Chương 9
Thế là thế đó, Ellie và tôi đã kết hôn. Chỉ nói như vậy thôi nghe có vẻ đột ngột, nhưng quả thật chuyện đã xảy ra đúng y như vậy. Chúng tôi quyết định kết hôn và đã kết hôn.
Đó là một phần của toàn bộ câu chuyện - không phải chỉ là đoạn kết của một tiểu thuyết lãng mạn hay một truyện cổ tích. “Và thế là họ kết hôn và chung sống hạnh phúc mãi về sau.” Dù sao ta cũng không thể nào bịa ra một kịch bản về chuyện chung sống hạnh phúc mãi về sau. Chúng tôi kết hôn và cả hai đều hạnh phúc, thật ra hoàn toàn chỉ một thời gian trước khi bất cứ ai tóm được chúng tôi và bắt đầu gây ra những khó khăn náo loạn như lẽ thường tình, và chúng tôi đã quyết tâm đương đầu với những chuyện ấy.
Toàn bộ sự việc thật sự đơn giản một cách lạ thường. Vì khao khát tự do nên cho tới bây giờ Ellie vẫn giấu hết mọi vết tích của mình một cách rất thông minh. Cô Greta hữu ích đã đề ra tất cả giải pháp cần thiết và lúc nào cũng theo sau canh chừng cho cô ấy. Và tôi đã nhận ra khá sớm chẳng hề có ai thật sự quan tâm một cách khủng khiếp tới Ellie và những việc cô ấy đang làm cả. Cô có một bà mẹ kế mải mê lao vào hoạt động xã hội và những quan hệ tình ái. Nếu không muốn đi theo bà ta tới bất cứ địa điểm nào trên địa cầu, thì cô chẳng cần phải làm như vậy. Cô đã có tất cả các nữ gia sư, các nữ giúp việc và mọi điều kiện học hành. Nếu muốn sang châu Âu thì sao lại không được chứ? Còn nữa, nếu chọn London làm nơi tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi của mình thì sao lại không? Giờ đây đã tới tuổi thừa kế gia tài kếch xù, cô có quyền hành nhất trong gia đình, bất cứ khi nào cần tiêu tiền của mình thì cứ việc. Nếu muốn có một biệt thự ở vùng Riviera, một lâu đài ở Costa Brava, một du thuyền hay bất cứ thứ gì khác, cô ấy chỉ cần nói ra và ai đó trong bọn tùy tùng vây quanh các nhà triệu phú sẽ lo liệu mọi việc đâu vào đó ngay lập tức.
Tôi được biết gia đình cô xem Greta như một thứ tay sai đắc lực đáng khen. Thạo việc, có thể sắp xếp mọi việc hết sức chu đáo, chắc chắn rất hữu ích và có sức hấp dẫn với bà mẹ kế, ông chú và vài anh chị em họ kỳ quặc của cô dường như đang vô công rỗi nghề. Ellie có ít nhất ba luật sư sẵn sàng để cho cô tùy ý sai bảo, thỉnh thoảng cô vô tình nói ra điều đó. Vây quanh cô có một mạng lưới tài chính rộng lớn gồm các chủ ngân hàng, luật sư và nhân viên quản lý các quỹ ủy thác. Đó là một thế giới thỉnh thoảng tôi chỉ nhìn lướt qua, chủ yếu là những chuyện thỉnh thoáng cô bất cẩn buột miệng nói ra trong khi trò chuyện. Lẽ tất nhiên cô không hề nghĩ tôi chẳng biết gì về tất cả những điều đó. Cô ấy đã được nuôi dạy giữa bọn họ và lẽ tất nhiên kết luận rằng toàn thế giới đều biết họ làm nghề gì, làm việc như thế nào và tất cả những điều còn lại.
