Chương 5
À, chuyện giữa Ellie và tôi đã bắt đầu như vậy đó. Thật ra không tiến triển quá nhanh vì cả hai đều có bí mật riêng của mình. Cả hai đều có chuyện muốn giấu người kia, vì vậy không thể kể cho nhau nghe nhiều điều lẽ ra có thể đã kể về mình, và vì vậy cứ làm cho chúng tôi đột nhiên khựng lại trước một thứ rào chắn. Chúng tôi không thể mở lòng mình ra và hỏi: “Bao giờ mình sẽ gặp lại nhau? Tôi có thể tìm em ở đâu? Anh sống ở đâu vậy?” Bởi vì nếu mình hỏi người kia điều gì, thì người ấy cũng sẽ mong mình cho biết về điều ấy.
Fenella có vẻ sợ sệt khi cho tôi biết tên cô. Quá sợ sệt, tới nỗi trong phút chốc tôi nghĩ đó có thể không phải là tên thật. Có thể cô ấy đã bịa ra. Nhưng tất nhiên tôi biết không thể nào có chuyện đó. Tôi đã cho cô biết tên thật của mình.
Ngày hôm đó chúng tôi hoàn toàn không biết phải từ giã nhau như thế nào. Thật ngượng ngùng lúng túng. Trời đã bắt đầu trở lạnh và chúng tôi muốn thơ thẩn đi xuống từ Các Tòa Tháp - nhưng lúc đó chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?
Khá ngượng ngập, tôi ướm hỏi nàng:
“Có phải cô lưu trú quanh đây hay không?”
Cô gái đáp đang lưu trú tại Phố Chợ Chadwell. Đó là một phố chợ không xa. Tôi biết có một khách sạn ba sao khá lớn. Tôi đoán cô đang lưu trú ở đó. Cô hỏi tôi cũng với vẻ ngượng ngập y như vậy:
“Anh sống ở đây à?”
“Không, không phải dân ở đây. Chỉ tới đây trong ngày hôm nay thôi.”
Sau đó có một khoảnh khắc im lặng khá ngượng ngùng. Cô gái khẽ rùng mình một cái. Một làn gió nhẹ lạnh lẽo vừa thổi tới.
“Tốt hơn chúng ta nên đi bộ,” tôi nói, “và giữ cho ấm. Em đi bằng xe riêng, xe buýt hay tàu hỏa vậy?”
Cô trả lời là đã để chiếc ô tô lại trong làng.
“Nhưng không sao đâu,” cô nói
Dường như cô hơi bồn chồn lo lắng. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy muốn tống khứ tôi đi nhưng lại hoàn toàn không biết phải làm sao.
Tôi đề nghị: “Chúng ta cùng đi bộ xuống đó nhé? Chỉ tới ngôi làng thôi.”
Khi đó cô liếc nhìn tôi thật nhanh có vẻ biết ơn. Chúng tôi từ từ đi bộ xuống con lộ ngoằn ngoèo từng xảy ra quá nhiều tai nạn xe hơi. Khi đi vòng quanh một góc lộ, một bóng dáng bất thình lình bước ra từ bên dưới tán lá linh sam che phủ. Bóng dáng ấy xuất hiện quá đột ngột khiến Ellie giật mình kêu lên thảng thốt: “Ối!” Đó là bà già tôi gặp hôm nọ trong khu vườn trước căn nhà nhỏ của bà ta. Bà Lee. Hôm nay trông bà ta man dại hơn nhiều với một mớ tóc rối màu đen phất phơ trước gió và cái áo choàng sát nách đỏ thắm khoác vai. Bà đứng rướn người lên ra oai nên có vẻ cao hơn.
“Nè, anh chị tính làm cái gì vậy?” bà ta hỏi. “Cái gì xúi anh chị tới Đất Digan hả?”
“À,” Ellie đáp, “chúng tôi không xâm nhập trái phép, phải không ạ?”
“Có thể là có đó. Đất Digan trước kia thường bị như vậy. Đất của dân Digan ta mà chúng nó lại đuổi dân ta đi. Anh chị không làm gì tốt ở đây, và không cái gì tốt tới với anh chị khi đi loanh quanh Đất Digan đâu à.”
