← Quay lại trang sách

Chương 5 Đứa trẻ tóc đen là ai?

“Ấy có thực sự cho rằng sẽ có người tới không?”. Trong phòng ngủ, Ellen vừa quay qua bạn vừa hỏi với giọng bất an. “Bố ấy không nghĩ vậy.”

“Đương nhiên là không rồi. Người lớn lúc nào cũng dọa. Họ cứ thích khiến mọi người sợ hãi.” Annemarie lấy cái váy ngủ của em đang treo trên mắc áo trong tủ ra.

“Dù sao thì, nếu có người tới, tớ sẽ có dịp thực hành diễn xuất. Tớ chỉ việc giả vờ là Lise. Tuy nhiên, tớ ước gì mình cao hơn.” Ellen đứng kiễng trên đầu ngón chân, cố làm cho mình cao. Em tự cười bản thân và giọng em trở nên bình tĩnh hơn.

“Trong vở kịch diễn ở trường hồi năm ngoái, ấy đóng vai Nữ hoàng Hắc ám thật tuyệt,” Annemarie nói với bạn. “Lớn lên ấy nên trở thành diễn viên.”

“Bố tớ muốn tớ làm cô giáo. Bố muốn tất cả mọi người đều là thầy cô giáo, như bố. Nhưng rất có thể tớ thuyết phục được bố rằng tớ nên vào học trường diễn xuất.” Ellen lại kiễng chân và đưa tay lên làm điệu bộ hống hách. “Ta là Nữ hoàng Hắc ám,” giọng của em đầy chất kịch. “Ta đến để chế ngự bóng đêm!”

“Ấy nên thử nói câu, ‘Tôi là Lise Johansen!’” Annemarie vừa cười ngoác miệng vừa nói. “Nếu ấy nói với bọn Đức Quốc xã ấy là Nữ hoàng Hắc ám, chúng sẽ lôi ấy vào nhà thương điên.”

Ellen thôi không diễn nữa và ngồi xuống giường, chân em gập ra sau. “Chúng sẽ thực sự không tới, phải không Annemarie?” Ellen lại hỏi.

Annemarie lắc đầu. “Cả triệu năm nữa cũng không.” Em nhặt cái lược lên chải đầu.

Khi đã sẵn sàng đi ngủ, hai cô bé thấy mình đang thì thầm. Hoàn toàn không cần phải nói thầm, thực sự là như thế, bởi rốt cuộc thì hai em cứ tưởng tượng chúng là hai chị em, và bố đã bảo chúng có thể cười và trò chuyện. Cửa phòng ngủ đóng rồi.

Nhưng kiểu gì thì kiểu, đêm ấy không giống như một đêm bình thường. Vì vậy, hai em nói khẽ.

“Làm sao chị ấy chết hả Annemarie?” Đột nhiên Ellen hỏi. “Tớ nhớ hôm xảy ra chuyện. Và tớ nhớ lễ tang - đó là lần duy nhất tớ bước chân vào một nhà thờ Cơ đốc giáo. Nhưng tớ chưa bao giờ được biết chuyện xảy ra thế nào.”

“Tớ không biết đích xác,” Annemarie thú nhận. “Chị Lise và anh Peter đang cùng nhau đi chơi đâu đó, và rồi có một cú điện thoại gọi đến báo đã có tai nạn. Bố mẹ tớ chạy vội đến bệnh viện - ấy có nhớ, mẹ ấy lên ở cùng với tớ và Kirsti không? Kirsti lúc ấy đã ngủ rồi và nó ngủ một mạch không biết gì, hồi đó nó còn nhỏ xíu. Nhưng tớ thì dậy và ngồi cùng với mẹ ấy ngoài phòng khách đến tận nửa đêm khi bố mẹ tớ về. Và họ bảo với tớ rằng chị Lise đã chết.”

