← Quay lại trang sách

Chương 10

Rufus Buckley đọc lướt qua những tờ báo sáng hôm thứ Năm, rồi chú tâm vào những tường thuật phiên sơ bộ ở hạt Ford. Ông thích thú thấy tên mình được các phóng viên nêu lên và được ông Brigance nhắc đến. Những nhận xét chê bai không đáng là gì cả so với việc tên ông được nêu trên báo. Ông không ưa Brigance, nhưng ông thấy mừng vì Jake đã nhắc đến tên ông trước các camera và phóng viên. Trong hai ngày qua, ánh đèn sân khấu luôn rọi vào Brigance và bị cáo. Đã đến lúc vị D.A. được nhắc đến. Brigance không thể chỉ trích ai về việc tìm kiếm danh tiếng. Lucien Wilbanks từng viết một cuốn sách về việc thao túng báo chí cả trước lẫn trong quá trình xét xử, và ông ta đã dạy dỗ Jake rất tốt. Nhưng Rufus không nuôi mối hận thù nào cả. Ông thấy vui. Ông thích thú với ý nghĩ một phiên xử kéo dài và be bét, cùng với đó là cơ hội đầu tiên để ông thể hiện bản thân một cách đích thực và ý nghĩa. Ông chờ đợi ngày thứ Hai, ngày đầu tiên trong nhiệm kỳ tháng Năm của tòa án hat Ford.

Ông năm nay đã bốn mươi ba tuổi, và khi được bầu lên lần đầu tiên cách đây chín năm, ông từng là vị D.A. trẻ tuổi nhất ở Mississippi. Nay ông đảm nhận nhiệm kỳ thứ ba đã được một năm rồi và các tham vọng của ông đang réo gọi. Đã đến lúc phải chuyển đến một công sở mới, ví như công tố liên bang, hay có thể là thống đốc. Rồi sau đó sẽ là quốc hội. Ông đã lên kế hoạch tất cả, nhưng ông không được nhiều người biết đến bên ngoài khu vực tư pháp thứ hai mươi hai, gồm các hạt xoàng xoàng như Ford, Tyler, Polk, Van Buren, và Milburn. Ông cần được nhìn thấy, được nghe thấy. Ông cần tiếng tăm. Thứ mà Rufus cần hơn hết thảy là một vụ án giết người nghiêm trọng, tệ hại, gây tranh cãi, và tạo được nhiều tiếng tăm.

Hạt Ford nằm ngay phía bắc Smithfield, thủ phủ của hạt Polk, nơi Rufus sinh sống. Ông lớn lên ở hạt Tylerm gần tuyến Tennessee, phía bắc hạt Ford. Về mặt chính trị, ông có nền tảng tốt. Ông là một công tố viên giỏi. Trong các kỳ bầu cử, ông thường khoe khoang với cử tri rằng đã đạt tỷ lệ kết án lên đến chín mươi phần trăm, và đã đưa được nhiều người đến trại tử hình hơn bất kỳ công tố viên nào khác trong bang. Ông nhặng xị, gây mệt mỏi, ưa dạy đời. Thân chủ của ông là người dân của bang Mississippi, nhờ Chúa, và ông coi trọng nghĩa vụ đó. Người dân ghét tội ác, ông cũng ghét tội ác, và nếu cùng hợp tác với nhau thì tội ác có thể sẽ được loại trừ.

Ông có thể bàn bạc với bồi thẩm đoàn; ồ, làm sao ông bàn bạc được với bồi thẩm đoàn cơ chứ. Ông có thể rao giảng, cầu nguyện, gây ảnh hưởng, biện hộ, van xin họ. Ông có thể thắp lửa cho bồi thẩm đoàn, đến mức họ sốt sắng muốn vào ngay phòng bồi thẩm để làm buổi cầu nguyện, rồi sau đó biểu quyết và quay lại với sợi thừng để treo cổ bị cáo. Ông có thể nói như dân da đen, ông có thể nói như dân ngáo vườn, và thế là đủ để thỏa mãn phần đông các bồi thẩm trong khu vực hai mươi hai. Và ở hạt Ford thì các bồi thẩm luôn tốt với ông. Ông thích Clanton.

