THÁP ĐỒNG10
Nhưng rồi Cổng Đông mất. Giặc ùa vào các phố. Ùa sang cả khu La Tinh, khu Hy Lạp, khu Giữa... Đầu tiên, bọn Đầu Beo đột phá được cái Cổng Tây. Sau đó, chúng chiếm cùng một lúc Cổng Đông và Cổng Nam. Chỉ có Cổng Bắc vẫn vững. Chúng tôi tựa lưng vào phố mà chiến đấu... Có đến non một nửa làng đã loang lổ bóng giặc. Những tiếng rú với những tập quán dâm dật của chúng! Sàn đăng-xinh, thoát y vũ! Có nên ngạc nhiên không? Phố Én của chúng tôi, bây giờ chúng đem làm phố Truồng. Nam nữ, cả các cụ già, chúng bắt sống khỏa thân, tất cả! Nhưng ngay đầu phố Én, nữ đội trưởng Thun còn giữ được cả một tòa lâu đài. Một nghìn tự vệ! Tòa lâu đài bằng đá trắng nõn, trong muốt như một ban mai! Người ta gọi nó: lâu đài Bồ Câu Trắng! Nó đứng sừng sững giữa sự nhơ nhớp bất lực của bọn địch.
Phố Cửi còn giữ được tòa nhà Ươm, màu tím nhợt. Phố Tơ Bông giữ được Tháp Đồng. Phố Cổng Đông giữ được cái lũy Mới và cả một khu nhà Chàm, ở quanh đó. Như thế, đâu đâu chúng tôi cũng vẫn có những lô cốt cố thủ. Những ổ đề kháng rắn mạnh, làm địch mất ăn mất ngủ. Ở nhiều nơi, cuộc chiến đấu tiếp diễn trong từng căn buồng, từng góc phố. Thế đó! Có nên ngạc nhiên không? Cái bọn không-ra-gì ấy! Nhưng mà hai mươi vạn cái không-ra-gì, chúng đã làm được một việc đáng kể: xâm chiếm non nửa làng Mận! Thủ đô đề kháng của vùng Đá Xám, Đá Tía đã bị xúc phạm. Có những con đường lụt máu tới mắt cá chân. Nhiều phố chết. Ngay chính chúng tôi cũng không nhận ra được một số đường sá quen thuộc. Ủy ban phố... Bảo chính đoàn... Nhiều tên phản bội đã mọc, còn hung ác hơn địch... Sự đi lại trong thành phố bị nghẹn. Nhân dân vẫn sản xuất. Vật liệu đến bằng đường tu-nen. Cả hệ thống tu nen, chúng tôi vẫn làm chủ... Một tuần... Hai, ba tuần... Làng đã phải giảm khẩu phần... Mùa đông đã tới, thực sự đại hàn... Ba ngày hôm nay, tôi chưa gặp Sứa... Chỉ huy sở của khu tôi bây giờ đóng ở phố Bồ Đào. Phố Bồ Đào, chúng tôi vẫn giữ được nguyên vẹn. Hiện tại, nó như một quả bom tấn nằm tông hông giữa lòng địch. Nó vẫn mở cửa quán, xào nấu thơm lựng. Nó đã đánh bật nhiều đợt tấn công của địch. Không những thế, luôn luôn từ phố Bồ Đào, chúng tôi phản công, cướp lại từng phố, từng ngã tư, từng kho lương thực của địch. Có nên ngạc nhiên không? Chúng tôi vẫn ung dung. Tôi vẫn ung dung. Không bao giờ chúng tôi tin ở thắng lợi của bọn xâm lược! Chúng có thể có những thắng lợi tạm bợ! Chứ thắng lợi thực sự, không bao giờ!
Tôi làm việc trong chỉ huy sở, với anh Hỏa. Xa kia, ở một góc mái hiên, bộ phận điện đài vẫn tiếp tục lần mò trong một mớ tơ bòng các thứ sóng điện. A lô! Bồ Câu đây! Bồ Câu tức là đội Én, nữ đồng chí Thun... Đài của ta lẫn lộn trong lưới hắc ám bát quái những đài địch. Anh Học chuyên môn bắt đài địch, với những thứ mật mã hắc búa của chúng. Học rất thạo về môn này: khám phá ý đồ địch.
— Cử ngay anh Gầm với một trăm quân, tôi đọc lệnh... Đánh thốc ra chiếm ngã tư Tơ Bông, yểm hộ cho đồng chí Bồ Câu...
— Rõ! A lô! Sư Tử đâu? Sư Tử là tên mật của anh Gầm. Mặt trời ba giờ chiều vàng hoe.
