Chương 8
Đội trưởng cảnh sát Moss Junior Tatum đang nhỏ nhẹ trao đổi với Jake tại văn phòng của Ozzie trong khi cảnh sát, lực lượng dự bị, các tù nhân tin cậy và các cai tù tập trung trong một phòng làm việc lớn chật kín người, tất cả đều sốt ruột chờ đợi sự xuất hiện của người tù mới. Qua rèm cửa sổ, hai cảnh sát đang nhìn cánh phóng viên và quay phim đang chầu chực ở bãi xe giữa nhà giam và cao tốc. Các xe truyền hình đã đến từ Memphis, Jackson và Tupelo. Chúng đậu ở nhiều hướng khác nhau, khắp những chỗ có đông người. Moss không thích điều này cho nên ông chậm rãi bước ra vỉa hè, lệnh cho cánh báo chí phải tập trung vào một khu vực nhất định và di dời các xe truyền hình đi nơi khác.
“Các ông sẽ ra thông cáo chứ?” một phóng viên la lớn. “Vâng, xin hãy di dời ngay các xe truyền hình.”
“Ông có thể nói gì về vụ giết người?”
“Vâng, hai người đã bị giết.”
“Chi tiết là thế nào ạ?”
“Không có chi tiết. Tôi không có mặt ở đó.”
“Các ông đã có nghi phạm nào chưa?”
“Rồi đấy.”
“Là ai vậy?”
“Tôi sẽ nói khi nào quý vị chịu di dời các xe truyền hình."
Các xe truyền hình lập tức được di dời, còn các camera và micro thì túm tụm vào nhau cạnh vỉa hè. Moss chỉ trỏ, hướng dẫn, đến khi thấy hài lòng thì mới bước đến đám đông. Ông điềm tĩnh nhai nhai que tăm, hai ngón cái đút vào dây nịt, ngay dưới chiếc bụng phệ.
“Ai gây ra chuyện này?”
“Hắn đã bị bắt chưa?”
“Gia đình của cô bé có liên quan không?”
“Có phải cả hai người đều đã chết?”
Moss mỉm cười, lắc đầu. “Từng người một thôi. Vâng, chúng tôi xã có nghi phạm. Hắn đã bị bắt và sẽ đến đây trong vòng một phút nữa. Xin các xe truyền hình tránh đường cho. Tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Moss quay về nhà giam mặc cho các phóng viên tiếp tục gọi ông. Ông phớt lờ họ, bước vào phòng làm việc chật kín.
“Looney thế nào rồi?” ông hỏi.
“Prather đang ở cùng ông ta trong bệnh viện. Ông ta ổn, chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi.”
“Vâng, và bị một cơn đau tim nhẹ nữa chứ,” Moss mỉm cười nói. Những người khác cười rộ lên.
“Họ đến kìa!” một tù nhân tin cậy hô lên. Mọi người đổ xô ra cửa sổ, nhìn dãy dài ánh sáng xanh đang chầm chậm đi đến bãi đậu xe. Ozzie lái chiếc xe đi đầu chở theo Carl Lee ngồi ở hàng ghế trước, tay không bị còng. Hastings ngồi dựa lưng ở băng sau, vẫy vẫy các camera khi chiếc xe đi ngang anh rồi tiếp tục băng qua đám đông, vượt qua các xe truyền hình, rồi bọc qua phía sau nhà giam, nơi Ozzie dừng lại và ba người thủng thẳng bước vào trong. Carl Lee được chuyển giao cho cai tù, còn Ozzie thì đi xuôi hành lang đến văn phòng của ông, nơi Jake đang chờ sẵn.
“Jake, một phút nữa anh có thể gặp ông ta.”
“Cảm ơn. Ông có chắc là do ông ta làm không?”
“Chắc mà.”
“Ông ta chưa nhận tội mà, phải không?”
“Chưa, ông ta chẳng nói gì nhiều. Tôi đoán Lester đã chỉ vẽ cho ông ta.”
Moss bước vào. “Ozzie, đám phóng viên muốn nói chuyện với ông đấy. Tôi bảo họ ông sẽ ra trong vòng một phút nữa.”