Quả thật việc nhìn thoáng qua những điều đặc biệt khác lạ trong cuộc sống của nhau là chuyện bất ngờ thích thú nhất trong thời kỳ đầu của một cuộc hôn nhân. Nói một cách hết sức trắng trợn, và tôi vẫn nói với mình một cách trắng trợn về chuyện này chuyện nọ vì đó là cách duy nhất để thích nghi với cuộc sống mới, nhà nghèo thật sự không biết nhà giàu sống như thế nào, còn nhà giàu thì cũng chẳng rõ nhà nghèo sống ra làm sao, và khám phá ra thật sự vô cùng thú vị với cả đôi bên.
Có lần tôi nói thật bực bội: “Này Ellie, rồi sẽ có chuyện lộn xộn khủng khiếp vì tất cả điều này, anh muốn nói là cuộc hôn nhân của chúng ta ấy, phải không em?”
Cô ngẫm nghĩ, tôi thấy rõ là có vẻ chẳng mấy quan tâm.
“À phải đấy. Có lẽ bọn họ sẽ khủng khiếp lắm.” Rồi cô nói thêm, “Em hy vọng anh đừng quá bận tâm.”
“Anh sẽ không bận tâm - sao lại phải bận tâm chứ? Nhưng còn em, bọn họ có khủng bố em vì chuyện này không?”
“Em cho là có, nhưng mình chẳng cần nghe đâu. Vấn đề là bọn họ không thể làm được bất cứ điều gì.”
“Nhưng họ sẽ cố làm chứ?”
“À phải đấy, bọn họ sẽ cố.” Rồi cô nói thêm có vẻ đăm chiêu. “Có lẽ bọn họ sẽ cố mua đứt anh luôn đấy.”
“Mua đứt anh sao?”
“Đừng tỏ ra quá sốc!” Ellie mỉm cười, một nụ cười gần giống như một cô bé, “Đích xác không hẳn như thế.” Rồi cô nói thêm: “Họ đã mua đứt chồng của Minnie Thompson trước rồi.”
“Minnie Thompson hả? Là cô gái người ta vẫn gọi là nữ thừa kế dầu hỏa, đúng không?”
“Vâng, đúng thế. Cô ta đã bỏ đi rồi lấy một nhân viên cứu hộ bãi biển.”
“Này Ellie,” tôi nói, giọng bực bội, “anh từng làm nhân viên cứu hộ ở Littlehampton đó.”
“Ôi thế sao? Vui quá nhỉ! Thường trực hả?”
“Không, tất nhiên là không. Chỉ một mùa hè, có vậy thôi.”
“Ước gì anh sẽ không phải lo âu,” Ellie nói.
“Chuyện gì đã xảy ra trong vụ Minnie Thompson?”
“Bọn họ phải trả tới 200.000 đôla, em nghĩ thế. Hắn ta chẳng chịu nhận ít hơn. Lắm kẻ điên rồ và thật sự khờ dại,” cô nói thêm.
“Em làm anh thở không ra hơi, Ellie à,” tôi nói. “Anh không những lấy được vợ mà còn có một thứ có thể trao đổi bảo đảm lấy được tiền mặt bất cứ lúc nào.”
“Đúng thế. Hãy mời một luật sư có uy tín đến và bảo ông ấy anh bằng lòng nói chuyện đàng hoàng nghiêm chỉnh. Sau đấy ông ta sẽ thu xếp về việc ly dị và số tiền chu cấp,” Ellie tiếp tục giáo huấn tôi. “Mẹ kế em đã ly dị bốn lần, nhờ thế kiếm được rất nhiều tiền đấy.” Rồi cô bảo tôi, “Ôi, anh Mike, đừng tỏ ra sốc thế!”
