Chương 14
Harry Rex Vonner là một kiểu luật sư nhếch nhác, chuyên về những vụ ly hôn tồi tệ và thường xuyên giữ vài gã đểu trong tù vì không chịu cấp dưỡng cho con cái.
Ông là một gã đồi bại, xấu xa, và dịch vụ của ông đang rất ăn khách ở hạt Ford. Ông có thể tước đi con cái, nhà cửa, nông trang, đầu máy video, lò vi ba, tất tần tật. Một nhà nông giàu có đã trả tiền giữ chân cho ông để bà vợ hiện tại không thể mướn được ông cho vụ ly hôn sắp tới. Harry Rex tuồn các vụ án hình sự cho Jake, còn Jake thì tuồn các vụ ly hôn tồi tệ cho ông. Họ là bạn của nhau và cả hai đều không ưa các luật sư khác, đặc biệt là không ưa hãng Sullivan.
Sáng thứ Ba, Harry Rex trườn vào, càu nhàu với bà Ethel: “Jake đã vào chưa?” Ông xông tiếp lên cầu thang, nhìn xoáy vào bà, thách thức bà mở miệng. Bà gật đầu, biết rằng tốt nhất chỉ nên hỏi khi nào ông cho phép. Ông đã từng gây xui rủi cho biết bao nhiêu người rồi. Cầu thang rung chuyển dưới bước chân rầm rập của ông. Ông thở dốc khi bước vào đến văn phòng lớn.
“Chào buổi sáng, Harry Rex. Anh có sao không đấy?”
“Sao anh không đặt văn phòng ở nhà dưới?” ông vừa thở vừa hỏi.
“Anh cần tập thể dục. Không có mấy cái cầu thang này thì chắc anh phải cân nặng đến 140 ký.”
“Cảm ơn. Này, tôi mới ở phòng xử về. Noose muốn anh đến phòng của ổng lúc mười giờ rưỡi nếu được. Muốn bàn vụ Hailey với anh và Buckley. Lập thủ tục buộc tội, định ngày xử, mấy thứ tào lao ấy mà. Ổng nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
“Được. Tôi sẽ đến.”
“Anh nghe chuyện đại bồi thẩm đoàn rồi chứ?”
“Dĩ nhiên. Tôi có một bản sao cáo trạng ngay đây nè” Harry Rex mỉm cười. “Không. Không, ý tôi là cuộc biểu quyết truy tố ấy.”
Jake sững lại, tò mò nhìn ông. Harry Rex đánh những vòng im lặng và tăm tối giống như đám mây trên bầu trời của hạt vậy. Ông là một nguồn bất tận những chuyện tán gẫu và đồn đại, và ông rất tự hào về việc gieo rắc những “chỉ sự thật mà thôi” trong hầu hết các vụ việc. Hầu như trong bất cứ chuyện gì ông cũng là người đầu tiên hay biết. Huyền thoại về Harry Rex bắt đầu từ hai mươi năm trước với bồi thẩm đoàn đầu tiên của ông. Công ty đường sắt mà ông kiện đòi hàng triệu đô la đã từ chối không trả một xu nào. Sau ba ngày xét xử, bồi thẩm đoàn lui ra để bàn bạc. Các luật sư của công ty đường sắt bắt đầu lo lắng khi bồi thẩm đoàn không trở ra với một phán quyết nhanh và có lợi cho họ. Khi các bàn bạc bước sang ngày thứ hai, họ bèn chào Harry Rex hai mươi lăm ngàn đô la để dàn xếp. Với một thần kinh thép, ông bảo họ cút xéo. Thân chủ của ông muốn tiền. Ông cũng bảo thân chủ của ông cút xéo. Nhiều giờ đồng hồ sau, một bồi thẩm đoàn uể oải và mệt mỏi đã trở lại với phán quyết một trăm năm mươi ngàn. Harry Rex giơ ngón tay giữa với các luật sư của công ty đường sắt, vênh mặt với các thân chủ của ông rồi đi thẳng đến quán bar ở khách sạn Best Western. Ông bao tiền rượu cho mọi người, và trong diễn trình của buổi tối kéo dài ngày hôm đó, ông đã giải thích chi tiết cái cách chính xác mà ông đã nối dây nghe lén phòng bồi thẩm và biết chính xác bồi thẩm đoàn định làm gì. Tin đồn lan nhanh và Murphy đã phát hiện một mớ dây nhợ nối từ đường ống dẫn nhiệt vào phòng bồi thẩm. Luật sư đoàn rình rập nhưng chẳng phát hiện được gì cả. Trong hai mươi năm, các thẩm phán đã ra lệnh cho các chấp hành viên lục soát phòng bồi thẩm vì cho rằng Harry Rex liên quan đến vụ việc theo cách nào đó.