Ellie chẳng hề chống chế, cô không phải hạng người ấy. Thật dịu dàng lễ độ, cô nói:
“Tôi sẽ rất tiếc giá như hôm nay chúng tôi không đến đây. Tôi tưởng hôm nay nơi này đã bán đi rồi.”
“Ai mua nó rồi cũng bị xui xẻo hết á,” bà già nói. “Cô nghe ta, cô gái xinh à, vì cô cũng xinh đó, xui xẻo sẽ tới với ai mua nó. Có một lời nguyền lên đất nầy, đã trù ếm rất lâu rồi, cách nay nhiều năm rồi. Cô cứ việc giũ bỏ nó mà đi. Chớ có làm việc không đâu với Đất Digan! Nó sẽ đem cái chết và nguy hiểm tới cho cô. Về nhà đi và chớ có trở lại Đất Digan! Chớ có nói ta không cho cô biết nha!”
“Chúng tôi có gây thiệt hại gì đâu ạ.”
“Nào bà Lee,” tôi nói, “đừng làm cho cô ấy hoảng sợ!”
Rồi tôi quay sang giải thích với Ellie.
“Bà Lee đây sống trong làng. Có một căn nhà nhỏ ở đó. Bà xem bói và tiên đoán tương lai hậu vận. Chỉ vậy thôi, đúng không bà Lee?” Tôi hỏi bà ta một cách hài hước.
“Ta có tài ông trời cho mà,” bà ta nói thật giản đơn, vẫn rướn thẳng lên hơn nữa cái hình hài giống như dân digan. “Ta có tài trời cho mà. Mới sanh ra đã có. Dân ta đều có hết á. Ta sẽ coi bói cho cô. Bỏ bạc vô lòng bàn tay ta, rồi ta sẽ coi bói cho cô!”
“Tôi chẳng muốn xem bói đâu ạ.”
“Là chuyện khôn ngoan đó. Biết chút gì về tương lai. Biết phải tránh đi cái gì, biết cái gì xảy tới với cô nếu cô không có để ý. Coi nào, có nhiều tiền trong túi cô. Thiệt nhiều tiền mà. Ta biết những chuyện mà nếu cô khôn ngoan thì nên biết đó.”
Tôi tin chắc các bà, các cô hầu như đều bị thôi thúc bởi ước muốn được biết tương lai hậu vận của mình. Tôi từng để ý thấy điều ấy với các cô nàng tôi quen biết. Gần như lúc nào tôi cũng phải trả tiền cho họ vào lều của thầy bói nếu dẫn họ vào một hội chợ. Ellie mở túi xách lấy ra hai đồng nửa cuaron đặt vào lòng bàn tay bà già.
“A, cô gái xinh à, bây giờ đúng rồi đó. Cô nghe Mẹ Lee già nói cho biết cái gì đây nè.”
Ellie tháo đôi găng tay ra rồi đặt hai bàn tay nhỏ nhắn thanh mảnh vào hai bàn tay bà già. Bà ta nhìn xuống, lẩm bẩm một mình: “Ta thấy cái gì? Thấy cái gì đây?”
Thình lình bà ta vội vàng buông hai bàn tay Ellie xuống.
“Ta sẽ bỏ nơi này mà đi nếu ta là cô. Đi đi và chớ trở lại! Đó là chuyện ta cho cô biết mới nãy và đúng vậy đó. Ta lại thấy nó trong lòng bàn tay cô nữa. Quên Đất Digan đi, quên cô từng thấy nó đi! Và không chỉ cái nhà nát ở trên đó đâu, chính miếng đất đó cũng bị nguyền.”
“Bà bị điên vì chuyện đó rồi,” tôi nói, giọng cộc cằn. “Dù sao cô gái này cũng không dính dáng gì tới khu đất đó. Hôm nay cô ấy tới chỉ để đi dạo thôi, chẳng dính dáng gì tới ở đây cả.”
Chẳng thèm chú ý tới tôi, bà già nói thật nghiêm khắc:
“Ta đang cho cô biết, cô gái xinh à. Ta đang cảnh báo cô đó. Cô có thể có một đời sung sướng - nhưng phải tránh nguy hiểm. Chớ có tới một chỗ có nguy hiểm hay một chỗ bị nguyền! Đi chỗ khác đi, chỗ cô được yêu thương, được để ý chăm sóc đó! Cô phải giữ mình an toàn. Nhớ chuyện đó nhe! Bằng không - bằng không…” bà ta khẽ rùng mình một cái. “Ta không thích thấy, không thích chuyện ta thấy trong bàn tay cô đâu.”
