Chương 1
Trong hai gã ngáo vườn, Billy Ray Cobb là gã ít tuổi và cũng nhỏ thó hơn. Ở tuổi hai mươi ba, hắn đã có ba năm thâm niên ở nhà lao Pachman do can tội cướp giựt với ý đồ đem bán. Hắn là một gã oắt con rác rưởi, sống sót qua nhà lao nhờ nắm được nguồn cung ma túy cách chi đó rồi bán lại và thi thoảng đem biếu cho đám tù da đen và cai ngục để được họ bảo vệ. Một năm sau khi được trả tự do, hắn tiếp tục ăn nên làm ra, và hoạt động buôn bán lẻ ma túy đã nâng hắn lên địa vị một trong những tay anh chị có ảnh hưởng nhất ở hạt Ford. Hắn là một doanh nhân có nhân viên, có nghĩa vụ, có giao kèo hẳn hoi, chỉ có điều là không đóng thuế mà thôi. Ở Clanton, xuôi theo mạn nam của hạt Ford, hắn được tiếng là người cuối cùng trong lịch sử cận đại đã bỏ tiền mặt để sắm một chiếc Ford mới cứng cựa. Mười sáu nghìn bạc tiền tươi cho một chiếc xe bán tải Ford hạng sang màu vàng tươi, dòng xe dẫn động bốn bánh, thiết kế theo đơn đặt hàng. Các bánh xe mạ crôm với lốp đi bùn được cung cấp theo một giao kèo kinh doanh. Lá cờ của Liên minh Miền Nam treo dọc cửa sổ hậu là do Cobb chôm được từ một bạn nhậu trong đội bóng bầu dục Ole Miss. Chiếc bán tải là vật sở hữu đắt giá nhất của Cobb. Hắn ngồi nhấp bia ở cửa sau xe, phì phèo hút thuốc lá, xem gã bạn Willard của hắn đang thay phiên “thịt” cô bé da đen.
Willard lớn hơn Cobb bốn tuổi, và chậm lụt hơn hắn đến cả chục lần. Gã này tựu trung là hạng người vô hại, chưa từng gặp rắc rối nghiêm trọng nào và cũng chưa từng được thuê mướn nghiêm túc. Có thể hắn thi thoảng cũng ngồi tù một đêm, nhưng hắn chẳng có gì là nổi bật cả. Hắn tự xưng là dân đốn cây, nhưng theo lẽ thì chiếc lưng đau không thể nào cho phép hắn vào rừng. Hắn bị thương ở lưng khi làm việc ở một giàn khoan ngoài khơi, đâu đó ở Vùng Vịnh, và công ty dầu khí đã trả cho hắn một khoản bồi hoàn khá đẹp mà hắn đã đánh mất khi bị cô vợ cũ đá đít. Công việc chính của hắn là làm nhân viên bán thời gian cho Billy Ray Cobb. Gã này không trả cho hắn được bao lăm, nhưng được cái rất hào phóng với các khoản ăn nhậu của hắn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Willard được mó tay đến một thứ gì đó. Và hắn luôn cần thứ gì đó. Hắn luôn luôn như thế kể từ khi bị thương ở lưng.
Cô bé mới lên mười, trông nhỏ hơn tuổi thật. Bé nằm đè trên hai khuỷu tay bị trói gô bởi một sợi thừng ni lông màu vàng. Đôi chân bé xoạc ra một cách thô tục, chân phải bị trói vào một cây sồi non, chân trái bị cột vào cây cọc của một hàng rào mục nát và xiêu vẹo, từ lâu bị bỏ phế. Sợi thừng lướt sóng cắt sâu vào mắt cá, máu chảy dọc theo chân bé. Khuôn mặt bé sưng tấy, máu me, một bên mắt húp lại và nhắm tịt, mắt bên kia chỉ nhìn được he hé, nhờ đó mà bé nhìn thấy gã đàn ông da trắng ngồi trên chiếc bán tải. Bé không nhìn cái gã đang nằm đè lên bé. Hắn đang hổn hển, vã mồ hội và chửi thề. Hắn làm bé đau.