“Làm sao anh biết vụ biểu quyết?” Jake hỏi, sự ngờ vực treo lơ lửng trên từng âm tiết.
“Tôi có những nguồn tin.”
“Thôi được, vụ biểu quyết như thế nào?”
“Mười hai chống sáu. Kém một biểu quyết là anh đã không cầm cái bản cáo trạng đó rồi.”
“Mười hai chống sáu” Jake lặp lại.
“Buckley xém nữa tiêu tùng. Một tay tên là Crowell, dân da trắng đấy nhé, đã cướp diễn đàn và xém chút nữa đã thuyết phục được họ không truy tố cái gã của anh.”
“Anh có biết tay Crowell đó không?”
“Cách đây hai năm tôi có nắm vụ ly hôn của ông ta. Ông ta sống ở Jackson cho đến khi bà vợ đầu bị một gã da đen cưỡng hiếp. Bà ta đã phát điên và họ ly dị nhau. Bà ta lấy con dao cắt thịt cứa vào cổ tay mình. Ông ta chuyển sang sống ở Clanton rồi lấy một cô nàng nhếch nhác ở ngoài hạt, được một năm thì chia tay. Ông ta chơi Buckley tới bến. Bảo hắn câm miệng và ngồi xuống. Tôi ước gì được chứng kiến cảnh này.”
“Nghe có vẻ như anh đã chứng kiến vậy.”
“Làm gì có. Tôi chỉ có nguồn thạo tin thôi.”
“Ai vậy?”
“Thôi nào Jake.”
“Anh lại nối dây các căn phòng nữa phải không?”
“Đâu có. Tôi chỉ lắng nghe thôi. Đó là dấu hiệu tốt, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Vụ biểu quyết sát nút đó. Sáu trên mười tám đã biểu quyết cho ông ta ra về. Năm người da đen cộng với Crowell. Đó là dấu hiệu tốt. Chỉ cần thêm vài mọi đen nữa trong bồi thẩm đoàn là treo nó được rồi, đúng không?”
“Không dễ vậy đâu. Nếu vụ án được xử trong hạt này thì nhiều khả năng chúng ta sẽ có một bồi thẩm đoàn toàn da trắng. Họ chiếm số đông ở nơi này và, anh biết rồi đấy, họ vẫn còn rất thủ cựu. Thêm vào đó, tay Crowell đó nghe cứ như chui ra từ hư vô vậy.”
“Điều đó sẽ khiến Buckley phải suy nghĩ. Anh phải thấy gã khốn đó. Trong cái đoạn TV hoành tráng tối hôm qua, hắn ở trong phòng xử, khệnh khạng đi loanh quanh, sẵn sàng ký tên ký tiếc. Chẳng ai muốn nhắc đến chuyện đó nên hắn xoay xở nhét nó vào từng cuộc đối thoại. Cứ như đứa con nít van xin sự chú ý vậy.”
“Ngọt ngào chút đi. Hắn có thể là thống đốc kế tiếp của anh đó.”
“Nếu hắn thua vụ Hailey thì đừng hòng. Mà hắn sẽ thua chắc, Jake ạ. Chúng ta sẽ lựa một bồi thẩm đoàn tốt, mười hai công dân tốt và trung thực, rồi chúng ta mua họ.”
“Tôi không nghe mấy chuyện đó đâu đấy.”
“Nó luôn luôn hiệu quả.”
