TRÊN KHU NHÀ ĐỔ
Một giờ đêm Sứa đến. Sứa đến ren rét. Bộ quần áo len trắng bó sát thịt ướt sương. Đôi ủng be bé xào xạc trên gạch ngói khu nhà đổ. Tôi cời lửa. Một vết hôn run run đôi môi lạnh... Buồng hạnh phúc! Vầng trăng mười bốn đã leo sang phía Tây. Sứa nép bên vai tôi. Cổng tò vò mảnh bạt che. Lửa bùng... Núm sen ươn ướt...
— Anh... anh..
Tôi hơ quần áo Sứa trên lửa. Sứa nằm ủ trong chăn, nệm, trong hơi ấm của tôi còn để lại. Tôi vừa ngủ dậy. Tôi hơ quần áo Sứa. Len, lụa, đăng ten, tất cả. Cả đôi ủng. Sứa nằm trần truồng trong cái chăn lính. Mép dạ thô kéo quá ngực, ấp đôi vai trắng. Tôi ôm Sứa qua chăn. Sứa thấm qua cái chăn dạ thô. Sứa thấm qua: núm, búp, múi thịt, đùi. Tôi vuốt. Tôi chui tọt vào chắn. Tôi ngủ cả võ phục... Một miết ghì dài... Em làm sao thế? Sứa nhả tôi ra. Sứa nhăn nhó càng đẹp. Cúc đồng, dây lưng da, Sứa đau. Tôi không thể rời võ phục. Tình hình vẫn nóng như lửa thui. Tin tức của trinh sát mà. Tôi cởi dây lưng, hàng cúc đồng. Tôi miết Sứa. Tôi không bỏ áo- võ, quần-võ. Vạt võ phục của tôi ủ trên ngực Sứa.
— Anh bỏ ra cơ!
Tôi đành bỏ. Tôi xếp gọn tất cả bên giường. Của tôi một chỗ, Sứa một chỗ. Những miết ghì rờn rợn. Tôi nhớ Sứa bao nhiêu... bao nhiêu... Cả một ngày... Mặc dù tôi rất bận. Sứa rất bận. Những ki lô mét tích tắc... Cả một ngày. Bây giờ miết ghì nhau, chúng tôi mới càng thấy chúng tôi đã nhớ nhau. Bao nhiêu... Bao nhiêu... Cái thời gian của tình yêu ấy! Nó không đo bằng đồng hồ...
— Sứa ơi!
— Anh... Anh!
Khu nhà đổ mênh mông dưới ánh trăng mười bốn. Tiếng vũ khí lích kích ở xa kia, ở chiến lũy, cổng thành, mặt thành... Một vài chiếc băng ca vẫn tìm bới thương binh, trên chiến trường tanh... Một cổng tò vò đứng vêu vao giữa khu nhà đổ... Bạt che...
— Ơ hay, có cả hoa nữa này!
— Ừ, hoa...
— Thế mà từ nãy, em không thấy.
— Anh cũng không thấy.
— Khéo vờ? Anh hái mà còn bảo không thấy.
— Không phải anh! Anh em đấy!
— Anh em tốt đấy chứ?
— Tốt...
— Anh nghĩ gì đấy?
— Không...
— Anh có nghĩ mà. Em trông thấy...
— Ừ... Chúng mình ít được gần nhau quá.
— Làm thế nào được anh?
— Không làm thế nào được...
— Bây giờ anh phải ở luôn cổng thành à?
— Ừ...
— Thế thì em đến... Ban trưa. Ban tối... Em đến.
— Ừ, em đến...
— Thế anh còn lo gì?
— Anh không lo.
— Có ấy!
— Mỗi ngày mỗi khác. Chỉ huy sở chuyển luôn.
— Chuyển đi đâu thì em cũng đến đó.
— Ừ, em đến...
— Thế sao anh còn lo?
— Không... Anh không lo nữa.
— Có... Em trông thấy.
— Anh lo em bận.
— Anh đừng lo. Em đã tính rồi. Em ăn thức ăn nguội. Đây! Còn cả một gói em mang đến đây đấy! Hễ cứ ở trạm ra là em đi tìm anh ngay...