Khi đến văn phòng của mình ở tòa án hạt Polk, Rufus sảng khoái thấy một tổ truyền hình đang chờ sẵn ở phòng tiếp tân. Ông đang rất bận rộn, ông bày tỏ, mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng ông có thể dành một phút để trả lời vài câu hỏi. Ông mời họ vào văn phòng của ông rồi đường bệ ngồi vào chiếc ghế xoay bọc da sau bàn làm việc. Người phóng viên đến từ Jackson.

“Ông Buckley, ông có thiện cảm với ông Hailey không?”

Ông nghiêm nghị mỉm cười, vẻ trầm tư rõ rệt. “Vâng, tôi có. Tôi có thiện cảm với mọi cha mẹ có con bị hãm hiếp. Chắc chắn là vậy rồi. Nhưng tôi không thể nào khoan dung. Kiểu công lý tự hành đó là điều mà hệ thống của chúng ta không thể nào dung nạp.”

“Ông có con cái không?”

“Có. Tôi có một trai và hai gái, một đứa trạc tuổi cô bé nhà Hailey, và tôi sẽ rất giận dữ nếu một trong các con gái của tôi bị cưỡng hiếp. Nhưng tôi kỳ vọng hệ thống pháp luật của chúng ta sẽ xử lý hiệu quả kẻ hiếp dâm. Tôi có nhiều niềm tin vào hệ thống.”

“Cho nên ông dự định sẽ khởi tố?”

“Chắc chắn là vậy. Tôi thường khởi tố trong các vụ án, và tôi có ý định sẽ khởi tố cả trong vụ này.”

“Ông có đề nghị án tử hình không?”

“Có. Đây có vẻ là một vụ cố sát rõ rệt. Tôi nghĩ phòng hơi ngạt là phù hợp.”

“Ông đoán trước sẽ có một phán quyết tử hình?”

“Dĩ nhiên. Các bồi thẩm của hạt Ford luôn sẵn sàng áp dụng án tử hình một khi tôi đề đạt, và khi điều đó là phù hợp. Tôi có quen nhiều bồi thẩm tốt ở đó.”

“Ông Brigance, luật sư của bị cáo, có nói rằng đại bồi thẩm đoàn có thể không truy tố thân chủ của ông ta.”

Buckley khùng khục cười. “Ông Brigance chắc không ngốc đến vậy đâu. Vụ án sẽ được trình lên đại bồi thẩm đoàn vào thứ Hai, và chúng tôi sẽ có cáo trạng vào chiều thứ Hai. Tôi hứa với ông đấy. Thực sự, ông Brigance biết nhiều hơn thế.”

“Ông có nghĩ vụ án sẽ được xử ở hạt Ford không?”

“Tôi không quan tâm nó được xử ở đâu. Tôi sẽ đạt được việc truy tố.”

“Ông có trù liệu việc viện dẫn lý do tâm thần không?”

“Tôi trù liệu tất cả mọi thứ. Ông Brigance là một luật sư biện hộ hình sự có năng lực bậc nhất. Tôi không biết ông ta sẽ dùng mánh khỏe gì. Nhưng bang Mississippi sẽ luôn sẵn sàng.”

“Còn thương lượng đôi bên thì sao?”

“Tôi không tin lắm vào thương lượng đôi bên. Ông Brigance chắc cũng thế thôi. Tôi không chờ đợi điều đó.”

“Ông ta nói ông ta chưa từng thua ông trong bất kỳ vụ án sát nhân nào.”

Nụ cười lập tức biến mất. Ông chồm tới trước bàn, gay gắt nhìn người phóng viên. “Đúng, nhưng tôi dám cá rằng ông ta không nhắc đến số vụ cướp có vũ trang và những vụ đại đạo chích, có đúng vậy không? Tôi đã thắng trong phạm vi của mình. Chính xác là chín mươi phần trăm.”

Chiếc camera được tắt và người phóng viên cảm ơn ông vì đã dành thời gian. Không sao cả, Buckley nói. Bất cứ lúc nào.

Ethel lạch bạch leo lên gác, đứng trước chiếc bàn làm việc lớn của anh.

“Ông Brigance, tối qua chồng tôi và tôi có nhận được một cú điện thoại thô tục, và tôi cũng vừa nhận thêm cú thứ hai tại văn phòng. Tôi không thích điều đó.”

Anh lắc lư chiếc ghế. “Bà ngồi xuống đi, Ethel. Mấy người đó nói gì vậy?”