Vài phút sau mười giờ rưỡi, Jake bước vào phòng thẩm phán ở phía sau phòng xử và lạnh lùng bắt tay Buckley, Musgrove và Ichabod. Họ đang chờ anh. Noose phác tay mời anh ngồi vào ghế rồi ngồi xuống sau bàn làm việc.
“Jake, chuyện này chỉ mất ít phút thôi.” Ông ta nhìn xuống qua chiếc mũi đó. “Tôi muốn làm thủ tục buộc tội Carl Lee vào chín giờ sáng mai. Có vấn đề gì không?”
“Không. Như vậy cũng ổn mà,” Jake đáp.
“Chúng tôi sẽ có vài thủ tục buộc tội khác vào buổi sáng, rồi chúng tôi bắt đầu vụ trộm vào lúc mười giờ. Đúng không nhi, Rufus?”
“Vâng, thưa ông.”
“Rất tốt. Giờ thì ta bàn ngày xử ông Hailey đi. Như các ông đã biết, nhiệm kỳ kế tiếp của tòa án tại đây là vào cuối thu—thứ Hai thứ Ba—và tôi tin chắc rằng sổ ghi án khi đó đã chi chít. Do bản chất của vụ này, nói thẳng ra là do tiếng tăm của nó, tôi nghĩ ta xử càng sớm thì sẽ càng có lợi.”
“Càng sớm càng tốt,” Buckley vuốt đuôi.
“Jake này, anh cần bao lâu để chuẩn bị cho phiên tòa?”
“Sáu mươi ngày!”
“Sáu mươi ngày!” Buckley lặp lại đầy ngờ vực. “Sao lại lâu thế?” Jake không đếm xỉa đến ông, nhìn Ichabod đang chỉnh lại cặp mục kỉnh rồi nhiên cứu lịch trình của mình. “Có an toàn không nếu ta dự trù một kiến nghị thay đổi nơi xử?” ông hỏi.
“Có ạ.”
“Như nhau cả thôi,” Buckley nói. “Chúng ta sẽ có kết án ở bất cứ nơi đâu.”
“Dành câu đó cho các camera đi, Rufus,” Jake khẽ nói.
“Ông không được nói về các camera,” Buckley vặc lại.
“Làm ơn đi, các ông," Noose nói. "Chúng tôi có phải chờ đợi kiến nghị trước xét xử nào từ bên bị không?”
Jake suy nghĩ một lúc. “Sẽ còn những kiến nghị khác.”
“Liệu tôi có thể hỏi về những cái khác đó không?” Noose hỏi với một thoáng bồn chồn.
“Thưa thẩm phán, tôi thực sự chưa quan tâm việc thảo luận các biện hộ của tôi vào lúc này. Chúng tôi vừa nhận cáo trạng và tôi còn chưa kịp thảo luận với thân chủ của tôi nữa. Chúng tôi hiển nhiên còn nhiều việc phải làm.”
“Anh cần bao nhiêu thời gian?”
“Sáu mươi ngày.”
“Ông đùa à!” Buckley hét lớn. “Có phải đây là trò đùa không?” Jake bắt đầu nóng mặt nhưng không nhắc đến. Buckley bước đến cửa sổ, lầm bầm nói một mình, vẻ như không tin nổi.
Noose nghiên cứu lịch trình của ông. “Tại sao lại sáu mươi ngày?”
“Đây có thể là một vụ án phức tạp.”
Buckley phì cười và tiếp tục lắc đầu.
“Cho nên ta có thể sẽ chờ đợi một biện hộ bằng viện dẫn lý do tâm thần phải không?” viên thẩm phán hỏi.
“Vâng, thưa ông. Và điều đó sẽ hao tổn thời gian vì ông Hailey còn phải đi khám bác sĩ tâm thần nữa ạ. Và dĩ nhiên bên công tố cũng sẽ muốn các bác sĩ của họ khám ông ta.”
“Tôi hiểu.”
“Và chúng tôi có thể gặp những vấn đề trước phiên xử. Đây là một vụ án lớn nên tôi muốn đảm bảo có đủ thời gian để chuẩn bị thích hợp.”
“Ông Buckley?” ông thẩm phán hỏi.