Chuyện thật buồn cười là tôi lại bị sốc. Tôi có cảm giác ghê tởm thật hợm hĩnh về chuyện đút lót hối lộ của xã hội hiện đại đang ở vào thời kỳ khấm khá hơn. Ellie có gì đó hết sức giống một cô bé, cách cư xử quá hồn nhiên, gần như thắm thiết tình cảm khiến tôi ngạc nhiên khi thấy cô rành rẽ chuyện đời dường nào và có biết bao nhiêu chuyện cô cho là đúng chẳng cần xem xét lại. Dù vậy tôi biết mình hiểu được cô ấy về căn bản. Tôi biết hết sức rõ ràng loại người như cô. Tính hồn nhiên vô tư, tình cảm trìu mến, cách cư xử dịu dàng tự nhiên của cô. Điều đó không có nghĩa là cô phải mù tịt về mọi chuyện. Những gì cô quả có biết và cho là chuyện thường tình chỉ là hiểu biết khá sơ sài hạn hẹp về con người mà thôi. Cô ấy chẳng hiểu nhiều về thế giới của tôi, của những kẻ chạy đôn chạy đáo tìm bất cứ việc làm nào, bọn trai trẻ ham cá cược ở trường đua ngựa và các băng đảng buôn ma túy, không hề biết những hiểm nguy trên đường đời gồ ghề khúc khuỷu khiến ta va vấp, cái tuýp người bảnh bao hào nhoáng như gã Aleck ác ôn mà tôi biết quá rành rẽ vì từng sống với bọn chúng suốt đời. Cô không hiểu chuyện được nuôi dạy thật đàng hoàng tử tế nhưng luôn hết sức khó khăn về tiền bạc, có một bà mẹ thật khắc nghiệt vì muốn tôi đàng hoàng đứng đắn, quyết dạy con trai bà phải làm việc thật tốt ngoài đời. Bà chắt bóp dành dụm từng đồng xu, vậy mà thằng con trai vui tính vô tư của bà lại vứt bỏ những cơ may của mình hay liều lĩnh dốc hết tiền túi theo một lời mách nước có lý ở trường đua để mong ba xu ăn được ba mươi xu khiến lòng bà thêm cay đắng.
Cô ấy thích thú lắm khi nghe kể chuyện đời tôi cũng như tôi khi nghe kể chuyện đời cô. Cả hai đang thám hiểm một xứ sở xa lạ.
Giờ đây khi nhìn lại tôi thấy đó là một quãng đời hạnh phúc tuyệt vời xiết bao, những ngày mới chung sống cùng Ellie! Lúc đó tôi thấy chỉ là chuyện thường tình và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi kết hôn trong một phòng đăng ký ở Tòa Thị chính Plymouth. Guteman không phải là một cái họ hiếm có. Không một ai, các phóng viên hay người nào khác biết được nữ thừa kế của dòng họ Guteman đang ở nước Anh. Thỉnh thoảng đã từng có những đoạn văn mập mờ trên mặt báo đưa tin cô đang ở bên Ý hay trên một du thuyền của ai đó. Chúng tôi đã kết hôn trong phòng đăng ký ấy, có viên chức quản lý phòng và một thư ký đánh máy trung niên làm chứng. Ông ta thuyết giảng thật nghiêm trang cho chúng tôi nghe vài lời vắn tắt về những trách nhiệm nghiêm chỉnh trong cuộc sống vợ chồng rồi chúc chúng tôi hạnh phúc. Sau đó chúng tôi đi ra, tự do và đã thành đôi lứa. Ông và bà Michael Rogers! Vợ chồng tôi trải qua một tuần lễ trong một khách sạn trên bờ biển rồi sau đó ra nước ngoài. Chúng tôi có ba tuần đi đây đi đó vô cùng vui thú, thích đi đâu thì đi tùy hứng và tiêu xài thả cửa.
Hai đứa tôi sang Hy Lạp, sau đó tới Florence và Venice rồi nằm dài trên bãi cạn Lido, và qua vùng Riviera của nước Pháp, sau đó đến vùng núi Dolomites. Cho tới bây giờ một nửa địa điểm tôi đã quên tên. Chúng tôi đi máy bay, bao một du thuyền hay thuê một xe hơi rộng lớn thật đẹp. Và trong khi hai đứa đang vui chơi thoải mái, Ellie cho tôi biết Greta vẫn đang chiến đấu trên mặt trận tại gia lo làm việc vớ vẩn của cô ta.
