Chương 6
Mẹ tôi vẫn sống trên con đường bà đã sống hai mươi năm nay, một con phố có những căn nhà xám xịt, hết thảy đều đường hoàng ra phết và chẳng hề đẹp đẽ thú vị gì. Bậc thềm trước cửa được quét vôi trắng thật tuyệt và trông có vẻ y hệt như thường lệ. Đó là nhà số 46. Tôi nhấn chuông cửa trước. Mẹ tôi mở cửa và đứng đó ngó tôi. Trông bà cũng y hệt như thường lệ. Cao ráo và gầy gò, mái tóc hoa râm chải rẽ ngay chính giữa, miệng giống như cái bẫy chuột và đôi mắt vẫn vĩnh viễn hoài nghi. Bà có vẻ nghiêm khắc cứng rắn. Nhưng trong những chuyện liên quan tới tôi bà lại có một tình cảm dịu dàng mềm yếu ở đâu đó tận đáy lòng. Bà chẳng bao giờ để lộ ra, trừ khi không nén được, nhưng tôi đã nhận ra tình cảm ấy trong lòng bà. Chưa bao giờ ngừng lại một phút giây nào, bà vẫn luôn muốn tôi sống khác đi nhưng những ước mong của bà sẽ không bao giờ thành hiện thực. Vĩnh viễn có một tình trạng bế tắc giữa hai mẹ con tôi.
“Ôi,” bà nói, “đúng là anh rồi.”
“Dạ,” tôi nói, “là con đây.”
Bà lùi lại một chút cho tôi bước qua rồi tôi vào trong nhà, đi tiếp qua cửa phòng khách vào nhà bếp. Bà đi theo và đúng nhìn tôi.
“Đã khá lâu rồi. Anh đã làm gì hả?”
Tôi nhún vai. “Dạ, làm chuyện này chuyện nọ.”
“À, như mọi khi hả?”
“Dạ, như mọi khi.”
“Anh đã làm bao nhiêu việc từ lúc mẹ gặp anh lần trước?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát. “Dạ, năm việc ạ.”
“Mẹ mong anh sẽ trưởng thành.”
“Con đã hoàn toàn là người lớn rồi mà. Con đã chọn cách sống của mình. Lâu nay mẹ thế nào?” tôi hỏi thêm.
“Cũng thường thôi.”
“Hoàn toàn khỏe mạnh và chỉ vậy thôi à?” tôi hỏi.
“Mẹ đâu có rảnh để mắc bệnh chứ,” mẹ tôi đáp. Rồi bà hỏi cộc lốc, “Anh tới làm gì vậy?”
“Phải có chuyện gì đặc biệt con mới tới được hay sao?”
“Anh thường như vậy mà.”
“Con không hiểu tại sao mẹ lại phản đối quá kịch liệt chuyện con đi tham quan thế giới,” tôi nói.
“Lái xe hạng sang đi khắp lục địa! Cái ý tưởng đi tham quan thế giới của anh là vậy sao?”
“Dạ, hẳn là như vậy rồi.”
“Anh sẽ không mấy thành công trong công việc. Không đâu, nếu như anh bỏ việc chỉ báo trước một ngày rồi đổ bệnh, vứt khách lại một thị xã mắc dịch mắc toi nào đó.”
“Sao mẹ lại biết chuyện đó?”
“Công ty của anh gọi tới. Họ hỏi mẹ có biết địa chỉ của anh hay không.”
“Họ muốn gặp con làm gì vậy?”
“Chắc là họ muốn thuê anh làm việc lại. Mẹ không nghĩ ra vì lẽ gì.”
“Dạ, tại vì con lái xe giỏi và khách thích con. Dù sao con cũng không thể làm khác hơn khi đã mắc bệnh, đúng không?”
“Không biết,” mẹ tôi đáp.
Rõ ràng bà cho là tôi có thể làm khác hơn.
“Sao anh không báo cáo với họ khi về Anh vậy?”
“Dạ, tại vì con có con cá khác để rán rồi.”
Bà nhướn mày. “Lại có thêm ý định trong đầu anh sao? Lại những ý tưởng ngông cuồng nữa à? Anh đã làm những việc gì từ dạo đó?”
“Bơm xăng. Thợ máy trong một gara. Nhân viên văn phòng tạm tuyển, rửa chén trong một nhà hàng vũ trường nhếch nhác.”
“Đúng là tuột dốc thật rồi,” mẹ tôi nói với một cái vẻ thật hả hê cay nghiệt.
“Hoàn toàn không phải vậy đâu. Đó chỉ là một phần của kế hoạch thôi. Kế hoạch của con đó mẹ ơi!”
