Chương 11
Sáng hôm sau tôi ra ngoài mua sắm và về khách sạn khá trễ hơn dự định. Tôi thấy Ellie ngồi ở sảnh chính và đối diện là một phụ nữ trẻ cao ráo tóc vàng. Đúng là Greta rồi. Cả hai đang nói chuyện huyên thiên.
Tôi chưa bao giờ biết tả người, nhưng hẳn tôi sẽ bị sốc khi tả Greta. Trước hết không thể phủ nhận cô ta rất xinh đẹp như Ellie từng nói, và cũng trông rất được mắt như ông luật sư Lippincott từng miễn cưỡng thừa nhận. Hai điều đó không giống y như nhau. Nếu ta nói một phụ nữ trông rất được mắt, thật ra không có nghĩa ta khen người ấy xinh đẹp. Tôi đoán không phải ông luật sư khen cô ta đâu. Dù sao khi cô ta băng qua phòng khách vào một khách sạn hay đi vào một nhà hàng, chắc hẳn bọn đàn ông phải quay đầu lại để ngắm. Đó là tuýp phụ nữ tóc vàng Bắc Âu, mái tóc toàn một màu lúa mì óng ánh. Cô ta bới tóc cao trên trán theo thời trang hiện giờ, không xõa thẳng xuống hai bên theo kiểu tóc truyền thống của Chelsea. Trông cô ta đúng là người Thụy Điển hay là người miền bắc nước Đức. Thật vậy, cứ gắn vào một đôi cánh đi, rồi cô ta có thể đi dự một cuộc khiêu vũ hóa trang như một Valkyrie. Đôi mắt màu xanh lơ trong sáng, và những đường nét của cô ta thật quá tuyệt vời. Hãy thừa nhận đi! Cũng có thớ đó chứ!
Tôi đi tới chỗ họ ngồi, chào cả hai với cử chỉ mà tôi hy vọng là tự nhiên và thân thiện, mặc dù không khỏi cảm thấy hơi ngượng nghịu một chút. Không phải lúc nào tôi cũng diễn giỏi. Ellie nói ngay:
“Mike này, đây, chị Greta cuối cùng đã đến.”
Tôi nói đã đoán có thể là như vậy, có vẻ hơi bông đùa, chẳng vui vẻ gì cho lắm:
“Rất vui vì cuối cùng cũng gặp được cô Greta.”
Ellie nói:
“Như anh đã biết rất rõ, nếu không nhờ chị Greta giúp, chúng mình chẳng bao giờ có thể kết hôn.”
“Thế nào rồi chúng ta cũng có thể tự xoay xở được mà em,” tôi nói.
“Không được đâu, nếu như cả nhà đã đổ ập xuống đầu chúng mình như một tấn than đá. Hẳn bọn họ đã phá hỏng chuyện bằng cách nào đó rồi. Nói cho em biết đi, chị Greta, bọn họ đã rất kinh khiếp, phải không?” Ellie hỏi. “Chị vẫn chưa viết thư hay kể gì cho em nghe về chuyện ấy cả.”
“Chị biết như thế sẽ tốt hơn,” Greta nói, “là viết thư cho một đôi uyên ương hạnh phúc đang hưởng tuần trăng mật.”
“Nhưng bọn họ đã rất tức giận với chị?”
“Đương nhiên! Em hình dung xem chuyện gì? Nhưng chị đã sẵn sàng đón nhận, cam đoan với em như thế.”
“Bọn họ đã nói gì hay làm gì ạ?”
“Mọi chuyện họ có thể làm,” Greta vui vẻ đáp. “Mở đầu với việc sa thải, đương nhiên là thế.”
“Vâng, em cho đấy là điều không tránh khỏi. Nhưng mà - nhưng chị đã làm gì? Dầu sao bọn họ cũng chẳng thể nào từ chối không cấp giấy chứng nhận cho chị.”
“Đương nhiên họ không thể từ chối. Và rốt cuộc theo quan điểm của họ thì chị đã được đặt vào một vị thế được tin cậy và đã lợi dụng chuyện ấy một cách đáng xấu hổ.” Greta nói thêm, “Lại còn vui thích vì đã lợi dụng nữa chứ.”
“Nhưng bây giờ chị định làm gì ạ?”
“À chị đã có việc sẵn sàng để đi làm rồi.”
“Ở New York hở chị?”
“Không. Ở London này. Làm thư ký.”