“Họ thực sự rất thô lỗ. Họ hăm dọa. Họ dọa tôi vì tôi làm việc cho ông. Họ nói tôi sẽ phải hối tiếc vì đã làm việc cho một thằng mê mọi đen. Còn cú điện thoại gọi đến đây thì dọa sẽ làm hại ông và gia đình ông. Tôi sợ lắm.”

Cả Jake cũng lo lắng nhưng, trước mặt Ethel, anh nhún vai coi thường. Anh đã gọi điện cho Ozzie hôm thứ Tư để báo cáo những cú gọi về nhà anh.

“Bà đổi số điện thoại nhà bà đi, Ethel. Tôi sẽ chi tiền cho việc này.”

“Tôi không muốn đổi số điện thoại. Tôi đã sử dụng nó suốt mười bảy năm nay rồi.”

“Được, vậy thì đừng đổi nữa. Tôi đã đổi số điện thoại nhà tôi, có vấn đề gì đâu.”

“Tôi sẽ không làm vậy.”

“Được, bà còn gì muốn nói không?”

“Vâng, tôi nghĩ ông không nên nhận vụ này. Tôi…”

“Tôi không quan tâm bà nghĩ gì! Bà đâu được trả tiền để nghĩ về các vụ án của tôi. Nếu tôi muốn biết bà nghĩ gì thì tôi sẽ hỏi bà. Cho đến lúc đó bà hãy bình tĩnh giùm.”

Ethel giận dỗi bỏ đi. Jake gọi điện cho Ozzie lần nữa.

Một giờ sau, Ethel báo qua nội đàm: “Lucien vừa gọi đến sáng nay. Ông ấy yêu cầu tôi sao lục ra vài vụ án gần đây, và muốn ông chuyển chúng cho ông ấy vào chiều nay. Ông ấy nói lần cuối ông viếng thăm ông ấy đã là năm tuần rồi.”

“Bốn tuần. Bà sao lục các vụ án đi, tôi sẽ lấy chúng chiều nay.”

Mỗi tháng một lần, Lucien tạt qua văn phòng hay gọi điện tới. Ông đọc các vụ án và cập nhật những phát triển mới nhất của pháp luật. Ông chẳng có mấy chuyện để làm ngoài việc nốc Jack Daniel’s và chơi chứng khoán, cả hai việc đó ông đều làm rất bừa phứa.

Ông là một con sâu rượu, và ông dành phần lớn thời gian của mình ngồi nhấp Jack Daniel’s và đọc các vụ án tại ngôi nhà lớn màu trắng trên đồi của ông, cách quảng trường tám dãy nhà và nhìn xuống Clanton.

Ông đã trở nên sa đọa kể từ sau vụ khai trừ. Một cô hầu toàn thời gian kiêm điều dưỡng đang làm luôn cả việc phục vụ rượu cho ông ở hàng hiên từ buổi trưa cho đến tận nửa đêm. Ông kén ăn kén ngủ, thay vào đó lại trút hàng đống giờ vào sọt rác.

Jake được trông đợi sẽ viếng thăm ông ít nhất mỗi tháng một lần. Các cuộc viếng thăm có phần nào mang ý nghĩa bổn phận. Lucien là một lão già cay nghiệt, bệnh tật, luôn chửi bới các luật sư, thẩm phán, và nhất là luật sư đoàn. Jake là người bạn duy nhất của ông và cũng là thính giả duy nhất mà ông có thể tìm được và giữ chân được đủ lâu để nghe những bài thuyết giáo của ông. Trong khi rao giảng, ông còn tùy tiện ban phát những lời khuyên thiếu cơ sở cho các vụ án của Jake, và đó là một thói quen phiền toái nhất. Ông biết về các vụ án, dù Jake không bao giờ rõ lắm bằng cách nào ông lại biết nhiều như thế. Hiếm có ai gặp ông ở khu thương mại hay bất cứ nơi đâu ở Clanton, ngoại trừ tại một cửa hàng bán rượu trong khu vực da đen.

Chiếc Saab đậu đằng sau chiếc Porsche bụi bặm, xộc xệch, và Jake trao các vụ án cho Lucien. Không có lời chào hỏi hay bất kỳ sự nghênh tiếp nào, chỉ có cái động tác trao các bản sao lục cho Lucien, và ông cũng chẳng nói năng gì. Họ ngồi trên những chiếc ghế đu bằng gỗ liễu gai ở hàng hiên dài, nhìn xuống Clanton ở phía dưới. Tầng trên cùng của tòa án vượt lên trên các tòa nhà và cây cối quanh quảng trường.