— Trạm sẽ bận suốt ngày đêm...
— Vẫn có lúc rỗi anh ạ. Anh đừng lo...
— Nhưng... nhỡ gay go hơn...
— Anh phải đi hay sao?
— Không! Nhưng chiến đấu trong thành phố: gay lắm! Em chưa biết...
— Gay mấy em vẫn tìm được! Anh đừng lo..
— Em chưa biết đâu! Những đường phố bị cắt đứt... Sự đi lại hết sức nguy hiểm.
— Em không sợ! Anh quên rồi à? Em đã cáng thương binh trên mặt trận. Anh quên rồi à?
— Không! Anh không quên.
— Bốn xung quanh toàn địch, em vẫn cáng thương được cơ mà! Anh đừng lo...
— Em đừng dại dột. Phải tùy từng ngày...
— Ngày nào em cũng chả sợ.
— Có khi con đường em đi một phút trước đang an toàn, thình lình địch nó chiếm mất.
— Em chả sợ...
Đằng xa, có tiếng binh khí lích kích. Sứa thò một cánh tay trắng ra cời lửa. Không tới! Sứa ngỏm dậy. Cái chăn dạ tụt xuống. Núm sen... Sứa vươn ra một nửa người. Cánh tay be bé cời lửa. Cổng tò vò sáng bừng. Pho tượng nửa người trắng nuột... Bạt che...
— Ơ! Vai với ngực Sứa làm sao thế này? Tôi ngỏm dậy...
— Đâu?
— Đây thôi? Tôi chỉ những vết như vết cào cấu. Ai cào cấu Sứa thế này?
Sứa cười.
— Bây giờ em mới để ý đến... Sứa thẹn... Đáng lý đêm nay em không đến được... Sứa kể... Em phải thường trực tới sáng cơ. Em thường trực cái san địch... Tức là cái nhà kho cũ ấy. Bây giờ, đem làm buồng cho thương binh địch, gọi là san số 19...
— Chúng nó cào em à?
— Yên em kể! Lúc mười hai giờ, vắng quá. Chỉ có mỗi mình em thôi. Mà đến non trăm tên Đầu Beo. Bọn khốn nạn í! Năm sáu thằng thình lình nó ôm lấy em...
— Bọn khốn! Sao em không kêu?
— Có! Em bị thình lình. Em đang cho một thằng uống nước... Em bị thình lình... Em cắn. Em đạp... Chúng nó giữ tay giữ chân em...
— Bọn khốn!
— Hai thằng giữ tay, với bịt mồm. Hai thằng giữ chân... Nhưng em cắn. Em quẫy. Em vùng chạy đi được... Bác sĩ Xà Và cho em nghỉ.
— Bác sĩ Xà Và là ai?
— Trạm trưởng mà! Anh đã gặp ông ấy, dạo ở phòng tuyến Chèm đấy thôi!
— Còn những thằng Đầu Beo khốn nạn ấy đâu?
— Vứt chúng ra rừng rồi.
Tôi nằm vật xuống. Sứa nằm theo.
— Ô kìa anh? Anh làm sao thế?
Im lặng...
— Kìa!.. Anh dỗi à?... Kìa!..
Im lặng...
— Kìa!.. Có phải tại em đâu mà anh dỗi?... Kìa...
— Tại em...
— Tại gì em?
— Ai bảo không để ý?
Sứa ghì tôi. Sứa dỗ:
— Thôi em xin lỗi vậy... Em sơ ý... Để... để em đền anh vậy... Sứa ghì... Sứa hôn...
— Thôi! Ngủ đi! Tôi càng tức. Tôi cáu.
— Anh rất vô lý. Sứa nhả tôi ra. Tôi càng cáu. Anh rất vô lý...
— Phải! Tôi vô lý!
Sứa quay đi. Im lặng. Cổng tò vò vêu vao. Rất lâu... Rất lâu... Tôi bực mình. Bực mình với tất cả. Cả Sứa nữa. Tất cả...