Thình lình với một cử chỉ vội vàng kỳ quặc, bà ta đẩy hai đồng cuaron trở vào lòng bàn tay Ellie, làu bàu gì đó không sao nghe được. Dường như bà ta nói “Thiệt là tàn ác. Thiệt tàn ác, chuyện sẽ xảy ra.” Rồi bà ta quay người và nhanh chân bỏ đi thật ngạo nghễ.
“Đúng là - đúng là một người đàn bà kinh khiếp!” Ellie nói.
“Đừng chú ý tới bà ta!” tôi nói cộc lốc. “Dù sao bà ta cũng hơi điên điên khùng khùng. Chỉ muốn dọa cho em sợ hết hồn luôn. Dân digan có cách cảm nhận riêng về khu đất đặc biệt này.”
“Đã có tai nạn ở đây à? Từng có chuyện xúi quẩy xảy ra sao?”
“Chắc chắn là có tai nạn rồi. Em nhìn khúc quanh và con lộ chật hẹp kia đi! Phải xử bắn cả Hội đồng địa phương này vì không chịu có biện pháp. Đương nhiên sẽ có tai nạn ở đây thôi. Không có đủ biển báo để cảnh báo người ta mà.”
“Chỉ có tai nạn - hay còn chuyện khác nữa?”
“Này em, người ta thường thích sưu tầm chuyện tai họa mà. Lúc nào cũng có rất nhiều tai họa để sưu tầm. Đó là cách dựng lên chuyện này chuyện nọ về nơi này.”
“Có phải đấy là một trong những lý do vì sao người ta lại bảo chỗ bất động sản đang bán này sẽ có giá rẻ?”
“À, có thể. Ở địa phương này là vậy đó. Nhưng chắc không bán cho dân địa phương đâu. Mong nó sẽ được bán đi để mở mang thêm. Em đang rùng mình kìa,” tôi nói. “Đừng rùng mình! Nào, chúng ta sẽ đi nhanh.” Rồi tôi ướm hỏi: “Em đành lòng để anh rời xa em trước khi trở về phố chợ hay sao?”
“Không. Dĩ nhiên là không. Sao em nỡ đành lòng chứ?”
Tôi đánh bạo nói ngay:
“Em này, ngày mai anh sẽ ra Phố Chợ Chadwell đó. Anh - anh cho rằng - không biết em có còn ở đó hay không… Anh muốn nói có cơ may nào để - gặp em hay không?” Tôi lê bước và quay đầu phía khác, mặt tôi chắc đỏ ửng. Nhưng nếu bây giờ tòi không nói gì đó thì làm sao tiếp tục chuyện này chứ?
“À có đấy,” cô đáp. “Mãi đến tối em mới trở về London.”
“Vậy có lẽ là - em sẽ - anh muốn nói như vậy chắc là hơi trơ trẽn…”
“Không, không đâu anh ạ.”
“À, em sẽ đến dùng bữa ở một quán café chứ? - anh nhớ có lẽ nơi ấy gọi là quán Chó Xanh. Hết sức thú vị. Thật là - anh muốn nói thật là…” Tôi không nghĩ ra được lời lẽ mình muốn nói, nên dùng lời lẽ từng nghe mẹ tôi nói một đôi lần - “thật vô cùng sang trọng như quý bà quý cô,” tôi nói vẻ ngượng ngập.
Khi ấy Ellie bật cười khanh khách. Chắc nói như vậy đời nay nghe khá kỳ khôi.
“Chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy,” cô nói. “Vâng, em sẽ đến."
Khoảng bốn giờ rưỡi, có được không anh?”
“Anh sẽ đợi em,” tôi đáp. “Anh… anh rất vui.” Tôi không nói mình vui vì chuyện gì.
Chúng tôi đã tới ngã rẽ cuối cùng của con lộ ở đó bắt đầu nhìn thấy những ngôi nhà. Tôi nói với cô:
“Tạm biệt em, hẹn ngày mai nhé! Và - đừng nghĩ tới những gì mụ khọm già kia nói nữa! Chắc mụ chỉ thích hù dọa thôi mà. Mụ có ở đó mãi đâu,” tôi nói thêm.