Cuối cùng, ông mời anh whiskey, rồi rượu đỏ, rồi bia. Jake đều từ chối. Carla không ưa chuyện chè chén, và Lucien thừa biết điều đó. “Chúc mừng nhé!”

“Vì chuyện gì?” Jake hỏi.

“Vì vụ Hailey.”

“Sao lại chúc mừng tôi?”

“Tôi chưa từng có vụ nào lớn cỡ đó, dù cũng đã có vài vụ lớn.”

“Lớn về khía cạnh nào?”

“Danh tiếng. Sự phô diễn. Đó là mục tiêu tối thượng của mọi luật sư, Jake ạ. Anh mà không có tên tuổi thì anh đói. Khi gặp rắc rối, người ta gọi luật sư, và người ta sẽ gọi cho ai mà người ta từng nghe nhắc đến. Anh phải rao bán mình cho công chúng nếu anh là một luật sư đường phố. Dĩ nhiên sẽ rất khác nếu anh ở trong một công ty hay hãng bảo hiểm lớn, nơi anh ngồi trên cái mông của anh và chém hàng trăm đô mỗi giờ, mười giờ mỗi ngày, lột trần truồng những con người bé nhỏ và…”

“Lucien à,” Jake nhẹ nhàng ngắt lời, “chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi. Ta bàn về vụ Hailey đi.”

“Được rồi, được rồi. Tôi dám cá Noose sẽ từ chối việc thay đổi địa điểm.”

“Ai nói tôi sẽ yêu cầu việc đó?”

“Anh mà không yêu cầu thì anh ngốc lắm đấy.”

“Tại sao?”

“Thống kê đơn giản thôi! Hạt này có hai mươi sáu phần trăm người da đen. Mỗi hạt trong khu vực hai mười hai đều có ít nhất ba mươi phần trăm người da đen. Hạt Van Buren có đến bốn mươi. Điều đó có nghĩa là sẽ có nhiều bồi thẩm da đen hơn, nhiều bồi thẩm tiềm năng hơn. Nếu dời được địa điểm xét xử, anh sẽ có nhiều cơ may hơn để có người da đen ngồi trong khoang bồi thẩm. Nếu nó được xử ở đây thì anh sẽ gặp rủi ro có một bồi thẩm đoàn toàn da trắng và, tin tôi đi, tôi đã thấy quá đủ các bồi thẩm đoàn toàn da trắng trong cái hạt này rồi. Tất cả những gì anh cần là một hạt đen để treo nó lại và đạt một vụ xử sai.”

“Nhưng nếu xử sai thì nó sẽ được xử lại.”

“Vậy thì lại treo nữa. Họ sẽ đầu hàng sau ba lần. Một bồi thẩm đoàn treo đồng nghĩa với sự tổn thất trên thẻ điểm của Buckley. Hắn sẽ bỏ cuộc sau lần xử thứ ba.”

“Cho nên tôi chỉ cần đơn giản nói với Noose rằng tôi muốn phiên xử được dời sang một hạt đen để tôi có một bồi thẩm đoàn đen hơn?”

“Anh có thể làm vậy nếu anh muốn, nhưng tôi thì không làm vậy đâu. Tôi sẽ bỏ qua những thứ tào lao thường lệ về quảng bá trước xét xử, về thiên kiến cộng đồng, vân vân và vân vân.”

“Và ông nghĩ rằng Noose sẽ ăn bã những thứ đó?”

“Không. Vụ này quá lớn, và nó sẽ còn lớn hơn nữa. Báo chí đã can thiệp vào và chưa gì đã khởi động việc xét xử rồi đó. Ai ai cũng nghe về vụ này, cứ gì chỉ riêng ở cái hạt Ford này. Anh không thể nào tìm thấy một người nào trong tiểu bang này không có định kiến từ trước về có tội hay vô tội. Vậy cớ sao phải chuyển sang hạt khác?"

“Vậy thì tại sao tôi phải yêu cầu việc đó?”

“Vì khi người đàn ông đáng thương kia bị kết án, anh sẽ cần có thứ gì đó để cãi khi kháng cáo. Anh có thể than phiền ông ta bị từ chối một phiên tòa công bằng vì địa điểm xét xử đã không được thay đổi.”

“Cảm ơn ông đã khích lệ. Có những cơ hội nào để dời việc xét xử sang một hạt khác không, ở đâu đó tại vùng đồng bằng chẳng hạn?”

