tất cả anh em dậy. Chú chỉ cần truyền đạt cho đồng chí Hỏa mệnh lệnh của tôi. Tôi nói mệnh lệnh.

Chú Nghệ nói: Rõ!

Tôi nói:

— Chú nhắc lại xem?

— Một là báo ông Bẹc-giê ra gặp ông Sướng ở Cổng Đông. Ngay tức khắc.

— Đúng!

— Hai là hỏa tốc báo tin đi các đội. Các lũy: địch đã vây làng. Quân số: mười vạn. Chỉ huy chúng là: đại tướng Kình!

— Đúng!

— Ba là: Cổng Đông chuẩn bị tác chiến. Đội Én, đội Cửi, đội Bồ Đào mỗi đội chuẩn bị một trung đội cảm tử quân. Khi nào có lệnh sẽ ra Cổng Đông.

— Đúng!

— Bốn là: ông Mặt Trắng dẫn hai trung đội ra lũy số 6. Chờ lệnh! Trong khi chờ đợi, cho quân ăn uống, ngủ, chơi...

— Ông Mặt Trắng là cậu Thông hả? Tôi hỏi.

— Đúng! Nghệ nói. Năm là: mỗi lũy chuẩn bị một tiểu đội. Khi nào có lệnh sẽ ra chiến đấu ngoài Cổng Đông... Để tập dượt các lũy quen dần việc chạm trán với địch.

— Đúng!

— Sáu là: các đội văn công đặt kế hoạch hoạt động thích hợp. Hết!

— Đúng! Chú khá đấy, tôi khen. Xong mọi việc, chú sẽ ra Cổng Đông với tôi.

— Rõ!

Tôi trở về buồng. Phố xá ba giờ đêm. Vẫn những tốp tự vệ đổi gác. Mái lá lào xào. Khu Đông ngủ yên lặng, ren rét. Tôi gặp Sứa đang ngồi bên lò sưởi. Tôi đến bên Sứa.

— Gay go lắm phải không anh?

— Chưa có gì mà gay... Chỉ là: địch đã đến!

— Anh phải đi bây giờ à?

— Anh ra Cổng Đông. Em ngủ đi. Mai còn đi làm...

— Em không buồn ngủ.

Ngọn đèn cháy giữa buồng. Nó cháy trăm bạch lạp, cháy trắng ra.

— Sớm mai em thức dậy sẽ trông thấy địch... Tôi xỏ vào đôi bốt. Tôi lấy miếng dạ đánh bóng mũi bốt.

— Chúng đến nhanh thế anh?

— Gì mà đã gọi nhanh? Đêm qua chúng cách đây năm mươi dặm.

— Bây giờ?

— Mười tám dặm... Em có thấy chúng chậm không? Chúng sợ!

— Anh đừng chủ quan...

— Mười hai giờ đêm vừa rồi, chúng lập xong vòng vây. Từ mười hai giờ đến bây giờ: ba tiếng! Vậy mà chúng mới dò dẫm được thêm có năm dặm! Em thấy không? Chúng vừa tiến vừa run.

— Anh đừng chủ quan...

— Anh khinh chúng... Tôi chải quần áo, chải mũ. Tôi đánh bóng từng cái cúc một.

— Anh nói vòng vây khép lại từ mấy giờ?

— Mười giờ!

— Lúc ấy... Tiệc cưới đang có lác đác vài người bạn...

— Ừ, lúc ấy đang còn tiệc cưới...

— Lúc ấy, em nghĩ: chỉ một tiếng nữa, em sẽ đến khu Đông gặp anh.

— Ừ! Anh đang họp... với Cồ Bồ Xồ... Với phái đoàn tổng kiểm tra.

— Anh có nghĩ là em đến không?

— Bán tín bán nghi.

— Anh có mong không?

— Mong lắm... Tuy hơi ngại.

— Anh có bằng lòng mai em dọn về đây không?

— Có.

— Trưa mai em sẽ dọn đến.

— Ừ... Trưa mai...

— Bây giờ anh đi đi...

— Rồi em xem... Năm giờ sáng! Đêm thế này. Chúng còn để thì giờ để mà run run. Bạch nhật bà con sẽ thấy mặt chúng.

— Anh đừng chủ quan...

— Anh biết chúng. Anh khinh.. Ngọn đèn giữa buồng run run trăm nến.

— Bây giờ thì anh đi đây.

— Ừ, anh đi đi...

— Em ngủ đi nhé...

— Ừ, em ngủ... Anh đừng chủ quan, anh nhé!

— Em đừng lo...

— Anh đi đi...

— Anh đi nhé! ! Quần em làm sao thế kia...

— Thôi chết em... Sứa thẹn. Quần trái! Sứa thẹn đỏ mặt. Tôi búng khẽ má Sứa:

— Bêu! Bêu!

— Bêu anh ấy! Sứa thẹn. Sứa nép vào một thành giường. Sứa thay quần... Đừng nhìn! Kìa! Đừng nhìn!

Tôi lao xuống phố. Khu Đông vẫn ngủ ren rét trong vòng vây... Một vài ngọn đèn nhấp nháy các đầu lũy. Một cặp tự vệ sóng bước. Lưng trong tay, tay quàng lưng... Họ chả biết vòng vây. Họ cũng chả nên, mà cũng chả cần biết sớm họ bị bao vây làm gì... Họ rẽ ngang vào một khuỷu phố.