← Quay lại trang sách

Chương 12

Họ đã qua đây thật. Chẳng ai ở lại lâu. Lần đó thì không, lần đầu tiên đến thăm, họ không lưu lại. Qua đây chỉ để xem mặt tôi. Tôi thấy họ thật khó hiểu, tất nhiên vì cả bọn đều là người Mỹ. Là mẫu người không quen thuộc lắm với tôi. Một số cũng khá vui vẻ. Chú Frank chẳng hạn. Tôi đồng ý với Greta về ông ta. Lẽ ra tôi không nên tin tưởng ông ta một chút xíu nào. Tôi đã tình cờ gặp loại người như thế ở nước Anh. Ông ta là người to lớn có bọng mắt lớn khiến ông ta trông phóng đãng, tôi đoán có lẽ không phải là không như vậy. Tôi nghĩ ông ta có con mắt nhìn phụ nữ, và biết đánh giá cơ may chính yếu còn hơn vậy nữa. Ông ta mượn tiền của tôi vài lần, toàn chỉ là những món tiền nhỏ, thật ra chỉ là cái gì đó giúp ông ta vượt qua khó khăn chừng một hai ngày thôi. Tôi nghĩ ông ta không cần tiền ấy lắm, chỉ là muốn thử xem tôi có cho mượn tiền dễ dàng hay không. Thật khá phiền phức, vì tôi không chắc xử sự thế nào là tốt nhất. Phải chăng sẽ tốt hơn nếu tôi từ chối thẳng thừng và cho ông ta biết mình rất keo kiệt, hay cứ làm ra vẻ hào phóng vô tư, cho dù thực sự còn lâu tôi mới thấy như vậy? Quỷ tha ma bắt chú Frank đi, tôi nghĩ.

Cora, mẹ kế của Ellie, khiến tôi chú ý nhiều nhất. Bà ta chừng bốn chục tuổi, ăn vận rất đẹp với đầu tóc nhuộm và cư xử khá vồn vã thân tình. Bà ta hết sức dịu dàng với Ellie.

“Con chớ phiền lòng vì những bức thư mẹ gửi cho con, Ellie ạ,” bà ta nói. “Phải thừa nhận tin con làm lễ cưới như thế là một cú sốc khủng khiếp. Quá đỗi bí mật. Nhưng dĩ nhiên mẹ biết chính Greta đã xúi giục con làm vậy.”

“Mẹ không được trách mắng chị Greta,” cô nói. “Con đã không muốn khiến cả nhà phải bực tức quá. Con chỉ nghĩ rằng… à, bớt đi chuyện ầm ĩ…”

“À, Ellie thân yêu ạ, dĩ nhiên con có chuyện gì đấy rồi. Chỉ là tất cả mấy ông lo việc kinh doanh đều giận đến bầm gan tím ruột. Stanford Lloyd và Andrew Lippincott. Chắc họ đều nghĩ sẽ bị mọi người trách cứ vì không chăm sóc con tử tế hơn. Và dĩ nhiên họ không hề biết Mike là người như thế nào. Không nhận thấy cậu ấy lại khả ái đến chừng nào. Chính mẹ cũng không.”

Bà ta quay sang mỉm cười với tôi, một nụ cười dịu dàng và giả dối chưa từng thấy! Tôi thầm nghĩ nếu từng có người đàn bà nào thù ghét một người đàn ông thì đó chính là bà ta thù ghét tôi. Tôi nghĩ bà ta dịu dàng tử tế với Ellie thì cũng khá dễ hiểu. Ông Andrew Lippincott trở về Mỹ và chắc chắn đã nói vài lời cảnh cáo bà ta. Ellie đang bán một số tài sản ở bên Mỹ vì chính cô đã quyết định rõ ràng sẽ sống ở nước Anh, nhưng cô sẽ cho mẹ kế một khoản tiền trợ cấp kếch xù để có thể sống ở nơi nào bà ta chọn lựa. Chẳng ai đề cập gì nhiều đến chồng bà ta. Tôi được biết hắn đã chuồn thẳng tới một vùng đất nào khác và không chỉ tới đó một mình. Trong những khả năng có thể xảy ra tới đoán một vụ ly dị nữa đang chờ đó. Chẳng kiếm được nhiều tiền trợ cấp từ vụ này đâu. Cuộc hôn nhân vừa qua của bà Cora với một gã đàn ông trẻ hơn khá nhiều do hắn có thể hình hấp dẫn chứ chẳng phải vì tiền.