“Sao cũng được. Công tố thấy cũng như nhau cả thôi. Chúng tôi sẽ sẵn sàng. Ngày mai xử cũng được nữa là.”
Noose gí sát mũi vào cuốn lịch rồi chỉnh lại cặp mục kỉnh nằm vắt vẻo trên đỉnh mũi, cố định nhờ một chiếc khuyên tí tẹo nằm gọn ở chân của cái mỏ này. Do kích cỡ của cái mũi và hình thù quái dị của cái đầu, Ngài cần một cặp mục kỉnh được chế tạo đặc biệt với đôi gọng cực dài mà không bao giờ dùng đến để đọc hoặc để làm chức năng nào khác, ngoài cái việc vô ích là đánh lạc hướng sự chú ý của người khác ra khỏi kích cỡ và hình thù của cái mũi. Jake luôn nghi ngờ điều đó nhưng không có can đảm để nói cho Ngài biết rằng, cái cặp mục kỉnh lục giác màu cam nhạt lố bịch đó chỉ tổ lôi cuốn sự chú ý từ tất cả những thứ khác vào cái mũi.
“Ông dự trù việc xét xử diễn ra trong bao lâu?”
“Ba hay bốn ngày. Nhưng riêng việc chọn được bồi thẩm đoàn có thể phải mất ba ngày.”
“Ông Buckley?”
“Nghe cũng có vẻ đúng. Nhưng tôi không hiểu vì sao lại phải mất đến sáu mươi ngày để chuẩn bị cho ba ngày xét xử. Tôi nghĩ phải xử sớm hơn thế.”
“Thoải mái đi, Rufus,” Jake điềm tĩnh nói. “Các camera sẽ ở lại đây trong sáu mươi ngày, thậm chí chín mươi ngày. Họ không quên ông đâu. Ông có thể trả lời phỏng vấn, mở họp báo, thuyết giảng, bất cứ việc gì. Biết bao nhiêu là việc. Đừng quá lo lắng nhé, ông sẽ gặp vận của ông thôi.”
Đôi mắt của Buckley díu lại và mặt thoắt đỏ bừng. Ông sấn ba bước về phía Jake. “Ông Brigance, nếu tôi không lầm thì suốt tuần qua ông đã trả lời phỏng vấn và xuất hiện trên TV còn nhiều hơn tôi nữa.”
“Tôi biết chứ, và ông cảm thấy ganh tỵ, đúng không?”
“Tôi không ganh tỵ! Tôi không quan tâm đến các camera…”
“Từ hồi nào vậy?”
“Làm ơn đi, các quý ông,” Noose cắt ngang, “Đây hứa hẹn sẽ là một phiên tòa kéo dài với nhiều cảm xúc. Tôi kỳ vọng các luật sư của tôi phải hành động như những người chuyên nghiệp. Hiện nay lịch trình của tôi đã kín. Phiên khai mạc duy nhất mà tôi thu xếp được là trong tuần ngày 22 tháng Bảy. Như vậy có vấn đề gì không?”
“Chúng tôi có thể xử vào tuần đó.” Musgrove nói.
Jake mỉm cười với Buckley rồi lật giở cuốn lịch bỏ túi của anh. “Với tôi thì có vẻ ổn.”
“Tốt. Tất cả các kiến nghị đều phải được lập hồ sơ, và tất cả các vấn đề trước xét xử đều phải được giải quyết trước thứ Hai, ngày 8 tháng Bảy. Thủ tục buộc tội được thiết lập cho ngày mai vào lúc chín giờ. Còn câu hỏi nào khác không?”
Jake đứng dậy bắt tay Noose và Musgrove rồi ra về.
Sau bữa trưa, anh đến thăm vị thân chủ nổi tiếng của anh tại văn phòng của Ozzie trong nhà giam. Một bản sao cáo trạng đã được đưa cho Carl Lee trong phòng giam của ông. Ông có vài câu hỏi cho luật sư của mình.
“Giết người gia trọng là gì?”
“Là ở mức tồi tệ nhất.”
“Có bao nhiêu mức tất cả?”
“Cơ bản là ba. Ngộ sát, giết người thông thường, và giết người gia trọng.”
“Ngộ sát thì sao?”
