← Quay lại trang sách

Chương 2

Ozzie Walls là cảnh sát trưởng da đen duy nhất ở Mississippi. Trong lịch sử cận đại cũng đã có không ít người ở địa vị như ông, nhưng cho đến lúc đó thì ông vẫn là người đầu tiên. Ông rất hãnh diện về điều này vì hạt Ford có đến bảy mươi bốn phần trăm người da trắng, và các cảnh sát trưởng da đen khác đều đến từ các hạt “đen” hơn. Kể từ thời Tái thiết đến nay mới chỉ có một cảnh sát trưởng da đen được bầu lên ở một hạt da trắng của Mississippi.

Ông lớn lên ở hạt Ford, được phần lớn người da đen và một số người da trắng yêu mến. Sau cuộc xóa phân biệt chủng tộc cuối thập niên sáu mươi, ông là thành viên của lớp hỗn hợp sắc tộc thuộc trường Trung học Clanton. Ông muốn chơi bóng bầu dục cho trường Ole Miss ở gần đấy, nhưng trong đội đã có hai người da đen rồi. Ông bèn nhắm đến trường Alcorn State, và trong khi đang là hậu vệ đánh chặn cho Rams thì một chấn thương đầu gối đã gửi ông về lại Clanton. Ông nhớ bóng bầu dục, nhưng cũng thích thú với công việc của một cảnh sát cấp cao, đặc biệt là trong mùa bầu cử, khi ông nhận được nhiều phiếu bầu của người da trắng hơn cả đối thủ da trắng của ông. Đám trẻ da trắng yêu mến ông vì ông là một người hùng, một ngôi sao bóng bầu dục từng chơi bóng trên TV và có ảnh trên tạp chí. Cha mẹ chúng tôn trọng ông và bỏ phiếu cho ông vì ông là một tay cớm cứng cựa, không có sự phân biệt giữa côn đồ da đen và côn đồ da trắng. Các chính khách da trắng ủng hộ ông vì, từ khi ông làm cảnh sát trưởng, Sở Tư pháp không còn can thiệp vào hạt Ford nữa. Người da đen mến mộ ông vì ông là Ozzie của họ, là người thuộc phe họ.

Ông bỏ bữa tối tại văn phòng của mình ở nhà giam để chờ Hastings báo cáo về từ nhà Hailey. Ông đã có sẵn một nghi phạm. Billy Ray Cobb không phải là cái tên xa lạ ở văn phòng cảnh sát trưởng. Ozzie biết hắn bán ma túy, chỉ có điều chưa thể bắt được hắn mà thôi. Ông cũng biết Cobb là một gã đồi bại.

Điều phối viên gọi cho các cảnh sát. Khi họ báo cáo về nhà giam, Ozzie chỉ đạo họ xác định vị trí của Billy Ray Cobb, nhưng không được bắt giữ. Có tổng cộng mười hai viên cảnh sát—chín da trắng và ba da đen. Họ tỏa ra khắp hạt để truy tìm chiếc xe bán tải Ford thời thượng màu vàng có treo lá cờ của Liên minh Miền Nam ở cửa sổ hậu.

Khi Hastings về đến, ông cùng cảnh sát trưởng đi đến bệnh viện hạt Ford. Như thường lệ, Hastings lái xe, còn Ozzie thì phát lệnh qua tổng đài. Trong phòng đợi tầng hai, họ gặp người nhà của Hailey. Dì, chú, ông, bà, bằng hữu, tất cả đang túm tụm trong căn phòng nhỏ, một số đứng đợi bên ngoài hành lang hẹp. Có những tiếng thì thào và những giọt nước mắt lặng thầm. Tonya đang ở phòng phẫu thuật.

Carl Lee ngồi trên chiếc trường kỷ bằng nhựa rẻ tiền cùng với Gwen và các cậu con trai. Ông đang nhìn xuống đất, chẳng đếm xỉa gì đến đám đông. Gwen ngả đầu lên vai ông tấm tức khóc. Bọn con trai ngồi cứng đờ, tay đặt lên đầu gối, thi thoảng liếc nhìn cha như thể đang chờ đợi sự trấn an.