— Báo cáo ông Sướng! Ông Mặt Trắng đã làm chủ ngã tư Cửi!
— Mặt Trắng có đề nghị gì không?
— Không.
Bụng tôi có một đám múa... Làm chủ ngã tư Cửi? Ba ngày hôm nay đường ấy tắc! Sứa ơi! Bây giờ ông Mặt Trắng đã khai thông nó. Đường từ trạm Im Lặng tới phố Bồ Đào đã thông! Ở ngã tư Cửi ấy! Từ đó, ta có thể đánh thốc lên, cắt đôi phố Truồng! Giải phóng luôn một thể Tháp Đồng.
— Báo cáo ông Sướng! Ông Bẹc-giê muốn nói chuyện với ông.
— A lô!
Cồ Bồ Xồ đang trực tiếp chỉ huy lũy Mới và khu nhà Chàm.
— Sướng đấy hả?
— Sướng đây!
— Có đi cứu Cốm Chanh không?
— Có ngay! Cơ hội hiếm có mà lại chả đi?
— Tháp Đồng... Pho tượng trên ngọn tháp. Đứng đây cũng nhìn thấy! Sốt ruột quá! Một trung đoàn Đầu Beo... Tôi đi đây...
— Tôi đi đây...
Tôi lao xuống phố. Đồng chí Phệ giữ vững nhé! Năm trăm tự vệ theo tôi! Ầm ầm, chúng tôi xô ra ngã tư Cửi.
— Đề nghị cho tôi đi theo! Đồng chí Thông mặt trắng nói.
— Đồng chí ở đây mà bắt tàn binh! Tôi nói.
— Rõ!
Tôi dẫn năm trăm tự vệ cắt ngang qua phố Truồng. Trai gái đang đi khỏa thân giữa phố, vội chạy vào nhà, thò đầu qua cửa sổ, khóc gọi chúng tôi: “Cứu chúng tôi với! Cứu chúng tôi với!” Chúng tôi băm bèo bốn trạm gác cùng một lúc. Chúng tôi đạp lên ngực phố Truồng, lao thẳng sang Tháp Đồng. Kia! Nó đứng đồ sộ giữa phố Tơ Bông, như một niềm kiêu hãnh bằng đồng đỏ đúc! Cuộc chiến đang diễn ra từ thềm đá, tới các căn buồng, tới các chòi tháp...
* * *
Tháp Đồng là viện nghiên cứu thuốc trường sinh của chúng tôi. Nó đã có từ lâu đời. Thoạt kỳ thủy, các nhà siêu hóa-học Trung cổ làm việc trong đó. Những cái lò hấp âm dương, những mê tín bùa chú, những phép thuật luyện linh đơn từ những thức cỏ hái tự núi xa, vào những ngày Mùi, giờ Sửu, giờ Dần gì đó... Sự lôi thôi siêu-hóa-học đó đã được thay thế dần dà bằng khoa học. Bây giờ Tháp Đồng là một viện tối tân của các nhà y-hóa-học. Đời kiến đang có cơ được kéo dài ra, ở đó, kéo dài mãi, tới bất tử... Năm kia, viện đã cấy hạch và hấp thuốc cho mười cụ già thượng thọ, năm cụ ông, năm cụ bà. Sau ba tháng, sáu cụ trẻ lại: mơn mởn trai gái thanh xuân! Còn bốn cụ: vô công hiệu? Sáu cụ trẻ lại ấy người ta gọi là “trai nhân tạo”, “gái nhân tạo”. Họ đã đi lấy chồng, lấy vợ, với trai gái “thiên tạo” khác. Họ chả khác gì mọi thanh niên, mà lại còn có phần nhí nhảnh, quấy nhộn hơn là đằng khác. Nhưng kỳ dị! Tháng Chạp năm ngoái, cả sáu cụ đột nhiên lại già hẳn lại. Mà già hơn trước rất nhiều! Một cô gái nhân tạo ấy thình lình già sọm đi trong tay một anh chồng trẻ, giữa đêm ân ái... Một chàng trai nhân tạo khác, đùng cái bị khuỵu gối, giữa sân bóng! Thế mới đẹp mặt các nhà bác học Tháp Đồng! Lại có hai cụ đùng lăn ra chết thình lình!
— Thuốc với men!
— Địch với Trời thế nào được mà địch?