Rồi bỗng dưng Sứa ngồi dậy, mặc quần áo. Tôi nằm im. Rồi tôi cũng mặc quần áo... Sứa với đôi ủng be bé của Sứa. Tôi càng cáu. Cổng tò vò vêu vao. Tôi cời lửa. Lẳng lặng, Sứa vén bạt, Sứa đi... Tôi càng cáu. Tim đập ù ù màng nhĩ. Tôi ngồi như một thằng trời-đánh-hỏng... Tôi đứng lên. Lại ngồi xuống. Tôi vén tấm bạt. Bóng Sứa đi be bé đàng xa. Vầng trăng mười bốn đã tụt xuống rất thấp. Tôi không đuổi theo Sứa...
* * *
Lúc ấy đang giờ thường trực của Hỏa. Sương bay nhờ nhờ trên khu nhà đổ. Hai giờ đêm.
— Nếu bất thình lình địch đến, thì gọi tôi.
— Địa điểm? Hỏa hỏi.
Tôi nói địa điểm.
— Trong khi đó thì đóng chặt cổng thành! Đừng để anh Ngão bị địch khiêu khích.
— Rõ!
Tôi lao đi.
Dạ hội khu Đông đã tắt từ lâu. Còn lại trong phố một ít đèn chăng lá kết. Một ít rác. Tôi đi rất nhanh. Vầng trăng mười bốn như một cô bé tinh nghịch cứ leo lên, tụt xuống giữa các kẽ nhà, các ngách phố. Tôi đi đường tắt. Tôi đi như viên đạn trái phá. Sương bay trên các đỉnh lũy, các ngã tư.
— Ai?
— Ông Sướng đây!
Tôi lao đi. Xưng cái tên như thế vào lúc này! Khôi hài! Tôi tự giễu thầm. Tôi thấy tôi thật quả là dơ. Tôi vượt tô giới khu Đông. Tôi lao vào khu Giữa.
— Ai?
— Ông Sướng mà!
Tôi chạy thẳng thừng. Đèn lửa tí ta tí toét. Vầng trăng mười bốn cứ như cô bé nhảy dây. Tôi đâm bổ vào biệt thự Đá Đỏ. Không có ánh đèn. Sứa chưa về. Tôi thở phào.
Tôi cũng không bật đèn. Tôi tìm một góc kín. Sau hàng cột? Không được. Nhà tắm? Chỗ nào? Chỗ nào bây giờ? Có tiếng bốt rít trên sân đá sỏi. Đúng là tiếng chân Sứa. Tôi đứng vào kẽ tủ. Không được! Tiếng bốt leo cầu thang. Thôi được! Tôi nép vào góc giường sát tường... Mẹ cha ôi! Kín ôi là kín! Cửa mở... Tách! Ngọn đèn giữa buồng, ngon như một quả đào. Quê hương của màu đỏ rưng rưng lên một cô gái trắng. Cô ấy của tôi! Của tôi! Sứa nằm vật xuống giường. Sứa không cựa. Rất lâu. Thình lình Sứa ngồi bật dậy. Sứa ra khép cửa. Bộ quần áo trút trên sàn đỏ. Len trắng, lụa trắng, đăng ten, những vết cào cấu, Sứa nhìn... Tôi nhìn... Sứa ngã vật xuống giường... Sứa úp mặt vào gối... Một cái đàng sau cong. Giường màu cánh sen, nệm trắng, chăn gấm. Sứa khóc.
Tôi như thằng rỗng sọ. Tôi lẳng lặng rời chỗ núp. Sứa khóc. Có con dao lá mía cắt ruột. Sứa úp mặt. Con dao lá mía cắt. Tôi buốt. Sứa khóc. Tôi đặt một bàn tay lên chiếc vai non.
— Em... Em...
— Ai?
Sứa kêu thất thanh. Một vùng dậy hoảng hốt. Sứa chạy phóng ra phía cửa. Với một chiếc khăn che be bé, giật vội ở táp-đờ-nuy.
— Anh đây mà...
