← Quay lại trang sách

Chương 8

Tôi ngồi đó trên bãi cỏ bên bờ suối giữa đám hoa miền sông nước, với những lối mòn nhỏ bé và những phiến đá để đặt chân bước đi khắp quanh chúng tôi. Khá nhiều người khác đang ngồi rải rác ở xung quanh, nhưng chúng tôi không để ý hay thậm chí trông thấy họ ở đó, vì chúng tôi giống như tất cả những người khác. Những cặp đôi trẻ đang bàn về tương lai của mình. Tôi cứ đăm đăm, đăm đăm nhìn cô ấy. Chỉ là không thể nói ra.

“Mike này,” cô nói. “Có chuyện này, một chuyện em phải cho anh biết. Em muốn nói là chuyện về em.”

“Không cần đâu em. Không cần nói gì với anh hết.”

“Vâng, nhưng mà em phải nói. Lẽ ra phải nói từ lâu rồi, nhưng em không muốn bởi vì - vì em nghĩ có thể sẽ khiến anh bỏ đi luôn. Nhưng thế nào đấy chuyện em muốn nói sẽ giải thích về Đất Digan.”

“Em đã mua nó mà?” tôi hỏi. “Nhưng đã mua bằng cách nào?”

“Thông qua các luật sư,” cô đáp, “theo cách thức thông thường. Đấy là một món đầu tư sinh lợi thật hoàn hảo, anh biết đấy. Đất ấy sẽ được đánh giá cao. Các luật sư của em rất vui vì chuyện ấy.”

Thật là kỳ cục khi đột nhiên nghe Ellie, một cô Ellie dịu dàng nhút nhát, lại nói quá rành rẽ và tự tin về kinh doanh mua bán.

“Em mua cho chúng ta sao?”

“Vâng. Em đã đến gặp luật sư của em chứ chẳng phải của gia đình. Em cho ông ta biết điều em muốn, bảo ông lo liệu chuyện ấy, sắp xếp mọi điều sẵn sàng đâu vào đấy cả. Có hai người khác theo đuổi vụ này nhưng thật sự không dám liều lĩnh và chẳng chịu mua với giá cao quá. Quan trọng là toàn bộ vụ việc phải được chuẩn bị và thu xếp sẵn sàng để em ký tên khi vừa đến tuổi. Đã ký tên và xong cả rồi.”

“Nhưng em phải đặt cọc trước một số tiền hay cái gì đó chứ. Em có đủ tiền để làm việc đó hay không?”

“Không,” Ellie đáp, “không, em không có sẵn trong tay nhiều tiền để đặt cọc, nhưng dĩ nhiên có những người sẽ ứng trước tiền cho mình. Và nếu mình đến một công ty tư vấn pháp luật mới mở, họ sẽ muốn mình tiếp tục thuê họ lo liệu các giao dịch kinh doanh một khi đến lúc có được số tiền mình sẽ có, vì thế họ bằng lòng gánh chịu rủi ro vì mình có thể đột nhiên ngã lăn ra chết queo trước khi đến ngày sinh nhật.”

“Em nói nghe như quá rành kinh doanh. Em làm anh thở hết ra hơi đây này.”

“Đừng quan tâm đến kinh doanh!” Ellie bảo. “Em phải trở lại với chuyện vừa cho anh biết. Em đã kể anh nghe rồi thì phải, nhưng chắc anh đã không để ý.”

“Anh không muốn biết đâu.” Tôi lên giọng, gần như đang hét lên. “Đừng cho anh biết gì hết á! Anh không muốn biết bất cứ điều gì về những việc em từng làm, từng ưa thích ai hay chuyện gì từng xảy đến với em.”

“Chẳng phải điều gì đại loại như thế đâu anh. Em đã không nhận ra chuyện đó có thể khiến anh lo sợ. Không, không có vấn đề gì đại loại như thế. Chẳng có bí mật tình dục nào cả. Chẳng có ai ngoài anh ra. Vấn đề là em… à, em giàu có.”

“Anh biết chuyện đó. Em đã nói với anh rồi mà.”

