Chương 7
Khi tôi về tới nhà có một bức điện đang đợi - gửi đến từ Antibes.
Mai gặp em bốn giờ rưỡi nơi thường lệ.
Ellie khác hẳn. Tôi nhận ra điều đó ngay tức khắc. Chúng tôi gặp nhau trong Công viên Nhiếp Chính như mọi khi và mới đầu có một chút lạ lẫm ngượng ngùng. Tôi có chuyện định nói với cô ấy và có một chút lúng túng không biết phải nói ra làm sao. Tôi cho rằng bất cứ thằng đàn ông nào cũng vậy khi tới lúc phải ngỏ lời cầu hôn.
Và Ellie cũng thật lạ vì chuyện gì đó. Có lẽ cô đang suy xét xem nói không với tôi cách nào là hay nhất, đàng hoàng nhất. Nhưng không hiểu sao tôi lại không nghĩ vậy. Toàn bộ niềm tin trong đời tôi đều dựa vào chuyện cô ấy yêu tôi. Nhưng cô có một tư thế độc lập mới, một sự tự tin mới trong lòng mà tôi gần như không thể cảm nhận, đơn giản chỉ vì cô đã lớn thêm một tuổi. Thêm một tuổi đời không thể tạo ra sự khác biệt đó ở một cô bé. Cô ấy cùng gia đình đã ở miền nam nước Pháp và cô kể tôi nghe vài chuyện. Rồi hơi ngượng ngùng cô nói:
“Em… em đã thấy ở đấy ngôi nhà anh từng nói với em. Do ông bạn kiến trúc sư của anh xây ấy.”
“Sao chứ - anh Santonix hả?”
“Vâng. Một hôm cả nhà em đã đến đấy ăn trưa ạ.”
“Sao lại như vậy chứ? Mẹ kế em quen cái ông sống ở đó hay sao?”
“Ông Dimitri Constantine phải không? À - không hẳn thế nhưng bà ta đã gặp ông ấy và… à - thực tế chị Greta đã thu xếp để nhà em đến đấy.”
“Lại Greta nữa,” tôi không kìm nổi cái giọng bực tức thường lệ.
“Em từng nói với anh là chị ấy sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo rồi cơ mà.”
“Thôi cũng được. Vậy là cô ta đã sắp xếp để em và mẹ kế…”
“Còn chú Frank nữa,” cô nói.
“Là một bữa tiệc gia đình, và chắc có cả Greta nữa chứ gì.”
“À không, chị Greta không đến bởi vì, à…” cô ngần ngừ, “Cora, mẹ kế em, không đối xử với chị ấy như trước.”
“Cô ta không phải người nhà, chỉ là quan hệ sơ sài thôi, đúng không?” tôi hỏi. “Thật ra chỉ là một cô au-pair thôi mà. Chắc hẳn Greta đôi khi cũng bực mình vì bị đối xử như vậy.”
“Chị ấy chẳng phải là một cô au-pair đâu. Một kiểu bầu bạn luôn sát cánh bên em đấy.”
“Một chaperon, tôi nói, “một hướng dẫn viên du lịch, một duenna, một nữ gia sư. Có rất nhiều từ ngữ đó em à.”
“Thôi anh im cho em nói đi! Bây giờ em hiểu ý anh muốn nói gì về ông bạn Santonix của anh rồi. Đấy là một ngôi nhà tuyệt vời. Nó… nó hoàn toàn khác biệt. Em có thể thấy nếu ông ấy xây cho chúng mình một ngôi nhà, hẳn nó sẽ thật tuyệt vời.”
Cô đã dùng từ ngữ đó hoàn toàn vô tình. Chúng mình, cô đã nói như vậy. Cô ấy đã tới vùng Riviera và nhờ Greta thu xếp để đi xem ngôi nhà tôi từng mô tả, vì muốn hình dung rõ ràng hơn ngôi nhà mà chúng tôi từng xây lên trong mộng tưởng, rồi sẽ được anh Santonix xây cho chúng tôi.
“Anh rất vui vì em đã cảm thấy như vậy,” tôi nói.
“Anh đã làm những việc gì thế?” Cô hỏi.
“Chỉ là việc làm chán phèo của anh, và anh đã tới trường đua, đặt cược cho một con ngựa không có khả năng thắng cuộc. Một ăn ba mươi đó. Anh đã đặt hết những đồng xu của mình và rốt cuộc nó đã thắng. Ai bảo không phải anh gặp may chứ?”
“Rất vui vì anh thắng cược,” Ellie nói. Nhưng cô chẳng hề hào hứng, bởi chuyện ta đặt hết những gì mình có được trên đời và thắng cược nhờ một con ngựa không có khả năng chiến thắng chẳng nghĩa lý gì với thế giới thượng lưu của cô ấy. Cũng chẳng phải chuyện có ý nghĩa trong thế giới của tôi.
“Và anh đi thăm mẹ anh,” tôi nói thêm.
