← Quay lại trang sách

ĐÊM NÚM SEN

Ba thằng, Bướng, Tùng Xòe và tôi ngồi ở chỉ huy sở phố Bồ Đào. Ba thằng làm việc. Một ngọn đèn trăm bạch lạp. Bản đồ trải rộng trên bàn. Chỉ huy sở của tôi chiếm cả tầng gác của quán Sò Huyết. Chúng tôi làm việc ở mái hiên. Cái mái hiên màu son đậm, lủng liểng hoa trắng, hoa tím. Nó nhòm xuống lũy 107, xuống ngã tư, xuống các buổi tối mùa đông ở một phố ăn sáng trưng đèn lửa thơm lựng, tíu tít tự vệ. Riêng chỉ huy sở của tôi lại vắng, im lặng. Chúng tôi họp bàn một cuộc tấn công lớn, phối hợp ba khu. Ngoài ba chúng tôi, chỉ có thêm anh Hỏa.

— Sao dạo này, trông mày hốc hác thế? Tôi hỏi Lùng Tùng Xòe.

Nó im lặng.

— Tại bu nó chứ sao? Bướng nói. Cái con ranh, thế mà nó ngúng nguẩy, ngúng nguẩy...

Ngọn đèn trăm bạch lạp lặng lẽ sáng run run.

Một tháng nay, từ lúc địch vào làng, dân kiến đã phải sống những ngày u ám. Tất cả làm việc gấp ba, gấp bảy lần. Nhưng khẩu phần lại giảm. Mỗi suất hiện nay, đúng chỉ là một thứ hồn bóng của suất! Tiếc bao nhiêu sự hoang phí ngày xưa? Những phố khó tiếp tế đã đói. Chúng tôi cướp kho lương của địch; kho lương của chúng tôi, chúng cũng chẳng tha. Người ta kể, lác đác đã có những cô gái bán mình vì một mẩu bánh. Những phố bị địch chiếm mới càng đói dữ. Suất ăn của dân bị bớt xén, qua nhiều chặng. Thậm chí có những ngày hoàn toàn không có cấp phát. Phải nhìn thấy quang cảnh phố, trong những ngày rét mướt và gay go ấy! Vài cái bóng đi lại, vội vã dưới bầu trời chì. Những dòng kiến xếp hàng lĩnh khẩu phần... Đa số là trẻ em với các cụ già. Có cụ chết cóng trên vỉa hè, giữa đám đông xám sì. Không khí đè nặng khắp. Chỗ nào cũng những nét mặt chịu đựng. Những con mắt chịu đựng. Những nụ cười chịu đựng. Người ta chỉ còn chờ đợi và hồi hộp nhất là giờ tin chiến sự. Một vài tốp đứng không nhúc nhích dưới những ống loa. Rất ít bàn tán. Họ nghe nhiều hơn. Rồi họ về. Những tin tức ấy, khó mà bảo dân hoàn toàn tin ở nó. Cũng không sao!

Ban đêm, đèn lửa ngu ngơ trong lòng phố rỗng. Và rét. Một đôi khi, các cô văn công gầy gò đến hát múa ở một vài ngã tư. Trẻ con chen nhau trong đêm rét.

Bướng lấy tay vạch những đường tấn công tưởng tượng trên tấm bản đồ. Đây này! Hai gọng kìm lớn! Bướng chỉ... Mười tám mũi chia cắt... Quãng này thì ngon ơ... Khó nhất là cái lô cốt Mười Sừng thôi chứ gì? Bướng chỉ tay về phía bên kia ngã tư Bồ Đào... Thì, thế này nhé... thế này... Phải không? Ta ăn gỏi nó trước, đúng giờ X... Được chứ? Chúng tôi bàn trên kế hoạch của Bướng... Như thế phải tập trung quân ở đây? Vấn đề bí mật? Nghi binh? Vị trí của chỉ huy sở? Chúng tôi vui. Chúng tôi bàn nát bươm cái kế hoạch của Bướng. Những mũi nào yểm hộ? Mũi nào thọc? Cả một dàn giao hưởng lớn tới non ba vạn tự vệ thế này.