“Cảm ơn nhé, Moss,” Ozzie thở dài.
“Có ai chứng kiến không?” Jake hỏi.
“Có đấy, Looney có thể nhận diện ông ta. Anh biết Murphy chứ, cái lão nhỏ thó, khập khiễng vẫn thường hay lau dọn trong tòa án ấy.”
“Dĩ nhiên, lão nói lắp ghê lắm.”
“Lão đã chứng kiến toàn bộ. Lúc ấy lão ngồi ở cầu thang phía đông, nhìn thẳng ra hiện trường. Ngồi ăn trưa ấy mà. Tôi dọa lão tới bến, đến mức lão lắp bắp suốt một giờ đồng hồ.” Ozzie ngừng lại nhìn Jake. “Mà tại sao tôi lại kể cho anh tất cả những chuyện này nhỉ?”
“Có sao đâu? Sớm muộn gì tôi cũng biết mà. Người của tôi đang ở đâu?”
“Trong phòng giam dưới kia. Họ sẽ chụp ảnh ông ta và làm mấy cái thủ tục. Anh có khoảng ba mươi phút đấy.”
Đợi Ozzie đi ra, Jake liền dùng điện thoại của ông để gọi cho Carla, nhắc cô xem tin tức và thu hình lại.
Đối mặt với các micro và camera, Ozzie nói, “Tôi sẽ không trả lời câu hỏi nào cả. Chúng tôi đã bắt được nghi phạm. Tên ông ta là Carl Lee Hailey, người hạt Ford. Bị bắt giữ vì hai nghi án giết người.”
“Ông ta có phải là cha của con bé không?”
“Phải.”
“Làm sao ông biết ông ta gây ra vụ đó?”
“Chúng tôi rất thông minh.”
“Có ai chứng kiến không?”
“Chúng tôi chưa biết.”
“Ông ta đã thú nhận chưa?”
“Chưa.”
“Ông tìm được ông ta ở đâu?”
“Tại nhà ông ta.”
“Có một cảnh sát bị bắn phải không?”
“Phải.”
“Ông ta ra sao?”
“Ông ta ổn. Ông ta đang ở bệnh viện, nhưng không sao cả."
“Họ tên ông ta là gì?”
“Looney. DeWayne Looney.”
“Khi nào phiên sơ bộ sẽ diễn ra?”
“Tôi không phải là thẩm phán.”
“Ông có biết là khi nào không?”
“Có thể là ngày mai, có thể là thứ Tư. Xin đừng hỏi thêm nữa. Lúc này tôi chưa có thông tin nào khác để thông báo với quý vị.”
Cai tù lấy bóp, tiền, đồng hồ, chìa khóa, nhẫn, và dao díp của Carl Lee rồi ghi các món này vào một mẫu kiểm kê, đưa lại cho Carl Lee ghi ngày tháng và ký tên. Trong căn phòng nhỏ cạnh chốt của cai tù, ông được chụp ảnh, lấy dấu vân tay, đúng như Lesser nói. Ozzie đợi ngoài cửa rồi dẫn ông đi xuôi hành lang đến một căn phòng nhỏ, nơi những người say rượu bị buộc phải thổi vào một máy thử nồng độ cồn. Jake ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cỗ máy. Ozzie cáo lui.
Luật sư và thân chủ ngồi ở hai bên bàn, thận trọng dò ý tứ của nhau. Họ nhoẻn cười khâm phục, nhưng cả hai đều không nói năng gì. Họ đã có cuộc trò chuyện năm ngày trước đó, tức hôm thứ Tư, sau phiên sơ bộ diễn ra một ngày sau vụ cưỡng dâm. Carl Lee khi đó chưa gặp rắc rối to như bây giờ. Khuôn mặt ông thư thái, đôi mắt trong sáng. Cuối cùng, ông nói: “Anh không ngờ tôi dám làm, phải không Jake?”
“Cũng không hẳn. Là anh làm à?”
“Anh biết tôi làm mà.”