Khi xong việc, hắn vỗ mạnh vào bé rồi cười phá lên, gã kia liền cười theo, rồi cả hai cùng cười lớn hơn nữa, bò lăn ra thảm cỏ gần chiếc xe hệt như hai gã khùng. Cô bé quay lưng lại chúng, lặng lẽ khóc, cố im lặng. Trước đó bé đã bị bợp tai vì tội khóc lóc và la hét. Chúng dọa sẽ giết bé nếu bé không chịu im.
Cười chán chê, chúng ra cửa sau xe, nơi Willard lau mình bằng chiếc áo của cô bé da đen mà lúc này đã sũng máu và mồ hôi. Cobb chìa cho hắn một lon bia lấy ra từ thùng lạnh rồi phàn nàn về chiếc áo ẩm ướt. Chúng quan sát cô bé đang nấc lên, khe khẽ phát ra những tiếng kêu lạ tai rồi sau đó nín bặt. Lon bia của Cobb đã cạn phân nửa và đã hết lạnh. Hắn ném nó vào cô bé. Chiếc lon trúng vào bụng, văng bọt trắng, rồi lăn trên đất đến gần sát vài chiếc lon khác, tất cả đều xuất xứ từ cùng chiếc thùng lạnh. Hai gã lực lưỡng bắt đầu ném những lon bia uống dở vào cô bé rồi phá lên cười. Willard nhắm ném không được tốt lắm, nhưng Cobb thì tỏ ra khá chính xác. Chúng không phải là loại người thích phí phạm bia, nhưng lon bia càng nặng thì càng dễ nhắm trúng, hơn nữa bọt bia văng tứ tung trông rất là thích mắt.
Bia nguội hòa trộn với máu đen chảy dài trên khuôn mặt và cần cổ của cô bé, đọng thành một vũng dưới đầu. Cô bé vẫn bất động.
Willard hỏi Cobb theo hắn cô bé đã chết hay chưa. Cobb khui một lon bia mới rồi giải thích rằng cô bé chưa chết đâu vì bọn mọi đen- nói chung không thể nào cứ đấm đá và cưỡng hiếp là chết ngay được. Phải thêm nhiều thứ khác nữa, chẳng hạn như con dao, khẩu súng hay sợi thừng, thì mới giải quyết được một đứa mọi đen. Dù chưa bao giờ tham gia một vụ giết chóc kiểu đó, nhưng hắn từng sống chung với nguyên đám mọi đen trong nhà tù nên biết tỏng bọn này. Bọn mọi đen luôn giết lẫn nhau, và chúng luôn sử dụng một thứ vũ khí nào đó. Đứa nào chỉ bị đánh và hiếp không thôi thì không thể nào chết được. Có vài đứa da trắng bị đánh và hiếp, và chúng đã chết ngắc. Nhưng đám da đen thì không đâu. Chúng cứng đầu hơn. Willard có vẻ thỏa mãn.
Willard hỏi Cobb định làm thế nào để xử lý chuyện cô bé. Cobb hít một hơi cần sa, chiêu một ngụm bia, rồi nói rằng hắn chưa nghĩ đến chuyện đó. Hắn bật dậy khỏi cửa sau xe, loạng choạng băng qua khoảng rừng thưa nhỏ, nơi cô bé đang bị trói. Hắn chửi thề, quát vào mặt cô bé để đánh thức bé dậy. Rồi hắn rót bia lạnh lên mặt bé, cười phá lên hệt như một gã điên.