— Báo cáo ông Sướng! Núm Sen hẹn mười một giờ... Tôi ngượng. Chúng nó cười tôi. Tôi ngượng.

Một cuộc đại phản công của thiếu tướng Rỗ đương ngấm ngầm chuẩn bị khắp các khu. Người ta không họp to. Người ta giữ bí mật triệt để. Kế hoạch mới chỉ xuống tới các khu trưởng. Bướng sẽ đem kế hoạch của chúng tôi xây dựng, đi gặp riêng thiếu tướng. Ngay trong đêm nay. Đêm mai là cùng, chúng tôi sẽ nhận được kế hoạch chính thức. Và đến đêm ngày kia, giờ X, tức là đúng mười hai giờ đêm ngày mười tám, toàn bộ các khu sẽ cùng một lúc khởi sự chớp nhoáng. Chúng tôi vui. Cũng chỉ phải đợi tới lúc này chúng tôi mới vui. Ngay trong những giờ phút ảm đạm nhất, giặc tràn khắp nẻo, chúng tôi vẫn tin, vẫn tin. Chúng tôi vẫn nhìn thấy trước cái ngày đại thắng của chúng tôi. Bây giờ thì tôi đã có thể sờ mó thấy cái ngày ấy. Mà ban chiều, nó như còn náu hình tận cõi nào! Lúc cô Cốm Chanh hỏi:

— Bao giờ giải phóng được làng?

Thâm tâm tôi nghĩ: một tháng nữa! Xong tôi đáp cái kiểu đánh trống lảng. Ngờ đâu? Thế đấy! Phúc họa nó đến không bao giờ báo trước! Nó đến ú òa...

Tình hình đã cho phép chúng tôi đại phản công hai mươi vạn giặc, nay còn mười bốn vạn! Một nửa chúng ở trong làng chúng tôi, một nửa ở ngoài. Nhiệm vụ chúng tôi trong đêm mười tám nghĩ đến đã đủ vui. Chiếm lại các cổng làng, Cổng Đông, Cổng Nam, Cổng Tây! Tức là chém đạo quân địch một nhát đứt đôi: bảy vạn ở ngoài, bảy vạn ở trong! Cũng trong đêm ấy, người ta sẽ tiêu diệt một số địch, chiếm lại một số phố, và cướp những kho lương lớn. Bình minh phải bắt gặp chúng tôi đã hùng dũng làm chủ các cổng thành, và các khuỷu phố quan trọng. Và đó đây, bị cắt vụn ra khắp các phố, cả một đạo quân lo sợ, thiếu lương ăn, tan nát thành trăm khúc. Tiêu diệt chúng căn bản xong trong ngày mười chín. Ngày hai mươi, mở toang các cổng thành. Chỉ cần một trận quyết liệt nữa, chúng tôi sẽ quét sạch sành sanh cả một lũ lĩ tướng tá, binh sĩ loang lổ, cùng với những ngày xám ngắt vừa qua. Có nên ngạc nhiên không? Dân số làng tôi đã lên quá hai mươi tám vạn! Vì những người “bạn mới”, tức là dân Lồ Ngồ, Di Tan, Bô Hem, vân vân. Những nô lệ bỏ địch sang chúng tôi, từ hồi đầu chiến tranh đến giờ. Tự vệ chúng tôi: mười ba vạn! Mà mười ba vạn thế nào? Họ đã được tôi luyện trong đói, trong rét, trong máu, trong nước mắt những ngày vừa qua. Họ đã thành: cả một tổ chức!

— À, tao có cái này!

Tùng Xòe lấy trong người cho tôi một hộp thịt. Một hộp be bé. Bây giờ, thế tức là tươi lắm rồi đấy.

— Cho mày!

Bướng đã hộc tốc đi gặp thiếu tướng. Chúng tôi làm việc từ sáu giờ tối. Bây giờ, mười giờ.

— Thế nào? Tôi hỏi Tùng Xòe. Nó ngồi im. Một khối nâu hốc hác.

— Cắt rồi hả?

Nó lắc.

— Thế sao?

Một tiếng thở dài. Cả một vệt nâu thăm thẳm từ đáy ruột nó bốc ra:

— Nhùng nhằng... H-ừ- ừ! Không ra cắt... không ra không... H-ờ- ờờ!