“Nhưng chị vẫn ổn chứ?”
“Ellie em yêu à,” Greta nói, “sao chị có thể không ổn khi em đã cho chị tấm séc thật tuyệt ấy để ứng phó với những gì vừa xảy ra khi bong bóng nổ tung chứ?”
Greta nói tiếng Anh rất lưu loát, gần như cứ ngang phè phè chẳng nhấn nhá gì hết, mặc dù thường dùng lắm từ ngữ thông tục đôi khi hoàn toàn chẳng đúng đâu vào đâu cả.
“Chị đã đi tham quan một chút, tự tìm chỗ ở cho mình tại London và còn mua khá nhiều đồ nữa.”
“Mike và em cũng đã mua rất nhiều món đấy,” Ellie mỉm cười khi hồi tưởng lại.
Đúng vậy. Chúng tôi đã tự mình làm khá tốt việc mua sắm lúc ở lục địa. Thật sự tuyệt vời vì chúng tôi có đôla để tiêu xài, chẳng khư khư giữ của làm gì. Gấm và vải vóc mua bên Ý để trang hoàng nhà cửa. Và chúng tôi còn mua tranh nữa, cả ở Paris lẫn bên Ý, trả những khoản tiền lớn dường như không thể nào tưởng tượng nổi. Cả một thế giới đã mở ra cho tôi bước vào, điều ấy tôi chưa bao giờ mơ là sẽ có một ngày xảy đến trên đường đời của mình.
“Trông cả hai người hạnh phúc thấy rõ đấy,” Greta nói.
“Chị vẫn chưa xem ngôi nhà của chúng em cơ mà,” Ellie nói. “Sẽ thật tuyệt vời chị ạ. Đúng như chúng em hằng mơ tưởng, phải không anh Mike?”
“Chị đã xem rồi,” Greta nói. “ngày đầu tiên trở về nước Anh, chị đã thuê một cái ô tô rồi lái xe xuống đấy.”
“Thế sao?” Ellie hỏi.
Tôi cũng ngạc nhiên nói, “Vậy à?”
“Ờ,” Greta ngẫm nghĩ, cái đầu lắc qua lắc lại.
Ellie có vẻ buồn phiền, sợ sệt giật ngửa ra. Nhưng tôi chẳng mắc lừa. Tôi thấy ngay lập tức cô ta đang đùa một chút với chúng tôi. Ý tưởng đùa vui không tử tế đó gần như không đủ thời gian để bén rễ. Greta bật cười khanh khách, âm điệu vút lên cao khiến mọi người quay đầu lại nhìn chúng tôi.
“Nhìn mặt hai người kìa!” cô ta nối, “nhất là mặt em đó, Ellie à! Chị phải trêu hai người một chút. Đó là một ngôi nhà tuyệt vời, tuyệt đẹp. Người đàn ông ấy là một thiên tài.”
“Đúng vậy, ” tôi nói. “Anh ấy không phải là người bình thường đâu. Cô hãy đợi tới khi gặp anh ấy nhé!”
“Tôi đã gặp ông ta rồi mà,” Greta nói. “Ông ta xuống đấy đúng cái ngày tôi đến. Phải, ông ta là một người phi thường. Khá dễ sợ, hai người không nghĩ thế sao?”
“Dễ sợ à?” tôi ngạc nhiên hỏi lại. “Dễ sợ thế nào hả?”
“Ôi không biết nữa. Như thể ông ta nhìn thấu ruột gan mình rồi - à, chộp thật đúng chỗ lôi qua bên kia. Điều ấy luôn làm cho mình luống cuống.” Cô ta nói thêm, “Ông ta có vẻ khá bệnh đó.”
“Anh ấy đang bị bệnh. Rất nặng,” tôi nói.
“Thật đáng tiếc! Ông ta bị bệnh gì thế, ho lao, bệnh gì đó đại loại như thế à?”
“Không,” tôi đáp, “chắc không phải ho lao đâu. Tôi nghĩ là bệnh gì đó liên quan tới… à, tới máu.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Các bác sĩ đời nay có thể làm mọi điều, đúng không? Họ giết ta chết trước trong khi đang cố trị bệnh cho ta. Nhưng chúng ta đừng nghĩ đến điều ấy! Hãy nghĩ đến ngôi nhà! Chừng nào xây xong thế?”