“Hai mươi năm.”
“Còn giết người thông thường?”
“Từ hai mươi đến chung thân.”
“Còn giết người gia trọng?”
“Phòng hơi ngạt.”
“Còn tấn công gia trọng nhân viên công lực?”
“Chung thân, không giảm khinh.”
Carl Lee đọc kỹ bản cáo trạng “Ý anh là tôi bị hai phòng hơi ngạt và một án chung thân sao?”
“Chưa mà. Trước mắt, anh đã được duyệt để ra tòa. Nhân tiện, việc đó đã được thiết lập vào ngày 22 tháng Bảy.”
“Đó là hai tháng lận đó! Sao lâu vậy?”
“Chúng ta cần thời gian. Tôi sẽ mất chừng đó thời gian để tìm được một bác sĩ tâm thần chịu nói anh bị điên. Rồi Buckley sẽ gửi anh đến Whitfield để đi khám các bác sĩ của bên công tố, và họ sẽ nói rằng anh chưa bao giờ bị điên cả. Chúng ta sẽ gửi kiến nghị, Buckley cũng sẽ gửi kiến nghị. Chúng ta sẽ có hàng đống phiên điều trần. Tất cả đều đòi hỏi thời gian.”
“Không có cách gì sớm hơn à?”
“Chúng tôi không muốn nó sớm hơn.”
“Còn nếu tôi muốn thì sao?” Carl Lee vặc lại.
Jake chăm chú nhìn ông. “Có chuyện gì vậy, huynh?”.
“Tôi phải ra khỏi đây, và thật nhanh.”
“Tôi tưởng anh nói nhà giam này không tệ mà.”
“Nó không tệ, nhưng tôi muốn về nhà. Gwen hết tiền rồi. Cũng không tìm được việc. Lester thì đang gặp rắc rối với cô vợ của chú ấy. Cô ta suốt ngày gọi điện nên chú ấy chắc chẳng trụ được lâu. Tôi ghét phải xin xỏ bà con bạn bè giúp.”
“Nhưng nếu anh xin thì họ sẽ giúp, đúng không?”
“Vài người thôi. Họ cũng có chuyện của họ mà. Anh phải đưa tôi ra khỏi đây, Jake.”
“Coi nào, anh sẽ phải qua thủ tục buộc tội vào lúc chín giờ sáng. Phiên tòa là vào ngày 22 tháng Bảy, và thời hạn sẽ không thay đổi, cho nên hãy quên chuyện đó đi. Tôi đã giải thích thủ tục buộc tội cho anh chưa?”
Carl Lee lắc đầu.
“Nó không quá hai mươi phút đâu. Chúng ta xuất hiện trước thẩm phán Noose trong phòng xử lớn. Ông ta sẽ hỏi anh vài câu rồi hỏi tôi vài câu. Ông ta sẽ đọc cáo trạng cho anh tại phiên tòa mở, rồi sẽ hỏi anh đã nhận bản sao chưa. Rồi ông ta sẽ hỏi anh tự cho là có tội hay không có tội. Khi anh trả lời là không có tội, ông ta sẽ thiết lập thời gian xét xử. Anh sẽ ngồi xuống, còn tôi và Buckley sẽ có một trận choảng nhau lớn về việc tha bổng cho anh. Noose sẽ từ chối tha bổng, rồi họ sẽ đưa anh trở về nhà giam, nơi anh sẽ ngồi chờ đến phiên tòa.
“Còn sau phiên tòa thì sao?”
Jake mỉm cười. “Sau phiên tòa thì anh sẽ không phải ngồi tù nữa.”
“Anh hứa không đấy?”
“Không. Không hứa hẹn gì cả. Còn câu hỏi nào về ngày mai không?”Không. Jake này, hừm, tôi đã trả cho anh bao nhiêu rồi?” Jake lưỡng lự. Anh đánh hơi thấy rắc rối. “Anh hỏi chi vậy?”
“Chỉ chợt nghĩ thôi mà.”
“Chín trăm, cộng với tờ giấy nợ.”