Đi đây đi đó theo kiểu cách của cô ta, gửi thư và chuyển tiếp tất cả những bưu thiếp và thư từ khác nhau mà Ellie đã để lại cho cô ta.
“Rồi sẽ có ngày phải tính sổ, dĩ nhiên thế,” Ellie nói. “Bọn họ sẽ bổ nhào xuống đầu chúng mình như một bầy kền kền. Nhưng hai đứa mình vẫn có thể vui hưởng hạnh phúc cho đến khi chuyện ấy xảy ra.”
“Còn Greta thì sao?” tôi hỏi. “Liệu họ có nổi giận với cô ta khi phát hiện ra không?”
“À, dĩ nhiên là có rồi,” cô đáp, “nhưng chị Greta sẽ không bận tâm đâu. Chị ấy cứng cỏi lắm.”
“Không lẽ điều đó cản trở cô ta tìm một việc làm khác hay sao?”
“Sao chị ấy lại phải làm việc khác chứ?” Ellie đáp. “Chị ấy sẽ đến ở với chúng mình.”
“Không được,” tôi phản đối.
“Anh nói không được nghĩa là sao, Mike?”
“Chúng ta không muốn bất cứ ai sống với mình mà em.”
“Chị Greta sẽ không làm kỳ đà cản mũi đâu, và chị ấy rất hữu dụng đấy. Thật tình em chẳng biết mình sẽ làm gì nếu như không có chị ấy. Em muốn nói chị ấy lo liệu sắp xếp mọi chuyện.”
Tôi nhăn nhó. “Chắc anh sẽ không thích đâu. Hơn nữa chúng ta muốn có ngôi nhà của riêng hai đứa - dù sao cũng là ngôi nhà mơ ước của chúng ta. Ellie à, chúng ta muốn xây nó cho riêng mình mà em.”
“Vâng, em hiểu ý anh. Nhưng dẫu sao… ” Cô ngần ngừ do dự. “Em muốn nói sẽ rất khó cho chị Greta vì chẳng có nơi nào để ở. Dầu sao chị ấy đã ở với em, làm mọi việc cho em đến nay đã bốn năm rồi. Và anh xem chị ấy đã giúp em kết hôn như thế nào, chỉ thế thôi!”
“Anh không thích cô ta lúc nào cũng xen vào giữa hai chúng ta đâu.”
“Nhưng chị ấy đâu phải là người như thế, Mike ạ. Thậm chí anh vẫn chưa gặp chị ấy cơ mà.”
“Chưa. Chưa, anh biết là chưa, nhưng - nhưng đâu có liên quan gì với chuyện thích cô ta hay không thích chứ. Chúng ta muốn ở một mình với nhau mà Ellie.”
“Anh Mike yêu quý,” Ellie nói thật dịu dàng.
Chúng tôi tạm gác câu chuyện lại ở đó.
Trong chuyến du lịch chúng tôi đã gặp anh Santonix. Đó là ở Hy Lạp. Anh ấy ở trong nhà của dân chài gần biển. Tôi giật mình khi thấy anh bệnh nặng quá, tệ hơn nhiều so với lúc tôi gặp anh một năm trước đó. Anh chào cả hai chúng tôi thật niềm nở.
“Thế là cô cậu đã xúc tiến chuyện ấy rồi, cả hai người,” anh nói.
“Vâng,” Ellie đáp lại, “và bây giờ chúng tôi sẽ cho xây lên ngôi nhà của mình, phải không ạ?”
Anh ấy nói với tôi: “Tôi đã đem đến đây cho cậu các bản vẽ, các sơ đồ đó. Chắc cô ấy đã cho cậu biết từng đến khám phá bí mật của tôi và - ra lệnh cho tôi như thế nào rồi,” anh đắn đo lựa lời rồi mới nói.
“Ôi, không dám ra lệnh đâu ạ,” cô nói. “Tôi chỉ cầu xin thôi.”
“Anh biết chúng tôi đã mua khu đất ấy rồi hả?” tôi hỏi.