Bà Cora muốn có khoản trợ cấp đó. Bà ta là một mụ đàn bà có những sở thích quá đáng. Chắc chắn ông chú già Lippincott đã nói bóng gió khá rõ ràng rằng khoản tiền đó có thể ngừng bất cứ lúc nào Ellie muốn, hoặc nếu như bà ta quên mất mà lại đi rêu rao bình phẩm quá độc địa về chồng mới cưới của Ellie.

Anh họ Reuben, hay chú Reuben không đi cùng. Thay vào đó ông ta viết một lá thư vô thưởng vô phạt làm vui lòng cô ấy, hy vọng cô sẽ hạnh phúc, nhưng lại ngờ vực chuyện cô muốn sống ở nước Anh. ‘Nếu không muốn thế, Ellie ạ, cháu cứ việc về thẳng nước Mỹ. Đừng tưởng sẽ không được hoan nghênh ở đây, bởi vì cháu sẽ được, chắc chắn sẽ được chú Reuben của cháu chào đón.’

“Nghe ông ta nói khá hay ho đó,” tôi nói với Ellie.

“Vâng,” cô ấy có vẻ trầm ngâm, dường như không hoàn toàn chắc chắn lắm.

“Em có yêu thích người nào trong bọn họ không, Ellie? Hay là anh không nên hỏi điều đó?”

“Dĩ nhiên anh có thể hỏi em bất cứ điều gì.” Nhưng dù sao Ellie cũng không trả lời một lúc khá lâu. Rồi cô nói một cách dứt khoát và quả quyết, “Không, em nghĩ là không. Có vẻ kỳ quặc, nhưng em cho là thế vì bọn họ chẳng phải người thân của em. Chỉ là cùng một môi trường sống mà thôi chứ chẳng có quan hệ họ hàng gì. Không một ai có quan hệ máu mủ ruột thịt với em cả. Em yêu bố em, yêu thích những gì còn nhớ về ông. Ông là người hơi yếu đuối, và chắc ông nội thất vọng về ông vì ông không có đầu óc kinh doanh cho lắm. Ông không muốn tham gia việc kinh doanh, ông thích đến Florida câu cá, kiểu thế. Rồi sau đấy ông cưới bà Cora và em chẳng bao giờ quan tâm đến bà ta lắm - vì thế bà ta cũng chẳng quan tâm đến em. Mẹ ruột của em dĩ nhiên em không còn nhớ. Em thích chú Henry và chú Joe. Họ thật vui tính. Có khi còn vui tính hơn bố em nữa. Em nghĩ ông là người trầm lặng và hơi rầu rầu thế nào ấy. Nhưng mấy chú lại vui hưởng cuộc sống. Chú Joe có lẽ hơi phóng túng một chút, cái kiểu phóng túng chỉ vì có quá nhiều tiền. Dầu sao chú ấy cũng là người bị tan xác trong ô tô, còn chú kia thì bị giết trong khi chiến đấu. Lúc ấy ông nội em đang bị bệnh và bị giáng cho một đòn thật kinh hồn khi cả ba con trai ông đều chết cả. Ông chẳng ưa bà Cora và cũng không quan tâm nhiều đến bất cứ họ hàng nào có quan hệ xa hơn. Chú Reuben chẳng hạn. Ông nội bảo ta chẳng bao giờ biết được chú ấy đang làm gì. Chính vì thế ông đã thu xếp để gửi tiền vào quỹ ủy thác. Rất nhiều tiền đã đổ vào các viện bảo tàng và bệnh viện, ông ra đi, để lại cho bà Cora một khoản chu cấp đầy đủ, và cả chồng của con gái ông là chú Frank nữa.”