Jake mỉm cười, gật đầu, khoanh tay lại. “Anh cảm thấy thế nào?” Carl Lee thư giãn ngả lưng vào chiếc ghế xếp. “Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Tôi không cảm thấy có gì tốt đẹp trong hành động đó. Tôi ước gì nó đừng xảy ra. Nhưng tôi cũng ước con gái tôi lành lặn nữa chứ. Tôi có làm gì phật ý mấy gã đó đâu, sao chúng lại dây vào con gái tôi. Nay thì chúng đã lãnh đủ những gì chúng gây ra. Tôi cảm thấy thương xót cho cha mẹ chúng, nếu như chúng có cha, tôi nghi ngờ điều đó.”
“Anh có sợ không?”
“Sợ gì cơ?”
“Phòng hơi ngạt thì sao nào?”
“Thôi nào, Jake, đó là lý do tôi chọn thuê anh. Tôi không có kế hoạch vào phòng hơi ngạt. Tôi đã thấy anh đưa Lester ra ngoài, bây giờ anh hãy đưa tôi ra ngoài đi. Anh làm được việc đó mà, Jake.”
“Việc đó đâu dễ dàng như thế, Carl Lee.”
“Anh nói sao?”
“Anh không thể lạnh lùng bắn chết một người hay nhiều người, rồi nói với bồi thẩm đoàn rằng họ đáng chết và chờ đợi được bước ra khỏi phòng xử.”
“Anh từng làm được vậy với Lester.”
“Nhưng có vụ án nào giống vụ nào đâu. Khác biệt lớn ở đây là anh đã giết hai thằng nhãi da trắng còn Lester thì giết một thằng nhãi da đen. Khác biệt lớn lắm đấy.”
“Anh sợ à, Jake?”
“Sao tôi lại phải sợ? Tôi có đối mặt với phòng hơi ngạt đâu?”
“Nghe có vẻ anh không tự tin lắm.”
Anh là một gã đại ngốc, Jake nghĩ. Làm sao anh có thể tự tin được trong một hoàn cảnh như thế này. Mấy cái xác hãy còn ấm kia kìa. Chắc chắn anh đã từng tự tin trước vụ giết chóc, nhưng nay thì khác rồi. Thân chủ của anh đang đối mặt với phòng hơi ngạt vì tội ác mà ông ta thừa nhận đã gây ra.
“Anh lấy súng ở đâu vậy?”
“Từ một người bạn ở Memphis.”
“Được. Lester có trợ giúp gì không?”
“Không. Chú ấy có biết tôi sắp làm gì và cũng muốn phụ giúp tôi, nhưng tôi không cho phép.”
“Còn Gwen thì sao?”
“Lúc này đây cô ấy hẳn đang rất điên loạn, nhưng Lester đang ở bên cô ấy. Cô ấy không biết mảy may gì về chuyện này.”
“Còn bọn nhỏ?”
“Anh biết chúng mà. Chúng không muốn cha của chúng bị tù. Chúng tuyệt vọng nhưng sẽ vượt qua thôi. Lester sẽ chăm sóc chúng.”
“Cậu ấy có quay lại Chicago không?”
“Phải một thời gian nữa. Jake, khi nào chúng ta ra tòa vậy?”
“Phiên sơ bộ sẽ diễn ra ngày mai hay thứ Tư, còn tùy theo Bullard.”
“Ông ta là thẩm phán à?”
“Ông ta sẽ ngồi ở phiên sơ bộ. Nhưng ông ta sẽ không ngồi ở phiên xét xử đâu. Việc đó thuộc về Tòa Lưu động.”
“Thẩm phán tòa này là ai vậy?”
“Omar Noose từ hạt Van Buren, chính là viên thẩm phán đã xử Lester đó.”
“Tốt. Ông này được, đúng không?”
“Phải, ông ta là một thẩm phán giỏi."
“Phiên xét xử là khi nào vậy?”
“Cuối hè hay đầu thu. Buckley sẽ thúc đẩy một phiên xử nhanh.”
"Buckley là ai vậy?”