“Tớ nhớ đêm ấy trời mưa,” Ellen buồn bã nói. “Trời còn mưa suốt cả sáng ngày hôm sau lúc mẹ tớ kể cho tớ nghe chuyện. Mẹ tớ khóc và trời mưa làm như thể cả thế giới đang khóc thương.”

Annemarie đã chải suôn mái tóc dài của em xong và đưa lược cho bạn. Ellen tháo dây buộc tóc, rút hai bím tóc đen của mình lên ra ngoài sợi dây chuyền bằng vàng mỏng mảnh mà em đang đeo trên cổ - lồng trong sợi dây đó là Ngôi sao David[9] - và bắt đầu chải mái tóc xoăn dày của mình.

“Tớ nghĩ một phần là do trời mưa. Nghe nói, chị ấy bị một chiếc ô tô đâm phải. Tớ đoán rằng đường trơn mà trời thì tối, và có thể là tài xế không trông thấy gì,” Annemarie tiếp tục nói trong lúc nhớ lại ký ức đêm hôm ấy. “Bố tớ trông cực kỳ giận dữ. Bố nắm chặt một bàn tay và cứ liên tục đấm vào tay kia. Tớ nhớ âm thanh của nó: thịch, thịch, thịch.”

Hai cô bạn cùng nhau trèo lên chiếc giường rộng và kéo tấm phủ. Annemarie thổi tắt nến rồi kéo tấm màn cửa màu sẫm sang bên để không khí bên ngoài lọt vào qua ô cửa sổ để ngỏ. “Ấy có trông thấy cái rương màu xanh nằm trong góc không?” Trong bóng tối, em vừa hỏi vừa chỉ tay. “Có rất nhiều đồ của chị Lise ở trong đó. Cả váy cưới của chị ấy nữa. Bố mẹ tớ không bao giờ mở ra xem những món đồ ấy kể từ ngày hai người cất chúng vào trong rương.”

Ellen thở dài. “Chị ấy mặc váy cưới chắc hẳn trông rất đẹp. Chị ấy có nụ cười thật xinh. Tớ cũng đã từng giả vờ chị ấy là chị gái của tớ.”

“Chị Lise chắc chắn sẽ thích điều ấy,” Annemarie nói với bạn. “Chị Lise yêu ấy.”

“Đó là điều tệ hại nhất trên đời,” Ellen thầm thì. “Chết khi còn quá trẻ. Tớ không muốn bọn Đức đưa gia đình tớ đi - bắt nhà tớ phải sống ở nơi khác. Nhưng điều ấy không tệ bằng bị chết.”

Annemarie nghiêng người qua ôm bạn. “Bọn chúng sẽ không đưa ấy đi đâu hết,” em nói. “Cả bố mẹ ấy cũng không. Bố tớ đã hứa rằng họ được an toàn, và bố luôn giữ lời. Và ấy sẽ cực kỳ an toàn khi ở đây cùng gia đình tớ.”

Hai em tiếp tục rì rầm thêm một lúc nữa trong bóng tối, nhưng tiếng rì rầm bị tiếng ngáp cắt ngang. Rồi giọng Ellen ngừng hẳn, em xoay lưng về phía bạn và trong phút chốc, hơi thở em chậm rãi, khẽ khàng.

Annemarie nhìn chăm chú ra ngoài bầu trời được đóng khung trong ô cửa sổ, một nhánh cây lay nhẹ trong cơn gió thoảng. Mọi thứ trông đều rất quen thuộc, vô cùng dễ chịu. Nỗi hiểm nguy chỉ là những điều tưởng tượng kỳ quặc, giống như những câu chuyện ma mà đám trẻ con hay dựng lên mang ra dọa nhau: chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Annemarie cảm thấy hoàn toàn an tâm khi ở trong nhà mình cùng với bố mẹ ở phòng bên và cô bạn thân nhất nằm ngủ bên cạnh. Em ngáp một cách thư thái và nhắm mắt.