Viện trưởng Tháp Đồng là nhà bác học Lạc Quan lúc đó cũng phải ngẩn tò te, thậm chí xìu mặt ra trước dư luận dè bỉu. Dân không tha thứ cho những cuộc thí nghiệm hỏng. Hai cụ chết, mặc dầu đã được xác minh không phải chết vì thuốc, nhưng ra đấy mà cãi vã với dư luận! Nhà bác học Lạc Quan động viên anh em bác học, phó bác học, bác sĩ, sinh viên trong viện:
— Cố nhiên chúng ta đã thất bại. Cái nghề của chúng ta! Ta đi đến thành công qua nhiều chập chững của nhiều thế hệ... Nhưng dân ta cũng có lý! Giá thành của các cuộc thí nghiệm hỏng, dân không chịu... thì ta can đảm mà nhận lấy sự chê bai của dư luận vậy! Ta lại làm lại... Phải không? Anh chị em cứ nên vui vẻ...
Hơn ba trăm nam nữ bác học, sinh viên cùng với hơn nghìn công nhân miệt mài ở Tháp Đồng, mặc dầu chiến tranh, mặc dầu mất Cổng Đông, mặc dầu bốn bề địch... Những a-lăm-bíc 11 , các-nu 12 , lò hấp... Những cuộc nghiên cứu vô tận. Với những cuộc chiến đấu tự vệ đầm đìa máu... Tháp Đồng sừng sững trong lòng địch. Bốn bề, chúng tôi vẫn yểm hộ cho sự tồn tại vững chắc của Tháp Đồng. Cho đến hôm nay, bọn địch bí mật tập trung quân, định chớp nhoáng nuốt sống cái lô cốt cao ngất của khoa học ấy! Bí mật với chớp nhoáng làm sao được chứ?
Một tiếng kêu cứu của Tháp Đồng! Tức thì cô gái mắt bồ câu kéo quân ra tháp. Tôi cử Sư Tử ra án ngữ ngã tư Tơ Bông. Mặt Trắng ra chiếm ngã tư Cửi. Cồ Bồ Xồ từ khu nhà Chàm đánh dập xuống. Tôi từ phố Bồ Đào đánh xé ngang phố Én, đâm thẳng vào sườn địch. Thế đó, bẫy sập tứ phía! Các vị trí của chúng tôi ỷ giốc nhau, nhằng nhịt, bùng nhùng. Một thứ màng nhện! Chúng tôi ung dung tiêu diệt địch, ngay trong lòng chúng tôi. Tôi nghĩ. Ai dám bảo chúng tôi mất khu Đông? Ai bảo?
Cố nhiên giặc đã vào khu Đông. Nhưng ai là kẻ thua lỗ ở khu Đông này? Ai chứ? Không phải chúng tôi!
* * *
Cách đây hai tuần, tôi thấy Cồ Bồ Xồ thay đổi hẳn? Cu cậu tắm rửa suốt ngày. Quần áo tề chỉnh, tuy vẫn còn lôi thôi, nhưng là một thứ lôi thôi “thẩm mỹ”, dễ coi.
— Cậu gở chết ra hay sao đấy, Cồ Bồ Xồ?
Tôi chia tay nó ở khu nhà đổ. Một thằng ở lại lũy Mới và khu nhà Chàm. Một thằng về phố Bồ Đào. Đêm xuống chập chờn quanh đống lửa. Có tôi với nó ngồi đó thôi. Kế hoạch tác chiến trong tình thế mới, đã bàn kỹ. Hai thằng đều lạc quan. Mặc dầu khi đó, giặc giã gầm gừ tiến đánh và chiếm đóng các nẻo, be bét cả.
— Cậu gở chết hả? Tôi đùa nó.
Một cái nhún vai. Nó chìa quyển sổ thơ, ở cái quãng thống kê chuyện tình ấy! Tôi nhìn. Sò, Hà, Nguyệt, Vú... tất cả bị một nét gạch xanh hết! Chỉ chừa có mỗi cô Cốm Chanh. Cô được đóng khung đỏ. Lại thêm mấy ông sao đỏ lấp lánh xung quanh.
— Thế nào? Tôi hỏi.
— Thì đấy thôi!
— Cô ấy yêu cậu hả?
Cồ Bồ Xồ gật.
— Thế cậu chấm dứt mọi sự lôi thôi khác phải không?
Gật.
— Không yêu cả ba nữa à?
— Th-ồ-ồi!
— Hoan hô!
— Ừ!
Tôi hoan hô, nó lại: ừ! Thế là do nó ở lại cái lũy Mới, chênh vênh giữa lòng giặc. Với lại cái hòn đảo màu chàm của một khu nhà.