Cô bé quan sát hắn đi bọc quanh ngọn cây bên phải, rồi nhìn hắn loay hoay giữa đôi chân của bé. Khi hắn tụt quần xuống, cô bé quay sang trái, nhắm mắt lại. Hắn lại làm bé đau. Cô bé nhìn ra xa cánh rừng và thấy gì đó—một người đàn ông đang hộc tốc chạy qua những ruộng nho và bụi cây. Đó là cha của bé. Ông đang la hét, trỏ tay về phía bé, tuyệt vọng lao đến để cứu bé. Cô bé hét gọi cha. Rồi cha bé biến mất. Bé chìm vào giấc ngủ.
Khi cô bé tỉnh dậy, một trong hai gã đàn ông đang nằm dưới đuôi xe, gã kia ngồi dựa cây. Chúng đang ngủ. Tay chân bé tê cóng. Máu, bia và nước tiểu hòa với đất cát tạo thành một lớp hồ nhơm nhớp dán cơ thể nhỏ bé xuống mặt đất và vỡ ra mỗi khi bé chuyển động hay ngọ nguậy. Phải trốn thoát, bé nghĩ vậy, nhưng dù cố gắng cách mấy bé cũng chỉ nhích được vài phân sang phải. Đôi chân bé bị cột quá cao đến nỗi mông chỉ hơi chạm đất. Chân tay bé tê dại đến mức không thể cử động nổi.
Bé nhìn vào rừng để tìm cha và khẽ gọi tên ông. Bé chờ đợi, rồi lại thiếp đi.
Khi bé tỉnh dậy lần thứ hai, chúng đã đứng dậy và đang đi lòng vòng. Gã cao hơn loạng choạng tiến đến, cầm theo con dao nhỏ. Hắn chộp mắt cá nhân bên trái của bé rồi cuồng nộ cứa sợi dây cho đến khi nó đứt rời. Rồi hắn giải thoát chiếc chân phải của bé. Bé thu mình trong tư thế bào thai, lưng quay về phía chúng.
Cobb quẳng một đoạn dây lướt sóng dày cỡ sáu milimet lên một cành cây lớn rồi thắt một thòng lọng nút trượt ở một bên đầu dây. Hắn tóm lấy cô bé, tròng thòng lọng qua đầu rồi băng qua khoảng rừng thưa, cầm theo đầu dây bên kia. Hắn ngồi xuống đuôi xe, nơi Willard vừa hút xong một điếu cần sa mới và nhoẻn cười với hắn về điều mà hắn sắp sửa làm. Cobb thít chặt dây rồi kéo một phát dữ dội khiến cái cơ thể trần truồng bé bỏng giật nẩy lên. Rồi hắn kéo lê cô bé trên mặt đất cho đến khi hắn dừng lại ngay dưới cành cây lớn. Cô bé nghẹn thở, ho sặc sụa, cho nên hắn tử tế nới lỏng dây để cô bé có thêm ít phút nữa. Hắn cột sợi dây vào thanh chắn rồi khui một lon bia mới.
Chúng ngồi ở cửa sau xe, vừa uống, hút, vừa ngắm nghía cô bé. Gần suốt cả ngày, chúng lê la ở khu hồ, nơi một người bạn của Cobb có chiếc thuyền và mấy cô em chịu chơi, tưởng chừng là dễ dãi nhưng hóa ra lại không chạm đến được. Cobb đã rất hào phóng với khoản ma túy và bia, nhưng các cô em này lại không chịu báo đáp. Thất vọng, chúng rời khỏi khu hồ, đang vừa đi vừa nhậu thì tình cờ gặp cô bé. Bé đang xách chiếc túi đựng tạp phẩm, đi bộ xuôi theo con đường sỏi, thì bị Willard quẳng lon bia trúng gáy.
“Mày muốn làm không?” Willard hỏi, đôi mắt hắn đỏ ngầu và đờ đẫn.
Cobb lưỡng lự. “Không, tao để cho mày làm đó. Là ý của mày mà.” Willard rít một hơi cần sa, rồi nhổ nước bọt, nói: “Đâu phải ý tao. Mày là chuyên gia diệt mọi mà. Làm thử coi.”