Mấy tiếng sau, ngoài trời vẫn còn tối, em thình lình bị đánh thức bởi tiếng đập cửa rầm rầm.

Annemarie khẽ mở cửa phòng ngủ, hé mỗi một tẹo và ngó ra ngoài. Ellen ngồi sau lưng em, hai mắt mở lớn.

Em trông thấy mẹ và bố mặc quần áo ngủ, đi vòng quanh. Mẹ cầm một ngọn nến đã châm nhưng như Annemarie quan sát thấy, mẹ lại chỗ đèn điện và bật công tắc. Sau một khoảng thời gian rất lâu không dám sử dụng phần điện được phân theo khẩu phần cực kỳ nghiêm ngặt, ánh sáng đèn trong phòng khiến Annemarie giật nảy mình, em quan sát qua khe cửa phòng ngủ mở he hé. Em thấy mẹ mình tự động nhìn mấy tấm rèm cửa màu đen xem chúng đã được kéo kín chưa.

Bố mở cửa cho mấy tên lính.

“Đây là căn hộ của nhà Johansen phải không?” Một giọng trầm cất lên hỏi oang oang bằng thứ tiếng Đan Mạch nghe thật khủng khiếp.

“Tên của chúng tôi có ghi ngoài cửa, và tôi thấy ông có đèn pin,” bố trả lời. “Các ông cần gì? Có chuyện gì không ổn à?”

“Tôi nắm được cô Johansen là một người bạn của gia đình Rosen hàng xóm,” giọng tên lính nghe bực tức.

“Sophy Rosen là bạn tôi, đúng vậy,” mẹ khẽ nói. “Mấy ông có thể làm ơn nói khẽ một chút được không? Các con tôi đang ngủ.”

“Thế thì cô sẽ là người rất tử tế nếu cô nói cho tôi biết gia đình Rosen đang ở đâu.” Gã không hề có ý hạ giọng.

“Tôi đoán họ ở nhà, đang ngủ. Giờ là bốn giờ sáng, suy cho cùng là vậy,” mẹ nói.

Annemarie nghe thấy tiếng chân bước nghênh ngang đi từ đầu này qua đến đầu kia phòng khách, hướng vào bếp. Từ chỗ nấp, em có thể trông thấy qua khe cửa hẹp một gã người chắc nịch mặc quân phục, bên hông đeo một khẩu súng lục bỏ trong bao, đang đứng ở cửa bếp, nhìn chăm chú về phía chậu rửa.

Một giọng Đức khác cất lên, “Căn hộ nhà Rosen trống không. Chúng tôi thắc mắc liệu họ có đang đến thăm gia đình người bạn thân thiết Johansen hay không.”

“Đấy,” bố vừa nói vừa hơi xích lại đứng ngay trước cửa phòng ngủ của Annemarie, nên em không trông thấy gì nữa ngoài bóng đen mờ của lưng bố, “như các ông thấy đấy, các ông nhầm rồi. Chẳng có ai ở đây ngoài gia đình chúng tôi cả.”

“Anh sẽ không phản đối nếu chúng tôi ngó quanh chứ,” giọng nói nghe khàn khàn và đó không phải là một câu hỏi.

“Có vẻ như chúng tôi không được chọn lựa,” bố đáp lại.

“Làm ơn đừng đánh thức các con tôi,” mẹ lại đề nghị. “Không việc gì phải khiến cho lũ trẻ ấy hoảng hốt cả.”

Tiếng giày bốt nặng nề lại bước ngang qua gian phòng và vào trong phòng ngủ của bố mẹ. Cửa tủ được kéo mở ra rồi đóng lại bằng một tiếng rầm.

Annemarie khẽ khàng đóng cửa phòng mình lại. Em loạng choạng bước về giường trong bóng tối.

“Ellen ơi,” em khẽ gọi giọng khẩn cấp, “cởi sợi dây đeo trên cổ ấy ra đi!”