— Cụ thể thế nào?

— Thôi! Để lúc khác... Thôi!

Nó về. Một khối nâu ngùng nguềnh hút đi, qua ngã tư Bồ Đào, về xóm La Tinh. Tôi chả hiểu chuyện của nó với cô Nũm Lả thế nào? Cũng chưa kịp hỏi Bướng nữa. Bướng thì nó biết. Bướng nó có những đêm xinh xinh của nó! Tôi: tôi có những đêm núm sen của tôi! Còn Lùng Tùng Xòe? Hạnh phúc? Khỉ thật! Có trò gì oái oăm hơn? Nó cứ ú tim, ú tim... Đối với nó, đừng nói chuyện tài! Nó đến với người này, không đến với người khác. Mà nào có phải lỗi của người ta? Tại sao thế nhỉ? Tại sao? Tôi bước xuống lũy 107.

Lũy nhòm ra một cái ngã tư mông mênh trắng phếch trắng phác. Bên trái là đường vào xóm La Tinh và khu Giữa. Lát nữa Sứa sẽ từ đường ấy đến. Sứa sẽ đi từ trạm Im Lặng an toàn qua ngã tư Cửi, rồi tới ngã tư Bồ Đào này. Một ngã tư nguy hiểm! Bảy trăm mét nguy hiểm! Vì, kia kìa, đứng lù lù trước mặt chúng tôi, đó, cái lô cốt Mười Sừng! Luôn luôn, lô cốt có một tiểu đoàn Đầu Beo. Sau lô cốt đó là sự quằn quại của những phố bị chiếm... Những phố Xu Xê, phố Tằm, phố Hoa Mười Giờ. Cố nhiên, ngay trong những phố ấy, chúng tôi vẫn còn những ổ đề kháng. Ví như Lò Hoa ở phố Hoa Mười Giờ. Anh Ngão, hiện tại chỉ huy một nghìn tự vệ, bảo vệ cho sự làm việc của hơn bốn trăm những bác học thực vật, sinh viên, công nhân. Nói đến cái Lò Hoa ấy! Người ta chế tạo những bông hồng nhân tạo, những bông sen, bông thược dược, hơn trăm thứ hoa. Đừng lầm là hoa giấy! Không! Hoa thực hẳn hoi. Có một lần, Sứa đã cho tôi một nụ bạch sen của Lò Hoa. Cách đây nửa tháng chứ đâu!

— Đêm mai em phải thường trực. Ba giờ đêm, hoa sẽ nở. Sứa nói trên khu nhà đổ... trong cổng tò vò...

— Ai cho em đấy?

— Con Vú mà... Nó chế em...

— Sao lại chế?

— Nó... nó... nghịch tinh...

Chúng tôi nằm trong nhau. Tôi vuốt những tích tắc man mác, ren rét...

— Nó nghịch thế nào chứ?

— Nó... nó. Nó xem của em... Rồi nó làm giả ra một nụ bạch sen...

— Thế à?

— Nó bảo đem về để anh í đọ xem? Cái nào đẹp?

— Con gái mà cũng nghịch nhảm thế à?

— Anh không biết! Các cô ấy tẩm ngẩm đáo để...

Bạt che... Đêm hôm sau, cái nụ sen nở. Trắng nuột. Nó run run trong đêm khu nhà đổ. Mình tôi biết! Nó đã xé rách cái màng mỏng, bọc bên ngoài. Tôi đặt nó lấp ló chiếc chăn lính... Đẹp! Thơm! Trông như từ màng xu-chiêng lụa, đâm vọt ra một búp ngực... Thế mà, đêm qua nó chỉ bé bằng cái cúc áo. Sức sống cựa trong nó. Bây giờ nó căng, mẩy, vừa bằng một bên vú xinh xắn. Tinh mơ hôm sau, tôi để nó ra sương trời, trên một nền xi măng. Rồi tôi cho Cồ Bồ Xồ. Cả một cái búp ngực, quên, búp sen nõn nường. Nó vớ lấy, bỏ mồm nhai sống!

— Ơ! Ăn được à?

— Đang đói đây. Hì! Điểm tâm.

— Ai lại ăn thế?