Ozzie lách qua đám đông, nhẹ nhàng bắt tay, vỗ lưng, thì thầm rằng ông sẽ bắt được chúng. Ông quỳ xuống trước Carl Lee và Gwen. “Con bé sao rồi?” ông hỏi. Carl Lee không thấy ông. Gwen khóc lớn hơn, còn bọn con trai thì khụt khịt lau nước mắt. Ông vỗ nhẹ lên đầu gối Gwen rồi đứng dậy. Một trong những em trai của Gwen đưa Ozzie và Hastings từ phòng ra hành lang, tách khỏi gia đình. Anh ta bắt tay Ozzie và cảm ơn ông đã đến.

“Con bé sao rồi?” Ozzie hỏi.

“Không tốt lắm. Nó đang ở phòng giải phẫu, chắc còn nằm đó một thời gian. Nó bị gãy xương và bị sang chấn mạnh. Nó bị đánh thảm lắm. Có vết dây thừng trên cổ con bé, hình như chúng định treo cổ nó.”

“Nó có bị hãm hiếp không?” ông hỏi, dù đã biết chắc câu trả lời. “Có đấy. Nó nói với mẹ rằng chúng luân phiên nhau đè nó ra và làm đau nó. Bác sĩ đã xác nhận việc này.”

“Carl Lee và Gwen thì sao?”

“Anh chị tôi rất khổ sở. Tôi nghĩ họ bị sốc. Từ khi đến đây, Carl Lee chớ có nói lời nào.”

Ozzie trấn an anh rằng ông sẽ lùng ra hai gã đó, việc này sẽ không lâu đâu, và khi nào ông tìm ra thì chúng sẽ bị nhốt vào một nơi nào đó an toàn. Cậu em trai gợi ý ông nên giấu chúng ở một nhà giam khác, vì sự an toàn của chính chúng.

Ra khỏi Clanton tầm năm cây số, Ozzie trỏ vào một con đường sỏi. “Lái vào đó đi,” ông bảo Hastings. Hastings rời cao tốc, đi vào khoảnh sân trước của một ngôi nhà di động tồi tàn. Ngoài trời hầu như đã tối đen.

Ozzie giáng mạnh cây gậy tuần vào cửa trước. “Mở cửa ra, Bumpous!”

Ngôi nhà di động rung chuyển. Bumpous lết vào phòng tắm để xối nước điếu cần sa vừa mới hút.

“Mở cửa ra, Bumpous!” Ozzie giáng gậy. “Tao biết mày ở trong đó. Ra mở đi, không thì tao đạp cửa đó.”

Bumpous giật cửa mở toang và Ozzie bước vào.

“Mày biết không, Bumpous, mỗi lần viếng thăm mày tao lại ngửi thấy thứ gì đó thú vị vừa mới được xối nước. Mặc đồ vào đi. Tao có việc cho mày đây.”

“G… gì cơ?”

“Khi nào tao hít thở nổi thì tao mới giải thích. Mày cứ mặc đồ đi, và nhanh lên.”

“Nếu tôi không muốn đi thì sao?”

“Tốt thôi. Ngày mai tao sẽ gặp người quản chế mày.”

“Một phút nữa tôi ra.”

Ozzie mỉm cười, bước ra xe. Bobby Bumpous là một trong những gã chỉ điểm ưa thích của ông. Từ khi bị quản chế cách đây hai năm, hắn có cuộc sống sạch sẽ ở mức độ hợp lý, thi thoảng mới khuất phục trước sự cám dỗ của một phi vụ buôn bán ma túy dễ dãi để kiếm vài đồng tiền nhanh. Ozzie dòm ngó hắn như một con chim ưng. Ông biết tỏng những giao dịch này, và hắn cũng biết là ông biết. Do đó, Bumpous thường vô cùng sốt sắng giúp đỡ người bạn của hắn, cảnh sát trưởng Walls. Kế hoạch của ông là dùng Bumpous để tóm cổ Billy Ray Cobb vì tội buôn bán ma túy, nhưng kế hoạch đó nay đã phải hoãn lại.

Sau vài phút, Bumpous bước ra, vẫn đang nhét dở chiếc áo đuôi tôm và kéo dây khóa quần. “Ông truy thằng nào vậy?” hắn hỏi. “Billy Ray Cobb.”

“Chuyện nhỏ. Chẳng cần tôi ông cũng tìm ra nó.”

“Câm miệng lại và nghe đây. Bọn tao nghĩ thằng Cobb có dính líu đến vụ hiếp dâm mới chiều nay. Một con bé da đen đã bị hai thằng da trắng hãm hiếp, và tao nghĩ thằng Cobb có dây vào chuyện này.”

