← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi đã không quên kế hoạch tới dự cuộc bán đấu giá.

Có ba tuần lễ để đi đây đi đó. Tôi còn hai chuyến đi qua lục địa nữa, một chuyến sang Pháp và một chuyến đi Đức. Lúc đang ở Hamburg thì sự việc đi đến một bước ngoặt. Có một chuyện làm tôi thấy ghét kinh khủng người đàn ông và vợ ông ta mà tôi đang chở đi. Họ là biểu hiện của tất cả những gì tôi ghét nhất. Họ thô lỗ, chẳng coi ai ra gì, mới nhìn đã thấy ghét và khiến cảm giác không thể tiếp tục cuộc sống tầm gửi này trong lòng tôi tăng lên. Tôi rất thận trọng, xin hiểu cho. Tôi nghĩ chẳng thể nào chịu đựng họ thêm một ngày nào nữa, nhưng không nói với họ. Thật chẳng hay ho gì khi ta tự đẩy mình tới chỗ quan hệ không tốt với công ty đang thuê mướn ta. Vì vậy tôi điện thoại tới thẳng tới khách sạn họ đang ở, nói mình bị bệnh rồi gửi điện tín về London, cũng nói y như vậy. Tôi nói mình có thể bị cách ly và sẽ thích hợp nếu họ gửi sang một tài xế thay tôi. Không ai có thể trách tôi vì chuyện đó. Họ sẽ không phiền lòng lắm nên sẽ không tìm hiểu thêm nữa, chỉ đơn giản nghĩ là tôi bị sốt cao quá không thể tiếp tục báo tin cho họ. Sau đó tôi sẽ lại xuất hiện ở London, bịa đặt cho họ nghe chuyện mình đã bị bệnh ra làm sao. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không làm chuyện đó. Tôi chán ngán lối sống phóng đãng của bọn tài xế rồi.

Cuộc nổi loạn đó là một bước ngoặt quan trọng trong đời tôi. Vì chuyện đó và những chuyện khác nữa tôi xuất hiện ở phòng bán đấu giá vào ngày tháng đã hẹn.

Dòng chữ Trừ khi đã được bán trước theo thỏa thuận riêng được dán ngang qua bảng thông báo ban đầu. Nhưng nó vẫn còn đó, như vậy ngôi nhà vẫn chưa được bán đi theo thỏa thuận riêng. Tôi quá phấn khích tới nỗi hầu như chẳng biết mình đang làm gì nữa.

Như tôi nói trước đó tôi chưa bao giờ dự một buổi bán đấu giá bất động sản công khai nào. Tôi cứ đinh ninh sẽ thú vị lắm nhưng thật ra chẳng thú vị gì. Chẳng một chút nào. Đó là một trong những màn trình diễn buồn thảm nhất tôi từng tham dự. Nó diễn ra trong bầu không khí tù mù và chỉ có chừng sáu bảy người. Ông chủ trì cuộc bán đấu giá này khác hẳn những người tôi từng thấy rao bán những đồ đạc nội thất hay những món đại loại như thế; những người đàn ông có giọng hài hước, rất vui vẻ thân tình và hay nói đùa. Còn ông này thì bằng một giọng như vừa chết đi sống lại ca ngợi tài sản đó, mô tả diện tích và vài điều khác, rồi bắt đầu việc trả giá một cách miễn cưỡng. Ai đó ra giá năm ngàn bảng. Ông chủ trì mỉm cười chán chường như kiểu một người vừa nghe kể chuyện cười thật ra chẳng buồn cười một chút nào. Ông ta nêu vài nhận xét và có thêm vài người trả giá. Hầu hết có bộ dạng dân quê đang đứng xung quanh. Một người có vẻ là chủ trang trại, một người tôi đoán là một trong mấy nhà thầu xây dựng đang cạnh tranh với nhau, một cặp luật sư, tôi nghĩ vậy, một trong hai người đó trông như người lạ từ London xuống, ăn mặc sang trọng và có vẻ chuyên nghiệp. Không rõ lúc đó ông ta đã ra giá hay chưa, có lẽ rồi. Nếu đúng như vậy chắc ông ta đã nói rất khẽ và phác thêm một cử chỉ ra hiệu. Dù sao đi nữa việc trả giá cũng đến hồi kết thúc, ông chủ trì với giọng rầu rĩ thông báo chưa đạt tới giá dự định và tuyên bố giải tán.