Cô Cốm Chanh ấy! Năm nay cô đến tuổi chín chắn rồi nhưng tất cả người cô vẫn toát ra cái tuổi trăng rằm vĩnh viễn! Lưng, ngực, đôi vai non non, dáng điệu, lời ăn tiếng nói nhỏ nhỏ. Loại con gái ấy rất hiếm, đến lúc lụ khụ móm mém, họ vẫn còn giữ được một cái gì của tuổi trăng rằm, non nớt, cốm chanh. Cô là một nữ sinh viên đang thực tập tại Tháp Đồng. Nhà bác học Lạc Quan khen cô có năng khiếu đặc sắc về hóa sinh học. Cô như một nữ thư ký riêng, giúp việc nhà bác học trong việc xây dựng các lý thuyết và khám phá những bí mật của sự sống... Những tài liệu quan trọng đó, lúc nào cô cũng giữ bên mình.
* * *
Bọn Đầu Beo ùa vào tháp, bất chợt cô Cốm Chanh đương canh một lò hấp thuốc, với ba sinh viên nữa. Cuộc chiến đấu diễn ra trong phòng thí nghiệm. Bảy tên Đầu Beo vật lộn với ba bạn sinh viên, trong khi ba tên đuổi theo cô gái đẹp. Chúng đã xé tan cả tơ lụa trên người cô. Một pho tượng ôm bó tài liệu chạy. Cô trèo lên sân thượng. Bây giờ có đến một trung đội Đầu Beo vừa thét rú vừa đuổi theo pho tượng gần như trần truồng. Từ sân thượng, cô leo một cái cầu thang dài. Và đó, pho tượng Cốm Chanh đứng cheo leo trên đỉnh chòi, một tay ôm bó tài liệu quý, một tay lăm lăm cái roi thu lôi cô vừa rứt ra khỏi đỉnh chòi! Tên Đầu Beo nào leo lên chòi cao đều bị roi thu lôi quật ngã! Cái cầu thang, cô đã đạp rơi văng xuống phố. Và đó, pho tượng Cốm Chanh! Cứ như một nữ thần của khoa học! Và đó, bọn Đầu Beo rơi lả tả dưới chân cô! Hết tốp này tới tốp khác! Đứa rơi xuống phố, vỡ tan sọ! Đứa rơi xuống sân xi măng của viện, nghẹo cổ, dập xương! Người ta cũng không biết bọn Đầu Beo ấy muốn gì? Bó tài liệu hay cô gái trần truồng? Hoặc giả cả hai? Chỉ biết chúng ngã như xác vờ dưới roi thu lôi của cô gái vĩnh viễn trăng rằm!
Ở cái phòng thuốc mới thật khôi hài! Bọn Đầu Beo nghe nói đây là viện trường sinh... Thế là sự ngu si của chúng bắt đầu tiêu diệt chúng! Cứ vớ được thứ gì, chúng đều nhai tươi nuốt sống tuốt! Thuốc vừa khỏi mồm, kiến hiệu lập tức! Đứa hộc máu mồm, máu mũi. Đứa đứt ruột. Đứa cấm khẩu, ngã đùng lăn... Cái quân ngu! Một viện y-hóa học thế này bao nhiêu chất giết người? Cả một dây chuyền biến hóa những vi sinh vật, vi trùng, hóa chất, thuốc độc, a xít, xút! Một cái bọn như thế mà định chiếm một lâu đài khoa học như thế này? Chúng chết như ruồi. Trong khi ấy bị đánh dập từ tứ phía, chúng càng tán loạn. Chả khác rơi phải một cái máy xay bột, chúng bị nghiến vụn tơi ra! Cả một trung đoàn, đó, chỉ còn vài tên hàng binh rách mướp.
* * *
Tôi không có thì giờ mà tham quan cái Tháp Đồng! Chòi tháp, tháp liễn lu, phòng thí nghiệm, a-lăm-bíc, lò hấp, chòi, tháp... Tôi bận bố trí quân, theo tình thế mới. Chúng tôi mới làm chủ thêm một số vị trí. Thế! Mỗi tình thế, nó như một thế cờ. Đúng vậy! Chỉ chệch một nước, hớ một nước, thế là mất toi cả. Con mã đứng đâu? Con xe kiểm soát khu vực nào? Mặt trời năm giờ chiều, ánh sáng của nó màu chì. Từ một gian buồng bọc sắt, nhà bác học Lạc Quan thò ra cái đầu bạc phơ:
— Thế nào? Anh Gầy? Chúng đã xéo rồi chứ?
— Xéo vĩnh viễn.
Trong gian buồng có đến mươi vị bác học nữa. Họ vẫn đang ung dung thảo luận một vấn đề về mục chế tạo tế-bào sống.
— Ơ! Địch đến à? Một vị hỏi ngơ ngác.
— Vâng! Một trung đoàn...