Hai tay Ellen vụt ngay lên cổ. Em bắt đầu cố tháo cái móc gài nhỏ xíu một cách tuyệt vọng. Bên ngoài cửa phòng hai em, giọng nói cục cằn và những tiếng bước chân nặng nề tiếp tục vang lên.

“Tớ không thể mở được móc!” Ellen nói giọng hốt hoảng. “Tớ chưa từng tháo nó ra khỏi cổ - Tớ thậm chí còn không nhớ cách mở nữa!”

Annemarie nghe thấy một giọng nói vang lên ngay ngoài cửa. “Đây là gì?”

“Suỵt,” mẹ em trả lời. “Phòng ngủ của hai con gái tôi. Nghe chừng chúng ngủ rồi.”

“Giữ yên lặng nhé,” Annemarie ra lệnh. “Sẽ đau đấy.” Em nắm chặt sợi dây vàng mỏng mảnh, giật mạnh hết sức mình, và dứt đứt nó. Khi cánh cửa bật mở và ánh sáng tràn vào trong phòng, em dồn sợi dây vào trong lòng bàn tay và nắm các ngón tay lại thật chặt.

Hết hồn, hai cô bé ngẩng lên nhìn ba gã sĩ quan Đức Quốc xã vừa bước vào phòng.

Một gã rọi đèn pin quanh phòng. Gã lại gần tủ quần áo và nhìn vào bên trong. Rồi bằng một cái khoát tay, gã hẩy mấy cái áo khoác và cái áo choàng tắm đang treo trên móc tường xuống đất.

Trong phòng chẳng có đồ đạc gì ngoài một cái tủ ngăn kéo, cái rương có hoa văn màu xanh nằm trong góc và một đống búp bê của Kirsti chất trên cái ghế bập bênh nhỏ. Ánh đèn pin soi rọi lần lượt từng đồ vật một. Tức tối, gã sĩ quan quay về phía giường.

“Dậy!” Gã ra lệnh. “Ra ngoài đây!”

Run rẩy, hai cô bé ngồi dậy ra khỏi giường và theo sau gã, sượt ngang qua hai gã sĩ quan kia đang đứng trên lối đi ra phòng khách.

Annemarie nhìn quanh. Ba gã mặc quân phục này khác với đám đứng nơi góc phố. Lính đứng đường thường trẻ, thỉnh thoảng khó chịu, và Annemarie nhớ tới Hươu cao cổ, hắn đã, trong thoáng chốc, buông trôi điệu bộ hà khắc và mỉm cười với Kirsti.

Nhưng ba gã này già hơn và gương mặt chúng đầy nộ khí.

Bố mẹ em đang đứng cạnh nhau, mặt trông căng thẳng, nhưng Kirsti thì không thấy đâu. Ơn trời Kirsti được cái hầu như chẳng có chuyện gì dứt được nó ra khỏi giấc ngủ. Nếu bọn chúng đánh thức Kirsti dậy, con bé sẽ khóc lóc rên rỉ, hoặc còn tệ hơn, nó sẽ bực bội và khua tay đấm lung tung.

“Tên mày?” Gã sĩ quan quát.

“Annemarie Johansen. Còn đây là chị gái...”

“Im! Để nó tự nói. Tên mày?” Gã trừng mắt nhìn Ellen.

Ellen nuốt nước bọt. “Lise,” em nói rồi hắng giọng. “Lise Johansen.”

Gã sĩ quan chằm chằm nhìn hai em.

“Giờ thì,” mẹ nói bằng một giọng đanh thép, “mấy ông đã thấy chúng tôi không giấu giếm gì cả rồi. Các con tôi có thể quay về giường ngủ được chưa?”

Gã sĩ quan phớt lờ mẹ. Bất thình lình gã túm tóc Ellen. Ellen nhăn mặt vì đau.