“Thằng Cobb không dây vào chuyện hãm hiếp, cảnh sát trưởng à. Nó chỉ dây vào ma túy thôi, nhớ không?”

“Câm miệng lại và nghe nè. Mày đi tìm thằng Cobb rồi giữ chân nó lại. Năm phút trước đây có người bắt gặp chiếc xe của nó ở quán Huey’s. Mày mời nó uống bia. Rủ nó chơi bi-da, xóc đĩa, hay chơi gì cũng được. Tìm hiểu xem hôm nay nó làm gì. Nó đi với ai? Đi những đâu? Mày biết nó thích tán dóc mà, đúng không?”

“Đúng.”

“Gọi cho điều phối viên khi nào mày tìm ra nó. Họ sẽ gọi tao. Tao sẽ ở đâu đó gần đấy. Mày hiểu chưa?”

“Hiểu chứ, cảnh sát trưởng. Chuyện nhỏ mà.”

“Có muốn hỏi gì thêm không?”

“Có đấy. Tôi cạn túi rồi. Ai sẽ chi cho chuyện này?”

Ozzie đưa cho hắn một tờ hai mươi đô la rồi rời đi. Hastings lái về hướng quán Huey’s ở mạn cuối hồ.

“Ông có chắc tin được nó không vậy?” Hastings hỏi.

“Ai cơ?”

“Thằng nhóc Bumpous đó.”

“Dĩ nhiên tôi tin. Nó đã chứng tỏ đáng tin cậy kể từ khi bị quản chế. Nhìn chung, nó là một thằng nhóc tốt tính đang cố đi theo đường ngay. Nó hỗ trợ cho cảnh sát ở địa phương và sẽ làm bất cứ việc gì tôi yêu cầu.”

“Vì sao?”

“Vì tôi đã tóm cổ nó với gần 300 gam cần sa cách đây một năm. Nó ra tù được khoảng một năm thì tôi lại tóm thằng em của nó với 28 gam, rồi bảo thằng này rằng nó sẽ lãnh án ba mươi năm. Thằng nhỏ kêu gào ầm ĩ, khóc lóc suốt cả đêm trong phòng giam. Đến sáng ra thì nó chịu khai. Nó nói nguồn cung chính là thằng anh của nó, Bobby. Tôi bèn thả nó ra rồi đến gặp Bobby. Tôi gõ cửa nhà nó và nghe thấy tiếng dội cầu. Nó không chịu ra nên tôi đạp cửa. Tôi thấy nó mặc đồ lót trong nhà tắm, đang cố thông cái bồn cầu. Ma túy vương vãi khắp nơi. Chả biết nó xối được bao nhiêu, nhưng hầu hết có thể thu hồi được ở đường ống thoát nước. Tôi dọa nó thê thảm đến mức nó tè cả ra quần đùi.”

“Ông lại đùa nữa rồi.”

“Đâu có đâu. Thằng nhỏ tè ra khắp mình mẩy của nó thật mà. Nó đứng phỗng ra với cái quần đùi ướt sũng, một tay cầm cây thông bồn cầu, tay kia cầm ma túy, và căn phòng nồng nặc mùi cầu tiêu.

"Rồi ông làm sao?”

“Dọa giết nó.”

“Nó phản ứng thế nào?”

“Bắt đầu khóc lóc. Khóc như đứa trẻ nít ấy. Khóc vì bà mẹ nó, vì nhà tù, vì chuyện này chuyện nọ. Hứa sẽ không quậy nữa.”

“Ông có bắt nó không?”

“Không, đơn giản là tôi không thể. Tôi chửi nó thậm tệ rồi hù nó thêm nữa. Tôi đưa nó vào diện quản chế ngay tại đó, trong cái phòng tắm của nó. Kể từ đó nó hợp tác rất vui vẻ."

Họ đi đến Huey’s và thấy chiếc bán tải của Cobb ở bãi đầu xe trải sỏi, cạnh các chiếc bán tải và truyền động bốn bánh khác. Họ đậu xe phía sau một nhà thờ da đen trên ngọn đồi từ Huey’s ra cao tốc, nơi họ có thể quan sát rõ cái hộp đêm lậu mà khách hàng thường trìu mến gọi là “tiệm nhảy”. Một xe tuần tra khác ẩn sau các lùm cây mé kia cao tốc. Lát sau, Bumpous lượn qua rồi đưa xe vào bãi. Hắn đạp thắng, làm sỏi đất tung tóe, rồi de lại cạnh chiếc xe của Cobb. Hắn nhìn quanh quất rồi bình thản bước vào Hueys. Ba mươi phút sau, điều phối viên báo cho Ozzie gã chỉ điểm đã tìm thấy nghi phạm, nam da trắng, tại quán Huey’s, một cơ sở trên cao tốc 305, khoảng gần hồ. Chỉ vài phút sau, thêm hai xe tuần tra nữa đã rà đến, nấp gần đó. Họ chờ đợi.