“Anh có cảm thấy đấy là một nơi kinh khiếp hay không?” Ellie hỏi.
“Đất Digan hả? Không, anh không nghĩ như vậy đâu,” tôi đáp. Có lẽ trả lời như vậy hơi quá dứt khoát một chút, nhưng quả thật tôi thấy nó chẳng có gì đáng sợ cả. Tôi nghĩ như trước đó từng nghĩ, đó là một nơi rất đẹp, một khung cảnh thật đẹp để xây lên một ngôi nhà thật đẹp…
À, cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Ellie diễn ra như vậy đó. Hôm sau tôi ra Phố Chợ Chadwell, chờ đợi trong quán Chó Xanh và cô ấy đã tới. Chúng tôi cùng dùng bữa và trò chuyện, vẫn không nói nhiều về mình, không nói về cuộc sống của chúng tôi, ý tôi là vậy. Gần như chỉ bàn về những chuyện mình từng suy nghĩ và cảm nhận. Rồi sau đó cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nói phải đi thôi, vì chuyến tàu đi London của cô rời bến lúc năm giờ rưỡi.
“Anh tưởng em có xe đậu ở đây chứ,” tôi nói.
Có vẻ hơi bối rối, cô đáp không, không có, chiếc ô tô hôm qua không phải của cô. Cô có nói là xe của ai đâu. Một thoáng bối rối lại đến với chúng tôi. Tôi giơ một ngón tay gọi cô tiếp viên để trả tiền, rồi hỏi thẳng Ellie:
“Anh sẽ - sẽ lại gặp em chứ?”
Cô không ngó tôi mà nhìn xuống mặt bàn và đáp:
“Em còn ở London thêm nửa tháng nữa.”
“Ở đâu? Làm sao gặp em?” tôi hỏi.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ba ngày sau trong Công viên Nhiếp Chính. Đó là một ngày thật tuyệt. Chúng tôi dùng ít thức ăn trong một nhà hàng lộ thiên rồi đi bộ trong Hoa viên Nữ hoàng Mary. Chúng tôi ngồi ở đó trong hai cái ghế bố trò chuyện với nhau. Từ đó trở đi chúng tôi bắt đầu kể chuyện của mình. Tôi cho cô ấy biết mình cũng được học hành tử tế nhưng không tới đâu cả. Tôi kể cho cô nghe về những công việc từng làm, một số việc làm có sao thì nói vậy, và chẳng bao giờ gắn bó với việc nào cả, đã hiếu động như thế nào, từng lang thang thử làm hết việc này rồi việc khác ra sao. Thật khá lạ lùng, Ellie lắng nghe mọi chuyện thật say sưa.
“Thật quá khác biệt,” cô nói, “khác biệt một cách quá tuyệt vời!”
“Khác với cái gì vậy em?”
“Khác với em.”
“Em là một cô gái giàu có hả?” tôi trêu, “Một cô bé giàu có đáng thương.”
“Vâng, em là một cô bé giàu có đáng thương.”
Rồi cô kể một cách rời rạc những nét cơ bản về tài sản, về cuộc sống an nhàn sung túc mà ngột ngạt buồn chán, thật sự chẳng bao giờ được chọn bạn cho riêng mình, chẳng bao giờ được làm những gì mình muốn. Đôi khi nhìn những người dường như đang vui sống, mà mình lại không được. Mẹ cô đã mất đi khi cô còn nằm nôi, rồi cha cô đi thêm bước nữa. Chẳng mấy năm sau đó ông cũng qua đời. Tôi đoán cô chẳng mấy quan tâm tới mẹ kế. Cô sống chủ yếu ở bên Mỹ nhưng đi du lịch ra nước ngoài cũng khá nhiều.
Dường như thật kỳ quái đối với tôi khi nghe cô ấy kể chuyện một cô gái lứa tuổi này vào thời buổi này lại có thể sống một cuộc đời bị che chắn và giam hãm như thế. Đúng vậy, cô có tới những cuộc tiệc tùng và những nơi vui chơi giải trí, nhưng theo cách cô ấy kể, tôi thấy dường như chuyện đó có lẽ đã xảy ra cách đây năm chục năm rồi. Chẳng có vẻ gì là ấm áp thân tình cả, có vui thú gì đâu chứ. Cuộc sống của cô ấy và tôi khác xa một trời một vực. Chuyện đó nghe kể cũng hấp dẫn, nhưng lại khiến tôi sững sờ kinh ngạc.