— Ngon tuyệt!

Nó véo cho tôi một miếng. Lạ lùng! Tưởng như tôi nuốt: cả một đầm sen... Ngọt, mát, lưỡi tê đi, mà lại có cả vị da thịt... Phép lạ của khoa học! Những bông hoa sản xuất ở Lò Hoa, ôi chao! Thực hơn hoa thực, đẹp hơn, sống hơn, thơm hơn. Mà lại ăn được... Buổi tối, Sứa bắt đền tôi:

— Kệ! Kệ anh đấy!

Tôi ôm Sứa. Tôi vạch coóc-xê lụa. Núm sen lấp ló, bềnh lên. Tôi cúi xuống, núm sen... Bạt che...

— Kệ! Em không biết đâu…

— Em mà còn bắt đền nữa, anh lại ăn cả một thể bây giờ! Tôi nhân nhấn răng trên núm sen ươn ướt...

— Ái! Thôi! Thôi! Em không chơi cắn đâu! Thôi!

Tôi xuống lũy 107 vừa lúc anh chàng Sư Tử xách đôi chùy đồng đi. Anh ta đi những bước êm dẻo mà mạnh. Những bước mãnh thú! Trời sáng trăng, vầng trăng mười sáu. Bóng Sư Tử vờn trong cái nhá nhem sáng trăng của ngã tư. Tôi hỏi anh Phệ đang đứng béo quay ở lũy, một cái be rượu lủng liểng bên thắt lưng.

— Sư Tử đi đâu thế?

— Tới Lò Hoa.

— Làm gì?

— Anh chả biết à? Nó với cô Vú, đã “nện” nhau.

— Lâu chưa?

— Mới tam tứ ngày.

— Đêm nay, ai giữ lũy? Tôi hỏi.

— Tay Xà Beng! Kia kìa!

Tôi gật. Nhưng tôi không nhìn về phía cậu Xà Beng. Tôi nhìn về phía Sư Tử. Dũng mãnh và lặn lội chưa? Một cái đầu bờm, đôi chùy đồng, Sư Tử sẽ phải đi qua lô cốt Mười Sừng, qua bốn phố địch, qua phố Tằm, rồi mới tới Lò Hoa. Cả một hành trình! Tôi chép miệng một cái.

— Anh không biết? Phệ kể... Tối hôm kia đấy! Các ngả đường toàn địch. Từ đây đến Lò Hoa toàn địch. Hờ! Cái thằng si tình! Nó đang ngủ với tôi. Quay đi quay lại, tôi thấy mất nó. Ba giờ đêm chứ! Trăng mười bốn. Sương xuống trắng muốt cả lũy. Không thấy nó đâu... Anh biết thế nào không? Nó xách đôi chùy đồng đi tìm người yêu... Sáu giờ sáng, nó về, mình mẩy đầy vết máu... Hờ...

— Có gặp không?

— Có! Nó bảo chỉ kịp hôn nhau. Một cái, hai cái, ba cái... Nó bảo hai bên chả kịp nói chuyện. Chỉ hôn thôi. Rồi nó xách đôi chùy, lao vút về. Cái thằng si tình!

— Có phải đánh nhau nhiều không?

— Còn phải nói! Tình hình đêm hôm kia, anh biết đấy! Đường đi, nó phải đánh bảy trận. Một mình nó. Nó cứ xé phố địch ra mà đi. Đường về càng gay! Nó phải đánh chín trận. Cái thằng cha, nó khỏe chứ! Lúc nó về lũy, tôi nhìn đôi bốt nó nhoe nhoét máu. Vết chân nó để lốt qua ngã tư, cả một vệt máu. Cứ hoen hoen, trong sương sớm. Nó bảo nó không biết! Nó không để ý.

— Bận sau, phải can nó.

— Tôi chịu. Nó lồng lên, có ba sư đoàn giữ nó chả nổi!

— Phải bảo cô Vú!

— Hừ-ừ! Bảo cô Vú? Hừ-ừ-ừ!

— Sao?

— Cô ấy cũng bằng bốn... bốn...

— Sao?

