Chương 13
Tôi đang cố hết sức tuy chẳng nói được bao nhiêu để vẽ nên một bức tranh minh họa những người đã xâm nhập vào cuộc sống của chúng tôi, tức là những kẻ đi vào đời tôi, vì tất nhiên họ đã ở sẵn trong cuộc sống của Ellie rồi. Sai lầm của chúng tôi là cứ tưởng họ đã ra khỏi đời cô ấy. Nhưng không phải vậy. Họ chẳng hề có ý định đó. Tuy nhiên lúc đấy chúng tôi không hề biết.
Cuộc chung sống của chúng tôi ở nước Anh là chuyện xảy ra kế tiếp. Ngôi nhà của chúng tôi vừa xây xong, chúng tôi nhận được điện tín của anh Santonix. Anh đã yêu cầu chúng tôi khoan tới đó chừng một tuần lễ, rồi bức điện đến nơi, trong đó nói là: “Mai đến!”
Chúng tôi lái xe xuống đó và tới nơi lúc xế chiều. Nghe tiếng xe, Santonix ra đón, đứng đằng trước nhà. Khi thấy ngôi nhà đã xây xong, trong lòng tôi cứ nôn nao, nôn nao mãi như thể cái gì đó sắp sửa nổ tung ra khỏi thịt da. Đó là ngôi nhà của tôi - và cuối cùng tôi đã có được nó! Tôi nắm cánh tay Ellie thật chặt.
“Thích chứ?” Santonix hỏi.
“Đến tột độ,” tôi đáp. Nói thật ngu ngốc, nhưng anh hiểu ý tôi.
“Phải, là ngôi nhà tốt nhất tôi từng xây… Cậu phải trả một món tiền lớn nhưng đáng giá đến từng đồng xu đấy. Tôi đã làm chi phí tăng thêm quá nhiều so với dự toán về mọi mặt. Nào, Mike,” anh bảo, “hãy bế cô ấy lên rồi khuân qua ngưỡng cửa! Đó là việc phải làm khi cậu đi vào ngôi nhà cậu sở hữu cùng với hôn thê của cậu.”
Tôi đỏ mặt ẵm Ellie lên - cô nhẹ bỗng - rồi đưa cô qua ngưỡng cửa theo gợi ý của Santonix. Tôi chỉ hơi vấp chân một chút, và thấy anh nhăn mặt.
“Vào nhà rồi,” anh nói. “Hãy đối xử tử tế với cô ấy đấy! Quan tâm chăm sóc cô ấy nhé! Đừng để tổn hại đến với cô ấy. Cô ấy không tự lo cho bản thân được đâu. Vậy mà cô ấy nghĩ mình có thể đấy!”
“Sao lại có chuyện tổn hại xảy đến với tôi chứ?” Ellie hỏi.
“Bởi vì thế giới này thật xấu xa trong đó có những kẻ xấu xa,” Santonix đáp, “và có một số kẻ xấu xa ở quanh cô, cô gái ạ. Tôi biết mà. Đã gặp một hai người trong bọn. Gặp họ xuống đây. Họ đến đánh hơi khắp quanh đây, hít hít ngửi ngửi xung quanh như mấy con chuột chù. Xin bỏ qua cho cách nói theo kiểu Pháp của tôi, nhưng một số người phải nói là thế đấy.”
“Bọn họ sẽ không quấy rầy chúng tôi,” cô nói, “đã về Mỹ cả rồi ạ.”
“Có lẽ thế, ” Santonix nói, “nhưng đi máy bay chỉ vài giờ là đến thôi, cô biết rồi đấy.”
Anh đặt hai bàn tay lên vai cô. Bây giờ hai bàn tay đó rất gầy guộc, có vẻ trắng bệch. Anh ấy có vẻ bệnh nặng quá rồi.
“Giá như có khả năng, hẳn tôi sẽ đích thân chăm lo cho cô, cô bé ạ,” anh nói, “nhưng chẳng thể nào. Chẳng còn bao lâu nữa đâu. Cô phải tự bảo vệ mình đấy.”