“Quên điều đó đi. Anh có thể yêu cầu dời địa điểm xét xử, nhưng anh không thể yêu cầu dời đến một địa điểm cụ thể.”

Jake chưa biết điều này. Anh thường học hỏi được gì đó từ các cuộc viếng thăm Lucien. Anh tự tin gật đầu, nhìn lão già có bộ râu bạc dài bẩn thỉu. Chưa từng có lúc nào anh bắt bí được Lucien về một điểm nào đó trong luật hình sự.

“Sallie!” Lucien lớn tiếng gọi, hất những viên nước đá vào bụi cây. “Sallie là ai vậy?”

“Là cô hầu của tôi,” ông đáp khi một cô gái da đen cao ráo trông quyến rũ đến mở cửa chắn và mỉm cười với Jake.

“Gì vậy, Lucien?” cô ta hỏi.

“Ly của tôi cạn rồi nè.”

Cô gái thanh nhã băng qua hàng hiên, nhặt chiếc ly của ông lên. Cô trạc dưới ba mươi, gọn gàng, xinh xắn, có làn da rất đen. Jake xin cô một ly trà đá.

“Ông tìm được cô ta ở đâu vậy?”

Lucien nhìn về phía tòa án.

“Ông tìm được cô ta ở đâu vậy?”

“Tôi không biết.”

“Cô ta bao nhiêu tuổi?”

Lucien vẫn nín thinh.

“Cô ta sống ở đây ư?”

Không có câu trả lời.

“Ông trả cô ta bao nhiêu vậy?”

“Liên quan gì đến anh kia chứ? Nhiều hơn là anh trả cho Ethel. Cô ta còn là điều dưỡng nữa, anh biết đấy.”

“Dĩ nhiên,” Jake suy nghĩ rồi nhoẻn cười. “Tôi dám cá cô ta làm rất nhiều việc.”

“Đừng bận tâm chuyện đó.”

“Có vẻ như ông không hào hứng với các cơ hội cãi trắng án của tôi.” Lucien suy nghĩ một hồi. Cô hầu kiêm điều dưỡng quay lại với ly whisky và tách trà.

“Không hẳn vậy. Nhưng sẽ khó khăn lắm đấy.”

“Tại sao?”

“Hình như đã có một sự tính toán trước. Từ những gì tôi thu thập được, tôi thấy có việc lên kế hoạch hẳn hoi. Đúng không vậy?”

“Đúng.”

“Tôi chắc chắn anh sẽ viện dẫn lý do tâm thần.”

“Tôi không biết.”

“Anh phải viện dẫn lý do tâm thần thôi,” Lucien nghiêm nghị lên lớp. “Không có cách biện hộ nào khác đâu. Anh không thể nói đó là một tai nạn. Anh không thể nói ông ta dùng súng máy bắn hai gã bị còng tay và không có vũ khí chỉ là để tự vệ. Anh có nói vậy được không?”.

“Đúng là không thể.”

“Anh không thể tạo ra một chứng cứ ngoại phạm, rồi nói với bồi thẩm đoàn rằng ông ta đang ở nhà với gia đình. Anh có nói vậy được không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

“Vậy anh có cách biện hộ nào khác không? Anh phải nói ông ta bị điên thôi!”

“Nhưng, Lucien, ông ta đâu có điên. Và tôi làm sao mà tìm được một bác sĩ tâm thần học dỏm nào đó dám nói rằng ông ta bị điên. Ông ta đã lên kế hoạch trả thù kỹ lưỡng đến từng chi tiết."

Lucien mỉm cười, hớp một ngụm rượu. “Thế nên anh mới gặp rắc rối, anh bạn của tôi ơi.”

Jake đặt ly trà lên bàn rồi chầm chậm khuấy nó. Lucien thưởng ngoạn khoảnh khắc này. “Thế nên anh mới gặp rắc rối,” ông lặp lại.

“Còn bồi thẩm đoàn thì sao? Ông biết họ sẽ có thiện cảm mà.”

