← Quay lại trang sách

Chương 13

Stump Sisson là Thượng sư Phù thủy của Klan tại Mississippi. Ông đã triệu tập cuộc họp tại căn nhà gỗ nhỏ trong rừng thông thuộc hạt Nettles, phía nam của hạt Ford, cách ba trăm bảy mươi cây số. Không váy trắng, không nghi thức hay phát biểu nào cả. Một nhóm nhỏ các thành viên của Klan đang thảo luận về những sự kiện ở hạt Ford với Freddie Cobb, anh của Billy Ray Cobb quá cố. Freddie đã gọi điện cho một người bạn có tên gọi là Stump để dàn xếp cuộc gặp.

Họ đã truy tố gã mọi đen chưa nhỉ? Cobb không biết chắc lắm, nhưng hắn có nghe nói phiên xét xử sẽ diễn ra vào cuối hè hoặc đầu thu. Điều hắn quan tâm nhất là tất cả những câu chuyện về việc mọi đen viện dẫn lý do tâm thần để thoát tội. Điều đó không đúng. Gã mọi đen đó đã giết em trai hắn một cách lạnh lùng, đã lên kế hoạch vụ bắn giết. Gã nấp trong phòng lao công, ngồi chờ em của hắn. Đó là một vụ giết người máu lạnh, và giờ thì người ta đang đồn đại gã mọi đó sắp được trả tự do. Klan có thể giúp gì được trong chuyện này? Ngày nay mọi đen đã được bảo vệ đủ kiểu—NAACP, ACLU, hàng ngàn nhóm dân quyền khác, cộng thêm với tòa án và chính quyền. Khốn kiếp, dân da trắng chẳng còn cơ may nào, ngoại trừ Klan ra. Còn ai khác có thể diễu hành và đứng dậy vì dân da trắng cơ chứ. Tất cả các luật lệ đều ưu ái đám mọi, còn đám chính trị gia tự do mê mọi đen thì lại đang lập ra nhiều luật lệ hơn nữa để chống dân da trắng. Phải có ai đó đứng dậy vì họ chứ. Đó là lý do hắn đã gọi cho Klan.

Gã mọi đen có ngồi tù hay không? Có, và gã đang được đối xử như một ông hoàng vậy. Ở đó có một cảnh sát trưởng mọi đen, Walls, và lão này mê tít gã mọi đen kia, ban cho gã những ưu ái và bảo vệ đặc biệt. Lão cảnh sát trưởng này cũng lại là một vấn đề nữa. Có ai đó nói rằng Hailey có thể sẽ được tha bổng và ra tù trong tuần này. Chỉ là tin đồn thôi. Klan chỉ mong hắn ra ngoài. Họ hỏi, còn em trai của hắn thì sao? Cậu ấy có hãm hiếp con bé kia không? Tôi không chắc, có lẽ là không. Gã kia, Willard, thú nhận có hãm hiếp, nhưng Billy Ray chưa bao giờ thú nhận gì cả. Nó có hàng đống gái. Mắc gì nó phải cưỡng hiếp con bé mọi đen đó? Và nếu nó làm vậy đi nữa thì có gì mà lớn chuyện kia chứ?

Luật sư của gã mọi đen là ai vậy? Brigance, một tay người địa phương sinh sống ở Clanton. Còn trẻ nhưng khá giỏi giang. Từng cãi nhiều vụ hình sự và có uy tín tốt. Từng cãi thắng nhiều vụ giết người. Hắn có nói với vài phóng viên rằng gã mọi đen sẽ viện dẫn lý do tâm thần để thoát tội.

Thẩm phán là ai? Chưa biết. Bullard là thẩm phán hạt, nhưng có ai đó nói ông ta sẽ không thụ lý vụ này. Nghe đồn vụ án sẽ được dời sang hạt khác, cho nên chả ai biết được thẩm phán sẽ là người nào.

Sisson và các thành viên của Klan chăm chú lắng nghe gã ngáo vườn ngu ngơ. Họ thích cái phần nói về NAACP, chính quyền và các chính trị gia, nhưng họ cũng có đọc báo, xem TV và họ biết thằng em của hắn đã nhận được công lý, nhưng là nhận từ tay một gã mọi. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Vụ này thực sự có tiềm năng. Với việc phiên tòa sẽ diễn ra trong nhiều tháng nữa, họ sẽ có đủ thời gian để lên kế hoạch cho một vụ bạo loạn. Ngày hôm đó họ có thể sẽ diễu hành quanh tòa án trong bộ váy trắng và nón trùm đầu nhọn. Họ có thể sẽ tung ra những bài phát biểu trước một cử tọa bị hớp hồn. Rồi họ sẽ diễu hành trước các ống kính camera. Báo chí sẽ thích mê—tuy cũng ghét họ đấy, nhưng mê tít những cuộc đôi co và xâu xé. Và khi đêm xuống, họ sẽ đốt thập giá và dọa dẫm qua điện thoại. Các mục tiêu sẽ là dễ dàng và không ai ngờ đến. Bạo lực sẽ không tránh khỏi. Họ biết cách để kích động bạo lực. Họ sẽ được thưởng lãm những gì mà khung cảnh những bộ váy trắng tuần hành gây ra nơi đám đông mọi đen giận dữ.