“Đúng là chán phèo,” tôi nói với anh chàng trông như dân quê đi bên cạnh tôi khi ra ngoài.

“Lúc nào chả thế,” anh ta nói. “Đã đến nhiều cuộc như thế này hay chưa?”

“Chưa, thật tình là lần đầu tiên.”

“Động tính hiếu kỳ, đúng không? Tôi để ý thấy cậu chẳng hề trả giá.”

“Có gì phải sợ chứ,” tôi đáp. “Tôi chỉ muốn xem tiến hành ra sao mà thôi.”

“À, đó là cách điều hành rất thông thường. Họ chỉ muốn xem thử những ai quan tâm.”

Tôi nhìn anh ta có ý dò hỏi.

“Phải nói là chỉ có ba người thôi, ” anh bạn nói. “Whetherby từ Helminster đến. Ông ta là thầu xây dựng. Rồi đến Dakham và Coombe, đại diện cho một công ty nào đó ở Liverpool, tôi hiểu là thế, còn một chú ngựa ô từ London nữa, tôi muốn nói là một luật sư. Dĩ nhiên có thể còn có nhiều người nữa, nhưng với tôi hình như chỉ có mấy người ấy thôi. Giá sẽ rẻ lắm. Mọi người đều bảo thế.”

“Vì tai tiếng của nơi này hả?” tôi hỏi.

“Chắc cậu đã nghe nói đến Đất Digan rồi, đúng không? Dân vùng này đồn nhiều lắm. Cách đây nhiều năm hội đồng địa phương phải sửa lại đường cái - đó là một cái bẫy tử thần.”

“Nhưng nơi này vẫn mang tiếng xấu hay sao?”

“Tôi cho cậu biết đó chỉ là mê tín mà thôi. Dù sao thì phải nói giờ đây việc mua bán thực sự sẽ diễn ra ở hậu trường. Họ sẽ đến và ra giá. Có lẽ mấy người từ Liverpool sẽ mua được. Whetherby chắc chẳng chịu trả giá cao đâu. Ông ta thích mua rẻ. Dạo này có nhiều bất động sản được đưa ra thị trường để phát triển thêm. Rốt cuộc chẳng mấy ai có đủ khả năng mua nơi này, phá ngôi nhà đổ nát ấy rồi xây lên một ngôi nhà khác, đúng không?”

“Thời buổi này chuyện đó ít xảy ra,” tôi đáp.

“Thật quá khó khăn. Còn thuế má và chuyện này chuyện khác nữa. Ta không thể được dân địa phương giúp cho. Không, lúc này người ta thà bỏ ra hàng ngàn bảng để tậu một căn hộ sang trọng ở thành thị trên tầng mười sáu của cao ốc hiện đại. Những ngôi nhà đồ sộ khó quản lý ở nông thôn là món hàng chán ngán trên thị trường.”

“Nhưng ta có thể xây một ngôi nhà hiện đại,” tôi cãi. “Tiết kiệm được nhân công.”

“Cũng được, nhưng tốn nhiều tiền và người ta chẳng thích lắm cuộc sống biệt lập.”

“Không chừng có người thích đó,” tôi nói.

Anh ta bật cười, rồi chúng tôi chia tay. Tôi bước tiếp, cau mày bối rối. Hai chân đưa tôi đi mà tôi thật sự chẳng hề để ý đến nơi mình đang đi dọc theo con lộ giữa đám cây rồi đi lên, lên mãi tới tận con lộ ngoằn ngoèo dẫn lối qua đám cây đến bãi đất hoang.

Và vậy là tôi tới nơi lần đầu tiên trông thấy Ellie trên con lộ. Như đã nói, cô ấy đang đứng ngay bên cạnh một cây linh sam cao và có dáng vẻ mà tôi có thể miêu tả là một người chưa từng hiện hữu một khoảnh khắc trước đó, như thể mới vừa hiện ra từ trong đám cây. Cô mặc bộ trang phục bằng vải len màu xanh lục đậm, mái tóc có màu nâu dìu dịu của một chiếc lá mùa thu và có chút gì đó mỏng manh ẻo lả. Tôi thấy cô và dừng lại. Cô đang nhìn tôi, đôi môi chỉ hơi hé mở, có chút gì đó như hốt hoảng. Chắc tôi cũng hơi hoảng hốt. Tôi muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không biết phải nói gì. Rồi tôi lên tiếng:

“Xin lỗi. Tôi… tôi không có ý làm cô giật mình. Tôi không biết có người ở đây.”