Cobb tháo dây khỏi thanh chắn rồi kéo căng. Động tác này làm phát ra một tiếng nấc nghẹn chỗ cành cây lớn và làm rải ít lá du quanh cô bé, mà lúc này đang chăm chú nhìn chúng. Cô bé cất tiếng ho.
Bất chợt, bé nghe thấy gì đó—hình như là một chiếc xe có tiếng còi rất lớn. Hai gã đàn ông vội lao ra, nhìn dọc theo con đường bụi bặm cách cao tốc một quãng. Chúng chửi thề ỏm tỏi rồi lom khom chạy quanh, một gã ra đóng cửa sau, gã kia chạy đến chỗ cô bé. Hắn bị vấp ngã gần chỗ bé. Chúng chửi bới nhau trong lúc tóm lấy bé, tháo sợi dây khỏi cổ, lôi bé đến chiếc bán tải, rồi quẳng bé lên sàn xe qua cửa sau. Cobb bợp tai cô bé, dọa sẽ giết bé nếu bé không nằm yên và câm miệng. Hắn nói sẽ đưa bé về nhà nếu bé không gây rối và biết nghe lời, bằng không thì chúng sẽ giết bé. Chúng đóng sầm cửa xe rồi phi vào con đường bụi. Bé đang được về nhà. Bé thiếp đi.
Cobb và Willard vẫy chiếc Firebird có tiếng còi rất to khi chiếc xe này băng qua chúng trên con đường bụi hẹp. Willard kiểm tra phía sau xem cô bé có đang nằm hay không. Cobb rẽ ra cao tốc rồi phóng đi.
“Bây giờ làm sao đây?” Willard lo lắng hỏi.
“Không biết,” Cobb bồn chồn. “Nhưng phải làm gì đó nhanh lên, chứ không thì máu của nó dính từa lưa ra xe của tao cho coi. Nhìn ra sau đi, máu nó loang khắp nơi kia kìa.”
Willard suy nghĩ giây lát trong lúc nốc cạn lon bìa. “Quẳng nó xuống cầu đi,” hắn hãnh diện nói.
“Ý hay đấy. Hay bá cháy luôn.” Cobb nhấn bàn đạp thắng. “Đưa tao lon bia coi,” hắn ra lệnh cho Willard. Gã này liền nhảy khỏi xe, lấy hai lon bia ở phía sau rồi quay lại.
“Máu nó dính tùm lum vào cái thùng lạnh,” hắn báo cáo khi chiếc xe lại vọt tới.
Gwen Hailey linh cảm có một chuyện gì đó khủng khiếp. Bình thường thì bà đã cử một trong ba đứa con trai ra tiệm tạp hóa, nhưng chúng lại đang bị cha phạt, bắt rẫy cỏ ngoài vườn. Tonya trước đây đã từng đi bộ một mình ra tiệm tạp hóa—tiệm này chỉ ở cách nhà tầm một cây số rưỡi—và đã chứng tỏ là đáng tin cậy. Nhưng sau hai giờ chờ đợi, Gwen cử mấy đứa con trai đi tìm em gái chúng. Chúng đoán cô bé đi đến nhà Pounder để chơi với đám trẻ đông đúc nhà bên ấy, hay có thể cô bé đã liều lĩnh vượt qua tiệm tạp hóa để đến thăm đứa bạn thân Bessie Pierson.
Ông Bates, chủ tiệm tạp hóa, nói có thấy cô bé đến rồi đi khoảng một giờ trước đó. Jarvis, cậu con giữa, tìm thấy chiếc giỏ đựng tạp phẩm nằm lăn lóc bên đường.