“Ellie gọi điện nói cho tôi biết rồi. Cô ấy gửi cho tôi cả tá ảnh chụp.”
“Dĩ nhiên ông phải đến đấy xem trước,” cô ấy nói. “Biết đâu ông không thích khu đất ấy.”
“Tôi thích chứ.”
“Ông làm biết được khi chưa đến xem ạ?”
“Nhưng tôi đã xem rồi, cô bé ạ. Tôi đã bay qua đó cách đây năm ngày. Tôi có gặp ở đó một luật sư mặt lưỡi cày của cô - cái ông người Anh đó.”
“Ông Crawford à?”
“Là ông ta. Thực tế công trình đã khởi công rồi: dọn sạch mặt đất, di dời các tàn tích của ngôi nhà cũ đi chỗ khác, nền móng - ống cống. Chừng nào cô cậu trở về Anh, tôi sẽ đến đó để gặp cô cậu.” Sau đó anh ấy lấy ra các sơ đồ, rồi chúng tôi ngồi trò chuyện và xem ngôi nhà sẽ xây lên của mình. Còn có cả một bức phác họa sơ sài bằng màu nước cũng như bản vẽ các mặt bên và mặt bằng.
“Cậu có thích không, Mike?”
Tôi hít vào một hơi thật sâu. “Dạ thích. Đúng như thế. Tuyệt đối đúng y như vậy.”
“Cậu vẫn thường nói về nó mà Mike. Khi đang bốc đồng tôi vẫn thường nghĩ mảnh đất ấy khiến cậu mê mẩn rồi. Cậu là một người say mê một ngôi nhà có lẽ cậu không bao giờ sở hữu, không bao giờ trông thấy, thậm chí có lẽ không bao giờ được xây lên.”
“Nhưng mà nó sẽ được xây lên,” Ellie nói. “Nó sẽ được xây, phải không ạ?”
“Nếu đó là ý Chúa hay là ý quỷ,” ông bạn thân của tôi đáp. “Điều ấy chẳng tùy thuộc vào tôi đâu.”
“Anh không khá - khá hơn chút nào sao?” tôi hỏi vẻ nghi ngại.
“Hãy khắc ghi vào cái đầu bã đậu của cậu! Tôi sẽ không bao giờ khá hơn. Chẳng thể nào có chuyện ấy đâu.”
“Vớ vẩn,” tôi nói. “Thiên hạ lúc nào cũng lo chạy chữa bệnh này tật nọ. Bác sĩ là một lũ ác ôn hắc ám. Bọn họ bỏ mặc người ta cho thần chết, vậy là người ta bật cười và xì mũi một cái tỏ ý khinh miệt rồi sống thêm năm chục năm nữa.”
“Tôi khâm phục tính lạc quan của cậu, Mike ạ, nhưng căn bệnh của tôi không phải đại loại như thế. Họ đưa mình vào bệnh viện, thay máu cho mình rồi mình lại trở về với một chút trì hoãn cuộc sống, có được một chút thời gian hết sức ngắn ngủi. Và cứ tiếp tục như thế, mỗi lần vào viện lại càng yếu hơn.”
“Ông can đảm lắm,” Ellie nói.
“Ồ không, tôi không can đảm đâu. Khi một điều đã chắc chắn thì chẳng có gì để mà can đảm cả. Tất cả những gì ta có thể làm là đi tìm nguồn an ủi cho ta.”
“Xây nhà hả ông?”
“Không, không phải thế. Sinh lực lúc nào cũng giảm sút, vì thế việc xây nhà trở nên khó khăn hơn, chẳng dễ dàng hơn đâu. Sức lực cứ kiệt quệ đi. Không thể được. Nhưng có những nguồn an ủi. Đôi khi rất kỳ quặc.”
“Tôi không hiểu nổi anh,” tôi nói.