Tôi kéo Sứa lại. Sứa thở. Tôi bế Sứa qua sàn gác đỏ. Pho tượng trắng non non. Sứa rũ ra. Con dao lá mía cắt. Tôi buốt. Một tiếng khóc nâng lên... Tôi ủ chăn cho Sứa. Con dao lá mía cắt. Tôi cúi xuống. Một vết hôn. Tôi buốt. Một vết hôn lâu... Lâu nhoi nhói... Rất lâu.
* * *
Cả ngày hôm sau, Cổng Đông yên tĩnh. Không riêng một Cổng Đông. Mà cả các cổng khác nữa! Ngược lại, tin tức về địch đầy những đe dọa. Làng tôi vẫn tiếp tục sản xuất và chuẩn bị chiến đấu. Vòng vây thít tròn lại. Nhưng chỗ tiếp cận nhất cũng cách làng những năm dặm. Muốn như có một sửa soạn ghê gớm gì? Những đạo quân nào tăng viện cho vòng vây? Quân số? Chỉ huy? Mãi sau làng tôi mới nắm được. Tóm lại, chúng đến như một đàn trâu, dần dà lộ ra là một đàn hổ! Chúng tôi phải đương đầu với hai mươi vạn quân. Đại tướng Húc chỉ huy tất cả. Tả hữu của nó lắm tên ghê gớm: đại tướng Kình, đại tướng Cá Chày, đại tướng Mười Sừng! Trinh sát báo tin: có cả mặt tên thống chế Híp!
Từ ngày khởi chiến đến nay, địch đã mất hàng vạn quân. Cơ man nô lệ của địch chạy sang bên tôi. Họ ở tản ra các nơi, cùng sản xuất, cùng chiến đấu với các làng. Hơn nữa họ được giúp đỡ để lập nên từng sư đoàn, toàn là dân của họ. Ví như sư đoàn Lồ Ngồ, sư đoàn Di Tan. Đến bây giờ, tình hình gay gắt nhất. Mùa đông đến với giá băng của nó, với những trận đánh khốc liệt. Bên địch bên ta cài răng lược nhau khắp nơi. Chúng tôi chém chết một sư đoàn này, chúng lại mọc ra một sư đoàn khác. Có khi hai ba sư! Mà sao lắm thống chế Híp thế? Mặt trận nào cũng có tên tướng chột mắt ấy! Cờ bát quái bay ám muội khắp vùng Đá Xám, Đá Tía! Khó lòng mà tả được bằng chữ, tình hình chiến tranh lúc này. Chúng tôi nằm trong lòng địch, địch nằm trong lòng chúng tôi... Địch bao vây chúng tôi, chúng tôi bao vây lại địch... Một tình hình xen kẽ, giáp lá cà khổng lồ! Đó đây có một số dao động. Nhất là mùa đông này. Những kẻ phản bội đã mọc lên bẩn thỉu khắp chỗ. Những anh yếu bóng vía, run sợ thì nhiều hơn... Đó! Mùa đông năm nay! Trên đồng cỏ Ba La Xám, phong trào du kích sôi sục. Nhưng vẫn không ngăn nổi những đạo quân Đầu Beo ùn ùn kéo qua đồng cỏ. Và ở đây, vùng Đá Xám, Đá Tía, ba mươi chín nước chúng tôi đang tử chiến với hai trăm vạn địch! Mưa phùn sớm đã bắt đầu rơi lác đác một vài làng. Mùa đông... Kiến ta chết nhiều trong mùa đông... Cái thời tiết tử thần ấy! Lại còn thêm giặc giã! Làng chúng tôi đã bị bao vây... Các mặt trận đều ác liệt... Thế là chúng tôi bước vào một mùa đông, không như các mùa đông...
— Tự các ngươi không còn muốn đứng với dân ta! Các ngươi đi đi! Các ngươi hãy tự chọn lấy cách sống! Cụ Mây tuyên án. Đừng làm nhục tổ tiên thêm một lần nữa. Đi!