Cô đáp lại, giọng rất êm ái dịu dàng, giọng nói của một cô bé nhưng không hẳn vậy:

“Không sao đâu ạ. Tôi cũng tưởng chẳng có ai ở đây.” Cô nhìn quanh rồi nói, “Chỗ này… thật là quạnh hiu.” Rồi cô khẽ rùng mình, chỉ một chút thôi.

Chiều hôm đó có một cơn gió hơi lạnh buốt. Nhưng có lẽ đó chẳng phải là một cơn gió. Tôi không biết nữa. Tôi bước vài bước tới gần hơn.

“Nơi này khá dễ sợ, đúng không?” tôi hỏi. “Ý của tôi là ngôi nhà đổ nát cả rồi.”

“Các Tòa Tháp,” cô nói vẻ đàm chiêu. “Là tên của nó, phải không - có điều chẳng có vẻ gì là tòa tháp cả.”

“Chắc chỉ là một cái tên mà thôi. Họ gọi nhà mình bằng những cái tên như Các Tòa Tháp để làm cho chúng nghe có vẻ đồ sộ thôi nhỉ?

Cô cười khẽ một chút. “Chắc là thế đấy. Đây là - chắc anh biết rõ chứ tôi không chắc chắn - đây là nơi hôm nay họ đã bán đi hay đưa ra đấu giá phải không?”

“Phải, tôi vừa tới dự cuộc bán đấu giá.”

“Ôi.” Cô ấy có vẻ hốt hoảng. “Anh đã - anh có - quan tâm sao?”

“Tôi không mua nổi một ngôi nhà đổ nát với vài trăm mẫu đất rừng đâu. Tôi không thuộc tầng lớp đó.”

“Đã bán rồi à?” cô hỏi.

“Chưa, chưa đạt tới giá dự kiến.”

“Ôi, tôi hiểu rồi.” Giọng cô nghe có vẻ nhẹ nhõm yên tâm.

“Cô cũng không muốn mua, đúng không?” tôi hỏi.

“Ồ, không, dĩ nhiên là không,” cô đáp, nghe như đang bồn chồn lo lắng vì chuyện đó.

Tôi ngần ngừ, rồi buột miệng:

“Tôi vừa giả vờ. Tất nhiên tôi không mua nổi vì chẳng có tiền, nhưng tôi thích lắm. Tôi muốn mua nó. Rất muốn mua. Cứ tha hồ cười nhạo tôi đi nếu cô thích, nhưng đúng như vậy đó.”

“Nhưng chẳng phải nó cũng đã quá tàn tạ rồi…”

“Cũng phải. Ý tôi không phải muốn nó như bây giờ. Tôi muốn phá sập nó, chở bằng xe bò đưa hết đi luôn. Đó là một ngôi nhà xấu xí và chắc hẳn đã buồn thảm lắm. Nhưng nơi này không hề xấu xí hay buồn thảm. Thật đẹp. Cô xem này! Đi lối này qua đám cây một chút đi cô! Hãy nhìn ra quang cảnh theo lối đi về phía vùng đồi và bãi đất hoang đó! Cô có thấy không? Phát quang mở rộng tầm nhìn xuyên suốt ở nơi đây- rồi sau đó cô đi lối này…”

Tôi nắm lấy cánh tay cô gái dẫn tới một điểm thứ nhì trong phạm vi khu đất. Phải chăng chúng tôi đang hành xử trái với thói thường, cô ấy chẳng hề để ý. Dù sao cũng không phải tôi đang nắm lấy cô một cách sỗ sàng đâu. Tôi muốn cho cô xem những gì tôi trông thấy.