“Vậy thật sự em chẳng có bạn bè nào hay sao?” tôi hỏi, không thể nào tin. “Còn bạn trai thì sao?”
“Họ chọn bạn trai cho em,” cô đáp khá cay đắng. “Chán chết đi được.”
“Y như đang ở tù vậy,” tôi nhận xét.
“Có vẻ như thế thật đấy.”
“Và thật sự không có ai là bạn của riêng em sao?”
“Bây giờ thì có rồi. Em đã có chị Greta.”
“Greta là ai vậy?” tôi hỏi.
“Mới đầu chị ấy đến làm (au-pair)() - không, có lẽ không hoàn toàn như thế. Nhưng dẫu sao em từng có một chị bạn người Pháp ở nhà em một năm để cùng nói tiếng Pháp, rồi sau đấy chị Greta từ bên Đức sang để cùng nói tiếng Đức với em. Chị Greta thì khác. Mọi chuyện đều khác hẳn từ khi chị ấy đến.”
“Em rất mê cô ta à?” tôi hỏi.
“Chị ấy giúp đỡ em,” cô đáp. “Chị về phe với em, sắp xếp để em có thể làm việc này việc nọ và đi nơi này nơi khác. Chị vẫn thường nói dối vì em. Chắc hẳn em đã không thể nào bỏ đi xuống tận Đất Digan nếu như không nhờ có chị Greta. Chị luôn cùng đi với em và chăm sóc em ở London trong lúc mẹ kế em ở Paris. Em viết sẵn hai ba bức thư, và nếu em đi đâu đấy thì cứ ba bốn ngày một lần chị lại đem thư đi gửi để chúng đóng dấu bưu điện London.”
“Thế tại sao em lại muốn xuống tận Đất Digan?” tôi hỏi. “Để làm gì vậy?”
Cô không trả lời ngay lập tức.
“Chị Greta cùng em sắp xếp việc ấy,” cô nói. “Greta khá tuyệt vời,” cô nói tiếp. “Nghĩ ra cách, anh biết đó. Chị ấy gợi hết ý này rồi ý khác.”
“Cô Greta này là người trông thế nào?” tôi hỏi.
“Ôi, chị Greta thật xinh đẹp. Cao ráo và tóc vàng. Chị ấy làm được mọi việc.”
“Chắc anh không thích cô ta đâu.”
Ellie cười. “Ồ, anh sẽ thích. Chắc chắn anh sẽ thích đấy. Chị ấy còn rất khôn ngoan nữa.”
“Anh không thích các cô gái khôn ngoan đâu. Cao ráo tóc vàng cũng chẳng ưa. Anh thích các cô gái nhỏ nhắn có mái tóc màu lá úa mùa thu.”
“Em tin chắc anh ghen với chị Greta,” cô nói.
“Có lẽ vậy. Em mê cô ta lắm, đúng không?”
“Vâng, em rất mê chị ấy. Chị đã tạo ra tất cả những điều khác biệt trong cuộc sống của em.”
“Và chính cô ta đã gợi ý cho em xuống tận chỗ đó. Anh tự hỏi tại sao vậy? Chẳng có gì nhiều để xem hay làm ở khu đất ấy. Anh thấy có hơi bí hiểm đó.”
“Đấy là bí mật của bọn em,” Ellie nói vẻ bối rối.
“Của em và Greta à? Nói cho anh biết đi!”
Cô lắc đầu. “Em phải giữ chút bí mật của em chứ.”
“Chị Greta của em có biết em đang gặp anh hay không?”
“Chị ấy biết em đang gặp ai đó. Chỉ thế thôi. Chẳng hỏi han gì cả. Chị biết em đang hạnh phúc.”
Sau đó có một tuần tôi không gặp Ellie. Mẹ kế của cô từ Paris đã trở về, còn có người nào đó mà cô gọi là chú Frank, và gần như vô tình cô giải thích đang là sinh nhật của mình, và họ đang tổ chức cho cô bé một đại tiệc chúc mừng sinh nhật ở London.