“Sao ông biết chắc đó là Cobb?” Hastings hỏi.

“Tôi biết chắc hồi nào. Tôi chỉ linh cảm thôi. Con bé nói đó là chiếc bán tải có mâm bánh sáng loáng và những chiếc lốp bự.”

“Điều đó thu hẹp số xe nghi vấn xuống còn chừng hai ngàn.”

“Nó nói chiếc xe đó màu vàng, trông còn mới, có treo chiếc cờ lớn ở cửa sổ hậu.”

“Điều đó thu hẹp xuống còn hai trăm."

“Có thể ít hơn thế. Có bao nhiêu thằng đê tiện cỡ như Bill Ray Cobb?”

“Nếu không phải nó thì sao?”

“Chính nó đấy.”

“Còn lỡ không phải?”

“Ta sẽ sớm biết thôi. Nó là một thằng bẻm mép, đặc biệt khi say xỉn.”

Họ chờ suốt hai giờ, theo dõi những chiếc bán tải đến và đi. Tài xế xe tải, dân đốn rừng, công nhân nhà máy, nông dân làm thuê, tất cả đậu những chiếc bán tải của mình trên sỏi. Họ khệnh khạng vào quán để uống, để thụt bi da, để nghe nhạc, nhưng chủ yếu vẫn là để tìm “bò lạc”. Một số rời đi, bước sang quán Ann’s Lounge ở kế bên, nơi họ chỉ ở lại vài phút rồi quay trở về Huey’s. Quán Ann’s tối tăm hơn cả bên trong lẫn bên ngoài, và nó thiếu những tấm nhãn bia lòe loẹt và thiếu nhạc sống, những thứ đã khiến cho Huey’s trở thành một nơi hấp dẫn đến vậy đối với dân địa phương. Ann’s được tiếng về mua bán ma túy, nhưng Huey’s thì có tất tần tật: nhạc, gái, những giờ vui vẻ, máy chơi poker, trò xóc đĩa, múa, và rất nhiều trận ẩu đả. Một cuộc choảng nhau tràn từ cửa ra bãi xe, nơi một đám ngáo vườn man dại đấm đá nhau tưng bừng, cho đến khi chúng hộc xì dầu và trở lại bàn xóc đĩa.

“Hy vọng không có thằng Bumpous trong đám đó,” viên cảnh sát trưởng nói.

Các phòng vệ sinh bên trong đều chật chội và kinh tởm, cho nên hầu hết khách hàng đều cảm thấy cần xả nước giữa những chiếc xe bán tải ở bãi xe. Điều đó đặc biệt đúng vào thứ hai hàng tuần, khi đêm bia mười xu thu hút các ngáo vườn từ bốn hạt, và mọi xe tải trong bãi đậu đều nhận ít nhất ba tia nước. Khoảng mỗi tuần một lần lại có một người lái mô tô ngây ngô đi ngang qua bị sốc bởi những gì anh ta hoặc cô ta nhìn thấy ở bãi đậu, và Ozzie buộc phải mở cuộc bắt bớ. Ngoài ra thì ông mặc xác những nơi này.

Cả hai quán đều vi phạm hàng đống luật. Đánh bạc, ma túy, rượu lậu, vị thành niên, không đóng cửa đúng giờ, v.v. Không lâu sau khi đắc cử lần đầu, Ozzie đã phạm sai lầm—một phần do muốn thực hiện gấp những lời hứa tranh cử—khi cho đóng cửa tất cả những tiệm nhảy ở trong hạt. Đó là một sai lầm khủng khiếp. Tỷ lệ tội phạm tăng vọt. Nhà giam chật cứng. Trát tòa chồng chất. Đám ngáo vườn đoàn kết lại, lái xe diễu hành ở Clanton, nơi chúng đậu xe, dễ đến hàng trăm chiếc, khắp xung quanh khu vực tòa án ở quảng trường. Cứ về đêm chúng lại chiếm quảng trường, nhậu nhẹt, đánh lộn, mở nhạc ầm ĩ, hét những lời tục tĩu vào các thị dân kinh hãi. Đến sáng, quảng trường giống như một bãi rác với chai lon quẳng tứ tung. Ozzie cũng cho đóng cả các tiệm nhảy của dân da đen, và rồi những vụ đột nhập, trộm cắp, đâm chém đã tăng lên gấp ba chỉ trong vòng một tháng. Trong một tuần đã có hai vụ giết người.