“Ở đây này,” tôi nói, “ở đây cô thấy lối đi mở rộng ra xuống tới biển và những tảng đá nhô lên đằng kia kìa. Có một thị trấn giữa chúng ta và lối đi ấy, nhưng chúng ta không thấy được vì những ngọn đồi thoai thoải dốc xuống xa hơn. Và sau đó cô có thể nhìn theo lối đi thứ ba về phía một thung lũng sương mù mờ mịt. Bây giờ cô có thấy nếu đốn cây, tạo ra những lối đi rộng lớn, rồi dọn sạch khoảnh đất quanh ngôi nhà, cô có hình dung sẽ có được ở đây một ngôi nhà đẹp biết chừng nào hay không? Cô sẽ không đặt nó ở vị trí của ngôi nhà cũ. Cô sẽ đi chừng năm mươi - một trăm thước về bên phải, ở đây này. Đây là nơi cô có thể xây một ngôi nhà, một ngôi nhà tuyệt vời do một kiến trúc sư thiên tài xây lên.”

“Anh có quen biết kiến trúc sư thiên tài nào hay sao?” Cô gái hỏi, có vẻ nghi ngờ.

“Tôi có quen một ông anh.”

Rồi tôi bắt đầu kể cho cô nghe về anh Santonix. Chúng tôi ngồi xuống kề bên nhau trên một thân cây đã đốn hạ và tôi nói chuyện. Phải, tôi nói chuyện với người con gái mảnh mai ở khu đất rừng ấy mà trước đó tôi chưa từng gặp và tôi dốc hết lòng mình vào những điều đang nói với cô. Tôi kể cho cô nghe về giấc mơ mà con người ta có thể mơ.

“Điều đó sẽ không xảy ra,” tôi nói, “tôi biết chứ. Chẳng thể nào xảy ra. Nhưng suy nghĩ đi! Hãy suy nghĩ kỹ về điều đó y như tôi đang suy nghĩ! Ở đó chúng ta sẽ đốn cây và ở đó chúng ta sẽ mở rộng ra rồi trồng cây này cây khác, những cây đỗ quyên quanh năm xanh lá và những cây đỗ quyên rụng lá hằng năm, rồi anh bạn Santonix của tôi sẽ tới. Anh ấy bị ho rất nhiều bởi có lẽ đang chết lần chết mòn vì lao phổi hay bệnh gì đó, nhưng anh ấy có thể làm được việc đó. Có thể hoàn thành trước khi chết. Anh có thể xây ngôi nhà tuyệt vời nhất. Cô không biết những ngôi nhà của anh ấy như thế nào đâu. Anh xây chúng cho những người rất giàu có và họ phải là những người muốn có ngôi nhà thật xứng hợp. Tôi không muốn nói nhà xứng hợp theo nghĩa thông thường đâu nhé. Là thứ mà những người ta ước mơ trở thành hiện thực, muốn có kiểu nhà thật tuyệt vời.”

“Tôi cũng muốn có một ngôi nhà như thế,” cô ấy nói. “Anh làm cho tôi trông thấy nó, cảm thấy nó… Vâng, đây sẽ là một nơi đáng yêu để sống. Mọi điều mình hằng mơ ước trở thành hiện thực. Mình có thể sống ở đây và được tự do, không bị ngăn trở, không bị ràng buộc bởi những người xung quanh cứ thúc ép mình làm điều mình chẳng muốn, kìm giữ không cho mình làm bất cứ điều gì mình quả thật muốn làm. Ôi chao tôi đã quá chán chường cuộc sống của mình, những người xung quanh tôi và mọi thứ.”

Câu chuyện đã bắt đầu như vậy đó, Ellie và tôi ở bên nhau. Tôi cùng với những giấc mơ của tôi, còn cô ấy thì nổi dậy chống lại cuộc sống của chính cô. Chúng tôi ngừng nói chuyện và nhìn nhau.

“Anh tên gì thế?” cô hỏi.

“Mike Rogers,” tôi đáp, rồi chỉnh lại, “Michael Rogers. Còn cô tên gì vậy?”

“Fenella.” Cô ngần ngừ nhìn tôi với vẻ mặt hơi bối rối rồi nói, “Fenella Goodman.”

Chuyện này dường như chẳng đưa chúng tôi tiến xa hơn, chúng tôi chỉ tiếp tục nhìn nhau. Cả hai đều muốn gặp lại nhau - nhưng ngay lúc đó chẳng biết phải sắp xếp việc ấy như thế nào.