“Sớm thôi, tôi nghĩ vậy khi xem nó. Chưa bao giờ hình dung ngôi nhà nào có thể xây lên quá nhanh như vậy,” tôi đáp.
“Ôi,” Greta nói thật vô tư, “nhờ tiền mà. Các ca kíp nhân công và tiền thưởng đều tăng gấp đôi - cả những thứ còn lại nữa. Chính em thật sự cũng không biết, Ellie ạ, tiền mà em có tuyệt vời thế nào đâu.”
Nhưng tôi quả có biết. Tôi đã học, học được rất nhiều điều trong vài tuần vừa qua. Nhờ kết hôn tôi đã bước vào một thế giới khác hẳn và đó không phải là cái thế giới tôi từng tưởng tượng khi chưa bước vào. Cho tới nay hiểu biết nhiều nhất trong đời tôi về cuộc sống phong lưu sung túc đã là một điều may mắn gấp bội rồi. Một món tiền may mắn được chia chác vừa vào túi, tôi liền tiêu xài thật nhanh ngay khi có thể vào một bữa tiệc thịnh soạn nhất có thể tìm thấy. Thật thô bỉ, tất nhiên rồi. Sự thô bỉ của giai cấp tôi. Nhưng thế giới của Ellie lại khác hẳn. Chẳng phải cái thế giới tôi tưởng. Đúng là mỗi lúc một siêu xa hoa. Chẳng phải là những buồng tắm lớn hơn trong những ngôi nhà rộng hơn, gắn nhiều bóng đèn hơn, những bữa ăn thịnh soạn hơn và những xe hơi chạy nhanh hơn. Không phải là chuyện tiêu tiền chỉ vì tiêu tiền và khoe khoang cho mọi người đều thấy. Thay vì vậy lạ lùng thay thật là đơn giản. Thứ đơn giản xảy đến khi ta đã vượt ra ngoài chuyện tạt nước chỉ vì tạt nước. Ta không muốn có ba du thuyền hay bốn xe hơi, không thể ăn hơn ba bữa mỗi ngày và nếu mua một bức tranh giá thật sự cao ngất trời ta không muốn mua thêm dù chỉ một bức như vậy treo trong phòng. Cũng đơn giản như vậy đó. Bất cứ cái gì ta có đều là cái tốt nhất, gần như không phải vì nó là cái tốt nhất mà vì nếu thích hay muốn có bất cứ cái gì đặc biệt, chẳng có lý do gì khiến ta không mua nó. Chẳng bao giờ ta nói: “Tôi e rằng mình không mua nổi cái đó.” Vì vậy thật kỳ lạ đôi khi sự việc đi đến một mức độ đơn giản quá kỳ cục khiến tôi không hiểu nổi.
Chúng tôi đã xem xét đánh giá một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng của Pháp, tôi nghĩ đó là tranh của Cézanne. Tôi đã phải học thuộc cái tên ấy thật kỹ. Tôi luôn lẫn lộn nó với tzigane mà tôi đoán là tên một giàn nhạc digan. Rồi sau đó khi chúng tôi bước đi trên đường phố của Venice, Ellie dừng lại để xem mấy họa sĩ vỉa hè. Nói chung họ đang vẽ mấy bức tranh thật khủng khiếp cho du khách, bức nào bức nấy giống hệt như nhau. Những chân dung có hai hàm răng sáng chói to tướng và thường có mái tóc vàng hoe xõa xuống cổ.
Rồi sau đó cô mua một bức hết sức nhỏ, chỉ là hình vẽ sơ sài một con kênh. Người đàn ông đã vẽ ra nó căn cứ vào vẻ ưa thích của chúng tôi mà ra giá và Ellie đã mua nó với giá sáu bảng Anh theo tỷ giá quy đổi. Thật buồn cười vì tôi biết hết sức rõ ràng cô cũng thích bức vẽ sáu bảng ấy y như bức tranh của Cezanne vậy.
Chuyện tương tự cũng xảy ra vào một ngày nọ ở Paris.
Cô chợt nói với tôi:
“Sẽ vui lắm đây - chúng mình hãy mua một ổ bánh mì giòn kiểu Pháp thật sự rất ngon rồi ăn với bơ và phó mát gói lá kia đi anh!”