“Em sẽ không thể nào bỏ đi,” cô nói. “Tuần tới không được. Nhưng sau đấy - sau đấy sẽ khác.”
“Tại sao sau đó sẽ khác chứ?”
“Khi ấy em có thể làm những gì mình thích.”
“Nhờ Greta giúp cho như thường lệ à?” tôi hỏi.
Cách tôi nhắc tới Greta thường khiến Ellie bật cười. Cô sẽ nói, “Anh quá ngốc nghếch mới đi ghen với chị ấy. Một ngày kia hẳn anh sẽ gặp chị. Anh sẽ thích chị ấy cho mà xem.”
“Anh không thích các cô gái có ảnh hưởng chi phối người khác đâu,” tôi vẫn ngoan cố.
“Sao anh lại nghĩ thế chứ?”
“Là do cách em nói về cô ta. Lúc nào cô ta cũng bận rộn sắp xếp chuyện gì đó.”
“Chị ấy rất có năng lực,” Ellie nói. “Chị sắp xếp việc này việc nọ rất tài tình. Nên mẹ kế em mới tin cậy chị ấy đến thế?
Tôi hỏi chú Frank của cô là người như thế nào.
Cô đáp, “Thật tình em không biết ông ấy rõ lắm. Đấy là chồng của em gái bố em, đâu có quan hệ họ hàng gì. Nói đúng hơn vẫn luôn là một hòn đá lăn, một đôi lần từng gặp chuyện phiền phức. Anh biết cách người ta bàn về ai đấy và kiểu nói bóng gió rồi mà.”
“Không chấp nhận xã giao sao?” tôi hỏi. “Vận rủi hả em?”
“Ôi, có lẽ không thật sự tồi tệ nhưng ông ấy vẫn thường lâm vào tình cảnh khó khăn. Khó khăn về tài chính. Những người được ủy quyền, các luật sư và những người khác vẫn thường phải lôi ông ra khỏi tình cảnh ấy. Trả hết tiền cho vụ này việc nọ.”
“À ra là vậy,” tôi nói. “Ông ta là tấm gương xấu trong dòng họ. Anh mong sẽ có quan hệ với ông ta tốt hơn với chị Greta gương mẫu của em.”
“Ông ấy có khả năng làm cho mình trở nên rất dễ ưa khi ông thấy thích,” Ellie nói.
“Nhưng em thật sự không ưa ông ta hả?” tôi hỏi gay gắt.
“Em nghĩ là có… Chỉ đôi lúc như thế, ôi em không thể giải thích. Chỉ cảm thấy mình chẳng biết ông ta đang nghĩ gì hay mưu tính gì.”
“Một trong những người hay mưu tính của dòng họ, đúng không?”
“Em không biết ông ấy thật ra là người như thế nào, ” Ellie nói lần nữa.
Cô chưa bao giờ yêu cầu tôi gặp mặt bất cứ ai trong gia đình cô. Đôi khi tôi tự hỏi mình có nên nói gì không. Tôi không rõ cô cảm thấy thế nào về đề tài đó. Cuối cùng tôi hỏi thẳng:
“Ellie này, em nghĩ anh nên gặp mặt gia đình em, hay không nên gặp?”
“Em không muốn anh gặp họ đâu,” cô trả lời ngay lập tức.
“Anh biết mình chẳng là cái đinh gì cả mà,” tôi nói.
“Ý của em không phải thế, không chút nào! Em muốn nói họ sẽ làm ầm lên. Em không chịu nổi chuyện ầm ĩ đâu.”
“Đôi khi anh có cảm tưởng đây gần như là một chuyện lén lút. Nó đặt anh vào một tình cảnh khá tồi tệ, em không nghĩ vậy sao?”
“Em đã đủ chín chắn để có bạn của riêng mình chứ,” cô đáp. “Gần hai mươi mốt tuổi rồi. Khi đã hai mươi mốt, em có thể có bạn của riêng mình và chẳng ai ngăn cản được. Nhưng bây giờ anh thấy đấy - à, như em nói sẽ có một chuyện ầm ĩ kinh khủng và họ sẽ quẳng em lên xe bò chở đi đâu đấy để không gặp được anh. Sẽ có - ôi xin anh đấy - cứ tiếp tục như tình hạng hiện giờ đi anh!”