“Không, cậu chẳng hiểu đâu, Mike ạ. Thật tình tôi còn không biết Ellie có hiểu nữa không. Cô ấy có thể hiểu được.” Anh nói tiếp có lẽ với chính mình chứ chẳng phải nói với chúng tôi. “Hai điều song hành bên nhau, sự yếu đuối và sức mạnh. Sự yếu đuối do sinh lực mất dần và sức mạnh do khả năng trở nên vô hiệu. Bây giờ ta làm gì không thành vấn đề. Dù sao ta cũng sẽ chết cho nên có thể làm bất cứ điều gì ta lựa chọn. Chẳng có gì khiến ta nản lòng, chẳng có gì níu ta lại. Tôi có thể đi qua các đường phố của Athens, bắn hạ mọi đàn ông đàn bà có cái bản mặt tôi không ưa. Suy nghĩ về điều ấy đi nhé!”
“Dù sao thì có thể cảnh sát sẽ bắt anh,” tôi chỉ rõ.
“Dĩ nhiên họ có thể. Nhưng họ làm được gì chứ? Cùng lắm là lấy đi mạng sống của tôi. Mà mạng sống của tôi sẽ bị lấy đi bởi một quyền lực lớn lao hơn pháp luật trong một thời gian rất ngắn. Họ có thể làm gì khác hơn chứ? Giam tôi vào tù trong hai mươi, ba mươi năm ư? Thật nực cười, làm gì có hai mươi hay ba mươi năm để tôi thụ án, đúng không? Cùng lắm là sáu tháng, một năm, mười tám tháng. Chẳng ai làm gì được tôi. Vì thế trong khoảng thời gian còn lại tôi là vua. Có thể làm những gì mình thích. Đôi khi ý nghĩ ấy khiến tôi rất hăng máu. Chỉ là… chỉ là chẳng có nhiều cám dỗ bởi vì chẳng có gì đặc biệt kỳ quái hay phi pháp khiến tôi muốn làm cả.”
Sau khi rời khỏi anh ấy, chúng tôi lái xe trở về Athens. Dọc đường Ellie nói với tôi:
“Ông ấy là một người kỳ quặc. Đôi khi anh biết không, em thấy sợ ông ta.”
“Sợ anh Santonix - tại sao chứ?”
“Vì ông ấy không giống như người khác và - em không biết nữa - có lẽ vì trong thâm tâm ông ấy có gì đó nhẫn tâm và ngạo mạn. Em nghĩ ông ấy vừa cố cho hai đứa mình thấy rõ, thật thế, rằng ông ta biết mình sẽ sớm chết đi nên càng thêm kiêu căng ngạo mạn. Giả sử như,” Ellie nhìn tôi nói thật sôi nổi, nét mặt gần như đăm chiêu xúc động, “giả sử như ông ta đã xây cho mình lâu đài tuyệt đẹp ấy, ngôi nhà tuyệt đẹp của chúng mình trên đỉnh mỏm đá ở đấy giữa đám cây thông, giả sử như mình vừa đến ở trong ấy. Ông ta đang đứng đấy trên bậc thềm trước cửa chào đón vợ chồng mình rồi sau đấy…”
“Sao hả, Ellie?”
“Sau đấy giả sử ông ta đi vào theo sau mình, từ từ choán hết cả khung cửa sau lưng mình rồi giết hai đứa mình để hiến tế ở đấy trên ngưỡng cửa. Cắt cổ chúng mình hay làm gì đấy.”
“Em làm anh sợ quá, Ellie à. Sợ những điều em nghĩ ấy!”
“Điều phiền phức với anh và em, Mike ạ, là chúng mình không sống trong thế giới hiện thực. Cứ mơ tưởng những điều kỳ dị có thể sẽ không bao giờ xảy đến.”
“Đừng nghĩ tới chuyện hiến tế liên quan với Đất Digan nữa!”
“Chính là cái tên ấy, em cho là như thế, và lời nguyền trù ếm nó.”
“Không có lời nguyền nào hết á,” tôi la lên. “Hoàn toàn vớ vẩn. Quên nó đi!”
Chuyện ở Hy Lạp là như vậy đó.