Ba tên Mận-gian cúi đầu đi khỏi cổng làng. Tòa án quân sự xử chúng ở Cổng Đông. Chúng đã nộp bản đồ làng cho địch. Chúng tin ở thắng lợi của bọn xâm lược. Bây giờ làng chúng tôi khai trừ chúng. Chúng tôi không có án xử tử. Để mặc cho chúng tùy ý chọn lấy cách sống. Vào rừng mà kiếm ăn? Hay sang với địch? Tùy! Nếu muốn thì cứ việc đem cái thân cặn bã ấy sang mà giúp rập cho bọn cặn bã! Hình phạt nặng nhất của chúng tôi là: đuổi khỏi làng! Cũng có thể trong một xó nào của khu rừng hoang vắng kia, có kẻ sẽ hối lỗi cũng nên? Đó là chuyện của thời gian. Làng Mận khi ấy sẽ không đóng cửa? Nhưng bây giờ ba tên Mận-gian đó đương nhếch nhác dẫn nhau vào rừng. Bà con không ai cười, không ai khóc. Kể cả những người thân thích nhất của họ. Tôi vừa đi thăm thú trại giặc về. Mặt trời năm giờ chiều, leo leo như một ngọn đèn tắt. Tòa án quân sự đã giải tán. Không khí đè nặng trịch.
Tôi làm việc với Cồ Bồ Xồ trong chỉ huy sở. Người tôi nó cứ rậm rựt. Suýt nữa tôi văng ra một tiếng chửi tục. Tôi đi đi lại lại...
— Cậu bực mình cái gì thế?
— Không!
Cái cảm giác lúc nãy... Ba thằng Mận-gian... Tôi vạch một vài ký hiệu trên bản đồ. Tôi làm việc với Cồ Bồ Xồ. Bọn địch đang cắm dinh hạ trại. Chúng có vẻ muốn kéo dài cuộc vây hãm. Tôi nói với Cồ Bồ Xồ. Mẹo của nó! Nó trương ra toàn những quân lính già yếu, lụ khụ. Mẹo của nó? Báo cáo của trinh sát ta chủ quan. Đùng một cái lại hoảng hốt. Bực! Cái dáng bộ thảm hại của ba thằng Mận-gian! Tôi xua đi. Xua đi... Cậu nói gì? Tôi gật đầu. Phải! Phải! Thay trinh sát trưởng ngay cấp tốc. Tôi chưa vào sâu được trại giặc. Tôi lo những biến cố thình lình ở nhà.
— Tích què có được không?
— Được đấy! Tôi nói.
— Anh Hỏa! Cồ Bồ Xồ nói. Gọi ngay Tích què đến cho tôi
— Cần có một nữ nữa. Tôi nói. Một nữ đội phó trinh sát... Tôi đi đi lại lại... Hay là? Tôi nghĩ. Thế có tiện không? Tôi nghĩ... Anh Hỏa! Cho tôi nói chuyện với anh Lùng Tùng Xòe! Ừ! Ngay bây giờ! Tôi đi đi lại lại... Công tác trên hết... dù sao...
— A lô!
Tôi nói chuyện với Tùng Xòe. Tôi ngỡ nó bị choáng! Nhưng không.
— Việc gì phải hỏi tao? Vẽ chuyện!
— Độ ít ngày thôi mà... Tôi nói... A lô!
— Vẽ chuyện!
— Đồng ý thật chứ?
— Vẽ! Đã bảo vĩnh viễn. Cô ấy là của công tác! Vả lại... Lùng Tùng Xòe ngập ngừng... Vả lại...
— Sao?
— Thôi để lúc khác, nói chuyện dài...
— Thế tao điều hé?
— Ừ...
Tôi đặt Tích què làm đội trưởng trinh sát. Cô Nũm Lả, hoa khôi xứ Lồ Ngồ làm đội phó. Buổi chiều mùa đông đã sập xuống. Cậu trao nhiệm vụ cho họ nhé? Tôi nói... Có tiếng chân trên gạch ngói khu nhà đổ... Cồ Bồ Xồ hút thuốc khói um chỉ huy sở. Người ta đã bật đèn từ lâu. Trăng đã mọc. Cổng Đông im ả với những tốp gác của nó! Tiếng chân quen quen. Tôi biết tiếng chân ấy: một đôi ủng be bé xào xạo trên gạch ngói! Nó đi về phía cổng tò vò... Tôi đã hết việc. Tôi thấy Cồ Bồ Xồ với Hỏa nháy nhau. Tôi ngượng.