Chúng tôi đã làm vậy, và tôi nghĩ Ellie thưởng thức món đó còn thích thú hơn cả bữa ăn đêm hôm trước trị giá lên đến 20 bảng Anh. Mới đầu tôi không hiểu nổi, rồi tôi bắt đầu thấy rõ. Thật bất tiện là giờ đây khi đã lấy Ellie tôi có thể thấy rõ không phải chỉ là vui chơi. Phải tìm hiểu, phải học cách đi vào nhà hàng, phải gọi những món gì, cho tiền boa bao nhiêu mới là phải lẽ, và khi nào cho nhiều hơn thường lệ vì một lý do nào đó. Phải ghi nhớ dùng gì với món ăn nào. Tôi đã phải làm hầu hết những điều đó bằng cách quan sát. Không thể hỏi Ellie vì đó là một trong những chuyện hẳn cô ấy sẽ không hiểu được. Hẳn cô sẽ nói, “Nhưng Mike anh yêu ơi, anh có thể dùng bất cứ món nào anh muốn cơ mà. Nếu phục vụ bàn nghĩ anh phải dùng thứ rượu đặc biệt này với món ăn nọ thì có gì quan trọng đâu chứ?” Chuyện đó hẳn không thành vấn đề với Ellie vì cô vốn sinh ra trong thế giới đó, nhưng nó lại quan trọng đối với tôi vì tôi không thể làm theo ý thích. Tôi không đủ đơn giản. Chuyện quần áo cũng vậy. Về chuyện đó Ellie có thể giúp nhiều hơn vì hiểu rõ hơn. Cô chỉ hướng dẫn tôi đến đúng chỗ và bảo tôi cứ để mặc cho người ta lo.
Tất nhiên trông tôi vẫn chưa chuẩn và ăn nói vẫn chưa đúng mực. Nhưng điều đó không quan trọng lắm. Tôi đã hiểu rõ thế giới ấy, đủ để đáp ứng sự mong đợi của những người như ông già Lippincott, và có lẽ sắp tới đây khi mẹ kế và chú Frank của cô sang, nhưng quả thật điều ấy sẽ không quan trọng một chút nào trong tương lai. Khi ngôi nhà đã xây xong và khi dọn về ở, chúng tôi sẽ cách xa mọi người. Có thể đó là vương quốc của chúng tôi. Tôi ngó Greta đang ngồi đối diện với mình. Không biết thật ra cô ta đã nghĩ gì về ngôi nhà của chúng tôi nữa. Dù sao đó cũng là ngôi nhà tôi muốn có. Tôi vô cùng mãn nguyện.
Tôi muốn lái xe xuống đó rồi đi xuyên qua đám cây trên một lối mòn riêng tư dẫn xuống một vũng nước nhỏ sẽ là bãi biển của riêng tôi, không ai có thể tới được từ phía đất liền. Sẽ ngàn lần tốt hơn khi nhảy ùm xuống biển ở đó. Ngàn lần tốt hơn là duỗi dài trên bãi biển với hằng trăm thân thể đang nằm xung quanh. Tôi chẳng muốn những thứ sang giàu vô vị. Tôi đã muốn - lại là những từ ngữ đó, những từ ngữ đặc biệt của riêng tôi - tôi muốn, tôi muốn… Tôi có thể cảm nhận tất cả cảm xúc đang dâng trào trong tôi. Tôi muốn có một phụ nữ tuyệt vời và một ngôi nhà tuyệt vời chẳng giống nhà ai cả. Tôi muốn ngôi nhà tuyệt vời của mình đầy những thứ tuyệt vời. Những thứ thuộc về tôi. Mọi thứ sẽ thuộc về tôi.
“Anh ấy đang nghĩ về ngôi nhà của chúng em đấy,” Ellie nói.
Dường như cô đã hai lần nhắc tôi bây giờ nên vào phòng ăn thôi. Tôi nhìn cô trìu mến.
Sau đó trong ngày - buổi tối hôm ấy- khi chúng tôi thay đồ để ra ngoài dùng bữa tối, Ellie hỏi hơi có vẻ thăm dò:
“Mike này, anh có - quả có thích chị Greta, phải không anh?”
“Tất nhiên anh thích chứ,” tôi đáp.
“Em chẳng chịu nổi nếu anh không thích chị ấy.”
“Nhưng anh thích mà em,” tôi phản đối. “Điều gì khiến em nghĩ là anh không thích hả?”
“Em không hoàn toàn chắc chắn. Em nghĩ là vì cái cách anh hầu như không nhìn chị ấy ngay cả khi đang nói chuyện trực tiếp.”