“Thôi bỏ chuyện dân digan cảnh báo đi, anh Santonix à,” tôi bảo, “và dẫn chúng tôi đi quanh nhà đi! Xem kỹ từng li từng tí.”
Chúng tôi đi quanh ngôi nhà. Một số phòng vẫn còn để trống nhưng hầu hết những món chúng tôi đã mua, các bức tranh, đồ đạc và màn cửa đều ở đó cả.
“Chúng mình vẫn chưa đặt tên cho ngôi nhà,” Ellie chợt nói với tôi. “Không thể gọi là Các Tòa Tháp, cái tên ấy thật buồn cười, còn cái tên kia, cái mà anh cho em biết là gì nhi? Đất Digan, có phải không anh?”
“Chúng ta sẽ không gọi nó như vậy,” tôi đáp thật gay gắt. “Anh không thích cái tên đó.”
“Ở đây người ta sẽ luôn gọi nó như thế,” anh Santonix nói.
“Đó là một lũ mê tín, ngu dại,” tôi nói.
Rồi sau đó chúng tôi ngồi trên nền đất cao ngắm cảnh mặt trời đang lặn xuống, và nghĩ đến những cái tên đặt cho ngôi nhà. Đó là một thứ trò chơi. Chúng tôi khởi sự hết sức nghiêm túc rồi sau đó bắt đầu nghĩ tới mọi cái tên ngớ ngẩn đến trong đầu. Đoạn Cuối Hành Trình, Niềm Vui và những cái tên như tên các nhà trọ. Cảnh Biển, Nhà Đẹp, Rừng Thông. Sau đó trời đột nhiên tối sầm và trở lạnh, chúng tôi vào trong nhà. Không kéo màn, chỉ đóng các cửa sổ lại. Chúng tôi có đem theo đồ ăn thức uống. Hôm sau đó một đám người giúp việc lương cao sẽ tới.
“Có thể bọn họ sẽ không thích, chê nhà này cô quạnh, lẻ loi rồi bỏ đi cả,” Ellie nói.
“Vậy thì cô cứ việc trả lương gấp đôi, họ sẽ tiếp tục ở lại thôi,” Santonix gợi ý.
“Ông cứ làm như là,” cô nói, “tất cả mọi người đều có thể mua được vậy!”
Nhưng cô nói thế chỉ cốt để cười cho vui mà thôi.
Chúng tôi có mang theo pâté en croute, bánh mì Pháp và tôm he đỏ cực to. Chúng tôi ngồi quanh bàn vừa ăn vừa cười và trò chuyện. Ngay cả anh Santonix cũng có vẻ mạnh mẽ hoạt bát và trong mắt anh ngời lên một niềm phấn khích như ngây như dại.
Rồi có chuyện bất ngờ xảy đến. Một cục đá đập vỡ kính cửa sổ, bay vào bên trong rơi xuống mặt bàn ăn. Cũng làm vỡ tan tành một ly rượu vang, và một mảnh thủy tinh lướt qua má Ellie. Trong phút chốc chúng tôi ngồi đờ người ra, rồi tôi bật đứng dậy, lao tới cửa sổ, mở then cài leo ra ngoài sân hiên. Chẳng thấy ai cả. Tôi lại trở vào trong phòng.
Cầm lên một tờ khăn giấy ăn, tôi cúi xuống chùi sạch dòng máu nhỏ đang rỉ xuống má cô ấy.
“Nó làm em bị thương rồi… Ở yên đó, em yêu à, cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Chỉ là một vết trầy xước tí tẹo do mảnh vỡ thôi.”
Ánh mắt của tôi và Santonix gặp nhau.
“Sao lại có ai đấy làm chuyện này chứ?” Ellie có vè hoang mang lo sợ.
“Bọn con trai đó,” tôi đáp. “Lũ nhãi ranh du côn mà em. Có lẽ chúng nó biết chúng ta mới dọn vào đây. Em còn may mắn vì chỉ bị chọi một cục đá. Đáng lẽ chúng còn có cả súng hơi hay cái gì đó đại loại như thế nữa.”