Bà thở dài. “Muốn uống gì không, trà hay cà phê? Có cả hai thứ đó.”
Tôi chọn cà phê. Đã bỏ thói quen uống trà rồi. Mẹ con tôi ngồi đó với cái tách của mình để trước mặt và bà lấy từ trong hộp thiếc ra một cái bánh ngọt nhà làm rồi cắt cho mỗi người một lát. “Anh có điều gì khác đó,” bà chợt nói.
“Con à? Khác thế nào vậy mẹ?
“Không biết, nhưng anh khác hẳn. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Dạ, không có gì xảy ra hết. Chuyện gì lại phải xảy ra chứ?”
“Anh đang phấn khích,” bà nói.
“Dạ, con sắp đi cướp ngân hàng."
Bà không có vẻ gì là vui thích. Chỉ đơn giản nói. “Không, mẹ không sợ anh làm chuyện đó đâu.”
“Sao lại không chứ? Thời buổi này có vẻ đó là cách dễ dàng để làm giàu nhanh chóng.”
“Chuyện đó cần phải mất quá nhiều công sức,” bà nói. “Và rất nhiều toan tính. Đầu óc phải làm việc nhiều hơn mình muốn làm đó. Còn không an toàn nữa.”
“Chắc mẹ nghĩ đã biết hết về con rồi.”
“Không, không đâu. Thật ra mẹ không biết gì về anh hết, vì anh với mẹ khác xa một trời một vực. Nhưng mẹ biết khi nào anh định làm chuyện gì. Bây giờ anh đang định làm gì đó. Là chuyện gì vậy, Micky? Có phải là một đứa con gái hay không?”
“Sao mẹ lại nghĩ là một đứa con gái?”
“Mẹ vẫn biết rồi một ngày nào đó chuyện ấy sẽ xảy ra mà.”
“Mẹ nói một ngày nào đó là có ý gì? Con đã quen rất nhiều cô rồi mà.”
“Ý của mẹ không phải như vậy. Trai trẻ không có chuyện gì để làm thì đều vậy cả. Anh từng giao du với bọn con gái nhưng mãi tới bây giờ chưa khi nào nghiêm chỉnh hết.”
“Nhưng bây giờ mẹ nghĩ là con nghiêm chỉnh sao?”
“Có phải là một đứa con gái hay không, Micky?”
Tôi không nhìn vào mắt bà. Ngó đi chỗ khác. “Dạ, cũng phải.”
“Nó là đứa như thế nào hả?”
“Là cô gái thích hợp với con,” tôi đáp.
“Anh sẽ đưa nó về gặp mẹ chứ?”
“Dạ không.”
“Cũng như vậy phải không?”
“Dạ không, không phải đâu. Con không muốn mẹ bị chạm tự ái nhưng mà…”
“Anh không làm mẹ chạm tự ái đâu. Anh không muốn mẹ gặp nó rồi bảo là thôi đi. Có phải vậy không?”
“Chắc con không để tâm nếu mẹ nói như vậy.”
“Có lẽ là không, nhưng anh sẽ bị rúng động. Sẽ rúng động tận đáy lòng, vì anh để tâm những gì mẹ nói và suy nghĩ. Có những chuyện mẹ đã suy đoán về anh - có lẽ mẹ đã đoán đúng và anh biết điều đó. Mẹ là người duy nhất trên đời có thể lay động niềm tin trong lòng anh. Có phải đứa con gái này là đứa ti tiện đã tóm chặt anh hay không?”
“Ti tiện sao chứ?” tôi bật cười. “Giá như mẹ từng gặp cô ấy. Mẹ làm con tức cười đó.”
“Anh muốn gì ở mẹ hả? Muốn cái gì đó. Lúc nào anh cũng muốn mà.”
“Dạ, con muốn có tiền,” tôi đáp.
“Mẹ không có tiền cho anh đâu. Cần tiền làm gì hả - để bao con bé đó hay sao?”
“Không phải. Con muốn mua một bộ vest hạng nhất để mặc trong lễ cưới.”
“Anh sẽ cưới nó hay sao?”
“Nếu như cô ấy chịu lấy con.”
Chuyện đó khiến bà bị rúng động.
“Giá như anh nói cho mẹ biết gì đó! Anh bị lậm quá rồi, mẹ có thể thấy rõ. Đó là điều mẹ vẫn luôn lo sợ, sợ anh sẽ chọn lầm đứa không ra gì.”
“Không ra gì sao? Quái đản!” Tôi tức giận hét lên.
Tôi đi ra khỏi nhà, đóng sập cửa thật mạnh.