“À, chắc là vì - à, vì anh cảm thấy bồn chồn lo lắng.”
“Bồn chồn vì chị Greta sao?”
“Phải, cô ta khiến anh có cảm giác hơi sờ sợ.”
Rồi tôi kể cho cô nghe mình từng nghĩ cô ta khá giống một Valkyrie như thế nào.
“Chẳng được gan dạ như một Valkyrie sáng chói đâu,” Ellie bật cười. Cả hai cùng cười. Tôi nói:
“Thật hoàn toàn tốt đẹp đối với em vì đã quen biết cô ta nhiều năm rồi. Nhưng cô ta chỉ hơi - à, anh muốn nói cô ta rất có năng lực, có đầu óc thực tế và rành rẽ mọi chuyện trên đời.” Tôi vật lộn với rất nhiều từ ngữ dường như không hoàn toàn đúng. Chợt tôi nói, “Anh cảm thấy - có cô ta anh thấy mình ở vào thế bất lợi.”
“Ôi, anh Mike ơi!” Ellie có vẻ băn khoăn. “Em biết em với Greta có rất nhiều chuyện phải bàn với nhau. Những lời nói đùa và những chuyện cũ, chỉ thế thôi. Em cho rằng - vâng, em cho rằng có thể điều ấy khiến anh cảm thấy hơi e dè. Nhưng rồi hai người sẽ sớm trở thành bè bạn thôi. Chị ấy thích anh. Thích anh lắm đấy. Chị ấy đã nói với em như thế.”
“Nghe đây, Ellie à, dù sao cô ta có lẽ cũng chỉ nói vậy thôi.”
“Không, không phải thế đâu. Chị Greta rất thẳng thắn. Anh đã nghe chị ấy nói rồi mà. Một số điều chị đã nói hôm nay.”
Đúng là Greta đã nói huỵch ra suốt bữa ăn trưa. Cô ta đã nói thẳng với tôi chứ không phải với Ellie:
“Đôi khi chắc hẳn cậu từng nghĩ cái kiểu cách tôi hết lòng ủng hộ Ellie lấy cậu ngay cả khi chưa từng gặp cậu thật là kỳ quặc. Nhưng tôi đã tức điên lên - quá điên tiết vì họ bắt em ấy sống cái kiểu ấy. Lúc nào cũng ở trong một cái kén kín mít với tiền bạc của họ, những ý tưởng theo truyền thống của họ. Em ấy chẳng bao giờ có cơ may được vui thú, thật sự tự mình đi bất cứ nơi đâu và làm bất cứ việc gì mình muốn. Ellie đã muốn nổi loạn nhưng chẳng biết phải làm cách nào. Và thế là - phải, đúng thế, tôi đã xúi giục em ấy. Tôi gợi ý em ấy nên xem xét bất động sản ở nước Anh. Rồi tôi bảo là khi đã hai mươi mốt tuổi, thì có thể mua bất động sản cho riêng mình và nói lời tạm biệt với tất cả đám người ở New York ấy.”
“Lúc nào chị Greta cũng có những ý tưởng tuyệt vời,” Ellie nói. “Chị ấy nghĩ đến những điều có lẽ chính em cũng chưa bao giờ nghĩ đến.”
Nhưng ông Lippincott từng nói với tôi cái gì ấy nhỉ? “Cô ta có quá nhiều ảnh hưởng đối với Ellie.” Tôi tự hỏi có đúng vậy hay không. Thật kỳ quặc là thực sự tôi đã không nghĩ như vậy. Tận đáy lòng tôi cảm thấy Ellie có một điều cốt lõi mà Greta chưa bao giờ đánh giá quá cao vì hiểu cô ấy quá rõ. Tôi chắc chắn Ellie sẽ luôn chấp nhận bất cứ ý kiến nào phù hợp với ý kiến chính cô muốn có. Greta đã xúi Ellie nổi loạn, nhưng chính Ellie cũng muốn nổi loạn, chỉ là không biết phải làm thế nào. Nhưng giờ đây khi đã hiểu Ellie rõ hơn, tôi có cảm giác cô là một trong số những người có khả năng ứng phó tiềm ẩn thật bất ngờ. Tôi nghĩ Ellie hoàn toàn có khả năng tìm được một chỗ đứng cho chính mình nếu cô mong muốn như vậy. Vấn đề là cô không thường xuyên mong muốn và vì vậy thật khó mà mọi người hiểu được. Ngay cả Ellie. Ngay cả Greta. Có lẽ ngay cả chính mẹ tôi… Cái cách bà nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt.