“Đó chính xác là lý do vì sao anh phải viện dẫn lý do tâm thần. Anh phải cho bồi thẩm đoàn một lối thoát chứ. Anh phải chỉ cho họ con đường để họ thấy ông ta không có tội nếu như họ thiên vị đến thế. Nếu họ có thiện cảm, nếu họ muốn ông ta được tha bổng, thì anh phải cung cấp cho họ một cái cớ để họ dùng cho việc tha bổng đó chớ. Họ có tin cái vụ tâm thần tào lao kia hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Trong phòng bồi thẩm thì đó không phải là chuyện quan trọng. Điều quan trọng là bồi thẩm đoàn có cơ sở pháp luật để phán quyết tha bổng, giả như họ muốn tha bổng.”

“Họ sẽ muốn tha bổng chứ?”

“Một số sẽ muốn, nhưng Buckley sẽ thúc đẩy một vụ án cố sát vững chắc. Hắn rất giỏi. Hắn sẽ tước đi cái thiện cảm của họ. Một khi Buckley đã nhúng tay vào, Halley sẽ chỉ là một gã mọi đen nữa ra tòa vì tội giết người da trắng.”

Lucien lắc những viên nước đá, nhìn vào chất lỏng màu nâu nâu. “Còn viên cảnh sát thì sao? Tấn công với ý đồ sát hại một nhân viên công lực là án tử đó, không còn gì để nói nữa. Anh thử nói cách gỡ của anh xem nào."

“Không cố ý.”

“Tuyệt lắm. Một khi người đàn ông tội nghiệp đó đi cà nhắc lên bục nhân chứng và khoe cái chỏm cụt của ông ta với bồi thẩm đoàn thì họ sẽ thấy thuyết phục lắm đấy.”

“Cái chỏm cụt?”

“Phải, chỏm cụt. Họ đã cưa rời chiếc chân của ông ta đêm qua rồi.”

Looney ư?!”

“Đúng, người cảnh sát mà Hailey đã bắn đó.”

“Tôi tưởng ông ta ổn rồi mà.”

“Ổn, ông ta ổn. Chỉ có điều là thiếu mất một cái chân.”

“Ông lấy tin đó đâu ra vậy?”

“Tôi có nhiều nguồn tin lắm.”

Jake bước đến mép hiên rồi đứng tựa vào cột. Anh cảm thấy rụng rời. Sự tự tin đã bay biến, một lần nữa bị Lucien trấn lột. Ông là chuyên gia phá bĩnh trong mọi vụ án mà anh thụ lý. Đó là trò giải trí của ông ta, và ông ta lại thường xuyên đúng mới chết.

“Nào, Jake, tôi không muốn những lời tôi nói lại nghe tuyệt vọng đến thế đâu. Vụ án này có thể thắng… Nó khó thành công, nhưng vẫn thắng được. Anh có thể đưa ông ta ra khỏi đó, và anh cần phải tự tin mình làm được. Chỉ có điều đừng tự phụ. Bấy lâu nay anh đã nói quá đủ với báo chí rồi đó. Hãy lùi lại đi, lo mà làm việc đi.”

Lucien bước đến mép hiên và nhổ vào bụi cây. “Hãy luôn nhớ rằng ông Hailey có tội, có tội quá đi chứ. Hầu hết các bị cáo đều có tội, nhưng rõ nhất là ông ta. Ông ta đoạt lấy luật pháp vào tay của mình, và ông ta đã giết chết hai người. Ông ta đã tính toán tất cả, tính toán kỹ lưỡng. Hệ thống luật pháp của chúng ta không cho phép tự hành công lý. Anh có thể thắng vụ này, và nếu anh làm được vậy thì công lý sẽ chiến thắng. Nhưng nếu anh thua thì công lý cũng vẫn chiến thắng. Một vụ án kỳ lạ, tôi cho là vậy. Tôi chỉ ước gì mình có được một vụ án như thế.”

“Ông nghiêm túc đấy chứ?”

“Chắc chắn là tôi nghiêm túc rồi. Đó là giấc mơ của mọi luật sư. Thắng được thì anh sẽ nổi tiếng. Đó là cái được lớn nhất. Nó có thể làm cho anh trở nên giàu có đấy.”

“Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của ông.”

“Anh có nó rồi đấy. Tôi đang cần việc gì để làm đây.”

Sau bữa chiều, và sau khi Hanna đã ngủ say, Jake nói chuyện với Carla về những cú điện thoại gọi đến văn phòng. Họ đã từng nhận được một cú điện thoại kỳ lạ trước đó, trong quá trình diễn ra một vụ án giết người khác, nhưng không có sự hăm dọa nào được đưa ra cả, chỉ có tiếng gầm gừ và tiếng thở. Nhưng lần này thì khác. Họ nhắc đến tên của Jake và gia đình anh, thề sẽ trả thù nếu như Carl Lee được tha bổng.