“Nhưng phần lớn tiền đó dành cho em hả?”

“Vâng. Và chắc là điều ấy khiến ông nội hơi lo lắng một chút xíu. Ông làm hết sức mình để tiền ấy được trông nom lo liệu.”

“Nhờ chú Andrew và ông Stanford Lloyd quản lý. Một luật sư và cán bộ ngân hàng.”

“Vâng. Chắc ông nội nghĩ em không tự mình trông nom thật tốt được. Điều kỳ quặc là ông để cho em quản lý quỹ ấy vào năm hai mươi mốt tuổi. Ông không duy trì ủy thác cho đến khi em hai mươi lăm tuổi mới thôi như rất nhiều người vẫn thường làm. Em cho rằng bởi vì em là con gái.”

“Thật là kỳ quặc,” tôi nói, “dường như với anh phải nói ngược lại mới đúng chứ?”

Cô lắc đầu. “Không đâu. Chắc ông nội nghĩ đám trai trẻ lúc nào cũng lêu lổng hoang đàng và vòi vĩnh cái này cái nọ, còn mấy đứa con gái tóc vàng ham muốn xấu xa thì tóm chặt lấy chúng, ông nghĩ sẽ là điều tốt đẹp nếu chúng có thật nhiều thời gian để gieo hạt yến mạch hoang dại của chúng. Đấy là kiểu nói của người Anh, đúng không? Nhưng có lần ông nói với em nếu một đứa con gái hoàn toàn chẳng có ý thức gì cả thì đến hai mươi mốt tuổi nó sẽ có. Chẳng có gì khác biệt khi bắt nó phải đợi thêm bốn năm nữa. Nếu nó ngu ngốc thì đến lúc ấy vẫn ngu ngốc y như thế mà thôi. Ông còn nói là,” Ellie nhìn tôi mỉm cười, “ông nghĩ em không phải là đứa ngu ngốc, ông bảo: ‘Có thể cháu chưa hiểu biết sự đời nhiều lắm nhưng cháu có ý thức tốt, Ellie ạ. Nhất là về con người. Ông nghĩ cháu sẽ luôn luôn là người có ý thức tốt.’”

“Chắc ông nội không thích anh đâu,” tôi đăm chiêu suy nghĩ.

Ellie hết sức trung thực. Cô không cố nói cho tôi yên lòng bất cứ điều gì ngoài điều chắc chắn là sự thật.

“Chắc là không rồi, em nghĩ hẳn ông nội sẽ bị sốc khá nặng. Thoạt đầu là thế đấy. Hẳn ông sẽ phải quen dần với anh thôi.”

“Tội nghiệp Ellie,” đột nhiên tôi nói.

“Sao anh lại nói thế?”

“Trước đây anh từng nói vậy với em một lần rồi, còn nhớ không?”

“Vâng. Anh từng nói tội nghiệp cô bé giàu có. Cũng hoàn toàn đúng thôi.”

“Lần này ý của anh không phải như vậy. Anh không muốn nói tội nghiệp em vì em giàu có. Anh nghĩ mình muốn nói…” tôi ngần ngừ một lát rồi tiếp, “có quá nhiều người bên cạnh em. Khắp xung quanh em. Quá nhiều người muốn lấy cái này cái nọ của em nhưng lại không thật lòng quan tâm tới em. Đúng như vậy, phải không?”

“Em nghĩ chú Andrew thật sự quan tâm đến em,” Ellie nói, có chút hoài nghi. “Chú ấy vẫn luôn đối xử rất tử tế với em, đồng tình ủng hộ em. Những người khác thì… đúng, anh nói rất đúng. Bọn họ chỉ muốn vật chất thôi.”

“Họ cứ tới xin xỏ hết cái này rồi cái nọ của em, đúng không? Mượn tiền của em, muốn em ban cho ân huệ. Muốn em giúp họ ra khỏi tình thế khó khăn, cái kiểu như vậy đó. Cứ đeo đeo bám bám vào em.”