— Anh không biết? Đêm qua... Một giờ đêm. Cô ấy đến đây đấy! Tôi phải bỏ chỉ huy sở, chuồn... Sáng sau về, hừ... khí vô phép... nhơ nhớp cả... Con gái ấy mới khiếp chớ! Một mình, tay không dám vượt qua mười bốn trạm địch, năm phố địch, lại lô cốt Mười Sừng nữa chứ! Năm giờ sáng, tôi với Sư Tử phải đưa cô ta về. Chúng tôi phải đánh ba trận. Hì! Chịu thằng Sư Tử ấy! Một tay nó ẵm cô Vú, một tay nó cầm chập lại, cả đôi chùy đồng... Nó đi giữa địch, như đi chơi.

— Khinh suất quá! Không nên.

— Thanh niên hơ hớ ra, anh tính.

— Không nên.

Bỗng dưng, một tiếng thét:

— Ai?

— Núm Sen.

— Bà Sướng phải không?

— Phải!

Tôi giật mình. Phệ cười... Núm Sen đã trở thành biệt hiệu của Sứa. Không biết ai đặt? Phệ lảng đi. Con nhà lính thì lắm chuyện thật... Núm Sen... Phệ chuồn đi đâu rồi? Núm Sen... Cái tên đặt dù sao cũng khéo... Vầng trăng mười sáu... Bóng Sứa trắng tinh đi qua trạm gác.

* * *

Buồng hạnh phúc chúng tôi ở tít cuối hiên. Tít tận cùng xa, áp tường. Một tấm bạt che. Cả một mặt trống không, là cái mặt ngoảnh ra phố, ra bầu trời đêm. Vầng trăng mười sáu hơi làm lẹm. Xa kia là ngã tư. Lũy 107! Lô cốt Mười Sừng! Lò sưởi mãi trong kia. Ở chỗ anh em ngủ, trong buồng. Sứa chọn cái góc mái hiên này. Nó kín. Anh em cho chúng tôi mượn thêm chăn. Cả một đệm chăn dạ thô... Ba ngày chúng tôi chưa gặp nhau! Hàng trăm ki lô mét tích tắc... Những phút trống không... Những cái hẫng trước khi đi ngủ...

— Đố em biết anh nhớ em nhất lúc nào nào?

— Sáng dậy phải không?

— Ừ sáng dậy... Sao em biết?

— Em cũng thế...

Những cái ghì tan nát, tận xương... Người ta thấm vào nhau, qua nhau, trong nhau.

— Anh có nhớ biệt thự Đá Đỏ không?

— Có...

— Những đêm em phải ngủ một mình, em cứ thao thức. Một đêm, em tỉnh dậy mấy lần. Em sờ sang bên cạnh, không thấy anh...

— Kể ra, chúng mình cũng còn được gặp nhau nhiều đấy chứ?

— Thế mà nhiều?

— Tất cả chúng mình chỉ mất có bảy đêm chứ mấy?

— Thì bảy... Lại ban ngày nữa? Không có Chủ nhật... Không có ngày lễ...

— Em tham thế? Chiến tranh mà em tham thế?

— Em chỉ muốn lúc nào cũng có anh...

— Sau này em ạ...

— Kệ! Anh thì lúc nào cũng nói sau này... Đêm qua, em tỉnh dậy, hai giờ... Em khoác áo, em đi đến đây...

— Chết!

— Kệ! Em cứ đi. Em đến phố Cửi. Phố xá vắng tanh ra...

— Đêm qua, địch nó nhâu nhâu ra ở ngã tư Cửi như thế! Em dại dột quá!

— Vẫn có đường đi, anh ạ. Bọn chúng cơ man ra, vẫn có đường! Em tính... Đi vòng vào ngõ Con Thoi này... Trèo qua một cái sân thượng... Nhờ nhà dân, đi được, anh ạ. Chỉ cần trèo qua mấy sân thượng, với máng nước...

— Đừng dại! Nhỡ...

— Nhỡ gì chứ anh?

— Nó bắt được, nó giở trò... Đừng dại!

— Nói ví dụ em bị thế, thì sao?

— Đừng dại...

— Chắc anh sẽ cáu em lắm đấy nhỉ?

— Anh sẽ bực mình...