— Thôi! Cứ vẽ mãi!
Tôi ngượng.
— Vẽ mãi! Cồ Bồ Xồ cười... Một cái cười Bẹc-giê... Hí! Kìa! Đi đi!
Tôi ngượng. Nhưng rồi tôi cũng rút lui, thật nhanh. Chỉ huy sở cười đánh ầm một cái. Tôi phóng vút, mặt đỏ dừ...
* * *
Cả một bọc thức ăn nguội. Sứa đem hâm lại. Đồ đạc linh tinh, Sứa đem đến. Không khéo lâu dần, cái cổng tò vò này thành một cơ ngơi lỉnh kỉnh chứ chả chơi đâu. Hai chúng tôi ăn. Vầng trăng rằm lấp ló. Sứa vén tấm bạt lên: cả một vầng trăng tròn xoe, ren rét đàng xa. Cổng thành, ở đây cũng trông thấy rõ. Một số tự vệ đi tuần trên mặt thành. Xê xế về phía trong, là cái lũy Mới, to xù, đen, mập. Trông nó như một con trâu dái khổng lồ. Hai chúng tôi ăn.
— Em có cảm giác như lạc đến một chỗ nào, rất xa lạ...
— Đố em tìm được ví dụ đấy...
— Như... như ở vầng trăng?
— Chưa sát...
— Như ở mặt trận?
— Chưa đúng...
— Thế anh bảo như ở đâu nào?
— Như... như... khó là! Phải nối dài! Như cả thế giới bỗng dưng đổ nát hết! Tận thế! Trắng phếch trắng phác ra... Chỉ còn sót lại mỗi một khu nhà đổ... Với một chút xíu hạnh phúc...
— Khiếp...
— Nói thế mà em đã sợ à?
— Em khiếp cái ví von dài dòng của anh í!
Tôi bẹo má Sứa.
Mặt thành dài cây số. Nó bằng đá ong. Hai chúng tôi đi trên mặt thành. Bao đời nay đã có nó. Bao nhiêu cặp đã du ngoạn trên mặt đá ong này? Dưới trăng, nó dài hút đi, vô tận. Nó như chìm vào cổ tích. Cả cái ánh sáng hư ảo của vầng trăng mùa đông. Chúng tôi như thể bị treo lơ lửng trong không gian bao la.
— Từ dạo lấy nhau, em thấy anh có vẻ bắt nạt em...
— Đâu nào?
— Em cảm thấy thế...
— Anh yêu em hơn ấy...
— Em cũng thế... Em chả muốn rời anh một phút...
Tôi hôn Sứa trong vắng vẻ đêm trăng. Hai chúng tôi đã rẽ xuống bao la khu nhà đổ.
— Em có rét không?
— Không... Hơi hơi thôi... Em chỉ thấy nó ren rét ở mắt...
— Rét ở mắt?
— Đúng thế! Anh không à? Có nhẽ anh đã nhìn quen cái cảnh này... Chả có cái gì âm ấm mà nhìn...
— Em thử nhìn cái buồng hạnh phúc xem? Trong cõi mênh mông khu nhà đổ, nó đứng tít xa kia, be bé, vêu vao...
— Hay chúng mình về đấy đốt lửa đi?
— Đi!
Ngọn lửa nổ như hột ngô vùi bếp. Một màu đỏ lừng, phập phồng. Khói cuộn hút đi theo cái ngách sau. Gian buồng chúng tôi không bị khói. Một miết ghì... Ngực sát. Núm sen đâm đâm qua hai ba lần áo... Bạt che. Tôi vạch trần một bên ngực Sứa. Anh... anh! Một búp sen trắng! Nó vọt lên giữa những lụa trắng, len trắng... Bạt che...