“Vâng,” Ellie mỉm cười tủm tỉm, “và anh đã gọi em là cô bé giàu có đáng thương. Có điều còn hơn thế nữa. Ông nội em giàu đến nứt đố đổ vách đấy. Dầu hỏa, chủ yếu là dầu hỏa. Còn những thứ khác nữa. Các bà vợ được ông trả tiền cấp dưỡng đều đã qua đời, chỉ còn lại bố em và em bởi vì hai chú của em cũng đều chết cả rồi. Một người chết ở Triều Tiên và một người bị tai nạn ô tô. Và thế là tất cả được để lại trong một đại ngân quỹ ủy thác khổng lồ và khi bố em đột ngột qua đời, tất cả đều vào tay em. Bố em đã chu cấp đầy đủ cho mẹ kế trước đấy nên bà ấy chẳng được cấp thêm gì nữa. Tất cả đều là của em. Em là - hiện là một trong những phụ nữ giàu nhất nước Mỹ đấy, Mike ạ.”

“Lạy Chúa nhân từ,” tôi nói. “Anh không biết đấy… Phải, em nói đúng, anh không biết là như vậy.”

“Em đã không muốn anh biết. Chẳng muốn cho anh biết. Chính vì thế em đã e ngại khi nói tên em - là Fenella Goodman. Họ của em đánh vần là G-u-t-e-m-a-n, và em nghĩ anh có thể biết cái họ Guteman ấy, vì thế em đã nói lướt qua làm cho nó thành ra là Goodman.”

“Phải, anh nhớ mang máng từng thấy cái họ Guteman đó. Nhưng ngay cả khi ấy chắc anh cũng không nhận ra đâu. Rất nhiều người mang những cái họ nghe cũng hơi hơi giống như vậy.”

“Chính vì thế lúc nào em cũng bị bao vây xung quanh, bị rào chắn và giam cầm. Có các thám tử canh chừng em và bọn trai trẻ đều bị khám xét ngay cả trước khi được phép nói chuyện với em. Bất cứ khi nào em kết bạn với ai thì họ đều phải hoàn toàn chắc chắn chẳng phải là một người không môn đăng hộ đối. Anh không biết cuộc sống của một tù nhân khủng khiếp - khủng khiếp đến thế nào đâu! Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc, và nếu anh không phiền…”

“Tất nhiên là anh không phiền,” tôi nói, “chúng ta sẽ vui thú lắm lắm. Thật ra em đâu phải là một cô gái quá giàu đối với anh chứ.”

Cả hai chúng tôi cùng cười. Cô ấy nói: “Em thích anh là vì chuyện gì anh cũng có thể thật tự nhiên.”

“Ngoài ra,” tôi nói, “anh mong em sẽ nộp thuế thật nhiều, được không? Có được một người như anh là một chuyện hiếm hoi thật tuyệt đó. Bất cứ đồng tiền nào anh kiếm được đều vào túi anh hết và không ai lấy nó đi được đâu em à.”

“Hai đứa mình sẽ có ngôi nhà của chúng mình,” Ellie nói, “ngôi nhà của chúng mình trên Đất Digan.” Chợt cô thoáng khẽ rùng mình.

“Có lạnh đâu nào, em yêu.” Tôi ngước nhìn trời nắng.

“Không ạ,” cô đáp.

Quả thật trời rất nóng bức. Chúng tôi đang phơi nắng. Nơi đó gần như là miền nam nước Pháp rồi còn gì.

“Không phải,” Ellie nói, “chỉ là cái - cái bà ấy, cái bà người Digan hôm ấy.”

“Ôi, đừng nghĩ tới làm gì. Con mụ ta điên khùng cũng nên!”

“Anh có nghĩ bà ấy thật sự tin có lời trù ếm khu đất ấy không anh?”

“Dân digan đều như vậy đó. Em biết rồi mà - lúc nào cũng muốn bày đặt ra lời ca điệu múa về lời nguyền hay gì đó.”

“Anh có biết nhiều về dân digan không anh?”

“Tuyệt không biết gì hết,” tôi thật thà đáp. “Nếu em không muốn Đất Digan, Ellie à, chúng ta sẽ mua nhà ở chỗ khác. Trên đỉnh một ngọn núi ở xứ Wales, trên bờ biển Tây Ban Nha hay một sườn đồi ở nước Ý và anh Santonix có thể xây nhà cho chúng ta ở đó cũng y như vậy thôi.”