Tôi thắc mắc về ông Lippincott. Tôi nói trong lúc chúng tôi đang gọt mấy trái đào to quá cỡ.
“Dường như ông Lippincott thật sự đánh giá rất tốt cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi thật ngạc nhiên.”
“Ông Lippincott,” Greta nói, “là một con cáo già đấy.”
“Chị vẫn luôn nói thế, chị Greta ạ,” Ellie nói, “nhưng em nghĩ chú ấy là một con nai thì đúng hơn. Rất nghiêm chỉnh và đúng mực, chỉ thế thôi.”
“Được, em cứ tiếp tục nghĩ như thế tùy thích,” Greta nói.
“Bản thân chị chẳng tin ông ta một chút xíu nào.”
“Không tin cậy!” Ellie nói.
Greta lắc đầu. “Chị biết mà. Ông ta là trụ cột đáng kính trọng và đáng tin cậy. Ông ta có mọi tính cách mà một người quản trị quỹ ủy thác và một luật sư cần phải có.”
Ellie cười rồi nói, “Chị muốn nói chú ấy đã biển thủ gia sản của em hay sao? Đừng ngốc nghếch, chị Greta ơi! Có hàng nghìn người kiểm tra sổ sách, các ngân hàng, các cuộc kiểm tra định kỳ và tất cả các thứ khác đại loại như thế nữa.”
“Ôi, chị mong ông ta thật sự chẳng có vấn đề gì cả,” Greta nói. “Dù sao đó cũng là những kẻ chuyên biển thủ. Những kẻ đáng tin cậy ấy. Rồi sau đấy mọi người nói: ‘Tôi chưa bao giờ tin chuyện ấy do ông A hay ông B làm. Người cuối cùng trên thế giới này có thể làm vậy.’ Phải, họ nói như thế đấy.”
Với vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Ellie nói có lẽ chú Frank của cô có nhiều khả năng dính líu hơn vào những chuyện bất lương. Cô chẳng có vẻ gì lo lắng hay ngạc nhiên quá mức cả.
“Ôi, ông ta trông giống hệt một gã bất lương,” Greta nói.
“Điều ấy chính là rào cản giữa ông ta với việc làm bậy. Luôn tỏ ra vui vẻ cởi mở và dễ gần gũi thân tình. Nhưng ông ta sẽ không bao giờ được đặt vào vị trí có thể giở trò bất lương bịp bợm.”
“Có phải ông ta là em trai của mẹ em không?” tôi hỏi, vẫn luôn lẫn lộn về họ hàng của Ellie.
“Chú ấy là em rể của bố em,” Ellie đáp. “Cô em đã bỏ chú ấy đi lấy chồng khác và đã chết cách đây chừng sáu bảy năm rồi. Chú Frank gắn bó ít nhiều với gia đình.”
“Bọn họ có ba người,” Greta nói thật ân cần tử tế. “Ba con đỉa thường xuyên đeo bám, có thể nói như thế. Mấy chú ruột của Ellie đều đã chết, một ông ở Triều Tiên và một ông trong một tai nạn ô tô, vì thế em ấy chỉ có một mẹ kế ăn hại, một chú Frank nhũn nhặn ăn bám gia đình và anh họ Reuben mà em ấy quen gọi là chú nhưng thật ra chỉ là anh họ mà thôi. Còn có Andrew Lippincott và Stanford Lloyd nữa.”
“Stanford Lloyd là ai vậy?” tôi ngơ ngác hỏi.
“À, là một người quản trị quỹ ủy thác khác, phải không Ellie? Dù gì đi nữa ông ta cũng quản lý quỹ đầu tư của hai người và những thứ như thế. Thật ra không khó khăn gì cho lắm, bởi khi cậu cũng có nhiều tiền như Ellie, quỹ ấy vẫn luôn làm ra thêm một khoản tiền mà bất cứ ai cũng không phải làm gì nhiều lắm. Đó là nhóm người chính vây quanh chúng ta,” Greta nói thêm, “và chắc chắn cậu sẽ gặp họ khá sớm. Họ sẽ đến đây để xem mặt cậu đấy.”
Tôi càu nhàu ngó Ellie. Cô khẽ nói thật dịu dàng:
“Đừng bận tâm, anh Mike ạ, họ sẽ lại bỏ đi thôi mà.”