“Nhưng sao bọn chúng lại làm thế này với chúng mình? Vì sao chứ?”
“Anh không biết nữa, ” tôi đáp. “Đúng là trò bẩn thỉu đê tiện.”
Ellie chợt đứng dậy. Cô nói:
“Thật khiếp. Em sợ.”
“Mai mình sẽ tìm ra thôi. Chúng ta chưa biết gì về những người sống quanh đây.”
“Có phải vì chúng mình giàu có còn bọn họ thì nghèo khổ không anh?” cô hỏi. Cô không hỏi tôi mà hỏi Santonix như thể anh sẽ biết câu trả lời hay hơn tôi vậy.
“Không phải,” Santonix đáp chậm rãi. “Tôi không nghĩ thế…”
Ellie nói:
“Là vì bọn họ ghét chúng tôi… Ghét Mike và ghét tôi. Vì sao thế? Vì chúng tôi hạnh phúc hay sao?”
Một lần nữa Santonix lắc đầu.
“Đúng,” Ellie nói như thể đồng ý với anh ấy. “Đúng vậy, là một điều khác. Điều gì đấy chúng mình không hề biết. Đất Digan. Bất cứ ai sống ở đây đều bị thù ghét. Sẽ bị quấy rối. Có lẽ sau rốt bọn họ sẽ đuổi được chúng mình đi…”
Tôi rót một ly rượu vang đưa cho cô.
“Đừng mà, Ellie!” tôi cầu xin. “Đừng nói như vậy! Uống ly rượu này đi em! Chuyện vừa xảy ra thật kinh tởm, nhưng chỉ là trò ngớ ngẩn, quậy phá lỗ mãng mà thôi.”
“Em thắc mắc…” cô ngó tôi có vẻ khó chịu, “kẻ nào đấy đang cố đuổi chúng mình đi, anh Mike ạ. Đuổi ra khỏi ngôi nhà chúng mình vừa xây xong, ngôi nhà chúng mình yêu thích.”
“Chúng ta sẽ không để cho bọn chúng đuổi đi.” Tôi nói thêm, “Anh sẽ chăm sóc em. Sẽ không có gì làm em tổn thương đâu.”
Cô lại nhìn Santonix.
“Ông phải biết chứ. Ông đã ở đây trong lúc nhà đang xây. Chẳng có ai nói gì với ông hay sao? Đến ném đá - can dự vào việc xây nhà, có không ông?”
“Ta có thể tưởng tượng ra chuyện này chuyện nọ,” Santonix đáp.
“Thế có tai nạn không ạ?”
“Xây nhà thì lúc nào chả có tai nạn. Chẳng có gì nghiêm trọng hay thảm khốc cả. Một người ngã từ trên thang xuống, ai đấy làm rơi một vật nặng xuống bàn chân, ai đấy bị giằm đâm vào ngón tay cái và bị nhiễm trùng.”
“Chẳng có gì hơn thế à? Chẳng có gì đáng lưu ý hay sao?”
“Không,” anh đáp, “không có. Tôi thề với cô chẳng có gì cả!”
“ Ellie quay sang tôi. “Anh nhớ lại cái bà digan ấy đi, anh Mike. Nhớ hôm ấy bà ta kỳ quặc như thế nào, đã cảnh báo em đừng đến đây như thế nào.”
“Bà ta đúng là điên điên khùng khùng, hơi bị mất trí đó em à.”
“Chúng mình đã xây nhà trên Đất Digan. Đã làm điều bà ta bảo đừng làm,” cô nói, rồi giậm chân. “Em sẽ không để cho bọn họ đuổi em đi. Sẽ không để bất cứ kẻ nào đuổi đi đâu!”
“Sẽ không ai đuổi chúng ta được,” tôi nói. “Chúng ta sẽ sống hạnh phúc ở đây.”
Chúng tôi nói điều đó như một lời thách thức với số phận.