Cuối cùng, trước việc thành phố bị vây hãm, một nhóm các mục sư địa phương đã bí mật gặp Ozzie và cầu xin ông nới tay với các tiệm nhảy. Ông lịch sự nhắc họ rằng, trong chiến dịch tranh cử, chính họ đã đòi dẹp tiệm chúng. Họ thừa nhận mình sai và xin ông bỏ qua. Họ sẽ ủng hộ ông trong kỳ bầu cử tới. Tốt. Ozzie bèn nới tay, và cuộc sống đã trở lại bình thường ở hạt Ford.

Ozzie không bằng lòng việc các quán nhậu làm ăn phát đạt trong hạt của ông nhưng, không nghi ngờ gì nữa, ông đã được thuyết phục rằng việc thực thi pháp luật của ông sẽ an toàn hơn khi mà các tiệm nhảy này mở cửa.

Lúc mười giờ ba mươi, điều phối viên báo tin kẻ chỉ điểm đang nghe điện thoại và muốn gặp cảnh sát trưởng. Ozzie cho anh ta vị trí, và một phút sau họ thấy Bumpous xuất hiện, loạng choạng bước đến chiếc xe của hắn. Hắn bẻ lái, cán sỏi, phóng về phía nhà thờ.

“Hắn xỉn rồi,” Hastings nói.

Hắn đánh vòng qua bãi xe nhà thờ rồi rít bánh dừng lại gần chiếc xe tuần tra.

“Chào sếp!” hắn la lớn.

Ozzie tiến đến chiếc bán tải. “Sao lâu thế?”

“Ông bảo tôi cứ thoải mái cả đêm mà.”

“Mày tìm ra nó đã hai tiếng rồi còn gì.”

“Đúng vậy đó sếp, nhưng đã bao giờ ông thử tiêu hai mươi đô la tiền bia trong khi một lon chỉ có năm mươi xu chưa?”

“Mày xỉn rồi à?”

“Đâu có đâu, chỉ vui vẻ chút thôi mà. Cho tôi thêm hai mươi đô nữa có được không?”

“Mày đã phát hiện gì rồi?”

“Về gì cơ chứ?”

“Thằng Cobb!”

“Ờ, đúng là nó ở trong đó.”

“Tao cũng biết nó ở trong đó mà! Còn gì nữa không?”

Bumpous thôi cười, nhìn về phía tiệm nhảy ở xa xa. “Nó cười cợt chuyện đó, sếp ạ. Đó là câu chuyện tiếu lâm lớn của nó. Nó nói cuối cùng đã tìm ra được một con mọi đen hãy còn trinh. Ai đó hỏi con bé đó bao nhiêu tuổi, Cobb nói nó lên tám hay lên chín. Mọi người phá lên cười.”

Hastings nhắm mắt, cúi đầu xuống. Ozzie nghiến răng nhìn đi nơi khác.

“Nó còn nói gì nữa không?”

“Nó xỉn quắc cần câu. Đến sáng mai nó chẳng nhớ gì đâu. Nó nói đó là một con bé da đen xinh xắn.”

“Có ai đi cùng nó không?”

“Pete Willard.”

“Thằng này cũng ở trong đó chứ?”

“Ừ, cả hai đứa nó cùng nhau cười cợt chuyện đó."

“Chúng ngồi ở đâu?”

“Bên tay trái, gần chỗ mấy cái máy bắn bi.”

Ozzie mỉm cười. “Được rồi, Bumpous, mày làm tốt đấy. Cuốn xéo đi.”

Hastings gọi cho điều phối viên, nêu ra hai cái tên. Điều phối viên báo lại cho cảnh sát Looney, lúc này đang đậu xe ngoài đường, trước cửa nhà ông thẩm phán hạt Percy Bullard. Looney bấm chuông cửa rồi trao cho ông thẩm phán hai bản khai và hai trát bắt. Bullard nguệch ngoạc ký các tờ trát rồi trả lại cho Looney. Ông cảm ơn Ngài rồi rời đi. Hai mươi phút sau, Looney trao trát bắt cho Ozzie ở phía sau nhà thờ.