Gwen có chưa đầy một trăm đô. Các hóa đơn đã đến kỳ trả và thức ăn đang cạn dần. Bà có khách đến thăm hôm Chủ nhật và đã khóc cả giờ đồng hồ. Hoảng loạn là một phần cuộc sống của bà, là lớp trang điểm của bà, là tư chất của bà. Nhưng ông biết họ đã khánh kiệt và bà đang sợ hãi. Gia đình bà có thể giúp chút ít, có thể là ít rau hái trong vườn hoặc vài đô la để mua sữa và trứng. Khi có chuyện tang ma hay khi ai đó nằm viện, họ rất đáng tin cậy. Họ rộng lượng, họ biếu không thời gian để khóc lóc, để rên rỉ, để làm rùm beng. Nhưng khi cần phải tiền thật thì họ chạy tản mác như những chú gà con. Ông rất ít nhờ vả gia đình bên bà, và gia đình bên ông cũng chẳng khá gì hơn.
Ông muốn hỏi vay Jake một trăm đô la, nhưng quyết định chờ đến khi Gwen thực sự khánh kiệt. Khi đó sẽ dễ ăn nói hơn.
hơn Jake liếc nhìn cuốn sổ ghi chép, chờ đợi Carl Lee hỏi vay tiền. Các thân chủ hình sự, nhất là dân da đen, luôn xin một khoản lại quả sau khi trả tiền. Anh ngờ rằng anh sẽ không bao giờ thấy nhiều trăm đô la, và anh cũng không định thối lại đồng nào cả. Dân da đen luôn biết tự chăm nom cho mình. Các gia đình sẽ ở đó và nhà thờ sẽ can dự vào. Sẽ chẳng có ai bị đói cả. Anh chờ một hồi rồi bỏ cuốn sổ ghi chép vào cặp.
“Anh còn câu hỏi nào không, Carl Lee?”
“Có đấy. Tôi phải nói gì ngày mai?”
“Anh muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói cho ông thẩm phán đó biết tại sao tôi bắn mấy gã đó. Chúng cưỡng hiếp con gái của tôi mà. Chúng bị bắn là đáng.”
“Và anh muốn giải thích điều đó cho ông thẩm phán vào ngày mai?”
“Ừ.”
“Anh nghĩ ông ta sẽ thả anh ra sau khi anh giải thích xong tất cả?” Carl Lee nín thinh.
“Coi nào, Carl Lee, anh thuê tôi làm luật sư cho anh. Anh thuê tôi vì anh tin tưởng tôi, đúng không nào? Vậy nếu tôi muốn anh nói gì đó vào ngày mai thì tôi sẽ bảo anh. Còn nếu tôi không muốn thì anh đừng nói gì cả. Khi anh ra tòa vào tháng Bảy, anh sẽ có cơ hội bộc bạch những điều trong lòng anh. Nhưng, trong khi chờ đợi, tôi sẽ là người làm cái công việc nói năng đó."
“Được rồi.”
Lester và Gwen chất mấy đứa con trai và Tonya lên chiếc Cadillac đỏ rồi lái xe đến tòa nhà của bác sĩ ở gần bệnh viện. Vụ cưỡng hiếp đã lui vào quá khứ được hai tuần. Tonya bước đi hơi tập tễnh, và nó muốn chạy, muốn leo các bậc thang cùng với các anh. Nhưng mẹ nắm tay nó lại. Những cơn đau nhức ở chân và mông đã hầu như hết hẳn, những băng bó ở cổ tay, mắt cá chân đã được bác sĩ gỡ ra hồi tuần trước, và các vết cắt đang liền lại rất tốt. Chỉ có gạc và bông giữa hai chân là còn giữ lại.
Trong một căn phòng nhỏ, cô bé cởi đồ ra, ngồi xuống cạnh mẹ bên chiếc bàn lót đệm. Mẹ ôm nó và giữ ấm cho nó. Bác sĩ thọt tay vào miệng cô bé và xoa nắn các hàm. Ông đỡ cổ tay và mắt cá chân của nó lên xem xét. Ông bảo nó nằm ra bàn và chạm vào giữa hai chân nó. Nó khóc và bám lấy mẹ, còn mẹ thì ôm chầm lấy nó.
Nó lại đau nữa rồi.