Hạt Ford có thể là sân chơi trốn tìm, lùng diệt, đánh chạy của họ. Họ có đủ thời gian để tổ chức và triệu hồi các chiến hữu từ những bang khác. Cớ sao Klan để lỡ mất cơ hội vàng này? Và cả những cuộc tuyển mộ tân binh nữa chứ? Cớ sao? Vụ này có thể thắp lên ngọn lửa kỳ thị chủng tộc, đưa những người thù ghét mọi đen ra khỏi rừng để diễu hành dưới phố. Số lượng thành viên đang suy giảm. Hailey sẽ là tiếng hô xung trận của họ, là điểm tập hợp của họ.

“Ông Cobb, có thể nào ông cho chúng tôi biết tên và địa chỉ của gã mọi đen đó, gia đình hắn, luật sư của hắn, viên thẩm phán, và các bồi thẩm?” Sisson hỏi.

Cobb ngẫm nghĩ câu trả lời. “Tất cả ngoại trừ các bồi thẩm. Họ chưa được chọn ra.

“Khi nào thì ông biết được họ?”

“Tôi làm quái gì biết được. Tôi nghĩ phải ra tòa mới biết. Còn các ông nghĩ sao?”

“Chúng tôi không chắc, nhưng Klan nhiều khả năng sẽ tham gia. Chúng tôi cần phô trương thanh thế một chút, và đây có thể là một cơ hội tốt.”

“Tôi giúp gì được không?” Cobb háo hức hỏi.

“Tất nhiên, nhưng ông phải là thành viên thì mới được.”

“Chúng tôi không có nhóm Klan nào ở đây cả. Nó bị dẹp tiệm từ lâu lắm rồi. Ông nội tôi từng là thành viên đấy.”

“Ý ông nói ông nội của nạn nhân từng là thành viên của Klan?”

“Đúng vậy,” Cobb hãnh diện đáp.

“Thế thì chúng tôi phải kết nạp thôi.” Các thành viên của Klan lắc đầu, ra vẻ không tin nổi, và thề nguyện sẽ báo thù. Họ giải thích cho Cobb rằng nếu hắn lôi kéo được năm hay sáu người có suy xét và có động lực tương đồng chịu tham gia thì họ sẽ tổ chức một buổi lễ kín trong rừng sâu tại hạt Ford với một cây thập giá lớn bốc cháy và đủ loại nghi thức. Họ sẽ được kết nạp làm thành viên, thành viên đầy đủ, của Ku Klux Klan, Klavern hạt Ford. Mọi người sẽ mục kích một vở kịch diễn tả việc xét xử Carl Lee Hailey. Họ sẽ tạo ra nhiều địa ngục ở hạt Ford vào mùa hè này, nhiều đến mức bất kỳ bồi thẩm nào có cái đầu tỉnh táo đều sẽ phải cân nhắc việc biểu quyết tha bổng cho gã mọi. Chỉ cần tuyển mộ thêm một chục thành viên nữa, họ sẽ cho hắn làm lãnh đạo của Klavern hạt Ford.

Cobb nói hắn có đủ bà con để gầy dựng một Klavern. Hắn rời cuộc gặp mặt trong tình trạng say xỉn, phấn khích vì sắp sửa được trở thành người của Klan, hệt như ông nội của hắn vậy.

Việc canh thời gian của Buckley có phần hơi bị lệch. Cuộc phô diễn trước báo giới lúc bốn giờ chiều đã bị bản tin tối phớt lờ. Jake lướt qua các kênh trên chiếc TV đen trắng nhỏ trong văn phòng của anh và phá lên cười khi các mạng truyền hình, từ Memphis đến Jackson và Tupelo đều kết thúc mà không có tin tức nào về vụ truy tố. Anh hình dung gia đình Buckley trong hang ổ của họ, đang bám dính chiếc TV, vặn nút liên tục và tuyệt vọng lùng kiếm người hùng của họ, trong khi ông này quát tháo, bắt họ giữ im lặng. Và rồi, đến bảy giờ, sau phần tin thời tiết ở Tupelo, phần tin thời tiết cuối cùng, họ lui cả ra ngoài, chỉ chừa lại ông ta một mình ngồi dò kênh. Chắc vào lúc mười giờ, có lẽ ông ta đã tự nhủ như thế.