“Anh chưa bao giờ nói nhiều về mẹ anh.”
“Sao anh phải nói nhiều chứ?”
“Anh không thích bà ấy sao?”
Tôi đắn đo suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời. “Anh không biết. Đôi khi anh nghĩ mình không thích. Rốt cuộc ta cứ lớn lên và vượt cha mẹ. Các ông bố và bà mẹ.”
“Em nghĩ anh quả có quan tâm đến bà ấy,” cô nói. “Bằng không hẳn anh sẽ không ngần ngừ như thế khi nhắc đến bà.”
“Anh cứ thấy sợ bà sao đó,” tôi nói. “Bà biết về anh quá rõ. Anh muốn nói những điều tồi tệ nhất.”
“Ai cũng phải thế thôi,” cô nói.
“Ý em muốn nói gì vậy?”
“Một đại văn hào hay ai đấy từng nói chẳng người nào là anh hùng đối với người hầu của mình. Có lẽ mọi người cần phải có một người hầu. Bằng không hẳn là quá khó khăn lúc nào cũng phải sống theo ý kiến hay ho của người khác về mình.”
“À, em đúng là có nhiều ý tưởng, Ellie à,” tôi cầm lấy bàn tay cô. “Em có biết tất cả mọi chuyện về anh hay không?”
“Em nghĩ là thế đấy,” cô đáp thật bình thản và giản dị.
“Anh chưa bao giờ kể nhiều chuyện mà.”
“Anh định chẳng bao giờ nói gì cả, lúc nào cũng im thin thít. Thật khác thường. Nhưng em biết hết sức rõ ràng anh là người như thế nào, chính anh đấy.”
“Anh tự hỏi có đúng như vậy hay không.” Tôi nói tiếp, “Nghe có vẻ hơi ngốc nghếch nếu anh nói là anh yêu em. Dường như là quá muộn, đúng không? Anh muốn nói em đã biết điều đó từ lâu, thật ra đã biết từ lúc mới bắt đầu, đúng không?”
“Vâng, và anh cũng biết về em rồi, phải không anh?”
“Vấn đề là chúng ta sẽ làm gì đây? Sẽ không dễ dàng đâu, Ellie à. Em biết khá rõ anh làm nghề gì, làm những chuyện gì, sống ra làm sao. Anh đã về thăm mẹ và con phố nhỏ xíu thật đường hoàng mà u ám tồi tàn nơi bà đang sống. Không cùng một thế giới với em, Ellie à. Không biết có bao giờ chúng ta có thể cho hai thế giới ấy gặp nhau hay không.”
“Anh có thể đưa em đi gặp mẹ anh cơ mà.”
“Đúng là anh có thể, nhưng tất nhiên anh sẽ không làm vậy. Anh nghĩ nói vậy nghe có vẻ rất tàn nhẫn với em, có lẽ là tàn ác, nhưng chúng ta sẽ phải sống một cuộc đời kỳ quặc bên nhau, cả anh và em. Sẽ không phải cuộc đời em từng sống, cũng chẳng phải cuộc đời anh từng trải qua. Đó phải là một cuộc sống mới, ở nơi gặp gỡ giữa sự nghèo khó dốt nát của anh và tiền bạc, văn hóa và kiến thức xã hội của em. Bạn anh sẽ nghĩ em bị anh đeo bám, còn bạn em sẽ cho anh không xứng đáng để em giới thiệu với họ. Vậy thì chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Em sẽ cho anh biết đích xác mình sẽ làm gì. Chúng mình sẽ sống trên Đất Digan trong một ngôi nhà - ngôi nhà hằng mơ ước - mà ông bạn Santonix của anh sẽ xây cho chúng mình. Đấy là điều chúng mình sẽ làm. ” Cô nói thêm, “Trước tiên chúng mình sẽ kết hôn. Đấy là điều anh muốn nói, phải không?”
“Phải, đó là điều anh muốn nói. Nếu em chắc chắn là ổn với em.”
“Dễ dàng thôi,” Ellie nói, “tuần tới chúng mình có thể kết hôn. Em đã đến tuổi rồi. Bây giờ có thể làm gì tùy thích. Điều ấy khiến mọi chuyện đều khác. Có lẽ anh nói đúng về quan hệ họ hàng. Em sẽ không nói với gia đình mà anh cũng chẳng báo cho mẹ anh biết, chẳng nói gì hết cho đến khi tất cả đã xong xuôi và sau đấy họ sẽ không thể nào lên cơn điên tiết và sẽ không sao cả.”
“Thật tuyệt vời, tuyệt vời lắm, Ellie à. Nhưng có một vấn đề. Anh không thích nói điều đó với em. Chúng ta không thể sống ở Đất Digan, Ellie à. Xây nhà ở đâu cũng được nhưng không thể xây ở đó, vì nó đã bán đi rồi.”
“Em biết nó đã bán đi rồi,” cô cười khanh khách. “Anh không hiểu, Mike ạ. Em là người đã mua nó đấy.”