“Rufus Buckley. Công tố viên khu vực. Chính là vị D.A. đã truy tố Lester đó. Chắc anh còn nhớ gã này. Cái gã to béo, ăn to nói lớn…
"Phải rồi, phải rồi, tôi nhớ. Gã béo xấu xa Rufus Buckley. Tôi đã quên tất tật về gã. Gã này khá đê tiện, đúng không?”
“Hắn giỏi, giỏi lắm đấy. Hắn xấu xa và tham vọng, và hắn sẽ lãnh đủ do tiếng xấu đó.”
“Anh từng hạ hắn rồi mà, đúng không?”
“Đúng, và hắn cũng đã từng hạ tôi.”
Jake mở cặp lấy ra một tập hồ sơ. Trong tập hồ sơ này có bản hợp đồng về dịch vụ pháp lý mà anh đã nghiên cứu kỹ dù đã thuộc lòng. Các mức phí của anh dựa trên khả năng chi trả, và người da đen nhìn chung chỉ trả được một phần, trừ phi có bà con thân thiết và hào phóng nào ở St. Louis hay Chicago có việc làm lương cao. Những người bà con như vậy rất hiếm. Trong vụ xử Lester, cậu này có một người anh em họ ở California làm việc cho bưu điện, nhưng anh chàng này hoặc là không có thiện chí hoặc là không có khả năng giúp đỡ. Lester cũng có những chị em họ sống rải rác quanh đấy, nhưng họ cũng có những vấn đề riêng của họ, nên cũng chỉ ủng hộ cho Lester về mặt tinh thần mà thôi. Gwen có một gia đình lớn, mọi người không ai gặp rắc rối cả, nhưng cũng chẳng ai giàu có. Carl Lee có sở hữu vài mẫu đất quanh nhà ông và ông đã phải thế chấp chúng mới giúp được Lester chi trả cho Jake trước đây.
Anh đã tính phí cho Lester năm ngàn đô la để cãi vụ án giết người của cậu ta, một nửa trả trước phiên sơ thẩm, phần còn lại trả góp trong ba năm.
Jake rất ghét thảo luận về chi phí. Đó là phần khó nhất trong hành nghề luật sư. Các thân chủ luôn muốn biết ngay và luôn sẽ tốn kém hết bao nhiêu, và mỗi người đều phản ứng khác nhau. Một số bị sốc, một số cố ngậm đắng nuốt cay, và một số ít đùng đùng rời khỏi văn phòng anh. Cũng có một số người thương lượng, nhưng đa số đồng ý trả tiền hoặc hứa sẽ trả tiền.
Anh đã nghiên cứu hồ sơ, hợp đồng, và đã tuyệt vọng khi nghĩ đến một mức phí tốt. Có những luật sư khác ở ngoài kia sẵn sàng nhận một vụ án như thế này mà hầu như chẳng lấy công. Chẳng công cán gì cả ngoài tiếng tăm. Anh nghĩ đến những mẫu đất thế chấp, đến công việc ở nhà máy giấy, đến gia đình ông. Cuối cùng anh nói, “Phí của tôi là mười ngàn.”
Carl Lee không lung lạc. “Anh tính cho Lester chỉ có năm ngàn thôi.”
Jake đã dự trù trước câu này. “Anh có ba án, Lester chỉ có một mà thôi.”
“Thế tôi vào được phòng hơi ngạt bao nhiêu lần?”
“Luận điểm hay đấy. Anh trả được bao nhiêu nào?”
“Hiện giờ tôi có thể trả một ngàn,” ông hãnh diện nói. “Và tôi sẽ cố vay tối đa từ đất của tôi. Trao hết lại cho anh đó.” Jake suy nghĩ một lúc. “Tôi có ý này hay hơn. Ta hãy đồng ý một mức phí. Anh trả một ngàn ngay bây giờ rồi ký giấy nợ phần còn lại. Vay từ đất và trả theo giấy nợ.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Mười ngàn.”
“Tôi trả năm ngàn thôi.”
“Anh có thể trả nhiều hơn thế.”
“Còn anh có thể bớt xuống dưới mười.”
“Thôi được, tôi bớt xuống còn chín."
“Vậy thì tôi trả sáu.”