“Anh có lo không?” cô hỏi.

“Không lo lắm. Có thể đó chỉ là mấy thằng nhóc, hay bạn bè gì đó của gã Cobb. Em sợ à?”

“Ai cũng nhận những cú gọi như thế cả. Ozzie nhận hàng trăm cú. Bullard, Childers, tất cả mọi người.”

“Nếu chúng trở nên nghiêm trọng hơn thì sao?”

“Carla à, anh sẽ không để cho gia đình mình gặp nguy đâu. Điều đó đâu có đáng. Anh sẽ rút lui khỏi vụ này nếu anh nghĩ những lời hăm dọa đó có cơ sở. Anh hứa đấy.”

Cô không mấy ấn tượng.

Lester móc ra chín tờ một trăm đô la, oai phong đặt lên bàn của Jake.

“Đây mới chỉ là chín trăm,” Jake nói. “Chúng ta đã thỏa thuận một ngàn.”

“Gwen cần phải đi chợ nữa.”

“Này, Lester, có chắc cậu không cần whiskey không đó?”

“Thôi nào, Jake, anh biết tôi không ăn chặn của anh tôi mà.”

“Được rồi, được rồi. Vậy khi nào Gwen đến ngân hàng để vay phần còn lại?”

“Tôi đến gặp tay chủ nhà băng bây giờ đây. Atcavage hả?”

“Đúng rồi, Stan Atcavage, ngay cạnh ngân hàng Security Bank. Ông ấy là bạn tốt của tôi. Ông ấy đã từng cho vay trước đây, trong vụ của cậu. Cậu đã có chứng từ chưa vậy?”

“Trong túi của tôi nè. Anh tính ông ta sẽ cho mình vay bao nhiêu?”

“Không biết. Sao cậu không thử tìm hiểu đi.”

Lester bỏ đi, và mười phút sau Atcavage đã ở trên điện thoại.

“Jake, tôi không thể cho mấy người này vay tiền được. Lỡ ông ta bị kết án thì sao? Không có ý gì đâu nhé, tôi biết anh là một luật sư giỏi mà. Vụ ly dị của tôi, anh nhớ chứ, nhưng ông ta ngồi ở trại tử tù thì làm sao mà trả tiền cho tôi được đây?”

“Cảm ơn. Coi nào Stan, nếu ông ta không trả được thì anh sẽ sở hữu mười mẫu, đúng vậy không?”

“Đúng vậy, cộng với một túp lều ở trên đó nữa. Mười mẫu cây trồng và sắn dây cộng thêm với một căn nhà nát. Đúng là thứ mà cô vợ mới của tôi muốn. Thôi nào, Jake.”

“Đó là một căn nhà đẹp, và nó hầu như đã trả góp xong.”

“Đó chỉ là một túp lều thôi, một túp lều sạch sẽ. Nhưng nó chẳng đáng giá gì cả, Jake ạ.”

“Nó phải có giá nào đó chứ.”

“Jake, tôi không muốn nó đâu. Ngân hàng cũng không muốn nó.”

“Anh đã từng cho vay thế chấp nó rồi mà.”

“Nhưng trước đây ông ta đâu có ngồi tù. Là em trai của ông ta ngồi tù, nhớ không. Ông ta còn đang làm việc cho cái nhà máy giấy nữa. Cũng là một công việc tốt. Nay thì ông ta đang thẳng tiến đến Pachman.”

“Cảm ơn, Stan, vì đã bỏ phiếu tín nhiệm.”

“Thôi nào, Jake, tôi tín nhiệm năng lực của anh đấy chứ, nhưng tôi không thể cho vay tiền dựa theo mảnh đất đó. Nếu có ai đó đưa được ông ấy ra khỏi thì người đó chỉ có thể là anh mà thôi. Và tôi cũng mong anh làm được vậy. Nhưng tôi không thể cấp khoản vay này. Các kế toán của tôi sẽ gào thét lên mất.”

Lester đã thử với các ngân hàng Peoples Bank và Ford National, và nhận cùng kết quả. Họ đều mong anh trai của cậu ta được tha bổng, nhưng ngộ nhỡ không được thì sao nào.

Tuyệt thật, Jake nghĩ. Chín trăm đô la cho một vụ trọng án giết người.