— Đấy! Em biết mà! Hôm nọ, mới thế... anh đã dằn dỗi. Đến là xấu! Em cũng chỉ sợ thế, em mới đành quay về.

— Em về là phải... Đừng dại.

— Kệ! Bận sau, em cứ đi.

— Không nên.

— Kệ!

Mông mênh phố trăng. Tôi vuốt. Phố cong. Mái hiên cong.

— Em gặp mẹ, anh ạ...

— Ừ phải! Em đến thăm mẹ lúc nào?

— Đấy! Lúc em đi về ấy. Em qua khu vườn trẻ, em thấy mẹ thường trực đêm... Em vào..

— Mẹ có mừng không?

— Có. Mẹ hỏi em đi đâu? Em bảo em đi tìm anh...

— Mẹ bảo chết! Chết! Đừng dại... Mẹ bảo nhỡ ra, phủi phui, giặc nó hỗn... Mẹ bảo, rồi cái thằng ấy nó ghen cho mà khổ! Cái thằng ấy tức là anh đấy. Mẹ bảo cái giống đàn ông nó thế! Rồi vợ chồng đâm ra nhạt nhau.

— Mẹ nói thế?

— Lại chả đúng đấy? Đàn ông các anh xấu thật đấy!

— Thế đàn bà? Cái hôm người ta bế cô nữ tự vệ ngất thì sao? Bêu!

— Bêu anh ấy!

Mái hiên trăng. Tôi vuốt. Vai non, lưng non...

— Dạo này, mẹ gầy lắm anh ạ... Mẹ giữ em lại. Em ngủ ở buồng mẹ.

— Mẹ có trách gì anh không?

— Không! Mẹ bảo thỉnh thoảng anh vẫn gửi về cho mẹ, thức nọ thức kia.

— Mẹ có ăn không?

— Hình như không ấy! Sớm hôm sau, em nói chuyện với mấy bà bảo mẫu. Họ bảo thế. Mẹ đem cho cứu tế. Cả những thức ăn em gửi biếu mẹ, cũng thế!

— Tùng Xòe vừa cho anh hộp thịt. Mai em về sớm, tạt vào với mẹ nhé! Hai mẹ con mở ra mà ăn. Em phải ở đấy mà ép mẹ ăn...

— Ừ, phải. Em cứ mở luôn ra. Em ép mẹ ăn...

Mái hiên trăng. Một vầng trăng lèm lẹm. Thình lình, tôi kéo cái chăn ra. Tôi nhìn Sứa. Cả người... Sứa co đùi lại. Tôi nhớ. Tôi nhớ. Bạt che..

— Em không chơi thế đâu...

Nửa đêm, mưa bắt đầu rơi. Tôi thức giấc. Mặt trăng khuất về những phố khác, những lũy khác. Ánh sáng của nó còn đó, nhòe nhòe... Mưa rơi lâm thâm, rạch khía những rạch nhỏ mứt, cheo chéo, làm âm u cả một đêm trăng. Tôi tém chăn cho Sứa. Cô gái núm sen ngủ say. Bạt che... Mưa không hắt vào mái hiên.

Nhưng cái lạnh ùa vào. Lũy 107 im lìm. Lô Cốt Mười Sừng im lìm. Hai giờ đêm. Đó đây, một vài trận tập kích nhỏ. Mưa rơi lâm thâm khắp các phố, các lũy, các khu... Mưa rơi trên các hòn đảo bồng bềnh giữa lòng giặc... Lũy Mới, khu nhà Chàm, Lò Hoa, nhà Ươm, Tháp Đồng... Tôi ghì Sứa... Mưa rơi lâm thâm đêm núm sen... Tôi không nghĩ gì. Tôi lần tay vào giấc ngủ của Sứa. Tôi vuốt. Bạt che. Có một tiếng ngáp dưới phố. Ban đêm, người ta nghe được cả tiếng ngáp. Lũy mưa... Có tiếng binh khí lích kích... Nghe có cả tiếng máy chạy rầm rì. Tiếng máy của xưởng nào? Nhà Ươm chăng? Có nhẽ vậy. Người ta nghe thấy đâu đây, những xưởng mưa sản xuất trong lòng giặc... Cả Lò Hoa nữa... Cả Tháp Đồng...