Gwen bèn gọi cho chồng ở nhà máy giấy, đưa Carl Lee Jr. vào xe rồi lái dọc theo các con đường sỏi quanh tiệm tạp hóa. Bà lái xe đến khu lán cũ trên đồn điền Graham để hỏi thăm người dì. Xe dừng lại ở cửa hàng Broadway, cách tiệm tạp hóa của ông Bates chừng một dặm, nơi một nhóm các ông cụ da đen cho biết họ không thấy cô bé. Bà đánh xe ngược xuôi các con đường trải sỏi, các con đường ruộng bụi bặm trong phạm vi bốn dặm vuông xung quanh nhà.
Cobb không tìm ra được cây cầu nào vắng bóng đám mọi đen đang cắm câu. Bất cứ cây cầu nào chúng sáp đến đều có đến bốn năm gã mọi đen đang ngồi vắt vẻo hai bên thành, với những chiếc nón rơm và cần câu của chúng. Và dưới mỗi hai bên đầu cầu lại có thêm vài đám đội nón rơm xách cần câu đang ngồi bất động bên những chiếc xô, chỉ thi thoảng mới xua ruồi hay đập muỗi.
Lúc này hắn đã bắt đầu thấy sợ. Willard đã ngủ say, chẳng giúp gì được hắn, và hắn phải tự mình giải quyết con bé sao cho nó không mở miệng được nữa. Trong khi Willard ngáy ran, hắn cuống cuồng lái xe dọc các con đường sỏi và đường làng, tìm kiếm một cây cầu hay bờ kè sông nơi hắn có thể dừng lại, hất con bé xuống, mà không bị hàng tá mọi đen đội nón rơm trông thấy. Hắn nhìn vào gương và phát hiện cô bé đang cố đứng dậy. Hắn bèn đạp mạnh thắng, khiến cô bé va mạnh vào phần trước của sàn xe, ngay bên dưới cửa sổ. Willard bật nhoài, ngã giúi giụi xuống sàn, nơi hắn vẫn tiếp tục ngáy. Cobb chửi bới cả Willard lẫn cô bé.
Hồ Chatulla chẳng qua chỉ là một hố bùn nhân tạo lớn nhưng nông choẹt, có một con đập phủ cỏ chạy dài hơn một cây số rưỡi dọc theo một bên hồ. Con đập nằm ở góc xa phía tây nam của hạt Ford, lấn sang hạt Van Buren vài mẫu. Vào mùa xuân, nó có cái độc đáo của một vũng nước lớn nhất Mississippi. Nhưng đến cuối hè thì mưa dứt từ lâu, mặt trời nướng chỗ nước nông cho đến khi khô kiệt. Những tuyến bờ từng có lúc dạt dào nay rút lại, co cụm vào nhau hơn, tạo thành một vùng lòng chảo nông chứa nước màu nâu đỏ. Chiếc hồ được nạp nước từ đủ mọi hướng, từ vô số những con suối, con lạch, nước mưa, và từ một vài dòng chảy đủ lớn để có thể gọi là sông. Sự tồn tại của tất cả những nguồn cống nạp này tất yếu làm mọc lên một lượng khá lớn những cây cầu ven hồ.
Chính trên những cây cầu này mà chiếc bán tải màu vàng đang ra sức tìm kiếm một nơi thích hợp để thả xuống người hành khách không mong muốn. Cobb cảm thấy tuyệt vọng. Hắn biết còn một cây cầu khác, một cây câu hẹp bằng gỗ bảng qua Foggy Creek. Khi đến gần đó, hắn thấy có vài tên mọi đen đang vác những cây mía, cho nên hắn rẽ sang đường hông rồi dừng xe lại. Hắn mở cửa sau, lôi cô bé ra, quẳng nó vào một khe núi nhỏ mọc um tùm sắn dây.