— Anh thích nhìn em à?
— Anh thích.
— Chỉ ở buồng em, chúng mình mới được tự nhiên thôi, anh nhỉ?
— Ở đây, em không tự nhiên à?
— Không!
— Sau này, yên bình thì tha hồ... Chúng mình sẽ ở biệt thự Đá Đỏ...
— Anh dọn về ở hẳn với em nhé?
— Ừ, anh về... Anh ở rể!
— Chúng mình sẽ được tự nhiên với nhau...
— Nhưng mà em hay thẹn lắm! Anh cứ muốn nhìn thấy em, ở trần, ở trần...
— Đêm thôi chứ?
— Không! Cả ngày nữa... Những ngày rỗi... Ngày lễ. Ngày Chủ nhật...
— Anh thích, thì em sẽ chiều...
— Em sẽ ở trần... Em đi lại trong nhà... Em làm cơm...
— Xấu hổ lắm!
— Lúc nào em tắm, anh kì cho...
— Không đâu!
— Kệ!
— Ừ thì em chiều...
— Chúng mình sẽ đóng chặt cửa, suốt cả ngày Chủ nhật...
— Nhưng nhỡ có khách thì sao?
— Chúng mình để sẵn áo ngủ chứ! Bạn thân, chúng mình mới tiếp...
— Người ta ở ngoài cửa, mình biết là ai?
— Họ đi ở dưới sân, mình đã dòm xem là ai rồi chứ?
— Ừ, nhưng cả anh nữa cơ!
— Cả anh! Thỉnh thoảng anh lại bấu em một cái...
— Bấu khẽ thôi nhé?
— Ừ... Em cũng phải bấu anh cơ!
— Xấu bỏ xừ đi í...
— Kệ!
— Ừ thì em chiều, em chiều...
— Bây giờ em cởi ra cơ!
— Mới tám giờ... Hãy còn sớm!
— Kệ!
Sứa chui tọt vào chăn. Bạt che... Chúng tôi nằm bên nhau, áp nhau, trong nhau. Giữa khu nhà đổ, trên khu nhà đổ, trong khu nhà đổ... Không gian toe hoe ra nhiều chiều, dăm bảy chiều. Chỗ nào cũng là chỗ nào. Không còn chỗ nào là chỗ nào... Phút nào cũng là phút nào... Không còn cái gì! Vẫn còn cái gì. Một mảnh vụn của vĩnh viễn... Là vĩnh viễn! Vĩnh viễn đọng trong một mảnh. Trong một khoảnh. A-nh... Ơ-ơ-ơi!.. Sự tan đọng của tan đọng. Sự tan đọng của một mảnh. Sự tan đọng của một khoảnh... Chúng tôi nằm giữa tan đọng, trên tan đọng, ngoài tan đọng, trong tan đọng... Một bộ phận phập phồng của vĩnh viễn!.. Bạt che...
Những đêm núm sen ấy! Tôi có những đêm núm sen... Một Juliet be bé! Tôi có. Sứa có... Chúng tôi có. Hạnh phúc có chúng tôi. Hạnh phúc cưới chúng tôi. Chúng tôi nằm âm ấm trong một cõi đổ nát rét mướt, bao la... Một Juliet be bé... Những đêm núm sen trong chiến tranh! Tôi không nghĩ gì. Sứa rúc. Tôi nhìn Sứa. Sứa thẹn... Chúng tôi nằm trong quyền lực man mác của đêm núm sen. Đâu đây, hiện lên nhòe nhòe cái bóng đanh ác và tiều tụy của chiến tranh. Ph-i-ì!.. Tôi không nghĩ gì. Bạt che khu nhà đổ! Chúng tôi nằm trong sức mạnh dìu dịu của đêm núm sen... Chăn lính đắp…
— Em có rét không?
— Không.
Ánh trăng mùa đông thấm qua tấm bạt. Nó thấm lẫn lộn cả vào vôi gạch nát, cả những tích tắc núm sen... Sương trắng đã lên. Khu nhà đổ bao la. Bạt che... Đêm hãy còn sớm...