Gã cười miệt thị. “Mày có một đứa con tóc vàng đang ngủ trong phòng. Và có một đứa con gái tóc vàng này...” Gã hất đầu về phía Annemarie. “Ở đâu ra mà mày có được đứa con tóc đen đó?” Gã xoắn chặt tóc Ellen. “Một thằng bố khác hả? Thằng giao sữa hả?”

Bố dấn lên một bước. “Không được nói với vợ tôi bằng cái kiểu ấy. Thả con tôi ra nếu không tôi sẽ báo cáo về cách cư xử của ông.”

“Hoặc rất có thể mày kiếm được nó từ một nhà nào đó khác?” Gã sĩ quan tiếp tục nói, vừa nói vừa bĩu môi. “Từ nhà Rosen hả?”

Trong phút chốc không ai nói một lời. Rồi Annemarie trông thấy bố em với vẻ đau khổ, xoay người bước đến cái tủ sách nhỏ và lấy ra một cuốn sổ. Em thấy bố đang cầm trong tay cuốn album hình chụp gia đình. Rất nhanh nhẹn, bố lật các trang sổ, tìm thấy thứ cần tìm và giật bung ra ba bức ảnh ở ba trang khác nhau.

Bố đưa cho gã sĩ quan Đức, gã buông tay nắm tóc Ellen.

“Ông sẽ thấy các con của tôi với tên của từng đứa viết trên mỗi bức ảnh,” bố nói.

Annemarie biết ngay lập tức bố đã chọn những tấm nào. Trong album có nhiều ảnh chụp - toàn là ảnh chụp các sự kiện trong trường học và các bữa tiệc sinh nhật, và gần như không được lấy tâm. Nhưng trong đó cũng có ảnh chụp chân dung ba chị em, do thợ ảnh chụp, mỗi đứa một tấm hồi sơ sinh. Mẹ đã viết, bằng nét chữ thanh tú của mình, tên từng đứa con dưới chân mỗi tấm ảnh.

Với cảm giác lạnh buốt, em cũng nhận ra tại sao bố đã giật bung ảnh ra khỏi cuốn album. Bởi vì dưới chân mỗi trang sổ, bên dưới các bức hình, có ghi ngày tháng. Mà Lise Johansen thật đã ra đời cách đây hai mươi mốt năm.

“Kristen Elisabeth,” gã sĩ quan vừa đọc vừa nhìn hình chụp Kirsti. Gã thả cho tấm ảnh rơi xuống sàn.

“Annemarie,” gã đọc tiếp, liếc nhìn em và thả rơi bức ảnh chụp thứ hai.

“Lise Margrete,” gã đọc tấm cuối cùng, và chăm chăm nhìn Ellen một lúc lâu, ánh mắt không biến đổi. Trong tâm trí Annemarie hiện ra bức ảnh chụp mà gã đang cầm trong tay: một bé gái, mắt mở to, gối đầu trên một cái gối, tay cầm một cái vòng màu bạc dành cho trẻ con cắn lúc mọc răng, hai bàn chân trần lộ ra bên dưới cái váy thêu tay. Tóc xoăn lưa thưa. Màu đen.

Gã sĩ quan xé đôi tấm ảnh và thả rơi hai mảnh xuống sàn. Sau đó gã quay người, hai gót giày ống bóng loáng của gã di di trên mấy tấm ảnh chụp rồi rời khỏi căn hộ. Không nói một lời, hai tên sĩ quan kia theo chân gã. Bố bước tới đóng cửa lại.

Annemarie thả lỏng các ngón tay bên tay phải vẫn đang nắm chặt sợi dây của Ellen. Em nhìn xuống, thấy lòng bàn tay mình đã hằn hình Ngôi Sao David.

Chú thích:

[8] Đơn vị tiền tệ của Đan Mạch.

[9] Một biểu tượng thiêng liêng của Do Thái giáo, được tạo thành từ hai tam giác đều lồng vào nhau.