Chính xác mười một giờ, ban nhạc bỗng khựng lại, các vũ công bỗng đóng băng, các banh cái bỗng ngừng lăn, và ai đó đã bật đèn. Mọi cặp mắt đều dõi theo ông cảnh sát trưởng to béo khi ông và người của ông đường bệ và chậm rãi băng qua sàn nhảy, tiến đến chiếc bàn cạnh các máy bắn bi. Cobb, Willard, và hai gã khác đang ngồi trong một khoang. Chiếc bàn chật kín lon bia rỗng. Ozzie bước tới và nhoẻn cười với Cobb.

“Xin lỗi nhé, nhưng chúng tôi không cho phép mọi đen vào đây.” Cobb nói rồi cả bốn tên phá lên cười. Ozzie vẫn tiếp tục nhoẻn cười. Khi trận cười kết thúc, Ozzie nói, “Mấy thằng nhóc chúng mày đang vui vẻ lắm nhỉ, phải vậy không Billy Ray?”

“Bọn tôi vui thật mà.”

“Có vẻ thế thật. Tao ghét phải phá bĩnh, nhưng mày và Willard phải đi theo tao.”

“Đi đâu?” Willard hỏi.

“Đi dạo chơi một chút.”

“Tôi chả nhúc nhích đi đâu cả,” Cobb chửi thề. Đến đó, hai gã kia lẹ làng chuồn ra khỏi khoang, gia nhập vào đám đông các khán giả.

“Tao đang đặt hai đứa mày vào diện bắt giữ,” Ozzie nói.

“Ông có trát bắt không?” Coob hỏi.

Hastings lôi các tờ trát ra, Ozzie ném chúng vào giữa các lon bia. “Có chứ, chúng tao có trát bắt. Giờ thì đứng dậy đi.”

Willard tuyệt vọng nhìn Cobb, gã này nhấp bia rồi nói, “Tôi không vào tù đâu.”

Looney trao cho Ozzie cây gậy tuần dài nhất và đen nhất từng được sử dụng ở hạt Ford. Willard rơi vào hoảng loạn. Ozzie gõ gõ cây gậy rồi giáng một phát vào giữa bàn khiến bia, lon và bọt văng tung tóe. Willard nhảy dựng lên, bắt chéo hai cổ tay, chìa ra cho Looney đang cầm còng chờ sẵn. Hắn bị lôi ra ngoài, tống vào xe tuần tra.

Ozzie vỗ vỗ cây gậy vào lòng bàn tay trái, nhoẻn cười với Cobb. “Mày có quyền giữ im lặng. Những gì mày nói ra có thể được dùng để chống lại mày tại tòa. Mày có quyền mướn luật sư. Nếu mày không có khả năng mướn luật sư thì nhà nước sẽ cung cấp luật sư cho mày. Có hỏi gì nữa không?”

“Có đấy, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Bây giờ là giờ đi tù, bồ tèo ạ.”

“Mày xuống địa ngục đi, thằng mọi đen.”

Ozzie túm tóc hắn, nhấc hắn ra khỏi khoang rồi giúi mặt hắn xuống sàn. Ông chặn một đầu gối lên xương sống hắn, luồn cây gậy tuần dưới cổ họng hắn rồi giật ngược nó lên đồng thời đè mạnh hơn vào lưng hắn. Cobb kêu ré lên khi cây gậy ép mạnh vào thanh quản của hắn. Chiếc còng được đóng khớp, và Ozzie túm tóc hắn lôi qua sàn nhảy, đi ra cửa, băng qua sân trải sỏi, rồi tống cổ hắn vào băng ghế sau, cùng chỗ với Willard.

Tin tức về vụ cưỡng hiếp nhanh chóng lan rộng. Thêm những người bạn và người thân tụ tập trong phòng đợi và hành lang xung quanh. Tonya đã được phẫu thuật xong và được xếp vào ca trầm trọng. Ozzie nói chuyện với em trai của Gwen ở ngoài sảnh, báo cho anh ta biết việc bắt giữ. Phải, chính là chúng nó, ông khẳng định.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Thời kỳ sau nội chiến ở Hoa Kỳ, với ưu tiên tái thiết và đoàn kết quốc gia, hội nhập người Mỹ gốc Phi vào xã hội.