“Không, em muốn như thế mà. Đấy là nơi lần đầu tiên em trông thấy anh đi lên trên con đường cái ấy, vòng quanh góc đường rất đột ngột rồi trông thấy em, anh dừng lại và đăm đăm nhìn em. Em sẽ không bao giờ quên chuyện ấy.”

“Anh cũng không bao giờ quên,” tôi nói.

“Như thế ngôi nhà sẽ ở đó. Ông bạn Santonix của anh sẽ xây nó.”

“Hy vọng anh ấy còn sống,” tôi nói, thật băn khoăn ray rứt. “Anh ấy bị bệnh.”

“À còn đấy, ông ấy vẫn còn sống. Em đã đến thăm ông ấy.”

“Em đã đến thăm anh ấy?”

“Vâng. Khi đang ở miền nam nước Pháp. Ông ấy đang nằm viện điều dưỡng ở đấy.”

“Mỗi giây phút, Ellie à, dường như em khiến anh càng kinh ngạc hơn. Những việc em làm và xoay xở để đạt được.”

“Em nghĩ ông ấy là một người khá tuyệt vời, nhưng hơi đáng sợ.”

“Anh ấy đã làm em khiếp sợ à?”

“Vâng, không hiểu sao ông ấy đã khiến em rất hoảng sợ.”

“Em có kể chuyện của chúng ta cho anh ấy nghe không?”

“Có. À có chứ, em đã kể hết với ông ấy chuyện hai đứa mình, về Đất Digan và ngôi nhà. Sau đấy ông bảo chúng mình phải nắm lấy cơ hội được ông giúp cho. Ông ấy bệnh nặng lắm. Ông nói mình nghĩ vẫn còn đủ sức để đi xem địa điểm ấy, vẽ sơ đồ, hình dung nó rồi tất cả sẽ được phác họa ra. Ông thật sự sẽ không bận tâm nếu chết đi trước khi hoàn tất công trình, nhưng em đã nói với ông ấy,” Ellie nói thêm, “ông không được chết trước khi ngôi nhà xây xong vì em muốn ông trông thấy chúng mình sống trong ấy.”

“Anh ấy đã nói gì về chuyện đó hả?”

“Ông hỏi em có biết lấy anh là đang làm gì hay không, và em đáp dĩ nhiên là em biết.”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Ông nói không rõ anh có biết mình đang làm gì hay không.”

“Anh biết mà.”

“Ông ấy nói ‘Cô sẽ luôn luôn biết mình đang đi về đâu, cô Guteman ạ. Cô sẽ luôn luôn đi đến nơi cô muốn đi vì đó là con đường cô đã chọn.’”

“‘Nhưng Mike thì,’ ông ấy nói, ‘có thể đã lầm đường lạc lối. Cậu ấy chưa đủ chín chắn để biết mình đang đi về đâu.’ Em đã nói: ‘Anh ấy sẽ hết sức an toàn khi ở cùng tôi ạ.’”

Sự tự tin của Ellie thật quá tuyệt vời. Thế nhưng tôi rất giận vì những gì Santonix đã nói. Giống hệt mẹ tôi. Dường như bà luôn hiểu tôi còn hơn chính tôi nữa.

“Anh biết mình đang đi đâu mà,” tôi nói. “Anh đang đi con đường anh muốn đi và chúng ta đang cùng đi.”

“Họ đã bắt đầu phá dỡ tàn tích của Các Tòa Tháp rồi,” Ellie nói.

Cô bắt đầu nói chuyện thực tế:

“Hẳn sẽ là một việc làm cấp tốc ngay khi vừa hoàn tất các bản vẽ. Chúng ta phải gấp rút lên. Ông Santonix bảo như thế. Thứ ba tới chúng mình sẽ kết hôn anh nhé?” Ellie hỏi. “Đấy là ngày thật tuyệt trong tuần.”

“Chẳng có người nào khác ở đó,” tôi nói.

“Ngoại trừ chị Greta.”

“Quỷ tha ma bắt Greta đi! Cô ta sẽ không dự lễ cưới của chúng ta. Em với anh và không có ai khác. Chúng ta có thể lôi kéo người đi đường nếu cần để chứng hôn cho chúng ta mà em.”

Khi nhìn lại, tôi thực sự nghĩ đó là ngày hạnh phúc nhất đời mình…