Carl Lee Hailey không vội về ngay. Gwen thường hay cuống quýt, và bà đã từng gọi đến nhà máy giấy, tưởng rằng lũ nhỏ bị bắt cóc. Ông bứt khỏi công việc vào lúc tan tầm và thực hiện chuyến-trở-về-mười-lăm-phút trong đúng mười lăm phút. Nỗi lo lắng ập đến khi ông rẽ vào con đường sỏi và nhìn thấy một xe tuần tra đậu gần hàng hiên trước nhà. Những chiếc xe khác thuộc về những người trong gia đình Gwen. Chúng nằm rải rác dọc lối đi dài và ở trong sân, nơi có một chiếc xe nữa mà ông không nhận ra. Nó có những cây mía tòi ra từ cửa sổ hông, và có ít nhất bảy gã đội nón rơm đang ngồi bên trong đó.
Tonya và mấy đứa con trai đâu cả rồi?
Vừa mở cửa trước ra, ông đã nghe tiếng Gwen khóc. Ở bên phải, trong căn phòng khách nhỏ, ông thấy một đám đông đang nhốn nháo xúm quanh một thân hình bé bỏng nằm trên trường kỷ. Đứa trẻ được bọc khăn tắm ướt, bao quanh là những người thân đang khóc lóc. Khi ông bước đến trường kỷ, những tiếng khóc ngừng bặt và đám đông rẽ ra. Chỉ còn Gwen ở cạnh bé. Bà dịu dàng vuốt tóc bé. Ông quỳ xuống bên trường kỷ, khẽ chạm vào vai bé. Ông trò chuyện với con gái và cô bé cố mỉm cười. Khuôn mặt bé đầy vệt máu, chỗ bầm, vết cắt. Cả hai mắt đều sưng húp và chảy máu. Ông rớm nước mắt khi nhìn cái thân thể nhỏ nhắn bọc kín trong những chiếc khăn tắm mà vẫn cứ rướm máu từ suốt mắt cá chân cho đến trán.
Carl Lee hỏi Gwen điều gì đã xảy ra. Bà lập tức run rẩy và rên khóc khiến cậu em trai của bà phải dìu bà vào bếp. Carl Lee đứng dậy, quay sang đám đông, yêu cầu cho biết chuyện gì đã xảy ra. Im lặng.
Ông hỏi lại lần thứ ba. Cảnh sát Willie Hastings, một trong những người anh họ của Gwen, bước tới, nói với Carl Lee rằng một số người đang đi câu cá ở miệt Foggy Creek thì thấy Tonya nằm giữa đường. Cô bé cho họ biết tên cha mẹ và họ đã đưa bé về nhà.
Hastings chợt im bặt, dán chặt mắt xuống chân.
Carl Lee nhìn ông, chờ đợi. Mọi người đều nín thở cắm mặt xuống sàn.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Willie?” Carl Lee quát lên, chòng chọc nhìn viên cảnh sát.
Hastings chậm rãi nói, mắt nhìn ra cửa sổ. Ông lặp lại những gì bé Tonya kể cho mẹ liên quan đến hai gã da trắng và chiếc bán tải của chúng, sợi dây thừng và cành cây, việc chúng đè lên bé và làm bé đau. Hastings dừng lại khi nghe tiếng còi xe cứu thương.
Đám đông nghiêm trọng đổ xô ra phía cửa chính, đứng chờ ở hàng hiên, nơi họ chứng kiến đội cứu thương lôi ra chiếc băng ca rồi thẳng tiến vào nhà.
Các nhân viên sơ cứu dừng lại ngoài sân khi cửa chính bật mở và Carl Lee bước ra cùng cô con gái ẵm trên tay. Ông dịu dàng thủ thỉ với cô bé, nước mắt ông nhỏ giọt xuống cằm. Ông bước đến xe cứu thương rồi leo vào trong. Các nhân viên sơ cứu đóng cửa lại rồi thận trọng gỡ cô bé khỏi vòng tay của cha.
⚝ ✽ ⚝
[✽] Nguyên tác: nigger. Đây là một từ lóng mang tính phân biệt chủng tộc khi dùng để gọi những người da đen. Trong bản dịch, NXB xin phép dùng nghĩa này để phù hợp ngữ cảnh và thể hiện thái độ cực đoan của nhân vật, theo đúng dụng ý của tác giả.