“Tám nhé?”
“Bảy.”
“Ta thỏa thuận ở mức bảy ngàn rưỡi vậy?”
“Được, tôi nghĩ tôi chỉ có thể trả được bấy nhiêu. Còn tùy theo họ cho tôi vay bao nhiêu dựa trên đất của tôi nữa. Anh muốn tôi trả một ngàn ngay bây giờ rồi ký giấy nợ sáu ngàn rưỡi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được, ta thỏa thuận vậy đi.”
Jake điền vào những chỗ trống trong bản hợp đồng và giấy nhận nợ. Carl Lee ký cả hai.
“Jake này, anh sẽ tính bao nhiêu cho một kẻ có cả núi tiền.”
“Năm mươi ngàn.”
“Năm mươi ngàn! Anh nghiêm túc đấy chứ?”
“Đúng vậy!”
“Trời ạ, đó là rất nhiều tiền. Đã bao giờ anh kiếm được ngần ấy chưa?”
“Chưa, nhưng tôi chưa gặp mấy ai ra tòa vì tội giết người mà lại có cái kiểu tiền bạc như vậy.”
Carl Lee muốn biết về khoản bảo lãnh tại ngoại của ông, về đại bồi thẩm đoàn, về các nhân chứng, ai sẽ ngồi trong bồi thẩm đoàn, khi nào thì ông được ra tù, Jake có thúc đẩy nhanh việc xét xử được không, khi nào thì anh có thể cho ông biết các phương án, và hàng ngàn câu hỏi khác nữa. Jake nói họ còn khối thời gian để bàn bạc. Anh hứa sẽ gọi điện cho Gwen và ông chủ của Carl Lee tại nhà máy giấy.
Anh ra về và Carl Lee được đưa trở vào phòng giam cạnh phòng giam của tù nhân bang.
Chiếc Saab bị chặn bởi một xe truyền hình. Jake muốn biết ai là chủ nhân của nó. Phần lớn phóng viên đã ra về, nhưng một số ít vẫn lảng vảng, chờ đợi một điều gì đó. Trời đã gần như tối đen.
“Ông có thuộc văn phòng của cảnh sát trưởng không?” tay phóng viên hỏi.
“Không, tôi là luật sư,” Jake hờ hững đáp, cố ra vẻ bất cần. “Ông là luật sư của ông Hailey phải không?”
Jake quay sang nhìn tay phóng viên, trong khi những người khác nghe ngóng. “Đúng vậy, tôi chính là người đó.”
“Ông trả lời một số câu hỏi được không?”
“Anh có thể hỏi vài câu. Tôi không hứa sẽ trả lời hết.”
“Ông bước lại đây được không?”
Jake bước đến các micro và camera, cố tỏ ra bực bội do sự bất tiện. Ozzie và các cảnh sát nhìn ra từ bên trong. “Jake thích camera nhỉ,” ông nói.
“Luật sư nào mà chả thích,” Moss phụ họa.
“Thưa ông, ông tên gì?”
“Jake Brigance.”
“Ông là luật sư của ông Halley?”
“Đúng,” Jake lạnh lùng đáp.
“Ông Hailey có phải là cha của bé gái bị cưỡng hiếp bởi hai gã vừa bị giết hôm nay không?”
“Đúng.”
“Ai giết hai gã đó?”
“Tôi không biết.”
“Có phải là ông Hailey không?”
“Đã nói là tôi không biết mà.”
“Thân chủ của ông bị cáo buộc tội gì?”
“Ông ấy bị bắt vì tình nghi đã giết Billy Ray Cobb và Pete Willard. Ông ấy chưa chính thức bị cáo buộc gì cả.”
“Ông có chờ đợi ông Hailey bị truy tố về hai vụ giết người không?”
“Miễn bình luận.”
“Tại sao miễn bình luận?”
“Ông đã trao đổi với ông Hailey chưa?” một phóng viên khác hỏi.
“Rồi, mới vừa tức thì.”
“Ông ta thế nào?”
“Ý anh là sao?”
“Thì… Ơ… Ông ta ra sao?”