— Một trung đoàn tức là bao nhiêu nhỉ? Một vị hỏi.
— Tức là hai vạn chứ mấy? Một vị khác đáp.
— Có năm ngàn thôi ạ! Tôi cải chính.
— Trong khi các anh giải quyết gọn cả một trung đoàn đầu trâu mặt ngựa ấy, nhà bác học Lạc Quan nói, thì ở đây chỉ có một khó khăn mà chúng tôi vẫn cứ loay hoay mãi... Hì...
— Chết! Chết! Tôi kêu lên. Không nên ví! Hai việc như thế, không thể ví!
— Chúng ta hãy hoan hô anh bạn khu trưởng khu Đông đi, các bạn.
Các bàn tay vỗ lốp đốp, hơi rời rạc.
— Một khu có mười lăm phố, phải không khu trưởng? Một vị hỏi tôi.
— Mười chín phố chứ? Một vị khác chữa.
— Không! Cái đó tùy! Có khu to khu nhỏ.
— Sao lại chia khu ra thế làm gì nhỉ?
— Vì lý do quân sự.
— À...
— Thế ai chia, hử anh bạn?
— Ủy ban quân chính làng chia. Chắc các vị đều biết thiếu tướng Rỗ?
— Ủy ban quân chính à? Làng ta có Ủy ban quân chính à?
— Vâng.
— Ủy ban quân chính để làm gì nhỉ?
Vân vân. Tôi cứ như lạc vào cung trăng. Với những câu hỏi cung trăng. Một sự ngây thơ xa lắc xa lơ.
Trong khi đó, hai vị ở góc gian phòng bọc sắt này vẫn đang bàn cãi gay go:
— Từ chế tạo một hạt tế bào, ta có thể tiến sang chế tạo hẳn một sinh vật...
— Khác chứ?
— Khác, nhưng vẫn có một số định luật...
— Tôi vẫn thấy bế tắc...
— Kinh nghiệm tôi thấy, hễ gặp lúc bế tắc chính lại là lúc sắp khám phá ra, sắp giải quyết.
— Không tuyệt đối...
Tôi rút lui khỏi cung trăng. Tự dưng đi qua gian buồng bác học thế mà lúc từ giã nó, tôi có một cảm giác là lạ, nó gần như là một sự ngẩn ngơ thú vị, một cuộc phiêu lưu mộng tưởng khá say... A-lăm-bíc, lò hấp, phòng thí nghiệm. Bất đồ tôi gặp một cặp. Họ đang rì rầm ở một góc phòng thí nghiệm. Tôi lánh mặt không kịp. Cồ Bồ Xồ gọi. Tôi bước vào. Tôi bị choáng. Cô Cốm Chanh đứng, non non, trong một bộ áo len nõn, xanh nhờ, màu sáng trắng. Cả nụ cười của cô nữa, nó cũng màu sáng trăng.
— Thế nào? Cô gái bác học? Tôi nói. Chúng tôi đợi mãi thuốc trường sinh của cô...
— Làm gì có thuốc trường sinh, anh?
— Sao?
— Đấy, anh xem? Có thể nói sự oan uổng của chúng tôi... Thật thế nhé! Cô nói có duyên, đôi môi thường xuyên he hé ra những nụ cười man mác sáng trắng. Chúng tôi nghiên cứu những bí mật của sự sống, chẳng hạn. Hoặc cơ cấu của tế bào. Hoặc cấu tạo của một chất, vân vân. Thế! Dân lại cứ đổ riệt cho chúng tôi mỗi cái mục: thuốc trường sinh! Anh xem?
-Ờ.
— Thuốc trường sinh chỉ là một trong nhiều áp dụng của những khám phá y-sinh-hóa học thôi, anh ạ! Vả lại... Các anh cần gì thuốc trường sinh? Phải không anh? Các anh vĩnh viễn bất tử! Một nụ cười duyên dáng, sáng trăng.
Tôi nhún vai.
— Tôi cầu cho đừng có ai phải “bất tử” bằng cái nghề võ!
— Cần thiết chứ anh? Một nụ cười... Nhưng em hỏi anh câu này nhé?
— Vâng...
— Bao giờ giải phóng được làng hử anh?
— Ờ...ờ... Cô hỏi anh ấy ấy... Tôi cười... Anh Cồ Bồ Xồ, anh ấy biết đấy! Để anh ấy mách cho.
Tôi chạy. Để Cồ Bồ Xồ hắn mách bảo cho cô gái vĩnh viễn trăng rằm ấy! Không biết cu cậu mách bảo những gì và thế nào, tôi nghe thấy cánh cửa phòng thí nghiệm từ từ khép lại.