“Hợp ý em thì cũng hợp ý anh thôi,” tôi nói. “Chỉ là anh không muốn lén lút mãi thế này.”
“Chẳng phải lén lút đâu anh. Chỉ là có một người bạn để mình có thể trò chuyện và nói điều này chuyện nọ thôi mà. Là ai đấy mà mình có thể… ” cô chợt mỉm cười, “có thể giả vờ giả vịt. Anh không biết điều ấy tuyệt vời như thế nào đâu.”
Phải đó, có rất nhiều điều như vậy - giả vờ giả vịt! Thời gian chúng tôi ở bên nhau càng lâu càng hóa ra là vậy đó. Đôi khi chính tôi cũng giả vờ. Rất nhiều lần chính Ellie cũng giả vờ. “Cứ giả sử như chúng mình đã mua Đất Digan và đang xây một ngôi nhà ở đấy đi!”
Tôi đã kể cho cô nghe rất nhiều điều về Santonix và về những ngôi nhà anh xây lên. Tôi cố mô tả cho cô rõ chúng là loại nhà nào và anh ấy nghĩ sao về điều này chuyện nọ. Tôi nghĩ mình mô tả không hay lắm vì không giỏi mô tả. Chắc chắn trong đầu cô đã có hình ảnh ngôi nhà đó của riêng cô - nhà của chúng tôi. Chúng tôi không hề nói là nhà của chúng tôi nhưng biết mình muốn nói gì…
Vậy là trong hơn một tuần tôi không được gặp Ellie. Tôi đã rút tiền tiết kiệm mình có được (nào có nhiều nhặn gì đâu) và mua cho cô một chiếc nhẫn nhỏ xíu hình cỏ ba lá màu xanh làm bằng thứ đá gì đó ở vùng đầm lầy Ireland. Tôi đã tặng cô làm quà sinh nhật và cô ấy rất thích nó, có vẻ vui sướng lắm.
“Đẹp quá,” cô nói.
Cô không đeo nhiều nữ trang, và khi đeo chắc chắn là kim cương thật, ngọc lục bảo và những thứ đại loại như thế, nhưng cô lại thích chiếc nhẫn Ireland của tôi.
“Đây sẽ là món quà sinh nhật em thích nhất đấy,” cô nói.
Sau đó tôi nhận được một lá thư ngắn viết vội của Ellie.
Cô sẽ xuất ngoại với gia đình sang miền nam nước Pháp ngay sau sinh nhật.
“Nhưng anh đừng lo,” cô viết, “độ hai hay ba tuần nữa nhà em sẽ quay trở lại, lần này là trên đường về Mỹ. Nhưng dẫu sao khi ấy chúng mình cũng sẽ gặp lại nhau. Em có chuyện đặc biệt muốn bàn với anh.”
Tôi có cảm giác bất an, không thoải mái vì không được gặp Ellie và biết cô đã sang Pháp. Tôi cũng biết chút ít tin tức về bất động sản ở Đất Digan. Rõ là nó đã được bán đi do thỏa thuận riêng nhưng chẳng có nhiều thông tin về việc ai đã mua nó. Một công ty tư vấn pháp luật nào đó ở London đã được nêu tên rõ ràng là bên mua. Tôi cố tìm hiểu thêm thông tin nhưng không được. Công ty có liên quan rất kín kẽ. Lẽ tất nhiên tôi không tiếp cận giám đốc. Tôi gọi điện đến một nhân viên của họ nhờ đó được biết một chút thông tin thật mơ hồ. Nó đã được bán cho một khách hàng rất giàu định giữ nó như một vốn đầu tư sinh lợi, có khả năng lên giá khi vùng quê đó được mở mang thêm.
Thật khó tìm hiểu khi đối phó với một công ty thật sự chỉ dành cho nhà giàu. Mọi chuyện đều y như là bí mật chết người như thể họ là cơ quan MI5 hay cái gì đó! Mọi người lúc nào cũng đang thay mặt cho một người nào khác không thể nêu danh tính hay nhắc tới. Trả giá để tiếp quản không có kết quả gì ở công ty này!
Tôi lâm vào tình cảnh đứng ngồi không yên. Tôi thôi không nghĩ tới chuyện đó nữa và đi thăm mẹ tôi. Đã khá lâu rồi tôi chưa gặp mẹ.