“Ý anh là ông ta có thích ở tù không ấy à?” Jake mỉm cười. “Ơ… Vâng.”
“Miễn bình luận.”
“Khi nào thì ông ta ra tòa?”
“Có lẽ ngày mai hay thứ Tư.”
“Liệu ông ta có bị tuyên có tội không?” Jake mỉm cười đáp, “Dĩ nhiên là không.”
Sau bữa tối đã nguội, họ ngồi trên xích đu ở hàng hiên trước nhà, canh chừng vòi phun nước thảm cỏ và bàn bạc về vụ án. Vụ giết người là một tin chấn động khắp cả nước, và Carla đã thu lại tất cả các bản tin truyền hình có thể. Hai mạng truyền hình đã phát bản tin trực tiếp từ chi nhánh của họ ở Memphis; và các trạm Memphis, Jackson, và Tupelo đã phát lại đoạn phim Cobb và Willard được đưa vào phòng xử, bao quanh bởi cảnh sát và, vài giây sau, được đưa ra khỏi tòa án dưới những tấm vải trắng. Một trong các trạm này đã phát âm thanh thực của tiếng súng trên nền đoạn phim các cảnh sát đang bò toài để tránh đạn.
Đoạn phỏng vấn Jake là quá muộn cho bản tin tối, cho nên anh và Carla phải chờ bản tin lúc mười giờ bên chiếc máy thu phát. Và Jake đây rồi, tay cầm cặp, trông gọn gàng, tươm tất, điển trai, ngạo nghễ, và rất công phẫn với các phóng viên vì sự bất tiện mà họ gây ra. Jake nghĩ anh trông rất tuyệt trên TV, và anh thấy phấn khích vì đã lên được đó. Anh từng có một lần xuất hiện ngắn trên TV sau khi Lester được tha bổng, thế mà các khách quen ở Coffee Shop đã trêu ghẹo anh suốt cả mấy tháng trời.
Anh cảm thấy dễ chịu. Anh hào hứng với tiếng tăm và ao ước sẽ có nhiều hơn nữa. Không thể nào mơ đến một vụ án khác, một chuỗi sự kiện khác có thể tạo ra nhiều tiếng tăm như vụ Carl Lee Hailey. Và việc Carl Lee Hailey được tha bổng—sau khi giết hai gã da trắng đã cưỡng hiếp con gái ông—trước một bồi thẩm đoàn toàn da trắng ở vùng nông thôn Mississippi sẽ…
“Anh đang cười gì vậy?” Carla ngắt ngang.
“Không gì cả.”
“Chắc chắn anh đang nghĩ đến phiên tòa, đến các camera, các phóng viên, Carl Lee được tha bổng và anh khoác vai ông ta bước ra khỏi tòa án, các phóng viên săn lùng anh với các camera xoay đủ mọi hướng, khắp nơi nơi người ta vỗ vai anh, chúc mừng anh. Em biết tỏng anh đang nghĩ gì.”
“Vậy sao còn hỏi?”
“Để xem anh có chịu thừa nhận không.”
“Thôi được, anh thừa nhận. Việc này có thể làm cho anh nổi tiếng và về lâu dài sẽ mang về cho chúng ta cả triệu đô.”
“Nếu như anh thắng.”
“Phải, nếu như anh thắng.”
“Còn nếu như không thắng thì sao?”
“Suy nghĩ tích cực đi.”
Điện thoại reng và Jake mất mười phút trò chuyện với chủ bút, chủ sở hữu và cũng là phóng viên duy nhất của tờ The Clanton Chronicle. Nó lại reng nữa, và Jake lại trao đổi với phóng viên một tờ báo buổi sáng của Memphis. Anh gác máy rồi gọi cho Lester, Gwen, và gọi tiếp cho ông đốc công ở nhà máy giấy.
Lúc mười một giờ mười lăm, điện thoại lại reng, và Jake đã nhận được lời đe dọa tính mạng đầu tiên. Anh bị gọi là “thằng chó đẻ yêu mọi đen, kẻ sẽ không đời nào thoát chết nếu như thằng mọi kia được tha bổng.”