“Thì cũng hoàn toàn tự nhiên thôi,” Ellie bình thản nói, “nhưng bây giờ em đã đoạn tuyệt với tất cả bọn họ rồi. Em sẽ sống ở nước Anh này. Sẽ không gặp bọn họ nhiều đâu.”

Tất nhiên cô ấy sai lầm rồi, nhưng cô vẫn chưa nắm được điều đó.

Sau đó Stanford Lloyd một mình sang đây. Ông ta đem tới rất nhiều văn bản giấy tờ với thứ này thứ nọ nữa để cô ấy ký, và muốn cô đồng ý về việc đầu tư. Ông ta bàn với cô về những vốn đầu tư, các cổ phần và tài sản cô sở hữu, về việc sử dụng các quỹ ủy thác. Tôi mù tịt, chẳng hiểu họ nói gì. Không thể giúp đỡ hay khuyên bảo cô ấy. Cũng không thể ngăn cản ông ta lừa bịp cô. Hy vọng ông ta không như vậy, nhưng làm sao một kẻ ngu dốt như tôi đây có thể chắc chắn được chứ?

Ông ta có gì đó gần như quá tốt không thể có thật, ông ta là dân ngân hàng và ra dáng một dân ngân hàng. Cũng khá đẹp trai tuy không còn trẻ. ông ta đối xử với tôi rất lịch sự và nghĩ tôi là đồ rác rưởi nhưng cố không để lộ ra ngoài.

Sau cùng khi ông ta đã ra đi, tôi nói:

“À, đó là người cuối cùng trong cả bọn.”

“Anh nghĩ bọn họ chẳng có ai ra gì cả, phải không anh?”

“Anh nghĩ mẹ kế Cora của em là một con mụ phản trắc một dạ hai lòng anh chưa từng gặp. Xin lỗi Ellie, có lẽ anh không nên nói như vậy.”

“Sao lại không, nếu đấy là điều anh nghĩ? Chắc anh không lầm nhiều lắm đâu.”

“Chắc hẳn em đã rất cô đơn, Ellie à,” tôi nói.

“Vâng, em đã rất cô đơn. Em quen bọn con gái cùng trang lứa. Đi học ở một ngôi trường sang trọng nhưng chẳng bao giờ thật sự tự do. Nếu em kết bạn với người ta, bọn họ sẽ tìm cách này cách khác chia rẽ rồi đẩy một đứa con gái khác vào thay thế. Anh có biết không? Mọi sự đều phải răm rắp tuân theo khuôn phép của xã hội thượng lưu. Giá như em quan tâm khá nhiều đến bất cứ ai để làm ầm lên - nhưng em chẳng bao giờ đi đủ xa. Chẳng bao giờ có bất cứ ai em thật sự ưa thích. Không có ai, cho tới khi chị Greta đến rồi sau đấy mọi sự đều khác hẳn. Lần đầu tiên có người thật sự yêu thích em. Thật tuyệt vời.” Mặt cô dịu hẳn đi.

“Anh ước thế,” tôi nói khi quay đi về phía cửa sổ.

“Anh ước điều gì thế?”

“Ôi anh không biết… Có lẽ anh ước gì em sẽ không… không hoàn toàn phụ thuộc vào Greta quá nhiều. Phụ thuộc như vậy vào bất cứ ai cũng không tốt đâu.”

“Anh không thích chị ấy, Mike à,” Ellie nói.

“Thích chứ,” tôi vội cãi lại. “Anh thích thật mà. Nhưng em phải nhận thấy, Ellie à, cô ta là - à, là một người hoàn toàn xa lạ với anh. Chúng ta hãy đối mặt với thực tế, anh nghĩ mình có ghen với cô ta một chút. Ghen vì cô ta với em - à, anh đã không hiểu trước đây - hai người kết giao với nhau ra sao.”

“Đừng ghen tuông! Chị ấy là người duy nhất từng tốt bụng với em, quan tâm đến em - cho đến khi em gặp anh.”

“Nhưng em đã gặp anh,” tôi nói, “và đã kết hôn với anh rồi mà.” Rồi tôi nhắc lại điều mình từng nói trước đó. “Và chúng ta sẽ cùng chung sống hạnh phúc mãi về sau.”