Lúc mười giờ, Jake và Carla nằm vắt chân lên nhau trên sofa, quấn quýt trong bóng tối trong khi chờ bản tin. Cuối cùng, anh kia rồi, ở các bậc thang mặt tiền, đang huơ huơ những tờ báo và la lối như một một nhà thuyết giáo đường phố, trong khi phóng viên hiện trường của Kênh 4 giải thích rằng chính do Rufus Buckley, vị D.A. đang theo vụ Carl Lee Hailey, mà ông này đã bị truy tố. Sau một thoáng ghi hình Buckley trông thảm hại, ống kính quét quanh quảng trường, cung cấp một góc nhìn tuyệt vời về khu thương mại Clanton, rồi cuối cùng quay trở về người phóng viên để phát hai câu về phiên xử cuối hè.

“Lão này chướng quá,” Carla nói. “Sao lão lại tổ chức họp báo để công bố các cáo trạng nhỉ?”

“Hắn là công tố viên mà. Luật sư bào chữa bọn anh thì chẳng ưa gì báo chí.”

“Em thấy cuốn scrapbook của em đang dày lên nhanh quá nè.”

“Nhớ sao ra một bản cho mẹ anh nhé.”

“Anh có ký tên tặng mẹ không vậy?”

“Trả tiền thì mới ký. Của em thì anh ký miễn phí."

“Tốt. Nếu anh thua em sẽ gửi hóa đơn tiền công cắt dán đến cho anh đấy nhé.”

“Nhớ lại đi, em yêu, anh chưa từng thua trong bất kỳ vụ án giết người nào. Ba vụ và còn nhiều nữa, đó là một thực tế.”

Carla nhấp cái điều khiển từ xa và người dự báo thời tiết ở lại còn giọng của ông ta thì biến mất. “Anh biết em ghét điều gì nhất trong các vụ việc giết người của anh không?” Cô đá những chiếc gối bằng đôi chân thanh mảnh, rám nắng, hầu như hoàn hảo.

“Cảnh máu me, tàn sát, hãi hùng?”

“Sai.” Cô xõa mái tóc dài đến vai, để nó rơi quanh cô và phủ lên tay ghế chiếc sofa.

“Sự tổn thất sinh mạng, bất kể nó vô nghĩa thế nào?”

“Sai.” Cô đang mặc một trong những chiếc áo sơ mi cũ của anh. Chiếc áo gài cổ khổ mười sáu ba mươi bốn đã bèo nhèo, có gắn huy hiệu Oxford, và Carla bắt đầu nghịch nghịch những chiếc nút.

“Hồn ma ghê rợn của một người đàn ông vô tội phải vào phòng hơi ngạt?”

“Sai.” Cô đang cởi chiếc nút. Những tia xám xanh từ chiếc TV chớp như đèn nhấp nháy trong căn phòng tối khi xướng ngôn viên mỉm cười và nói lời chúc ngủ ngon.

“Nỗi sợ hãi của một gia đình trẻ khi người cha bước vào phòng xử và đối mặt với một bồi thầm đoàn toàn những người bạn của mình.”

“Sai.” Chiếc nút đã được cởi và bên dưới là một dải lụa trắng huỳnh quang lấp lánh trên làn da nâu.

“Sự bất công tiềm tàng trong hệ thống pháp luật của chúng ta?”

“Sai.” Cô nhấc một chiếc chân rám nắng hầu như hoàn hảo lên cao, lên cao nữa, cho đến khi nó từ từ dừng lại, gác trên lưng chiếc sofa. “Những chiến thuật bá đạo và vô liêm sỉ mà các tay cớm và công tố viên dùng để tóm cổ các bị cáo vô tội?”

“Sai.” Cô cởi khóa dải lụa giữa đôi vú hầu như hoàn hảo.

“Sự sôi nổi, cuồng nhiệt, mãnh liệt, những xúc cảm không thể kiểm soát, sự đấu tranh tinh thần của loài người, sự đam mê vô bờ bến?”

“Gần đúng rồi đó,” cô nói. Sơ mi và quần đùi tung tóe lên những ngọn đèn, lên chiếc bàn cà phê khi hai cơ thể cuộn vào nhau bên trên những chiếc gối. Chiếc sofa cũ, một món quà của cha mẹ cô, đong đưa và kẽo kẹt trên sàn nhà cổ bằng gỗ vốn đã chai lì vì quá quen với những đong đưa và kẽo kẹt dạng này. Max, con chó lai, theo bản năng chạy xuôi theo hành lang, đến canh gác cạnh cửa phòng Hanna.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Imperial Wizard—người giữ vị trí cao nhất trong tổ chức kỳ thị chủng tộc nổi tiếng của Mỹ KKK.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Klavern là một cách gọi riêng của Ku Klux Klan, ám chỉ một chi nhánh của tổ chức này.